DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Thân Vạn Người Chê Trọng Sinh
Chương 46: C46: Cố nghiêu thôi học

Nam sinh đi đầu cả gương mặt đỏ hồng, cậu ta cũng không dám nhìn Khương Tầm Mặc và Diệp Triều Nhiên, cúi thấp đầu giọng ồm ồm nói: "Anh Khương, chúng tôi đều là những người bình luận trên diễn đàn nói nếu cậu thi được thứ hai toàn khối sẽ đến gọi cậu một tiếng ba, chúng tôi dám làm dám chịu! Chúng tôi biết nhận thua! Cố Nghiêu Lâm Bạch đám người đó chính là đám cháu trai! Không có nghĩ khí!"

"Không có nghĩ khí!" Những người khác cũng lớn tiếng lặp lại.

Diệp Triều Nhiên lập tức chấn kinh nhìn Khương Tầm Mặc.

Khương Tầm Mặc người vẫn luôn lạnh lùng bình tĩnh, lúc này cũng có chút không biết làm thế nào.

Vẫn may những người này cũng là những người muốn mặt mũi, ném xong câu này cũng không đợi Khương Tầm Mặc đáp lại, như một trận gió chạy mất.

Bạn học xung quanh còn chưa vây lên xem, trận náo nhiệt này đã giải tán rồi.

Nhưng tiếng ba đinh tai nhức óc này, còn thật sự rơi vào tai không ít người.

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Bọn họ là chơi đại mạo hiểm thua sao?"

"Cậu ngốc à, cậu nhìn xem bọn họ gọi ai là ba?"

Có người nhìn thử.

Ồ, Khương Tầm Măc à.

Vậy thì không có chuyện gì cả.

Xem ra người hôm nay đến gọi ba, đều là đám người phát ngôn bừa bãi nói "Khương Tầm Mặc nếu thật sự thi được thứ hai toàn khối tôi sẽ gọi cậu ta là ba".

Nhưng làm cho không ít người kinh ngạc đó là, sao bọn họ lại tập hợp đến cùng nhau vậy?

Có người nghe câu này cũng nói: "Cậu không hiểu, đây gọi là cảm giác an toàn!"

Vẫn có người không hiểu.

Có người kiên nhẫn giúp phân tích: "Cậu xem nhé, một đám người đến gọi ba, nhiều người như vậy đi cùng nhau, trừ những người quen biết bản thân ra, ai sẽ nhớ cậu là ai? Nếu thật sự chia nhau ra đến, người vây xem sẽ nhiều, ai mà còn lén chụp ảnh lại...."

Lúc này thì tất cả mọi người cũng hiểu rồi.

Bị vây xem một lần và luôn bị vây xem, tất cả mọi người đều lựa chọn cái đầu tiên.

Nhưng còn chưa kết thúc, sau khi tập thể gọi ba xong, những bạn học gọi ba này, về bài đăng nói năng xằng bậy của họ trả lời lại hai chữ đã gọi.

Bài viết cũ lại được nổi lên, lại nhanh chóng nhấc lên gợn sóng.

Liên tiếp mấy ngày sau, đều có những người khác nhau chạy đến cửa lớp 1, hoặc là gọi ba, hoặc là thực hiện lời nói ngông cuồng trước đó của họ.

Có người đưa trà sữa cho Khương Tầm Mặc, còn có lau giày cho Khương Tầm Mặc, thậm chí thiếu chút nữa là quỳ xuống với Khương Tầm Mặc, có điều vị Khương Tầm Mặc nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.

"Cái này thì không cần đâu." Mí mắt Khương Tầm Mặc không nhịn được mà giật giật liên hồi.

Diệp Triều Nhiên ở trong lớp sớm đã cười đau cả bụng.

Bây giờ lời đồn truyền đi không đáng tin chút nào!

Vẻ mặt của những bạn học vây xem cũng vô cùng đặc sắc.

Nhân cơ hội này, Khương Tầm Mặc dứt khoát nói: "Thực ra các cậu không cần phải vì...."

Hắn sở dĩ tìm Cố Nghiêu Lâm Bạch gây phiền phức, hoàn toàn là vị hai người họ nợ hắn.

Cố Nghiêu Lâm Bạch không chủ động đến gây chuyện, Khương Tầm Mặc căn bản cũng lười để ý đến họ.

Nhưng Khương Tầm Mặc không biết, lời nói đoàn đội luật sư chuyên nghiêp của hắn rơi vào tai người khác thành lời đòi mạng.

Bạn học bị Khương Tầm Mặc ngăn lại cũng rầm một tiếng quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Tôi và Cố Nghiêu Lâm Bạch bọn họ không giống nhau! Bọn họ không có nghĩa khí! Đàn ông phải dám làm dám chịu!"

Hét xong câu này, nam sinh đứng lên nghẹn ngào chạy mất.

Khương Tầm Mặc: "......"

Những người khác cười nghiêng cười ngả, bạn học lớp 1 ồn ào vỗ tay cho cậu ta:

"Có cốt khí!"

"Đẹp lắm! Người anh em! Làm người không thể học hai người đó!"

"Lần sau lại đến nhé!"

Người anh em đã chạy rất xa, nghe thấy câu này khóc hét lại một câu: "Đến cái rắm!"

Bạn học lớp 1 lập tức cười càng vui vẻ.

Lúc Khương Tầm Mặc đang suy nghĩ có nên đăng bài lên diễn đàn để người khác đừng đến tìm hắn nữa, một bài viết mới lại bay lên trang đầu...

/Đã nói là trồng cây chuối, hôm nay tôi đến rồi đây/

Bài đăng vừa đăng lên, đã khiến ít bạn học chú ý đến.

[Đó là dũng sĩ trước đó nói sẽ trồng cây chuối sao?]

[Cuối cùng cũng đến rồi! Tôi đã đợi mấy ngày rồi!]

[Không nói nhiều, để tôi cảm ơn Khương Tầm Mặc trước!]


[Chỉ là đáng tiếc, trên diễn đàn không thể đăng video, chỉ có thể xem ảnh.]

[Cậu sao còn làm mờ mặt mình nữa vậy.]

[Trồng cây chuối trồng cây chuối! Thật sự là trồng cây chuối!]

[Ha ha ha ha ha cười chết tôi rồi, cậu thật sự không có người giúp đỡ sao?]

[Vừa nhìn là biết người anh em này là học sinh thể thao! Thật sự xem chúng tôi là người ngoài, thế nào còn đầu nhúng vào chậu nước!]

.....

Nhiệt độ bài viết này rất cao, đến cả Diệp Triều Nhiên cũng phải đi nhìn một cái.

Nam sinh trong ảnh trồng cây chuối dựa vào tường, đầu cậu ta còn có một cậu nước, cậu ta không làm mờ tóc bên trên còn một đống bọt chưa xả sạch.

Diệp Triều Nhiên buồn cười, cậu đang muốn đưa cho Khương Tầm Mặc xem, đã phát hiện Khương Tầm Mặc dùng ánh mắt khiển trách nhìn cậu.

Khẽ ho một tiếng, Diệp Triều Nhiên cất điện thoại, cố gắng để cho khóe miệng mình không cong lên: "Tớ chỉ là tùy tiện xem một chút thôi mà."

Khương Tầm Mặc kéo dài giọng điệu: "Ồ."

Diệp Triều Nhiên cười lên.

Cậu cười lên mi mắt cong cong, trong mắt tràn đầy ánh nước, nhìn qua như bầu trời chiếu đầy tinh quang.

Hô hấp Khương Tầm Mặc đột nhiên hơi ngừng lại, rất nhanh hắn đã dời tằm mắt, phát hiện trên cửa sổ chiếu ra gương mặt đã ửng đỏ của hắn.

Không nhịn được thở dài trong lòng, Khương Tầm Mặc nghĩ, nếu như vậy có thể làm cho Diệp Triều Nhiên vui vẻ, có vẻ cũng không tồi?

Có điều cũng không thể uổng công gách một tiếng ba của đám anh em này được, hắn phải cho bọn họ một chút bồi thường.

Khương Tầm Mặc nói làm là làm, lập tức gửi tin nhắn, để người đó liên hệ với những người bình luận đang bài trên diễn đàn, tặng cho bọn họ một phần lễ vật.

Lúc ban đầu nhận được tin tức như vậy, trong lòng không ít người lộp bộp một tiếng.

Không phải chứ? Bọn họ đã nhận thua gọi Khương Tầm Mặc là ba rồi, cậu ta vẫn còn không tha cho bọn họ?

Nghe được mục đích của người đến, những bạn học này không khỏi có chút hồ nghi.

Tặng quà? Thay Khương Tầm Mặc tặng?

Có cần không?

Bọn họ lúc đó không phải là do thối miệng, nên bây giờ tự mình phụ trách cho lời nói của mình mà thôi, Khương Tầm Mặc còn làm như vậy làm gì?

Có những người mặc kệ, có những người do dự không quyết, còn có bộ phận bạn học cảm thấy hẳn là không giống lừa đảo, nên đã thử gửi địa chỉ của mình.

Lý Bất Phàm là một trong những người gửi địa chỉ, đồng thời cậu ta cũng chính là nam gội đầu trong bài đăng đang được thảo luận nhiệt tình trên diễn đàn.

Thời tiết tháng 6 nóng đến không chịu được, ngày thứ 7 hôm nay khó có được một trời mưa, ba mẹ Lý Bất Phàm đã dậy sớm đi tăng ca, trong nhà chỉ còn lại mình cậu ta.

Loại thời tiết này đúng là thời tiết thích hợp để ngủ, sau đó Lý Bất Phàm lại bị tiếng điện thoại của người chuyển phát nhanh gọi tỉnh.

Lý Bất Phàm một bên than ngắn thở dài, một bên đi mở cửa.

Sau khi nhận chuyển phát nhanh xong, cậu ta nhìn chằm chằm, hửm, sao tên người nhận lại là tên mình?

Cậu ta nhất thời không nghĩ ra được, tay nhanh hơn não, bóc kiện hành luôn.

Nhìn chằm chằm cái hộp nửa ngày, Lý Bất Phàm thét lên một tiếng chói tai ---"Đm! Đây cmn là giày AJ phiên bản giới hạn!"

Lý Bất Phàm lập tức tỉnh cả ngủ, cậu ta nhanh chóng gọi điện cho ba mẹ cậu ta, làm cho cậu ta khó hiểu là, ba mẹ cậu ta nói không có mua giày cho cậu ta.

Lý Bất Phàm sửng sốt, sau khi cúp điện thoại, cậu ta mới tìm được một tấm card trong hộp giày, bên trên viết:

Chúc cậu học tập thuận lợi.

Ký tên: "Khương Tầm Mặc.

Lý Bất Pham: "!!!"

"Khương Tầm Mặc! Cậu thật sự là ba ruột của tôi!!!"

Có cùng suy nghĩ với Lý Bất Phàm, còn là những bạn học để lại địa chỉ khác.

Hôm đó diễn đàn trường Nhất Trung lại một lần nữa vô cùng náo nhiệt, chỉ là náo nhiệt lần này với náo nhiệt lần trước có sự khác nhau, lần này biến thành khoe quà.

[Tôi cũng chỉ là nhận được một đôi giày phiên bản giới hạn toàn cầu mà thôi] – Câu này đến từ Lý Bất Phàm.

Những bạn học khác:

[Hổ thẹn hổ thẹn, tôi chỉ nhận được một máy trò chơi kiểu mới nhất thôi hắc hắc.]

[Tôi nhận đươc máy tính mới nhất của hãng nào đó.]

[Máy trò chơi VR]

[Đồ chơi bản thủ công.]

.....


Người đăng ảnh khoe càng ngày càng nhiều, rất nhiều bạn học vây xem lập tức vô cùng đau đớn, bọn họ lúc đó sao lại do sự nhỉ?

Cái này có gì mà phải do dự!

Nhìn xem Khương Tầm Mặc tặng món quà nhỏ kìa! Một tiếng ba đó thật sự là quá đáng giá!

Không chỉ những bạn học chịu nhận thua gọi ba cảm thấy đáng giá, đến những người lúc đầu không có nói năng xằng bậy cũng cảm thấy đáng giá, không khỏi ồn ào hỏi:

[Bây giờ gọi ba còn kịp không?]

[Hu hu hu ghen tị quá đi, tôi thật sự ghen tị rồi!]

[Khương Tầm Mặc thật là hào phóng! Không hổ là anh Khương của tôi!]

[Các người đều đang hâm mộ những món quà này, chỉ có tôi đang hối hận, sớm biết lúc đó tôi đã nói nếu Khương Tầm Mặc thi được thứ hai toàn khối thưởng cho cậu ấy và tôi ở bên nhau rồi!]

[Lầu trên nghĩ nhiều rồi sao? Anh Khương chỉ có thể thuộc về Diệp Triều Nhiên của chúng ta.]

[Đúng vậy! Cờ lớn Mạch Nhiên CP phất cao lên cho tôi!]

[Mạch Nhiên?]

[Mạch (*)= Khương Tầm Mặc, Nhiên = Diệp Triều Nhiên! Hắc hắc hắc, không phải chứ, vẫn còn có người không biết hai người đó là một đôi?]

(*) Mạch, Mặc đều có phát âm là mò

[Đm, tôi quả là kiến thức hạn hẹp! Chúc phúc chúc phúc! Chúc phúc anh Khương của tôi.]

[Hầy, món quà này của anh Khương quá quý trọng, tôi có chút ngại ngùng, tôi quyết định rồi! Anh Khương nửa tháng tiếp theo tôi sẽ giúp anh quét sân thể dục!]

[Có cần cậu giúp đỡ sao? Lớp 1 người ta sớm đã bao trọn rồi!]

[Hầy, tôi có chút hiếu kỳ, chúng ta đều có quà, vậy người lớp 1 thì sao?]

Người lớp 1 nhìn thấy bình luận này, không nhìn được nữa.

Sao lại không có.

Đùa gì vậy! Đánh nhau xong sáng hôm sau bọn họ đã nhận được quà an ủi của Khương Tầm Mặc rồi! Trên diễn đàn bây giờ mới kheo quà bọn họ không chỉ có, mà còn có gấp đôi!

Chỉ có điều lúc đó bọn họ cũng không tiện khoe khang khắp nơi, bây giờ nếu như mọi người cũng đã kheo cả rồi, vậy bọn họ cũng miễn cưỡng mà kheo ảnh thôi.

Những bức ảnh này vừa khoe ra, lại dẫn đến không ít người hâm mộ.

Hai ngày cuối tuần, quà tặng trên diễn đàn gây ra sóng gió to lớn.

Cùng lúc đó, Cố Nghiêu Lâm Bạch bị mọi người xách ra trào phúng một phen.

[Hầy, cho nên nói, Cố Nghiêu và Lâm Bạch hà tất phải như vậy?]

[Ai mà biết hai người họ nghĩ thế nào?]

[Hừm, dù sao hình tượng của Cố Nghiêu với tôi đã vỡ nát rồi. Trước đó tôi còn rất thích giáo thảo, quả nhiên người không thể chỉ nhìn mặt!]

Mọi người nhìn thấy, không hẹn mà cùng gật đầu.

Quả thật, người không thể chỉ nhìn mặt.

Lâm Bạch đen mặt lướt xong trang đầu của diễn đàn, lại ở trong lòng mắng Cố Nghiêu mười lần hai mươi lần.

Lập tức gọi điện cho người phụ trách diễn đàn trường, để bọn họ phải nhanh chóng xóa bài đăng đi! Nếu không cậu ta không ngại để đoàn đội luật sư của nhà bọn họ lại đi náo loạn.

Lấy đoàn đội luật sư ra uy hiếp người khác, ai mà không biết chứ?

Lãnh đạo trường gần đầy khoảng thời gian này cũng to cả đầu, cũng không phải bọn họ không muốn xóa bài đăng, thực sự là hai ngày nay bài đăng trên diễn đàn quá nhiều, bọn họ xóa bao nhiêu cái, trang đầu lại lập tức có bài đăng mới.

Quả thật là ùn ùn không dứt!

Sau đó thật sự không còn cách nào khác, nhân viên quản lý đề nghị: "Nếu không thì dứt khoát khóa tài khoản?"

Những người đăng đi đăng lại bị chặn mười ngày nửa tháng, cũng nên thành thật rồi.

Kiến nghị này rất nhanh được tiếp nhận, người đăng đi đăng lại trên diễn đàn cũng có không ít, cũng không có người dám chống lại ánh mắt của nhân viên quản lý mà trắng trợn đi mắng Cố Nghiêu và Lâm Bạch nữa, mọi người chỉ có thể đổi phương thức uyển chuyển khác ---âm đương quái khí.

Sau khi Lâm Bạch nhìn thấy nhưng bài đăng này, lại tức giận nữa ngày. Cậu ta rất muốn đăng bài nói những người ngày đừng có bàn luận cậu ta và Cố Nghiêu cùng một chỗ, nhưng cậu ta nghĩ nghĩ lại nghĩ đến nhà mình còn hợp tác với nhà họ Cố, cậu ta công khai xé mặt Cố Nghiêu thì không thích hợp, chỉ có thể từ bỏ.

So sánh với nhau, Cố Nghiêu bình tĩnh hơn nhiều.

Cũng không phải hắn không tức giận, mà là Cố Nghiêu càng quan tâm đ ến CP Mạch Nhiên trong miệng những người này hơn.

Cho dù đã sớm đã được, nhưng suy đoán sau khi nhận được chứng thực xong, trong lòng Cố Nghiêu vẫn có một nỗi buồn bã thất vọng không nói nên lời.

Hắn cảm thấy nơi nào đó của trái tim mình giống như là bị người ta cắt một lỗ hổng vậy, có lẽ trong thời gian rất dài cũng không thể lành lại được.

Nghĩ đến đây, Cố Nghiêu nắm chặt lòng bàn tay.

Rõ ràng là hắn tiến vào tầm mắt của Diệp Triều Nhiên trước, tại sao lại trở thành như bây giờ?


Bây giờ từ bỏ sao?

Cố Nghiêu nhắm chặt mắt.

Không, hắn không cam tâm.

Không tìm chính miệng Diệp Triều Nhiên xác nhận, hắn sẽ không chết tâm!

.......

Thứ 2 trung tuần tháng 6, chân Diệp Triều Niên đã hoàn toàn khôi phục tốt rồi.

Mỗi ngày đi học vẫn là Đàm Tranh và Diệp Tông đến đưa đón, có điều dưới sự mãnh liệt yêu cầu của Diệp Triều Nhiên, Diệp Tông và Đàm Tranh để tài xế đổi một chiếc xe Bentley thấp điệu hơn, không có mỗi ngày lái xe Lamborghini đưa đón Diệp Triều Nhiên nữa.

Có điều cho dù là như vậy, liên quan đến tin tức Diệp Triều Nhiên có thể là phú nhị đại vẫn truyền khắp trường học.

Nghĩ đến bản thân đã lâu không đến nhà Khương Tầm Mặc luyện tập rồi, sáng sớm hôm nay Diệp Triều Nhiên để Đàm Tranh và Diệp Tông thả cậu ở cổng trường. Đợi tài xế lái xe đi, cậu mới qua đường, đi về phía nhà Khương Tầm Mặc.

Khương Tầm Mặc sớm đã đứng dưới lầu dợi Diệp Triều Nhiên, nhìn thấy cậu đi đến, Khương Tầm Mặc từ xa vẫy tay với cậu.

Diệp Triều Nhiên nhìn thấy gương mặt Khương Tầm Mặc, phát hiện nhịp tim của mình lại đâp nhanh lên rồi.

Cậu không nhịn được mà thở dài trong lòng, khoảng thời gian này Diệp Triều Nhiên cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, chuyện rung động này không phải là cậu có thể khống chế được, thuận theo tự nhiên là được rồi.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Diệp Triều Nhiên cong lên nụ cười nhẹ, bước nhanh về phía Khương Tầm Mặc.

"Đợi lâu rồi phải không?" Diệp Triều Nhiên cười hỏi.

"Không lâu," Khương Tầm Mặc nói, "Đi thôi."

Lâu rồi không vận động gân cốt, hôm nay sau khi huấn luyện kết thúc, Diệp Triều Nhiên cả thấy đâu nhức toàn thân, hận không thể tìm một cái giường mà nằm.

"Nghỉ ngơi một chút rồi đến trường?" Khương Tầm Mặc đề nghị.

Diệp Triều Nhiên lắc đầu: "Bỏ đi bỏ đi, tớ có thể kiên trì!"

Khương Tầm Mặc cũng không miễn cưỡng.

Hai người tắm rửa thay quần áo xong, lại đi ăn bữa sáng, rồi mới thong thả đến trường.

Mặt trời buổi sáng đã lên cao rồi, ánh mặt trời nóng rực chiếu trên mặt đất, ve sầu trên cây cũng bắt đầu kêu to chào ngày mới.

Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc sóng vai đi trên sân trường, thời khắc này trong lòng cậu yên tĩnh lạ thường.

Đến khi đi đến cửa lớp học, nhìn thấy một bóng dáng ngoài dự liệu, phần yên tĩnh tốt đẹp này mới bị phá vỡ.

Diệp Triều Nhiên nhíu mày.

Nụ cười trên khóe miệng Khương Tầm Mặc lập tức biến mất.

"Cậu vào lớp trước?" Khương Tầm Mặc hỏi Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên gật đầu, đi vào lớp học.

Cố Nghiêu vội vàng nói: "Diệp Triều Nhiên! Cậu đừng vội đi đã!"

Diệp Triều Nhiên dừng lại nhìn hắn.

Cố Nghiêu nói: "Tôi có chuyện tìm cậu, chúng ta có thể nói chuyện không?"

Diệp Triều Nhiên mất kiên nhẫn nhíu mày: "Tôi từ rất sớm trước đó đã nói với cậu rồi, giữa chúng ta không có gì để nói cả."

Nói xong câu này, Diệp Triều Nhiên đi vào lớp.

Khương Tầm Mặc đứng yên tại chỗ, từ trên cao nhìn xuống liếc nhìn Cố Nghiêu: "Tôi cho rằng cậu ít nhiều cũng biết nhìn sắc mặt người khác một chút."

Sắc mặt Cố Nghiêu lập tức trở nên rất khó coi: "Cậu..."

"Đừng đến tìm cậu ấy nữa," Khương Tầm Mặc hơi nheo mắt lại, giọng điệu tràn ngập cảnh cáo, "Trừ phi cậu thật sự muốn náo lớn chuyện kia."

Khóe mắt Cố Nghiêu muốn nứt ra, hắn nghiến ăng nghiến lợi nói: "Cậu uy hiếp tôi?"

"Cậu có thể hiểu là như vậy." Khương Tầm Mặc chẳng màng.

Không để ý đến Cố Nghiêu nữa, Khương Tầm Mặc cũng nhanh chóng đi vào lớp học.

Diệp Triều Nhiên và Khương Tầm Mặc đến rất sớm, trong lớp không có mấy người. Không bao lâu sau học sinh trong lớp đến nhiều lên, Phó Tân vừa đến cửa lớp, nhìn thấy Cố Nghiêu lập tức trừng to mắt: "Cậu lại chạy đến lớp chúng tôi muốn làm cái gì nữa?"

Giọng cậu ta lớn, lời này lại còn vô cùng không khách khí. Trên hành lang có không ít bạn học, vốn dĩ mọi người đều không chú ý đến Cố Nghiêu, nghe giọng nói của Phó Tân, tất cả mọi người đồng thời nhìn sang.

"Cố Nghiêu?"

"Cậu ta chạy đến lớp 1 làm cái gì?"

Những bạn học khác của lớp 1 cũng nghĩ như vậy, những bạn nam sinh trước đó tham gia đánh nhau còn lập tức ném bữa sáng xuống, ồn ào đứng dậy.

Người xem náo nhiệt trên hành lang cũng dừng bước chân, không muốn bỏ lỡ náo nhiệt đưa đến cửa. Trải qua chuyện 2 tuần trước Cố Nghiêu Lâm Bạch không nhận thua, không ít người đã không còn hảo cảm với Cố Nghiêu, bọn họ ở lại xem đương nhiên là xem náo nhiệt của Cố Nghiêu.

"Cũng không biết Cố Nghiêu lại mặt dày chạy đến đây làm gì?"

"Mặt cậu ta thật là dày."

"Không phải là do khoảng thời gian này bị mắng thảm rồi, chạy đến cầu xin tha thứ chứ?"

Có vài người nói nhỏ, nhưng cũng bị Cố Nghiêu nghe thấy hết những lời nói đó.

Sắc mặt Cố Nghiêu âm u, hắn nhìn chằm chằm bóng dáng cuối lớp 1 một hồi lâu, không nhịn được nữa mà quay người bỏ đi.

Diệp Triều Nhiên, nếu như cậu không muốn nhìn thấy tôi, vậy thì sau này chỉ sợ cậu sẽ không còn cơ hội nhìn thấy tôi nữa.

Hy vọng cậu của nhiều năm sau, sẽ không hối hận.

Nhìn thấy Cố Nghiêu rời đi, trong mắt không ít người đều là thất vọng.

"Cứ vậy mà đi rồi?

"Chậc, không thú vị."


"Giải tán đi."

......

Ai cũng không đặt chuyện buổi sáng vào trong lòng, mấy bạn học nhìn thấy cũng về nói lại với bạn mình.

Chỉ là dù sao bọn họ cũng không nhìn thấy náo nhiệt, cũng không có gì đề nói.

Ai cũng không nghĩ được đến buổi chiều, lộ ra tin tức làm cho tất cả mọi người kinh ngạc --- Cố Nghiêu thôi học.

Lúc đầu tin tức này là có người đăng lên diễn đàn tiết lộ, bạn họ hiếu kỳ đi học bạn học lớp 6, nhận được một câu: "Cố Nghiêu buổi sáng không lên lớp, buổi trưa thầy Ngô đã cho người chuyển bàn của cậu ta đi."

Bàn cũng chuyển đi rồi, xem ta tin tức thôi học không phải là giả.

[Tại sao lại thôi học?]

[Lẽ nào là vì chuyện gần đây?]

[Không phải chứ? Cố Nghiêu trái tim mong manh như vậy à?]

[Khụ khụ, tin vỉa hè, tôi cũng nghe bạn tôi nói, thật giả tôi cũng không biết. Cô ấy nói hình như Cố Nghiêu thích Diệp Triều Nhiên, nhưng Diệp Triều Nhiên không phải đã ở bên Khương Tầm Mặc rồi sao, cho nên mọi người hiểu đó.....]

[Là như vậy à? Đồng tử chấn kinh!]

[Đm, dưa này còn nóng không?]

[Mọi người trước đây lẽ nào không nhìn thấy Diệp Triều Nhiên ngày ngày chạy đến lớp 6 sao? Nếu thật sự còn thích Cố Nghiêu, tại sao trận bóng rổ hai tháng trước lại đưa đồ uống cho Khương Tầm Mặc?]

[Nghe mọi người nói như vậy, hình như thật là như vậy kìa!]

[Cho nên tôi cũng thấy rất khó hiểu! Diệp Triều Nhiều lúc trước theo đuổi Cố Nghiêu rồi, lúc ấy Cố Nghiêu không đồng ý? Bây giờ hối hận rồi? Cậu ta thật nực cười!]

[Tôi thật sự cảm thấy Cố Nghiêu con người này càng ngày càng low, thật sự là tụt mood!]

[+1]

Bình luận nói Cố Nghiêu làm người ta mất hứng nhận được lượt like rất cao, Khương Tầm Mặc nhìn thấy cũng không khỏi nhấn like một cái.

Trương Tề lúc này vừa mới nhận được tin tức, cậu ta hưng phấn chạy qua đây: "Diệp Triều Nhiên! Cậu biết không?!"

Diệp Triều Nhiên đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Biết cái gì?"

Trường Tề cao giọng nói: "Cố Nghiêu thôi học rồi!"

Diệp Triều Nhiên lập tức nhíu mày lại: "Thôi học rồi?"

"Tớ biết ngay là cậu không biết!" Trương Tề nói, "Chuyện chiều này, đã truyền khắp nơi rồi!"

Diệp Triều Nhiên không quá quan tâm, liền gật gật đầu: "Được, bây giờ tớ đã biết rồi."

Trương Tề: "....."

"Cậu chỉ phản ứng như vậy?" Trương Tề hỏi.

Khương Tầm Mặc nghe vậy cũng nhìn sang.

Diệp Triều Nhiên cầm bút của mình lên, viết đáp án mà mình vừa tính nhẩm ra chỗ trống.

Trương Tề nhìn Diệp Triều Nhiên quả thật không có phản ứng kinh ngạc chấn kinh, trong lòng ngược lại lại thở phào.

Xem ra Diệp Triều Nhiên quả nhiên đã buông bỏ Cố Nghiêu rồi! Trương Tề rất vừa lòng, lại chạy đi tìm bạn học khác bát quái.

Khương Tầm Mặc lại vẫn nhìn chằm chằm Diệp Triều Nhiên.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ rất đáng ghét, cho nên mỗi khi đến buổi chiều, cửa sổ sẽ được đóng chặt, chỉ để lại một khe nhỏ xíu để tia nắng chiếu vào, vừa vặn rời trên mu bàn tay Diệp Triều Nhiên, theo động tác làm bài của thiếu nhiên cái bóng cũng lắc lư theo cùng.

"Cậu không quan tâm cậu ta tại sao lại thôi học à? Khương Tầm Mặc cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi.

Diệp Triều Nhiên đang nghĩ một công thức phức tạp, một hồi lâu không phản ứng lại, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn Khương Tầm Mặc: "Hửm?"

Khương Tầm Mặc mím môi dưới, lông mày đột nhiên nhíu lại.

Diệp Triều Nhiên nghĩ đến vấn đề cậu ấy hỏi trước đó, thuận miệng hỏi: "Tớ tại sao phải quan tâm cậu ta?"

"Thật sự không quan tâm?" Khương Tầm Mặc truy hỏi.

Diệp Triều Nhiên cảm thấy khó hiểu, cậu đặt bút xuống, nghiêm túc nhìn Khương Tầm Mặc, lắc đầu nói: "Không quan tâm mà."

Khương Tầm Mặc đối mắt với Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên thật sự không hiểu được Khương Tầm Mặc đang nghĩ gì, bây giờ cậu đang tâm tâm niệm niệm đều là suy nghĩ giải đề vừa nãy, nhìn thấy Khương Tầm Mặc không nói gì liền cúi đầu bắt đầu làm bài tập.

Lại không ngờ động tác này rơi vào mắt Khương Tầm Mặc là cậu đang chột dạ.

Diệp Triều Nhiên lại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn!

Là hắn quá ép hỏi, hay là nói Diệp Triều Nhiên thật sự quan tâm chuyện Cố Nghiêu thôi học?

Khương Tầm Mặc cảm thấy máu huyết trên người như đông cứng mất một nửa, hắn nhìn chằm chằm Diệp Triều Nhiên, đột nhiên cảm thấy ngực mình giống như trướng trướng, đôi mắt cũng chua xót.

Không phải chứ?

Lẽ nào Diệp Triều Nhiên thực sự còn tình cảm với Cố Nghiêu?

Chỉ cần nghĩ như vậy thôi, Khương Tầm Mặc cảm thấy mình sắp bị ngược đến khóc rồi.

Đợi Diệp Triều Nhiên cuối cùng cũng giải đề xong, quay đầu chuẩn bị hỏi lời vừa nãy Khương Tầm Mặc nói là có ý gì, mới phát hiện hốc mắt Khương Tầm Mặc đã đỏ ửng rồi!

Diệp Triều Nhiên trợn tròn mắt, cậu ngơ ngác nhìn Khương Tầm Mặc, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng của mình: "Anh, Anh Khương, cậu làm sao vậy?"

- ---

Tác giả có điều muốn nói:

Khương Tầm Mặc làm sao vậy?

Vại dấm của cậu ta đổ thôi mà!


Đọc truyện chữ Full