DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em
Chương 263: Chương 263


Cô đã trở về sao?
Sao cô lại trở về rồi?
-Niên Niên, mau đi rửa tay đi, đợi bố con về thì chúng ta sẽ……
Bà Mộ từ phòng bếp bước ra, hai từ “ăn cơm” bà chưa kịp nói ra thì đã nhìn thấy Mộ Diệc Thần đang kéo lấy Niên Niên đứng ở phía không xa.

Khóe mắt bà chợt cong lên cười nói:
-Lucas, con về rồi!
Câu nói của bà vừa dứt thì Tô Vũ Đồng ở trong phòng bếp cắt rau ngay lập tức trở nên bần thần, ngay sau đó cô đã không cẩn thận mà cắt trúng ngón tay của mình.

Vú Lưu nhìn thấy cảnh này thì lập tức hét lớn một tiếng:
-Cô chủ, cô bị thương rồi!
Mộ Diệc Thần nghe thấy câu nói của vú Lưu thì lập tức chạy như bay vào trong phòng bếp, đưa tay bắt lấy ngón tay đang chảy máu Tô Vũ Đồng, anh không nghĩ ngợi thêm điều gì mà đưa ngón tay vào trong miệng của mình để cầm máu cho cô.

Sự ấm nóng từ trong miệng cùng cảm giác tê dại của ngón tay đã nhanh chóng truyền vào trong lòng, cả cơ thể Tô Vũ Đồng giống như là đang bị điện giật trúng mà đứng yên không bất động.

Anh……
Bà Mộ nhìn thấy cảnh này thì vội vàng sai bảo vú Lưu:
-Mau đi lấy hộp thuốc qua!
-Dạ dạ!
Vú Lưu khi nãy nhìn thấy một người ưa sạch sẽ như cậu chủ lại tùy tiện đưa nóng tay của cô chủ vào trong miệng của mình, hành động này của cậu chủ đã làm cho vú Lưu ngây ngốc đứng ra đó, chỉ đến khi nghe thấy giọng nói của bà chủ thì vú Lưu mới bừng tỉnh và nhanh chóng đi tìm hòm đừng thuộc.

Câu nói này của bà Mộ không những làm vú Lưu bừng tỉnh là còn làm cho Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần cũng định thần lại theo.

Mộ Diệc Thần chuyển sự chú ý của mình từ ngón tay của cô lên trên khuôn mặt của Tô Vũ Đồng, đôi mắt nâu của anh chăm chú nhìn cô.

Tô Vũ Đồng bị ánh nhìn của anh làm cho có chút bối rối nên đã vội vàng rút ngón tay của mình ra khỏi miệng của Mộ Diệc Thần và nói một câu:

-Em có thể tự mình xử lý.

Sau đó thì rút tay của mình ra khỏi tay của anh, nhưng anh lại không hề muốn buông tay, mà lại nắm bặt hơn và lạnh lùng nói một câu:
-Đừng động đậy!
Tô Vũ Đồng nghe thấy câu nói của Mộ Diệc Thần thì trở nên ngây người, tiếp đó thì cô đã bị anh kéo đi ra phòng khách.

-Ngồi xuống!
Mộ Diệc Thần ra mệnh lệnh một tiếng sau đó thì quay người với lấy hộp thuốc mà vú Lưu đang cầm trên tay đi đến, rồi lấy từ trong đó ra một lọ thuốc sát trùng.

Vết dao cắt này mặc dù không nghiêm trọng đến vậy, nhưng miệng vết cắt thì có vẻ khá lớn nên không ngừng chảy máu.

Tô Vũ Đồng vốn dĩ đã bị thiếu máu nên khi nghe thấy câu nói của anh thì đã ngồi xuống ghế, đôi mắt thì chăm chú nhìn anh xử lý vết thương cho cô.

Mộ Diệc Thần dùng thuốc sát trùng nhẹ nhàng rửa sạch vết thương, tiếp theo thì dùng miếng bông để lau sạch những vết máu, sau đó thì rắc nên đó một chút thuốc bột Vân Nam và cuối cùng thì giúp cô băng bó lại cẩn thận, đến lúc này mới đứng thẳng người dậy.

Bà Mộ nhìn thấy đứa con trai của mình lo lắng cho Tô Vũ Đồng như vậy thì liền vui vẻ nở nụ cười rồi nói với chú Ngô:
-Sắp xếp một chút rồi ăn cơm thôi!
Người thích xem khung cảnh dịu dàng này không chỉ có bà Mộ mà đến cả chú Ngô cũng cảm thấy rất thích thú, sau đó còn cười vui vẻ nói:
-Vâng, thưa bà chủ!
Bữa cơm tối rất thịnh soạn, Tô Vũ Đồng vừa nói chuyện với bà Mộ, vừa gắp đồ ăn cho Niên Niên, Mộ Diệc Thần thì yên lặng chăm chú nhìn cô.

Ăn xong thì Niên Niên liền bám dính lấy Tô Vũ Đồng, cô từ rất lâu đã không được gặp con trai của mình nên đương nhiên là sẽ đồng ý ở cùng với con trai của mình đến khi cậu bé chìm vào giấc ngủ.

Sau khi cô đưa Niên Niên lên lầu thì liền đi xuống nói với bà Mộ:
-Mẹ ơi, cũng không còn sớm nữa mẹ nghỉ ngơi sớm đi ạ, con xin phép về đây!
Mộ Diệc Thần nghe thấy cô nói rằng sẽ về thì ánh mắt trở nên tối sầm, sắc mặt cũng trở nên nặng nề.


Bà Mộ nhìn thấy dáng vẻ của con trai thì liền cười nói với cô:
-Con cũng biết là không còn sớm sao? Ngoài trời lạnh như vậy, con còn về đó làm cái gì chứ? Tối nay hãy ở lại đi!
Cô đã trở về rồi thì bà làm sao có thể để cô đi được chứ?
Tô Vũ Đồng nhìn thấy sắm mặt xám xịt của Mộ Diệc Thần thì nói:
-Con không mang đồ dùng cá nhân và quần áo đến đây mà, thôi để hôm khác nhé mẹ!
Mẹ chồng hi vọng cô sẽ ở lại nhưng còn Mộ Diệc Thần thì sao, anh hình như là không muốn.

Bà Mộ luôn để ý đến ánh mắt của cô.

Khi bà nhìn thấy cô nhìn Mộ Diệc Thần thì lập tức nói:
-Nhà mình lẽ nào không có nổi đồ dùng cá nhân cũng như quần áo sao? Lucas à, con thấy có đúng không?
Bà nghĩ rằng chỉ cần Mộ Diệc Thần nói lời giữ Tô Vũ Đồng ở lại thì cô nhất định là sẽ ở lại.

Mộ Diệc Thần bất chợt bị hỏi đến tên thì liền đưa mắt nhìn Tô Vũ Đồng, lạnh nhạt nói:
-Mẹ đã giữ em ở lại rồi thì em cứ ở lại đi.

Tô Vũ Đồng nghe thấy lời của anh thì khẽ gật đầu:
-Vậy được thôi.

Cô luôn tìm cơ hội để có thể nói cho anh nghe về chuyện Châu Lệ Đồng đã hãm hại cô, tối nay chính là thời điểm thích hợp.

Nhìn thấy cô đồng ý thì tâm trạng của Mộ Diệc Thần đã trở nên tốt hơn, anh nói với vú Lưu:
-Đưa cô lên tầng tìm quần áo đi.


-Vâng, thưa cậu chủ.

Vú Lưu cung kính đáp, sau đó thì nhìn Tô Vũ Đồng nói:
-Cô chủ, mời cô đi theo tôi.

Tô Vũ Đồng gật đầu, sau đó thì đi theo vú Lưu lên trên lầu.

Vú Lưu không hề đưa cô đi đến phòng nghỉ dành cho khách mà đã đưa cô đi đến căn phòng trước đây của cô và Mộ Diệc Thần đã từng ở.

Nơi đây không hề có một chút biến đổi, đến cả chăn mền cũng chưa từng được thay.

Mộ Diệc Thần là một người luôn có những yêu cầu cao trong chất lượng cuộc sống vậy mà lại có thể chấp nhận giữ thứ đồ này lâu đến vậy sao?
Lẽ nào là vì cô?
Là vậy sao?
Tô Vũ Đồng nhìn những món đồ đang được trải trên chiếc giường thì tâm trạng đã trở nên hỗn loạn vô cùng.

Vú Lưu mở phòng để quần áo ra rồi cung kích nói:
-Cô chủ, quần áo đều ở trong đây, cô cứ từ từ chọn đi ạ!
Nghe thấy giọng nói của vú Lưu, ánh mắt của Tô Vũ Đồng mới chuyển động qua đó, khi cô vừa nhìn vào thì cô lại không thể nói lên lời.

Những bộ quần áo nữ treo trong này đều là của cô, có cái để tại khuôn viên Đế Cảnh, còn có cái được để trong khu nhà Lạp Đề, có cái đã mặc và có cái chưa mặc, toàn bộ đã được tập hợp lại và để trong căn phòng để đồ này.

Vú Lưu nhìn thấy ánh mắt của cô thì lập tức nói:
-Cô chủ yên tâm chọn lựa, cậu chủ luôn kêu tôi phải luôn cẩn thận trông nom giặt giũ nên quần áo ở đây đều rất sạch sẽ ạ.

-Tôi cảm ơn!
Tô Vũ Đồng không ngờ được rằng anh không những giữ lại quần áo của cô mà còn căn dặn vú Lưu giặt giũ cẩn thận, cô bất chợt cảm thấy cay cay nơi sống mũi.

Châu Lệ Đồng không phải là người quan trọng nhất trong lòng anh sao?

Anh còn giữ lại đồ của cô để làm gì chứ?
Vú Lưu cúi đầu nói:
-Cô chủ, là việc tôi nên làm, cô chủ cứ từ từ lựa chọn ạ! Tôi xin phép xuống tầng trước.

-Vâng, bà đi đi!
Tô Vũ Đồng nói xong thì liền đi vào trong phòng để đồ.

Toàn bộ khu bên trái là quần áo, giày dép và phụ kiện của Mộ Diệc Thần, còn phía bên phải là để đồ của cô.

Cô nhẹ nhàng đưa tay chạm vào từng bộ quần áo, tâm trạng của cô lúc này khó có thể diễn đạt thành lời.

Cô đi đến đứng trước gương, cô mở tủ đựng đồ trang sức ra thì liền nhìn thấy một chiếc hộp lạ, cô khẽ cau mày, sau đó thì đưa tay nhẹ nhàng mở chiếc hộp đó ra, bên trong đó là một đôi nhẫn lấp lánh nằm yên vị bên trong chiếc hộp.

Lúc này, Mộ Diệc Thần đã đi vào bên trong và vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.

Hơi thở lành lạnh quen thuộc bao quanh cô, cô ngẩng đầu nhìn hình bóng của Mộ Diệc Thần phản chiếu trong gương và hỏi:
-Cặp nhẫn này hình như không phải của em.

Mộ Diệc Thần nhắm mắt hít hà mùi hương của cô, sau đó thì vùi đầu vào gáy của cô và nhẹ nhàng hôn một đường đển vành tai.

Trong giọng nói của anh sau đó có chút trầm ồm lại vừa có chút châm biếm:
-Một cái trong đó là của em nhưng khi anh chưa kịp đưa nó cho em thì em đã bỏ trốn cùng với Cố Triều Tịch rồi, bây giờ anh rất muốn biết có phải lúc em đi cùng hắn ta có phải là rất phấn khích không?
Mộ Diệc Thần nói xong thì luồn tay xuống bên dưới vào bên trong chiếc áo len của cô và dần đưa lên trên.

Thứ xúc cảm lạnh lẽo từ ngón tay của anh giống như chiếc lưỡi rắn không ngưng xâm nhập và đem đến sự nguy hiểm gần kề.

Tô Vũ Đồng rùng mình một cái rồi cầm chặt lấy tay của anh, sau đó thì quay người nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói có chút kích động:
-Mộ Diệc Thần, là ai đã nói với anh là em bỏ trốn cùng với Cố Triều Tịch vậy!
Anh nói như vậy, không những sỉ nhục cô mà còn sỉ nhục chính cả bản thân mình!


Đọc truyện chữ Full