DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Vờ Ngoan Ngoãn
Chương 120

"Không nghĩ tới bạn nhỏ của anh lại lớn mật như vậy."

lúc Tống Thời Hàn nói những lời này, trong giọng nói không có chút đùa giườn nào, ngược lại còn mang theo ý cổ động, giống như một cái móc câu nhỏ, câu những cảm xúc đang ngo ngoe rục rịch trong lòng.

Mà phản ứng của Tả Đào sớm đã chậm nửa nhịp, cậu chỉ theo bản năng nắm chặt cánh tay Tống Thời Hàn. Đồng thời, bởi vì dáng ngồi, bấu không khí yên tĩnh dần dần càng trở nên mờ ám hơn. 

Tả Đào quay mặt đi.

Nhận thấy được cái gì sau, cậu cảm giác cả người mình càng nóng hơn.

"Em......"

Tả Đào mở miệng, lại do dự, sau đó như đang thêm chút can đảm, cái tay đang ôm Tống Thời Hàn lại lăng yên không một tiếng động dò xét xuống dưới.

Chỉ là không chờ cậu chạm đến, Tống Thời Hàn lại bắt được cổ tay cậu. Tả Đào sửng sốt một chút, ngón tay mới vừa chạm vào quần Tống Thời Hàn hơi cuộn lại.

Im lặng nửa giây, cậu vẫn không dám nhìn vào mắt Tống Thời Hàn, mà khô cằn hỏi: "Không cần hỗ trợ sao?"

"Ừ, lần sau lại phiền em hỗ trợ."

Tống Thời Hàn tùy ý xoa xoa tóc Tả Đào, không chờ cậu trả lời, lại ám chỉ: "Đổi sang phương pháp khác được không?"

Đầu Tả Đào bùm một tiếng, vì lời nói trắng ra của Tống Thời Hàn mà cảm thấy chấn động.

"Hử?" Tống Thời Hàn tùy ý cười, cố ý trêu chọc cậu, lại hỏi: "Được không?"

Cho dù đã sớm rời khỏi giang hồ, nhưng tốt xấu gì Tả Đào đã từng mang danh ác bá hồng nhạt. Lúc trước thẹn thùng xoắn xít hoàn toàn là bởi vì ý nghĩ giấu ở trong lòng bị mọi người đánh vỡ, thế cho nên mới hận không thể chết ngay tại chỗ. Nhưng giờ phút này vừa nghe Tống Thời Hàn nói vậy, chính là trực tiếp ám chỉ không chút che dấu, cậu lãi bỗng chốc đột nhiên nhanh trí mà nhận thấy được —— không chỉ mình cậu, thì ra Tống Thời Hàn cũng có ý nghĩ như vậy. (Đúng là chỉ thế là nhanh:))))

Đương nhiên, cậu có thể trong nháy mắt hiểu được hàm ý trong lời nói của Tống Thời Hàn.

Trong lúc nhất thời, vứt bỏ những xấu hổ khi bị mọi người phát hiện, lúc ở riêng với Tống Thời Hàn, hình như cũng không mất mặt lắm.

Tả Đào chớp chớp đôi mắt, tiêu hóa xong phần thông tin này, ngồi thẳng lên trên đùi Tống Thời Hàn, cảm thấy tự tin hơn một chút.

"Được."

Tả Đào đánh vỡ an tĩnh. Cậu nắm lấy sợi tóc trước mắt, mơ hồ đáp: "Được."

Nói xong cũng không tiếp tục chủ đề, dù sao ở trong phòng nghiêm túc thảo luận những chuyện này vẫn có chút kỳ quái. Tả Đào liếm liếm môi, đột ngột chuyển chủ đề, ngược lại cố gắng lấp cái hố khác mà mình đào ra: "Đúng rồi, anh không muốn hỏi cái áo choàng ZZ của em là chuyện gì sao?"

Biểu tình trên mặt Tống Thời Hàn không chút biến hóa, không quá để ý nói: "Anh cũng đoán được sơ sơ rồi."

Tả Đào vốn đang muốn nói, nhưng đang nghe thấy Tống Thời Hàn nói vậy, ngây ngốc: "Anh đoán được?"

Tống Thời Hàn gật đầu đồng ý: "Đúng vậy."

"Khi nào?" Tả Đào có chút ngoài ý truy hỏi.

Tả Đào hỏi, lại nghĩ thầm không nên, cậu vẫn luôn tự tin cho rằng chính mình đã đủ cẩn thận, chiếc áo choàng nhỏ này luôn được giấu rất kín, ít nhất không làm ra động tĩnh gì lớn.

Mà chuyện cười ngày hôm nay cũng là do ngoài ý muốn, nguyên nhân chính là trong khoảng thời gian này luyện tập cường độ cao không ngừng nghỉ, hơn nữa cậu còn xem liên tiếp một trận đấu trực tiếp nên thật sự quên mất.

Nhưng hãy đặt chuyện đó sang một bên. Điều khiến Tả Đào không nghĩ ra chính là, ngày thường Tống Thời Hàn cũng rất ít khi lên mạng, cách duy nhất để anh có thể tiếp xúc với ZZ ở thế giới thực là thông qua một hoặc hai trận đấu huấn luyện với đội hai trong mỗi thứ hai mỗi tuần. Nhưng dù vậy, bọn họ cũng hoàn toàn không có nói chuyện với nhau.

Vậy cho nên, chưa từng tiếp xúc qua, rốt cuộc làm sao Tống Thời Hàn có thể nhìn ra.

Tả Đào lặng lẽ đánh giá Tống Thời Hàn một cái.

Tống Thời Hàn liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tả Đào, không để bụng mà cười: "Rất lâu trước kia liền đã hoài nghi rồi, có khả năng......" Nói rồi, anh ở trong đầu nhớ lại, rồi cho ra một khoảng thời gian đại khái: "Ngay khi em vừa tới Wildfire không lâu, sau đó tham gia vòng loại.."

Trên mặt Tả Đào lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cái gì?"

Tống Thời Hàn  dùng một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Tả Đào: "Lúc ấy em dùng tướng Diệp Yêu, anh nhớ rõ."

Anh nói tới đây, liếc Tả Đào một cái, ngón tay thon dài nghịch mái tóc hơi dài của Tả Đào, không chút để ý nói: "Trước đây chúng ta từng ghép đôi với nhau đúng không?"

"Khi đó em cũng dùng Diệp Yêu."

Tống Thời Hàn Đó là chuyện của mấy năm trước, lúc đó anh còn trẻ, FTU cũng chưa thành lập, anh cũng mới chỉ tham gia một hai cuộc thi trực tuyến nhỏ và có rất ít người hâm mộ.

Ngày hôm đó Tống Thời Hàn dùng nick nhỏ, cũng không biết vận khí kém thế nào mà liên tiếp quỳ mấy ván. Vốn chuẩn bị offline, nhưng ngoài ý muốn ấn vào ghép đôi, kết quả liền ghép đôi với Diệp Yêu. 

Nói mới nhớ, phong cách chơi của Tả Đào lúc đó khá cứng nhắc, rất dễ để lại ấn tượng cho người khác.  Cũng giống như lần huấn luyện thử nghiệm đầu tiên ở căn cứ, ở hẻm núi đấu đá lung tung, có lẽ đã được hệ thống phân công vào vị trí hỗ trợ, ban đầu có lẽ rất không tình nguyên vừa đi lên liền ra quỷ bà ngọc phách, thậm chí chưa tới giữa kỳ,  pháp thuật so với người đi đường giữa còn mạnh hơn, thậm chí nhiều lần còn xuống đường dưới đoạt đầu.

Nhưng lúc đó tính tình Tống Thời Hàn cũng không tốt lắm, cũng không chiều cậu, lần nào cũng giả vờ cho cậu một cơ hội, nhưng trong lúc thu hoạch lại vô tình bắn ra A, đem đầu người thu trở về.

Hỗ trợ nhỏ tức đến nỗi ở trong trò chơi thả không ít icon tức giận. 

Ngoài ý muốn, chút khó chịu tích tụ cả đêm ngược lại tốt hơn nhiều.

Mãi cho đến khi một đồng đội nhận ra nick nhỏ của anh, hỗ trợ nhỏ vốn đang định tốc biến chạy lên đoạt đầu lại dừng lại, rồi vụng về cho anh mạng người đầu tiên trong trò chơi.

Trái tim Tả Đào "Lộp bộp" một tiếng, ngơ ngác nhìn Tống Thời Hàn, đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Cậu đương nhiên cũng nhớ tới trận đấu đó, cũng nhớ rõ nửa đoạn sau của trận đấu mà Tống Thời Hàn nhắc tới.

Đó là lần đầu tiên cậu và Tống Thời Hàn ở cùng một trận trong game. Con người Tống Thời Hàn chính là vừa xuất đạo liền đỉnh cao, anh chơi giỏi, diện mạo lại tốt, làm một fans, lúc đó cậu ít nhất hưng phấn một tuần.

Cậu chỉ là không nghĩ tới, quá khứ mà mình luôn giấu trong lòng, thế nhưng Tống Thời Hàn cũng nhớ rõ.

"Khi đó em hẳn rất phiền đúng không." Tả Đào ngượng ngùng mà cười cười.

Ngày đó cậu vừa kịp ngày nghỉ, được Tô Nguyệt Yểu đón tới căn cứ FG, phải rất lâu mới được phép chơi game trong một giờ, vốn dĩ hắn muốn chơi AD, nhưng lại được phân công hỗ trợ, trong ấn tượng trận đấu kia không ít lần trêu chọc Tống Thời Hàn. May mà, cậu kịp thời dừng cương trước bờ vực, về sau cũng tận lực bù đắp.

Tống Thời Hàn nói: "Không có. Anh hùng Diệp Yêu rất khó điều khiển, em chơi không tồi." Dừng một chút lại nhíu mày: "Nhưng nói lại, khi đó em mới học cấp hai, liền bắt đầu làm thiếu niên nghiện chơi game?"

"Mới không có." Tả Đào vì chính mình giải thích: "Dì nhỏ quản em rất nghiêm, một tuần chỉ cho chơi game có 1 tiếng!"

Tống Thời Hàn gật gật đầu, trong mắt có chút mỉm cười: "Thật vậy sao? Không ngờ chúng ta lại có duyên như vậy."

Anh nói tới đây, lại nhìn về phía Tả Đào: "Ngày đó em vốn dĩ muốn chơi cái gì?"

Nhắc tới chuyện cũ, Tống Thời Hàn vốn chỉ thuận miệng hỏi một câu. Kết quả Tả Đào không có lập tức trả lời, cậu dời ánh mắt, mấp máy môi dưới, sau đó chậm rãi trả lời: "Đại Tư Tế."

Đại Tư Tế là anh hùng thành danh của Tống Thời Hàn, hiện giờ trong từng trận thi đấu đều bị cấm chọn.

Tống Thời Hàn có chút ngoài ý muốn: "Hửm? Em am hiểu nhiều anh hùng vậy sao, sao lúc trước chưa từng thấy em dùng Đại Tư Tế."

"Cũng không phải, kỳ thật em đánh AD rất gà, em chính là......"

Tả Đào có chút không mặt mũi để nói tiếp. Nhưng nghĩ lại, dù sao đều đến nước này, cũng không có gì mà phải lo lắng mất mặt hay không, ngón tay chút có chút không nắm lấy góc áo Tống Thời Hàn: "Em chính là thấy anh chơi cho nên cũng muốn...... Chơi thử."

Nói xong, không đợi Tống Thời Hàn nói chuyện, cậu lại cười một mình nói:, nói: "Trong trò Wind Up, em thích nhất chính là Đại Tư Tế. Lúc trước...... Cũng là thấy anh chơi Đại Tư Tế, mới lọt hố."

Tống Thời Hàn trêu chọc: "Nói như vậy, anh chính là dính hào quang của Đại Tư Tế."

"Không phải." Tả Đào lấy hết cam đảm. Trầm mặc vài giây, mới một lần nữa nhìn về phía Tống Thời Hàn, thổ lộ tâm sự dưới đáy lòng mình: "Kỳ thật là bởi vì anh, em mới càng thêm thích Đại Tư Tế." 

Đại Tư Tế vốn dĩ là anh hùng mới rất ít được chú ý. Ít được chú ý tới trình độ nào thì, cho dù người đã chơi game này một năm cũng chưa chắc đã biết đến anh hùng này, mãi đến khi nó nằm trong tay Tống Thời Hàn, thì tần suất lên sân khấu mới dần dần cao lên, khoảng thời gian trước bên phía chính phủ còn thống kê thời gian Đại Tư Tế lên lên sân khấu, đến bây giờ vẫn nằm trong top 3.

Tả Đào không lừa Tống Thời Hàn, cũng giống đông đảo các fans, cậu lúc ấy quả thật là bởi vì Đại Tư Tế mới thích Tống Thời Hàn. Nhưng sau này, quả thật cũng vì Tống Thời Hàn mới càng thêm thích cái anh hùng Đại Tư Tế này.

Không giống như các ADC thông thường, Đại Tư Tế là xạ thủ duy nhất mang theo hồi máu, hình mẫu của hắn là nam mặc áo choàng trắng, tốc độ tấn công càng cao thì sức tấn công càng mạnh và phạm vi hồi máu của các kỹ năng càng rộng.  Ở những giai đoạn sau, hiệu quả trị liệu giống như thánh quang xua tan bóng tối trong hẻm núi, đốt cháy sinh mạng của chính mình để mang lại sự cứu rỗi cho đồng đội.

Trong bối cảnh chuyện xưa, khi còn nhỏ Đại Tư Tế từng có một đoạn tao ngộ, hắn bị cha mẹ ngược đãi, bị vạn dân phỉ nhổ, bị gia tộc phản bội, nhưng sau cũng vẫn đạt được thần minh chi lực, cũng là người không sợ con đường phía trước có hiểm trở, trải qua trăm cay ngàn đắng, trở thành linh mục cao cấp của thủ đô.

Trong cuộc đời của hắn đầy bất hạnh và u ám, nhưng khi ra đi, hắn được ban phước Thánh Quang và tràn đầy hy vọng.

Khi để ý tới Đại Tư Tế, cũng là khoảng thời gian đen tối nhất của Tả Đào. Không có gì đặc biệt, cũng không thể nói vì cái gì, sau này, khi cậu xem phát sóng trực tiếp, sẽ rất tự nhiên mà ấn vào xem streamer đang chơi Đại Tư Tế. Trời xui đất khiến, một cái ID gọi là Fire liền như vậy mà xông vào sinh mệnh cdaauj.

Khi đó Tống Thời Hàn ở trên sân thi đấu vô cùng chói mắt, một tay cầm thánh cung, tbắn những mũi tên dài vào sâu trong hẻm núi, ánh sáng xua tan hết sương mù.

Sau trận đấu, một phóng viên đã phỏng vấn Tống Thời Hàn, và hỏi anh tại sao lại chọn một ADC không được ưa chuộng như vậy.

Trước ống kính ngũ quan nam nhân có vẻ lạnh lùng, rõ ràng là bộ dạng vô cùng đạm mạc, nhưng Tả Đào lại cảm thấy, từ trong xương cốt anh là một người vô cùng dịu dàng. 

Bởi vì trong lúc trả lời vấn đề của phóng viên, Tống Thời Hàn lại nhàn nhạt nói một câu: "Lòng mang hy vọng, nguyện mỗi ngày đều là một ngày mới."

Sau này khi Tống Thời Hàn lấy chức quán quân thế giới, những lời này được phía chính phủ ghi thành lời kịch của Đại Tư Tế.

Từ đó trở đi, những lời này đã soi sáng khoảng thời gian mờ mịt của Tả Đào trong vô số đêm đen.

Tả Đào hạ giọng, nói từng chữ một: "Nguyện mỗi ngày đều là một ngày mới."

Bầu không khí tựa hồ có chút trì trệ.

"Em thật là......"

Tim anh như bị bóp nghẹt bởi điều gì đó Tống Thời Hàn nhìn Tả Đào thật sâu và thở dài. Không nói thêm gì nữa, anh cúi đầu hôn lên môi Tả Đào, như đang lẩm bẩm: "Sao em lại khiến người khác yêu thích đến vậy chứ."

Tả Đào có chút thẹn thùng mà khụ một tiếng: "Thực ra em rất trẻ trâu." Cậu nói, vẫn là có chút không quen nói lời tình cảm, cậu lại hỏi: "Bất quá anh chỉ dựa vào Diệp Yêu, là có thể đoán được ZZ là em sao?"

Tống Thời Hàn rũ mắt nhìn về phía Tả Đào: "Không hẳn, lúc phía trước chỉ là hoài nghi. Nhưng chân chính xác định hẳn là lần đầu tiên em bồi luyện với đội hai, ngày đó em giả bộ không thoải mái xin về phòng nghỉ ngơi, anh khương thay em ngồi vào vị trí, các chi tiết trong trò chơi làm anh thấy quen thuộc."

Tả Đào: "A?"

Tống Thời Hàn không nhanh không chậm: "Mỗi lần đi đường dưới, em sẽ có thói quen thăm dò bãi cỏ trước, Tầm nhìn thích ở khu vực có quái vật trong sông. Khi ngươi giúp ADC bổ sung quân, đầu tiên em sẽ A lên hai cấp, nếu xạ thủ không đuổi kịp tiết tấu, hoặc bắn trượt xe pháo mini, lần sau em sẽ chỉ A một lần."

Tả Đào ngẩn người.

Tống Thời Hàn còn tiếp tục nói: "Khi em giao trị liệu thời sẽ thực táo bạo, trong lúc ghép đôi, nếu bởi vì đồng đội phạm sai lầm mà lãng phí trị liệu, em sẽ cố ý ăn của hắn một cái tiểu binh, tuy rằng trong những trận xếp hạng sẽ không làm vậy, nhưng chỉ cần đến đoạn sau, em sẽ ưu tiên đánh ra thương tổn, chủ động vì trận đấu sáng tạo ưu thế."

Tả Đào càng nghe, tim càng đập nhanh, ngay cả Khương Minh cũng không để ý tới những chi tiết nhỏ này, nhưng Tống Thời Hàn lại để ý tới, "Anh..."

"Nhưng điều khiến anh chắc chắn hơn nữa là," Tống Thời Hàn nói: "Sau đó khi anh vào phòng, sờ vào máy tính thì thấy rất nóng."

Tả Đào: "...... Vậy sao anh không sớm nói cho em biết!"

Nghe đến đó, Tống Thời Hàn nói lại về lúc ban đầu, nụ cười lại trở nên có chút ngả ngớn: "Luyến tiếc. Bạn trai nhỏ của anh giấu giếm gian nan như vậy, không nhẫn tâm xé áo choàng nhỏ đi. Còn về những phương diện khac, anh cũng muốn nhìn xem thường ngày em ở trên mạng làm cái gì."

Tả Đào: "......"

Tống Thời Hàn: "Những bài mà em like anh đều có xem qua nội dung,  tấm fanart mà em theo dõi tên là 《 đồng phục của đội 》, còn có những bộ ảnh mà em sưu tầm, anh đều có xem cả."

Nói tới đây, ngữ khí cũng trở nên hài hước: "Có một số tấm rất lớn mật, Tả Đào, em lưu những tấm đó là......"

Đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bị người ta xốc quần lót nhỏ, Tả Đào mặt đỏ đến không được, cậu rất muốn đi tới che miệng Tống Thời Hàn lại, nhưng mà hai tay đều bị Tống Thời Hàn nắm chặt, trong lúc nhất thời trong lòng cảm thấy thẹn thùng vô cùng mãnh liệt, cậu bỗng chốc tiến lên, dùng miệng ngăn chặn miệng Tống Thời Hàn.

Ác bá thẹn quá thành giận nên được phóng thích, sau khi Tống Thời Hàn buông ra, lại ngoài mạnh trong yếu mà hung dữ một câu: "Anh không được nói nữa."

Giống như lần đầu hai người gặp nhau, cậu đã đánh phủ đầu: "Em rất thất vọng về anh, thân là  đội trưởng không lo huấn luyện cho tốt, cư nhiên đi rình coi nick nhỏ của đồng đội!"

"Ừ." Tống Thời Hàn hào phóng thừa nhận: "Chỉ rình coi bạn trai nhỏ của anh."

Anh nói xong, lại cúi đầu hôn Tả Đào.

Nụ hôn này so với lúc trước lâu hơn rất nhiều, lúc này Tả Đào còn ngồi khóa trên người Tống Thời Hàn, hai tay ôm lấy cổ anh,  bất tri bất giác hai người té ngã ở trên giường.

Bí ẩn lại ái muội lặng yên không một tiếng động lan tràn.

"Thật sự không cần hỗ trợ sao?" Tả Đào nhỏ giọng hỏi anh.

Tống Thời Hàn để Tả Đào nằm trên người mình, hai tay vốn đặt trên eo Tả Đào lại đi xuống sờ sờ.

Tả Đào cương một chút, không dám động.

Tống Thời Hàn hơi ngẩng cổ, hầu kết lăn lộn, trong giọng nói trầm khàn khàn khàn của anh mang theo một nụ cười sung sướng: "Chờ đến lúc huấn luyện xong đi."

Tả Đào: "......"

Xong đời, thiếu chút nữa quên mất trong phòng huấn luyện còn có một đám người đang chờ bọn họ.

"Được rồi, xuống dưới đi." Tống Thời Hàn không nhẹ không nặng mà vỗ lên mông cậu một cái: "Nếu chúng ta không quay lại, liền sẽ có người tới tìm."

Tả Đào gần như ngay lập tức bật ra khỏi người Tống Thời Hàn.

"Em......"

Nhớ lại cảnh tượng lúc cậu rời đi, đặc biệt là mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn qua, Tả Đào lại cảm thấy một trận da đầu tê dại. Nhưng mọi người cả ngày đều là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cứ trốn tránh như vậy cũng không phải biện pháp.

"Mọi người thật sự chưa nói cái gì, đúng không?" Tả Đào không yên tâm hỏi.

Tống Thời Hàn: "Ừ."

Hai người từ trên giường đứng dậy, Tống Thời Hàn ấn cái trán, đi vào toilet: "Anh đi WC."

"Ò." Ánh mắt cậu dừng ở trên cái quần thể thao của Tống Thời Hàn, Tả Đào cắn móng tay, sau đó lại dời tầm mắt: "Vậy em đến phòng huấn luyện trước?"

Tống Thời Hàn: "Ân, đi thôi."

——

Đáp lại lời kêu gọi của Khương Minh, kể từ ngày đó, mọi người không còn nhắc đến ID ZZ nữa.  Chỉ là bọn họ đã quen với hình thức đấu tập của ZZ từ lâu, những người ở đội hai lúc đầu còn tỏ ra khó hiểu, mấy lần chạy đến hỏi Khương Minh nhưng đều bị mắng trở về, ần dần họ không còn nhắc đến nữa.

Ngoại trừ Vương Thu mỗi ngày cười chói cả mắt, cuộc sống hàng ngày cũng miễn cưỡng không có trở ngại trôi qua.

Ngày tháng đang trôi qua và vòng playoffs sắp kết thúc. Theo chiến thuật đã được xây dựng từ trước, do bị loại một đội nên Wildfire bất ngờ lọt vào chung kết. ì vậy, mọi người càng trở nên bận rộn hơn, ngoại trừ những ngày thi đấu, mỗi ngày sau khi thức dậy đều ở trong phòng tập đến tận khuya, không ai phàn nàn về việc mệt mỏi, ngày ngày trôi qua vô cùng phong phú.

"Hôm nay sẽ đấu với FG. Mọi người có tự tin không?"

Lên xe buýt đến địa điểm thi đấu, Khương Minh đứng lên cổ vũ đồng đội, cười nói: "Không cần khẩn trương, chúng ta tranh thủ trực tiếp giành lấy top 3."

Gần đây Wildfire vẫn luôn liên tiếp thắng liền ba ván đến nay, trong lòng Khương Minh miễn bàn có bao nhiêu mỹ mãn, thậm chí còn có tâm tình bắt đầu trêu đùa, hắn nhìn về phía Tả Đào và Tống Thời Hàn: "Trên sân không có tinh cảm, hai ngươi có thể hiểu chứ."

Tả Đào làm thủ thế "OK": "Yên tâm, nhất định không nhường."

Cậu vẫn còn nhớ mối hận thù ban đầu với FG ở vòng sơ loại, lúc ấy Tô Nguyệt Yểu cũng không niệm thân tình, trực tiếp nhằm vào lúc ấy vẫn còn hiện rõ đến bây giờ.

Bây giờ là lúc để rửa lại mỗi nhục ngày xưa.

Sau khi đến địa điểm, Ngô Thủy Ba đã cầm camera quay trực tiếp và ghi lại lời thách đấu trước trận đấu.

Là người gây rắc rối nhất liên minh, Ngô Thủy Ba chà xát tay, nói: "Pink, em đã xem truyền hình trực tiếp chưa? Đám người Tô Bá vừa mới nói muốn tiếp tục dạy em chơi game, với tư cách là chị em liên minh, em có cái gì muốn nói với bọn họ không?"

"A?"

Tả Đào đầu tiên là lười biếng mà ngáp một cái: "Dạy em chơi game?" Ra vẻ khó xử mà lắc lắc đầu, nói: "Chỉ sợ mọi người không cơ hội này, huấn luyện viên chúng em vừa mới còn dặn dò em không cần nhường."

Cậu lại thổn thức một tiếng, nhìn về phía Tống Thời Hàn: "Anh cũng không thể nhường đâu."

Lúc Tả Đào nói lời tuy rằng rũ mắt, nhưng sự xấu xa ẩn chứa trong mắt cậu không hề che giấu, tất cả đều là sự sắc bén của một chàng trai trẻ.

Bình luận nháy mắt bị một mảnh ha ha ha thổi quét ——

【 ha ha ha ha, cười chết, đột nhiên muốn nhìn thấy vẻ mặt điên cuồng của Tô Bá! 】

【 ha ha ha ha ha ha ha ha ——】

【 cảm giác gần nhất bé Pink trở nên tự tin rất nhiều, mẹ yêu con, thi đấu cố lên a a a!!! 】

【 ha ha ha, vốn đang lo lắng ai thua đều rất khổ sở, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy rất vui. 】

【 Không sao, thắng thua đều có thể tiến vào trận chung kết! 】

【 Vừa mới từ FG tới, một giây trước, Tô Bá còn nói với Wizard, nên đè Pink  vảo ổ đánh, không cần lưu tình. 】

【 Có một điều cần nói, chỉ có một mình tôi cắn thôi sao! 】

【 a a a a ha ha ha, có phải hai người hiểu nhầm cái gì rồi không nơi này là nơi để cho hai người tú ân ái sao?!! 】

Ngô Thủy Ba nghẹn cười, lại nhìn về phía Tống Thời Hàn: "Fire thì sao, có cái gì muốn nói không?"

Tống Thời Hàn nhìn về phía màn ảnh, đặt tay lên vai thiếu niên bên cạnh.

Như thể đang suy nghĩ điều gì đó, anh liếc nhìn qua bình luận, cong môi không có chút thành ý nói:

"Sân thi đấu không nhận thân tình, dì nhỏ, xin lỗi."

- ---------------------

Đọc truyện chữ Full