DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài
Chương 27: Chương 27


Edit + Beta: V
Túc Mạc ngẩn ra: "Phiền anh quá."
Người đàn ông kia nghe vậy chợt khựng lại, sau khi Túc Mạc vào thì đóng cửa, hướng dẫn cậu đi về phía trước.
Túc Mạc nhanh chóng suy nghĩ, hình như cậu chưa từng gặp người này trong nhà bà Trình thì phải.
Cậu thấy ngờ ngợ, rồi sực nhớ ra là mình đã gặp người này ở đâu – bên ngoài văn phòng của Chủ nhiệm Lưu ở Đại học Thủ Đô.

Lúc ấy anh mặc vest, mang giày da, khác hẳn áo sơ mi quần trắng hiện giờ, chỉ có mỗi cái khí chất kia khiến người ta khó quên mà thôi.
Anh ấy là gì của bà Trình nhỉ?
Nhà của bà Trình không khác mấy so với trí nhớ của cậu, đi qua huyền quan thì nhìn thấy bà cụ đang ngồi trên sô pha phủ thảm lông, bà thấy Túc Mạc tới thì vội vàng duỗi tay tiếp đón: "Bé Mạc tới rồi hả? Mau lại đây với bà nào."
Túc Mạc thoáng gật đầu chào hỏi với người đàn ông bên cạnh: "Con chào bà, buổi sáng tốt lành, sức khỏe bà sao rồi ạ?"
"Khá hơn nhiều rồi." Bà Trình kéo Túc Mạc ngồi xuống, nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới: "Sắc mặt tốt hơn trước kia, người cũng cao hơn, đẹp ra hẳn, lúc trước con chỉ mới cao tới đây, cứ cắm mặt trong phòng thí nghiệm suốt, phải đi giải sầu một chút mới tốt cho sức khỏe."
Túc Mạc vâng dạ, cậu đưa quà cho bà cụ: "Con có mang theo chút lá trà, lúc trước bà nói muốn một người máy nhỏ ở bên cạnh bầu bạn, con cũng mang tới rồi đây."
Bà Trình nghe vậy thì vui lắm, chờ không nổi lập tức mở hộp gỗ đàn kia ra, bên trong là một người máy nhỏ, bà bèn khoe với người đàn ông kế bên, sau lại nói: "Nhìn này, bà chỉ thuận miệng nhắc thôi, thế mà con làm thật hở?"
Ánh mắt người nọ dừng trên người Túc Mạc.
Túc Mạc đờ người, cậu giải thích: "Lúc đổi linh kiện cho Nhạc Nhạc con có mua nhiều một chút, chế tạo một người máy để chơi cờ không khó lắm, con có đặt hai bộ hệ thống thông minh có thể thay thế vào đó, nó sẽ tự động cập nhật thông tin kỳ phổ trên Tinh Võng, đồng thời nhập một số kỳ phổ trong sách cổ mà bà thích vào, có thể điều khiển bằng giọng nói nữa."
"Vậy thì tiện quá." Bà Trình vô cùng vui vẻ, nói được nửa thì sực nhớ: "Xem bà kìa, quên giới thiệu cho cháu, đây là cháu trai bà Úc Trăn, đợt này nó được nghỉ phép, lại nghe bà muốn về bên này ở nên cùng đi chung luôn."
Túc Mạc lễ phép gọi: "Chào anh ạ."
Cậu biết Úc Trăn, đây là bạn tốt của Trương Khải, người tổng phụ trách hạng mục thiết bị đăng nhập hợp tác giữa tập đoàn Thương Khung và Sở Nghiên Cứu Số 1, sắp tới được nghỉ phép, chỉ là không ngờ cậu đã gặp anh trước đó, lại càng không ngờ anh là cháu trai của bà Trình.
"Tôi biết cậu." Úc Trăn nhìn Túc Mạc, vẻ sắc bén thu lại không ít, thay vào đó là một loại ánh mắt thưởng thức: "Lần trước đến Đại học Thủ Đô, Chủ nhiệm Lưu đã tiến cử cậu, nhưng cuối cùng cậu không đồng ý lời mời đến Viện Nghiên Cứu."
Túc Mạc: "Xin lỗi, em có lý do cá nhân ạ."
Úc Trăn gật đầu: "Không cần xin lỗi, do chúng tôi quá đường đột."
Bà Trình không ngờ hai đứa nhỏ quen biết nhau, bà lại kéo Túc Mạc lại trò chuyện cả buổi.

Cậu ở nhà họ ăn cơm trưa, người xuống bếp là Úc Trăn, Túc Mạc định hỗ trợ thì bị bà Trình lôi kéo: "Tay nghề của nó không tồi, để anh con làm là được."
Thấy Úc Trăn vừa đi, bà cụ không nhịn được bèn nói về cháu trai của mình, nói đến chuyện anh bận công việc đã nhiều năm không về nhà: "Sau hai mươi tuổi thì ảnh cũng chững chạc, nghe ba nó nói là nó vào làm việc trong tập đoàn, khi bắt đầu làm việc một cái thì chỉ biết lo cho bản thân, hạng mục chưa xong thì không về nhà.

Lần này khó khăn lắm mới có một kỳ nghỉ dài nên nó sang đây ở với bà."
Túc Mạc đáp: "Nhìn anh Trăn lúc nào cũng chững chạc mà."
"Nào có, hồi mười lăm tuổi nó theo cậu mình lê la khắp nơi, chạy tới vài tinh hệ.

Sau này hỏi ba nó mới biết, thằng nhóc này gạt người nhà theo cậu vào đoàn lính đánh thuê." Bà Trình nói đến đây bèn thở dài: "Năm mười bảy tuổi nó suýt mất mạng, mấy chuyện kia là sau này mới kể cho bà nghe.


Thằng bé nhìn có vẻ kiệm lời, nhưng thật ra nó có chủ ý của riêng mình, muốn làm gì thì không ai cản nổi.

Cái này chẳng phải sau khi trở về mới chững chạc lại à? Hồi đó người ngợm như vừa tắm gió tanh mưa máu, bị ba nó nói nhiều lần lắm."
Trông Úc Trăn vô cùng nghiêm túc là thế, song lại không giấu được vẻ sắc bén lạnh thấu xương trên gương mặt, nó không giống với cảm giác của người ngồi lâu ở văn phòng.
Túc Mạc hơi bất ngờ, cậu không nghĩ Úc Trăn cũng có lúc tuổi trẻ đầy nhiệt huyết như thế, cậu khen ngợi: "Giỏi lắm ạ."
Bà Trình nghe vậy thì ngừng nói, nhẹ nhàng vỗ tay Túc Mạc: "Nghe nói gần đây con chơi game hả? Nếu muốn chơi cái gì thì cứ nói với anh Trăn của con, nó biết nhiều trò chơi lắm, mấy ngày nay còn ở nhà chơi game nữa đó."
Bữa trưa nhanh chóng làm xong, ba người ngồi vây quanh bàn cơm.

Điều khiến Túc Mạc ngạc nhiên là Úc Trăn nấu ăn rất ngon, hiện giờ đa số nguyên liệu nấu ăn đều trải qua AI gia công, hầu hết hương vị giống hệt như sách giáo khoa không chê vào đâu được.

Nhưng đồ ăn Úc Trăn làm không giống, hương vị rất đặc biệt, đây là hương vị mà trước giờ Túc Mạc chưa từng nếm qua.
Cơm mà Nhạc Nhạc nấu phải trải qua quá trình nêm nếm khoa học, ít dầu, ít muối, ít đường, không được bỏ quá nhiều gia vị, thậm chí nấu ăn cũng hai ngày nấu một lần.

Trong mắt Nhạc Nhạc, đồ ăn làm theo công thức mà không có sự phối hợp chất dinh dưỡng mới là hợp lý.
Túc Mạc không kìm được ăn nhiều hơn chút, bị cay đến mức uống hết hai ly nước trái cây.
"Có cay quá không?" Úc Trăn biết tình trạng sức khỏe của Túc Mạc, nguyên liệu nấu ăn và gia vị lần này đều chiếu theo tiêu chuẩn dặn dò của bác sĩ.
Túc Mạc lắc đầu: "Vừa ăn rồi ạ."
Úc Trăn nhìn bà Trình, anh đã hỏi khẩu vị của khách.
Bà Trình gắp đồ ăn cho Túc Mạc, cười nói: "Hồi nhỏ bé Mạc thích ăn cay, lúc qua nhà ăn cơm thì mấy ông bà cứ thích cho con ăn đỡ thèm, người máy nhà con không cho ăn, dù sao cũng tới đây rồi thì cũng ăn một chút chứ."
Túc Mạc gật đầu: "Cảm ơn bà ạ."
Úc Trăn nhìn cậu trai đối diện, rõ ràng cậu không thích hợp ăn cay, nhưng lại cứ khoái gắp vài miếng, cay quá thì uống nước trái cây.
Sau khi cơm nước xong xuôi thì người máy dọn dẹp bàn ăn, trong phòng khách bày một bàn cờ.
Úc Trăn về phòng lấy sách, khi ra tới nơi thì thấy thiếu niên đang uống thuốc trong nhà ăn, balo tùy thân của cậu mang theo đầy đủ thuốc, cậu nhóc đang đứng quay lưng về phía phòng khách dùng nước ấm uống thuốc.

Anh biết tình trạng của Túc Mạc, bệnh nhân thể chất cấp F, ở toàn bộ Liên Minh Tinh Cầu cũng không có bao nhiêu người.

Lúc trước vì chế tạo thiết bị đăng nhập, anh còn cố ý tham khảo ý kiến của bác sĩ chuyên nghiệp về tiêu chuẩn y tế, thậm chí lúc phát triển thiết bị đăng nhập còn đặt vào đó một kim tiêm đặc hiệu dùng cho trường hợp khẩn cấp.
Bệnh nhân mắc chứng bệnh đặc thù thế này cả đời phải mang thuốc kè kè bên mình, có thể sống được bao lâu phải dựa vào nỗ lực của bản thân thôi.
Lúc sáng mở cửa thấy Túc Mạc anh cũng ngạc nhiên, ban đầu bởi vì giọng nói của cậu hơi quen tai, giống như triệu hoán sư Momo mà anh quen dạo chơi game gần đây.

Nhưng chắc do anh nghĩ nhiều, giờ diện mạo và giọng nói ở Liên Minh Tinh Cầu rất dễ sửa đổi, ngay cả anh cũng điều chỉnh chúng trong game.

Cảm giác mà Momo và Túc Mạc mang lại không giống nhau, người trước thì khí phách, hăng hái, người sau thì câu nệ, điềm tĩnh.
Giọng nói có thể giống, nhưng tính cách lại độc nhất vô nhị.
Cậu trai trông nhỏ và trắng hơn so với ảnh chụp của bà nội, có vẻ thể trọng của cậu không đạt tiêu chuẩn của thanh thiếu niên, sắc mặt và sắc môi cũng thể hiện cơ thể dưới mức khỏe mạnh, nhưng điều bất ngờ là sống lưng cậu thẳng tắp, dáng người chuẩn, chỉ cần đứng đó thôi đã trông như một cây bạch dương trưởng thành cao dong dỏng và khỏe khoắn.
Anh nghĩ, cậu là một người rất lạc quan, và thực tế cũng cho thấy điều đó.
Úc Trăn đứng ở cửa một hồi, thấy Túc Mạc uống thuốc xong thì đi ra phòng khách, khoảng 2 phút sau anh mới cất bước đi qua.

Túc Mạc đang điều chỉnh người máy thử, còn bà nội nhà mình thì nóng lòng muốn chơi cờ, thường xuyên hỏi một hai câu giống như đứa trẻ vậy.
Buổi chiều trôi qua thật mau, người máy AI mà Túc Mạc làm rất thông minh, bà Trình cực am hiểu cờ tướng mà bị đánh bại hai lần, song vẫn nhất quyết kéo người máy chơi hết ván này đến ván khác.

Tối bà Trình còn định giữ Túc Mạc lại ăn cơm, cậu lấy lý do trong nhà có việc nên từ chối khiến bà cụ vô cùng tiếc nuối, bèn bảo cậu khi nào rảnh thì ghé nhà bà ăn cơm.
Sức khỏe bà cụ không tiện đi lại nhiều, vội vàng nói: "Úc Trăn, con tiễn bé Mạc đi."
Túc Mạc vội từ chối: "Cũng gần mà, không cần đâu bà ạ."
Úc Trăn cầm lấy áo khoác trên sô pha: "Đi thôi, tôi tiễn cậu."
Nhà hai người cách nhau không xa, Úc Trăn dứt khoát đưa cậu đến dưới nhà luôn, lúc chuẩn bị rời đi thì Túc Mạc lại đề cập đến một chuyện khác.
Túc Mạc: "Cảm ơn thiết bị đăng nhập của anh Trăn, anh Khải nói với em chuyện thiết bị đăng nhập là anh đề xuất, cảm ơn anh ạ."
Úc Trăn hơi bất ngờ: "Bệnh nhân cấp F mà Trương Khải nói là cậu à?"
Túc Mạc sửng sốt, mỉm cười: "Anh Khải chưa nói với anh ạ?"
"Cậu ấy không có đề cập tình hình của cậu với tôi, xem ra Trương Khải bảo vệ cậu rất tốt đấy." Úc Trăn khẽ gật đầu: "Thiên Hoàn chơi được không? Đã quen với hình thức thực tế ảo chưa? Chắc đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với game thực tế ảo nhỉ."
Túc Mạc nói: "Em quen rồi, chỉ chơi đại thôi à, cũng phải cảm ơn anh."
"Không cần khách sáo." Úc Trăn: "Nếu thiết bị đăng nhập có vấn đề gì thì có thể tới tìm tôi, khoảng thời gian này tôi luôn ở bên đó."
"Dạ, cảm ơn anh." Túc Mạc lễ phép tạm biệt: "Em lên nhà trước đây, cảm ơn anh Trăn."
Úc Trăn nhìn Túc Mạc lên lầu rồi mới rời đi, vừa về nhà thì thấy bà Trình vẫn còn chơi cờ, bèn nói: "Hôm nay bà chơi lâu rồi, phải chủ ý nghỉ ngơi."
Bà Trình hỏi: "Con thấy bé Mạc thế nào?"
"Là một người rất lễ phép." Úc Trăn bước qua tắt nguồn người máy, đang định thu hồi thì nghe bà Trình thở dài.
Bà Trình: "Hồi đó thằng bé hoạt bát lắm, vừa cao vừa gầy, nó hay sang nhà kéo bà hay ông nội con chơi cờ.

Cha mẹ thằng bé mất sớm, gặp sự cố khi đi tàu thăm dò vũ trụ, sau khi chú nó mang lại đây thì sống một thân một mình, chỉ có mỗi người máy bảo mẫu chăm sóc nó."
Úc Trăn nghe vậy thì ngẩn ra, anh hoàn toàn không nhìn ra Túc Mạc là cô nhi: "Không có ai xin nhận nuôi ạ?"
"Thằng bé không muốn, nó mới mấy tuổi đầu mà đã thông minh, có chủ kiến của mình rồi." Giọng bà Trình nghe hơi đau lòng: "Hình như lúc nó tới đây là tầm bảy, tám tuổi thì phải, cao bằng cái bàn kia thôi, chú nó mang đi làm quen khắp nơi, cũng không phải chú ruột mà là chiến hữu của ba nó.


Khi bà gặp nó lần đầu thì thằng bé đang ăn cơm dinh dưỡng mà người máy nấu, canh suông vậy thôi, ăn thế sao mà lớn nổi.

Sau này thằng bé khiến ai trong tiểu khu cũng thích nó hết, thường xuyên gọi qua nhà ăn cơm, lúc ấy nó sẽ mang theo một món quà nhỏ để đáp lễ, lúc thì quà làm thủ công, lúc thì đưa mấy món đồ chơi nhỏ..."
Người trong tiểu khu nhìn cậu lớn lên, Túc Mạc ăn qua cơm của trăm nhà, một thân một mình sống đến bây giờ.
"Không có ai dạy mà nó vẫn hiểu chuyện như vậy." Bà Trình vỗ vai Úc Trăn: "Chuyên ngành của thằng bé với liên quan một chút với ngành nghề của con, nên sau này có gặp thì quan tâm nó hơn nhé."
***
Bên trong trò chơi, thời gian đếm ngược 24 tiếng ở Quán Trọ Hoang Mạc còn lại 1 tiếng cuối cùng.
Hôm nay Quả Sơn Tra online sớm, không phụ phó thác của hai sếp lớn nhà mình tối qua, cậu ta bỏ thời gian đi vòng quanh hai tầng của quán trọ vô số lần, đừng nói là phát hiện manh mối, ban ngày ngay cả chạy bàn cũng không lên lầu.

Các bài thảo luận trên diễn đàn bị lan truyền chóng mặt, bọn họ tò mò về khen thưởng cuối cùng và hình thức khiêu chiến của Quán Trọ Hoang Mạc.
Các hoạt động khiêu chiến như này trên toàn server, sau Túng Thiên Khải thì đây là cái thứ hai, nhưng Quán Trọ Hoang Mạc chỉ là mở đầu, sau khi cửa thứ nhất kết thúc không lâu thì trong phạm vi toàn server lại xuất hiện vài hoạt động giai thoại với quy mô nhỏ.
[Bên Đồng Hoang Hàn Nha cũng mở hoạt động, cuộc chạy đua trên đồng hoang hả? Đúng là thái quá.]
[ĐM, đừng chịu thua đầu não, lần trước mém xíu hố tụi mình một trận, tôi là tôi rất khó chịu với thái độ kiêu ngạo này đấy.]
[Chứ gì nữa, tôi chưa từng thấy trò chơi nào có kế hoạch điên khùng như vậy, có thấy thông báo trước đó chưa? Còn nói hoan nghênh người chơi tiến hành đối kháng với trò chơi, tôi thấy nó đang trêu đùa tụi mình chắc luôn.]
[Bồ không thấy người ta phỉ nhổ nó hả? Bên Quán Trọ có mấy người chưa kịp chuẩn bị gì hết, cứ nghĩ gặp được giai thoại nên tiến vào thôi, không kêu gọi bạn bè luôn, cho rằng có khó đến đâu thì cũng là hoạt động giải đố thường làm.

Kết quả vừa mới xác nhận tham gia thì nó "ban tặng" trừng phạt rớt ba cấp? Vậy mà nhịn được à? Có khác gì lừa heo vào lò để giết không?]
[Đây không phải là lần đầu tiên, bạn tôi làm giai thoại cũng bị hố nè, ngay cả giai thoại bình thường cũng bị rớt một cấp, NPC giăng bẫy ngôn ngữ cho nó, tuyệt.]
[Đù móa, thế chẳng phải sau này gặp giai thoại đều phải suy nghĩ kỹ càng hả?]
"Ài, một đám phẫn nộ như vậy cũng không nghĩ ra cách giải quyết." Quả Sơn Tra xem xong diễn đàn thì thất vọng thoát ra, cậu ta nhìn bài trí trong quán trọ, lại bắt đầu một vòng luẩn quẩn tẻ nhạt: "Nguyên ngày nhàm chán."
Cả ngày Gió Mát bừng bừng hứng thú, kéo theo nhóm chiến hữu trong phòng live bắt đầu livestream bố cục tầng ba, tầng bốn.

Dù sao cũng là khu vực mở ra có thời hạn, có không ít cư dân mạng khá tò mò đối với mấy tầng trên của Quán Trọ Hoang Mạc, còn có phe phong cảnh bảo Gió Mát đi thêm vài vòng ghi hình: "Đừng mơ, có câu ngạn ngữ thế nào nhỉ, à, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng...!Hôm nay cậu tính toán xong chưa? Tính xong rồi thì chắc đại ca sẽ online đó."
Cư dân phòng live: Hai người các cậu có thể năng nổ một chút được không?
"Tụi tôi sẽ cố gắng." Gió Mát đi lại đẩy cửa sổ ra: "Cho mọi người nhìn phong cảnh đại mạc nè, phong cảnh này ở tầng ba của Quán Trọ Hoang Mạc..." Đang nói cậu ta chợt dừng lại.
Quả Sơn Tra yếu ớt nói: "Toàn là cát không, có gì đẹp đâu?"
Ngữ điệu Gió Mát nghe sai sai: "Nhóc Quả, cậu lại đây xem thử."
Quả Sơn Tra đi qua: "Vụ gì, tui không có hứng thú ngắm phong cảnh với nam...!Đù, cái gì đây!"
Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài Quán Trọ Hoang Mạc không còn bầu trời sao nữa mà là một không gian đen kịt, trời còn chưa tối mà mây đen đã vây kín lại.

Quả Sơn Tra hít sâu, chợt thấy một chiếc đồng hồ cổ nằm trong đám mây đen, ngay sau đó, nó chuyển động vang lên âm thanh kẽo kẹt.
Đó là một chiếc đồng hồ đếm ngược, giống như đúc tiến độ đếm ngược bọn họ ngủ lại, chỉ là thời gian đếm ngược đó đã nhích lên 1 tiếng mà không ai hay biết, hiện tại chỉ còn 10 phút nữa là bắt đầu cửa thứ hai.
[Cửa thứ hai của Quán Trọ Hoang Mạc sắp mở, đang tiến hành điều động khẩn cấp.]
[Người chơi nhận được quyền ngủ lại là 90 người, đang online 75 người, rời mạng 15 người, đã điều động người chơi đang online, người chơi rời mạng sẽ bị tước quyền ngủ lại và mất tư cách tham gia hoạt động khi thời gian đếm ngược kết thúc.]
"Sao lại thế này?" Quả Sơn Tra vội vàng chạy tới đẩy cửa phòng ra, nhưng cánh cửa như bị hàn chặt, không hề nhúc nhích tí nào, cậu ta sởn tóc gáy, lui về sau vài bước: "Nhóc Gió, không mở cửa được."
"Đệt? Chuyện gì vậy, bố mày còn đang đánh phó bản."

"Quái quỷ gì đây, không phải nói là 24 tiếng hả? Vẫn chưa tới giờ mà!"
Cách một cánh cửa phòng, Quả Sơn Tra nghe được giọng nói của những người chơi trong phòng khác, hình như người chơi đang online bên ngoài đều bị cưỡng chế truyền tống về đây rồi nhốt trong phòng.
"Đầu não là đồ lừa gạt! Không phải vừa nãy còn hơn 1 tiếng nữa sao!" Gió Mát nghe vậy thì hốt hoảng: "Chuyện gì đây trời, trong miêu tả nhiệm vụ đã nói rồi, trò chơi có thể thay đổi miêu tả nhiệm vụ luôn hả?"
[Quán Trọ Hoang Mạc: Đêm khuya đang ngủ, hình như nghe thấy âm thanh kỳ quái gì đó (Nhắc nhở: Khiêu chiến mới, 24 tiếng kể từ khi cửa thứ nhất mở ra, xin người chơi chú ý thời gian, lấy nhắc nhở của nhiệm vụ làm trọng) đếm ngược 00:09:18.]
Quả Sơn Tra mở miêu tả nhiệm vụ ra, cẩn thận đọc lại hai lần thì phát hiện chỗ nào đó sai sai: "24 tiếng kể từ khi cửa thứ nhất mở ra, nhóc Gió, đầu não chơi tụi mình rồi! Đếm ngược danh sách nhiệm vụ là cờ hiệu!"
"24 tiếng kể từ cửa thứ nhất, còn nói lấy nhắc nhở của nhiệm vụ làm trọng, tụi mình tốn 1 tiếng để qua cửa thứ nhất, vậy thời gian mở hoạt động thật sự là đếm ngược 23 tiếng!" Quả Sơn Tra trợn tròn mắt: "Thằng ngu nào viết giới thiệu nhiệm vụ vậy, thứ điên rồ này cũng dám gài vào?"
Đột nhiên, cánh cửa sổ mới bị Gió Mát mở ra chợt đóng lại.
Cửa sổ đóng chặt, hai người bọn họ bị vây trong phòng.
[Mời các người chơi nghỉ ngơi.]
Nghỉ hả? Nghỉ là nghỉ sao?
Quả Sơn Tra và Gió Mát nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn về phía chiếc giường duy nhất trong phòng.

Truyện Hot
"Tui đang suy nghĩ." Quả Sơn Tra im lặng chốc lát: "Còn không đến 6 phút, nếu bọn họ không online kịp thì tính sao giờ?"
Gió Mát tự hỏi bản thân, cũng hỏi đối phương: "Cho nên hôm qua bọn họ offline, sao tụi mình không tạo nhóm hoặc hỏi thông tin liên lạc?"
Cư dân mạng vô cùng sốt ruột trong phòng live:?
Hai người im lặng một hồi, nhìn nhắc nhở nhiệm vụ trước mặt, vì bảo toàn mạng nhỏ nên quyết định lên giường nằm.
"Cho giường cũng ngộ, mấy đội khác năm người làm sao mà ngủ?" Gió Mát nằm lên đó.
Quả Sơn Tra: "Ngủ nghiêng đi, năm người nằm nghiêng ép sát vào nhau thì cũng vừa đó, chỉ có chân phải đung đưa rồi."
Thời gian đếm ngược còn 1 phút.
Quả Sơn Tra nhìn màn giường: "Nhóc Gió, tui cảm thấy hơi tuyệt vọng, nhưng cũng may tiền của tui để trong kho hàng."
"Chả phải bị rớt mấy cấp à? Không cần sợ, dù sao tụi mình cũng chưa max cấp, kiếm thêm kinh nghiệm là được." Gió Mát duy trì bình tĩnh an ủi lẫn nhau: "Đúng rồi, nghỉ ngơi có cần đắp mền không?"
Quả Sơn Tra: "Dù sao thì tôi cũng phải đắp."
Gió Mát vừa lên giường đã đá góc mền lên, hai người vừa đắp xong thì ánh nến trong phòng lay động vài cái, sau đó một luồng âm phong vù vù thổi qua.
Quả Sơn Tra: "Gì nữa đây? Chơi chủ đề kh ủng bố hả?"
Gió Mát: "Sợ gì, tôi được mệnh danh là hoàng tử bé trong phim kinh dị đó [*]."
Ánh nến tối lại đôi chút khiến cả căn phòng trở nên tối tăm.
Quả Sơn Tra: "..."
Gió Mát: "Quá đáng nha, làm vậy mà coi được?"
Vừa dứt lời, ánh nến trong phòng chợt tắt húm.
Gió Mát: "Ể."
Quả Sơn Tra: "Cậu câm miệng đi!"
[*] 我人送外号恐怖片小王子 – Raw như này, mí bạn nào rành tiếng Trung check dùm tui xem đúng khum nha.

Chắc đại loại câu này là "tao là trùm coi phim kinh dị", ha =))).


Đọc truyện chữ Full