DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Thân Vạn Người Chê Trọng Sinh
Chương 45: C45: Xử phạt cuối cùng

Lâm Bạch nghe lời chủ nhiệm nói, cơn tức bốc lên.

Lời của Khương Tầm Mặc nói, cũng chỉ có thể dọa người khác, kiểu phú nhị đại như bọn họ, sẽ sợ đoàn luật sư sao?

Nhà bọn họ đều có đoàn đội luật sư chuyên môn, càng đừng nói đến nhà họ Cố, có đoàn đội luật sư, cho dù thật sự là bọn họ ra tay trước, bọn họ cũng không phải chịu thiệt thòi lớn!

"Lên tòa án thì lên thôi, cậu ở đây uy hiếp ai vậy?" Lâm Bạch cũng không nhịn được nữa, trực tiếp lên tiếng ngắt lời chủ nhiệm khối.

Nói xong, Lâm Bạch còn cho Cố Nghiêu một ánh mắt.

Chủ nhiệm khối nhìn Lâm Bạch, thầy Ngô cũng nhìn sang.

Cố Nghiêu nhận được ánh mắt của Lâm Bạch, khẽ gật đầu.

Giống như lời Lâm Bạch nói, không phải chỉ lên tòa thôi sao? Bọn họ căn bản không cần phải sợ.

Lên tòa ăn mặc dù hơi phiền phức một chút, nhưng càng quan trọng hơn là Cố Nghiêu không vừa mắt dáng vẻ kiêu ngạo của Khương Tầm Mặc.

Không vì cái gì khác, hắn chỉ đơn thuần muốn Khương Tầm Mặc ăn mệt.

Còn về những học sinh khác, những lời hứa mà Khương Tầm Mặc vừa nói, hắn cũng có thể cho được.

"Đúng," Cố Nghiêu cuối cùng cũng mở miệng, "Nếu như hai bên đều mỗi người một ý, vậy không bằng lên tòa án xem xem."

Nghe lời Cố Nghiêu nói, chủ nhiệm lập tức thở dài.

Ông biết ngay chuyện này không thể chuyện nhỏ hóa không mà.

Thầy Ngô nghe Cố Nghiêu mở miệng nói như vậy, biết Cố Nghiêu là quyết định nhúng tay vào chuyện này, lập tức có tự tin, lập tức mở miệng: "Đúng, Cố Nghiêu nói không sai, cứ làm như vậy đi."

Cô Vương nhíu mày, cô không biết lúc này trong hồ lô của thầy Ngôi bán thuốc gì.

Vốn dĩ chuyện này chỉ là đùa giỡn giữa học sinh với nhau, lãnh đạo trường học xử lý là được. Nếu thật sự không được, thì mời phụ huynh, mọi người hòa khí thì chuyện này cũng có thể giải quyết rồi.

Thầy Ngô thân làm chủ nhiệm lớp 6, không chỉ không giúp trấn an học sinh, lại còn để cho học sinh náo lớn nữa.

Bây giờ kỳ thi đại học đã kết thúc rồi, thời gian còn lại không đến một năm, đã đến lượt khóa bọn họ tham gia thi đại học. Vào thời điểm quan trọng này, náo lớn chuyện này, đối với ai cũng không phải là chuyện tốt.

Cô Vương nghĩ nghĩ, mở miệng nói: "Thầy Ngô, thầy xem thầy nói kìa, đều là chuyện nhỏ giữa học sinh, có gì tốt mà náo lên tòa án? Theo thôi thấy, cho dù là bên nào ra tay đánh trước, mọi người đều có lỗi sai, để cho bọn nó xin lỗi lẫn nhau là được rồi, thứ 2 lại là thêm kiểm điểm trước toàn trường là được rồi."

"Được cái gì mà được?!" Thầy Ngô căn bản không nghe lời cô Vương nói, "Không phải học sinh lớp cô nói lên tòa án trước sao? Học sinh lớp tôi cũng chỉ là căn cứ theo quy tắc của các người mà làm theo thôi!"

Cô Vương nhíu chặt lông màu.

Thầy Ngô làm sao...

Cô Vương nhìn chủ nhiệm, chủ nhiệm uống trà, lắc lắc đầu.

Cô Vương không rõ, nhưng chủ nhiệm lại biết rõ.

Nhất Trung lớp 6 mỗi năm đều là lớp mũi nhọn, thầy Ngô đã chủ nhiệm lớp mũi nhọn của bao nhiêu khóa, học sinh của thầy Ngô chưa bao giờ xuất hiện tình huống học sinh lớp phổ thông đè đầu học sinh lớp mũi nhọn.

Nhưng cố tình khóa này gặp phải một Diệp Triều Nhiên, lần nào thi cũng là nhất toàn khối, áp lớp bọn họ đầu.

Thầy Ngô lúc đầu tính toán muốn để Diệp Triều Nhiên chuyển đến lớp 6, nhưng cho dù là Diệp Triều Nhiên hay và cô Vương đều không đồng ý chuyển lớp. Thầy Ngô lúc đó mặc đù ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại có ý kiến, chỉ là ngại mọi người đều là đồng nghiệp, ông ta cũng không tiện vì một học sinh mà xé rách mặt với cô Vương.

Kết quả ai mà ngờ được lần thi này lại nhảy ra thêm một Khương Tầm Mặc! Trực tiếp đá Cố Nghiêu lớp bọn họ, một đá trở thành thứ hai toàn khối!

Trong lòng thầy Ngô chua lòm, lúc nãy học sinh đến báo với chủ nhiệm có học sinh đánh nhau, thầy Ngôi đang ở phòng làm việc bàn chuyện chuyển lớp với chủ khối.

Theo như quy định, tất cả học sinh ưu tú của Nhất Trung hẳn là nên vào lớp mũi nhọn, chủ nhiệm không thể vì cô Vương mà làm ra chuyện đặc thù được.

Vừa nãy bàn bạc với chủ nhiệm nửa ngày, cũng không thấy thầy chủ khối đồng ý, thầy Ngô biết lần này không có hy vọng rồi, đã rất không vui rồi, lại nhìn thấy học sinh mà ông ta yêu thương bị học sinh lớp 1 đánh thành như vậy, ông ta sao có thể dễ dàng nuốt xuống cục tức này?

Cho dù thế nào lần này lớp 1 phải cho ông ta một lời giải thích!

"Tiểu Ngô, thầy bình tĩnh trước đã." Chủ nhiệm lên tiếng trấn an, ông cũng không muốn để cho mấy học sinh này náo lớn chuyện này, náo lớn sẽ ảnh hưởng đến tuyển học sinh sau này.

Thầy Ngô lúc này không dễ gì mới chiếm được lý, trực tiếp cố ý không nhìn thấy yếu thế của chủ nhiệm: "Tôi rất bình tĩnh, chủ nhiệm. Dù sao lời nói lúc đầu cũng không phải là do tôi nói ra, là..." Ông ta nhìn Khương Tầm Mặc, trong mắt lướt qua một tia không cam tâm, một mầm tốt và cơn giận của mình, vẫn là trút giận quan trọng hơn, "Là đối phương nói ra trước, chúng tôi chỉ là đồng ý cách xử lý của bọn nó mà thôi."

Chủ nhiệm và cô Vương trầm mặc.

Người lớp 1 hai mặt nhìn nhau, Phó Tân ngược lại không lo lắng lên tòa án, cậu ta chỉ cảm thấy chuyện này có hơi phiền phức, nghĩ đến đây, cậu ta ngẩng đầu nhìn Khương Tầm Mặc.

Vừa nhìn, Phó Tân lập tức cười lên.

Khương Tầm Mặc đang cười!


Anh Khương của cậu ta đều cười rồi, chính là nói rõ chuyện này căn bản không cần lo lắng!

Quả nhiên, giây tiếp theo đã thấy Khương Tầm Mặc đi về phía Cố Nghiêu.

Thầy Ngô lập tức quát Khương Tầm Mặc một câu: "Tên tiểu tử cậu muốn làm gì? Còn muốn đánh nhau ở đây à?"

Khương Tầm Mặc khẽ cười nhạo một tiếng: "Thầy, thầy cảm thấy em rất ngu xuẩn sao?"

Thầy Ngôi ngẹn họng, trừng mắt nhìn Khương Tầm Mặc.

Cố Nghiêu và Lâm Bạch cảnh giác nhìn Khương Tầm Mặc, không biết cậu ta đột nhiên đi lại gần có mục đích gì.

"Cậu muốn làm gì?" Cố Nghiêu lành lùng nói.

Biểu tình trên mặt Khương Tầm Mặc luôn không rõ ràng, nhưng lúc này lại treo leo nụ cười rất rõ ràng: "Tôi chỉ là muốn nói cậu một câu."

Nói rồi, Khương Tầm Mặc đột nhiên sáp lại gần, hắn cao hơn Cố Nghiêu nửa cái đầu, cho nên lúc nói chuyện hơi hơi rũ mắt xuống.

Sắc mặt Cố Nghiêu không tốt, đang muốn tránh đi, đã nghe thấy Khương Tầm Mặc hạ giọng nói: "Nếu như đã muốn cùng lên tòa án, vậy thì vừa khéo chúng ta cũng tính toán nợ cũ một chút, cậu cảm thấy thế nào?"

Đồng tử Cố Nghiêu co rụt lại, tay đặt bên hông cũng nắm chặt thành quyền.

"Tôi...."

Khương Tầm Mặc lại cười cười, nói một cái tên: "Phùng Đạt, cậu chắc là có quen."

Cố Nghiêu sắc mặt đại biến, hắn lùi lại một bước, cố làm ra vẻ trấn tĩnh nói: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì."

Những người khác ồn ào nhìn qua đây.

Khương Tầm Mặc đứng thẳng người lên, không sao cả nhún vai, chỉ chỉ bên ngoài của: "Đoàn đội luật sư của tôi đã đến rồi, cậu cũng gọi cho đoàn đội của nhà các cậu đi."

Nói xong Khương Tầm mặc vòng qua Cố Nghiêu, mở cửa phòng làm việc.

Luật sư nhà họ Khương đã đứng ở cửa, nhìn thấy Khương Tầm Mặc, anh ta đẩy đẩy kính: "Thiếu gian, đã làm theo lời cậu dặn đem tài liệu mấy người đó qua đây."

Cố Nghiêu cũng không nhịn được nữa: "Khương Tầm Mặc!"

Khương Tầm Mặc đầu cũng không quay lại.

Cố Nghiêu lại gọi một tiếng: "Khương Tầm Mặc! Cậu đợi dã."

Khương Tầm Mặc dừng bước chân: "Còn có chuyện gì sao?"

Cố Nghiêu cắn chặt răng, câu nói này như là truyền ra từ kẽ răng vậy: "Tôi cảm thấy chuyện này không cần phải náo lớn như vậy."

Khương Tầm Mặc quay đầu nhìn Cố Nghiêu, buồn cười nói: "Nhưng các cậu vừa nãy không phải là nói muốn gặp nhau trên tòa sao? Thế nào, lại đổi ý rồi?"

Lâm Bạch cũng kinh ngạc nhìn Cố Nghiêu: "Anh Cố, chuyện này không thể cứ tính như vậy được!"

Cậu ta thật sự không vừa mắt dáng vẻ kiêu ngạo của Khương Tầm Mặc, không phải lên toà án thôi sao? Bọn họ cũng không có gì phải sợ?

Cố Nghiêu không nhìn Lâm Bạch, mà nghiến răng nói: "Tôi cảm thấy chuyện này chúng ta còn có thể thương lượng được."

Thời gian trôi qua đã lâu, hoặc có lẽ là Cố Nghiêu vừa nãy bị cơn nóng giận làm nóng đầu,làm cho hắn thiết chút nữa là quên mất trong tay Khương Tầm Mặc còn điểm yếu của hắn.

Đánh nhau trong trường học là chuyện nhỏ, nhưng đứng sau lưng sai khiến lưu manh đánh vị thành niên không phải là chuyện nhỏ.

Cho dù Cố Nghiêu có tự tin mình sẽ không phải chịu trừng phạt gì lớn, nhưng đối phương là Khương Tầm Mặc, hắn không thể không cẩn thận.

Cố Nghiêu không có phép cuộc đời mình để lại bất cứ vết nhớ nào, cho dù chỉ là nửa điểm.

Cố Nghiêu gắt gao nhìn chằm chằm Khương Tầm Mặc, ngón tay nắm chặt đã tiết lộ sự bất an và căng thẳng trong lòng hắn.

Khương Tầm Mặc một lúc sao, mới quay đầu nhìn Cố Nghiêu: "Cậu nghĩ kỹ chưa?"

Cố Nghiêu nói: "Nghĩ kỹ rồi."

Lời Cố Nghiêu vừa nói ra, bạn học lớp 6 trợn mắt há mồm.

Vừa nãy không phải là còn nói có thể lên tòa án sao, sao mới đó mà đã đổi ý rồi?

Vừa nãy Khương Tầm Mặc rốt cuộc đã nói gì với Cố Nghiêu?

Lâm Bạch càng tức giận hơn lập tức kêu một tiếng: "Anh Cố!"

Cùng có sắc mặt khó coi như Lâm Bạch còn có thầy Ngô, lời ông ta đã nói ra rồi, kết quả Cố Nghiêu lại đổi ý.


Tình cảnh của thầy Ngô rất lúng túng, ông ta không phải là phú nhị đại như Cố Nghiêu Lâm Bạch, càng không phải là đương sự, chỉ là chủ nhiệm lớp bọn họ, chuyện này nếu như đương sự đã không tính toán, thầy Ngô có thể có cách gì được?

"Cố Nghiêu," Thầy Ngôi hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng nói của mình nghe bĩnh tĩnh một chút, "Em thật sự nghĩ kỹ rồi?"

Cố Nghiêu chống lại ánh mắt Khương Tầm Mặc quay người lại, nhìn thầy Ngô, lại nhìn chủ nhiệm.

Lời mình vừa nói ra, lại nhanh như vậy lại bị bản thân thu lại, Cố Nghiêu là người không dễ chịu nhất, hắn chỉ cảm thấy trên mặt có cảm giác nóng rát.

"Nghĩ kỹ rồi, thầy Ngô. Chuyện này chúng ta giải quyết trong trường thôi." Cố Nghiêu nói xong vốn dĩ còn muốn cười một chút, nhưng hắn cố gắng nữa ngày, cũng không cười nổi, ngược lại làm cho biểu tình trở nên vặt vẹo.

Sắc mặt thầy Ngô lập tức trầm xuống.

Chủ nhiệm lại thở phào.

Nếu như Cố Nghiêu đã không tính toán, vậy...

Chủ nhiệm khối nhìn Khương Tầm Mặc.

Khương Tầm Mặc ra hiệu luật sư không cần vào nữa, nói với chủ nhiệm khối: "Chủ nhiệm thầy nên xử lý thế nào thì xử lý như thế đi."

Chủ nhiệm chỉ đợi lời này của Khương Tầm Mặc!

"Vậy được rồi, mấy người các cậu xin lỗi lẫn nhau, sau đó mỗi người về viết bản kiểm kiểm 2000 chữ, sáng thứ 2 nghi thức chào cờ lên đọc kiểm điểm, đương nhiên cũng không thể không có trừng phạt, lấy đường kẻ trung tâm sân thể dụng làm điểm phân chia, bên trái lớp 1, bên phải là lớp 6, quét dọn cho đến khi học kỳ kết thúc, các cậu còn có ý kiến gì không?"

Học sinh lớp 1 và lớp 6 lúc này làm gì có dám có ý kiến gì, không mời phụ huynh đã là cách xử lý tốt nhất rồi!

"Không có ý kiến." Khó có lúc học sinh hai lớp thống nhất ý kiến.

Chủ nhiệm vừa lòng gật đầu đầu, lại nhìn chủ nhiệm hai lớp.

Cô Vương lắc đầu.

Thầy Ngô trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng lúc này cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, ông ta cũng lắc lắc đầu.

Chủ nhiệm nói: "Được rồi, vậy các cậu xin lỗi nhau đi, rồi ai về lớp đó, một tiết cũng sắp hết rồi.

Vì thế sau đó trong phòng làm việc vang lên từng đợt từng đợt tiếng "xin lỗi".

Còn về những tiếng "xin lỗi" này trong đó có bao nhiêu phần thật lòng, thì không ai biết được.

Chuông học tiết thứ hai vang lên, nhóm người Khương Tầm Mặc về đến lớp học.

Diệp Triều Nhiên nhìn thấy người quay lại, lập tức thở phào.

"Có sao không?" Khương Tầm Mặc vừa ngồi xuống, Diệp Triều Nhiên không nhịn được mà mở miệng nói.

Khương Tầm Mặc yên lặng nhìn Diệp Triều Nhiên, lắc lắc đầu.

Trong lớp một lúc về nhiều người như vậy, yên tĩnh của lớp học bị phá vỡ, bốn phía nổi lên tiếng các bạn học hạ giọng thảo luận.

Phó Tân ngồi bàn trên vẻ mặt hưng phấn, kích động kể lại chuyện ở văn phòng lại cho bạn cùng bàn nghe.

Diệp Triều Nhiên ngồi phía sau hai người họ, đương nhiên cũng nghe rất rõ ràng rành mạch.

Lúc nghe thấy đoàn đội luật sư, Diệp Triều Nhiên lập tức nhíu mày lại.

Phó Tân còn khoe: "Thật đó! Cậu không biết lúc đó anh Khương có bao nhiêu đẹp trai! Ôi mẹ ơi, lúc đó tớ cảm thấy trận đánh này đáng giá! Ôi mẹ ơi, chỉ hận lúc đó quá nhiều người, tớ cũng không tìm được cơ hội hung hăng đánh Cố Nghiêu vài cái..."

Diệp Triều Nhiên quay đầu nhìn Khương Tầm Mặc.

Chú ý đến tầm mắt của cậu, Khương Tầm Mặc cũng đối mặt với cậu.

Diệp Triều Nhiên vẫn quyết định mở miệng: "Cậu sớm đã biết hôm nay bọn họ sẽ đến gây phiền phức?"

Khương Tầm Mặc gật đầu, không phủ nhận: "Ừm."

"Cậu sao lại đoán ra được?" Diệp Triều Nhiên hỏi tiếp.

Chuyện đã kết thúc rồi, Khương Tầm Mặc cũng không có gì mà phải giấu diếm Diệp Triều Nhiên.

"Lúc thi tháng, thi xong môn ngữ văn, tớ nhận được tin nhắn của cậu."


Diệp Triều Nhiên nhớ lại tin nhắn hôm đó mình nhắn cho Khương Tầm Mặc, cậu hình như cũng không chỉ họ điểm tên ai mà?

Khương Tầm Mặc chỉ sự vào câu nói đó cửa mình đã có thể đoán là ai?

Giống như là đoán được Diệp Triều Nhiên nghĩ cái gì, Khương Tầm Mặc nói tiếp: "Nơi thi của các cậu không ít người, không khó để nghe ngóng."

Giọng nói của Khương Tầm Mặc rất nhỏ, Diệp Triều Nhiên không khỏi lại gần một chút, mới nghe thấy rõ ràng. Ánh mắt hắn rơi vào vàng tai đang sáp lại gần của Diệp Triều Nhiên, bởi vì khoảng cách, hắn còn có thể nhìn thấy một tầng lông mao trên làn da trắng nõn của thiếu niên, nhìn đến mức trong lòng hắn có chút ngứa ngứa.

Diệp Triều Nhiên nói: "Vậy cậu cũng phải nói trước với tớ một tiếng, tớ cũng làm tốt chuẩn bị, cũng có thể giúp đỡ..."

"Chân cậu còn chưa khỏi hẳn," Khương Tầm Mặc nghĩ đến tâm kinh yêu đương mà Khương Trạch gửi cho hắn, tìm một câu bá đạo tổng tài, mô phỏng nói ra, "Chút chuyện nhỏ này không đến lượt cậu lo lắng, cậu dưỡng cho khỏi vết thương của cậu là được."

Chỉ là dù sao cũng là lần đầu mô phỏng tổng tài bá đạo, không biết có phải là do căng thẳng không, Khương Tầm Mặc đến ba phần bá đạo tổng tài cũng không mô phỏng được, nhưng thần sắc hắn rất nghiêm túc, lại phối thêm gương mặt vô cùng đẹp trai của hắn, cũng tạo ra hiệu quả bất ngờ.

Diệp Triều Nhiên nhìn chằm chằm đôi mắt đen của Khương Tầm Mặc một lát, đột nhiên nhổm dậy, kéo dài khoảng cách của Khương Tầm Mặc.

Quá gần rồi!

Cậu vừa nãy còn cảm nhận được hơi thở của Khương Tầm Mặc rơi trên mặt mình.

Trái tim Diệp Triều Nhiên đập thình thịch, ánh mắt cũng không đám đặt lên người Khương Tầm Mặc nữa, chỉ có thể lung tung gật đầu hai cái, còn bổ sung một tiếng "ừm".

Khương Tầm Mặc: "...."

Sao phản ứng của Diệp Triều Nhiên không giống trong Tâm kinh yêu đương?

Trong Tâm kinh yêu đương, sau khi tổng tài bá đạo nói ra câu đó, tiểu kiều thê cảm động đến mức nước mắt cũng rơi xuống, còn đau lòng ôm lấy tổng tài bá đạo, hỏi anh ta có đau không.

Quan hệ của hắn và Diệp Triều Nhiên còn chưa đến bước như tổng tài bá đạo và tiểu kiều thê, không đến mức Diệp Triều Nhiên ôm lấy hắn rơi nước mắt, nhưng chí ít cũng nên hỏi hắn có đau hay không chứ!

Diệp Triều Nhiên thế mà lại cái gì! Cũng! Không! Hỏi!

Khương Tầm Mặc rơi vào nghi ngờ sâu sắc.

Là giọng nói vừa nãy của hắn mô phỏng không giống, hay là nói tâm kinh yêu đương Khương Trạch gửi cho hắn có vấn đề?

Khương Tầm Mặc có chút sầu não.

Đương nhiên những phiền não này của hắn, cũng chỉ là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đãng tường mà thôi.

Ngay từ khoảng khắc Khương Tầm Mặc bước vào lớp, Diệp Triều Nhiên đã đánh giá toàn thân trên dưới Khương Tầm Mặc một lần, xác nhận Khương Tầm Mặc không có tổn hại gì.

Nghĩ nghĩ cũng bình thường là đúng, Khương Tầm Mặc có đai đen taewoondo, ai bị thương chứ hắn không thể bị thương.

Diệp Triều Nhiên căn bản không có suy nghĩ nhiều về chuyện này, cái cậu nghĩ là, hôm nay tim cậu hình như có chút vấn đề.

Đã đập nhanh hai lần rồi!

Diệp Triều Nhiên cẩn thận nhìn Khương Tầm Mặc bên cạnh, vừa khéo lại chạm phải ánh mắt của thăm dò của Khương Tầm Mặc.

Trong lòng hai người cả kinh, giây tiếp theo đồng thời thu hồi tầm mắt.

Khương Tầm Mặc thở dài.

Còn thật sự không quan tâm, có phải là cách làm của hắn không đúng không?

Diệp Triều Nhiên nhíu mày.

Còn tiếp tục như vậy nữa, hình như có chút không ổn!

......

Bên kia, chủ nhiệm vừa đi, Lâm Bạch đã không nhịn được mà nói: "Anh Cố, cậu rốt cuộc là có ý gì?! Chúng ta tại sao lại phải sợ cái tên cháu trai Khương Tầm Mặc đó?"

"Cậu ta tính là cái thứ gì? Không phải chỉ là náo lên tòa án thôi sao? Cậu sợ cái gì?"

"Tôi thật sự không hiểu cậu, còn nâng uy phong cho người khác!"

Sắc mặt Cố Nghiêu cũng rất khó coi, hắn trừng mắt nhìn Lâm Bạch, lại nghĩ đến cái tên vừa nãy Khương Tầm Mặc nói nhỏ với hắn, âm u trong mắt càng nặng, hắn trầm giọng nói: "Cậu hiểu cái gì? Chuyện này thật sự náo lớn, cậu thật sự cảm thấy chúng ta có thể thắng được?"

"Thắng hay thua cũng không thể để Khương Tầm Mạc một chút thiệt cũng không phải chịu được?" Lâm Bạch thật sự là rất tức giận, mắng vài câu t hô tục, lại nói, "Cmn vừa nãy lúc đánh nhau còn bị người khác âm thầm ra tay tàn nhẫn, kết quả cậu..."

"Có ý kiến sao?" Cố Nghiêu lạnh giọng ngắt lời Lâm Bạch, "Nói cho cùng thì không phải cậu lúc đầu đề nghị đi xem náo nhiệt, thì hôm nay cũng không xảy ra chuyện như vậy!"

Lâm Bạch kinh ngạc nhìn Cố Nghiêu: "Cho nên cậu là đang trách tôi?" Cố Nghiêu lạnh lùng nói: "Ai là người khới xướng tự trong lòng người đó hiểu rõ."

Không để ý đến Lâm Bạch, Cố Nghiêu xoay người bỏ đi.

Lâm Bạch tức giận hét lớn: "Cmn cũng không nhìn xem tôi là vì ai?! Cố Nghiêu, cậu cmn thật sự xem tôi là anh em sao?"

Cố Nghiêu bước chân cũng không dừng lại.

Lâm Bạch một cước đá mạnh thùng rác bên cạnh, mắng to: "Cmn!"

Tiếng thùng rác đổ đinh tai nhức óc, người đi bên cạnh Lâm Bạch hai mặt nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.

Giáo viên nghe thấy động tĩnh, ồn ào đi ra: "Ai đá thùng rác? Ai làm?"

Mấy người nhanh chóng đi dựng thùng rác lên, lại kéo Lâm Bạch đi.


"Anh Lâm chúng ta mau về lớp thôi."

"Anh Lâm cậu đừng tức giận với anh Cố, cậu ấy cũng là vì muốn tốt cho chúng ta mới làm như vậy..."

"Đánh rắm!" Lâm Bạch chửi một câu.

Những người khác cách xa, không có nghe thấy Khương Tầm Mặc rốt cuộc đã nói gì với Cố Nghiêu, Lâm Bạch cách gần, nghe thấy hai câu.

Cmn điểm yếu của Cố Nghiêu nằm trong tay Khương Tầm Mặc, lại kéo đám anh em bọn họ cùng chịu ấm ức!

Lâm Bạch lần này coi như nhìn thấu Cố Nghiêu, Cố Nghiêu hoàn toàn là một người chỉ vì bản thân, vì lợi ích của bản thân cản bản không cảm tâm đ ến cảm nhận của người khác.

Mệt cho cậu ta trước đó còn xem Cố Nghiêu là anh em tốt nhất của cậu ta, bây giờ xem ra, giao tình hơn mười năm của cậu ta và Cố Nghiêu trong mắt Cố Nghiêu không tính là cái gì cả!

Cơn tức đặc quánh không ngừng trượt động vào trong cổ họng Lâm Bạch, Lâm Bạch có thế nào cũng không nuốt trôi cục tức này.

Không được, cậu ta nhìn về phía lớp 1, chuyện này không thể cứ như vậy là bỏ qua, sớm muộn cậu ta cũng tìm Khương Tầm Mặc đòi lại!

.....

Tin tức Khương Tầm Mặc thi được thứ hai toàn khối như có chân chạy vậy, không bao lâu đã truyền khắp toàn trường. Đồng thời cũng truyền ra tin tức lớp 1 và lớp 6 đánh nhau ở cửa lớp học.

Bất ngờ nghe được hai tin tức, tất cả học sinh đều rất kinh ngạc, nhưng tin tức càng làm bọn họ thấy hứng thú hơn, còn là phía sau.

"Khương Tầm Mặc thật sự thi được thứ hai toàn khối?"

"Mỗi lớp không phải đều có bảng thành tích sao? Còn làm giả được à?"

"Vậy cũng đúng, tớ càng hiếu kỳ hơn lớp 1 tại sao lại đánh nhau với lớp 6?"

"Đúng vậy đúng vậy, nghe nói hình như là đánh hội đồng?

"Hai lớp đều bị phạt quét sân thể dục, nhưng không nói là vì nguyên nhân gì!"

Lúc này có người nói: "Tớ biết nguyên nhân! Trước khi bọn họ đánh nhau, tớ đã quan sát một vòng! Hình như Cố Nghiêu Lâm Bạch trước đó đã nói, nếu như Khương Tầm Mặc có thể thi được thứ hai toàn khối, bọn họ sẽ gọi Khương Tầm Mặc một tiếng ba, kết quả Khương Tầm Mặc thi được rồi, hai người này lại không đồng ý gọi, sau đó người lớp 6 ra tay đánh người trước!"

Có rất nhiều người kinh ngạc.

"Bởi vì chuyên này?"

"Thật hay giả vậy?"

"Thật đó! Tớ sớm đã có mặt ở hiện trường! Tớ chính tai nghe thấy Khương Tầm Mặc nói đương nhiên là đến chính miệng gọi tớ một tiếng ba rồi, các cậu không tin có thể đi hỏi người lớp 1"

Rất nhanh đã có người chạy đi hỏi học sinh lớp 1.

Bạn học lớp 1 nào đó lập tức cười to: "Đương nhiên là thật rồi! Đám cháu trai lớp 6, đều cmn nó không giữ lời, cược thua còn nói là gian lận, tôi nhổ vào!"

"Thật không ngờ, Cố Nghiêu lại là người như vậy...."

"Không có nhân phẩm gì cả, lại còn không nhận thua."

"Hình tượng Cố Nghiêu trong mắt tớ đã vỡ nát rồi!"

Đây hầu hết là lời nữ sinh nói.

Những nam sinh khác suy đoán:

"Đm....Tớ đột nhiên nghĩ đến hình như trước đó tớ cũng nói lời như vậy..."

"Mẹ ơi, cái tên Cố Nghiêu ngu ngốc."

"Lâm Bạch cmn cái tên não tàn!"

"Hai bọn họ không hổ là bạn bè, ngu ngốc đi cùng với nhau!"

Tin tức Cố Nghiêu Lâm Bạch,v...v... "Dám cược mà không dám nhận thua gọi Khương Tâm Mặc là ba nên bị đánh", lại một làn nữa truyền khắp Nhất Trung.

Nghe thấy tin tức không đáng tin này được truyền ra, Lâm Bạch tức giận đá thùng rác hai cái.

Sắc mặc Cố Nghiêu mặc dù khó cói, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện làm sáng tỏ.

Chỉ là làm cho đám người Cố Nghiêu không ngờ được là, tiết tự học ngày hôm sau, cửa lớp học lớp 1 có không ít bạn học lớp khác.

Hôm qua xảy ra chuyện đánh nhau, học sinh lớp 1 rất cảnh giác, nhìn mọi người hỏi: "Các cậu muốn làm gì?"

20,30 học sinh không cùng lớp không cùng khóa tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, cuối cùng chọn một người mặt dày nhất mở miệng nói: "Bọn tôi là đến tìm Khương Tầm Mặc, không phải đánh nhau! Không phải là đang nhau!"

Diệp Triều Nhiên nghe thấy xong, nhìn Khương Tầm Mặc, đây lại là náo loạn chuyện gì đây?

Đến Khương Tầm Mặc cũng không hiểu, vì thế hai người cùng nhau đi ra khỏi lớp học.

Khoảng khắc hai chân Khương Tầm Mặc vừa mới bước ra khỏi lớp, chỉ nghe thấy rất nhịp nhàng chỉnh tề, một tiếng "Ba" đinh tai nhức óc vang lên!"

Diệp Triều Nhiên: "???"

Khương Tầm Mặc: "...."

Những người khác: "........."


Đọc truyện chữ Full