*Nô: 奴 được sử dụng như 1 từ đệm giành cho người, vật mang cảm xúc tình cảm, yêu thương.(baike)
Bánh xe lộc cà lộc cộc, xe ngựa lăn bánh chạy qua.
Dao Anh nhìn biểu tượng Phật gia khảm bằng thất bảo trên xe ngựa, ánh sáng lưu ly, san hô, xà cừ, xích châu, mã não mỹ lệ*, lại nhìn qua hoa quả rơi vỡ đầy đất, đứng không nhúc nhích, nhỏ giọng nói: "Pháp sư, tôi không sao."
*chú thích của Mai: tham khảo trong một số kinh Phật.
Tay Đàm Ma La Già cầm cầm châu, cũng đứng không nhúc nhích.
Giữa hai người một khoảng bừa bộn, gió nhẹ lướt qua, chuông trước hiên xe cùng đinh đang.
Nghe vang một chuỗi bước chân, cận vệ cầm chiếc giày Dao Anh bị đánh rơi về, "Công chúa, tìm được rồi."
Đàm Ma La Già nhấc tầm mắt, đưa tay về phía cận vệ, cầm châu khẽ động.
Lại có tiếng bước chân dồn dập, bóng cao lớn của Lý Trọng Kiền xuất hiện ngay góc rẽ, bước nhanh đến Dao Anh, thoáng nhìn giày cận vệ trong tay, đi tới, vươn tay.
Cận vệ bưng giày, nhìn sang khuôn mặt trầm tĩnh Đàm Ma La Già, lại ngó sang Lý Trọng Kiền thần sắc âm trầm, con mắt trừng đến căng tròn, tay chân không biết nên để vào đâu.
Bầu không khí đông lại trong một chớp mắt.
Đôi mày Lý Trọng Kiền hơi nhăn, nhìn Đàm Ma La Già, mắt phượng chau lại, không tỏ vẻ gì dò xét chàng vài lần, xoè bàn tay to cộ.
"Cầm qua đây." Hắn trầm giọng giục cận vệ. Cận vệ liền mau chóng đưa giày cho hắn.
Lý Trọng Kiền nhận lấy chiếc giày, đi đến trước mặt Dao Anh, ngồi xuống, mang giày cho nàng. "Người đi hết rồi, chúng ta về trước, không bị thương chứ?"
Dao Anh lắc đầu, mang giày, vén lại mớ tóc rối tung, không kịp đợi lôi Lý Trọng Kiền bước tới mấy bước, cười nói: "Anh, cứ đợi tí đã, vị này chính là Pháp sư Đàm Ma đối với em ơn trọng như núi."
Ngài ấy từng cầu phúc cho nàng, hy vọng nàng có thể sớm đoàn tụ cùng anh mình, giờ đã tìm thấy anh, dù không có chuyện Ma Đăng Già nàng cũng hy vọng sẽ đưa Lý Trọng Kiền tới gặp ngài.
Đàm Ma La Già dừng mắt nhìn Dao Anh.
Áo nàng bị bẩn, tóc rối tung, có phần chật vật nhưng trong mắt lại không có ý gì xấu hổ, khuôn mặt sáng rỡ, đuôi mày khóe mắt tràn đầy ý cười vui sướng, giống như bầu trời đầy sao lấp lánh, sáng đến chói mắt.
Chàng rất ít thấy nàng cười vui vẻ nhẹ nhàng thế này, cũng chưa từng gặp qua nàng thân mật với ai như thế.
Vui nhanh đến vậy, trận lộn xộn mới vừa rồi với nàng như chỉ là bột mịn không đáng nhắc đến, gió thổi đã tan.
Nàng vẫn chưa tròn mười tám, đang ở độ xuân thì, vốn nên như vậy.
*minh: đọc câu này mình nghĩ ngụ ý tác giả đặt tựa đề ví von nàng như ánh trăng ngàn dặm trong mắt chàng.
Những áp lực nặng nề, quá khứ chua xót kia, hẳn nên cách xa nàng.
Dao Anh kéo cánh tay Lý Trọng Kiền, cười nhẹ nhàng. Lý Trọng Kiền cười cười, cúi đầu nhìn nàng, ngón tay nhẹ phủi bụi vương trên tóc nàng, cảm giác được ánh mắt Đàm Ma La Già dừng trên gương mặt Dao Anh rất lâu, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, ngẩng lên, đối diện với ánh mắt trong lạnh của Đàm Ma La Già.
Hắn hành lễ, trịnh trọng nói: "Xá muội bị kẻ xấu dòm ngó, lưu lạc đến Vương Đình, may mắn được Pháp sư che chở mới có thể trốn thoát, tại hạ cảm kích mà đến, không thể báo đáp."
Đàm Ma La Già lấy lại tinh thần, nói: "Không bằng ơn nghĩa công chúa đối với ta, nếu không có công chúa cứu giúp, ta cũng không cách nào cứu trợ, nhân duyên gặp nhau, là chư pháp không tướng*."
"Thị chư pháp không tướng": tất cả các pháp – sự vật, hiện tượng, sinh vật... – trong cõi đời này tuy là có tướng nhưng thực chỉ là tướng không, mới nhìn có vẻ như có tướng mà nhìn kỹ thì hóa ra "không" (rỗng) tướng vì nó không tự thân có, nó do duyên sinh, duyên hợp, tương tác mà thành như "ngũ uẩn" kia vẫn vốn là "không", vậy mà vẫn có ta, có cơ thể này, có đi đứng, có nói năng, buồn vui, sướng khổ. Có tất cả, mà là "rỗng", "rỗng" mà "lại có". (copy từ google ai muốn hiểu rõ hơn thì search thêm nha)
Dao Anh cười xoà.
Lý Trọng Kiền cười nói: "Pháp sư quả nhiên như lời xá muội, Phật pháp cao thâm, tấm lòng cao thượng. Tại hạ mới đến Vương Đình, cả một đường thấy, Vương Đình giàu có sung túc, thái bình an ninh, Pháp sư được vạn dân kính ngưỡng, danh tiếng trọng vọng, vì phù hộ xá muội mới có lời đồn bậy lan truyền, trong lòng xá muội áy náy không thôi, tại hạ cũng thấp thỏm lo âu, đến Thánh Thành lần này, là vì muốn gặp mặt cảm tạ đại ân của Pháp sư, dồn hết tâm ý, cũng là để chấm dứt một chuyện Ma Đăng Già..."
Hắn dừng lại một chút, hàm ý sâu xa nói, "để tránh liên lụy tiếng tăm của Pháp sư, cũng tránh phát sinh chuyện như hôm nay."
Tín đồ có bao nhiêu thành kính, lúc điên cuồng lên liền có bấy nhiêu cuồng nhiệt, một khi kích động, chuyện gì cũng làm ra được, Lý Dao Anh chờ thêm một ngày ở Vương Đình là thêm một phần nguy hiểm.
Bọn họ sẽ không cho phép nàng thật sự vấy bẩn thần của họ.
Trên đường đến Thánh Thành Lý Trọng Kiền để ý quan sát, những chỗ đã đi qua dù là thị trấn phồn hoa hay người ở thưa thớt, hầu như khắp nơi đều có Phật tháp, trong lều của dân du mục cũng bài trí bàn thờ, dân chúng càng sùng kính Phật Tử càng không thể nào tiếp thu được một vị Phật Tử đem lại yên bình cho họ dây dưa quá sâu với một cô gái Hán.
Đương nhiên bọn họ sẽ không biểu hiện gì trước mặt Phật Tử, mọi căm hận sẽ chỉ rơi trên người Dao Anh.
Đàm Ma La Già đối mặt với Lý Trọng Kiền, mắt như giếng sâu, bình tĩnh không lay động.
"Được."
Chàng phẩy Phật châu, nói khẽ.
Một chữ nhẹ nhàng, nặng như vạn quân.
Sau khi nàng rời đi, để người đưa về một phong thư, thư nói, một khi tìm được anh mình, nàng sẽ căn theo ước định, tuyên bố không còn mê luyến chàng.
Chàng biết rồi sẽ có ngày này.
Dao Anh đứng ở một bên, nước trái cây đã thấu vào y phục, dính sát trên người, gió thổi lạnh hơi run nhẹ.
Lý Trọng Kiền lập tức phát hiện, "Xá muội khó chịu trong người, hơi bất tiện, giờ tại hạ đưa muội ấy về trước, sau đó sẽ đến Vương Tự cầu kiến Pháp sư."
Dao Anh nghĩ nghĩ, không nói gì. Nàng thế này, đúng là không tiện trực tiếp đi Vương Tự.
Ở bên cạnh quan sát nãy giờ Tất Sa thấy thế, bước lên, cười nói: "Xe ngựa đã chuẩn bị xong, hay công chúa và lệnh huynh cùng đi Vương Tự đi, hôm nay xảy ra chuyện mà có thể vẫn còn người trốn đâu trong hẻm hóc gây phiền phức cho công chúa, cẩn thận chút vẫn hơn."
Thấy mặt Dao Anh lộ vẻ chần chừ, Tất Sa nói: "Chỗ viện tử người từng ở mỗi ngày đều có người quét dọn, công chúa và lệnh huynh có thể vào đấy ở tạm, cũng là dịp để lệnh huynh xem một năm qua công chúa ở thế nào."
Dao Anh giật mình, ngó sang Đàm Ma La Già, sắc mặt chàng vẫn bình thản.
Lý Trọng Kiền trầm ngâm một lát, gật đầu đồng ý. Hắn muốn nhìn xem qua chỗ Dao Anh ở.
Cả đám chuẩn bị lên đường, Tất Sa mời Dao Anh đi đầu, Lý Trọng Kiền từ chối nói: "Pháp sư là Quân vương Vương Đình, tại hạ và xá muội không dám đi cùng Pháp sư, mời Pháp sư đi trước."
Tất Sa híp mắt.
Đàm Ma La Già quay người, đưa mắt ra hiệu cận vệ, cận vệ bưng đến một chiếc áo bào trắng đến trước mặt Dao Anh.
Chàng quay sang nhìn nàng: "Phủ thêm."
Đừng ngã bệnh.
Nói xong, chàng quay người rời đi, cà sa đỏ thắm rơi đầy ánh nắng, ánh sáng trong lạnh rực rỡ nhảy nhót.
...
Sau khi Đàm Ma La Già lên xe ngựa rời đi, Dao Anh và Lý Trọng Kiền tìm một chỗ yên tĩnh đợi thêm một lát đến khi thấy không còn ai chú ý đến mới đi Vương Tự.
Dao Anh khoác bào trắng, mặt đeo khăn che, lúc này không có quân cận vệ hay dân lành nhận ra nàng.
Lý Trọng Kiền nhìn chằm chằm chiếc áo bào trắng chỉ vàng hoa văn quyển thảo trên người nàng một lúc, "Phật Tử đối đãi em rất tốt hửm?"
Dao Anh gật đầu: "Dạ Phật Tử đối đãi em rất tốt."
"Hắn có..." Lý Trọng Kiền muốn nói lại thôi.
Dao Anh: "Có cái gì?"
Lý Trọng Kiền cười cười, "Không có gì."
Hắn nhìn Dao Anh lớn lên, con bé chưa từng chế nhạo thiếu niên lang ái mộ mình, nhưng cũng không thích gần gũi ai, mấy yến hội đám thiếu niên lang nghĩ trăm phương ngàn kế tiếp cận, con bé thoải mái cười xòa rồi khách khí giữ lễ, vẻ như gió mây cao cao không chạm tới được.
Chỉ ở trước mặt người mình thích, con bé mới tinh nghịch trêu chọc, mới uyển chuyển nũng nịu. Con bé đã lớn thế này, trừ người anh trai là mình, Lý Trọng Kiền còn chưa từng thấy con bé đối với người đàn ông nào tin tưởng và gần gũi như đối với Phật Tử, cứ như họ đã quen biết từ rất lâu.
Dù vừa rồi con bé và Phật Tử chẳng nói gì, thế nhưng cách ánh mắt họ giao lưu, cách con bé giơ tay nhấc chân với hắn ta có cái kiểu không tự kiềm chế, biểu lộ quá nhiều thân mật khác thường không thể chối cãi.
Mà sự chú ý của Phật Tử đối với con bé cũng có phần cổ quái.
Không biết vì sao Lý Trọng Kiền chợt nhớ tới Lý Huyền Trinh.
Lý Huyền Trinh chịu nguy hiểm tính mạng hộ tống hắn đến Vương Đình đoàn tụ với Dao Anh tuyệt đối không vẻn vẹn bởi vì áy náy, cái tên đó u ám cố chấp, thay đổi thất thường, sau khi hỗ trợ Tây quân thu về Qua Châu chắc chắn sẽ quay lại tìm Dao Anh.
Lòng Lý Trọng Kiền hơi chùng xuống.
Phật Tử là một vị cao tăng đắc đạo, Dao Anh rất kính ngưỡng hắn, có lẽ mình quan tâm ắt loạn, suy nghĩ nhiều rồi.
Cận vệ dẫn họ tránh chỗ đông, theo hẻm nhỏ vòng qua Vương Tự, đi vào tiểu viện Dao Anh ở.
Trong vườn xanh um tươi tốt, giàn nho trĩu trịt, từng chùm nho óng ánh bóng bẩy rũ xuống, hành lang bên trong viện quét dọn không một hạt bụi, hoa gió trên tường đất sáng sủa sạch sẽ.
Dao Anh dạo một vòng trong viện tử phát hiện mọi bày biện đều như lúc nàng rời đi, ngay cả những quyển kinh nàng chưa đọc xong vẫn ở nguyên trạng, mở ra đặt trên bàn sách, chặn giấy đè ở góc.
Thị bộc nói: "Tướng quân A Sử Na dặn bọn tôi quét dọn mỗi ngày." Dao Anh bật cười, Tất Sa thật đúng là cẩn thận.
Nàng lôi Lý Trọng Kiền xem qua cả khu, kể việc từng làm mỗi ngày, đám thân binh ở chỗ nào, trên tường dấu tích nào là do lúc tỷ võ thân binh không cẩn thận để lại.
Lý Trọng Kiền lẳng lặng nghe, cuối cùng, xoa đầu Dao Anh.
Biết con bé sống ở Vương Tự không tệ, hắn rất vui.
Dao Anh nói: "Anh à, Phật Tử thật sự đối với em rất tốt, tuy dòng họ Đàm Ma và người Hán thù sâu như biển, nhưng ngài ấy vẫn luôn che chở em, em làm hỏng thanh danh ngài hiển nhiên dân chúng Vương Đình thù ghét em rồi, chuyện xảy ra hôm nay không liên quan đến Phật Tử."
"Em sợ anh giận lây lên người Phật Tử sao?" Lý Trọng Kiền nhắm mắt phượng, nhếch miệng lên, hừ một tiếng, "Lúc anh không có bên cạnh em, có người đối đãi với em tốt bực này, chăm sóc cho em, anh vui còn không kịp, đối với hắn ta chỉ có cảm kích, sao lại giận cá chém thớt với hắn?"
Dao Anh nhíu mày, lắc lắc cánh tay Lý Trọng Kiền: "Không phải em lo chuyện này, là em sợ anh vì em mà không vui. Anh à, đám đó họ chửi rủa, em chẳng thèm để ý đâu, anh cũng đừng để trong lòng."
Sắc mặt Lý Trọng Kiền dịu đi chút, "Em yên tâm, đây là Vương Đình, anh không gây xung đột với đám dân kia chi đâu."
Hai anh em thay y phục, thân binh tới bẩm, đội buôn bán đã đến, từng chiếc xe ngựa chở đầy mấy vuông tơ lụa gấm vóc, kinh Phật tượng Phật, đồ sứ tinh xảo, lá trà chạy về hướng Vương Tự.
Lý Trọng Kiền gật đầu: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay kết thúc luôn đi."
...
Một xe tiếp một xe chất đầy hàng hóa xuất hiện ngoài cửa Vương Tự nối thành một hàng dài, toàn bộ phố dài đều đầy tiếng lục lạc.
Bát Nhã nhận một xấp danh mục quà tặng trên tay lão Tề, chạy như bay vào thiền thất hồi bẩm. "Vương, Lang quân huynh trưởng của Văn Chiêu công chúa đưa tạ lễ đến, ngoài cửa chùa toàn là xe ngựa của họ!"
Đàm Ma La Già cầm lấy danh mục quà tặng.
Ngoài hành lang tiếng bước chân không ngừng, chủ chùa, giới luật, trưởng lão Vương Tự tất cả đều chạy đến tập hợp ở ngoài thiền thất, gây áp lực cho Đàm Ma La Già.
Trước đây, họ thấy sắp hết kỳ hạn một năm, uyển chuyển ám chỉ Đàm Ma La Già tuyên bố cho Ma Đăng Già ra khỏi chùa, La Già không thèm để ý.
Mấy sư bí mật bàn tán ầm ĩ, lén đồn: Mớ truyền thuyết dân gian kiểu như là "Vương cầm tù Văn Chiêu công chúa ở Vương Tự làm của riêng" không phải thành sự thật chớ?
Nếu không tại sao Vương cứ kéo dài chi vậy?
Mấy ngày trước, tiểu sa di quét dọn đình viện lặng lẽ lộ ra một tin: Vương đi viện tử chỗ Văn Chiêu công chúa, còn đợi hơn hai canh giờ!
Chúng tăng trong lòng bất an, muốn tìm Văn Chiêu công chúa khuyên nàng tự động rời đi, đừng có ở lỳ ăn vạ, nhưng quân cận vệ canh tiểu viện tử lớp lớp canh giữ, họ vốn chẳng gặp được Văn Chiêu công chúa, chỉ có thể âm thầm lo lắng.
Hôm nay trên quảng trường xảy ra rối loạn, anh trai Văn Chiêu từ trời rớt xuống, tự đến đưa công chúa về Trung Nguyên, mấy sư vô cùng mừng, nghe tin lập tức hành động.
Phật Tử không thể chậm trễ nữa, hôm nay nhất định phải cho người trong thiên hạ một câu trả lời.
Trong thiền thất, sợi hương nho nhỏ bay, trầm hương một lò lẳng lặng tỏa.
Đàm Ma La Già buông danh mục quà tặng thϊếp vàng xuống.
Trên bàn xách chỉ xếp mấy chồng văn thư, một bên là công văn, một bên là gián ngôn của chúng tăng, triều thần khuyên chàng tuyên bố Văn Chiêu công chúa ra khỏi Tự.
Cận vệ bẩm báo: "Vương, Lang quân huynh trưởng và Văn Chiêu công chúa ở bên ngoài cầu kiến."
Đàm Ma La Già trầm tư một lúc.
"Truyền."
Chỉ sau chốc lát, hai anh em sóng vai đi vào thiền thất.
Dao Anh nhìn chiếc bàn nhỏ mình thường dùng xếp cạnh người Đàm Ma La Già, cùng chàng chào hỏi xong, vô thức đi qua.
"Minh Nguyệt Nô." Lý Trọng Kiền gọi, ra hiệu nàng ngồi cạnh mình.
Nàng thu bước chân, ngồi cạnh Lý Trọng Kiền, nhìn sang Đàm Ma La Già dáng ngồi nghiêm chỉnh, Pháp tướng trang nghiêm cười cười.
Đàm Ma La Già một vẻ lạnh nhạt.
Lý Trọng Kiền đi thẳng vấn đề nói: "Phật Tử lòng dạ từ bi, một năm qua xá muội đã thêm cho Phật Tử không ít phiền phức, bây giờ kỳ hạn một năm đã đủ, hai huynh muội ta không thể muối mặt làm phiền Phật Tử nữa, hôm nay tại hạ đến chính thức đón xá muội ra chùa. Tri ân Phật Tử che chở, tại hạ suốt đời khó quên, khó lòng hồi báo, hôm nay chỉ có thể trò chuyện bày tỏ tâm ý, sau này nếu Phật Tử có giao phó gì, nhất định tại hạ không dám từ."
Vừa nói ra miệng, Dao Anh nhịn không được ngẩng lên nhìn hắn. Từ lúc nào anh nói chuyện khách khí vậy trời?
Lý Trọng Kiền nhìn Đàm Ma La Già.
Đàm Ma La Già ngước mắt, "Vệ Quốc Công nói quá lời." Ánh mắt chàng rơi lên người Dao Anh. Dao Anh cũng đang nhìn chàng, bốn mắt chạm nhau, nàng nháy nháy với chàng.
Đàm Ma La Già nhìn nàng, từng chữ từng chữ nói: "Công chúa cũng có ơn đức với ta... Công chúa vĩnh viễn là khách của ta."
Khách từ phương xa tới, cuối cùng cũng phải đi.
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa, Bát Nhã đứng ngoài nói: "Vương, nghi thức chuẩn bị xong."
Đàm Ma La Già không nói lời nào.
Bát Nhã tưởng ngài ấy không nghe thấy, lặp lại: "Vương, nghi thức ở đại điện đã chuẩn bị xong, chúng tăng đã đều đến, chủ chùa xin chỉ thị của Vương có thể bắt đầu chưa?"
Lý Trọng Kiền nhìn Đàm Ma La Già một lát. Đàm Ma La Già rũ mắt, đứng dậy.
"Bắt đầu đi."
Lý Trọng Kiền Dao Anh đứng dậy theo, đoàn người yên lặng bước qua hành lang u tĩnh, qua khỏi rừng Phật tháp vững chải, xuống hành lang dài nhẹ nhàng, gần đến đại điện, Bát Nhã ra hiệu Lý Trọng Kiền theo sau cậu, dẫn hắn đi cửa khác vào Phật điện.
Dao Anh gật đầu với Lý Trọng Kiền ra hiệu không sao.
Hắn cau mày đi ra: "Nếu có chuyện, lớn tiếng gọi ta."
"Không có chuyện gì đâu anh."
Dao Anh đưa mắt nhìn Lý Trọng Kiền rời đi, ngước nhìn Đàm Ma La Già đi ở phía trước, đi nhanh hơn, nói: "Pháp sư, tôi mệt rồi, có thể nghỉ một chút không?"
Đàm Ma La Già dừng bước, rũ mắt nhìn nàng.
Dao Anh đang chờ mong ngó lên chàng.
Đàm Ma La Già dừng lại, quét mắt cận vệ theo sau. Cận vệ hiểu ý, lui về sau mấy bước, đứng bất động.
Dao Anh thở hắt ra, ngồi dựa vào lan can, tự phe phẩy quạt cho mình, "Pháp sư, ngài cũng ngồi xuống nghỉ một chút đi."
Đàm Ma La Già đứng chắp tay, ngóng nhìn về rừng tháp xa xa chìm trong ánh vàng ngời ngời rực rỡ
Người mệt là chàng.
Sắc mặt nàng như thường, hoàn toàn không thấy tí mệt mỏi.
"Ta không sao." Chàng nói khẽ.
Dao Anh nhìn vạt cà sa của chàng, cách lớp cà sa, không thấy được chân chàng có chỗ nào không ổn không, nhưng nàng lưu ý ban nãy lúc chàng bước xuống bậc thang ở hành lang dài, động tác có hơi chậm.
"Mấy hôm nay ngày nào Pháp sư cũng phải chủ trì Pháp hội, phải nghỉ ngơi nhiều..."
Nàng nhìn sang cười cười. "Hôm nay lại khiến Pháp sư bị liên lụy, Pháp sư bận rộn như vậy còn phải xử lý chuyện của tôi... Sớm giải quyết phiền phức của tôi này rồi thì từ nay Pháp sư có thể thanh tịnh chút."
Đàm Ma La Già ngưng mắt nhìn Tháp xá lợi cao nhọn khu Phật tháp.
"Xưa nay công chúa không là phiền phức." Chàng đột nhiên nói.
Dao Anh khẽ giật mình, ngẩng nhìn Đàm Ma La Già. Chàng đoan chính đứng ở trước lan can, một đôi mắt vừa sâu vừa trong suốt, ánh mắt lấp lánh, ngũ quan sắc sảo như đao gọt, cà sa đỏ thắm uống đầy gió, ống tay áo phần phật, nửa bên vai lộ trần bên ngoài cân xứng, dưới ánh mặt trời lặn chiếu rọi tản ra màu lúa mạch bóng loáng, áo cà sa rộng rãi nhưng lại rõ ràng phác hoạ ra thân hình cao lớn của chàng.
Chàng là Quân chủ Vương Đình, Phật Tử Vương Tự.
Tiểu sa di đến bẩm báo: "Vương, đều đã chuẩn bị xong."
Đàm Ma La Già ừm đáp, quay người rời đi.
Dao Anh đứng dậy đuổi theo chàng, âm thầm thở dài, nàng chỉ muốn cho ngài ấy nghỉ ngơi một lúc mà không ngờ đến một khắc chàng cũng không buông lỏng.
Khói hương tràn ngập trong đại điện, trước điện lúc nhúc đầy tăng chúng, không có đến một tiếng ho, vắng lặng một cách chết chóc, bầu không khí tập trung trang nghiêm.
Dao Anh cúi đầu, từ cửa chính đi vào đại điện, mấy trăm ánh mắt sắc bén lập tức tuôn qua như thủy triều. Nàng không chút hoang mang bước đến, chắp tay trước ngực hành lễ, quỳ trên bồ đoàn.
Đường hẻm đầu kia truyền đến tiếng bàn luận xôn xao, chúng tăng nhao nhao tránh ra con đường, Đàm Ma La Già tại cận vệ kỵ sĩ chen chúc bên trong nhập điện, ngồi tại trên đài cao, nhìn xuống mọi người dưới đài, khuôn mặt lạnh lùng.
Chủ chùa rung chuông đồng, tăng chúng cùng nhìn Dao Anh, trợn trừng.
Một người gầm lên:
"Kẻ si kia, ngươi đã đoạn tuyệt si mê lưu luyến với Phật Tử chưa?!"
Dao Anh chắp tay trước ngực bái lạy, "Đệ tử đã đứt tuyệt vọng niệm."
"Quả là thật chứ?"
Dao Anh nói: "Trước đây tôi chấp mê bất ngộ, sau khi tu tập kinh nghĩa, đã tâm mở ý giải, tháo gỡ khúc mắc."
Tăng nhân quát: "Thế ngươi có nguyện cạo tóc xuất gia, quy y ngã Phật không?"
Dao Anh nói: "Đệ tử không dứt hồng trần."
Tăng nhân cười lạnh: "Ngươi sửa tam muội, vốn rời khỏi cõi trần cực khổ. Dâʍ tâm chưa diệt, trần chưa thể thoát*. Ngươi cũng không nguyện cạo tóc xuất gia, kể từ hôm nay lập tức rời chùa, sau này tự thu xếp cho ổn thỏa."
*Mai: dẫn từ kinh Phật, vốn không nên xuất hiện trong văn tả bối cảnh địa vực này.
Dao Anh đáp vâng, chậm rãi thở phào.
Giải quyết ước hẹn một năm này xong, Đàm Ma La Già không cần tiếp tục gánh tiếng xấu dung túng nàng.
Nàng trừ được gánh nặng trong lòng, đang định đứng dậy, trong điện chợt vang lên tiếng bàn tán kinh ngạc, tiếng hít mạnh thay phiên nhau vang, ánh mắt rơi trên người nàng đột nhiên trở nên càng thêm nghiêm khắc, giống như lực đè vạn cân khiến nàng thấy không thở nổi.
Dao Anh không hiểu ra sao, ngẩng lên, ngơ cả người.
Một bóng đen che phủ lồng cả người nàng vào trong, không biết tại sao Đàm Ma La Già đi xuống đài cao, từng bước một đi đến trước mặt nàng, mắt xanh tĩnh như đầm sâu nhìn xuống nàng.
Dao Anh bị chàng nhìn tê cả da đầu, không khỏi nín thở, ngón tay nhẹ run rẩy.
Chúng tăng khắp nơi mờ mịt.
Chủ chùa nhíu mày, ra hiệu cho Dao Anh: "Văn Chiêu công chúa, giờ ngài rời đi được rồi..."
Dao Anh nhìn Đàm Ma La Già.
Trước điện yên tĩnh lại, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Đàm Ma La Già ngắm nhìn Dao Anh nửa ngày, trong mắt hình như có cuồn cuộn sóng ngầm, chỉ sau chốc lát, tất cả đều thu lại, giếng cổ không sóng.
Chàng chỉ nhìn nàng, trầm tư không nói, một lát sau, quay người đi.
Chúng tăng cùng niệm tụng kinh văn, tiếng Phạn lớn dần, chuông khánh vang cả điện.
Tiểu sa di nhỏ giọng reo hò.
Tin cô gái Ma Đăng Già rời Vương Tự trất nhanh truyền khắp ra ngoài Vương Tự.
Ngoài cửa điện, cùng đứng một chỗ với thân binh Lý Trọng Kiền nhìn bóng lưng Đàm Ma La Già, con ngươi bỗng co rút, chau mày.
...
Đàm Ma La Già trở lại thiền thất.
Ban đầu bước chân còn ung dung, đến khi bước về tiểu viện, xung quanh chỉ còn lại tâm phúc của mình, chàng chao đảo, khi đặt bước lên bậc thềm đá, lảo đảo như muốn ngã quỵ.
Tất Sa thầm nói không ổn, đỡ chàng về phòng, ngày nắng gắt ngàn dặm, tay chân chàng lạnh buốt.
Y giả vội chạy tới, châm kim châm cho Đàm Ma La Già giúp chàng điều tức.
Vẫn bận bịu mãi đến khi sắc trời tối dần, sắc mặt Đàm Ma La Già sắc mới chuyển tốt hơn tí.
Y giả nói khẽ: "Chẳng phải ta dặn các người phải để Vương giữ tâm tình thoải mái sao hả?"
Tất Sa không nói, đuổi y giả ra, đắp tấm chăn mỏng cho Đàm Ma La Già, người đang mê man bỗng mở to mắt, thẳng tắp nhìn anh ta.
"Minh Nguyệt nô." Chàng thì thầm, ánh mắt không hồn.
Tất Sa đơ cả người.
Lúc này có tiếng gõ cửa, Bát Nhã chuyển tới một phong thư và một chiếc hộp: "Tướng quân, đô đốc Tây quân gửi tới."
"Ở đâu ra đô đốc Tây quân?" Tất Sa nhận thư, nhìn chữ viết quen thuộc trên thư, ngây ra, nhảy dựng.
"Người đâu?"
Bát Nhã mờ mịt nói: "Vừa đưa vào, hẳn là người vẫn còn ngoài Vương Tự."
Tất Sa bước nhanh vọt ra Vương Tự, cưỡi khoái mã đuổi kịp người vừa mới đưa tin tới: "Đô đốc Tây quân dừng bước!"
Vài ngựa ngừng lại, người trên lưng ngựa quay đầu, tóc đen như mực, xinh đẹp sáng ngời, "Tướng quân?"
Tất Sa nhìn nàng chằm chằm thật lâu.
Thì ra là vậy.
Từ hôm nay trở đi, nàng không còn là Văn Chiêu công chúa được Phật Tử giữ lại che chở, mà là đô đốc Tây quân kết minh với Vương Đình, có tai tiếng gì cũng không dán lên người Phật Tử.
Nàng đang dự định vì La Già.
Dao Anh thử thăm dò: "Ta lấy thân phận đô đốc Tây quân viết thư cho Phật Tử, cũng không ổn sao?"
Tất Sa cười, lắc đầu: "Mời công chúa theo tôi vào chùa."
Mặt Dao Anh lộ vẻ vẻ chần chừ..
Tất Sa nói: "Vương bệnh."
Dao Anh nhẹ chau mày, thúc ngựa quay người.
📌 Pass c146 c147 c148 c149: tên 1 chương, cụm từ ẩn dụ dùng để miêu tả "hiện trạng" lòng La Già đối với Dao Anh, được bà Mai lặp đi lặp lại khá nhiều lần từ đó đến giờ. 4 từ, 12 chữ cái viết thường không dấu liền nhau. (khoảng c100 trở đi mấy bước)
p.s: pass tào lao bạn đọc đừng chửi.