DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em
Chương 220: 220: Cô Gái Tốt Không Đấu Với Lưu Manh


-Tôi xin lỗi!
Tô Vũ Đồng liền xin lỗi người đó.

-Mẹ nó chứ.

Người đó đang lúc tức giận, nhưng sau khi anh ta nhìn thấy bộ dạng của Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy, ánh mắt có chút ngạc nhiên.

Yết hầu liền chuyển động, hắn cười gian xảo:
-Mỹ nữ, chiếc điện thoại này của tôi là loại đặt làm, cô nghĩ xin lỗi là xong sao?
Hồ Nhất Minh ở trong ngành hộp đêm này đã nhiều năm, thế mà đây lại là lần đầu hắn gặp một người xinh đẹp và kiều diễm như vậy.

Hai người này ở cùng nhau, quả đúng là kiệt tác mà, cứ nghĩ đến hương vị đó làm hắn sướng điên.

Nghe thấy hắn ta nói vậy, bốn người đi theo hắn liền nở nụ cười lưu manh, rồi bao quanh Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy:
-Điện thoại của Hồ thiếu gia chúng tôi đắt lắm đây, cô có đền nổi không?
Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy đang rơi vào tỉnh cảnh bất lợi, cô lại dẫn theo Thôi Chân Hy đang say vốn dĩ không thể thoát nổi liền nói:
- Anh đưa ra một cái giá đi.

Cô gái tốt sẽ không đấu với lưu manh, cứ qua cửa này rồi tính.

Ngay lúc này bỏ tiền ra để mua lấy sự bình an là lựa chọn tốt nhất rồi.

Quán Karaoke không thiếu các đèn điện, đứng dưới đèn ngắm mỹ nữ khiến Hồ Nhất Minh càng nhìn càng mê, vừa cười vừa nói:
-Tiền là cái chi vậy, thiếu gia ta chỉ cần cái cũ thôi.

Tô Vũ Đồng thấy hắn muốn gay sự, cau mày nói:

-Vậy để tôi mang nó đi sửa, sửa xong sẽ trả anh, anh xem vậy được chứ?
Hồ Nhất Minh nở nụ cười bỉ ổi, tiếp tục gây sự:
-Đồ sửa qua cũng như phẫu thuật thẩm mỹ, vậy cái cũ vẫn hơn chứ.

Ánh mắt Tô Vũ Đồng lạnh lùng hơn cô nói:
-Vậy anh muốn thế nào?
Con mắt Hồ Nhất Minh dịch chuyển từ khuôn mặt cô xuống trước ngực, cười rồi nói:
- Cởi áo cho tôi sờ chút rồi tôi nói cho biết.

“Bốp!”
Tô Vũ Đồng vẫn không lên tiếng, cô đỡ Thôi Chân Hy rồi giáng mạnh bàn tay tát lên gương mặt Hồ Nhất Minh:
-Đồ hạ lưu, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à, mày không nhìn lại xem bản thân mình như thế nào à?
Dám cả gan trêu chọc các cô, muốn chết à
Hồ Nhất Minh lần đầu bị nữ nhân tát, gương mặt liền biến sắc, chừng mắt lên nhìn Thôi Chân Hy chửi bới:
- Con đĩ này dám cả gan tát tao sao, xem hôm nay tao xử lý hai bọn mày như thế nào, bốn người bọn mày đẩy chúng nó vào phòng riêng chói lại cho tao, tao phải để bọn nó đi vào rồi bò ra như mấy con chó cái.

-Vâng, cậu Hồ
Bốn người bao quanh Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy hoàn toàn không ngờ Thôi Chân Hy dám tát Hồ Nhất Minh, không dám làm phiền nên đồng đều đáp một câu, sau đó liền đưa tay ra bắt lấy Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy.

Tô Vũ Đồng biết nếu bị bắt vào đó là chết chắc, thế là thò tay vào túi lôi ra bình xịt cay rồi xịt vào mắt chúng nó.

-A! Mắt tao.

Bốn người đó ôm mắt kêu thảm.

Tô Vũ Đồng thấy vậy liền lôi Thôi Chân Hy đi:
-Đi thôi, Chân Hy, chạy nhanh lên.


Thôi Chân Hy say mèm đâu còn biết chạy, thấy bọn chúng bị xịt cay vào mắt thì cởi bỏ giày cao gót liên tục đánh vào người chúng.

Trong lòng cô đang bực bội, vừa hay có thể giải toả.

Gót giày cao gót của cô là loại vừa dào vừa nhọn, một chiếc đánh vào người một tên đứng gần cô nhất, còn một chiếc thì vứt thẳng vào trán Hồ Nhất Minh, trong chốc lát đầu hắn sưng đỏ một vùng.

Đánh vào mặt là điều hắn không thể tha thứ được, huống chi là dùng guốc để đánh, gân xanh trên chán như sắp bùng nổ, dơ tay ra để tóm lấy Chân Hy.

Tô Vũ Đồng thấy vậy, vội vàng lấy bình cay xịt vào mặt Hồ Nhất Minh, sau đó cô cởi guốc rồi ném vào mặt hắn.

Guốc của cô ném rất chuẩn, ném đúng vào cái phòng đơn ban nãy, trong chốc lát Hồ Nhất Minh bị xẹt qua tạo thành vết thương rỉ máu.

Hồ Nhất Minh không ngờ, đêm nay anh ta lại gặp phải hai người phụ nữ dám đánh vào mặt anh, bực tức quát:
-Lũ phế vật chúng mày đang làm cái thá gì, có còn muốn làm nữa không.

Bốn người kia nghe vậy sợ khiếp, không quan tâm đôi mắt bị cay, hung hãn xông vào tóm lấy Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy.

Đúng vậy, nếu bốn nam nhân như chúng mà còn không xử được hai nữ nhân kia mà bị chuyền ra bên ngoài thì sau này làm sao mà làm ngành này được nữa.

Thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Tô Vũ Đồng trắng bệch, kéo Thôi Chân Hy rồi chạy.

Lúc này đúng lúc Cung Thiếu Dương cùng Mộ Diệc Thần đang kéo Cung Thiếu Vũ đang đi đến nhà vệ sinh, lúc hai người họ chạy trốn thì bị họ bắt gặp.

-Vũ Đồng, Chân Hy.


Cung Thiếu Dương ngạc nhiên rồi hét gọi hai người họ, không ngờ lại gặp hai người họ ở đây.

Mộ Diệc Thần và Cung Thiếu Vũ nghe vậy, chuyển hướng nhìn về phía hai người đang chạy đến.

Quả đúng là hai người họ, ánh mắt sáng lên, vừa hay chuẩn bị đi tìm người phụ nữ của họ, lúc này bốn người đàn ông đuổi đến.

Thấy Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy tìm ba người đàn ông làm bia đỡ đạn, một tên hung hãn nhất trong hội quát:
-Hiểu chuyện thì mau đi đi, hai người phụ nữ này là của bọn tao.

Bọn họ có bốn người lận, không sợ gì ba người họ.

Lúc phải động thủ thì bọn họ thắng chắc rồi.

Mộ Diệc Thần nghe thấy lời hắn nói, ánh mắt lạnh lẽo cực độ, mấy tên súc sinh coi trời bằng vung này dám đứng trước mặt anh gọi người phụ nữ của anh là của bọn nó.

Đúng là đang tìm cái chết mà.

Cung Thiếu Vũ cũng sôi máu, ánh mắt phát ra sát khí.

Hai người họ rất ăn ý, không hẹn mà cùng nhấc chân cùng đạp về phía bốn tên lưu manh trước mặt.

Từ nhỏ hai người họ đã được học võ Nhật Bản, lại hay tập thể hình, năng lực không phải dạng dễ để bọn chúng bắt nạt được, vài cú đá xoáy chân là có thể hạ gục bọn chúng.

Lúc này Hồ Nhất Minh dùng tay che chán đi đến, thấy người của mình bị đánh, đang lúc chuẩn bị đứng ra đe doạ họ thì thấy Mộ Diệc Thần và Cung Thiếu Vũ cùng lúc quay mặt lại.

Cung Thiếu Vũ còn có thể điềm tĩnh lại, nhưng Mộ Diệc Thần hoàn toàn không thể kiềm chế được.

Lập tức co rúm lại, liền mắng chửi bốn tên đang nằm dưới đất:
-Cái lũ không có mắt chúng mày, dám động tay động chân với Mộ tổng và Cung thiếu gia à, có phải thấy cuộc sống nhàm chán quá rồi không.

Bốn người họ cũng chỉ làm qua loa, đi theo Hồ Nhất Minh ăn chơi, nhưng họ chưa hề được tiếp xúc với giới thượng lưu.


Nghe thấy Hồ Nhất Minh nhắc đến hai từ Mộ tổng mà bị doạ cho chết khiếp, suýt chút nữa đái ra quần.

Chưa từng gặp nhưng khống có nghĩa chưa nghe qua.

Trong giới thương gia Giang Thành, ngoài Quốc tế Hoa Thịnh ra, không còn thương gia nào họ Mộ nữa cả.

Có thể khiến thái độ của Hồ thiếu thay đổi đột ngột vậy chứng tỏ thân phận của đối phương không hề đơn giản.

Bốn người họ liền sợ xanh mặt, lần lượt quỳ gối trước mặt Mộ Diệc Thần và Cung Thiếu Vũ:
-Mộ tổng, Cung thiếu gia, là chúng tôi sai rồi.

Mộ Diệc Thần là ai chứ, là người có quyền lực nhất Giang Thành, chỉ cần anh động một ngón tay là họ sẽ bến mất thành mây khói ngay.

Còn cái người tên Cung Thiếu Vũ cũng không phải dạng vừa, ngày hôm nay họ đúng là đá vào kim cương rồi.

Mộ Diệc Thần không động tay chân nữa, mà lạnh lùng nhìn qua bọn người họ, rồi hướng ánh mắt nhìn về Tô Vũ Đồng hỏi:
-Có chuyện gì vậy.

Hồ Nhất Minh không hề biết Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy, cứ nghĩ Mộ Diệc Thần và hai người họ chỉ là người qua đường, liền chỉ tay về phía Tô Vũ Đồng nói:
-Người phụ nữ này làm rơi điện thoại của tôi, không những không xin lỗi mà còn đánh tôi thành ra thế này, mấy người anh em của tôi thấy vậy muốn tìm họ để hỏi tội.

Họ nhà Hồ của anh dù gì cũng là một thương gia trong giới phú thương Giang Thành, Mộ Diệc Thần cũng nên giữ thể diện cho bố anh chứ.

Thôi Chân Hy nghe vậy, tức giận.

Đang lúc độ cồn tăng cao:
-Tại sao anh bị đánh trong lòng anh rõ nhất, nếu không phải do mấy người dở trò lưu manh trước thì sao tôi thèm đánh mấy người.




Đọc truyện chữ Full