DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo
Chương 107: 107: Ngoại Truyện 15 Phát Sóng Trực Tiếp Lần Nữa


Khi chương trình kết thúc ghi hình, Phượng Tuyên vẫn còn đang tự hỏi vấn đề nghiêm túc kia.

Tại sao y lại cảm thấy cuộc đời phàm nhân rất ngắn ngủi.Đời người phàm quả thật quá dài, dài đến mức y muốn bug hồi Bạch Ngọc Kinh, xóa sạch mấy chục năm sinh mệnh của y.
Trên xe rất yên tĩnh, hầu như không ai nói chuyện, camera lúc này cũng tắt, dù sao buổi ghi hình đầu tiên cũng đã kết thúc vào tối nay.
Hầu hết các nghệ sĩ cũng đã thông báo sẽ về biệt thự thu dọn hành lý, chuẩn bị ra thẳng sân bay.
Ban đầu đạo diễn còn chuẩn bị tiệc tối, lúc mời Phượng Tuyên thấy biểu cảm trầm trọng của Phượng Tuyên bèn yên lặng nuốt vào lời mình muốn nói vào.
Ngay lúc này, thiếu niên chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt vẫn căng thẳng như cũ.

Cho đến khi giọng của Thích Trác Ngọc bỗng vang lên trên xe, mang theo một loại cảm giác trêu chọc: " Nam nghệ sĩ bi3n thái?"
Phượng Tuyên: "......"
Phượng Tuyên biết Thích Trác Ngọc sẽ không dễ dàng buông tha mình như vậy!
"Trong lòng ngươi, hóa ra sư huynh là loại hình tượng này sao? "Thích Trác Ngọc thờ ơ.
"Không phải.

"Phượng Tuyên nặn ra hai chữ, giải thích:" Thật ra sư huynh ở trong lòng ta rất có uy nghiêm!
" Uy nghiêm?" Thích Trác Ngọc cười nói: "Chẳng lẽ không phải tôn nghiêm sao?"
Phượng Tuyên: "......"
Thích Trác Ngọc tiếp tục: "Cũng đúng." Hắn có ý ám chỉ: "Sư huynh cũng làm nam nghệ sĩ khiêu dâm bi3n thái cũng không cần có tôn nghiêm gì." Còn càng ngày càng nói càng hăng hái.

Làm cho giống như hắn thật sự đang làm nam minh tinh 18 + vậy.
Hơn nữa mỗi lần nói đều phải nhắc nhở Phượng Tuyên về tình cảnh đội quần vừa rồi.
Nhiều camera quay được ghi chú của y, Phượng Tuyên thiếu chút nữa là phi thăng luôn giữa ban ngày!
Nói không chừng nhân vật chính trong truyền thuyết hằng nga kế tiếp chính là Thái tử điện hạ y!
Phượng Tuyên bịt môi Thích Trác Ngọc, thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi đừng nói nữa!"
Động tác này lại khiến cả người y nhào vào lòng Thích Trác Ngọc, đưa tới cửa không ôm thì phí: "Tiểu Thất dám ghi sao sư huynh không dám nói?" Hắn hạ giọng, cắn lỗ tai: "Không chỉ dám nói, còn dám làm."
Ah-ah-ah.
Tức thiệt chứ! Không nghĩ ra tại sao đầu óc mình lúc ấy lại ghi ra một ghi chú quá đáng như vậy, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là phải trách bản thân đại ma đầu, nếu hắn không ở trên giường dùng mấy thứ đồ loè loẹt làm thì y hôm nay có thể mất mặt tới vậy ư?
" Chẳng phải ngươi cũng quá đáng lắm à?.

"Phượng Tuyên quyết định trả đũa đánh đòn phủ đầu," Cái ngươi ghi cho ta." Phượng Tuyên nhớ tới cái này còn không phục: "Ta nào có mập lắm?"
Thích Trác Ngọc không nói gì.

Phượng Tuyên dần dần bắt đầu hoài nghi chim sinh.

Theo bản năng cúi đầu đánh giá bản thân: "...!Sẽ không béo thật chứ."
"Không béo.

"Thích Trác Ngọc véo mặt y:" Như bây giờ vừa vặn." Hắn bổ sung: "Chỉ là hơi tham ăn."
" Chim lấy ăn làm trời, sư huynh biết cái gì.

"Phượng Tuyên nói thầm một câu.
Hắn không nói thì thôi, vừa nói cảm giác lại rất đói bụng!
Xe vẫn chưa ra khỏi công viên nước, Thích Trác Ngọc bỗng nhiên nói: "Dừng xe."
Phượng Tuyên sửng sốt, giây tiếp theo đã bị Thích Trác Ngọc kéo xuống xe.Không khí nóng bức bên ngoài phả vào má y, Phượng Tuyên không hiểu: "Sư huynh, xuống xe làm gì?"
"Không phải đói bụng sao.

"Thích Trác Ngọc nói:" Dẫn ngươi đi ăn đồ ăn ngon."
"Ồ."
Hắn lại tùy tiện dùng thuật đọc tâm trí lung tung!
Nhưng Phượng Tuyên cảm thấy có đôi khi Thích Trác Ngọc rất thẳng nam, nhưng có đôi khi lại rất chu đáo.
Không tập trung toàn bộ sự chú ý vào một người thì rất khó phát hiện người đó có đói bụng hay không.
Loại cảm giác được người ta chăm sóc mọi nơi mọi lúc này, nói như thế nào, dù sao cũng không tệ.
Công viên nước bờ nam Vân Kinh được xây dựng vô cùng xa hoa và thời thượng,những năm gần đây là địa điểm không thể bỏ qua của những người nổi tiếng trên Internet tới check in.

Ngay cả lúc 8 giờ tối, vẫn có rất nhiều người ở công viên nước, điểm tham quan nổi tiếng nhất là vòng đu quay còn phải xếp hàng vài tiếng đồng hồ.
Phượng Tuyên không hứng thú với kiểu giải trí ngồi trong một chiếc hộp nhỏ rồi từ từ bay lên không trung này.

Dù sao y cũng không cần đu quay, y có thể tự bay.

jpg
Ăn uống no đủ, đã là mười giờ tối, người trong công viên nước dần dần ít đi, sắp đến thời gian đóng cửa.
Lúc đi ngang qua cây ước nguyện khổng lồ kia, Phượng Tuyên lại bắt đầu tò mò Thích Trác Ngọc rốt cuộc ước nguyện điều gì.
" Muốn xem à? "Thích Trác Ngọc đột nhiên mở miệng.
"Tò mò." Phượng Tuyên thành thật trả lời.
Còn tưởng rằng lần này Thích Trác Ngọc cũng sẽ từ chối y, không ngờ hắn kéo thẳng y đi tới dưới tàng cây ước nguyện.
Nhìn tờ giấy nhỏ màu đỏ treo đầy cả một thân cây ước nguyện, Phượng Tuyên cảm khái: "Dường như trước kia ta cũng từng treo giấy nhỏ cùng sư huynh."
Nhưng đó là chuyện ở trong hoàng cung Trường An mấy ngàn năm trước, khi đó Thích Trác Ngọc vẫn là một đại ma đầu không chuyện ác nào không làm, mình treo tờ giấy còn chưa tính, còn muốn đốt của người khác.
Cũng may bây giờ là xã hội pháp trị.

Thích Trác Ngọc không đến mức đi đốt của người ta.
Vừa nghĩ xong, liền thấy sắc mặt Thích Trác Ngọc rất thối, trong tay đã có dòng điện rất nhỏ.
Phượng Tuyên: "...!"
"Sư huynh! "Y ôm chặt cánh tay Thích Trác Ngọc:" Không đến mức, thật sự không đến mức đó đâu."
Thích Trác Ngọc vẫn nóng lòng muốn thử.
Phượng Tuyên vội vàng giải thích: "Hiện tại đã là xã hội chủ nghĩa, mọi người đều theo chủ nghĩa duy vật, không có bao nhiêu người tin trên thế gian này có thần, treo tờ giấy cũng là vì vui vẻ, sẽ không ảnh hưởng nguyện vọng của sư huynh đâu!"
Nói vậy cho gọn!
Thích Trác Ngọc cười một tiếng: "Trông ta giống loại đàn ông keo kiệt lắm à?"
Phượng Tuyên: Có loại nào không cần thêm hai chữ " trông như này không?"
Ngươi chính là như vậy.

jpg
Phượng Tuyên cười haha, khi y cố tình ra vẻ thông minh, đôi mắt đó sẽ cong lên, giống như hai cây cầu nhỏ.
Là loại biết y đang cố ý giả bộ đáng thương, nhưng Thích Trác Ngọc vẫn rất thích.
Phượng Tuyên cam đoan với hắn: "Cho dù những phàm nhân này đều ước nguyện, thì khi tới Bạch Ngọc Kinh, bản Thượng Thần nhất định sẽ thực hiện nguyện vọng của ngươi trước!"
"Thật sao? "Thích Trác Ngọc hơi khom lưng, nghi ngờ y.
Phượng Tuyên thề: "Nói dối ta sẽ biến thành một con gà con!"
Thích Trác Ngọc cười một tiếng, véo mặt y, xoay xoay một cái, rất chảnh nói: " Ngươi vốn là con gà mập của sư huynh."
Phượng Tuyên:!!
Lần tức giận này không dỗ được đâu nhé! Trừ phi mua thêm có y ba cái bánh cá nướng nhân đậu đỏ!
Lúc lấy được tờ giấy nguyện vọng của Thích Trác Ngọc, nội tâm Phượng Tuyên còn có chút kích động, không khỏi tưởng tượng đại ma đầu sẽ viết cái gì.
Nếu như không phải thống nhất tam giới, thì không phải là hy vọng y lần sau có thể lắc đủ mười phút chứ?!
Nghĩ cũng có thể lắm.
Hơn nữa chỉ có y là thần linh mới có thể thực hiện nguyện vọng, nhưng chim nhỏ không làm được, chim nhỏ làm không được, chim nhỏ chỉ có một phút cũng rất lợi hại rồi.

jpg
Nhưng lúc mở tờ giấy ra, Phượng Tuyên sửng sốt, kiểu chữ của Thích Trác Ngọc rất dễ phân biệt, cho dù là dùng bút nước màu đen hiện đại, cũng có thể nhìn thấy vài phần ph óng đãng ngang ngạnh từ trong ngòi bút.
[Hy vọng Tiểu Thất đạt được mong muốn.]
"Sao vậy? "Thích Trác Ngọc hỏi.
Phượng Tuyên lắc đầu: "Không có gì." Y chỉ cảm thấy kinh ngạc.

Sau đó mở tờ giấy nguyện vọng mình viết ra trước mặt Thích Trác Ngọc: [Hi vọng tất cả nguyện vọng sư huynh ước đều thành hiện thực!]
Hai điều ước gần như giống nhau, ở dưới điều kiện không hề có thương lượng với đối phương mà đều viết xuống nguyện vọng hi vọng đối phương thực hiện được nguyện vọng của mình.
Không hiểu sao tiếng tim Phượng Tuyên lại đập nhanh, cảm giác hốc mắt cũng chua xót.
"Khóc cái gì.

"Thích Trác Ngọc xoa đầu y:"Có phải sư huynh viết lời chúc này không tốt không?"
Phượng Tuyên vội vàng lau mắt: "Ai khóc? Ta chỉ cảm thấy cảm động thôi! Sư huynh có phải ngươi dùng thuật đọc tâm không?"

"Cũng không đến mức đó.

"Thích Trác Ngọc cười, chậm rãi tiếp tục: “Chỉ có thể biểu thị sư huynh và Tiểu Thất rất yêu nhau.”
Càng ngày càng biết sử dụng mấy từ trên mạng, đúng là rất yêu.
"Sư huynh ngươi thật buồn nôn.

"Phượng Tuyên cẩn thận gấp tờ giấy lại, sau đó treo lên.
Cuối cùng Thích Trác Ngọc nhìn nguyện vọng Phượng Tuyên viết xuống, bỗng nhiên nói: "Nhưng đúng là nguyện vọng của ta còn chưa viết xong."

Y còn chưa cảm động xong đâu, sư huynh thối nát muốn bỏ nguyện vọng của mình sao!
"Sớm biết nguyện vọng của Tiểu Thất là mọi nguyện vọng của sư huynh đều có thể thành hiện thực."Thích Trác Ngọc thoạt nhìn rất tiếc nuối, không giống giả tạo:" Vậy thì ta viết ngươi lắc một tiếng là được rồi."
Phượng Tuyên: "......"
Tai của y lập tức bốc cháy, lắc một giờ thắt lưng sẽ gãy mất đó! "Phượng Tuyên phàn nàn.
"Thật sao, không tin.

"Thích Trác Ngọc nói, rất chân thành:" Không thì để sư huynh thấy đi."
Lão bi3n thái!
Thật sự không có gì để nói với ngươi!
"Vậy ta cũng muốn đổi một nguyện vọng.

"Phượng Tuyên mở miệng.
Thích Trác Ngọc không cần đọc tâm, nghĩ cũng biết hoặc là đêm nay ăn thêm ba cái bánh cá nướng, hoặc là ngày mai ngủ một giấc thẳng đến bốn giờ chiều.
Phượng Tuyên do dự một chút, nghiêm túc mở miệng: "Muốn bạc đầu tới già với sư huynh ở thế gian."
Thích Trác Ngọc cảm thấy cổ họng mình khô khốc trong nháy mắt.
Phượng Tuyên nói xong, nửa ngày cũng không nghe thấy Thích Trác Ngọc đáp lời, cảm thấy mình có chút buồn nôn.

Nhưng nói đã nói rồi!
Nếu đại ma đầu dám nói gì không tốt thì y sẽ ly hôn với hắn.
Kết quả Thích Trác Ngọc nói: "Chuyện này có gì khó?"
Phượng Tuyên: "...?"
Y kéo tay Thích Trác Ngọc, chần chờ: "Sư huynh, không phải ngươi muốn biến chúng ta thành hai ông già chứ! Ta nói trước là ta không muốn đâu!"
Thích Trác Ngọc véo y, cười một tiếng: "Biết ngươi thích xinh đẹp." Một giây sau, hắn bỗng nhiên vung tay lên, linh lực bàng bạc lay động trong thiên địa, xông thẳng lên trời cao.
Công viên nước đã đóng cửa.
Nhưng chỉ cần Thích Trác Ngọc muốn, hắn si ngốc đứng ở bên trong cho đến hừng đông đi ra cũng sẽ không có ai phát hiện.
Linh khí xoay quanh không trung, sau đó hội tụ thành tầng tầng mây tuyết.
Chưa đầy một phút, tuyết dày bắt đầu rơi trên bầu trời, giống như là đem tuyết lớn ở biển Hỗn Độn Hải chuyển đến hiện thế.
Thích Trác Ngọc rất có dự kiến trước, thuần thục mặc áo lông vào cho Phượng Tuyên.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, hồi lâu sau Phượng Tuyên mới lấy lại tinh thần: "Sư huynh, có phải hơi khoa trương quá không.

Bây giờ mới tháng bảy tháng tám, tuyết mà rơi ở thế gian chỉ có thể nói rõ có oan tình."
"Oan tình? "Thích Trác Ngọc nói:" Đúng là oan.

Chuyện sư huynh bị con chim nhỏ nào đó bịa đặt tình cảm thành nam nghệ sĩ khiêu d@m bi3n thái."
Phượng Tuyên: "......"
Nói chuyện thì nói chuyện, đang yên đang lành lật cái nợ cũ làm gì!
Nhưng chẳng phải đại ma đầu nói muốn thực hiện nguyện vọng của y sao? Không hiểu làm ra trận tuyết này làm gì?
Thích Trác Ngọc vén tóc y lên, đôi mắt hoa đào đặc biệt sáng ngời trong đêm: "Không phải nói muốn bạc đầu tới già với sư huynh ở thế gian sao?"
Tuyết lớn lông ngỗng trên bầu trời đêm càng lúc càng lớn, rơi vào đuôi tóc Phượng Tuyên, lúc trước còn chưa tiêu tán, tuyết mới lại tiếp tục rơi xuống.
Thích Trác Ngọc nói: "Tóc Tiểu Thất cũng bạc rồi."
Phượng Tuyên sửng sốt, theo thói quen muốn rũ lông vũ để rũ hết bông tuyết đi.
Kết quả không biết sao lại nghĩ đến chuyện bạc đầu, đột nhiên không muốn rũ nữa.

"À "Phượng Tuyên nói thầm:" Nhưng ta cầu nguyện với Thượng Thần Cửu Trọng Thiên, sao lại là lão đại Ma tộc ngươi tới thực hiện nguyện vọng."
" Chẳng phải thượng thần bận thực hiện nguyện vọng của sư huynh rồi sao, bận đến mức không đi được.

"Thích Trác Ngọc hùng hồn nói:" Cho nên chỉ có thể để chồng Thượng Thần giúp ngươi thực hiện nguyện vọng thôi."
Phượng Tuyên: "......"
Thích Trác Ngọc nắm tay y đi về phía trước, chỉ chốc lát sau tuyết trên trời đã tích một tầng thật dày dưới mặt đất.
Tuyết lớn như vậy, vừa nhìn đã biết không thể rơi ở nhân gian được.

Phượng Tuyên vừa đi vừa nói: "Ngươi nói đến lúc đó, giới giải trí sẽ không bịa đặt ngươi là yêu quái hạ phàm gì chứ?"
" Yêu gì? Hồ yêu sao?"
Y biết ngay Thích Trác Ngọc sẽ nói cái này.
Dù sao ta cũng không phải gà yêu!
Đi được hai bước, Phượng Tuyên lại ngại mệt mỏi.

Y thuần thục đẩy bả vai Thích Trác Ngọc, trèo lên lưng hắn, Thích Trác Ngọc thuần thục cõng y lên.
Tâm tình Phượng Tuyên không tệ nói: "Sư huynh, ngươi nói xem nếu ngươi thật sự già rồi thì còn cõng nổi ta không?"
"Sư huynh dù già rồi cũng có thể cõng ngươi."
"Đừng khoác lác.

"Phượng Tuyên ôm chặt hắn:" Sau khi ngươi già nhất định là loại cụ già rất cổ quái trong tiểu khu, loại dọa sợ các bạn nhỏ."
"Ừm.

Tiểu Thất kia nhất định là ông cụ nhỉ đẹp nhất tiểu khu, nhảy quảng trường cũng phải có ba bà cụ già tranh nhảy với ngươi."
Phượng Tuyên dương dương đắc ý: "Nhưng bởi vì ông cụ khác của Tiểu Thất là một vại dấm chua lớn, cho nên bổn thượng thần vẫn không khiêu vũ cùng các bà cụ khác."
Phượng Tuyên còn không quên nói: "Sư huynh về già chắc chắn cũng là một cụ già đẹp trai."
"Đẹp trai cỡ nào?"
"Chỉ khó coi hơn ta một chút thôi."
"Có vẻ như thế chưa đủ đẹp trai nhỉ?”
"Ngươi có ý gì? Ngươi nói ta không đẹp sao! Thích Trác Ngọc ta còn chưa già đâu!"
"Đừng lộn xộn, cẩn thận lát nữa rơi xuống đất."
" Ta di chuyển đấy!"
"Hai cái chân kia của ngươi nếu rảnh rỗi không có việc gì thích dùng sức kẹp thì có thể đổi chỗ kẹp."
"A a a lão bi3n thái!"
Thích Trác Ngọc cứ cõng y đi như vậy, cãi nhau nói những chuyện sau khi già đi.
Trận tuyết này chỉ vì y mà rơi xuống càng ngày càng nhiều.

Tong thoáng chốc, một đường thế gian thật sự đi tới đầu bạc.
-
Kết quả cuối cùng của việc nghịch tuyết vào ban đêm chính là lạnh tới mức không nói lên lời.

Cũng may tu vi Thượng Thần không đến mức để y bị cảm mạo lúc nửa đêm, nhưng cũng bị Thích Trác Ngọc dùng lý do làm chút chuyện ấm áp, đè ở trên giường nửa đêm không thể ngủ.
Hơn nữa hắn còn ở đó nói cái gì mà buổi chiều tiêu quá nhiều tiền ở công viên nước, hết tiền rồi.

Phượng Tuyên làm Thượng Thần có thể ủng hộ nghề nghiệp nam nghệ sĩ khiêu dâm của hắn một chút hay không, buổi tối đặt hàng, mở một tờ.
Kế tiếp là quỷ đơn!
Lý do Phượng Tuyên phát hiện Thích Trác Ngọc ngày càng có nhiều lý do, còn có loại cưỡng ép yêu cầu Phượng Tuyên giúp hắn thực hiện nguyện vọng không viết trên tờ giấy nhỏ này.
Đêm nay, thật sự là lắc đến sắp mệt chết chim.
Buổi chiều hôm sau Phượng Tuyên mới tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại y liền theo thói quen lướt điện thoại di động, quả nhiên không bỏ lỡ những tìm kiếm hot trong ngày.
Nói rằng bờ nam Vân Kinh có một trận tuyết lớn giữa mùa hè hiếm thấy.

Rất nhiều nhiếp ảnh gia và người nổi tiếng trên mạng đều nhao nhao đến công viên nước check in.
Nhóm nhỏ wechat của tổ tiết mục vẫn còn hoạt động, mấy đôi khách mời đi sớm còn đang điên cuồng đáng tiếc mình không ở lại chụp ảnh.
Hàn huyên nửa ngày, đạo diễn Vương phát biểu trong nhóm.
Tag tất cả khách mời, nhắc nhở mọi người đừng quên đăng lại bản xem trước buổi ghi hình đầu tiên của "Người nhà tôi" vào tối nay.
Chương trình chính thức lên mạng vào tám giờ tối thứ bảy tuần sau.
Độ hot của hiện tại rất cao, tất cả nhân viên công tác đều rèn sắt khi còn nóng, hận không thể ngày công bố đoạn phim chính ngay ngày hôm sau.
Vào ngày ra mắt chính thức, Phượng Tuyên đã sớm ngồi trước máy tính.
Cũng giống như phần lớn chương trình giải trí tình yêu và hôn nhân, loại phim chính thức này về cơ bản đi kèm với việc đồng thời mở phòng phát sóng trực tiếp cho khách mời.
Fan có thể cùng khách mời xem phim chính thức trong phòng truyền hình trực tiếp.
Hơn nữa còn có thể tương tác với khách trong khi phát sóng trực tiếp, có thể nói là cắn cp cùng chính chủ.
Mô hình này rất hấp dẫn.

Kênh truyền hình trực tiếp vừa mở ra, phòng truyền hình trực tiếp của Thích Trác Ngọc và Phượng Tuyên đã có bảy tám triệu hẹn trước.
Con số này vẫn chưa dừng lại, làm mới gần như mỗi giây.
Phượng Tuyên nhìn thấy liền hô to "Đông người quá."
Tám giờ tối thứ bảy.
Weibo củarốt cục cũng online.
@Người nhà tôi: Người hâm mộ đã chờ đợi rất lâu rồi! Tôi biết bạn đang vội, nhưng đừng lo lắng.

Còn có ai không biết tối nay tám giờ có thể cắn đường cp cùng với chính chủ không? Mau đến phòng phát sóng trực tiếp hẹn trước......
Vừa đăng lên đã có hơn nghìn bình luận.
Bình luận hot thứ nhất:
"Vừa mới load lại nhận ra còn hơn một phút đồng hồ mới có thể nhìn thấy vợ chim nhỏ của tui, đột nhiên cảm thấy cuộc sống càng ngày càng không có ý nghĩa, không thể sống những ngày không có chim, mau chống đỡ không nổi nữa rồi..."
Câu trả lời đáp lầu trên cũng vượt quá một ngàn.
"Chuyện gì thế này? Chuyện này lớn lắm đấy.

Tôi đã nghe nói ở nước ngoài rồi."
"Trong thế giới đu cp mất não này nào có dễ dàng như những chữ đó (ôm quyền) cố gắng lên người nhà (hoa hồng) vẫn ủng hộ mọi người và vợ (hoa hồng)
"Chuyện lớn như không thấy vợ không thể để cậu gánh vác một mình, đàn ông đích thực bồi một điếu (châm thuốc.

jpg)"
"Thật sự là dây thừng chuyên chọn chỗ nhỏ đứt......!Chỉ nhìn thấy dòng chữ thôi cũng không thở nở...!(chim nhỏ bảo bảo không có em tôi sống thế nào đây chim nhỏ bảo bảo......)"
"Việc này phải hết sức chú ý! Hy vọng sẽ thu hút được sự chú ý của cả nước!"
" Trong nhà ai mà không có vợ? Hôm nay không lên tiếng vì cô ấy, ngày mai sẽ đến lượt mình, ngày mai, ai lên tiếng vì người vợ đã mất của tôi?"
"Hừ! Đứa con bất hiếu vẫn đang nhấn xu hướng tìm kiếm, hội đu cp mất não cuối cùng sẽ chiến thắng! Huynh đệ đừng sợ! Cố lên! hội đu cp mất não!"
Cùng với người qua đường vừa mới nhấn vào:
"Con mẹ nó tôi cười chết đi được, anti fan của Thích Trác Ngọc có phải tật xấu gì không ha ha ha!"
Vì thế vừa phát sóng trực tiếp đã xông lên vị trí thứ nhất.
Lần này việc phát sóng trực tiếp micro do tổ chương trình điều khiển.
Trước khi vào Phượng Tuyên mang theo tai nghe, nếu có nhu cầu giao lưu với khán giả, tổ chương trình cũng sẽ trực tiếp đưa ra nhiệm vụ trong tai nghe.
Nhiệm vụ đầu tiên là tương tác với màn hình, khách mời chỉ cần trả lời bình luận like cao nhất là được.
Nói chung tổ tiết mục đều sẽ ở phía sau khống chế lượt like, cơ bản không phải vấn đề quá lớn.
Trước khi phát sóng trực tiếp, Phượng Tuyên còn cảm thấy thắt lưng mình có hơi không thoải mái.
Y đã nói mình căn bản không làm được lâu như vậy! Hơn nữa phía sau đại ma đầu thật quá đáng, cứ ép thắt lưng của y cử động, khiến cho thắt lưng của mình mấy ngày nay đều có chút đau nhức.
Mắt nhìn thấy nhiều gối ôm trên sô pha, Phượng Tuyên chần chờ, không dấu vết lót cho lưng mình một cái.
Ngay cả Thích Trác Ngọc cũng không phát hiện.

Trước khi phát sóng hắn đã hỏi một câu: "Tôi có thể xin quyền quản lý không?"
Tổ chương trình: "???" ảnh đế đại thần cậu muốn làm gì, gây sự sao??"
"Không.

"Thích Trác Ngọc chậm rãi nói:" Chỉ là chặn những người gọi vợ trong phòng truyền hình trực tiếp lại."
Tiếng nói vừa dứt.
Đúng 8 giờ.
Bình luận tràn vào phòng truyền hình trực tiếp vừa vặn nghe được những lời này của Thích Trác Ngọc:
“???”
"Nghịch tử gì? Cha mi vừa tiến vào đã nghe thấy mấy lời xấu bụng của mi rồi."
" Vợ thì làm sao? Không thể gọi vợ sao? Pháp luật quy định chỉ có một mình anh có thể gọi vợ thôi à?"
"Vợ chim nhỏ, anh tới rồi! Vợ chim nhỏ, anh tới rồi!"
"Ở nhà nhàm chán suốt bảy ngày cũng không lên weibo, anh tốt nhất là nói cho tôi biết hai người bảy ngày này đều làm chuyện 18 + đấy nhé..."
"Có phải tối nay có thể trả lời bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp không, ai dám đem cái bình luận 18 + lên đi?"
Cùng lúc đó, theo lượng lớn bình luận tràn vào, tổ chương trình bắt đầu tuyên bố nhiệm vụ, nói ra ngay lúc phát sóng trực tiếp: "Thầy Tiểu Tuyên, hiện tại thầy có thể trả lời bình luận được nhiều người like nhất ~"
Bình luận lượt like nhiều nhất hiện nay là ghi hình chương trình nhiều ngày như thế có cảm tưởng gì không?"
Đúng vậy, chính là đội quân seeding do đạo diễn Vương mua được, đã có hơn một ngàn like.
Phượng Tuyên gật đầu, đang chuẩn bị nhìn theo bình luận từ trên xuống dưới.

Kết quả bỗng nhiên có một cái bình luận rất dễ thấy nhảy ra: "Gào thét!! Sao sau thắt lưng vợ anh lại lót một cái gối ôm?"
Mọi người lúc này mới phát hiện, sau lưng Phượng Tuyên quả thật có một cái gối ôm.
Y lập tức xấu hổ, làm bộ không nhìn bình luận này, muốn trả lời vấn đề tổ tiết mục chuẩn bị.
Kết quả chỉ có vài giây.
Bình luận này được like lên vị trí thứ nhất.
Còn bổ sung một cái bình luận nhiều like thứ hai đặc biệt đê tiện trả lời: "Vợ à, do ban đêm em lắc nó quá mạnh phải không? (Châm thuốc.jpg).


Đọc truyện chữ Full