DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Năm 1988
Chương 26: Kiếm tiền

Editor: Thienyetkomanhme

Hôm nay ngày đầu tiên chợ khai trương, lưu lượng khách so với kỳ vọng của Cao Lương lớn hơn một chút, vị trí cửa hàng tốt, đồ ăn lại ngon, sinh ý so với cửa hàng khác cũng tốt hơn không ít.

Ngô Xuân Mai nhìn rau trộn dư lại không nhiều lắm, nói: "Còn lại một chút làm sao đây?"

Cao Lương lắc đầu: "Không sao, không bán hết cứ về." Cô bán hàng ở chợ hơn một tháng, biết ở chợ qua 9 giờ, người mua đồ ăn liền dần dần ít đi, không cần thiết vì ít khách mà trực cả ngày.

"Buổi chiều chúng ta còn bán không?" Ngô Xuân Mai hỏi.

Cao Lương xua tay: "Không bán. Buổi chiều nghỉ ngơi, buổi tối lại đây kho thịt." Trước kia đẩy xe bán rau trộn, chủng loại cùng số lượng đều ít, cho nên mới nghĩ sớm muộn gì đều đi bày quán, hiện tại mở cửa hàng, một buổi sáng là có thể bán bằng một ngày lúc trước, liền không cần thiết làm mình vất vả như vậy.


Ngô Xuân Mai giật mình mà nói: "Vậy buổi chiều chúng ta liền không có việc gì làm?"

Cao Lương cười: "Chúng ta bận rộn từ ba giờ sáng đến tận bây giờ, cũng có năm sáu tiếng đồng hồ. Buổi chiều cùng buổi tối còn phải chuẩn bị nguyên liệu, dựa theo chế độ đi làm tám giờ, thời gian đã hoàn toàn vượt qua."

Ngô Xuân Mai không hiểu cái gọi là chế độ đi làm tám giờ,, bất quá nghĩ đến buổi sáng các cô dậy tư 3 giờ, cảm thấy buổi chiều xác thật cần nghỉ ngơi một chút: "Cao Lương, trong khoảng thời gian này cậu đều dậy từ 3 giờ sáng?"

Cao Lương ngáp, gật đầu: "Đúng vậy, dậy sớm hơn một tháng. Mệt, cho nên về sau buổi chiều cần nghỉ ngơi, ngủ bù. Nếu cậu ngủ không được, có thể đọc sách linh tinh."

Ngô Xuân Mai nghe cô nói như vậy, có chút đau lòng bạn tốt, lại có chút cảm kích, cậu ấy kỳ thật vẫn luôn biết mình còn muốn đi học.


Thừa dịp ít người, Cao Lương chạy nhanh dạo một vòng chợ, nhìn xem còn có cái gì có thể mua hay không. Phía trước người còn tương đối ít, Cao Lương liền tới dạo một vòng, nhân lúc ít người mua chút nguyên liệu nấu ăn, còn mua một thùng ốc đồng, chuẩn bị làm ốc xào. Hiện tại chợ sắp tan, may ra có thể nhặt chút tiện nghi.

Đương nhiên, lúc sắp tan các loại đồ ăn đều bị chọn không còn nhiều lắm, Cao Lương chủ yếu là đi xem thịt cùng gia cầm, thịt heo đã bán xong rồi, gà vịt còn thừa một ít. Ông chủ nhìn Cao Lương: "Mua gà vịt ăn đi."

Cao Lương lựa một chút, chọn nửa con gà: "Cho tôi con này đi."

Ông chủ cao hứng cân gà, dùng một cái dây thừng buộc vào đùi gà: "Hai cân mốt, hai đồng bốn một cân, năm đồng bốn xu, tính năm đồng đi." Gà đã xử lý đắt hơn gà sống một chút.


Cao Lương trả tiền, nói: "Ông chủ, hôm nay ông gϊếŧ nhiều gà vịt không?"

Ông chủ sửng sốt, không hiểu ý Cao Lương: "Gϊếŧ mấy chục con đi."

Cao Lương có chút giật mình: "Nhiều như vậy!" Sau đó đột nhiên hiểu được, tiệm này nhận làm thịt gà hộ người ta, xử lý một con thu hai hào. "Không phải, ý tôi hỏi tự ông làm thịt bao nhiêu con?"

Ông chủ nói: "Cái này không nhiều lắm, tổng cộng chỉ mười mấy con thôi. Làm sao vậy?"

Cao Lương nói: "Ông chủ, tôi muốn thương lượng với ông một chút. Ông có thể bán riêng chân gà và chân vịt cho tôi không?"

"A?" Trong lúc nhất thời ông chủ chưa hiểu ý Cao Lương.

Cao Lương chỉ vào chân nửa con gà mình mua: "Là chỗ này, ông dọc theo cái khớp xương này chặt đứt là được."

Ông chủ rất không hiểu: "Như vậy sao được, tôi chặt hết chân, bán không hoàn chỉnh, ai muốn mua nữa?"
Cao Lương cũng không định từ bỏ: "Người ta tới đây mua thịt gà, liền không tính toán mua hoàn chỉnh, ông muốn thử xem hay không, chặt đi xem có thể bán đi không? Ông lấy riêng chân gà cùng vịt chân ra, tôi trả hai đòng rưỡi 1 cân, so với giá thịt còn đắt hơn một chút."

Ông chủ cảm thấy buồn cười: "Cũng chỉ đắt hơn một hào, một ngày cũng chỉ bán mười mấy con gà vịt, chân gà vịt chân thêm lên cũng chưa chắc được hơn một cân, có thể kiếm bao nhiêu?"

Cao Lương tiếp tục thuyết phục: "Mỗi ngày tôi đều cần mua, một ngày ông kiếm nhiều hơn một hai hào, một tháng là có thể nhiều kiếm thêm năm sáu đồng, một năm cũng có thể kiếm hơn sáu bảy chục đồng, vì cái gì không cần số tiền này?"

Ôn chủ sửng sốt, nhìn Cao Lương: "Cô cần mỗi ngày?"

Cao Lương gật đầu, lại nói: "Có phải đầu vịt không ai mua phải không? Cũng có thể bán cho tôi, bán cùng cổ vịt, giá cả giống nhau, hai khối năm."
Lúc này ông chủ bắt đầu tâm động, người mua gà vịt xác thật đều không thích phần đầu, nhưng vẫn bán chung, cô gái này muốn đầu vịt cùng cổ vịt, thêm lên rất nhiều, bất quá vẫn có điểm không tin: "Cô mua mấy thứ này làm gì?"

Cao Lương chỉ chỉ cửa chợ: "Tôi bán thức ăn chín ở kia, chuyên bán mấy thứ này." Cô biết, nếu thật sự làm lên, về sau cổ vịt chân vịt linh tinh đều kiếm được tiền, mỗi ngày chỉ dựa vào mấy con vịt nhà mình khẳng định không đủ dùng, cho nên muốn mở rộng con đường nhập hàng.

Ông chủ có chút không quá tin tưởng: "Chuyên bán chân gà, cổ vịt cùng đầu vịt sao?"

Cao Lương cười: "Ngươi không cần phải quan tâm tôi bán cái gì, tóm lại ông bán cho tôi là được, dù sao đều là xương cốt, người mua cũng chưa chắc thích."

"Đầu gà cũng muốn?"

Cao Lương lắc đầu: "Không cần, đầu gà cổ gà đều không cần. Chỉ cần đầu vịt, cổ vịt, còn có chân gà, chân vịt." Kỳ thật cô muốn cả cánh vịt, bất quá phỏng chừng bỏ cánh thì ông chủ không dễ bán.
Ông chủ nhìn Cao Lương: "Sao tôi có thể tin tưởng cô?"

Cao Lương nói: "Cửa hàng của tôi ngay cửa chợ, sáng mai tôi tới tìm ông giao chút tiền đặt cọc, sau đó ông giữ lại các phần đó cho tôi."

Ông chủ gật đầu: "Vậy được, ngày mai tôi đi thử xem."

Cao Lương thương lượng xong, trở lại trong tiệm, Ngô Xuân Mai nói: "Rau trộn đều bán hết rồi, bán được năm đồng sáu hào, tiền đây. Còn thừa một chút trứng kho. Cậu mua gà làm gì, trong nhà không phải có gà sao?"

Cao Lương giơ nửa con gà trong tay, cười nói: "Nửa con gà này để mở lời, tớ thương lượng chuyện buôn bán. Được rồi, bán xong rồi chúng ta liền về nhà đi. Than nắm còn không? Tắt bếp thu thập một chút, trứng kho cũng mang về."

Chín giờ rưỡi, hai người mang theo nguyên liệu hôm nay mua trở về, không đi xe đạp bởi vì mang theo quá nhiều đồ, vẫn là ngồi phương tiện giao thông công cộng dễ hơn. Cao Lương rất vừa lòng với trạng thái này, mỗi ngày bán được xong là có thể trở về, còn có thể làm cơm trưa cho các em, buổi chiều có thể ngủ trưa thoải mái, sau đó dậy chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn ngày hôm sau, không giống như trước kia bận rộn cả một ngày.
Trên đường trở về, Cao Lương nói: "Xuân Mai, tối hôm nay chúng ta làm thịt vịt luôn đi, tớ cảm thấy vịt kho hôm nay còn chưa đủ ngấm, dứt khoát làm giống thịt kho, nấu chín rồi ngâm cả đêm, hương vị mới có thể hoàn toàn ngấm vào thịt. Sáng ngày mai chúng ta có thể dậy trễ chút, bốn giờ dậy là được."

Ngô Xuân Mai nghe xong gật đầu: "Được."

Cao Lương cười nói: "Vậy buổi tối vất vả một chút."

Về đến nhà, Cao Lương đem mười mấy quả trứng kho dư lại chia ra, tặng mấy quả qua Lý gia. Trứng kho chính là để đa dạng món, một quả trứng gà mới kiếm được năm xu, cho nên cũng không trông cậy vào có thể kiếm nhiều, bán không xong lấy về tự ăn cũng không quá lãng phí.

Khẩu vị Lý Vệ Quốc tương đối nặng, thích ăn món này, hai miếng là ông có thể ăn xong một quả trứng gà: "Tiểu Cao, hôm nay làm cái gì ngon?"
Cao Lương phát hiện hình như đàn ông đều có hứng thú nồng hậu với đồ ăn: "Hôm nay cháu định làm gà xé phay."

Lý Vệ Quốc vừa nghe liền hưng phấn: "Khẩu vị gì?"

"Có hơi cay, xem như một loại rau trộn ạ."

Lý Vệ Quốc vừa nghe lập tức vỗ tay: "Được, liền làm gà xé phay. Mẹ Tuấn Vĩ, mẹTuấn Vĩ!"

Cao Lương có chút khó hiểu, làm gì vậy?

Trong chốc lát Khuông Tú Mẫn từ trong phòng bếp ra: "Làm sao vậy?"

Lý Vệ Quốc nói: "Không phải hôm nay bà mua một con gà sao? Cao Lương làm cái kia, gà xé phay, bà học đi, cùng nhau làm."

Khuông Tú Mẫn nói: "Không hấp? Mẹ nói hấp gà mới có dinh dưỡng."

Bà Vương nghe nói làm gà xé phay, liền nói: "Vậy không hấp, cùng Cao Lương làm đi."

Vì thế Khuông Tú Mẫn cầm gà tới nhà Cao Lương cùng nhau xử lý, Cao Lương lấy gừng tỏi cùng các loại gia vị trộn đều, bôi xung quanh con gà, sau đó đem gà cùng gia vị cất vào túi thực phẩm, để trong tủ lạnh Lý gia ướp lạnh, để mới ngon miệng. Đến giữa trưa lấy ra, đặt ở trong nồi nấu, nấu chín lấy ra xé nhỏ, sau đó dùng nước canh trong nồi còn thừa tưới ở mặt trên, gà xé phay tiên cay ngon miệng liền hoàn thành.
Cao Lương còn cố ý rang một chút đậu phộng, nghiền vỡ, rắc trên thịt gà, lạnh nóng đều có thể ăn, cực kỳ tươi mới khai vị. Đến Cao Cường cùng Lý Tuấn Vĩ đều ăn ba bát cơm, may mắn hai người không ăn chung một nồi cơm, bằng không cơm cũng không đủ.

Ngô Xuân Mai chưa từng ăn qua thịt gà như vậy, chuẩn xác mà nói, nhà cô rất ít ăn gà, trừ bỏ ngày lễ ngày tết, trong nhà cơ bản không gϊếŧ gà ăn, mỗi lần gϊếŧ gà, đều là hấp, bởi vì như vậy mới có thể giữ lại nhiều dinh dưỡng. Cô không biết nguyên lai gà còn có thể ăn như vậy: "Cao Lương, tay nghề của cậu học từ đâu vậy?"

Cao Lương cười che giấu: "Chính là mò làm. Ăn ngon không?"

Ngô Xuân Mai gật đầu: "Ăn ngon."

Cao San một bên thu thập chén đũa một bên nói: "Chị Xuân Mai, chuyện nấu ăn chị cả em đều là không thầy dạy cũng hiểu, biết nấu nhiều món, hơn nữa mỗi món đều siêu cấp ngon."
Cao Lương nghe thấy em gái khen mình: "Không khoa trương như vậy. Hôm nay ngày đầu tiên San San cùng Cường Cường đi học, học cái gì, bài mới ra sao?"

Cao Cường nói: "Còn chưa ạ, buổi sáng chỉ phát sách cùng xếp chỗ ngồi, chọn ban cán bộ, em làm lớp trưởng." Hắn nói đĩnh đĩnh ngực, vẻ mặt tự hào.

Cao Lương cười gật đầu: "Giỏi quá, phải làm thật tốt nhé."

Cao San vừa nói đến đi học liền không cao hứng: "Hôm nay bọn em cũng phát sách, còn học một tiết tiếng Anh. Em hơi khó hiểu, vì cái gì "Đúng vậy" cùng ' xe buýt công cộng ' là ' gia chết ' cùng ' ba chết ', người Anh thật đáng ghét! Nói chuyện thật khó nghe."

Cao Lương sửng sốt, mới ý thức được phát âm hai từ đơn tiếng Anh gợi lên thương tâm của em gái, người khác học được cái này khả năng cười cười cũng liền bỏ qua, nhưng tình huống nhà bọn họ bất đồng, ông bà ba đều không còn nữa. Hiện tại mới vừa khai giảng, cũng chưa học 26 cái chữ cái, khẳng định còn chưa có học được từ đơn, chỉ sợ giáo viên vì muốn khơi gợi tò mò của học sinh đối với tiếng Anh mới tích cực nói mấy từ đơn giản. Cao Lương cười an ủi em gái: "Chỉ là phát âm tiếng Anh mà thôi, cũng không thật có loại ý tứ, kỳ thật phát âm "s" cũng không phải "Chết", đọc nhẹ hơn rất nhiều." Cô còn làm mẫu hai lần cho em gái.
Cao San vẫn là có chút rầu rĩ không vui: "Dù sao em có chút không thoải mái."

Cao Lương nhớ tới lúc trước Cao San không tiếp tục học lên nguyên nhân hình như chính là do tiếng Anh quá kém, chẳng lẽ là nguyên nhân gây ra là bởi vì cái này sao? Cô cảm thấy mình cần tới trường học nói chuyện cùng giáo viên Cao San, em gái rất thông minh, hy vọng giáo viên có thể dẫn đường cùng cổ vũ thích hợp con bé một chút, giúp con bé tích cực học tập.

Cao Lương thay đổi đề tài: "Nói chút chuyện vui đi, sáng hôm nay chúng ta bán hết đồ ăn, mọi người đoán bán bao nhiêu tiền?"

Cái này Cao San cùng Cao Cường đều hứng thú: "Bao nhiêu ạ? Bao nhiêu ạ?"

Cao Lương nói: "Hơn 90 đồng, kiếm lời hẳn là được hai ba mươi đồng." Thật là một buổi sáng là có thể kiếm bằng một ngày bày quán hai lần như ngày trước.
Cao Cường vội nói: "Mỗi ngày 30 đồng, kia một tháng là bao nhiêu? Là, là 90?"

Cao San vỗ nhẹ ót em trai: "Ngu ngốc, 900 đồng."

Cao Cường ngây ngô cười vò đầu: "Đúng, nhiều như vậy!"

Ngô Xuân Mai kinh ngạc mà nhìn Cao Lương, không nghĩ tới có thể kiếm nhiều như vậy, Cao Lương thật lợi hại!

Cao Lương cười nói: "Cũng có thể không phải mỗi ngày đều nhiều như vậy, còn muốn trừ bỏ tiền thuê linh tinh, bất quá khẳng định là có thể nuôi sống cả nhà. Xuân Mai không cần lo lắng, đến lúc đó tớ khẳng định có tiền phát tiền lương cho cậu, nếu kiếm được nhiều, liền phát nhiều hơn một chút."

Ngô Xuân Mai vội vàng xua tay: "Không cần phát thêm." Từ đáy lòng cô thấy vui cho bạn tốt, không nghĩ tới Cao Lương làm buôn bán có thể kiếm tiền, đó có phải liền ý nghĩa chuyện nuôi vịt thịt nhà mình thật sự có thể phát triển? Vậy trong nhà về sau có tiền, mình không biết còn có cơ hội đi học hay không.

Đọc truyện chữ Full