DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Như Ý Xuân
Chương 13

Sau khi Thịnh Lộ Yên tỉnh lại thì lập tức ngồi xe ngựa về phủ. Lần này Thịnh Thần Hy không ngồi chung một xe với nàng, mà ngồi cùng xe ngựa với Liễu Thị.

Lần này Thịnh Thần Hy thật sự sợ hãi rồi, từ lúc trông thấy Thịnh Lộ Yên hộc máu rồi té xỉu là nàng ta đã không còn dám nói gì nữa. Bây giờ ngồi chung một xe với mẫu thân mình khiến sức sống trong người nàng ta lập tức bừng lên.

“Nương, Thịnh Lộ Yên cố ý đó, tỷ ta cố ý làm thế, cố tình làm cho con xấu hổ trước mặt mọi người! Hại con bị người ta chỉ trích!”

Thuốc là do Liễu Thị hạ, nên bà biết rất rõ công dụng của thuốc. Hôm nay Thịnh Lộ Yên bị như thế cũng phù hợp với phản ứng của người dùng thuốc. Vì vậy, bà tin Thịnh Lộ Yên thật sự bị bệnh thành ra như thế, chứ không phải cố tình giả bệnh.

Nghe nữ nhi nói như vậy, tâm trạng vốn đang bực bội của bà như thể bị trút thêm lửa, nghe vậy bà vung tay tát cho nữ nhi phát nữa.

“Thứ ngu xuẩn!” Liễu Thị mắng.

Thịnh Thần Hy thật sự không dám tin, hôm nay mẫu thân không chỉ đánh nàng mà còn đánh những hai lần.

“Nương….tại sao người lại đánh nữ nhi? Nữ nhi nói sai chỗ nào sao? Rõ ràng là….”

Liễu Thị khẽ mắng: “Sao ta lại sinh ra một thứ đần độn như con chứ!”

“Con…con….” Thịnh Thần Hy càng nói càng ấm ức.

“Rõ ràng con biết nàng ta bị bệnh, thái y cũng từng nói phải điều dưỡng thật tốt, thế mà con cứ hết lần này tới lần khác đi trêu chọc nàng ta. Lúc ở phủ, không truyền được ra ngoài thì không nói, nhưng lần này con đang ở bên ngoài. Giờ hay rồi, người khắp kinh thành này đều biết con nhục mạ, hết đẩy lại đánh đích tỷ của mình trước mặt mọi người. Sau này con muốn gả cho một nhà tử tế cũng khó!”

Nghe những lời này của Liễu Thị khiến sắc mặt của Thịnh Thần Hy dần tái mét và cuối cùng nàng ta cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Nương ơi, con không muốn đâu, nữ nhi vẫn muốn gả cho Uân ca ca cơ.”

Liễu Thị nhắm mắt, thở dài thườn thượt.

Thấy Liễu Thị không nói chuyện, Thịnh Thần Hy càng hoảng hơn, nàng ta kéo tay áo của Liễu Thị, nói: “Nương, người cứu giúp nữ nhi đi mà!”

Liễu Thị từ từ mở mắt: “May mà Thịnh Lộ Yên chỉ còn sống được nửa năm nữa, cũng không thể gả vào phủ Thừa Ân hầu….”

Bà biết, hầu gia muốn kết làm thông gia với phủ Thừa Ân hầu. Nếu trưởng nữ đã không được vậy thì vẫn còn thứ nữ mà. Chẳng qua bà không biết bên phủ Thừa Ân hầu nghĩ thế nào thôi. Hơn nữa, dựa vào những việc hôm nay nữ nhi làm, danh tiếng chắc chắn sẽ bị tổn hại. Tuy nhiên, người đời đều biết Thịnh Lộ Yên vốn yếu ớt lắm bệnh, sau vài ngày nữa khi chuyện này lắng xuống, bà sẽ tìm một vài phu nhân thân quen để nói về bệnh tình của Thịnh Lộ Yên, đồng thời khen ngợi sự hiền lương thục đức của nữ nhi nhà mình, có lẽ vẫn cứu vãn được danh tiếng này.

Thịnh Thần Hy vội nói: “Đúng thế, tỷ ta chẳng sống được bao lâu nữa, đến lúc đó nữ nhi có thể gả qua đó rồi.”

Liễu Thị nhìn chăm chú nữ nhi trước mắt mình hồi lâu rồi nói: “Ta nói con hay, trước khi Thịnh Lộ Yên chết, con không được gặp nàng ta nữa.” Bà hiểu rõ tính cách của nữ nhi, con bé quá mức lỗ mãng, nếu con bé còn đi tìm Thịnh Lộ Yên nữa thì khó mà không sinh thêm sự.

Thịnh Thần Hy réo lên thật to: “Nữ nhi còn chẳng muốn gặp tỷ ta đâu!”

“Từ nay trở đi, ta sẽ miễn cho nàng việc đến thăm hỏi sớm chiều, để con cũng đỡ phải gặp nàng ta nữa.”

“Dạ, nữ nhi nhớ rồi ạ.”

Thịnh Thần Hy cho rằng chuyện này cứ thế là xong, lúc về đến nhà còn thở phào nhẹ nhõm. Thế song, nàng ta vừa xuống xe ngựa đã bị nô bộc trong nhà dẫn đi, ngay cả mẫu thân ngày thường thương nàng nhất cũng không ngăn cản.

Thịnh Thần Hy bị đánh mười bản, nhốt vào từ đường.

Còn Thịnh Lộ Yên thì ở trong viện của mình để tĩnh dưỡng, phủ Thinh Lăng hầu khéo léo từ chối tất cả khách khứa, bao gồm cả phủ Thừa Ân hầu.

Những ngày sau đó của Thịnh Lộ Yên trôi qua rất êm đêm. Mỗi ngày nàng đều ở trong viện thêu hoa, đọc sách.

Liễu Thị vẫn không dám cầu xin cho nữ nhi, vì bà biết lần này nữ nhi đã thật sự đụng vào vẩy ngược của trượng phu. Biết nhi tử có quan hệ rất tốt với Thịnh Lộ Yên, nên bà đã nhờ nhi tử đến tìm Thịnh Lộ Yên, thử ngỏ ý nhờ Thịnh Lộ Yên giúp đỡ.

Tiếc là nhi tử không đồng lòng với bà.

Trong viện của Thịnh Lộ Yên, Thịnh Nguyên Phong không ngừng nói lời trách móc Thịnh Thần Hy. Theo hắn, tuy bọn hắn không cùng một mẫu thân với Thịnh Lộ Yên nhưng vẫn là tỷ đệ ruột thịt. Thường ngày Nhị tỷ thích bắt nạt Đại tỷ, vì thế lần này hắn còn lâu mới giúp. Chẳng những không giúp mà mỗi ngày hắn còn đến tiểu viện của Thịnh Lộ Yên để đọc sách cho tỷ tỷ nghe.

Ban đầu Liễu Thị định đợi vài ngày để tâm trạng của Thịnh Lăng hầu ổn định lại, rồi sẽ đến cầu xin giúp nữ nhi, tiện thể nhắc đến chuyện hôn sự với phủ Thừa Ân hầu. Nhưng, người tính không bằng trời tính, bà ta còn chưa kịp tìm thời cơ thích hợp đã phải đón nhận một phiền phức lớn.

Bên phía Hộ Kinh tư đã điều tra rõ vụ án. Liễu Tam lang chiếm đoạt mấy vạn mẫu ruộng, cho vay nặng lãi bức tử mạng người, ép buộc nữ tử nhà lành làm thiếp….theo luật bị đày đi ba nghìn dặm.

Trước những bằng chứng rõ ràng, Liễu Tam lang hết đường chối cãi, nhưng hắn vẫn làm ầm trong ngục đòi gặp Thịnh Lăng hầu.

Bên Thịnh Lăng hầu, ông còn đang buồn phiền về chuyện của nữ nhi, thì bên kia đã có người tới báo tin chuyện của phủ Bình Nam đã bị tra ra. Càng thảm hơn là chuyện này đã không thể che giấu được nữa, Tầm Lại đã mang chứng cứ về kinh vào đúng ngày mừng thọ của lão phu nhân Thừa Ân hầu.

Lần này Liễu Thị thật sự không nhịn nổi nữa, vội vàng tới thư phòng tìm Thịnh Lăng hầu kêu khóc.

“Hầu gia, ngài hãy cứu đệ ấy với, đệ ấy là đệ đệ duy nhất của thiếp thân.”

“Đừng khóc nữa, khóc lóc đau hết cả đầu.”

Nghe xong, Liễu Thị kìm chế hơn một chút, nhưng vẫn vừa khóc vừa nói: “Sao lại lưu đày ba nghìn dặm chứ, thằng bé chỉ chiếm tí ruộng thôi mà. Thế gia kinh thành đâu có nhà nào không chiếm ruộng dân đâu? Vì sao người khác chẳng bị sao, mà đệ đệ thiếp lại xảy ra chuyện….có khi nào có người cố ý nhắm vào phủ chúng ta không? Hầu gia, ngài cứu hắn đi mà.”

Thịnh Lăng hầu dựa lưng vào ghế tựa, ấn đường cau lại, nói: “Nàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ cứu hắn.”

Đúng như Liễu Thị nói, đâu có gia tộc nào trong sạch, cho nên phải quan sát cẩn thận xem ai là kẻ điều tra.

Sau khi xảy ra chuyện của Trương Ngự sử, ông đã sai người tiêu hủy toàn bộ chứng cứ, đồng thời đến phủ Bình Nam xóa sạch chuyện này. Tuy nhiên, ông vẫn không biết Hộ Kinh tư làm thế nào mà lại  tra ra chuyện này. Theo tin tức mà ông nhận được, chuyện này bị lộ là do có người truyền tin cho Tầm Lại. Mà người này có thể là ai cơ chứ?

Mọi người trong kinh thành đều biết quan hệ của Liễu gia và ông, nên Hộ Kinh tư không thể không biết chuyện này. Nếu đã biết mà vẫn dám điều tra, xem ra phải có chỗ dựa nên mới không hề sợ hãi. Ông chỉ thắc mắc rằng, đây rốt cuộc là ý của Hộ Kinh tư hay là ý của Tân đế.

Song, cho dù đó là ý của ai thì đều cho thấy lá gan của Hộ Kinh tư rất lớn, không ngờ bọn chúng dám điều tra đến ông.

Nếu lần này không cho bọn chúng một bài học, e rằng bọn chúng vẫn không biết Đại Lịch dựa vào ai.

“Đi truyền tin cho Tầm Lại, nói giờ ngọ ngày mai bản hầu chờ hắn ở lầu Túy Sinh.”

“Vâng thư hầu gia.”

Thịnh Lộ Yên ngồi bên cửa sổ, yên tĩnh nghe Tôn ma ma báo tin và mỉm cười. Không hổ là Hộ Kinh tư, nàng chỉ điều tra ra Liễu Tam lang chiếm đoạt ruộng đất, chứ những chuyện khác đều không hay biết, không ngờ hắn lại có thể tra ra tường tận như vậy.”

“…..Cô nương, chúng ta thật sự đã làm được chuyện này, chắc tên Liễu Tam lang kia cũng sắp bị đày đi ba nghìn dặm rồi.” Tôn ma ma cười sung sướng, làm cho những nếp nhăn hằn sâu hơn.

Tuy Thịnh Lộ Yên cũng rất vui nhưng không thể lạc quan bằng Tôn ma ma.

“Chưa chắc.”

Nụ cười trên mặt của Tôn ma ma lập tức cứng đờ, sau một cái giật mình, bà vội hỏi: “Cô nương nói vậy là sao ạ?”

“Ma ma quên phụ thân ta rồi sao?”

Vừa nhắc đến cái tên Thịnh Lăng hầu, nụ cười của Tôn ma ma lập tức tắt ngóm, lông mày cũng nhíu lại. Hầu gia nhà họ luôn có thể một tay che trời, lần trước Trương Ngự sử đã tra rõ chuyện của phủ Bình Nam, kết quả vẫn bị hầu gia giải quyết êm đẹp. Chuyện lớn như thế mà không hề để lộ chút tiếng gió nào ở kinh thành.

“Nhưng…..nhưng lần này là Hộ Kinh tư, có lẽ hầu gia không thể….”

Chẳng phải Hộ Kinh tư rất ghê gớm sao, có lẽ hầu gia không dám làm vậy đâu.

Mọi người đều biết người đứng phía sau Hộ Kinh tư là ai. Mấy năm nay bọn họ giải quyết rất nhiều vụ án lớn, vụ án nổi tiếng nhất là Lý Tương, sau đó lại bắt thêm nhiều con cháu thế gia.

Thịnh Lộ Yên cảm thấy, chắc chắn Hộ Kinh tư sẽ không để vụ này lắng xuống. Nếu bọn họ e sợ trước thế lực của phủ Thịnh Lăng hầu thì hiện tại sẽ không truyền chuyện này ra ngoài. Điều nàng sợ là, bọn họ bị phụ thân nàng phá rối, chuyện này sẽ từ to hóa nhỏ, e rằng hình phạt của Liễu Tam lang sẽ được giảm nhẹ hơn.

“Theo dõi phụ thân ta, nhìn xem gần đây ông ấy đang làm gì, gặp người nào.”

“Vâng thưa cô nương.”

Giờ ngọ ngày hôm sau, lầu Túy Sinh.

“Tham kiến hầu gia.”

Khi Tầm Lại đến thì Thịnh Lăng hầu đã chờ hắn trong phòng bao.

Sau khi hành lễ xong, nhưng hồi lâu vẫn không có tiếng đáp lại.

Thời gian cứ thế trôi qua, khoảng một nén hương sau, cuối cùng trong phòng cũng vang lên giọng nói khác.

“Tầm đại nhân đến rồi đấy à.”

Tầm Lại cũng xem như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, như thể mình vừa mới tới vậy, hắn nói: “Chính là hạ quan, không biết hầu gia gọi hạ quan tới đây có chuyện gì?”

“Ngồi đi Tầm đại nhân.” Thịnh Lăng hầu chỉ chỗ ngồi đối diện mình.

Tầm Lại dừng bước, nói: “Hạ quan vẫn còn công sự chưa hoàn thành.”

Thấy Tầm Lại không biết điều như thế, Thịnh Lăng hầu híp mắt, bàn tay toan cầm ly rượu thoáng khựng lại.

“Tầm đại nhân bận bịu đấy nhỉ.”

“Hưởng bổng lộc của vua, phải san sẻ cùng vua, hạ quan không dám lơ là công việc mà hoàng thượng giao cho.”

Thịnh Lăng hầu nhìn nam tử trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình, thấy hắn vẫn ngoan cố như vậy thì cũng không vòng vo với hắn nữa.

“Liễu Đại học sĩ là một vị quan công minh liêm chính, người nhà họ Liễu cũng luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ pháp, trung thực an phận. Bản hầu cảm thấy, có lẽ bên trong vụ án kia của Liễu gia còn có hiểu lầm gì đấy.”

Ánh mắt và khuôn mặt của Tầm Lại trở nên nghiêm nghị, nói: “Hầu gia tìm sai người rồi. Án này thánh thượng đã hạ chỉ xét xử, kết quả thế nào đều do thánh thượng định đoạt, hạ quan cũng không có quyền phán xét.”

Không ngờ hắn dám giả bộ hồ đồ với ông!

“Liễu Tam lang là đệ đệ của thê tử bản vương, bản vương vẫn luôn nghiêm khắc với thân thích, mấy ngày trước ta vừa sai người đến phủ Bình Nam điều tra một chuyến, Liễu gia không hề chiếm đoạt một mẫu ruộng tốt nào. Chẳng hay Tầm đại nhân tra như thế nào mà ra được nghìn mẫu ruộng tốt? Chớ có vu oan giá họa!”

Lời này của Thịnh Lăng hầu là đang cảnh cáo Tầm Lại. Đầu tiên, ông chỉ rõ quan hệ giữa mình và Liễu gia, sau đó nói Liễu gia vô tội, cuối cùng chốt lại rằng Tầm Lại vu oan cho người khác. Ý là, nếu Tầm Lại còn u mê không tỉnh ngộ, e rằng sẽ bị cắn ngược lại một cái.

Tầm Lại làm việc cho hoàng thượng nhiều năm, đã đắc tội với rất nhiều quyền quý, cho nên những lời như thế hắn đã nghe qua không biết bao nhiêu lần rồi.

“Hạ quan tự thấy từ lúc mình giữ chắc Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư đến nay vẫn luôn chấp pháp theo lẽ công, dùng luật pháp của Đại Lịch làm khuôn mẫu, bất kỳ việc gì cũng chú trọng chứng cứ. Không bao giờ xử oan cho người tốt, cũng sẽ không buông tha cho một tham quan ô lại nào. Thế nên, hầu gia cứ yên tâm.”

Thịnh Lăng hầu nhìn Tầm Lại bằng ánh mắt sắc bén, thế nhưng Tầm Lại cũng không hề tỏ ra yếu thế.

“Ngươi thật sự muốn như vậy?”

“Những lời hạ quan vừa nói đều xuất phát từ đáy lòng. Nếu hầu gia không còn việc gì nữa thì hạ quan xin phép cáo từ.” Nói xong, Tầm Lại cúi đầu, bước về phía cửa.

Hồ đồ ngu xuẩn được như thế, đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi!”

“Tầm đại nhân, ngươi xuất thân bần hàn, gian khổ chong đèn đọc sách hơn mười mấy năm rồi trở thành Trạng nguyên giỏi nhất của triều đình. Quãng đường đi tới đây rất khổ đúng không? Chắc ngươi cũng không muốn nỗ lực nhiều năm của mình bị đốt bởi một mồi lửa chứ, hử?” Phía sau truyền tới giọng nói của Thịnh Lăng hầu.

Đây chính là một lời dọa dẫm trắng trợn, ngang nhiên lấy con đường làm quan để uy hiếp.

Tầm Lại nắm tay thành quyền, nét mặt vẫn trước sau như một: “Đa tạ hầu gia đã quan tâm, sau khi vào triều hạ quan vẫn luôn cư xử thận trọng, tuân thủ khuôn phép, đồng thời không hề làm ra hành động vượt quá phép tắc.”

Thịnh Lăng hầu nhìn chòng chọc Tầm Lại, cất giọng lạnh lùng: “Chắc Tầm đại nhân đã suy nghĩ kĩ càng nên báo vụ án này lên hoàng thượng như thế nào rồi nhỉ.”

“Trong lòng hạ quan đã có quyết định!” Nói xong, hắn đẩy cửa bước ra.

Trong phòng bao, Thịnh Lăng hầu ném chén trà trong tay xuống đất, chén vỡ tan tành.

“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Sau khi về phủ, Thịnh Lăng hầu thấy Liễu Đại học sĩ đã tới phủ, không chỉ như thế, ông còn cho gọi tất cả phụ tá trong phủ đến thư phòng.

Một đám người thương lượng đến giờ hợi(*) mới dừng lại.

(*) Giờ hợi: từ 9-11h đêm.

Khuôn mặt lạnh lùng của Thịnh Lăng hầu toát lên vẻ hung ác: “Phải xem ngày mai hắn báo cáo thế nào với thánh thượng, nếu hắn thật sự không biết thức thời, vậy thì đừng trách bản hầu không khách sáo!”

Phủ Thịnh Lăng hầu sừng sững mấy trăm năm không đổ, quyền thế trong quân rất lớn. Cho dù là quyền quý mới nổi đương triều thì làm sao chứ, ông muốn dí chết hắn còn đơn giản hơn dí chết một con kiến.

Sau khi hay tin Tôn ma ma vội vàng quay về báo tin cho Thịnh Lộ Yên.

“Nguy rồi cô nương, hầu gia vừa ra ngoài gặp Tầm đại nhân. Sau khi về phủ thì gọi hết phụ tá tới thư phòng, không biết đang thương lượng chuyện gì. Thằng nhóc Tiểu An chỉ nghe được đôi câu vài lời, song họ nhiều lần nhắc đến Tầm đại nhân, Liễu Tam lang, ruộng tốt…..Ôi, cậu ta còn nghe được câu cuối cùng trước khi mở cửa, hình như nói là quyết định cuối cùng sẽ được đưa ra sau buổi chầu sớm vào ngày mai.”

Thịnh Lộ Yên nghĩ đến những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, lại cẩn thân suy xét tin tức Tôn ma ma vừa mang về, đại khái có thể đoán được một chút.

Mấy ngày trước khi nàng gặp Tầm Lại là lúc hắn vừa từ phủ Bình Nam trở về. Hành động của phụ thân nàng hôm nay đã lộ rõ vẻ lo lắng, ông đi gặp Tầm Lại trước, rồi về triệu phụ tá để thương lượng, có lẽ là vì vụ án của Liễu Tam lang đã đến hồi kết rồi. Kết hợp với những tin tức Tôn ma ma vừa nói, e rằng ngày mai vụ án này sẽ được báo lên trên.

Cha nàng đi gặp Tầm Lại chắc chắn sẽ đe dọa và dụ dỗ hắn, có lẽ ông không thể có được đáp án chắc chắn từ chỗ hắn nên mới quay về triệu tập phụ tá. Còn về câu nói đợi sau ngày mai, thì chắc hẳn phụ thân nàng cũng không muốn trực tiếp đối đầu với tân đế, nếu chưa đi đến mức bất đắc dĩ, ông ấy vẫn muốn nhìn xem ngày mai Tầm Lại sẽ báo cáo thế nào.

Sau vài lần tiếp xúc với Tầm đại nhân, nàng cảm thấy hắn không phải loại người sẽ thoải hiệp và đầu hàng. Sau ngày hôm nay, e rằng sẽ có một trận chiến đẫm máu giữa phe cũ và phe mới. Triều đình lại sắp không được bình yên rồi.

Đọc truyện chữ Full