DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cậu Ấy Đến Từ 1945
Chương 42: C42: Chương 42

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Ấn tượng của Châu Thanh về Dương Huy ngay lập tức giảm xuống đáy, lúc ba món mặn một món canh của Trữ Khâm Bạch được dọn ra, cậu vẫn đang xem lý lịch mười năm ra mắt của tên Dương Huy này. Bởi vì sự việc chưa được phơi bày trên diện rộng nên trên mạng vẫn luôn là tiếng nói đồng tình, đọc đến mức khiến cậu nuốt không trôi.

"Qua đây ngồi." Trữ Khâm Bạch kéo ghế ra, nhắc nhở cậu.

Châu Thanh đứng dậy khỏi ghế sofa một cách không tình nguyện.

Giữa chừng, Trữ Khâm Bạch đưa tay ra lấy đi điện thoại của cậu, "Đừng có hình thành thói quen xấu vừa ăn vừa uống nước vừa nghịch điện thoại."

Châu Thanh cũng không hề cướp lại.

Cậu là một người tự hào rằng cả người mình đều là thói quen cũ, bây giờ đang ở trong một môi trường như vậy cũng sẽ có một số thay đổi khó nhận thấy.

Ví dụ như khi bận làm việc sẽ vừa ăn vừa nhận email, hoặc ra khỏi nhà không kịp thì kênh thu thập tin tức đã thay đổi từ các tờ báo trước đây sang đăng ký đồng thời trên điện thoại.

Đây đều là những thay đổi ngầm, tiện lợi thì thật sự rất tiện lợi nhưng việc này khiến cho cậu như bị mắc xương cá ở cổ họng, lúc ngồi xuống đã không nhịn được cau mày hỏi anh: "Dương Huy này sẽ bị xử lý như thế nào?"

"Một khi phía chính phủ đã ra mặt thì cấm phát sóng toàn diện."

Châu Thanh: "Nói cách khác thì vẫn có khả năng không có chuyện gì xảy ra sao?"

Trữ Khâm Bạch liếc cậu một cái rồi ngồi xuống đối diện, "Hai năm trước, hắn có một cuộc phỏng vấn gây tranh cãi, lúc đó đã bị áp xuống rồi. Bây giờ cậu nhìn thấy xu hướng trên mạng cũng chỉ là biểu tượng và sự vùng vẫy cuối cùng mà thôi. Cậu cũng có thể xem đó là hắn tự đào mồ chôn mình. Sau khi chuyện lừa đảo quyên góp của hắn bị bại lộ, có một số hoạt động đã tiến hành cấm phát sóng hắn rồi, fan vẫn luôn làm ầm ĩ như thế, lần này nếu lại muốn trở mình nữa, khó lắm."

Châu Thanh tiếp tục hỏi: "Bây giờ loại người như vậy nhiều lắm sao?"

"Còn phải xem cậu định nghĩa giới hạn này như thế nào. Việc này không hề cấu thành phạm tội, chỉ là một cấm kỵ lớn trên lập trường là người của công chúng thôi, tính dẫn dắt quá lớn, với địa vị này của hắn, một khi bị nghiệp quật thì hậu quả chỉ có thể nghiêm trọng hơn mà thôi."

Châu Thanh cụp mắt: "Tôi không cần bất kỳ định nghĩa nào."

Chỉ mong những người đã tự mình trải qua đều không cần.

Cậu sẽ không đưa ra bất kỳ lời phê phán nào, cậu chỉ là không thích những người như vậy.

Trữ Khâm Bạch đặt bát canh trước mặt cậu, giống như vô tình hỏi: "Để ý lắm sao?"

"Anh nói ai? Dương Huy này sao?" Châu Thanh lấy bát canh qua, "Ở chỗ tôi đây, anh ta cũng không xứng."

Trữ Khâm Bạch sửng sốt một chút, sau đó bật cười: "Ăn cơm đi."

Kỹ năng nấu nướng của Trữ Khâm Bạch đã trải qua sự chứng thực của chính Châu Thanh.

Thật sự vô cùng giỏi.


Cậu là một người thường có ham m.uốn ăn uống không lớn nhưng buổi tối hôm đó thế nhưng đã phá lệ ăn thêm một bát cơm.

Mỗi bữa ăn chỉ ăn no vừa phải, khi nào đói mới ăn tiếp, kiêng uống rượu, kiêng thức khuya.

Đây là những việc cần chú ý mà bác sĩ đã nói với cậu khi xuất viện, suy nghĩ lại cẩn thận thì không có một cái nào là cậu làm được.

Hậu quả của tối nay là đã ăn quá nhiều.

Cơ thể này đã từng trải qua một lần đại nạn nên việc tiêu hóa và hấp thụ vẫn luôn không tốt lắm, nếu không cũng không thể có khả năng không thể mập lên được.

Buổi tối Châu Thanh đã nằm xuống rồi nhưng nửa tiếng sau lại ngồi dậy, đã không ngủ được thì cũng không ép mình đi ngủ nữa.

Cậu tuỳ ý cầm một cuốn sách bước ra khỏi phòng, ngả mình xuống chiếc ghế sofa lười hình tròn bên cạnh cửa sổ sát đất, mượn ánh sáng bên ngoài cửa sổ để đọc một cuốn sách giết thời gian.

Sau khi mở sách ra mới phát hiện đó là một cuốn tiểu thuyết, có lẽ là lúc bảo Hứa Triêu đi mua thay là do cậu ta chọn.

Cái tên vẫn luôn cảm thấy rất quen, "Mục dương".

Câu chuyện rất dễ đọc với mọi người, "Mục dương" chủ yếu kể về câu chuyện của một thiếu niên nhặt ve chai mười bảy tuổi tên là Lê Dương, không quá im lặng tuân theo lề thói cũ mà phá vỡ thế tục và phơi bày hiện thực xã hội. Châu Thanh nhìn thấy Lê Dương bị người ta đuổi qua cây cầu sắt, lúc giằng co đã nói ra một câu: "Chó hoang không cần thể diện, chỉ cần được sống thôi, tôi cũng vậy."

Nhờ có câu này, cuối cùng Châu Thanh đã nhớ ra tại sao mình lại cảm thấy quen.

Lúc trước đọc tin tức giải trí, có fan từng nhắc đến đây là tác phẩm đầu tay của Trữ Khâm Bạch, một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết ăn khách.

Châu Thanh nhìn vào trang bìa, quay đầu còn thật sự đi tìm kiếm phim.

Đó đã là một bộ phim cách đây hơn mười năm rồi.

Mở đầu cảnh quay, Lê Dương mười bảy tuổi đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng cũ kỹ có vài vết đen nhảy từ cửa sổ tầng 2 của khu dân cư đổ nát xuống. Cậu đang treo người trên lan can, vài cú nhảy chứa đựng sự mạnh mẽ và phấn chấn mà một nam thiếu niên thường có.

Châu Thanh chống tay lên đầu, bất giác đã xem liền hai tiếng.

Trữ Khâm Bạch thật sự là một diễn viên trời sinh.

Cậu bé nhặt ve chai như mặc lên gió mưa, cùng với sự dẻo dai như một con chó hoang, khi nhìn người từ dưới lên có một loại dữ tợn và điên cuồng của mắt tam bạch (*).

(*) mắt tam bạch: ai siêng coi TikTok chắc cũng biết có đợt mắt này nổi trên TikTok như nào rồi ha =))) đại khái mắt tam bạch là kiểu mắt có nhiều tròng trắng trong mắt, trong đó vị trí trái, phải và trên dưới đều có thể xuất hiện với kích thước đồng tử nhỏ.



Lúc Châu Thanh xem phim, nhân vật chính là nhân vật, không hề liên tưởng đến bản thân Trữ Khâm Bạch.

Cho dù Trữ Khâm Bạch có gia cảnh giàu có và xuất thân ấn tượng nhưng cậu tin trên người Lê Dương nhất định cũng có không ít bóng dáng Trữ Khâm Bạch của thời niên thiếu.


Xem phim xong thì cảm giác buồn ngủ ập đến, cậu không đứng dậy ngay mà lại ngủ một giấc nông trên ghế sofa.

Bởi vì ngủ không sâu nên khi có người lấy đi cuốn sách bên tay cậu thì cậu đã tỉnh giấc.

Trong ánh sáng lờ mờ, người đàn ông cao lớn đang khom người xuống. Châu Thanh nhìn đường nét khuôn mặt trưởng thành gần trong gang tấc, sự sắc bén và hoang dã dường như đều đã bị dập tắt, trong đầu thế nhưng lại xẹt qua dáng vẻ của anh năm mười bảy tuổi.

Châu Thanh chậm rãi nói: "Lúc còn nhỏ anh hung dữ thật."

"Cái gì?" Trữ Khâm Bạch không phát hiện ra ngay cậu đã mở mắt, nghe được giọng nói thì cúi đầu xuống nhìn cậu: "Cái gì mà rất hung dữ?" Rồi tiện tay lấy đi cuốn sách bên tay cậu.

Lúc Châu Thanh hơi đứng dậy, anh cũng hơi lùi lại một chút.

Châu Thanh: "Nói anh đấy."

Trữ Khâm Bạch nhìn cuốn sách trong tay thì đã hiểu ra, tiện tay đặt nó sang một bên cho cậu: "Mấy năm rồi cũng chẳng xem lại bộ phim này nữa."

"Tại sao?"

"Kỹ xảo không đủ."

Châu Thanh: "Đó không phải là diễn xuất theo tính cách (*) sao?"

(*) bản gốc là 本色出演, ý chỉ những nét tính cách của diễn viên rất gần với những nét tính cách của nhân vật mà người đó đóng. Tạm thời mình chưa nghĩ ra từ đồng nghĩa trong tiếng Việt nên chỗ này để còn hơi phèn xin lỗi mọi người nheee 🥺

Loại ghế sofa này không biết bên trong nhồi cái gì mà tư thế ngồi của Châu Thanh không có quy củ gì cả, trông rất lười biếng.

Giọng nói cũng vì vừa mới ngủ quên nên hơi khàn, bản thân cậu không cảm thấy gì cả, vẫn tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy diễn xuất khá tốt, cũng chẳng trách vì sao tuổi anh còn nhỏ như vậy đã dựa vào một bộ phim mà làm nên thành tích."

"Tại sao lại ngủ ở đây?" Trữ Khâm Bạch hỏi.

Châu Thanh ngẩng đầu: "Đầy bụng, ngủ không được."

"Một cái bát chỉ bằng lòng bàn tay mà đã đầy bụng rồi à?"

Trong khi Trữ Khâm Bạch đang nói thì người cũng đã ngồi xổm xuống, tầm nhìn lúc ngồi xổm vẫn cao hơn tầm nhìn của Châu Thanh đang dựa nửa người một chút.

Một tay anh đặt lên mép sau của ghế sofa, tay còn lại cách một lớp áo trực tiếp đặt lên vị trí dạ dày của cậu.

Châu Thanh sững sờ, sau đó mới nói: "Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi."

Tay của Trữ Khâm Bạch không lập tức rời đi mà nhẹ nhàng ấn hai cái, sau đó nói: "Cậu đang uống thuốc khác nên không thể đưa cậu thuốc tiêu hóa được. Lần sau có khó chịu nữa thì nói với tôi, đừng có tối muộn mà ra ngoài ngồi, rất dễ bị cảm."


Châu Thanh nhìn khuôn mặt hơi cau có của anh thì sững sờ trong giây lát, vào một đêm như vậy, cậu thế nhưng lại cảm thấy một sự dịu dàng như ảo giác trên người anh trong phút chốc.

Lúc này Châu Thanh mới nhận ra thời gian đã không còn sớm nữa, hỏi ngược lại anh: "Tại sao anh cũng chưa ngủ?"

"Tôi ngủ muộn."

Châu Thanh vẫn không nhúc nhích.

Trữ Khâm Bạch nhìn cậu một lúc, cuối cùng đứng dậy, đẩy cậu rồi nói: "Được rồi, thật sự chờ tôi bế lên à? Buồn ngủ thì lên giường đi."

"Cái đó thì... thật sự không cần."

Châu Thanh cũng thật sự cảm thấy nên đi ngủ rồi, đứng dậy: "Cái ghế sofa này rất thoải mái, tôi muốn mua một cái để trong phòng."

"Loại ghế sofa này nằm nhiều dễ bị vấn đề về eo."

"Eo của tôi rất tốt."

"Đó là cậu tự nói, không tính."

Châu Thanh nghĩ, cái bệnh hà khắc của người này lại tới rồi, vừa rồi quả nhiên là ảo giác.

Sáng sớm hôm sau, Châu Thanh thức dậy đúng giờ và ra khỏi nhà, ở cửa đụng phải Trữ Khâm Bạch cũng đang mặc Âu phục.

Mãi cho đến khi xuống dưới lầu Châu Thanh mới thật sự tin rằng anh đang định đi làm.

Ngay cả tài xế Tiểu Lâm cũng không đến, anh tự lái một chiếc Lamborghini (*), một tay giữ vô lăng, vừa tìm đồ trong hộp đựng đồ vừa nói: "Đừng dùng ánh mắt kinh ngạc đó nhìn tôi, dạo này công ty bận rộn, tôi cũng không phải là quay phim xong sẽ thật sự rảnh. Cùng một hướng cả, tiện thể chở cậu thôi."

(*) minh hoạ bằng Lamborghini Reventón, ở Việt Nam hình như không bán luôn, giá bán đấu giá ở Mỹ lên đến tầm 1,6 triệu USD là gần 40 tỏi VNĐ.



Ngày đầu tiên Châu Thanh đến Châu thị đã biết toà nhà lớn của studio của anh cách đó không xa, nhưng đây đều không phải trọng điểm, trọng điểm là Châu Thanh nói: "Anh tìm gì vậy? Tôi giúp anh tìm. Lái xe cho đàng hoàng, tôi cảm thấy kỹ thuật của anh không tốt."

Trữ Khâm Bạch cười lạnh một tiếng: "Điện thoại." Đồng thời lại nói: "Yên tâm, không tông được cậu đâu."

Châu Thanh giúp anh tìm điện thoại, tìm được rồi thì đưa cho anh.

Từ căn hộ đến Châu thị lái xe mất hai mươi phút, gần hơn Đông Hồ rất nhiều.

Lúc xe dừng lại cũng là giờ cao điểm đi làm buổi sáng, cửa xoay bằng kính trước tòa nhà tấp nập người qua lại.

Lúc Châu Thanh từ bên trong đi xuống thì tình cờ đụng phải vài nhân viên của công ty Châu thị.

"Châu tổng, chào buổi sáng."

"Châu tổng, sớm."

Châu Thanh đứng bên cạnh cửa xe, hơi nghiêng người che Trữ Khâm Bạch lại, gật đầu nói: "Chào buổi sáng."

Có người phát ra âm thanh khen ngợi với chiếc xe rồi lặng lẽ nhìn vào bên trong xe.


Bởi vì cửa xe vẫn chưa đóng nên bóng nghiêng người đeo kính râm ngồi ở ghế lái vẫn để cho người khác nhìn thấy được.

Ngày hôm đó ở Châu thị lại lan truyền tin đồn mới.

—— Con xe buổi sáng đưa Châu tổng đến giá trị ít nhất tám trăm vạn, tôi mê quá đi.

(tám trăm vạn tệ = tám triệu tệ ≈ 26 tỉ rưỡi VNĐ)

—— Xe thì tính là gì, người cũng rất đẹp trai nha, đáng tiếc là không nhìn rõ chính diện, còn đeo kính râm nên không biết là ai.

—— Có thể là bạn bè thuận đường, không phải rất bình thường sao? Xuất thân của Châu tổng cũng đâu có thấp.

—— Mấy người đều không get được trọng điểm hả! Châu tổng dường như rất bảo vệ đối phương, lúc tôi từ bên cạnh đi ngang qua, vừa đúng lúc nhìn thấy Châu tổng cúi người nói chuyện với người trong xe, giọng nói cực kỳ dịu dàng!

—— Tò mò nha, nói những gì vậy?

—— Không nghe rõ huhuhu, nhưng mà! Tôi nghe thấy người trong xe cười, anh ấy cười đấy! Chất giọng cực kỳ gợi cảm!

Kể từ khi Châu Thanh vào Châu thị thì vẫn luôn là tâm điểm chú ý của mọi người.

Cậu vừa trẻ, đi Phủ Thành về còn quay lại tiếp quản công ty.

Trước đây từng có tin đồn về việc cậu đã kết hôn, những người tin rằng cậu đã kết hôn thì sẽ muốn biết cậu kết hôn với ai, còn những người không tin cậu đã kết hôn thì cũng không ít người quan tâm đến sinh hoạt đời tư của cậu, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay thôi đều có thể dấy lên một hiệu ứng lớn.

Tâm tư của Châu Thanh đều đặt trên công việc, về những tin đồn liên quan đến mình không phải là cậu không nghe thấy mà chỉ là không để tâm đến thế mà thôi.

Đương nhiên cũng không rõ là đã bị lan truyền thành ra thế nào rồi.

Ví dụ như lời buổi sáng cậu nói với Trữ Khâm Bạch rõ ràng là, "Cảm ơn anh đã chở tôi, mau đi đi."

Suýt nữa thì đã nói "Sau này cũng tuyệt đối đừng đến nữa".

Có lẽ là giọng điệu đuổi người đi quá bức thiết nên Trữ Khâm Bạch thậm chí còn cười nhạo cậu.

Phía bên kia, Trữ Khâm Bạch đã đến studio.

Tần suất anh xuất hiện ở công ty không thường xuyên, đây là lần đầu tiên anh đến sau khi bộ phim đóng máy, không ít người đã rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của anh.

"Anh Trữ? Tới sớm quá vậy?"

"Chào anh Trữ, tìm chị Phạm ạ? Chị ấy còn chưa tới."

Trữ Khâm Bạch: "Không tìm chị ấy, tới xử lý chút chuyện, mọi người cứ làm việc đi."

Những người khác đều đang đoán xem có phải là bận việc dư luận trên mạng hai ngày nay không.

Trên thực tế, Phạm Tuyền hiểu anh nhất, biết được từ Trần Đăng Đăng rằng hôm nay tài xế không đến đón người, mở cửa văn phòng anh quả nhiên thấy anh đang ngồi sau bàn làm việc. Mở miệng đã nói: "Chở người đi làm còn đến sớm như vậy? Sẽ không phải là bị đuổi đến đấy chứ?"

Trữ Khâm Bạch đặt bút ký tên xuống, dựa lưng vào ghế, khóe miệng nhếch lên: "Như chị thấy đấy."


Đọc truyện chữ Full