DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai
Chương 144

🍒❄️ Chương 144 🍒❄️

Ra khỏi Sa Thành, trước mặt là một mảng sa mạc mênh mông vô bờ.

Nắng nóng như phang xuống đầu, khí nóng bốc hơi, một đội buôn chở đầy hàng hướng về Thánh Thành phồn hoa, tiếng chuông lạc đà uyển chuyển quanh quẩn tiếng tỳ bà mãnh liệt bay lững lờ trong biển cát.

Lý Trọng Kiền trên lưng ngựa quay lại nhìn Sa Thành sừng sững giữa cát vàng xa xa, giáp y nặng nề của quân canh giữ trên cổng thành phát sáng dưới nắng trời rực rỡ.

Ngoài cửa thành, chiến hỏa tràn ngập, các thế lực lớn thế cài răng lược, phân loạn không thôi.

Trong cửa thành, ca múa vang trời, hàng hóa tụ tập, mua bán phồn vinh.

Một lớp cửa thành, hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Mỗi khi đi qua một thị trấn, hầu như khắp nơi đều thấy Phật tháp sừng sững, dân chúng thành kính cung phụng, xem Phật Tử là thần minh.


Lý Trọng Kiền ngây ra suy tư thật lâu, trong thời loạn, Minh Nguyệt Nô rời quê nhà chạy trốn đến một nước xa lạ, nhận được che chở của Phật Tử Vương Đình, thật không dễ.

Hắn không tin số mệnh, không tin quỷ thần, chỉ thờ phụng mạnh được yếu thua, nhưng giờ khắc này, trong lòng vẫn còn chút dịu dàng.

Chỉ hy vọng thói đời đối xử với con bé êm đềm chút, đừng để nó chịu quá nhiều đau khổ.

Lý Dao Anh đầu thắt bím, áo choàng đính châu chuỗi ngọc, áo váy lụa mỏng tay hẹp rực rỡ đến nỗi ngay cả ánh nắng cũng trở nên nhạt nhòa, mặt mang mạng che, vừa ruổi ngựa, vừa thương lượng với lão Tề mấy chuyện mua lại tù binh nô ɭệ.

Lý Trọng Kiền nghe một lúc nhíu mày hỏi: "Tù binh Bắc Nhung em cũng muốn mua lại sao?"

Dao Anh giải thích: "Trong đám tù binh Bắc Nhung có rất nhiều dân thường hoặc bị cưỡng ép chiêu mộ ở các bộ lạc, không nguyện đánh trận cho Bắc Nhung. Chúng ta mua lại họ, không lập tức thả họ về quê hương mà để họ chỉ đường, phối hợp với chúng ta thu phục từng ốc đảo rải rác trong đại mạc, sau đó nghĩ cách sắp xếp an bài bọn họ. Mua thêm một người, chúng ta có thêm một chiến hữu, bớt đi một kẻ địch."


"Em từng đã mua một số người, muốn tiếp tục theo quân thì gia nhập Tây quân, muốn về quê thì chờ kết bọn rồi về quê, hay chỉ muốn chăn nuôi thì cho nuôi trồng đơn thuần."

Nhân số Tây quân vẫn quá ít, địa hình Tây Vực lại giới hạn, rất khó trong khoảng thời gian ngắn mà hoàn toàn bình định mọi phân loạn, chỉ có trước nắm thị trấn quan trọng rồi sau ổn định thế cục. Mà nắm được thị trấn quan trọng rồi, để phòng ngừa Bắc Nhung phản công, các binh sĩ buộc phải trồng trọt tại chỗ, vừa nghỉ ngơi lấy lại sức, khôi phục sản xuất, tự cung ứng quân cần, vừa bảo trì thao luyện, chuẩn bị nghênh chiến.

Cùng với việc Tây quân từng bước thu phục đất mất, lập tức sẽ tiến hành di chuyển nhân khẩu quy mô lớn, mỗi nhân lực lúc này đều rất trân quý – bình định thời loạn vốn là vì người. Nếu người người đều an cư lạc nghiệp, tự nhiên chiến sự giảm đi.


Sau khi Cao Xương khôi phục, Dao Anh giao cho lão Tề chốt danh sách, bắt đầu chuẩn bị việc bố trí sắp xếp cho lưu dân tù binh để đỡ rối chân tay sau này, trong bận rộn dễ phạm sai lầm.

Lý Trọng Kiền khẽ gật. Hắn nghĩ tới sau này.

Thế cục Tây Vực phức tạp, Tây quân không thể dựa vào triều đình, càng không thể rơi vào tay Lý Đức, buộc phải cắm rễ tại chỗ mới có thể tùy cơ ứng biến, như vậy lương thảo vũ khí đều tự mình kiếm, đồn điền có thể giảm bớt áp lực cho lương thảo của đội quân, giải quyết chuyện vận chuyển dài hạn vốn khó khăn không nhỏ, giảm được tầng tầng cửa ải, bớt đi khấu hao, có điều khi binh lính phải trồng trọt, bận rộn việc nông sẽ giảm sức chiến đấu.

Mua thêm người điền vào phía đồn điền là cách tốt.

"Đủ tiền sao?"

Lão Tề ở một bên cười híp mắt: "A Lang không cần lo, bao no. Chưa nói việc chúng ta một ngày thu đấu vàng, không phải lo chi tiêu, Tây quân là lòng dân hướng về, Dương Tướng quân vừa mới giong cờ khởi nghĩa, thế gia hào môn và dân chúng đều tranh nhau hiến tiền hiến của. Trước lúc khởi nghĩa, công chúa tìm vài nhóm nhà buôn Túc Đặc, phân tích lợi hại, hội thương nhân cũng khẳng khái giúp tiền, dâng lên cho Tây quân một khoản riêng đáng kể."
Lý Trọng Kiền nhíu mày, nhớ tới tích lũy mấy đời của Tạ gia.

Từ lúc con bé biết việc sổ sách đã bắt đầu giúp hắn trông coi sổ sách Tạ gia, lúc trước để cứu hắn, con bé rút ra một nửa lo lót cho đại thần trong triều, còn phần sản nghiệp không để ai biết kia cũng đủ cho hắn nửa đời sau áo cơm không lo.

Dao Anh đuổi lão Tề mặt mày tỏa sáng đi, quay sang Lý Trọng Kiền cười khổ, nhỏ giọng nói: "Anh à, dân chúng tự phát đưa tiền đưa lương là thật, còn đám nhà giàu với dân buôn Túc Đặc rất khôn khéo, họ dâng tiền cũng là để dự định cho sau này, nhân tình đó phải hoàn trả lại."

Thế gia và dân buôn Túc Đặc chỉ mong sau khi con đường buôn bán được thông suốt họ có thể khống chế thương đạo, từ đó cướp lấy lợi ích, đó mới là mua bán một vốn bốn lời. Lúc Bắc Nhung lớn mạnh họ phải phụ thuộc Bắc Nhung, Bắc Nhung thất thế lập tức quay sang Tây quân nịnh nọt, đám này phải lôi kéo mà cũng phải đề phòng sau này bị họ làm mất thực quyền.
Lý Trọng Kiền nhìn Dao Anh đầu đầy mồ hôi, biểu cảm phức tạp, nói: "Không ích lợi không dậy sớm, cũng chỉ là thường tình của con người. Em biết rõ thì rất tốt, không phải ai cũng giống tên Dương Thiên, đầy đầu chỉ có đại nghĩa."

Dương Thiên là gã lỗ mãng, dĩ nhiên siêu dũng khí nhưng thiếu sự khéo léo đưa đẩy cẩn thận, coi dựa vào một thanh kiếm là có thể khuếch trương chính nghĩa, mở ra tráng chí, nếu không phải có những người sau lưng như Dao Anh, Uất Trì Quốc chủ hòa giải, cậu ta sớm đã bị mấy thế gia hào môn khác bán đứng.

Dao Anh cười khẽ: "Dương Thiên cả người đầy gan, em thấy cậu ta rất được."

Lý Trọng Kiền nhíu mày, như có ý: "Dương Thiên còn chưa cưới vợ, cậu ta chỉ hơn em vài tuổi, cũng phù hợp, mặt mũi không tệ, tướng tá đường đường... Còn là hậu nhân thế gia Hà Tây, thân phận xứng đó..."
Dao Anh buồn cười: "Anh à, anh thấy lúc này em nên vội lấy chồng hay sao thế?"

Lý Trọng Kiền không nói.

Dao Anh giơ roi giục ngựa, đi ngang hàng với hắn: "Anh à, xưa kia là vì anh lo Lý Đức muốn lôi kéo thế lực khác mà gả em lung tung, giờ ông ta không thể ép gả em nữa, hôn sự của em em tự mình làm chủ. Anh, đừng như trước lúc nào cũng muốn tìm cho em một mối hôn sự tốt. Em với Dương Thiên chỉ là bạn thôi à."

Lý Trọng Kiền ngước nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy: "Em gả đi rồi thì anh mới yên tâm chút."

Dao Anh nhẹ hứ, chun mũi: "Anh cứ muốn em lấy chồng để chi? Lập gia đình rồi hẳn là không cần lo gì mọi thứ à? Lỡ Lang quân và em bất hòa, đối xử với em không tốt thì sao?"

Lý Trọng Kiền trầm mặt. "Vậy ta đào tim gan hắn cho em nhắm rượu."

Dao Anh bật cười: "Vậy có khác nào không gả chứ! Lúc này em không muốn gả đâu."
Sắc mặt nàng nghiêm nghị, cứng rắn trừng Lý Trọng Kiền, nói: "Anh nè, anh cứ không chịu lấy vợ, em còn chưa hề lải nhải câu nào nha."

Bắt đầu năm Lý Trọng Kiền mười lăm tuổi, lão bộc Tạ gia đã khuyên hắn sớm thành gia, còn giúp hắn tìm kiếm đích nữ thế gia môn đăng hộ đối, hắn cương quyết bác bỏ. "Thân phận ta thế này, luôn có thể bị tai họa ập xuống đầu bất kỳ lúc nào, làm vợ ta được mấy ngày tốt lành đâu, cần gì phải hại người?"

Lão bộc từng khuyên mấy lần, hắn cứ bơ bơ, tình nguyện ngủ hoa nằm liễu, hành vi buông thả chỉ lui tới các Hoa nương chỉ nhận tiền không nhận người, vượt qua vạn bụi hoa, phiến lá không dính vào người.

Các cơ thϊếp trong phủ hắn phần lớn xuất thân hèn kém, biết hắn không có ý cưới vợ, cầu xin hắn thu vào phủ, hắn nói: "Ta sống, các nàng muốn đi thì đi, ta có chuyện, các ngươi cũng hãy tự tìm đường mà đi." Nên khi hắn vừa có chuyện Dao Anh liền cho mỗi cơ thϊếp của hắn một khoản tiền sinh sống để các cô tự rời đi, để tránh bị liên luỵ, các cô đi cũng rất dứt khoát.
"Lớn nhỏ có thứ tự, anh còn chưa lấy vợ, em không vội lấy chồng." Dao Anh từng chữ từng chữ nói, mang theo ý uy hϊếp.

Lý Trọng Kiền liếc sang Dao Anh, nhếch miệng, "Được, hôm nay không nhắc nữa." Binh sĩ thế gia trong Tây quân nhiều thế, sẽ luôn có mấy người con bé thấy thuận mắt.

Họ tiếp tục đi đường.

Đi qua từng ngọn núi cát không có một ngọn cỏ, trùng điệp chập chùng, phía trước xuất hiện một mỏm đá nguy hiểm bề thế, cả đội vượt núi băng đèo đi một ngày một đêm, tiếng gió gào thét từ từ biến mất, trước mắt bỗng sáng sủa hẳn, một ốc đảo hoang dã đập vào tầm mắt đám người.

Mênh mông dưới vòm trời, mấy nhánh sông uốn lượn chảy xuôi, sóng nước lấp loáng. Bên bờ cây xanh râm mát, dê bò thành đàn, lòng chảo sông xanh biếc dạt dào, trải tầng lớp cây rừng trùng điệp xanh mướt, phòng ốc thôn trang lớn nhỏ lẫn trong đó, khói bếp lập lờ.
Gió đập vào mặt trở nên mát mẻ.

Đầy khắp núi đồi cây cối đủ loại bông vải, dâu, lúa mạch, cây ăn quả cho quả lớn từng đống, nho trong trang viên, chuỗi nào nấy trĩu trịt, mùi trái cây ngào ngạt.

Lý Trọng Kiền thầm nói, thảo nào Vương Đình trù phú, giữa chốn hoang mạc tung hoành cũng có mảng lớn ốc đảo phì nhiêu rộng khắp thế này, lại thường xuyên giao dịch với mấy nước Ba Tư, Thiên Trúc, Phật Lâm, tấp nập buôn bán.

Đội buôn muốn ở lại khu phố chợ ngay cạnh lòng chảo sông mua bán với mấy nhà buôn địa phương, Lý Dao Anh, Lý Trọng Kiền vội vã đi đường nên tách ra. Sau mấy ngày, hai người và thân binh đến Thánh Thành.

Khí trời nóng bức, trái cây chín thơm, trên đường phố nhiều xe hàng rong đẩy đi rao, ô mai, dưa Hồ, hạnh, lê, màu mè rực rỡ trên kệ.

Đoàn Dao Anh bụi bặm mệt mỏi, vừa nóng vừa khát, thấy xe hàng rong, mắt sáng rỡ. Cả đám xuống ngựa, vây lấy gánh hàng.
Dao Anh cầm miếng trái cây đưa cho Lý Trọng Kiền nếm: "Trái cây ở đây ngọt lại nhiều nước, anh ăn chút giải khát."

Vừa nói, nàng thấy trên xe treo một giỏ mây đựng trái cây màu vàng kim như hổ phách sáng óng ánh bèn rút ngân tệ mua.

Thân binh ăn một bụng trái cây, thở một hơi dài nhẹ nhõm, lau miệng, ôm quyền nói: "Công chúa, tiểu nhân đi Vương Tự báo tin luôn ạ?"

Lý Trọng Kiền lắc đầu: "Trước tiên tìm chỗ thay y phục đã." Lần đầu hắn yết kiến Quân chủ Vương Đình, thay mặt Dao Anh gửi lời đa tạ đến Phật Tử, còn phải giải quyết chuyện Ma Đăng Già, không thể bụi bẩn đầy mặt thế này mà vào cung.

"Viện tử Vương Tự hẳn đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, đi tiệm tơ lụa ở phố chợ đi, chỗ đó có người của ta." Cả đám dắt ngựa ra phố chợ, phố chợ phá lệ vắng vẻ, người chưởng quỹ bán hàng ở tiệm tơ lụa đang gà gật trên lầu, ân cần xuống nghênh đón.
Lý Trọng Kiền tỉ mỉ lau rửa, thay cẩm bào hoa văn liên châu đi săn, khăn chít đầu buộc gọn tóc, chân mang giày gấm, tóc mai như đao cắt, anh tuấn lãng tử, một người áo mới, hông đeo trường kiếm, đai lưng gắm dao găm ngắn khảm đầy đá quý.

Nghe thân binh nói, ở Vương Đình, người càng đeo nhiều châu báu ngọc thạch càng khí phái.

Dao Anh cũng thay đồ, Lý Trọng Kiền nhìn thấy, khẽ cau mày: "Sao ăn mặc mộc mạc thế kia?"

Nàng mặc một bộ váy dài xám, buộc tóc dài gọn rồi cài trâm ngọc, từ đầu đến chân sạch sẽ, không trang điểm gì khác.

Dao Anh nói: "Sắp đi Vương Tự, em mặc màu nhã nhặn chút cũng tốt mà." Sau khi gặp Lý Trọng Kiền nàng như trút được gánh nặng, tâm tình thoải mái, ăn mặc tươi tắn, bây giờ trở lại Thánh Thành, hẳn nàng không thể mặc như bình thường.

Lý Trọng Kiền nhíu mày: "Từ đây em không còn là Ma Đăng Già của Phật Tử, không cần kiêng kị, đi thay y phục đi."
Nàng vẫn chưa tới mười tám tuổi, nên giống như khi còn ở Trung Nguyên, mỗi ngày ăn mặc thật xinh đẹp, châu vây thúy quấn, không cần để ý ánh mắt kẻ nào.

Dao Anh nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu: "Hôm nay cứ vậy đi, đợi sau này em chấm dứt hẳn chuyện Ma Đăng Già hẵng tính." Lý Trọng Kiền đành phải theo nàng.

Ra phố chợ, thân binh đi báo tin Vương Tự về bẩm: "Phật Tử không có trong chùa, hôm nay là đại điển Pháp hội, Phật Tử phải đi."

Dao Anh nhẹ chau mày: "Thảo nào hôm nay ngoài phố chợ vắng thế..." Nàng nhớ lại, sau đại chiến Đàm Ma La Già phải chủ trì Pháp hội, tụng kinh siêu độ cho Tướng sĩ tử trận, trấn an lòng dân.

Không biết chân ngài có khá hơn chút nào không nhỉ...

Lý Trọng Kiền ra hiệu thân binh dẫn đường: "Đại điển ở đâu? Chúng ta qua xem thử."

...

Đại điển cử hành trước quảng trường Vương cung, đoàn người đang đi về hướng Vương cung. Người đi đường ngày càng đông, đến trước phố dài, toàn người là người, chật như nêm cối, dưới đài cao đen nghịt đầy tín đồ.
Cận vệ áo lam bào trắng đóng ở mấy đầu lối vào của phố dài, đoàn Dao Anh tới quá muộn, bị ngăn ngoài sân rộng. Họ đứng chung với những người dân không chen vào được ngóng về quảng trường.

Gió thổi phần phật, cờ Kinh tung bay, bầu không khí trang nghiêm.

Dân chúng giữa sân dưới đài dù đông nhưng tất cả thành kính đứng xếp hàng bước đến, trừ tiếng các sư tụng kinh không hề nghe nửa câu tiếng người.

Dao Anh đứng giữa đám đông, ngó lên đài cao.

Mười mấy vị sư đang mặc Pháp y lộng lẫy đứng trên đài cao, trong đó có một người một thân cà sa đỏ thẫm, cởi trần nửa bên bả vai, dẫn đầu đám đông thắp hương.

Thắp hương xong, chàng chầm chậm xoay người, mặt hướng về dân chúng, tay cầm cầm châu, đọc lên một chuỗi kinh văn, âm điệu uyển chuyển, nhịp điệu ưu nhã thong dong.
Trong tích tắc, tiếng Phạn tràn ngập quảng trường, tiếng đàn trống quanh quẩn, hương nhang lượn lờ, chàng cao ngất sừng sững, dáng cao gầy thẳng tắp, mi mắt trầm tĩnh dửng dưng, tuấn mỹ trong trẻo lạnh lùng, quanh người như có Phật quang bao phủ, không giống người trong trần thế.

Trong bầu không khí trang nghiêm chăm chú, dân chúng dưới đài không khỏi cảm động sâu sắc, chắp tay trước ngực, cùng niệm tụng Phật hiệu, có người còn nhỏ giọng khóc nức nở, tiếng hòa thành một dòng lũ phun trào, thật lâu quanh quẩn trên không của quảng trường.

Lý Trọng Kiền và thân binh đều không tin Phật, nhưng nhìn thấy cảnh trước mắt cũng không khỏi thấy tôn kính.

Điển lễ kết thúc, tăng nhân cùng cận vệ vây quanh Đàm Ma La Già rời đi.

Dao Anh nhón chân nhìn, thấy lúc chàng đi xuống đài cao không chút khác lạ, giống như người không có chuyện gì.
Dưới chỉ huy của cận vệ tín đồ bắt đầu lần lượt rời khỏi quảng trường, Dao Anh và Lý Trọng Kiền quay người rời đi.

"Anh, vừa rồi anh có thấy Phật Tử không?"

Lý Trọng Kiền gật đầu: "Có thấy... Quả nhiên phong thái xuất chúng." Gặp được người rồi, hắn biết tại sao cả đoạn đường Dao Anh khen Phật Tử không dứt miệng.

Mi mày Dao Anh hơi cong lên.

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên một bóng đen xẹt qua từ giữa không trung, đập thẳng về hướng Dao Anh. Lý Trọng Kiền tay mắt nhanh nhẹn, nắm chặt Dao Anh lui lại.

"Bốp", một quả dưa Hồ* nện ngay chỗ Dao Anh vừa đứng, vỡ vụn thành mấy cánh, thịt dưa, nước dưa bắn tung toé.

*tra hình thì nó là bầu sao hoặc là bí ngòi nha ^^

Dao Anh nghe ong ong bên tai, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, không biết từ góc nào trong đám đông kêu to một tiếng: "Ả chính là gái Hán dây dưa với Phật Tử!"
"Cô ta vừa rồi luôn nhìn Phật Tử đó nha!"

Đám đông ồn ã rộn ràng lập tức nổ tung, vô số ánh mắt hoặc chán ghét hoặc khinh bỉ nhìn Dao Anh như vạn tên cùng bắn, chớp mắt có thể ghim nàng thành nhím.

"Không biết xấu hổ!"

"Không biết dơ!"

Rất nhanh, tiếng mắng chửi khắp nơi, trái cây bay đầy trời, nhóm tín đồ xắn tay áo, tiện tay nắm trái cây trong gánh hàng rong, kệ hàng ven đường, ném mạnh về phía Dao Anh.

Lý Trọng Kiền chợt biến sắc, giương cánh tay ôm bảo vệ Dao Anh vào lòng, đám thân binh kịp phản ứng, rút đao vây quanh họ, giơ đao ngăn cản hoa quả bay đến.

Trên quảng trường tín đồ rất nhiều, dòng người từng tầng từng lớp xông tới, chặn giao lộ, la mắng lớn tiếng vặn hỏi, loạn xị một đám.

Cơ bắp cả người Lý Trọng Kiền căng hết cả, giận dữ rút kiếm.

Dao Anh nhanh chóng đè tay hắn: "Anh, đừng làm lớn chuyện, chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi."
Làm lớn chuyện chắc chắn Đàm Ma La Già sẽ khó xử. Đúng là nàng dây dưa ngài ấy, làm hỏng tiếng tăm ngài ấy, đám tín đồ thù hận kỳ thị nàng cũng là bình thường.

Mắt phượng Lý Trọng Kiền lạnh lùng liếc một vòng, sắc mặt âm trầm như nước, nắm chặt tay Dao Anh, che chở nàng rời đi.

...

Sâu trong phố dài.

Kỵ sĩ cận vệ giáp nhẹ bào trắng cưỡi ngựa đi trước mở đường, một cỗ xe ngựa tô điểm san hô thất bảo khắp cả xe chậm rãi ung dung chạy qua ngõ sâu, tiếng bánh xe nhấp nhô lộc cộc lộc cộc giữa tiếng bước chân chỉnh tề, bỗng nghe thấy một trận bước chân dồn dập.

Một cận vệ chạy vội đến, báo với hộ vệ xe ngựa Tất Sa: "Tướng quân! Văn Chiêu công chúa bị tín đồ bao vây!"

Tất Sa chấn động cả người, đột ngột kéo cương: "Ngươi nói cái gì? Ai bị bao vây?"
Lời còn chưa dứt, màn xe lắc lư, một bàn tay khớp xương rõ ràng đẩy rèm cửa, hai luồng ánh mắt trong trẻo lạnh lùng bắn lên người cận vệ.

Cận vệ run rẩy cả người, ôm quyền nói: "Vương, vừa rồi Văn Chiêu công chúa xuất hiện ở quảng trường xem ngài chủ trì Pháp hội, tín đồ nhận ra mới vây quanh ngài ấy,... Giờ phía quảng trường rối loạn cả lên, Ngũ trưởng mới xin chỉ thị của Tướng quân, có nên đuổi dân chúng đi không?"

Tất Sa chần chừ một chớp mắt, nhìn vào toa xe, nói: "Vương, để tự tôi đi xử lý..."

"Quay về." Người trong xe nói khẽ, trực tiếp cắt lời anh ta, giọng điệu bình tĩnh, vẻ như rất thong dong.

Sau một khắc, chàng lại nói: "Quay đầu."

Rõ ràng là đang giục nhanh lên.

Tất Sa thưa vâng, hạ lệnh quay đầu, xe ngựa tăng tốc không chậm chạp như ban nãy.

Đến khi họ vội vàng chạy về quảng trường, rối loạn đã gần như lắng lại, cận vệ Ba Y chạy nhanh đến báo tin, nói: "Văn Chiêu công chúa sợ thành chuyện lớn mới bảo thân binh của người tách ra, dẫn dụ mấy tín đồ kích động nhất đi, giờ tan chợ rồi ạ."
Tất Sa thở phào, may mà không xảy ra chuyện gì: "Công chúa đâu?"

Ba Y chỉ vào một góc vắng: "Công chúa trốn bên kia, người nói khi nào họ giải tán hết thì đi, tránh gây thị phi..." Cậu còn chưa dứt lời, miệng há hốc, vẻ đầy kinh ngạc.

Màn xe nhấc lên, cà sa đỏ thẫm lướt qua càng xe, Đàm Ma La Già trực tiếp phóng từ trong xe ra, cặp mày hơi nhăn.

Đám người rớt mồm trợn mắt, cuống quýt đi lấy thảm vàng trải ra đất các thứ.

Đàm Ma La Già lặng thinh không nói, hai mắt ánh sắc xanh biếc đảo quanh một vòng.

Trên cửa ra của phố dài rất bừa bộn, khắp nơi đầy hoa quả rơi vỡ.

Pháp hội hôm nay có mấy ngàn tín đồ tụ tập, vừa mới nãy, có mấy ngàn người vây quanh nàng...

Ngón tay chàng siết chặt Phật châu, giày tăng bước qua trên đất bẩn, từng bước một đi về hướng tay Ba Y chỉ.
Trong chỗ khuất, mấy thân binh đang canh cho một nữ tử trẻ tuổi, tóc nàng bị rối tung, trên váy dài xám trắng mộc mạc đầy vết bẩn nước trái cây, chân bị rơi mất một chiếc giày, một bên tay áo bị rách một lỗ lớn lộ ra da thịt tuyết trắng, trên khuỷu tay còn có mấy dấu ửng đỏ.

Nghe tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu nhìn sang, thấy Đàm Ma La Già một thân cà sa, thần sắc kinh ngạc, run lên, thấy hơi xấu hổ.

"Thật xin lỗi." Nàng nhìn La Già mỉm cười, "Tôi lại gây thêm phiền toái cho Pháp sư."

Đàm Ma La Già rũ mắt nhìn nàng mãi, ánh mắt đảo qua mấy vết đỏ do va chạm trên tay nàng.

Đau không?

Chàng muốn hỏi.

Trên đài cao cờ Kinh còn chưa hạ xuống xong đang phần phật bay.

Suy nghĩ rối loạn của chàng thu liễm lại từng chút từng chút, thản nhiên nói: "Lên xe ngựa, về chùa."

Đọc truyện chữ Full