DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Năm 1988
Chương 25: Sinh ý rực rỡ

Editor: Thienyetkomanhme

Theo sắc trời càng ngày càng sáng, chợ cũng trở nên càng ngày càng náo nhiệt, chủ tiệm, bán hàng rong, dân trồng rau lục tục tới, làm cái chợ bán thức đang trống rỗng dần được lấp đầy, toàn bộ chợ trở nên náo nhiệt lên, tràn ngập hơi thở sinh hoạt.

Tâm tình Cao Lương cũng khẩn trương theo, cô lo lắng hôm nay người tới chơ không nhiều lắm, tuy rằng cô chuẩn bị số lượng đồ ăn cũng không nhiều lắm, nhưng vẫn lo lắng bán không xong.

Cao Lương dặn Ngô Xuân Mai giá cả các loại đồ ăn: "Rau trộn chia hai loại giá, bên này rong biển ti, rong biển kết, nấm mèo, đậu phụ khô, đậu hủ ti, đậu phộng, ngó sen linh tinh bán tám hào một cân, bên này San Hô Thảo, con sứa, nấm loại bán một đồng năm. Thịt bán giống nhau ba đồng một cân. Trứng gà kho 1 hào 5 một quả." Cao Lương điều chỉnh giá cả một chút, tranh thủ ít lãi tiêu thụ mạnh.


Ngô Xuân Mai nhìn bị Cao Lương chia riêng cánh vịt, chân vịt, cổ vịt, nội tạng vịt thậm chí đầu vịt ra riêng, thập phần khó hiểu: "Cậu tách ra bán sao?"

Cao Lương gật đầu: "Đúng vậy, bán riêng cái này cho muốn ăn người, cũng cùng giá."

Ngô Xuân Mai không thể lý giải: "Đều cùng giá, ai không muốn ăn thịt chứ? Những cái này toàn là xương."

Cao Lương ha ha cười: "Vậy cậu không hiểu rồi, có người thích gặm xương, không tin cậu nếm một cái."

Ngô Xuân Mai lắc đầu: "Không, vẫn để bán đi."

Cao Lương cũng không bắt buộc, chờ bán không hết lại ăn đi. Phỏng chừng là tuyên truyền bên quán cũ có tác dụng, hừng đông, lục tục có người tiến vào mua đồ ăn, mỗi người cửa chợ vào, đều nhịn không được bị mùi hương thịt kho trong nồi Cao Lương hấp dẫn làm ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu cửa hàng—— "Thức ăn chín Cao Vị", bất quá mọi người đều không có dừng lại, mà trực tiếp đi vào bên trong chợ.


Ngô Xuân Mai có chút nôn nóng mà nói: "Làm sao bây giờ, không ai mua."

Trong lòng Cao Lương cũng có chút bất an, những người này đều xem một cái, hỏi cũng không hỏi, nhưng cô vẫn cười an ủi Ngô Xuân Mai: "Không nóng nảy, mọi người đều mua đồ ăn trước, ra về mới mua thức ăn chín. Từ từ đi." Bất quá cô vẫn rất có tự tin, đồ ăn đều đặt trong tủ kính, cô và Ngô Xuân Mai cũng đều đeo khẩu trang, vừa thấy liền thập phần sạch sẽ vệ sinh.

Cao Lương vừa nói, liền có khách tới, người còn chưa tới, thanh âm đã đến: "Chủ tiệm, hôm nay có cái gì ngon?"

Cao Lương vừa nhấc đầu, thấy Khỉ Ốm cùng Tam Béo, nói chuyện chính là Khỉ Ốm, Tam Béo phía sau còn đang ngáp, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ. Cao Lương cười, bạn bè Lý Tuấn Nghị luôn nhiệt tình như vậy, thật sự phải cảm ơn mọi người: "Anh Dương, anh Vương chào buổi sáng, các anh sao tới sớm như vậy?" Hiện tại cũng mới hơn 6 giờ thôi.


Tam Béo ngáp: "Vượng Vượng tên kia phải đi làm, sai bọn anh làm chân chạy, nói là sợ tới chậm đều bán hết. Sinh ý thế nào?"

Cao Lương xấu hổ mà nói: "Còn chưa có khai trương."

Tam Béo vội tỉnh táo: "Chúng ta đây là người mờ hàng, anh thích, nhanh, mỗi loại đều lấy một chút."

Cao Lương nhìn hắn: "Thật sao?" Hôm nay cô cũng không phải chỉ bán rau trộn, món ăn cũng có mười mấy loại.

Khỉ Ốm so với Tam Béo bình tĩnh hơn, hắn lại đây nhìn một chút, cũng tò mò: "Sao em tách một con vịt ra như vậy bán riêng, cái này bán thế nào?"

Cao Lương nói: "Chính là chia ra, kỳ thật giá cả đều giống nhau, thịt đều là 3 đồng, rau trộn rẻ hơn. Nếu không các anh nếm thử?" Cao Lương vì tiện cho người ta nếm hương vị, cắt tràng vịt thành đoạn ngắn đặt ở một cái cái đĩa, thịt heo khô cũng cắt thành miếng cực mỏng, San Hô Thảo cũng cắt thành đoạn ngắn.
Khỉ Ốm còn chưa động, Tam Béo đã xuống tay trước: "Oa, thịt này ăn ngon, chúng ta mua thịt ăn đi, Khỉ Ốm."

Khỉ Ốm thấy Tam Béo ăn rồi lại ăn, vội ngăn lại: "Mày ăn ít thôi, đều ăn sạch người ta còn bán thế nào? Tự mình mua ăn đi, khó trách lớn lên nhiều thịt!"

Tam Béo ngượng ngùng mà buông tăm xuống: "Thật sự là ăn quá ngon, tao dừng không được. Chúng ta mua thịt đi."

Khỉ Ốm nếm một chút tràng vịt, hít hà một hơi: "Cái hương vị này, vừa cay vừa thơm, đã ghiền, anh muốn tràng vịt."

Cao Lương đem chiếc đũa đưa cho bọn họ, lại đem một cái túi trong bồn tráng men đưa qua: "Các anh tự gắp đi. Chú ý đừng rớt nước miếng lên đồ ăn bên trong."

Khỉ Ốm ha ha cười: "Tốt. Tam Béo, chú ý vệ sinh."

Vì thế bọn họ mua nửa cân thịt, lại mua nửa cân San Hô Thảo cùng con sứa, còn mua sáu cái trứng kho. Có người mua đầu, liền có người lại đây nhìn. Không thể không nói, mọi người mua đồ vật đều có một loại tâm lý nghe theo đám đông, xem người khác mua, mình cũng dám nếm thử. Khỉ Ốm cùng Tam Béo mua xong đồ vật cũng không vội vã rời đi, mà hỗ trợ thét to: "Đi ngang qua dạo ngang qua, không cần bỏ lỡ, thịt kho cùng rau trộn ăn ngon nhất, cả thành chỉ có một nhà này, không còn nhà thứ hai."
Bọn họ rao như vậy, người tới xem càng nhiều, đồ ăn Cao Lương làm không thể chê, chỉ cần có người tới nếm, mười người có tám chín người là muốn mua, không mua, đều là bị giá cả dọa chạy, bất quá hiện tại giá của cô cũng thực hợp lý, cũng không đắt đến thái quá, cho nên người mua cũng nhiều.

Cao Lương đang cúi đầu vội vàng, đột nhiên nghe thấy Khỉ Ốm chào bà và dì, vội ngẩng đầu, thấy Lý Tuấn Vĩ đi cùng bà Vương và Khuông Tú Mẫn lại đây. Bà Vương nhìn cửa hàng Cao Lương, liên tục gật đầu: "Tốt, tốt, như vậy rất tốt. Có cái cửa hàng, sạch sẽ, ăn đều yên tâm. Tú Mẫn, con nói Lương Lương có phải đặc biệt có khả năng hay không?" Những lời này là nói với con dâu.

Khuông Tú Mẫn cười gật đầu: "Mẹ nói rất đúng, Cao Lương rất lợi hại."

Cao Lương chạy nhanh nói: "Bà, dì, hai người tiến vào ngồi đi." Nhà bọn họ cách nơi này không tính là gần, sẽ không chạy đến nơi đây tới mua đồ ăn, hôm nay lại đây, hơn phân nửa là đến xem cửa hàng nhà mình.
Bà Vương liên tục gật đầu: "Được. Cháu cứ bận trước đi, bà với dì đi một vòng trước, nhìn xem chợ mới, sau đó lại qua đây, chừa cho bà chút San Hô Thảo cùng con sứa, chú cháu thích ăn."

"Vâng, bà."

"Mẹ, bà, hai người đi dạo đi, con đi giúp Cao Lương bán đồ." Lý Tuấn Vĩ có hứng thú với buôn bán, muốn cùng bọn Khỉ Ốm giúp Cao Lương bán đồ vật.

Cao Lương thấy khách càng ngày càng nhiều, liền nói: "Mọi người không cần rao nữa, tiến vào ngồi đi."

Ba người thấy Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai xác thật có điểm lo liệu không hết, liền vào trong tiệm, ngồi xuống ăn đồ Khỉ Ốm mua.

Chờ Cao Lương bán xong lượt khách này, phát hiện ba nam sinh đang ăn nội tạng vịt thỏa thích, còn dùng tay cầm: "Mọi người đã ăn xong rồi?"

Lời này nhắc nhở Khỉ Ốm: "Mẹ nó, không được, không thể ăn, Vượng Vượng sẽ mắng chết tao."
Lý Tuấn Vĩ có điểm phản ứng lại: "Đây là anh Quân mua sao?"

"Đúng vậy, hắn bỏ tiền, bọn anh làm chân chạy. Cái xưởng chỗ anh đã hai tháng không phát tiền lương." Khỉ Ốm nhận chức của ba hắn, ở trong xưởng pha lê, nhưng hiệu quả và lợi ích nhà máy không tốt, sắp phá sản, ba ngày hai bữa lại nghỉ.

Cha mẹ Tam Béo đều là công nhân viên đường sắt, điều kiện trong nhà khá ổn, nhưng trước mắt hắn không có công việc, đang chờ hệ thống đường sắt chiêu công, cho nên tiền tiêu vặt trên người cũng hữu hạn, ba người chỉ có Uông Ngạn Quân giàu có nhất, một tháng có hơn một trăm đồng tiền lương.

Lý Tuấn Vĩ nói: "Em có tiền, em mua một ít cho mọi người. Cao Lương, lại cho tớ nửa cân nội tạng vịt, lấy tràng vịt."

Cao Lương nói: "Hết tràng vịt rồi, còn có cổ vịt cùng đầu vịt, muốn hay không?"
Lý Tuấn Vĩ lộ vẻ khó xử: "Cổ vịt còn đỡ, đầu vịt thì thôi bỏ đi, sao ăn được?" Trong tình huống bình thường, trong nhà ăn gà vịt, đều chỉ có bà ăn đầu vịt.

Cao Lương cười nói: "Vậy bán cổ vịt cho cậu đi, còn đầu vịt là tớ tặng. Về sau nếu muốn ăn đầu vịt, vậy bỏ tiền ra mua."

Lý Tuấn Vĩ gật gật đầu, Cao Lương cân cổ vịt cho hắn, cũng băm thành đoạn ngắn, đầu vịt trực tiếp đưa cho bọn họ, ba cái đầu vịt vừa lúc mỗi người một cái. Ba nam sinh nhìn ba cái đầu vịt, hơi không có dũng khí ăn, cuối cùng vẫn là Tam Béo gặm đầu tiên: "Ân, cũng không tệ lắm, thịt cũng không ít."

Lúc này hai người khác mới bắt đầu gặm đầu vịt, sau đó càng gặm càng cảm thấy rất có tư vị, ăn xong rồi, Lý Tuấn Vĩ liếm ngón tay chưa đã thèm mà nói: "Không còn à? Còn muốn ăn làm sao bây giờ?"
Cao Lương cười hì hì nói: "Muốn ăn thì về sau tới mua đi, không tặng không."

Ngô Xuân Mai tiễn đi một người khách, nói với Cao Lương: "Cao Lương, San Hô Thảo cùng con sứa đều không còn rồi."

Cao Lương quay đầu: "Để tớ tới làm." Mấy món này cô vẫn trữ hàng, ngâm ở kia, chờ bán hết rồi lại làm.

Lý Tuấn Vĩ nói: "Sinh ý không tồi nhỉ."

Cao Lương một bên vội, một bên nhìn chợ đã rộn ràng nhốn nháo, nói: "Lượng người trong chợ còn rất nhiều."

Cao Lương mới vừa mới vớt San Hô Thảo cùng con sứa khỏi chậu nước, liền nghe thấy có người nói: "Chỗ cháu buôn bán khá tốt, hôm nay có cái gì ăn ngon vậy?"

Cao Lương vừa nhấc đầu, thấy Lưu Hồng Thanh: "Dì đã tới?"

Lưu Hồng Thanh một thân trang phục công sở như cũ, trang điểm phi thường giỏi giang, bà làm kế toán ở cục thuế: "Lão Chu nhà dì đã sớm nhớ thương thịt kho cháu làm, tối hôm qua còn nhắc nhở dì, hôm nay phải nhớ tới mua thịt kho."
Cao Lương vừa nghe vậy cười mị đôi mắt, tức khắc cảm thấy vị Chu cục trưởng chưa từng gặp mặt đặc biệt đáng yêu: "Vừa vặn còn có một cái tai heo kho, hình như chú thích ăn cái này, dì muốn không? Kho từ đêm qua tới sáng hôm nay, ngon miệng, hương vị đặc biệt tốt."

Lưu Hồng Thanh cười: "Được. Một cái tai heo kho, vịt cho gì nửa con đi."

"Dì muốn nếm thử trước không?" Cao Lương hỏi.

Lưu Hồng Thanh nói: "Không cần, dì biết hương vị khẳng định không kém được." Bà đã ăn qua tai heo cùng rau trộn Cao Lương làm, mỗi loại hương vị đều rất đặc biệt, liền tin tưởng Cao Lương làm cái gì cũng khẳng định đều không kém.

Cao Lương thấy đối phương tín nhiệm như thế, chạy nhanh tự cắt tai heo trộn đồ ăn. Lưu Hồng Thanh nhìn chậu giống san hô: "Đó là cái gì?"

Cao Lương nói: "Cái này là San Hô Thảo, sản vật từ biển, anh Tuấn Nghị giúp em gửi về từ Quảng Châu, dì muốn nếm thử không ạ?"
"Được. Cũng lấy một chút." Lưu Hồng Thanh rất sảng khoái, điều kiện nhà bọn họ thật sự không tồi, tiền lương hai vợ chồng, tiền thưởng cùng với trợ cấp thêm lên một tháng không ít hơn 400 - 500 đồng, ở niên đại này cũng là giai tầng trung sản, cho nên mua đồ đều không so đo giá cả.

Cao Lương lấy đồ ăn cho Lưu Hồng Thanh xong, Lưu Hồng Thanh đưa tờ mười đồng qua, Cao Lương nói: "Không cần đâu dì, ngày đầu tiên khai trương, cháu mời dì ăn."

Lưu Hồng Thanh cười: "Lần trước đã ăn rồi, hôm nay khai trương, phải trả tiền, lại nói dì còn thu tiền thuê nhà của cháu đấy."

Cao Lương cười tiếp nhận, tìm tiền thừa trả: "Vậy cảm ơn dì, về sau muốn ăn liền tới đây, hoặc là có cái gì muốn ăn có thể nói với cháu, cháu làm riêng cho dì."

Lưu Hồng Thanh cười gật đầu: "Được, vậy cháu cứ bận đi, tạm biệt!"
Cao Lương tiễn khách đi, Lý Tuấn Vĩ nói: "Đây là ai vậy?"

Cao Lương nói: "Mẹ Chu Văn Võ. Các anh không biết à?"

Ba nam sinh đều lắc đầu: "Không biết." Trên thực tế nhà Chu Văn Võ có cục trưởng đại nhân trấn, bọn họ cũng chưa ai đi qua.

Ngô Xuân Mai kêu Cao Lương: "Cao Lương, trả tiền lẻ, bảy lạng thịt vịt, hai đồng một hào. Thu hai đồng năm, tìm bốn hào."

Cao Lương nhanh xoay người bận rộn. Đại khái vội đến khoảng 9 giờ, các món thịt hôm nay chuẩn bị đều đã bán hết, chỉ còn lại có một ít rau trộn làm thêm lúc sau và một ít trứng kho, buôn bán tốt ngoài dự kiến của cô.

Đọc truyện chữ Full