DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Toàn Cầu Xâm Nhập
Chương 117: 117: Chương 119


Đọa biến thú muốn phá huỷ một trụ sở dễ như trở bàn tay, khi đó Thanh Giang thị thiếu chút nữa bị một con đọa biến thú ăn sạch, người sống sót bị hao tổn bảy tám phần trong tay của nó.

Về sau Quý Hủ mở ra căn cứ thành luỹ an toàn, đem toàn bộ người sống sót thu nạp bên trong, phong bế thành luỹ, cho dù người sống sót tiết lộ cảm xúc sợ hãi cũng không bị đọa biến thú phát giác.

Cứ như vậy bọn họ chờ đợi đọa biến thú chính mình rời đi, nếu nó không tự mình rời khỏi, Thanh Giang thị thật sự bị ăn sạch, sẽ không còn lưu một người sống.

Nếu Tần Nghiễn An thật sự biến thành như vậy, tìm được hắn thì thế nào? Chẳng lẽ mình mang một con đọa biến thú về cho Thanh Giang thị, cho trấn Bạch Loan hay sao? Loại trạng thái bán đọa biến dùng siêu cường thạch anh lớn một chút có thể giải quyết, nhưng mình làm sao hạ thủ được? Trừ bỏ thả hắn đi, Quý Hủ không biết mình còn có thể làm thế nào.

Trì Ánh trầm mặt:
- Hắn có thể khống chế chính mình.

- Ngay chính hắn còn không thể xác định, anh làm sao xác định hắn có thể khống chế chính mình?
Trì Ánh im lặng.


Quý Hủ nói:
- Trở về đi, đừng vội vàng chịu chết.

Không nói hắn có thể tìm được Tần Nghiễn An hay không, nói một mình hắn lái xe rời đi, phỏng chừng không chết trong tay quái vật, đã trước tiên chết trong tay người sống sót đoạt xe.

Trì Ánh giống như vây thú, dạo qua một vòng một cước đá vào túi da.

- Quý Hủ! Cậu tự hỏi mình lúc hắn không khống chế được, hắn có thương tổn qua cậu không? Trên đời này hắn đã không còn lưu luyến, bản thân tôi cũng muốn làm cho hắn nhớ được còn có người bạn như tôi, nhưng từ khi hắn tìm được cậu, đã không chịu rời đi cậu nửa bước, là bởi vì sao? Bởi vì cậu ở trong lòng hắn mới là quan trọng nhất! Nếu như ngay cả cậu cũng buông tha cho hắn, vậy hắn không phải sẽ thật sự biến thành một con quái vật không có ý thức của nhân loại sao?
Quý Hủ bước từng bước trở về tiểu viện của mình, Trì Ánh còn ở bên ngoài kêu:
- Tôi không thể lý trí giống như cậu phân tích lợi và hại! Chúng ta là người! Là người còn có cảm tình! Hắn xem cậu là em ruột, là người nhà, cậu có xem hắn là anh của mình không? Nếu người nhà của cậu bệnh nan y, dưới tình huống biết rõ sẽ chết, có phải cậu cũng sẽ mặc kệ, chờ hắn đi chết?
Quý Hủ đóng cửa lại, tay run rẩy.

Hắn sẽ không, biết rõ hẳn phải chết, chỉ cần có một tia hi vọng hắn cũng sẽ không buông bỏ, nhưng điều kiện tiên quyết là sẽ không mang tới tai nạn cho người khác.

Hắn đi tìm người, đem tai họa nguy hiểm như vậy mang theo bên cạnh, nói không chừng khi nào liền nổ, huỷ diệt trấn Bạch Loan, huỷ diệt Thanh Giang thị, phạm vi lan tới có thể còn lớn hơn nữa, nhiều mạng người như vậy, quá nặng, hắn không có cách nào khiêng, cũng gánh không được.

Cảm xúc Trì Ánh phi thường kích động, còn muốn tiếp tục kêu, cánh tay lại bị người kéo mạnh.

Sắc mặt Trương thúc khó xem kéo Trì Ánh rời đi, kéo ra tới ngoại căn cứ mới buông tay.

- Tôi biết cậu sốt ruột, nhưng dù sốt ruột cậu cũng không thể bóc vết sẹo của người ta a!
- Ông ngoại tiểu Hủ bị ung thư qua đời, cả nhà nghĩ đủ mọi biện pháp, nghe được nơi nào có phương thuốc cổ truyền đều lập tức dẫn người đi cầu y, bệnh viện chính quy không thu, bọn họ chỉ có thể như vậy, mang theo một tia hi vọng xung quanh bôn ba.


Đại não Trì Ánh dần tỉnh táo lại:
- Hắn có thể vì người nhà làm được một bước này, nhưng đối với Tần Nghiễn An lại không được, xét tới cùng vẫn là không đem hắn xem là người nhà của mình.

Trương thúc thấp giọng trách mắng:
- Tiểu Hủ lúc mười một tuổi mất đi ông ngoại, mười lăm tuổi mất đi cha mẹ, hắn tuy có một bác ruột nhưng có cũng như không có, hắn cũng không có gì lưu luyến! Cậu chỉ biết đứng ở góc độ Tần Nghiễn An suy nghĩ vấn đề, vì sao không suy nghĩ vì sao tiểu Hủ làm như vậy? Chẳng lẽ hắn không muốn có một người nhà một người anh sao? Hắn muốn! Hắn nằm mơ cũng muốn có một người nhà! Bằng không sẽ không đem bà nội của Tần Nghiễn An chiếu cố như vậy! Hắn rất muốn có một người nhà, người khác tốt với hắn một chút, hắn sẽ hồi báo mười phần! Nhi đồng tốt như vậy, làm sao lại bị cậu nói không chịu nổi như thế?
- Căn cứ có nhiều dị hóa nhân như vậy, bọn họ đều có phiêu lưu biến thành quái vật, con quái vật chân đốt chính là ví dụ, nguyên bản hắn cũng là dị hóa nhân, kết quả toàn bộ dị thái cũng không bảo vệ được ý thức của mình, biến thành quái vật chân chính.

Đồng dạng đều có thể biến thành quái vật, hắn có thể thu lưu nhiều dị hóa nhân như vậy, vì sao không thể nhận Tần Nghiễn An?
Trương thúc cũng không biết nguyên nhân, nhưng hắn biết Quý Hủ không phải người máu lạnh.

- Có lẽ là có nguyên nhân khác, cậu đừng tiếp tục bóc vết sẹo của người khác, cho hắn chút thời gian, để cho hắn suy nghĩ cẩn thận.

Trì Ánh buồn bực:
- Cho hắn thời gian đã đủ lâu, nếu không phải hắn chậm chạp không có hành động, tôi cần gì phải như vậy? Hắn ở trong căn cứ an toàn chậm rãi suy nghĩ, Tần Nghiễn An chính là đang ở bên ngoài, sống chết không biết, tôi làm sao không nóng nảy!
Trương thúc hỏi:

- Cậu có biết hắn ở nơi nào sao? Cậu muốn đi đâu tìm hắn? Bên ngoài nguy hiểm như vậy, một mình cậu đi ra ngoài, trừ bỏ bỏ mạng vô ích, còn có thể như thế nào? Tiểu Hủ cho đưa xe cho cậu, không phải là vì ngăn đón không cho cậu đi tìm người, mà là không muốn làm cho cậu đi bỏ mạng.

* * *
Quý Hủ vịn tường đi vào phòng khách, thoát lực ngã lên sô pha, đau đầu tới mức ý thức trống rỗng.

Năng lượng vô hình chậm rãi giãn ra, nở rộ.

Bố tể trốn trên lầu hai cảm giác được nguy hiểm, phát ra thanh âm ô ô thê lương, muốn đánh thức chủ nhân không thích hợp.

Sợi tơ năng lượng không khống chế được, quanh quẩn thành hình dạng con mắt, « trành » lên con mồi trên lầu hai.

.


Đọc truyện chữ Full