DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em
Chương 262: Chương 262


Sau khi cô lấy lại được ký ức thì điều cô nhớ nhiều nhất chính là Niên Niên.

Niên Niên nghe được những lời giải thích của Tô Vũ Đồng thì biết được rằng không phải là cô không cần cậu bé thì đã lập tức nín khóc, đưa bàn tay mập mạp lên để giúp cô lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt:
-Mẹ ơi, Niên Niên xin lỗi vì đã hiểu lầm mẹ!
Hóa ra là mẹ cậu đã bị bệnh chứ không phải là do mẹ không thích cậu.

Tô Vũ Đồng nhìn Niên Niên ngoan ngoãn như vậy thì trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng, sau đó cô đã lại ôm chặt lấy cậu bé vào lòng.

Sao con trai cô lại ngoan như vậy.

Bà Mộ nhìn thấy Tô Vũ Đồng không giống là đang nói dối nên đã nói:
-Chú Ngô, chú đưa Niên Niên lên xe trước đi, tôi có lời muốn nói với Vũ Đồng.

Có những lời bà nhất định phải nói cho rõ ràng.

Chú Ngô nhìn thấy Vũ Đồng bình an vô sự thì cảm thấy rất vui, sau khi nghe được lời căn dặn của bà Mộ thì đã lập tức cung kính nói:
-Vâng, thưa bà.

Tô Vũ Đồng nghe thấy mẹ chồng cô có lời muốn nói với cô thì đã nhẹ nhàng vỗ lưng Niên Niên và dịu dàng nói:
-Niên Niên, con đi lên xe cùng chú Ngô nhé! Mẹ và bà nội con có chuyện cần nói.

Thái độ của mẹ chồng cô khi nãy đối với cô nhất định là có nguyên nhân, cô nhất định phải giải quyết sự hiểu lầm này cho thật rõ ràng.

-Vâng.

Niên Niên vâng lời gật đầu, sau đó thì đi ra khỏi vòng tay của Đồng Đồng và ngoan ngoãn kéo lấy bàn tay của chú Ngô.


Chú Ngô cúi đầu với Tô Vũ Đồng và đưa Niên Niên đi ra phía bên ngoài.

Tô Vũ Đồng sau khi nhìn thấy Niên Niên đi xa dần thì mới quay người nói với Tiểu Vy:
-Cô đưa hành lý của tôi về nhà họ Tô đi nhé!
-Vâng, thưa giám đốc Tô.

Tiểu Vy biết thân phận của bà Mộ nên cũng không có chút thắc mắc mà kéo lấy hành lý của Tô Vũ Đồng rời đi.

Bà Mộ sau khi nhìn thấy Tô Vũ Đồng đã kêu Tiểu Vy rời khỏi thì đã đưa cô đi đến một quán cà phê ở ngay trong sân bay.

Sau khi hai người họ ngồi xuống thì bà Mộ đã dùng gương mặt nghiêm khắc để đặt câu hỏi với Tô Vũ Đồng:
-Con mau nói cho mẹ biết, con và Cố Triều Tịch rốt cuộc là có quan hệ gì với nhau?
Khi nãy vì do đứng trước mặt trẻ con nên bà không muốn hỏi và cũng không dám hỏi.

Bà không thể để Niên Niên biết được chuyện mất tích của mẹ cậu bé trong suốt một năm trời là do đã chạy theo một người đàn ông khác.

Vì điều này sẽ làm cho tâm hồn non trẻ của cậu bé cảm thấy tổn thương.

Bà luôn đưa Niên Niên sang nước ngoài là vì không muốn cậu bé phải chịu bất cứ ảnh hưởng gì từ Mộ Diệc Thần, bà chỉ hi vọng cậu bé có thể hạnh phúc và vui vẻ với đúng lứa tuổi của mình.

Tô Vũ Đồng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị của mẹ chồng thì đã lễ phép gọi một tiếng “Mẹ!” sau đó thì bình tĩnh trả lời:
-Mối quan hệ giữa con và Cố Triều Tịch thực sự là không có gì, chúng con chỉ là những người bạn thân thiết mà thôi, khi con đi sang nước ngoài để chữa bệnh thì có cả Nghiên Nghiên đi cùng, chứ không phải chỉ có riêng con và Cố Triều Tịch.

-Bạn tốt? Vũ Đồng, con có chắc không? Mẹ hiểu rất rõ Cố Triều Tịch, anh ta tuyệt đối không phải là người có tâm địa đơn giản như vậy.


Bà cũng là người đã từng trải qua quãng thời gian niên thiếu, đương nhiên là sẽ hiểu được rằng một người đàn ông không thể tùy tiện tốt với một người phụ nữ như vậy, Cố Triều Tịch tiếp cận Tô Vũ Đồng nhất định là có mục đích.

Tô Vũ Đình nhìn thấy bà Mộ có chút thành kiến với Cố Triều Tịch thì vội vàng giải thích:
-Mẹ à, chúng con thật sự chỉ là bạn, con luôn coi anh là một người anh mà thôi!
Cố Triều Tịch luôn giúp đỡ cô nên cô không muốn mẹ chồng mình có bất cứ hiểu lầm gì với anh.

Bà Mộ biết rằng Tô Vũ Đồng sẽ không nói dối mình nên đã nhẹ nhàng thở phào một hơi, sau đó thì chuyển chủ đề:
-Tai nạn xe năm đó rốt cuộc như thế nào vậy?
Đối với vấn đề này bà đã luôn cảm thấy khúc mắc lăn tăn không ngừng.

Lời của Châu Lệ Đồng bà tuyệt đối sẽ không tin, Mộ Diệc Thần lại không muốn giải thích về vấn đề này nên bà chỉ đành hỏi Tô Vũ Đồng.

Bà Mộ luôn đối xử rất tốt với Tô Vũ Đồng nên cô cũng không muốn giấu diếm bà chuyện gì nên đã dè dặt nói:
-Mẹ à, vào ngày Châu Lệ Đồng mời con và Diệc Thần đến nhà ăn tiệc, cô ta đã sai Đinh Giai và Vương Sa bỏ một thứ thuốc khiến con người ta mất kiểm soát vào ly rượu của con, khi trước con đã bị hai mẹ con Lâm Yên Nhiên hãm hại, con đã luôn bị họ đưa thứ thuốc có liên quan đến bệnh thần kinh vào trong cơ thể, sau đó cơ thể con đã có phát sinh ra những tác dụng phụ và làm cho đầu óc con trở nên hỗn loạn, tinh thần trở nên thất thường trầm trọng, Diệc Thần đã đưa con đến bệnh viện, trên đường đi thì con đã phát bệnh mất kiểm soát và sau đó thì xảy ra tai nạn.

Chuyện này là do lỗi của cô nên cô cũng không thể nào chối bỏ được trách nhiệm, nhưng người đứng đầu gây ra chuyện này thì chính lại là Châu Lệ Đồng, cô ta mới là người không thể được tha thứ nhất.

Bà Mộ sau khi nghe xong nguyên nhân của vấn đề thì đôi mắt bất chợt trở lên lạnh băng, những cơn tức tối bốc lên ngùn ngụt, bà đưa mắt nhìn Tô Vũ Đồng nói:
-Chuyện Vương Sa và Đinh Giai đưa thuốc cho con, con đã nói cho Lucas biết chưa?
Vũ Đồng đã phải nhận một sự oan ức lớn như vậy mà bà lại bị người khác che dấu đến mờ mắt suốt hơn một năm qua.

Châu Lệ Đồng đúng thật là quá độc ác rồi.

Điều đáng hận hơn nữa là bà lại luôn giữ con trai của Vũ Đồng ở bên cạnh mình.


Tô Vũ Đồng lắc đầu, lo lắng bồn chồn nói:
-Con chưa nói!
Cô sợ cô có nói ra chuyện này thì Mộ Diệc Thần cũng sẽ không tin vì từ trước đến này, anh luôn nghĩ rằng Châu Lệ Đồng chính là cô khi còn nhỏ nên đã không ngừng bao che cho cô ta.

Đã rất nhiều lần, anh đã lựa chọn bảo vệ cô ta mà vứt bỏ cô.

Bà Mộ nghe vậy thì gương mặt bất chợt lộ ra dáng vẻ thương xót:
-Đứa trẻ ngốc, sao con không sớm đến tìm mẹ chứ?
Tô Vũ Đồng nhìn thấy sự thương xót trong đôi mắt của bà Mộ thì liền trở nên yếu mềm đến tận đáy lòng, cô sau đó đã nắm chặt lấy tay của bà và nói:
-Mẹ ơi, năm đó con cũng bị tai nạn nên đã bị thương rất nặng, hơn nữa thần cũng luôn trong trạng thái không được ổn định, sau đó thì những ký ức trước đây cũng dần bị mất phần nhiều, vào ngày giáng sinh con mới có thể nhớ lại được toàn bộ.

Nếu cô không quên đi phần ký ức liên quan đến Mộ Diệc Thần thì cô tuyệt đối sẽ không phải chờ đến ngày hôm nay.

Trên đời này không ai có thể hận Châu Lệ Đồng hơn cô!
Bà Mộ gật đầu nói:
-Yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con.

Người phụ nữ độc địa như Châu Lệ Đồng lại dám làm hại đến con trai và con dâu của bà như vậy, bà nhất định là sẽ không tha cho cô ta!
Nghe thấy lời của mẹ chồng mình, lòng Tô Vũ Đồng cảm thấy ấm áp vô cùng, cô mỉm cười nói:
-Mẹ à, không cần đâu, con nhất định sẽ tự mình báo thù!
Châu Lệ Đồng đã hãm hại cô như vậy, cô nhất định sẽ đích thân ra tay trả mối thù này.

Bà Mộ nhìn thấy ý trí chiến đấu mạnh mẽ của cô thì mỉm cười gật đầu:
-Nếu con cần, chỉ cần nói một tiếng thôi thì mẹ nhất định sẽ mãi ở phía sau hậu thuẫn cho con.

Tô Vũ Đồng cười gật đầu:
-Vâng, cảm ơn mẹ.

Sau khi bà Mộ đã biết được ngọn ngành mọi chuyện thì tâm trạng trở nên cởi mở hơn, bà uống một ngụm cà phê rồi tiếp tục nói:

-Con và Niên Niên lâu rồi không gặp nhau, hôm nay hãy về nhà chơi với thằng bé đi!
Tô Vũ Đồng đương nhiên là sẽ đồng ý nên đã ngay lập tức gật đầu.

Hiểu lầm tiêu biến, mẹ chồng nàng dâu lại có thể trở về giống với khi trước, Tô Vũ Đồng khoác tay bà Mộ cùng nhau bước lên xe để đi về nhà họ Mộ.

Trên đường về bà Mộ cũng nói cho cô nghe về tình trạng hồi phục của ông nội Tô.

Mộ Diệc Thần biết ngày hôm nay mẹ và con trai của mình về nữa nên vừa tan làm thì đã lập tức trở về nhà.

-Bố!
Niên Niên nhìn thấy Mộ Diệc Thần trở về thì phấn khích chạy đến và bám chặt lấy cánh tay của bố mình.

Từ rất lâu rồi Niên Niên không còn thân thiết với Mộ Diệc Thần như vậy nên anh đã cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu bé và cười hỏi:
-Bà nội đâu?
Niên Niên chớp đôi mắt to tròn cười hì hì nói:
-Bà đang ở trong bếp nấu cơm với mẹ đó ạ!
Sau khi bà và mẹ bước lên xe thì đã không ngừng nói chuyện với nhau đến khi về nhà, buổi tối hai người họ đi vào bếp cùng nhau cũng nói chuyện không ngừng, bà và mẹ hẳn là có rất nhiều chuyện muốn nói.

Thứ cảm giác này hình như đã trở về giống như trước đây, cậu rất thích bầu không khí này, tưởng rằng mẹ cậu chưa từng mất tích vậy.

-Con vừa nói đến… mẹ?
Mộ Diệc Thần vừa nghe thấy câu trả lời của Niên Niên thì cảm thấy kinh ngạc vô cùng, anh tưởng rằng bản thân mình đã nghe sai nên muốn xác nhận lại thêm một lần nữa.

Niên Niên nhìn thấy dáng vẻ kỳ lạ của bố mình thì gật đầu nói:
-Đúng rồi, mẹ của con.

Sau khi nhận được sự xác nhận của cậu bé thì tâm trạng của Mộ Diệc Thần bất chợt trở nên mất kiểm soát, đôi mắt của anh thì không ngừng hướng về phía nhà bếp.




Đọc truyện chữ Full