DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Vờ Ngoan Ngoãn
Chương 121

【 ha ha ha ha, thật mẹ nó trên sân thi đấu không có tình thân, ai đó đến tính toán diện tích bóng ma tâm lý của Tô Bá đo? 】

【 Nhìn cái vẻ mặt như mụ dì ghẻ đang cười của Ba Ba đi! Không cần nhịn đâu, cứ lớn mật cười thật to đi ha ha ha ——】

【 Cứu mạng, tôi thật sự sắp bị đám người này làm cho cười chết! 】

【 Vừa rồi trong một nháy mắt, tôi hoài nghi chính mình không phải xem hậy trường thi đấu, mà là một bộ phim truyền hình trực tiếp, các chị em thật ngọt tôi chỉ nói một lần thôi.】

【 Đánh đi, đánh đi, tôi muốn xem, tôi muốn xem! 】

......

【 ô ô ô Có cảm giác Fire đã hạ phàm. Đến cả dì nhỏ cũng trực tiếp kêu rồi, cho nên bọn họ là đã gặp người lớn rồi đúng không? Tiến triển thật nhanh, tôi đã yêu! 】

【 Không nhanh. Tôi còn hoài nghi bọn họ đã sớm yêu đương vụng trộm từ lâu, trong trận đấu với Bear cách đây không lâu, trên cổ của Fire còn có dấu hôn, những chiêu trò nhỏ giữa đôi tình nhân trẻ không thể giấu được tôi đâu / châm thuốc.jpg】

【 Trời đất, lầu trên vừa nói như vậy tôi liền thấy quá đúng. Không được, tôi phải đi về lục lại! 】

Trình độ điên cuồng của khu bình luận đến khi Ngô Thủy Ba rời khỏi phòng nghỉ của Wildfire, mới dần dần bình ổn lại.

Vương Thu ôm điện thoại di động trong tay bay tới, ánh mắt vẫn dán chặt vào bình luận, như cũ vẫn cười như điên: "Kích thích, không biết chờ lát nữa dì nhỏ có chạy tới đây đại khai sát giới hay không."

Từ bối rối ban đầu cho đến tê dại hiện tại, Tả Đào đã có thể đối mặt tốt với bỡn cợt của Vương Thu, nói: "Ừ, nếu dì nhỏ mà chạy tới, mọi người liền thả anh ra."

Vương Thu thở dài: "Quả Đào, em thay đổi. Anh vẫn thích đoạn thời gian chúng ta còn mới quen nhau kia, chúng ta đều có chút câu nệ và chân thành."

Khương Minh từ phía sau vỗ nhẹ lên vai hắn: "Đừng chơi nữa, nắm chặt thời gian chuẩn bị, một lát nữa phải lên sân khấu."

Đang nói, Tư Tranh mở cửa phòng nghỉ bước vào, xách theo mấy hộp đá bào đựng trong một chiếc túi trong suốt, đá bào trong suốt như pha lê, bên trên còn thả thêm một ít trái cây tươi, trong thời tiết nóng nực này, chỉ nhìn thôi cũng như xoa dịu đi cơn nóng. 

Khương Minh nhìn hắn một cái: "Đặt khi nào vậy"

Vương Thu trực tiếp đi lên đón: "Sao hôm nay Tranh tổng tri kỷ như vậy, tôi còn chưa nói gì, mà anh đã biết tôi muốn ăn đá bào."

"Biến biến biến." Tư Tranh ghét bỏ mà né tránh cái tay của Vương Thu. Mà Cat chỉ nhìn thoáng qua cái túi kia, liền đoán được: "Là chị dâu đưa tới?"

"Ừ."

Nụ cười trên mặt Tư Tranh hoàn toàn không che giấu được, hắn lấy từng viên đá bào trong túi ra phân phát cho mọi người, nói: "Tôi cũng vừa mới biết. Em ấy vừa lúc có việc phải tới gần đây cho nên liền tới tỉnh J chơi mấy ngày."

Tư Tranh: "À, đây là món cô ấy đặc biệt làm cho chúng ta."

Khương Minh nói: "Người đâu, sao cậu không mang vào luôn?"

Tư Tranh: "Đã ngồi vào bàn, nói là cùng tới với các chị em."

Khương Minh nghe vậy cũng không nói thêm gì nửa, chỉ nói một câu: "Vậy chờ lát nữa thi đấu xong thì cùng đi ăn bữa cơm."

Tư Tranh gật đầu, dừng một lát, lại nói: "Anh Khương, tối nay em xin nghỉ phép được không? Bọn em đã lâu không gặp."

Mọi người dùng ánh mắt bát quái nhìn Tư Tranh.

Khương Minh cười: "Tôi đây còn có thể nói không được sao, chỉ cần thắng, cậu muốn gì cũng được."

Vương Thu ăn một miếng đá bào: "Yên tâm, chỉ bằng một miếng đá bào này, tôi nhất định đem hết toàn lực giúp mọi người cùng nhau nhằm vào dì nhỏ!"

Mọi người đều nở nụ cười.

Trước thềm trận chung kết, trận đấu giữa Wildfire và FG quả thực đã thu hút đủ sự chú ý. Mọi người đều nói đùa, cứ việc đều gọi đây là hai chiến đội chị em, nhưng bỏ qua vui đùa ấy, thực lực của cả hai chiến đội đều không thể nghi ngờ là đứng đầu tiêu chuẩn, cả nhóm lên sân theo bài hát chủ đề sôi động của cuộc thi mùa hè, toàn bộ tràng thi đấu bộc phát ra tiếng hét đinh tai nhức óc.

"Oa, hôm nay mọi người đều rất nhiệt tình." Trên đài bình luận, Ngô Thủy Ba cười chào hỏi mọi người. Mặc dù mọi người đều đã quen thuộc với Wildfire và FG nhưng hắn vẫn giới thiệu hai đội như thường lệ, cuối cùng nhìn Lâm Thái Sâm ở bên cạnh, trêu chọc một câu: "Thái Sâm, lại nói, Wildfire và FG đều có quan hệ với anh, không biết có thể hỏi anh một câu hôm nay anh xem trọng đội nào hơn không?"

"Không tiện."

Lâm Thái Sâm trả lời rất dứt khoát, cười hừ hừ: "Sóng tổng, chúng ta đều là bạn nối khố nhiều năm, ít đào hố cho tôi đi?"

Ngô Thủy Ba: "Ha ha ha nào có, chính là tò mò muốn hỏi một chút, dù sao hẳn là người xem tại hiện trường và phát sóng trực tiếp cũng rất tò mò,à."

【 ha ha ha ha tò mò, rất tò mò, chính là nói tương đương tò mò. 】

【 Gây chuyện phải xem Ba Ba. 】

【 Chúng ta hãy giơ micro nhỏ lên, cho nên —— Lâm Thái Sâm tiên sinh, đáp án của anh là? 】

【 Các ngươi muốn tôi cười chết sao, đừng lố quá, cứ trêu chọc Sâm của tôi như vậy, trở về anh ấy lại phải quỳ ván giặt đồ ha ha ha ha! 】

【 Ở hiện trường, Tô Bá vừa mới ném ánh mắt tử thần về phía Sâm tổng. 】

Lâm Thái Sâm hoàn toàn không tiếp đề này: "Vậy cậu cứ tò mò đi." Hắn cười dùng đôi tay làm thủ thế  tạm dừng đề tài này, nói: "Mặc kệ kết quả hôm nay như thế nào, từ mùa giải thông thường đến hôm nay, mặc kệ là FG hay là Wildfire, bọn họ đều là nhứng chiến đội mạnh của Liên Minh!"

Khán giả lại reo hò.

Trong lúc hai người trao đổi vài câu thì hai bên đã bước vào phần Cấm/Chọn, chủ đề lại quay lại trò chơi.

Wildfire đã tập trung vào 3C tầm trung và cuối trong suốt vòng loại trực tiếp, họ có lợi thế riêng về mặt này, hơn nữa dựa theo quy tắc thi đấu của Wind Up, chỉ có ba vị trí cấm được đưa ra trong vòng loại trực tiếp nên họ cũng không phải lo lắng bị đối thủ nhắm tới nhiều nên FG cũng không thèm do dự quá nhiều, những vị trí cấm chọn vẫn dựa theo thường lệ. Mà bên Wildfire, cũng cấm Wizard chọn Long Ma và phụ trợ Run chọn Quang Minh Chi Nguyên như thường lệ, khi trò chơi đạt tới trình độ như bọn họ, mỗi người đều có sở trường anh hùng riêng, không ai sẽ mạo hiểm thả người ra, giống như Tả Đào am hiểu nhất là Hư Vô, không biết từ khi nào bắt đầu, mỗi lần đến Cấm/Chọn, cũng có thân ảnh hắn.

Phân đoạn Cấm/Chọn kết thúc, trận đấu chính thức bắt đầu.

Trận đầu, Tả Đào phối hợp Tống Thời Hàn giành được lợi thế rất lớn trong giai đoạn đầu. Tả Đào lấy phương thức tàn bạo để cho FG thấy chính mình vẫn nhớ kỹ mỗi thù bị nhắm vào trước đó, đi lên liền lấy ra 12 phần tập trung, ngoài ra Cat còn thỉnh thoảng xuống đường dưới để gank, thương tổn bùng nổ đến mức Run thậm chí không kịp hồi máu cho đồng đội.

Vì vậy ở ván thứ 2, FG đã nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật. Run không còn theo AD nữa mà quay lại lối chơi thông thường, theo sau Wizard để giúp phát triển, rốt cuộc ở trong phút thứ 30 của cuộc thi đấu giành được hơn một điểm, coi như hòa nhau một ván.

Như thể đã thỏa thuận, hai bên trước sau luân phiên duy trì tình trạng tôi thắng một cậu thắng một. Trận đấu vẫn đang diễn ra một cách căng thẳng, điểm số cũng thành 2:1. Sau mười phút tạm dừng, ván BO5 thứ tư chính thức bắt đầu.

"Các anh em cố lên, nếu ván này lại thua, chúng ta liền phải đánh thêm một ván nữa. Kỳ nghỉ đêm nay của chúng ta rốt cuộc có thể dài bao lâu, liền phải xem một ván này."

Trong giọng nói của đội, tuy Vương Thu đang cười nói nhưng trong giọng điệu vẫn ẩn chứa một chút căng thẳng và lo lắng không thể che giấu. Đây là trận đấu cuối cùng trước trận chung kết, nếu thua, họ sẽ bỏ lỡ trận chung kết.

Tống Thời Hàn nhìn thoáng qua đối phương đã chọn trước anh hùng, khóa chặt AD mạnh: "Chúng ta có thể thắng."

Khương Minh cũng từ phía sau đánh vào sau đầu Vương Thu: "Ít nói mấy câu ủ rũ, lo đánh cho tốt đi, vấn đề không lớn."

Cũng không phải hắn mạnh miệng, thực lực các thành viên trong đội không kém hơn so với FG, lúc trước trong vòng sơ loại điểm yếu duy nhất của bọn họ là phối hợp, nhưng điểm này sau khi trải qua mấy tháng huấn luyện đã không còn tồn tại nữa. Thậm chí còn ngoài dự kiến của Khương Minh, những người trẻ tuổi này phối hợp tốt đến không ngờ, đặc biệt là đường dưới, phối hợp của bọn họ vốn đã lô hỏa thuần thanh.

Khương Minh vẫn có chút tin tưởng vào bọn họ.

Câu nói này chắc chắn đã mang lại cho mọi người niềm tin rất lớn.

Tống Thời Hàn cũng giữ lời, sau khi lấy giọt máu đầu tiên, thấy Wizard vẫn còn ở đường trên nên trực tiếp lựa chọn xâm chiếm khu vực rừng rậm ở đường dưới đối diện, mà Tả Đào còn đang linh hoạt thay đổi nửa bổ sung máu nửa đấu pháp, miễn cưỡng lấy được chút ưu thế ở đường dưới. 

12 phút, thấy khu lam bị trộm, Wizard tàng hình lao về phía giữa, Vương Thu nhất thời không đề phòng bị bắt ở tại chỗ, kỹ năng thậm chí cũng chưa kịp ấn, màn hình trực tiếp đen.

Cùng thời gian, Tư Tranh nhìn đúng thời điểm và dịch chuyển từ đường trên, dùng đại chiêu để khống chế Chun cùng Run đang lạc đơn, Cat ngay sau đó kịp thời đuổi tới, tuy rằng hoàn thành thu hoạch, lại cũng bị Wizard lần nữa ẩn thân lấy đầu.

Phút thứ 25 của trận đấu, thế trận của hai bên gần như tương đương nhau.

Ba mươi hai phút sau, con rồng thứ ba đã được đổi mới

Khi đó, cả Wildfire và FG đều mất đi một tháp, các siêu chiến binh lại được điều động từ suối khiến tình hình càng thêm nôn nóng. Lúc này, tinh thần của mọi người đều rất căng thẳng, gần như đang cố gắng hết sức để tránh xảy ra sai sót, chờ đợi cơ hội tốt hơn.

Nhưng mà đúng lúc này,FG bất ngờ thay đổi lối chơi, chỉ để lại  Chun canh giữ căn cứ dọn dẹp đám siêu chiến binh, còn Wizard dẫn Run thẳng đến hố rồng.

【 A?  Chuyện gì đang xảy ra với Wizard vậy? Phong cách của anh ấy không phải là mạo hiểm như vậy. 】

【Không thể trì hoãn được nữa, càng về sau sẽ càng khó khăn hơn 】

【 Tôi nghĩ không có gì sai cả, lúc này không lấy rồng còn chờ đến lúc nào? 】

【 Cảm giác Wildfire sắp không được. 】

【 Cười chết, ngươi là đẳng cấp gì, mà vừa há mồm chính là Wildfire không được, tôi thấy FG mới nguy hiểm đấy. 】

【 Thôi thôi thôi, đều là người một nhà đừng cãi nhau đừng cãi nhau!!! 】

Không riêng gì bình luân, bên phía Wildfire cũng có chút ngoài ý muốn.

Tuy nhiên, tình hình trên sân đang thay đổi nhanh đến mức mọi người không còn thời gian để suy nghĩ nữa, Vương Thu trực tiếp ở đường giữa mở đại viễn trình chi viện đoàn chiến ở hố rồng, lúc đó mấy người FG đều đã đuổi tới, hỗn chiến chạm vào là nổ ngay. Tả Đào tránh ở một vị trí an toàn rồi lâu lâu thêm buff cho mọi người, mà Wizard còn đang yểm hộ cho Run, gây ra hàng trăm sát thương cho rồng lớn.

Ngô Thủy Ba: "Mặc dù khá mạo hiểm, nhưng...... Đợt sóng này Wildfire có chút nguy hiểm, Fire còn ở nước suối đuổi lên, một khi để Wizard lấy được rồng lớn, cục diện này liền cơ bản kết thúc. A...... Chờ đã, Pink đang làm gì vậy?"

"Hẳn là muốn cướp rồng." Lâm Thái Sâm nói: "Chiêu cuối của pháp sư có thể sao chép bất kỳ kỹ năng nào của đối thủ, bao gồm cả Hình phạt của Pháp sư, tôi thấy Pink hẳn là có ý tưởng này. Nhưng vẫn quá khó khăn, hiện tại Wizard đã mặc đủ trang bị thần, Cat đã tàn huyết, chỉ là một mình SZ khẳng định không chống đỡ nổi đến lúc Fire......"

Hắn còn chưa nói xong, toàn trường bỗng nhiên truyền đến một tiếng ồ.

Liền thấy trên màn hình lớn, Tả Đào xem chuẩn thời cơ, bước tới để đánh cắp Hình phạt của Pháp sư trước sự chứng kiến ​​​​của mọi người, sau đó, khi con rồng chỉ còn lại một chút máu, cậu liền ấn Hình phạt trước mặt Wizard.

Tốc độ ra tay của cậu thực sự quá nhanh, mấu chốt tính toán sát thương lại chính xác đến mức khiến người ta tê dại. Phải biết rằng trong trường hợp này, một khi thất bại, hành vi này chẳng khác gì là tặng đầu cho đối phương.

【 Mẹ nó quá ngầy!!! 】

【 Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tôi cái gì cũng chưa thấy thì rồng đã biến mất? A a a, Pink rốt cuộc làm thế nào vậy?! 】

【 Anh em tôi cũng vậy, tôi chính là cảm giác thấy hoa mắt......】

【 Nhiều nhất trong một giây, tốc biến để cướp kỹ năng sau đó quay lại trừng phạt con rồng, cái năng lực phản ứng này tôi chỉ muốn nói một câu đứng đầu Liên Minh cũng không quá phận đúng không? 】

【 Không quá phận một chút đều không quá phận, da đầu tôi đã tê dại!!! 】

Nói thật, ngay cả chính Tả Đào vừa rồi cũng khẩn trương muốn chết, mãi đến khi thuận tay lấy rồng lớn, mới nhẹ nhàng thở ra.

Ngay sau đó cậu nhếch miệng nở nụ cười, vén tóc ra sau, tất cả mặt mày đều như đang tỏa sáng: "Các anh em, rồng tôi đã cầm, còn lại liền giao cho mọi người."

Vương Thu: "A a a, Quả Đào anh yêu em!!"

Cat: "Yên tâm."

Tư Tranh thì còn đang đuổi tới chỗ Tả Đào: "Quả Đào chạy về chỗ anh, anh tranh thủ chắn hộ em!"

Trong nháy mắt khi rồng lớn bị cướp, Wizard cũng nhanh chóng phản ứng lại, lập tức cắn ngược lại ảo thuật do Tả Đào điều khiển. Nhưng Tả Đào đã hoàn thành nhiệm vụ, mặc dù ném đầu người cũng là kiếm lời.

"Em hẳn là phải chết."

Tả Đào nhìn vị trí của Tư Tranh, thậm chí cũng không tính toán trốn, ném những kỹ năng còn lại lên người Wizard, nhưng mà ngay khi cậu cho rằng mình xong đời, Tống Thời Hàn bỗng chốc tốc biến xuyên tường, đồng thời đưa tới trị liệu, ròi quay lại mấy phát A hoàn thành thu hoạch.

"Ừ, không chết được."

Giọng nói trầm tĩnh và từ tính vang lên trong tai nghe, vô tình bắt lấy trái tim.

Vương Thu: "Ha ha ha ha, tô mẹ nó lúc này hai người còn phải tú ân ái!!"

Cat uyển chuyển nhắc nhở: "Còn đang thi đấu, nói tục sẽ bị phạt tiền."

Tư Tranh cười lớn: "Ha ha ha ha."

Tất cả những mọi người sau khi nhận được BUFF rồng, nhanh chóng đuổi theo những người của FG còn sống sót, rồi đi nổ tung trụ. 

Trên màn hình lớn nhảy ra một chữ Victory thật to, Ngô Thủy Ba là người đầu tiên đứng dậy hoan hô ra tiếng: "Chúc mừng Wildfire! Chúc mừng thăng cấp trận chung kết!!!"

——

Ban đêm.

Khương Minh đã giữ lời hứa, cho mọi người nghỉ một đêm, sau khi hoàn thành việc rà soát như thường lệ, hắn chiêu đãi mọi người một bữa tiệc do chính mình chi trả. Trong bữa cơm chiều, Tả Đào cũng là lần đầu tiên gặp mặt bạn gái Tư Tranh, như mọi người đã đề cập trước đó, cô ấy là một người rất dễ gần, chỉ trong thời gian ngắn đã hòa hợp với mọi người. Chỉ là làm cậu tương đối ngoài ý muốn chính là, một tuyển thủ thẳng nam như Tư Tranh, cư nhiên cũng có lúc ôn nhu đến vậy.

Từ lúc bưng thức ăn ra, hắn cơ hồ không để đối phương tự mình động thủ gắp đồ ăn, ngay cả trứng tôm cũng tự mình lột vỏ đặt ở trong chén.

Tả Đào cảm thấy kỳ quái, nhìn lại hai lần, lúc cúi đầu ăn xong, một con tôm cũng được cho vào bát của cậu.

Tả Đào sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tống Thời Hàn. Anh cũng tình cờ cụp mắt xuống nhìn sang, Tả Đào còn chưa kịp nói gì thì thấy những người khác đang cười nửa miệng nhìn sang, cậu ho khan một tiếng nói: "Anh cũng tự mình ăn đi."

Tống Thời Hàn tùy ý cười, lại gắp một con tôm đã bóc vỏ vào bát, nói: "Ừ, ăn cơm."

Thấy một màn này, khóe miệng Tả Đào  nhịn không được mà tràn ra một chút ý cười.

Buổi tối mọi người uống chút rượu, lúc trở lại khách sạn, không biết là ai đề nghị, định đi KTV gần đó chơi một lát. Tả Đào có chút mệt mỏi nên không đi qua, trận đấu thứ tư hôm nay với FG đã để lại ấn tượng sâu sắc cho cậu, đặc biệt là cuối cùng Tống Thời Hàn tốc biến tới cứu cậu, cậu tính toán trở về xem lại một lần.

Đó là một lần hiếm hoi được nghỉ ngơi, khi quay lại, Tả Đào mang theo vại bia, lại từ trên bàn Vương Thu cầm một điếu thuốc, mới trở lại phòng.

Trong phòng có máy chiếu, dùng điện thoại di động chiếu màn hình rất thuận tiện.

【 Động tác này của Hàn Thần quá soái! 】

【 Bé Tóc Hồng cũng không kém, đợt cướp ở hố rồng là mấu chốt, cậu ấy đã khiến tôi đổi mới cái nhìn về hỗ trợ. 】

【 không kém không kém, đương nhiên không kém, đôi phu thê nhỏ này phối hợp quả thực tuyệt! 】

【 Thật tình, tôi nếu là bé Pink, tôi có thể ở tại chỗ biểu diễn một màn Hàn Thần đánh gãy chân! 】

【 Cho tôi thay mặt Pink bày tỏ tấm lòng —— a a a chồng quá đẹp trai, thật muốn hôn chồng, chồng thật lợi hại! a a a! 】

【 Lầu trên, tôi hoài nghi cậu đang lái xe, nhưng tôi không có chứng cứ. 】

【 không cần chứng cứ, tôi chính là đang lái xe, chồng ơi xin hãy xoạc em!!! 】

Tả Đào nhìn bình luận mà ngây ngốc cười một tiếng, cảm thán nói: "A, chồng ơi xin hãy xoạc em  ——"

Lời còn chưa dứt, của phòng khép hờ đột nhiên bị người ta gõ hai tiếng.

Tả Đào theo bản năng ngẩng đầu, liền đột nhiên không kịp phòng ngừa mà trông thấy Tống Thời Hàn.

Trong nháy mắt như vậy, Tả Đào hoài nghi chính mình uống rượu nhiều nên xuất hiện ảo giác.

Tống Thời Hàn không phải cùng mọi người đi ca hát sao?

Ước chừng là do uống rượu, dưới ánh đèn không mấy sáng, đôi mắt người đàn ông hơi đỏ lên, không biết đã đứng đó nghe bao lâu, lười biếng dựa vào khung cửa.

Tả Đào: "......"

Một giây trước cậu còn đang khoe khoang mà làm động tác phun vòng khói, giây tiếp theo liền  nghênh đón ánh mắt Tống Thời Hàn, nhớ lại chính mình vừa mới nói cái gì, cả người đều cư.ơng cứng.

"Khụ khụ."

Tả Đào bị sặc nước miếng của mình, đầu cũng lắc lư, cậu theo bản năng ngoan ngoãn đưa thuốc lá ra, thoạt nhìn có chút buồn cười: "Chồng...... Hút...... Hút một ngụm không?"

Dường như phát hiện ra điều gì thú vị, Tống Thời Hàn cất bước đi vào tới phòng, ngẩng đầu nhìn màn hình chiếu trên tường, thản nhiên đưa tay cởi một chiếc cúc áo sơ mi của mình.

Tống Thời Hàn không nhanh không chậm mà đi tới mép giường rồi dừng lại, liếc mắt nhìn Tả Đào đỏ ửng cả khuôn mặt: "Tả Đào, em vừa mới nói......"

Anh hơi dừng lại, lại cười như không cười: "Muốn chồng xoạc là làm cái gì?"

Đọc truyện chữ Full