DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cậu Ấy Đến Từ 1945
Chương 41: C41: Chương 41

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Vị trí địa lý của căn hộ này của Trữ Khâm Bạch nằm ở khu vực trung tâm nhất của Lam Thành.

Châu Thanh bước xuống bậc thềm ngay huyền quan (*), vừa nhìn đã thấy cảnh đêm phồn hoa nhất ở Lam Thành, cửa sổ lớn sát đất phản chiếu ánh đèn rực rỡ mang lại mức độ rung động đến phi thường.

(*) huyền quan: trong phong thủy, huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách. Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính. Huyền quan như một bức bình phong hay bước đệm cho phòng khách.



Trong góc phòng khách còn có cả Charlie đang ở chế độ ngủ, không biết đã được mang đến từ bao giờ.

Diện tích tổng thể rất rộng, trang trí tông màu thiên lạnh và đầy đủ đồ dùng, có lẽ Trữ Khâm Bạch đã sống ở đây không ít thời gian.

Trần Đăng Đăng đón bọn họ ở cửa, đi theo sau Châu Thanh, hỏi: "Anh Châu, sao anh lại có thể đi nhầm tầng được vậy? Ở đây mặc dù thẻ của anh Trữ có thể đi thẳng đến ba tầng cao nhất nhưng hai tầng dưới anh Trữ đều không dùng đến."

Châu Thanh dừng lại một lát, quay đầu lại: "Tầng dưới không phải nhà người khác sao?"

"Ơ? Làm sao có thể chứ?" Trần Đăng Đăng lộ ra vẻ khó tin, "Những người có thể ở nơi này đều rất chú trọng riêng tư."

Châu Thanh yên lặng nhìn Trữ Khâm Bạch đi vào sau một bước.

Trữ Khâm Bạch nhướn mày: "Làm sao?"

Châu Thanh: "Rõ ràng anh biết là không có ai."

Thế mà còn cố ý hỏi cậu.

Trữ Khâm Bạch đi ngang qua cậu rồi đi đến bàn đảo bếp kiểu mở, trong lúc lấy ly ra rót nước thì ngẩng đầu lên: "May mà tôi mua nhiều nên không sợ cậu đi nhầm chỗ đấy. Nếu ngày nào đó cậu thật sự gõ cửa nhà người khác, có phải là còn phải nghi ngờ có trộm vào nhà rồi không?"

Châu Thanh không muốn dây dưa vấn đề này với anh, nếu đã đến rồi thì hỏi rõ phòng xong cậu định sẽ đi vào trước dọn dẹp đồ đạc.

Cho đến khoảnh khắc mở cửa ra, cậu thế nhưng lại có ảo giác rằng mình vẫn đang ở Đông Hồ.

Ví dụ như vị trí đặt sách và màu sắc của đèn bàn, rất nhiều thứ đều dựa theo sở thích của riêng bản thân cậu để sắp xếp, các công việc dọn dẹp thường ngày cậu đều rất ít khi làm phiền thím Trương mà đều tự mình xử lý nhưng mọi thứ trước mặt này đều được khôi phục gần như hoàn hảo.

Châu Thanh quay đầu lại: "Anh tìm người làm sao?"

Trữ Khâm Bạch đi về phía trước, đưa nước cho cậu, nói: "Không phải tôi nói rồi sao, mời cậu đến là để giúp đỡ. Nếu đã là giúp đỡ thì nhất định không được thất lễ, Châu tổng vẫn hài lòng chứ?"

Châu Thanh nhận lấy ly, "Cảm ơn."

Cậu vẫn còn nhớ lúc mình mới vào sống ở Đông Hồ, người này từng nói có điều kiện.

Châu Thanh chậm rãi cũng như nghiêm túc nói: "Thật ra anh không cần cảm thấy mình ảnh hưởng đến tôi, càng không cần chịu trách nhiệm. Nhưng nếu như anh thật sự có việc cần đến tôi thì cứ nói thẳng, nếu có thể giúp, tôi sẽ làm hết sức mình."


Trữ Khâm Bạch khoanh tay dựa trên khung cửa, nhìn cậu hai giây: "Không phải nói là không giúp sao?"

"Trước khi đến, tôi đã đi thăm lão Châu tổng, chính là ba của tôi."

Trữ Khâm Bạch: "Tôi biết ba cậu là ai, không cần nhấn mạnh."

Châu Thanh thở dài: "... Không phải nói cái này, ý tôi là ngay cả ông ấy cũng biết tin tức của anh."

"Phản ứng này của cậu xem ra đã nói gì đó không bình thường à?"

Châu Thanh: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là ông ấy nghi ngờ anh quen động tay động chân giải quyết vấn đề nên bảo tôi cẩn thận một chút mà thôi."

Sắc mặt của Trữ Khâm Bạch tối sầm lại, ngay cả Trần Đăng Đăng đang thu dọn đồ đạc cũng bị chiếc túi dưới chân vướng vào suýt thì ngã.

Châu Thanh: "Tôi chỉ cảm thấy sức mạnh của dư luận vượt qua mức bình thường, một tin tức đánh người mà làm ầm ĩ đến mức đó, studio của anh còn chậm chạp không có phản hồi. Là vừa mới rời khỏi Thánh Khải nên không có lòng dạ đối phó? Hay là gặp phải vấn đề nan giải quá nên anh không thể giải quyết được vậy?"

Kiến thức mà Châu Thanh biết về giới của anh không hề nhiều, cậu chỉ nghĩ đến cái người Dương Huy đó trước đây cũng từng hoạ thuỷ đông dẫn (*).

(*) hoạ thuỷ đông dẫn: chú thích xem lại chương 25.

Châu Thanh thấy sắc mặt của Trữ Khâm Bạch càng ngày càng kỳ lạ nhưng vẫn nói: "Tin tức anh kết hôn hoặc là sự tồn tại của tôi hẳn là một điểm không tệ để đánh vào, nếu như anh cần sự phối hợp của tôi thì nói một tiếng là được rồi, suy cho cùng anh cũng đã từng giúp tôi mà."

Trữ Khâm Bạch rõ rành rành là tức đến bật cười.

"Cậu suy nghĩ rất chu đáo đấy." Anh nói.

Châu Thanh nhìn anh: "Đây chỉ là một giả thiết."

Tay phải của Trữ Khâm Bạch đặt lên khung cửa bên cạnh Châu Thanh, hỏi cậu: "Có biết lộ ra việc kết hôn thì cậu sẽ có kết quả như thế nào không?" Trữ Khâm Bạch cũng không cần phản ứng của Châu Thanh, ánh mắt quét qua mặt và gáy cậu rồi lại thu tầm mắt lại, "Cậu sẽ ngày ngày bị người khác theo dõi, bị người ta đuổi theo mắng chửi, gặp phải những người tư tưởng cực đoan thì sẽ gây ra đủ kiểu trò đùa quái đản với cậu, hắt sơn lên người cậu..."

"Đợi khi nào thật sự đến rồi lại nói."

Châu Thanh lấy tay anh ra, ngắt lời rồi đi vào trong, đóng cửa lại.

Trần Đăng Đăng nhìn thấy ông chủ mình bị cho ăn bơ thì lỡ bật cười ở đằng sau.

"Cô rảnh lắm à?" Trữ Khâm Bạch ra khỏi cửa, xoay người.

Trần Đăng Đăng rảo bước đi theo anh: "Anh Trữ, anh Châu chỉ là cảm thấy anh đang nói lung tung ấy mà, anh ấy cũng đâu biết mấy chuyện đó trong giới đâu."

Giọng điệu của Trữ Khâm Bạch thản nhiên: "Không phải cậu ấy cảm thấy tôi đang nói nhảm, mà là cậu ấy hoàn toàn là không sợ."

Thế mà lại có thể nghĩ đến việc lấy mình ra làm bia đỡ đạn (*).


(*) bia đỡ đạn: bản gốc là 筏子, nếu theo nghĩa đen là "cái bè", nghĩa bóng là "một điểm gì đó để lợi dụng" nhưng mình thấy thường người Việt mình không dùng từ "cái bè" nên mình thay bằng "bia đỡ đạn" cho nó quen thuộc hơn.

Một ngày toàn nghe mấy lời gì lung ta lung tung, Trần Đăng Đăng nhìn khuôn mặt khó coi của anh Trữ thì ngoan ngoãn ngậm miệng.

Ngay cả cô trợ lý nhỏ cũng nhận thấy điều đó. Anh Trữ bảo anh Châu chuyển đến căn hộ, mặc dù là do hoàn cảnh ép buộc nhưng cách thức xử lý có vô số, thế nhưng anh nhất định phải giữ người lại.

Đây rõ ràng là cố ý.

Nhưng con người anh Châu kia ấy mà. Trần Đăng Đăng cảm thấy rằng rõ ràng cậu có thể quản lý cả một doanh nghiệp Châu thị một cách ngăn nắp có trật tự, làm việc nghiêm túc có trách nhiệm và đối xử với mọi người ôn hoà có mức độ, từ bản lĩnh đến năng lực đều vô cùng xuất sắc nhưng bạn lại không thể nhìn thấy bất kỳ dấu vết mờ ám nào trên người cậu.

Cậu đồng ý chuyển đến đây không phải là thích nhưng giả vờ từ chối, càng không phải là thuận nước đẩy thuyền, phản ứng của cậu càng là vì tạm thời thật sự không tìm được nhà, bên phía Đông Hồ cũng không tiện trở về nên mới đến đây.

Thử nghĩ về bất kỳ một ai khác, đừng nói đến việc kết hôn với Trữ Khâm Bạch mà chỉ là làm việc bên cạnh anh, từng hợp tác với anh thôi. Trần Đăng Đăng dám thề rằng những người mờ ám muốn dán lấy anh mà mình từng thấy nhiều vô kể.

Ham m.uốn với người, ham mu.ốn với tiền, ham m.uốn danh lợi, bất luận là vì mục đích gì thì cũng luôn có những mục đích riêng.

Nhưng anh Châu thì không.

Trần Đăng Đăng vẫn còn nhớ hồi cậu mới đến Đông Hồ, thái độ của anh Trữ rất tệ, ngay cả cô cũng bị làm cho cảm thấy Châu Thanh nhất định có mưu đồ làm loạn.

Nhưng bây giờ không ai nghĩ như vậy nữa.

Nếu cậu có thể nói ra lời như vậy thì chứng tỏ cậu đã thật sự từng nghĩ đến và cũng đã chuẩn bị sẵn sàng mà không sợ hậu quả.

Trần Đăng Đăng cũng không dám nói xen vào mà chỉ có thể thận trọng nói tiếp: "Anh Trữ, bữa tối ăn gì đây ạ? Em gọi giao đồ ăn cho anh và anh Châu."

Trữ Khâm Bạch: "Buổi tối tự làm."

Trần Đăng Đăng khoa trương "À" một tiếng rồi lập tức nói: "Được, vậy em đi trước đây, chúc hai anh ăn cơm vui vẻ. Đúng rồi, nơi này của anh không có nến, có cần em giúp anh chuẩn bị không ạ?"

Trữ Khâm Bạch nhìn sang, không nói gì.

Trần Đăng Đăng lắp bắp: "Không phải... không phải là bữa tối dưới ánh nến sao ạ?"

Trữ Khâm Bạch cau mày: "Tém tém lại mấy cái liên tưởng trong đầu cô đi, về nhà sớm chút."

Trần Đăng Đăng: "Được ạ." Cô xách túi đi ra vài bước, lại quay đầu nói: "Anh Trữ, nến rất lãng mạn, không thể trai thẳng quá."

Nói xong cũng chạy vọt đi mất.

Lúc Châu Thanh đang tắm trong phòng, Trữ Khâm Bạch đã đi ra ban công nhận điện thoại của Phạm Tuyền.


Phạm Tuyền trực tiếp hỏi, "Châu Thanh đã chuyển đến chưa?"

"Rồi."

"Tình huống cậu bảo điều tra cũng đã tra rõ ràng rồi."

Trên ban công của tòa nhà cao tầng có thể nghe thấy rõ tiếng gió.

Trữ Khâm Bạch chống khuỷu tay trên lan can, "Nói đi."

"Không có bất kỳ tình huống gì cậu đã nói, cậu ấy chính là con trai của Châu Khải Tông, chuyện chắc như đinh đóng cột, không thể nào giả được." Phạm Tuyền giống như đang lật thứ gì đó, sau đó nói: "Bên cạnh đó, chị có điều tra mẹ của Châu Thanh, mấy năm nay vẫn luôn sống ở Mỹ. Đã tái hôn rất nhiều năm rồi, sinh ra hai đứa con gái, một đứa mười bảy tuổi, một đứa mười hai tuổi, chưa từng nuôi dưỡng đứa con trai nào khác, không có thai sinh đôi."

Trữ Khâm Bạch nhìn vào khoảng không, không biết đang nghĩ gì.

Phạm Tuyền thấy anh rất lâu không nói chuyện liền nói: "Sao lại không nói gì vậy? Thất vọng à? Hay là cậu biết điều gì khác."

Một lúc sau, Trữ Khâm Bạch nói: "Nếu đã điều tra rồi thì việc này đến đây thôi."

Phạm Tuyền: "Chị nghe giọng điệu này của cậu không thể nào là chỉ đến đây thôi. Nhà họ Châu thật sự xảy ra chuyện rồi à?"

"Nhà họ Châu rất tốt."

Người đại diện lớn nghe ra được vài cảm xúc khác trong vài từ ngắn ngủi này, hỏi: "Vậy tại sao chị lại cảm thấy cậu đang tức giận nhỉ?"

Trữ Khâm Bạch đứng dậy: "Sau khi những chuyện trên mạng kết thúc thì hãy dọn dẹp quy mô lớn đi, triệt để một chút."

Phạm Tuyền rất ngạc nhiên, muốn hỏi không phải trước đây cậu đều không quan tâm đến những thứ này hay sao, tại sao bây giờ lại đột nhiên quan tâm đến những chuyện trên mạng rồi.

Kết quả là phát hiện điện thoại đã bị cúp.

Lúc Châu Thanh tắm xong đi ra thì tóc đã khô một nửa, trong lúc lau tóc mới nhận ra Trần Đăng Đăng đã đi rồi, còn Trữ Khâm Bạch thế mà lại ở trong bếp.

Châu Thanh cầm chiếc ly vừa được mang vào phòng đặt lại trên bàn đảo bếp. Sau khi nhìn quanh một lượt, ánh mắt lại chuyển về phía Trữ Khâm Bạch đang mặc một chiếc tạp dề sẫm màu cúi đầu xắt rau, hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

Trữ Khâm Bạch ngước mắt lên, "Nấu ăn, không nhìn được à?"

Châu Thanh nhớ lại trước đây lúc anh còn đang quay phim ở huyện Lâm Thuận, có một đêm tín hiệu không tốt, trong cuộc gọi điện đến đó anh có từng nói rằng mình biết nấu ăn.

Nhưng những gì nói ra từ miệng và tận mắt nhìn thấy, cảm giác đó thật sự... khó mà hình dung.

Cho dù Trữ Khâm Bạch đang đứng trong bếp nhưng trên người lại không có bao nhiêu khói lửa, đặc biệt là khi Châu Thanh nhìn vào cần tây trên thớt của anh. Kích thước cắt và độ nghiêng giống như sao chép cắt dán, hương vị có ngon hay không thì Châu Thanh không biết, cậu chỉ hỏi: "Anh bị OCD (*) hả?"

(*) OCD: rối loạn ám ảnh cưỡng chế, là một bệnh lý thần kinh liên quan đến suy nghĩ và hành vi của người bệnh, người bệnh mắc chứng OCD thường có những hành vi, suy nghĩ lặp đi lặp lại một cách vô nghĩa để giảm bớt căng thẳng hay lo âu.

"Không có." Trữ Khâm Bạch không ngẩng đầu, "Cậu luyện dao nhiều lên cũng có thể làm được."

Châu Thanh xúc động: "Võ thuật dùng trong phòng bếp, thật sự rất giỏi."

Chọc cho Trữ Khâm Bạch nhìn chằm chằm cậu vài lần.


Châu Thanh cũng không vội rời đi, bản thân cậu không biết nấu nhưng quan sát người khác cũng khá thú vị.

Lúc này, màn hình TV trong phòng khách cũng đúng lúc đang phát tin tức công chúng về Trữ Khâm Bạch, phóng viên nói: "Theo như những gì được biết, Dương Huy đã bị gãy xương mũi và được xác định thương tật cấp 10. Scandal gây thương tật thời gian này của ảnh đế Trữ một khi tung ra có thể ảnh hưởng đến việc công chiếu phim mới, vấn đề về tác phong cá nhân một lần nữa trở thành tâm điểm chú ý của các giới."

Châu Thanh nghe thấy chữ "thương tật" thì thầm nghĩ, nghiêm trọng đến thế sao?

Chẳng trách lần này dấy lên động tĩnh lớn như vậy.

Châu Thanh tựa lưng vào bàn, mở điện thoại lên, quả nhiên lời văn của dư luận ập đến trước mặt còn phóng đại hơn cả bản tin.

—— Lần này Trữ Khâm Bạch xem như đã hiện nguyên hình hoàn toàn rồi nhỉ, đánh người đến mức thương tật cấp 10, không phải chính là muốn huỷ hoại cả đời người ta à?

—— Studio và cả fan nữa còn không thả rắm dù chỉ một cái, vậy là ngầm thừa nhận rồi nhỉ, mắc ói, uổng công trước đây tôi từng xem phim của anh ta.

—— Thật sự là quá đáng ghét. Bởi vì kỹ năng diễn xuất tốt nên vẫn luôn có thể được dung thứ. Trước kia vẫn luôn có người nói anh ta kiêu ngạo, năm thứ hai ra mắt đã đánh một phóng viên vào bệnh viện, đến mức người ta bị mất việc, không ngờ những chuyện này thế nhưng đều là thật cả.

Có quá nhiều tin tức tiêu cực, thỉnh thoảng mới có thể thấy một vài tiếng nói khác.

—— Khai cuộc bằng một bức ảnh, nội dung đều đã qua chỉnh sửa, cư dân mạng bây giờ thật sự đỉnh thật đấy.

—— Đi mà xem bài giải thích dài của @Oản Oản. Đừng có nói cái gì mà fan đang tẩy trắng, người ta là nhân viên công tác của ban tổ chức, đã xác nhận Trữ Khâm Bạch thậm chí còn không xuất hiện tại lễ trao giải. Còn nữa, không phải tôi xem thường chứ loại lễ trao giải mà chỉ cần có tên trong danh sách đã có cúp mang về này thì một ảnh đế tam kim (*) như anh ấy có để vào mắt không? Sợ là chỉ có loại người như Dương Huy mới để ý ấy chứ, một người mà trước thiên tai ngay cả lừa đảo quyên góp cũng làm ra được thì không biết fan xem trọng gì ở anh ta nhỉ?

(*) bản gốc là 三料影帝 (ảnh đế tam liệu): ảnh đế đạt đồng thời ba giải là Kim Mã, Kim Tượng và Kim Tước.

—— Đã nhiều năm như vậy rồi, muốn bôi đen anh ấy vẫn lôi ra chút chuyện vụn vặn trong hai năm đầu tiên ra mắt, còn không có đầu có đuôi, lượm nhặt nói xấu về anh ấy. Phóng viên bị đánh ấy, tại sao mấy người không hỏi xem hắn đã tự làm ra điều gì? Mấy anti-fan bây giờ đều không kính nghiệp như thế, fan cũng thật sự lười để ý mấy người.

Thông tin kiểu này sẽ dễ dàng bị nhấn chìm trong đống tiêu cực.

Lúc Châu Thanh tắt điện thoại di động, Trữ Khâm Bạch cũng đúng lúc rời mắt khỏi TV và tiếp tục động tác trên tay.

Châu Thanh nhìn khuôn mặt không có chút phản ứng của anh, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Thật sự không sao chứ?"

"Phía trên đang kín miệng, qua hai ngày nữa hướng gió sẽ thay đổi thôi."

Động tác của Châu Thanh hơi dừng lại một lát, "Sẽ không phải là vì anh đã bị điều tra rồi đấy chứ? Vậy nên studio mới không có phản hồi gì?"

Trữ Khâm Bạch đặt con dao xuống, nhìn cậu vài giây, sau đó đi vòng qua từ bàn đảo bếp rồi kéo cánh tay Châu Thanh đi đến phòng khách, ấn người ngồi xuống rồi khoanh tay: "Cậu cảm thấy vì sao tôi phải bị điều tra?"

Châu Thanh nhíu mày, ánh mắt trở nên không đúng lắm: "Anh cả nói anh có rất nhiều tiền, anh trốn thuế lậu thuế sao?"

Trữ Khâm Bạch bóp ấn đường giống như bất đắc dĩ, nói thẳng: "Là Dương Huy bị điều tra, phía trên không cho lên tiếng, qua hai ngày nữa phía chính phủ sẽ đưa ra tuyên bố chính thức."

Châu Thanh chậm rãi "Ò" một tiếng, "Không có thì tốt."

Cậu cầm khăn tắm lau tóc từng chút từng chút một, cũng không thấy lau được chút nào mà sau đó lại hỏi: "Anh ta là vì sao?"

Trữ Khâm Bạch: "Bôi nhọ Trung Quốc, thân Nhật, bị ăn đòn cũng là vì điều này."

Động tác của Châu Thanh lập tức dừng lại, hung hăng cau mày: "Quả thật là... Đáng đời."

Trữ Khâm Bạch nhướn mày, lấy khăn từ trong tay cậu rồi lại phủ lên đầu cậu: "Hắn đáng đời là chuyện của hắn. Lau cho đàng hoàng."


Đọc truyện chữ Full