DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo
Chương 106: 106: Ngoại Truyện 14 Ghi Chú Bị Lộ


Một quyền của Hứa Thanh Minh đánh vào bông vải, sắc mặt xấu hổ vô cùng.
Camera ghi lại cảnh này đầy chân thực, trợ lý thấy vậy run lẩy bẩy.
" Đạo diễn Vương, cảnh này chúng ta có phải xoá đi không?" Phát sóng ra ngoài có thể tạo ra trận gió tanh mưa máu có thể nhìn thấy bằng mắt thường luôn ấy.
"Xóa cái gì.

"Đạo diễn Vương bí hiểm nói:" Chương trình giải trí cần nhất chính là loại xung đột này!" Trên mặt còn viết gây chuyện còn ngại không đủ lớn.
Trợ lý mở miệng: "...!Vậy ngài không sợ bị thầy Thích đánh một trận sao?"
Vẻ mặt đạo diễn Vương đột nhiên thâm trầm: "......" Sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Vậy xóa đi!"
Tiểu trợ lý: "......
Kết quả đoạn này không chỉ không xóa.

Hậu kỳ gây sự, cắt riêng đoạn đối thoại này của đạo diễn Vương.
Fan điên cuồng đăng lại cười nhạo đạo diễn Vương nhát cáy.
Đây lại là chuyện sau này.
-
Sau khi Hứa Thanh Minh hỏi như vậy, trò chơi thật hay thách cũng kết thúc.
Trước khi đi hắn còn đi tới xin lỗi: "thầy Tiểu Tuyên, vừa rồi tôi chỉ là nói đùa thôi, cậu đừng để ở trong lòng."
Phượng Tuyên lúc này đã có chút buồn ngủ, y sống mấy ngàn năm, nếu chuyện gì cũng để ở trong lòng thì cũng có, nhưng gần như quay đầu là quên, còn nghiêm túc gật đầu: " Anh cứ yên tâm, ngay cả tên anh tôi còn chẳng nhớ được nữa là."
Thật lòng là kỹ năng giết vào lòng người mạnh nhất của chim nhỏ.

jpg
Kết quả Hứa Thanh Minh: "...!" Tức giận giậm chân bỏ đi.
Phượng Tuyên cảm thấy người này thật kỳ lạ, vừa quay đầu, Thích Trác Ngọc ở bên cạnh cười đến không đứng thẳng eo được.
......!Cái này còn kỳ lạ hơn, y lại làm chuyện gì khiến hắn cảm thấy rất buồn cười sao?
Y vẫn luôn không hiểu nổi điểm cười của đại ma đầu từ mấy ngàn năm trước cho đến bây giờ.
Nhưng rất nhanh, Thích Trác Ngọc cười không nổi nữa.
Trước khi đi ngủ, tổ tiết mục bỗng nhiên tuyên bố, người đêm nay rút trúng đi "Đảo nhỏ ngủ ngon" là Phượng Tuyên.
"Đảo nhỏ ngủ ngon" là một phần mới trong "Người nhà tôi." Tổng cộng có bốn ngày, mỗi đêm có một vị khách phải đến một hòn đảo nhỏ trên biển để nghỉ ngơi, khoảng cách khoảng bảy tám km.
Trên đảo nhỏ có một căn nhà nhỏ coi như đẹp đẽ, đó là nơi các vị khách nghỉ ngơi.
Ý nghĩa của khâu này là thể hiện cánh cửa giữa vợ chồng cũng cần thời gian ở một mình.
Lúc Phượng Tuyên bị rút trúng còn hơi mơ hồ, sắc mặt Thích Trác Ngọc thì trầm xuống, nếu không phải đang ở xã hội pháp trị, y thật sự nghi ngờ đại ma đầu sẽ không kìm được bóp nổ tất cả đầu của tổ tiết mục.
Thích Trác Ngọc giúp y thu dọn đồ đạc, mang theo đồ vệ sinh cá nhân cùng bốn bộ dùng trên giường, còn có nước chống muỗi cùng với bịt mắt các loại.
Camera quan sát 24 giờ, sử dụng thuật pháp toàn internet biết hết.

Cha Đế Quân sẽ đánh gãy chân cảnh cáo.
Lúc đưa Phượng Tuyên lên thuyền, vẫn là Thích Trác Ngọc bế y lên, bởi vì điều kiện quay phim bên bờ biển có hạn, đến buổi đêm bốn phía đều tối như mực, chỉ có những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời và tiếng nước biển xung quanh lăn vào bãi biển.
Mặc dù mang giày nhưng vẫn có thể cảm giác được mấy tảng đá ngầm quanh chân mình.

Nếu như giẫm xuống thì rất dễ bị rách da.
Sắc mặt Thích Trác Ngọc càng thối hơn: "Tại sao dưới biển lại có đá?"
Phượng Tuyên: "Sư huynh ngươi hỏi vấn đề này ta cũng không biết trả lời làm sao."
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn cứ như giây tiếp theo sẽ dọn sạch toàn bộ mặt biển.

Tổ tiết mục cũng không hoảng hốt.
Long Vương mới nhậm chức ở dưới biển quan sát động tĩnh bên bờ luống cuống trước: "Sao bờ biển có thể có đá ngầm? Bờ biển có đá ngầm đúng là mẹ nó quá đáng mà."
Điều kỳ quái nhất là một nhà Long An bọn họ ở Đông Hải vững vàng mấy ngàn năm, chỉ mới nghe tên ma tôn trong truyền thuyết.

Sao đến phiên mình nhậm chức lại gặp được Thích Trác Ngọc!
Đứa bé còn nhỏ.
Đứa bé còn muốn sống!
Sau đó đá ngầm "vèo" một cái, đá ngầm biến mất!
Nhân viên tổ tiết mục an ủi: "Thầy Thích bên này ngoài biển có đá vụn cũng là chuyện bình thường, để tôi xem có nhặt được không…Ôi chao mẹ nó, đá đi đâu hết rồi?"
Để tô đậm thêm hiệu ứng chia tay căng thẳng, nhân viên tổ tiết mục kiên trì tiếp tục: “Tôi nghe những người đi biển địa phương ở đây nói ban đêm biển hơi động, thầy Tiểu Tuyên hẳn là không sao đâu nhỉ?"
Thích Trác Ngọc nhìn hắn.
Được......!Sát ý lạnh như băng.
Nhân viên tổ tiết mục trong nháy mắt trượt cửa quỳ: "Đạo diễn bảo tôi nói!"
đạo diễn Vương: Tôi không phải tôi không có?!

Lại một lần nữa người hoảng sợ hơn đạo diễn Vương chính là Long Vương mới lên nhậm chức: Con mẹ nó ta mới thật sự không phải, thật sự không có!!
Tại sao biển lại có sóng?
Trên mặt biển có sóng biển thì thật quái đản! Vì thế, thuyền nhỏ một đường chạy đến đảo nhỏ ngủ ngon, không chỉ gió êm sóng lặng mà những khó khăn bình thường gặp phải khi đi biển cũng không có khiến cho nhân viên tổ tiết mục chấn kinh.
Đây là huyền học gì sao? Chẳng lẽ ảnh đế đè ép giới giải trí không có đã nên giờ đè ép luôn cả đại dương hay sao?!
Phượng Tuyên ôm hành lý của mình đến đảo nhỏ ngủ ngon.

Dù đang là mùa hè nhưng đảo lại cách xa thành phố nên gió lạnh vẫn thổi tới.
Lúc ngồi ở trên giường, Phượng Tuyên mới cảm giác xung quanh trống rỗng.

Giọng nói của đạo diễn phát ra từ tai nghe: "Thầy Tiểu Tuyên, xin hãy tương tác với ống kính một chút, tỷ như một mình đi tới đảo nhỏ ngủ ngon có cảm giác gì?"
Phượng Tuyên khựng lại một lát rồi nói, "Cảm giác mình bị lừa rồi."
Tổ đạo diễn: "...?"
Phượng Tuyên hơi tức giận: "Hôm nay sư huynh cố gắng thắng nhiều trò chơi như vậy, vốn có thể ở trong căn nhà lớn."
Tổ đạo diễn: "???"
Phượng Tuyên: "Hiện tại biến thành căn phòng nhỏ này, ngủ ở trên giường cũng không thể duỗi thẳng tay chân, ván giường cũng rất cứng nữa."
Tổ đạo diễn: "!!!"
Phượng Tuyên nói tới đây, lại mở miệng: "Quên đi." Y chậm rãi ngã xuống giường, nói thầm một tiếng: "Cứng một chút cũng không sao."
Cẩn thận nghe, còn có thể nghe được tiếng Phượng Tuyên lầm bầm: "Sự nghiệp của sư huynh quan trọng hơn......"
Rất nhẹ rất mềm.
Tuy rằng nói chút ít nhưng lại không làm cho tổ tiết mục khó xử.

Mấy câu châm chọc vụn vặt kia cũng có vẻ rất yếu ớt và chân thật, đặc biệt là lúc nằm xuống giường.
Kỳ thật lúc Phượng Tuyên đứng không thấp, cao khoảng 1m77, sau khi mang giày vào đủ các loại linh tinh cũng có một mét tám! (Thuật toán diễn xuất của y, có đôi khi Phượng Tuyên thậm chí sẽ tính luôn chiều cao bản tướng của mình, vậy y phải cao hơn ba mét).
Dáng người thon dài cao gầy, toàn thân không có thịt thừa, cũng chỉ có hai má mập mạp của trẻ con vẫn chưa hoàn toàn biến mất, trông rất rất dễ véo.

Nhưng lúc nằm xuống, đại khái là góc quay của camera trên đỉnh đầu tương đối kỳ quái.
Ngược lại chú trọng đặc tả hai má thịt của y, không hiểu sao thái độ nhỏ cùa y cứ như là dáng vẻ thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi.
Đúng là…đáng yêu quá đi mất.
Cái này xem ai không muốn làm mẹ ngay tại chỗ cơ chứ?! Tổ tiết mục ở phía sau hậu trường trong nháy mắt có cảm thấy đau lòng hay không? Có một loại lương tâm đau đớn không quan tâm ném con mình trên hoang đảo hay không!
Cơn giận của Phượng Tuyên tới nhanh mà đi cũng nhanh, buồn bực qua đi chẳng bao lâu đã nằm xuống thiếp đi.
Bất tri bất giác, thời gian đã đến nửa đêm, lại một lần nữa tỉnh lại, là do bị người lay tỉnh.
Phượng Tuyên ngủ mơ mơ màng màng, nhưng vẫn có thể nhận ra là ai từ tần xuất lay quen thuộc này.

Từ chuyện quê độ lần trước, lúc này Phượng Tuyên nói chuyện đã cẩn thận hơn.
Mở mắt ra làm quen với hoàn cảnh trước mắt, nhận ra mình còn đang ghi hình, mới mở miệng: "Sư huynh, sao ngươi tới đây?"
Chẳng lẽ bên ngoài trời đã sáng rồi sao? Phượng Tuyên nhìn cửa sổ, tối như mực, vẫn là đêm khuya.
Thời gian di chuyển tới mười một giờ rưỡi đêm, y mới ngủ được nửa tiếng.
Thích Trác Ngọc ngồi bên giường, thấp giọng trả lời: "Vừa rồi lúc thu dọn đồ đạc cho ngươi, quên mang cho ngươi một vật thiết yếu."
Phượng Tuyên nhìn hành lý, trong đầu sàng lọc một lần, thành thật trả lời: "...!Có sao?"
"Có.

"Thích Trác Ngọc gật đầu.
"Cái gì?"
Thích Trác Ngọc đúng lý hợp tình nói: "Ta."
Phượng Tuyên: "......"
Không khí yên tĩnh một giây, Phượng Tuyên cười ra tiếng.
Thích Trác Ngọc véo má y: "Cười cái gì? Chẳng lẽ Tiểu Thất muốn phủ nhận sao?"
"Ôi sư huynh, đau quá! "Phượng Tuyên che mặt, vừa cười vừa trả lời:" Phủ nhận cái gì ta không biết!"
" Phủ nhận sư huynh là nhu yếu phẩm qua đêm, chẳng lẽ không phải sao?" Thích Trác Ngọc nhướng mày.
Đợi đã, tại sao chủ đề đột nhiên đi theo hướng hạn chế này thế!
Phượng Tuyên vội vàng dừng lại: " Ban đêm ngươi chạy tới đây tổ tiết mục không nói gì sao?"
"Sợ cái gì.

"Thích Trác Ngọc nói:" Muộn thế này bọn họ đều ngủ cả rồi, ai biết được."
Hậu trường tổ tiết mục hoàn toàn không ngủ mà thấy được một màn này: "...."
Mặc kệ.
Đó là lý do vì sao họ ngủ muộn! Người càng ngủ muộn thì càng có nhiều đường CP để cắn!
Nửa đêm chạy tới cùng y cũng rất phù hợp với tính cách của Thích Trác Ngọc.


Dù sao hắn chính là cái loại vừa đến buổi tối là xuất quỷ nhập thần như cú đêm.
Phượng Tuyên tiến sâu vào trong giường, nhường ra một vị trí, "Vậy sư huynh ngủ bên ngoài."
Thích Trác Ngọc đơn giản thô bạo tóm y lại, ôm vào trong lòng rồi cắn lỗ tai y,"Sư huynh không thể ngủ phía trên ngươi sao?"
Phượng Tuyên: "...?"
Y đỏ mặt trong chớp mắt: "Không thể." Suy nghĩ một chút, lại mở miệng: "Sư huynh ta cảm thấy ngươi nói chuyện nên chú ý một chút, nơi này còn có camera đó."
"Không cần phải lo.

"Thích Trác Ngọc thờ ơ nói:" Cắt hậu kỳ là được."
Tổ làm chương trình: Cắt thì không cắt, một dao cũng không cắt!
"Thật vậy sao? "Phượng Tuyên chần chờ.
"Thật đấy.

"Thích Trác Ngọc trả lời.
Nếu tổ tiết mục cũng ngủ, vậy thì có thể cắt bỏ hậu kỳ.
Phượng Tuyên thành thật nằm trong lòng Thích Trác Ngọc, được một lúc bỗng nhiên ngẩng đầu hôn lên môi Thích Trác Ngọc.
Một chạm là tách ra ngay.
Phượng Tuyên lại vùi mình trong lòng hắn, điều chỉnh tư thế ngủ: "Cám ơn sư huynh đã theo ta." Sau đó liền chuẩn bị đi ngủ.
Kết quả vừa nhắm mắt lại, đôi mắt hoa đào của Thích Trác Ngọc tối đi vài phần.

Hắn bóp mặt Phượng Tuyên cưỡng chế y ngẩng đầu: "Chỉ thế thôi sao?"
Đây là phát biểu khiêu khích gì của thẳng nam vậy.

jpg
Thích Trác Ngọc nói: "Không cảm thấy có thành ý."
Phượng Tuyên: "......"
Y lẩm bẩm: "Vậy làm sao bây giờ."
Vừa nói xong đã bị Thích Trác Ngọc kéo lên khỏi giường, người đàn ông thấp giọng nói: "Sư huynh dạy ngươi."
Không đợi Phượng Tuyên kịp phản ứng, y đã bị dẫn ra ngoài cửa, vừa ra tới nơi đã bị camera ghi lại.
Đôi môi Thích Trác Ngọc liền đ è xuống, chặn lại giọng nói của y, hai người trao đổi một nụ hôn sâu.
Đảo nhỏ ngủ ngon chỉ có cửa phòng được gắn camera.

Bên ngoài không có, tổ tiết mục chỉ có thể nhìn thấy Thích Trác Ngọc và Phượng Tuyên biến mất trong camera.
Sau đó tập thể: "......"
Giống như cảm giác nạn nhân chết trong vòng tay mình, giây tiếp theo người ta chuẩn bị nói ra tên hung thủ thì đầu nghiêng sang bên cạnh hẹo mất.
Đạo diễn Vương tức giận đứng dậy, khàn giọng nói: "Ai đề nghị chỉ lắp camera bên trong phòng thế?! Đứng ra đây cho tôi!"
-
Đêm hôm đó Thích Trác Ngọc rốt cuộc nhận được lời cảm ơn có thành ý gì, đến nay đã trở thành câu đố chưa giải của>.
Để tránh tình trạng này xảy ra, đoàn chương trình đã đến đảo vào sáng sớm hôm sau.
Phượng Tuyên còn đang suy nghĩ chỉ là đón y trở về mà thôi, có cần phải đi nhiều thuyền như vậy không.
Kết quả những người này vừa xuống thuyền đã lắp vô số camera trên đảo nhỏ ngủ ngon, sợ có góc chết nào đó không quay được.
Phượng Tuyên: "......
Đây không còn là Đảo Nhỏ Ngủ Ngon nữa, đây là Đảo Cấm!
Y vốn tưởng rằng Thích Trác Ngọc sẽ dậy sớm về biệt thự, kết quả hắn cứ thế nghênh ngang đi ra như vậy, sau khi nhìn thấy đạo diễn Vương, còn gật đầu chào hỏi.
đạo diễn Vương: "......"
Ông muốn tìm cho Thích Trác Ngọc một lời nói dối cũng hết cách, không tài nào bịa ra nổi!
"Thầy Thích, sao thầy lại ở đảo nhỏ ngủ ngon?"
Quên đi, cho Thích Trác Ngọc một cơ hội, chỉ cần hắn nói là đặc biệt đến ở với vợ.

Sau khi tổ làm chương trình ăn được viên kẹo này, sẽ không so đo chuyện hắn phá vỡ quy củ!
Kết quả Thích Trác Ngọc mở miệng: "Mộng du."
đạo diễn Vương: "......"
Cậu mộng du vẫn có thể lái thuyền à? Lúc này bỗng nhiên lại trở nên thẳng nam!
Hết cách, dù sao đại ma đầu cũng phản nghịch như vậy đấy.

Nhiệm vụ ngày hôm sau cuối cùng cũng đến, tịch thu tất cả tài sản của các khách mời, yêu cầu bọn họ kiếm tiền sinh hoạt bằng cách làm việc bán thời gian ở công viên nước lớn nhất bên cạnh, đây là chuyện thường thấy trong các show giải trí.
Thích Trác Ngọc và Phượng Tuyên rút thăm được nhiệm vụ bán bong bóng và đồ chơi nhỏ trong công viên nước.
Ba cặp khách mời còn lại lần lượt tiếp quản gian hàng xúc xích nướng và đùi gà tây, chào hàng vé vào cửa thế giới nước và đóng vai linh vật của công viên nước phát tờ rơi.
Không chỉ vậy, trước khi bước vào công viên nước.

Sợ lúc ghi hình sẽ lộ ra khách mời, hơn nữa Thích Trác Ngọc cũng là một nghệ sĩ có độ phổ biến cực cao nên sẽ có một phần thay đổi trang phục.
Thích Trác Ngọc thay một bộ trang phục kỵ sĩ theo phong cách cổ tích, Phượng Tuyên nhìn rồi chọn một bộ trang phục tiểu vương tử.

Còn dùng kẹp cố định một cái vương miện nhỏ đáng yêu trên tóc mình, vẻ ngoài vốn đã xinh đẹp dưới ống kính lại càng lộng lẫy hơn khi quá trình biến hình kết thúc.
Quả thực giống hệt hoàng tử bé bước ra từ poster phim, dọc theo đường đi hấp dẫn không ít người qua đường đứng lại chụp ảnh.
Chẳng qua đẹp trai thì đẹp trai nhưng một khi bắt đầu bán bong bóng cho người qua đường, người qua đường liền nhao nhao tản đi.
Ôi trời, chuyện lấy tiền coi như xong.
Phượng Tuyên: "......"
Người phàm các ngươi thực tế quá rồi đó!
Cho nên đến trưa, Thích Trác Ngọc bên này chẳng bán được món đồ chơi nào.
Tổ tiết mục sợ luôn rồi, đừng vậy chứ, Đại Ma Vương là thánh thi đua cuồng sự nghiệp, sao lúc chơi game lại đứng từ dưới đứng lên vậy chứ?
Kết quả ống kính vừa xoay qua đã hiểu được.
Trong hình, Thích Trác Ngọc không có mặc kệ mà là rất nghiêm túc chào hàng đồ chơi, chỉ là cách chào hàng là lựa chọn ngẫu nhiên một người bạn nhỏ đe dọa, tiến hành ép mua ép bán.
Chưa tới nửa ngày đã bị phụ huynh tố cáo nhiều lần vì nhìn thấy nghi phạm buôn người trong công viên nước.
Phượng Tuyên nghi ngờ nếu còn tiếp tục như vậy, hai người bọn họ càng bán càng đi vào tù mất.
Ngay sau khi Thích Trác Ngọc lại một lần nữa định ngẫu nhiên bắt một người bạn nhỏ.

Phượng Tuyên ngăn cản hắn: "Sư huynh.

Ta cảm thấy quên đi thôi."
Thích Trác Ngọc nhìn y, Phượng Tuyên an ủi: "Thật ra không ăn một bữa cũng không chết đói đâu." Dù sao ăn cơm cũng chỉ là sở thích của y mà thôi, thần tộc hoàn toàn không cần ăn cơm.
Ai ngờ sau khi Thích Trác Ngọc nghe xong vẻ mặt càng nóng nảy, túm lấy cổ áo bạn nhỏ, hung thần ác sát: "Cái này vui lắm, mua cho anh đi."
Cậu bạn nhỏ: "...!Oa oa oa oa - - anh không phải kỵ sĩ, anh là đại ma vương!!!"
Phượng Tuyên: Ở phương diện nào đó thì bạn nhỏ này đúng là có độ mẫn cảm kinh người.

jpg
Thích Trác Ngọc bị nó làm phiền bèn buông tay.
Bạn nhỏ vội vàng ôm ví tiền nhỏ của mình đặt mông ngồi xuống đất, sau đó lại lặng lẽ liếc mắt nhìn Phượng Tuyên.
Công chúa xinh đẹp qvq!
Phượng Tuyên:...?
Sao lại cảm thấy ánh mắt bạn nhỏ nhìn mình là lạ thế nhỉ? Có lẽ nó cũng chưa từng gặp người nào đẹp trai như vậy.

Thấy người đẹp trước mắt lá gan của bạn nhỏ rất lớn, chạy tới kéo vạt áo Thích Trác Ngọc.
Thích Trác Ngọc cụp mắt.
Cậu bé lấy hết can đảm: "Anh lớn ơi, em có thể mua đồ chơi của anh, nhưng anh phải để anh nhỏ này chơi với em."
Thích Trác Ngọc cười lạnh một tiếng: "Mi nghĩ hay lắm."
Bạn nhỏ trầm mặc một lát, mở miệng: "Vậy em mời anh nhỏ ăn cơm.

Anh lớn thật vô dụng, ngay cả tiền ăn cơm cũng không có, có phải anh không được hay không?"
Đàn ông, còn là tên đàn ông trẻ trâu phải mạnh nhất tam giới.

Không ai có thể chấp nhận được sự khiêu khích của ba chữ "được hay không".
Cho dù là trẻ con cũng vậy!
Vì thế Phượng Tuyên kế tiếp thấy được, Thích Trác Ngọc ấu trĩ cỡ nào.
Chơi với bạn nhỏ thì y không có ý kiến gì, bởi vì Phượng Tuyên cũng chưa từng chơi những trò chơi này, nói như thế nào đây, Chim thấy, chim muốn.

jpg
Chơi xe va chạm, lại chơi vòng xoay ngựa gỗ, ngoài ra còn có xe lửa nhỏ, cáp treo, tàu lượn siêu tốc, tàu cướp biển, mục tiêu quang điện.
Trên đường đi xuống, không chỉ có bạn nhỏ chơi vui, ngay cả Thích Trác Ngọc cũng bị những thứ do phàm nhân chế tạo này hấp dẫn.
Hắn chơi còn rất nghiêm túc, hơn nữa chẳng phân biệt được thực lực nghiền ép hết lớn nhỏ.

Gần như không gì cản nổi trên sân bắn, giành được sự sùng bái của tất cả các bạn nhỏ.
Không cần bán đồ chơi cho bé, có bạn nhỏ vì mời hắn giúp mình chơi một ván trò chơi, thậm chí còn chủ động mua đồ chơi.
Ví nhỏ của Phượng Tuyên chẳng mấy chốc đã phồng lên.
Phải nói đại ma đầu thật không hổ là đại ma đầu.

Mặc kệ đặt hắn vào hoàn cảnh nào, hắn đều có thể lấy một loại phương thức rất thái quá đạt được thành công.
Đây chính là vua thi đua hay sao, kh ủng bố như vậy.
Phượng Tuyên nghiêng đầu nhìn Thích Trác Ngọc, lúc hắn chơi trò chơi cũng rất tập trung nghiêm túc, trên mặt là tính trẻ con hiếm thấy.
Phượng Tuyên nhớ Thích Trác Ngọc hẳn là không có tuổi thơ, hoặc là hắn có tuổi thơ nhưng tuổi thơ của hắn không phải là thứ tốt đẹp gì đáng nhớ.
Phượng Tuyên bỗng nhiên có hơi buồn bực, nếu y có thể gặp Thích Trác Ngọc sớm hơn một chút thì tốt rồi, y sẽ dẫn hắn đi chơi rất nhiều thứ thú vị.
Lúc thắng lợi xong trở về, ông bà nội của bạn nhỏ rốt cục cũng tìm tới, người bạn nhỏ này còn rất giỏi xã giao, một mình cầm ví tiền nhỏ đi dạo lung tung khắp nơi trong công viên nước, thậm chí còn trở thành bạn quên đi khoảng cách tuổi tác với Thích Trác Ngọc.


jpg
Ông bà nội sợ hãi, vừa nói lời cảm ơn vừa cảm k1ch Thích Trác Ngọc, nói muốn mời hắn ăn cơm, run rẩy nói: "Cậu không biết bà nội nó sốt ruột cỡ nào đâu, vừa nghe đến công viên nước có bọn buôn người ép buộc bạn nhỏ mua đồ chơi, đứa cháu đích tôn đã biến mất!"
Phượng Tuyên: "......"
Lập tức kéo Thích Trác Ngọc đi!
Chỉ là trước khi đi, lại nhìn bóng lưng hai người già, camera không quay được, Thích Trác Ngọc đưa cho Phượng Tuyên một con cá hồng đỏ nướng: "Sao vậy?
"Không có sư huynh.

"Phượng Tuyên yên lặng cắn một cái:" Ta cảm thấy cuộc đời phàm nhân thật ngắn ngủi."
Thích Trác Ngọc lau đậu đỏ bên miệng y: "Đang yên đang lành cảm khái cái này làm gì."
"Không có cảm khái.

"Phượng Tuyên nói:" Nếu ra và sư huynh đều là phàm nhân, có thể về sau cũng trở nên già như vậy không?"
Thích Trác Ngọc nói: "Sư huynh vốn là phàm nhân."
Ồ, nhớ ra rồi.
Người này là thánh gian lận thi đua trong giới tu tiên.
A không đúng.
Hắn mới không phải ấy! Đã nói hắn là Ma thần rồi!
"Hơn nữa Tiểu Thất thích xinh đẹp như vậy.

"Thích Trác Ngọc trêu y:" Nguyện ý biến thành dáng vẻ tóc bạc phơ này sao?"
Phượng Tuyên: "......"
Phượng Tuyên thành thật trả lời: "Không muốn."
Thích Trác Ngọc im lặng cười, dường như định bỏ qua đề tài này.

Kết quả Phượng Tuyên bỗng nhiên lại mở miệng: "Nhưng nếu như già đi cùng sư huynh thì ta không sợ."
Thích Trác Ngọc sửng sốt.
Phượng Tuyên còn đang gặm cá nướng của y, dường như không ý thức được mình đã nói một câu khiến người ta động tâm như thế nào.
Bởi vì miệng còn đang ngậm thức ăn, lúc nói có chút mơ hồ nhưng cường điệu: " Nhưng cho dù bản Thượng Thần biến thành người già, cũng phải là người già đẹp nhất, hừ."
Thích Trác Ngọc ôm lấy y xoa loạn một trận, Phượng Tuyên bị xoa mà bối rối.
Vừa ngẩng đầu, mới nhìn thấy ánh mắt cực kỳ khắc chế của nam nhân, hắn nhẹ nhàng thở dài: "Yên tâm.

Cho dù Tiểu Thất biến thành người già cũng là người đẹp nhất tam giới."
Phượng Tuyên: "......"
Loại lời trái lương tâm này thì không cần phải nói đâu!
Đúng là đời người ngắn ngủi như sương sớm, chỉ khi gặp nhau cuộc sống khó khăn mới hiện lên một chút ngọt ngào.
-
Thích Trác Ngọc cuối cùng cũng đã lật ngược tình thế bán ra rất nhiều đồ chơi nhỏ, nhưng nhóm của họ vẫn đứng cuối cùng.
Hiếm khi nhìn thấy đại ma vương làng giải trí trong nước bị đánh bại, tổ tiết mục xem như hăng hái gây chuyện.
Buổi tối chỉ có hai nhiệm vụ, một là đi đến vòng đu quay ở công viên nước và đặt tấm thiệp ước nguyện của mình xuống, tấm thiệp ước nguyện này sẽ được tiết lộ khi chương trình được phát sóng, một là nhóm thất bại nhận hình phạt.
Lúc viết tấm thiệp nguyện vọng, Phượng Tuyên còn cố gắng nhìn lén Thích Trác Ngọc.
Kết quả Thích Trác Ngọc viết xong liền đóng lại, Phượng Tuyên tức giận!
Đại ma đầu thật sự là càng sống càng keo kiệt, rõ ràng trước kia lúc viết hoa đăng còn có thể cho y xem nguyện vọng!
Đúng rồi.

Nhớ tới, lúc trước lúc viết hoa đăng, Thích Trác Ngọc dường như đã nói hắn chưa bao giờ cầu nguyện.
Mấy ngàn năm trôi qua hắn đã học được cách ước rồi sao?
Thành thật mà nói, Phượng Tuyên rất tò mò Thích Trác Ngọc viết cái gì.
Đã là xã hội pháp trị rồi, không thể thống nhất tam giới chứ?
Lúc miên man suy nghĩ, Phượng Tuyên cũng không chú ý tới tổ tiết mục đã bắt đầu màn trừng phạt cho nhóm hạng nhất từ dưới đếm lên.
Y lấy tờ giấy nhỏ từ trong rương nhỏ ra, mở ra nhìn, là công bố tên mình lưu của chồng hoặc là vợ trong wechat.
Kiểm tra đột xuất trong chương trình giải trí tình yêu và hôn nhân cũng tràn ngập lạc thú.
Phượng Tuyên còn đang suy nghĩ Thích Trác Ngọc sẽ viết nguyện vọng gì, vì thế không chút do dự giao ra điện thoại di động của mình ra.
Tổ làm chương trình xem lưu tên của Thích Trác Ngọc dành cho Phượng Tuyên trước, hàng chục camera độ phân giải cao đang quay vào đó, Phượng Tuyên nhìn qua một cái liền nổi giận!
Thích Trác Ngọc lại ghi tên nhỏ cho y là! Chim! Mập!
Ai mập? Y nào có béo lắm?!
Còn có, đừng tưởng rằng y nhìn không ra, biểu tượng cảm xúc con chim hoàn toàn không phải là một con chim mà thay vào đó là một biểu tượng cảm xúc con gà mập mạp màu cam!!
Hắn vẫn chưa chịu buông tha cho chuyện người yêu mình là gà yêu sao?!
Sớm biết mình đã cho y đã ghi chú hắn là cá lật xe.

jpg
Nghĩ tới đây, Phượng Tuyên bỗng nhiên sửng sốt, chờ một chút, mình không có ghi hắn là cá lật xe, vậy ghi chú là cái gì.
WeChat trên điện thoại di động đã được mở, hơn chục camera độ phân giải cao một lần nữa tập trung vào ghi chú WeChat của Phượng Tuyên.
Đạo diễn Vương còn đang khuấy động bầu không khí, giọng nhẹ nhàng: "Để chúng ta xem thầy Tiểu Tuyên ghi tên thầy Thích là gì ha?"
Sau đó chợt nghe thấy giọng nói của mình chợt cứng đờ: "...!nam nghệ sĩ…biến......thái......???".


Đọc truyện chữ Full