Buổi chầu sớm ngày hôm sau, sau khi các vị đại nhân báo cáo xong nhiệm vụ. Chung Dục đế nhìn về phía quan viên trẻ tuổi, mặc một bộ triều phục đỏ đang đứng đầu quan văn.
“Tầm ái khanh, chuyện Liễu Tam lang chiếm đoạt ruộng đất thẩm vấn đến đâu rồi?”
Ngay khi lời này được nói ra, ánh mắt của quan viên lớn nhỏ trong triều đều đổ dồn về phía Tầm Lại. Đặc biệt là ánh mắt sắc nhọn của nam tử trung niên đứng đầu quan võ, trên người đang mặc triều phục màu tím.
Tầm Lại như thể không hề hay biết, hắn thong thả bước ra khỏi hàng ngũ, đứng giữa triều đường, chắp tay thi lễ: “Bẩm hoàng thượng, hôm qua vi thần đã thẩm vấn xong, hôm nay đang chuẩn bị trao đổi với Tam ti xem nên kết án như thế nào.”
Chung Dục đế liếc Thịnh Lăng hầu đang trợn mắt nhìn Tầm Lại, hắn tiếp tục hỏi: “Kết quả thế nào? Ái khanh cho rằng nên kết hắn vào án gì?”
Tầm Lại nói: “Liễu Tam lang chiếm đoạt mấy vạn mẫu ruộng tốt, lén cho vay nặng lãi, bức tử mạng người, cưỡng ép nữ tử nhà lành làm thiếp. Dựa theo luật, nhẹ thì lưu đày ba nghìn dặm, còn nặng thì….phán cho tội chết.”
Lời vừa dứt cả triều rộ lên.
Hình phạt này còn nặng hơn so với hình phạt được truyền ra vào ngày hôm qua, đây rõ ràng là không cho Thịnh Lăng hầu chút thể diện nào. Liễu Đại học sĩ nghe thấy kết quả này thì đứng không vững, xém chút nữa té xỉu.
Phủ Thịnh Lăng hầu sừng sững mấy trăm năm không đổ, quyền thế trong quân không ai có thể thay thế, từ khi mọi người ra đời đã biết đến sự tôn quý của phủ hầu này. Liễu Tam lang là nhi tử của Liễu Đại học sĩ và cũng là thông gia của phủ Thịnh Lăng hầu.
Tuy tân đế đăng cơ mới được bốn năm, nhưng bọn họ cũng đã nhìn ra nhiệt huyết và thủ đoạn của tân đế. Những lời Tầm Lại vừa nói có vẻ là ý của bản thân hắn, song thực ra đó lại là ý của tân đế.
Hai bên đụng độ, chẳng biết cuối cùng mèo nào thắng mỉu nào.
Mọi người vội vàng khom lưng, cúi đầu xuống thấp hơn, ai cũng lo sợ lửa đốt tới người mình. Tuy nhiên, làm sao hoàng đế trẻ tuổi có thể để bọn họ mặc ý trốn tránh như thế.
“Hình bộ Thượng thư thấy thế nào?” Chung Dục đế bắt đầu gọi tên.
Vương Thượng thư năm nay gần lục tuần, mái tóc ông đã bạc trắng, nghe thấy hoàng đế gọi mình thì run rẩy bước ra, tâu: “Lão thần vẫn chưa xem hồ sơ, không biết phải giải quyết thế nào, vì thế không dám tùy tiện phán quyết.”
Nghe vậy, Chung Dục đế không hề tỏ thái độ, tiếp tục gọi tên: “Đại lý tự khanh thấy thế nào?”
“Thần có cùng quan điểm với Vương thượng thư, tạm thời không thể tùy tiện quyết định.”
“Viện giám sát thì sao?”
“Thần nhất trí với ý kiến của Vương đại nhân và Triệu đại nhân.”
Dường như Chung Dục đế không cảm nhận được bầu không khí căng thẳng trong triều, cũng không hề hay biết các vị triều thần đang cố ý trốn tránh trách nhiệm, sau khi nghe được những lời như vậy nhưng vẻ mặt của hoàng đế vẫn hết sức bình tĩnh, nói: “Đã như thế, vậy thì cứ dựa theo Tầm….”
Lời còn chưa dứt đã bị người nào đó cắt ngang.
Người bình thường nào dám ngắt lời của hoàng đế, cũng chỉ có Thịnh Lăng hầu mà thôi.
“Hoàng thượng, chỉ để Hộ Kinh tư điều tra vụ án này thì có hơi bất công, mất đi tính công bằng xác đáng. Ai mà biết được Hộ Kinh tư có vu oan giá họa hay không! Thần xin hoàng thượng hãy xem xét kĩ càng!”
Lời vừa nói ra đã khiến cả triều trở nên yên ắng.
Chung Dục đế dừng một chút, vẻ mặt điềm tĩnh, không hề nổi giận vì bị Thịnh Lăng hầu ngắt lời.
“Thịnh Lăng hầu nói có lý, vậy thì để Hộ Kinh tư là bên phụ trách chính, Tam ti tham gia giúp đỡ, trong ba ngày phải kết án xong.”
Mặc dù Tam ti được nhắc đến, nhưng lại chỉ là tham gia giúp đỡ, cho nên, lời này của Chung Dục đế vẫn có ý giao toàn quyền quyết định vụ án của Liễu Tam lang cho Tầm Lại.
“Hoàng thượng!” Thịnh Lăng hầu hơi cất cao giọng nói.
Nét mặt của Chung Dục đế trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: “Sao? Thịnh Lăng hầu không hài lòng với quyết định này à? Tam ti cùng thẩm định là quy củ của tổ tông định ra đó.”
Hoàng đế đã quy chụp tội lớn như vậy, vì thế Thịnh Lăng hầu cũng không dám nói gì thêm nữa. Hơn nữa, tuy Tầm Lại không nghe lời, nhưng không có nghĩa là Tam ti cũng dám làm vậy. Lần này, ông nhất định phải làm cho Tầm Lại té vêu đầu.
Ông chắp tay khom lưng: “Thần không dám, thần không có ý kiến gì cả.”
“Ừ.” Chung Dục đế khẽ gật đầu, sau đó nhìn người đang đứng giữa triều đường và hỏi: “Tam ti thấy sao?”
“Vi thần lĩnh chỉ.”
Hình bộ Thượng thư, Đại lý tự khanh, Viện giám và Tả Đô Ngự sử đều đồng thanh nói.
Tuy vụ án này rất khó giải quyết, phán nặng quá thì làm mất lòng Thịnh Lăng hầu mà phán nhẹ quá thì đắc tội với hoàng thượng. Nhưng chỉ cần không để bọn họ phụ trách thẩm vấn thì dù xảy ra chuyện gì cũng là do Hộ Kinh tư gánh trách nhiệm, đã vậy cớ sao không làm.
“Nếu không còn việc gì nữa thì bãi triều đi.”
“Cung tiễn hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Vừa tan triều, Hình bộ thượng thư đã đến gần Tầm Lại, nói: “Tầm đại nhân, gần đây sức khỏe của lão phu không tốt, cứ ốm miết thôi. Sợ rằng không còn lòng dạ nào giải quyết chuyện này, nên mọi chuyện đành phải nhờ cậy Tầm đại nhân vậy.”
Tầm Lại chắp tay thi lễ: “Đại nhân khách sao rồi, hạ quan không đủ hiểu biết với các mức hình phạt, nên còn phải nhờ Vương Thượng thư chỉ bảo nhiều.”
“Tầm đại nhân khiêm tốn quá rồi, ngài thi đâu đậu đó, xuất thân từ hai bảng tiến sĩ với trạng nguyên, làm gì có chuyện không biết rõ luật pháp, đâu cần ta phải chỉ bảo chứ.”
Sau khi người đùn ta đẩy vài câu, Vương Thượng thư đã chạy tót đi như bôi mỡ vào chân, với cái tốc độ ấy thì chẳng ai nhìn ra được cơ thể ông ta đang có bệnh.
Sau đó, Đại lý tự khanh, Viện giám sát và Tả đô Ngự sử cũng cùng nhau đi tới cạnh Tầm Lại, hết lời tâng bốc hắn.
Thịnh Lăng hầu nhìn Tầm Lại đang đứng giữa đám triều thần, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà đứng trước mặt hắn chửi ầm lên: “Thằng nhãi ngươi chỉ là một con chó điên, có cái gì đáng để đắc ý chứ? Dám chọc vào bản hầu, bản hầu nhất định phải cho ngươi đẹp mặt!”
Tuy ông không dám công khai trở mặt với hoàng thượng, nhưng đối phó với Tầm Lại thì đơn giản hơn nhiều. Đâu chỉ có một hai người chán ghét con người của Tầm Lại, lần này ông chắn chắn phải giết chết hắn!
Tầm Lại không nói một lời trước những tiếng chửi rủa của Thịnh Lăng hầu mà chỉ nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh giá.
Chúng triều thần hết nhìn Thịnh Lăng hầu có thế gia trăm năm, rồi lại nhìn sang Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư – một nhà quyền quý mới nổi trong triều, sau đó tốp năm tốp ba rời đi.
Trong vòng chưa đầy nửa canh giờ, chuyện Lăng hầu không tránh mặt mọi người mà mắng thẳng Tầm Lại ở giữa đám đông đã truyền đi khắp kinh thành. Đến nước này, mọi người đều biết cuộc tranh chấp giữa phe mới và phe cũ đã chính thức bắt đầu. Các sòng bạc trong kinh thành đều đang ầm thầm đặt cược xem lần này gió tây áp đảo gió đông, hay là gió đông vượt gió tây.
Thịnh Lộ Yên nghe được tin này đúng lúc nàng đang ngồi cạnh cửa sổ cúi đầu thêu hoa, lần này nàng đang thêu một đóa hoa đào. Không biết nàng đã nghe được bao lần những lời bàn tán này trong nhà, giờ phút này nghe thấy thì trong lòng đã chẳng còn gợn sóng nữa. Thế nhưng, không biết tại sao mà bỗng nhiên tay nàng cầm trượt cây kim, làm cho kim đâm vào ngón tay, chỉ trong chớp mắt ngón trỏ đã rỉ máu.
Nhìn thấy giọt máu đỏ tươi trên ngón tay, Thịnh Lộ Yên nhíu mày, lòng có chút hoảng loạn, và luôn có cảm giác như có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.
“Trời ơi, cô nương, ngón tay người bị đâm rồi kia.” Tôn ma ma vội vàng nói: “Xuân Đào, mau lấy hòm thuốc về đây để ta băng bó cho cô nương.”
“Không cần đâu.” Thịnh Lộ Yên mút ngón trỏ vào miệng một cái đã không thấy máu đâu.
Thế nhưng Tôn ma ma vẫn bảo Xuân Đào đi lấy hòm thuốc đến.
“Cũng không biết lần này sẽ thế nào. Hầu gia cũng thật là, rõ ràng đấy là chuyện của Liễu phủ mà cứ phải nhúng tay vào làm gì không biết.” Tôn ma ma lại bắt đầu oán trách Thịnh Lăng hầu.
Lần này Thịnh Lộ Yên lại không nhất trí với ý kiến của Tôn ma ma: “Chuyện này nhìn thì có vẻ là chuyện của Liễu phủ, nhưng thực ra, thứ mà hoàng thượng muốn làm suy yếu chính là thế lực của hầu phủ chúng ta.”
“Hả?”
Thịnh Lộ Yên nói tiếp: “Nếu lần này phụ thân nhượng bộ hoặc thua cuộc, sợ rằng tình hình sau này sẽ càng thêm phiền phức, thế lực của phủ chúng ra sẽ từng bước suy yếu. Nhưng nếu lần này chúng ta chèn ép được hoàng thượng thì hầu phủ vẫn có thể tiếp tục duy trì thế lực siêu nhiên. Vì thế, lần này phụ thân chẳng những sẽ nhúng tay vào, mà còn dùng toàn bộ thủ đoạn của mình để chỉnh đốn vị Tầm đại nhân, một thế lực quyền quý mới nổi.”
Tôn ma ma bị sửng sốt trước những lời Thịnh Lộ Yên nói, bà nói: “Vậy kết quả lần này sẽ thế nào đây? Hầu gia thắng hay vị Tầm đại nhân kia thắng?”
Thịnh Lộ Yên lắc đầu: “Việc này thì ta không rõ nữa.”
Nếu phụ thân nàng thật sự đập nồi dìm thuyền thì kết cục thật sự không khả quan lắm.
Gió thổi đến, Thịnh Lộ Yên nhìn ra ngoài cửa sổ, cây đào bên ngoài đang rung rinh trong gió, đóa hoa rơi lả tả.
“Ta cũng rất muốn biết kết cục sẽ ra sao….”Thịnh Lộ Yên thầm nói.
“Ngộ nhỡ lão gia thắng rồi, vậy chẳng phải Liễu Tam lang sẽ thoát được tội sao?” Vừa nghĩ đến ánh mắt nhìn cô nương nhà mình của Liễu Tam lang, cùng với chuyện hắn ta cung cấp thuốc cho Liễu Thị là Tôn ma ma lại sôi máu: “Nhưng nếu hầu gia thua rồi, vậy chẳng phải hầu phủ chúng ta sẽ suy đốn sao?” Vậy cô nương, người….”
Tôn ma ma rất rối rắm.
Hầu phủ trăm năm, sớm muộn cũng phải suy đổ. Không phải lần này thì sẽ là lần khác. Thịnh Lộ Yên sớm đã hiểu rõ điều này.
“Ma ma yên tâm, tuy hoàng thượng đã hạ quyết tâm trừng phạt thế gia, nhưng bà xem phủ Tuyên Bình hầu và phủ Giản Dực hầu không phải vẫn sống tốt hay sao? Cho nên, dù hoàng thượng có trừng phạt phủ chúng ta thì chúng ta vẫn được sống giàu sang, chẳng qua là địa vị không bằng lúc trước mà thôi.”
Mặc dù chưa chắc Tầm Lại có thể đấu lại phụ thân nàng, nhưng tân đế nhất định sẽ không cho phép xử lí việc chiếm đoạt đất đai màu mỡ một cách hời hợt, vì thế Liễu Tam lang thế nào cũng phải trở thành vật hi sinh! Và nhờ thế nàng cũng đã đạt được mục đích của mình.
Đông Noãn các, cung Càn Thanh.
Bốn năm đăng cơ, với tư cách là một vị vua có muôn núi nghìn lũng trong tim, có lòng quyết tâm làm nên nghiệp lớn, vừa bãi triều Chung Dục đế đã đến cung Càn Thanh xử vụ chính vụ. Mỗi ngày đều như vậy, chưa rừng lười biếng.
Sau khi nghe thấy lời bẩm báo của tiểu thái giám, Chung Dục đế cau mày.
Chuyện quý tộc chiếm đoạt ruộng đất hắn nhất định phải xử lí. Nếu như không xử lí thì muôn dân sẽ không còn ruộng đất để trồng trọt, dân chúng lầm than, tiếng kêu than ngút trời, triều cương ắt sẽ không yên. Nếu vậy, còn nói gì đến ổn định và phát triển lâu dài?
Liễu gia chính là một lỗ hổng vô cùng lớn.
Liễu gia có phủ Thịnh Lăng hầu làm chỗ dựa, nếu lần này có thể xử lý Liễu gia thì những thế gia khác sẽ bớt càn quấy và sau đó sẽ càng dễ giải quyết hơn. Nhưng cũng vì bọn họ có phủ Thịnh Lăng hầu làm chỗ dựa mà càng không dễ xử lý. Hiện nay tình hình ở biên cương không ổn định, các nước láng giềng thường xuyên xâm lấn, mà phần lớn chuyện trong quân đều dựa vào phủ Thịnh Lăng hầu.
Song, Tầm Lại là người có năng lực trác tuyệt, tâm tư cẩn mật hơn những người khác, cho nên hắn cũng phải bảo vệ người này.
Đây đúng là một vấn đề khá hóc búa!
Chung Dục đế suy nghĩ một lát mà vẫn không tìm ra được cách nào, hắn dựa lưng vào long ỷ và từ từ nhắm mắt lại. Thế gia sừng sững mấy trăm năm ở Đại Lịch sớm đã không còn là trụ cột vững chắc, lực lượng nòng cốt của triều đình như lúc ban đầu mà trở thành thế lực cản trở sự phát triển của đất nước. Mà hai bộ xương khó gặm nhất trong đám thế gia chính là phủ Thịnh Lăng hầu và phủ Thừa Ân hầu. Phủ Thừa Ân hầu là nhà ngoại của hoàng hậu, hơn hết Thừa Ân hầu là một người nhanh trí khéo lẽo. Từ lúc hắn đăng cơ đến nay ông ta chưa từng ra mặt làm bừa chuyện gì, đã thế còn quản giáo con cháu trong nhà nghiêm khắc hơn.
Còn phủ Thịnh Lăng hầu này thì….Thịnh Lăng hầu là người cuồng vọng kiêu căng, đã làm rất nhiều chuyện sai trái. Nếu phủ Thịnh Lăng hầu cũng giống phủ Thừa Ân hầu thì tốt rồi….
Nghĩ tới nghĩ lui, Chung Dục đế như thể nghĩ đến điều gì đó, hắn bỗng nhiên mở choàng mắt ra, trong mắt toát ra ánh sáng.
“Trẫm nhớ phủ Thịnh Lăng hầu có một vị cô nương vừa đến tuổi xuất giá phải không?”
Nội thị bên cạnh nói: “Phủ Thịnh Lăng hầu có hai đích nữ. Một vị là do tiên phu nhân của hầu gia, tức đích nữ của Trịnh tướng quân sinh ra, còn một vị là do thứ nữ của Liễu Đại học sĩ sinh.”
Chung Dục đế gật đầu.
Hắn còn nhớ, vị đích trưởng nữ này suýt chút nữa đã đính hôn với thế tử Thừa Ân hầu. Lúc đó có tin đồn hai phủ muốn đính hôn, nhưng phụ hoàng bỗng nhiên đổ bệnh, nên chuyện này đành phải gác lại. Sau đó, phụ hoàng băng hà, hắn đăng cơ kế vị.
Chung Dục đế híp mắt, nói: “Soạn chỉ, trẫm muốn ban hôn!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Như Ý Xuân
Chương 14
Chương 14