DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Vờ Ngoan Ngoãn
Chương 90

Trong thời gian này, nhóm huấn luyện viên của các đội lớn trong giới thể thao điện tử bắt đầu thường xuyên thảo luận về các kế hoạch chăm sóc sức khỏe cho tuổi già, trong nhóm tràn ngập các bài đăng về dưỡng sinh kéo dài tuổi thọ, au đó họ trao đổi kết quả chăm sóc sức khỏe cho nhau vào những thời điểm cố định vào buổi tối. Ngày qua ngày, cư nhiên còn tổng hợp được rất nhiều kinh nghiệm trong vô số bài đăng trên mạng.

Trước đó không lâu Khương Minh còn cười trộm cuộc sống đời thường đen tối của những người này, sau đó hắn còn cảm thấy tự mãn về những đội viên vô cùng ngoan ngoãn của mình, không ít lần ở trong nhóm khoe khoang rằng dù đã ba mươi tuổi nhưng hắn vẫn có thể giữ được khuôn mặt mềm mịn căng bóng.

Ai biết phong thuỷ luân chuyển, lúc này mới qua bao nhiêu ngày, mà làn da hắn đã xuống cấp trầm trọng, dưới mắt có quầng thâm, lỗ chân lông to, làn da xỉn màu như nến, cả ngày lo lắng lo âu, kinh hồn táng đảm mà thật khi chú ý chiều hướng trên Weibo, về nhà còn trộm dùng mỹ phẩm dưỡng da của lão bà, sau đó bị phát hiện còn bị ra lệnh cưỡng chế bồi thường theo giá gốc.

Chuyển xong tiền Khương Minh càng tự bế, con mẹ nó nhà tư bản, cũng thật đắt quá đi.

Vì thế lại lén lút lẻn vào nhóm huấn luyện mà không nói cho ai biết, chỉ có thể xám xịt mà từ bên trong trộm mấy cái kinh nghiệm nghe có vẻ hiệu quả rất rõ ràng.

Bắt đầu với trà hoa cúc, một đi không trở lại.

Lúc 8h30 sáng, Khương Minh đứng trên ban công hít thở không khí tự do, tập Thái Cực Quyền nửa tiếng dưới ánh nắng chói chang trước khi quá nóng, luồng khí đục từ từ thoát ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy không còn bị tắc nghẽn nữa, mắt sáng trong, chân cẳng cũng nhanh nhẹn hơn, nháy mắt tìm về trạng thái tinh hoa lúc 17-18 tuổi.

Loại cảm giác này quá mỹ diệu.

Khương Minh lau mồ hôi, nhấp một ngụm trà hoa cúc thơm phức, định lát nữa sẽ nghe hai bản nhạc nhẹ nhàng một cách say sưa.

Chỉ là một cái lưu trình cuối cùng, đầu hắn giật giật, theo thói quen vào weibo.

Sau đó,

Người liền đã chết một nửa.

Khương Minh nhìn vào hotsearch trên weibo, kết quả của chế độ chăm sóc sức khỏe hơn 40 phút ngay lập tức bị suy sụp bởi huyết áp tăng vọt, hắn hít một hơi thật sâu, sau mấy lần kiềm chế, vẫn kìm nén không nổi ngọn lửa tức giận đã bốc lên tận cổ họng.

Mẹ nó, đứa trẻ bốn năm tuổi nghịch ngợm còn có thời gian nghỉ ngơi, những người này thật là giỏi, mới sáng sớm đi dạo hot search.

Ha ha ha ha ha.

Khương Minh bưng cốc đi ra ngoài, đảo đảo viên đá trong cốc trà hoa cúc, hùng hổ lao tới cửa phòng Tống Thời Hàn, mạnh mẽ gõ cửa.

"Có chuyện gì?"

Tống Thời Hàn tình cờ đang định đi ra ngoài, anh liếc nhìn Khương Minh, hơi cau mày khó hiểu..

Khương Minh cắn viên đá kêu kẽo kẹt, nhìn dụng cụ gây án trong tay Tống Thời Hàn, tức đến bật cười: "Cậu còn hỏi tôi có chuyện gì? Tôi còn chưa hỏi cậu đang làm gì đấy. Fire, sao trước kia tôi không phát hiện ra cậu là người thích like thế nhỉ, like liên tiếp mấy cái, sợ người khác phát hiện không ra hay gì?"

Nghe vậy, Tống Thời Hàn nhướng mày, cuối cùng cũng hiểu được mục đích của Khương Minh, thản nhiên cười một tiếng: "Đó là bởi vì trước kia không nhìn thấy nội dung yêu thích."

Hô hấp của Khương Minh dường như muốn ngừng lại. Hắn xoa xoa thái dương, cho Tông Thời Hàn xem bình luận mới nhất dưới official weibo: "Cậu lặp lại lần nữa, đây đều là những nội dung mà cậu thích xem?"

Tống Thời Hàn nhàn nhạt mà "Ừ" một tiếng.

Khương Minh: "Đây đều là cái gì với cái gì a......"

Một thông báo trước chính thức, hiện tại bởi vì mấy cái like của Tống Thời Hàn, đã trở thành địa bàn cuống hoan của các fan CP. Những người này trò chuyện khá giỏi, thậm chí họ còn kéo dài cuộc nói chuyện từ công viên giải trí sang những nơi khác, người nào cũng nói hùng hồn đầy lý lẽ.

Hiển nhiên là do Tống Thời Hàn cho tự tin, đã bắt đầu kêu gào về sau sẽ dùng kính lúp đi xem phát sóng trực tiếp và thi đấu chính thức.

Nếu chính chủ cũng đã dám like, vậy bọn họ liền phải cho ra siêu thoại, tiến nhập ra toàn thế giới.

Khương Minh quả thực không cách nào tưởng tượng ra tương lai của official weibo sẽ xuất sắc đến trình độ nào. Dừng một chút, lại cắn răng: "Vậy cậu cũng không thể dùng nick chính đi like chứ?"

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Tống Thời Hàn làm bộ mở khoá di động, anh dựa vào khung cửa, không có thành ý hỏi: "Bây giờ tôi huỷ hết tất cả các like nha?"

Khương Minh đã thực sự muốn giết người rồi: "...... Ngươi tha cho tôi đi."

Mới nói, di động hắn vang lên, tất cả đều là tin tức trong nhóm huấn luyện viên, hắn vừa mới liếc mắt một cái, đều quanh co lòng vòng hỏi thăm mối quan hệ của hai người, thuận tiện chia sẻ cho hắn mấy bài dưỡng sinh, cười nhạo rất quang minh chính đại.

"Không phải." Khương Minh rót thêm một ngụm trà hoa cúc đá vào miệng cho hạ hoả, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, ngước mắt nhìn Tống Thời Hàn: "Chẳng phải lúc trước đã nói sẽ không công khai sao? Tôi biết, việc này đã bị ba cái loa kia biết, có lẽ cũng không giấu được bao lâu nữa, nhưng cậu cũng nên nói trước với tôi một tiếng chứ?"

"Lúc trước nói chính là không công khai, nhưng cũng không tính toán lừa gạt." Tống Thời Hàn hơi nhướng mày, trầm giọng nói: "Chúng ta lại không dựa vào hình tượng độc thân để kiếm cơm, tại sao phải giấu?"

Khương Minh thiếu chút nữa bị Tống Thời Hàn dẫn đi vòng vòng, nhíu mi: "Nhưng việc cậu đang làm và việc công khai cũng không có gì khác biệt phải không?"

Tống Thời Hàn: "Có lẽ vậy."

Khương Minh: "???"

Khương Minh tận tình khuyên bảo: "Vậy ít nhất cũng phải giấu được đến giải đấu mùa hạ chứ? Cậu có nghĩ tới một vấn đề không, bây giờ sắp phải thi đấu, một khi cậu trong lúc thi đấu xảy ra sai lầm lớn, chẳng sợ tính chất không nghiêm trọng, vậy cậu đoán xem trên mạng sẽ nói như thế nào?"

"Còn có thể nói như thế nào?"

Tống Thời Hàn còn tính kiên nhẫn mà nghe Khương Minh nhắc mãi, theo ý tứ trong lời anh nói: "Thao tác trượt dốc như vậy, nhất định nguyên nhân là do yêu đương."

Khương Minh vừa định nói câu gì đó kiểu như cậu biết thì tốt, nhưng lời nói vừa mới đến bên miệng, liền nghe thấy Tống Thời Hàn nói tiếp nửa câu sau: "Nhưng chúng ta đều không phải học sinh, cũng không yêu sớm, sẽ không phát sinh chuyện sai lầm trong thao tác, huống hồ sau giải mùa hạ còn có trận chung kết toàn cầu."

Khương Minh bị nghẹn một chút, cười lạnh: "Người trưởng thành có thể làm ra việc này?"

Tống Thời Hàn: "Ừ, có lẽ so với Tả Đào tôi còn có chút ấu trĩ." Nói tới đây, anh hướng Khương Minh cười cười: "Nhưng tôi thi đấu nhiều năm như vậy, anh cũng biết tôi không sợ bị mắng, sẽ không ảnh hưởng thi đấu."

Khương Minh: "...... Sao nói một hồi lại giống như tôi là ác nhân."

Hắn gãi gãi tóc, thở dài: "Anh chỉ đang nghĩ, hai năm này đối với em rất quan trọng, nếu có thể đợi được, sao không đợi đến khi em giải ngủ rồi muốn lăn lộn thế nào chả được?"

"Anh Khương, chuyện này anh đừng quản." Tống Thời Hàn bấm tay nắn vuốt thái dương, mới tiếp tục hướng Khương Minh nói: "Hai người bọn em vẫn chưa tính toán công khai, trên mạng muốn nói thế nào thì kệ mọi người nói đi."

"Tóm lại, em sẽ tận lực khống chế dư luận ở phương hướng phát triển tốt nhất."

Anh còn nửa câu nữa không nói ra: Em sẽ tận lực đối xử với Tả Đào thật tốt, để những ngôn luận trên mạng không đến mức khó nghe như vậy.

Bạn nhỏ có vẻ bị doạ, lúc trước ở văn phòng nghe thấy lời nhắc tinh tế của Khương Minh, hình như đã quyết tâm muốn che dấu chuyện hai người yêu đương. 

Đối với những bình luận trên Internet, hai ngày nay anh đã hoặc nhiều hoặc ít nhìn qua. Fans anh nhiều, cho dù có người mắng, cũng có thể đầy lùi về. Nhưng Tả Đào là một người mới trong giới, mà bên phía fans CP tuy rằng rất yên tĩnh, nhưng vẫn có không ít người mắng rất khó nghe.

Lúc trước không nghĩ biểu hiện quá rõ ràng, chỉ đơn giản là lo lắng những thanh âm trên mạng sẽ ảnh hưởng đến Tả Đào. Nhưng nếu không rõ ràng cũng vẫn có những thanh âm không dễ nghe, vậy thì tại sao phải cố gắng dấu diếm.

Bản thân Tống Thời Hàn cũng hiểu rõ tính cách của mình, anh không biết dỗ dành người khác, sau này có lẽ cũng không bắt chước được. Cho nên không nghĩ yêu đương thôi cũng phải lén lút, đôi khi muốn thân mật mà tưởng chừng như đang làm điều gì đó bị cấm đoán.

Này còn gọi gì là yêu đương, đối với Tả Đào thật không công bằng..

Cũng càng không nghĩ Tả Đào bởi vì những việc này mà bị mắng trên mạng.

Khương Minh nghe xong lời này sau không lập tức đáp lại, mà chậm rãi từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, theo thói quen đưa một điếu cho Tống Thời Hàn.

Tống Thời Hàn không có trả lời, nói: "Đang cai."

Khương Minh trên trán nổi đầy gân xanh, hắn đã có thể tỉnh táo nhớ lại việc cư dân mạng yêu cầu Tống Thế Hàn giám sát Tả Đào bỏ thuốc lá.

Cảm tình thật đúng là liền chính mình cũng cùng nhau cai thuốc?

Bỏ thuốc lá là chuyện tốt, Khương Minh không nói gì, chỉ là như cũ có chút cảm thán sống lâu thấy nhiều, mấy tháng trước ai có thể ngờ đây là chuyện Tống Thế Hàn có thể làm được?

"Được rồi."

Khương Minh nhíu mày, nghĩ tới điều gì đó liền nói: "Tôi hỏi một câu cuối cùng."

Tống Thi Hàn nhìn hắn: "Cái gì?"

Khương Minh vẻ mặt mệt mỏi, buôn chuyện: "Mấy cái bình luận cậu like kia, đều đoán đúng suy nghĩ của cậu hả, cậu thật sự nghĩ như vậy sao?"

Tống Thời Hàn cười không nói gì, cử động bả vai rồi chậm rãi bước lên lầu.

——

Bộ phận pháp lý đưa hợp đồng đã ký cho Khương Minh vào buổi trưa.

Tranh thủ giờ nghỉ trưa, Khương Minh đưa bản hợp đồng cho Tả Đào rồi nói: "Đây, hợp đồng dành cho tuyển thủ chính thức của đội một. Em xem qua rồi ký tên nhé."

Biết Khương Minh sẽ không lừa gạt mình chuyện này, Tả Đào trịnh trọng cầm lấy, liếc nhìn thoáng qua, vừa định cầm bút ký, Tống Thời Hàn đã từ bên cạnh cầm lấy hợp đồng của cậu, không biết anh đã nhìn thấy. Hỏi: "Một cái mùa giải liền 300 vạn?"

Khương Minh thiếu chút nữa bị miếng canh nóng trong miệng nghẹn chết, nói: "Sao vậy, ít quá à?"

Cậu mơ hồ đoán được Tống Thời Hàn và Khương Minh riêng tư thảo luận cái gì, Tả Đào vội vàng xua tay: "Nhiều lắm rồi, nhiều lắm rồi, giá cả đã rất cao rồi."

Cậu biết hợp đồng này không thể so được với hợp đồng của bọn Tống Thời Hàn, nhưng mức giá 300 vạn một mùa quả thực không hề thấp đối với một người mới.

Tống Thời Hàn nói: "Quả thật không cao."

Đuôi mắt Tả Đào lập tức liếc nhìn Tống Thời Hàn, ý bảo anh đừng nói nữa, nếu lại còn tiếp tục như vậy, ba con mắt còn lại trên bàn cơm chỉ sợ cũng phải dừng lại trên người bọn họ.

Cậu xem như phát hiện một vấn đề. Trước khi đến khu vui chơi, Tống Thời Hàn vẫn sẽ giữ kẽ một chút, nhưng từ khi chuyện tình cảm giữa hai người bị bại lộ, anh không hề có ý định che giấu, rất hào phóng và tự nhiên.

Tư Tranh cười gượng một tiếng, nghĩ thầm hai người các cậu thật biết chơi.

Cat mỉm cười nói: "Không sao đâu. Giải đấu mùa hè này cữ chơi hết mình, nếu làm tốt, có lẽ số tiền sẽ còn tăng lên trong mùa giải tới".

Vương Thu chua chát mà tức giận nói: "Đội trưởng, sao anh và Quả Đào không đi làm giấy chứng nhận luôn đi? Sau khi anh kết hôn, có lẽ căn cứ có thể cho Quả Đào thêm tiền theo tiêu chuẩn gia đình với anh đấy."

Hắn nói rồi, chắp hai tay vào nhau: "Thật ngọt nha. Sẽ càng ngọt hơn nếu tôi không phải chổng ngược gội ngược."

Tả Đào nháy mắt đỏ lỗ tai: "......"

Khương Minh theo Vương Thu nói, cũng hướng tới Tống Thời Hàn đề nghị, lời nói tràn đầy trêu chọc cùng chế nhạo: "Hay là cậu với Pink đổi hợp đồng đi, em ấy cầm hợp đồng của cậu, cậu cầm hợp đồng của em ấy, như vậy thì không cần phải chê ít nữa?"

Tống Thời Hàn gật đầu, biểu tình trên mặt không chút biến hóa, thậm chí còn vô cùng bình thản nòi: "Cũng có thể."

Vương Thu ồ một tiếng: "Vậy Quả Đào trong nháy mắt có thể chen vào hàng ngũ phú ông!"

"Không cần!"

Nhiệt độ từ lỗ tai nháy mắt lan tràn ra khắp mặt, Tả Đào thật sự không biết nên nói cái gì.

Cậu cảm thấy sau khi thành niên chính mình cùng quay ngựa hai chữ kết hạ gắn bó keo sơn. Đầu tiên là áo choàng của chính mình từng bước từng bước rớt xuống, thật vất vả mới chống đỡ được đến hiện tại, chỉ là từ lúc vui vui vẻ vẻ đi dạo công viên trò chơi, "Tình yêu ngầm" cũng hoàn toàn bị lột ra.

Giờ đây nó đã trực tiếp trở thành thứ mà mọi người dùng để nói đùa, giải tỏa căng thẳng sau bữa tối.

"Được rồi, đều đừng trêu đùa nữa." Khương Minh vẫy vẫy tay, chợt nhớ ra điều gì, nhìn Tả Đào: "Đúng rồi, còn có bên phía Đào Ngôn."

Thấy đề tài dời đi, Tả Đào thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nói: "Đào Ngôn làm sao ạ?"

Khương Minh nói: "Không phải lúc trước còn có cảnh ngoài trời mà chúng ta chưa kịp quay sao? Mấy ngày tới chúng ta hãy tìm thời gian để quay."

Tả Đào không có ý kiến, thuận miệng đáp ứng.

——

Sau khi trở về phòng, không lâu sau khi Tả Đào ngồi xuống ghế ở ban công, Tống Thời Hàn ở bên kia cũng đẩy cửa ban công đi ra.

Chậu bạc hà cậu mua lúc trước bây giờ đã lớn lên vô cùng tươi tốt, dưới ánh nắng chiều oi ả, màu xanh đung đưa trong gió, lại thêm chút mát mẻ..

Tả Đào theo thói quen nhổ một chiếc lá, liếc nhìn Tống Thời Hàn một cái, thấy xung quanh không có ai, cậu  định tìm cơ hội hôn chào buổi chiều.

Tống Thời Hàn dựa vào ban công lan can, một giây trước còn đang xem di động, không chờ Tả Đào đứng dậy, bỗng nhiên mở miệng nói: "Tả Đào, bọn Thu vừa mới lập một nhóm, có cả bọn Ngô Thủy Ba."

Tả Đào sửng sốt một chút, trong lúc nhất thời còn có chút không phản ứng: "Cái gì ạ?"

Tống Thời Hàn: "Bọn họ ở trong nhóm nói, bán cho anh một tấm ảnh với giá 5000, nói là nhất định sẽ không làm anh thất vọng."

Chỉ bằng một động tác của tay, Tả Đào thiếu chút kéo rớt hết lá cây bạc hà.

Mọi ý nghĩ quyến rũ đều biến mất.

Tả Đào: "Bao nhiêu?!!"

Tống Thời Hàn đạm thanh trả lời: "5000."

Tả Đào cảm thấy những người này thật sự là không biết xấu hổ, trèo lên cao ăn dưa thì thôi đi,  bây giờ lại dám bắt đầu dám lừa tiền. 

Trong lúc nhất thời, cậu muốn hủy diệt thế giới.

"Đừng cho!" Vành tai Tả Đào dần dần đỏ lên, có lẽ là cậu đã đoán được bức ảnh kia là gì, dời đi tầm mắt: "Chỉ là một tấm ảnh fanart mà thôi, cùng không đẹp đâu, bọn họ đang lừa tiền anh đó."

"Phải không?" Tống Thời Hàn có chút buồn cười mà nhìn lỗ tai Tả Đào càng ngày càng đỏ, động tác chuyển tiền trên tay không dừng lại, trong giọng nói nhiều thêm chút không để ý: "Nhưng bọn hắn nói nhất định sẽ không làm anh thất vọng, anh cũng muốn nhìn một chút."

Tả Đào nghĩ thầm anh có lẽ sẽ không thất vọng, nhưng em nhất định sẽ điên.

Hơn nữa, trong tay cậu còn có một bản sao của bức tranh đó, nếu Tống Thời Hàn bỏ tiền ra mua thì không phải là mất tiền oan sao.

Sợ Tống Thời Hàn thật sự chuyển tiền qua, Tả Đào không hề nghĩ ngợi, duỗi tay xuyên qua cây bạc hà nắm lấy tay Tống Thời Hàn, lỗ tai cơ hồ đỏ ra máu.

Tả Đào gian nan mà phát ra âm thanh: "Anh đừng cho bọn họ tiền."

Tống Thời Hàn nhướng mày, rũ mắt nhìn về phía Tả Đào.

Làn sóng nhiệt buổi trưa thổi chậm tới, trong không khí tràn ngập hương bạc hà sảng khoái.

"Em...... Em cho anh xem."

Dưới cái nhìn chăm chú của Tống Thời Hàn, thời gian  trôi qua từng phút. Một lúc sau, Tả Đào mím môi, lúng túng nhìn xuống lầu, mơ hồ nói: "Cái gì, em có lưu lại rồi."

Vài phút sau, Tống Thời Hàn người chưa tốn một xu nào, đã thành công xem được bức tranh fanart.

Tả Đào đỏ mặt, vẫn không nhìn Tống Thời Hàn, nhưng hành động nắm lấy từng chiếc lá bạc hà vẫn bộc lộ sự thẹn thùng và khẩn trương trong lòng cậu.

Thật sự quá xấu hổ...

Nếu biết chuyện hôm nay xảy ra, lẽ ra ngày đó cậu không nên chặn miệng Vương Thu mà cứ để hắn kể cho cả thế giới biết, có lẽ cậu còn có thể nhân cơ hội đổ lỗi cho Ngô Thủy Ba, cũng sẽ sau đó cũng không có một loạt chuyện cười này.

Nhưng mà hiện tại......

Tống Thời Hàn chắc hẳn đã nghĩ mình là một đứa trẻ có nhiều ý tưởng, không còn sạch sẽ nữa, không còn là một nam sinh cấp ba đơn thuần nữa.

"Đội trưởng, em......" Hối hận rất nhiều, Tả Đào cũng không quên bù đắp cho mình: "Anh đừng hiểu lầm, ngày thường em không hay chú ý mấy cái này, em thật sự không nghĩ tới những chuyện kỳ quái đó......"

Một giọng nói trầm đột nhiên ngắt lời cậu:

"Nghĩ cũng không sao."

Tả Đào kinh ngạc ngước mắt lên.

Tống Thời Hàn nhìn thật sâu vào Tả Đào, rất có hứng thú mà duỗi tay chọc lên má cậu.

Sau đó chậm rãi nói:

"Cho nên, ngày đó khi em ngồi lên đùi của anh, đang nghĩ cái gì vậy?"

Đọc truyện chữ Full