*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
EDITOR: HTHYYHTH
Sáng ngày 25 tháng 6, Tiêu Duyệt Vân vừa ra khỏi nhà, thì được nhận ngay sự chúc mừng của em trai, chỉ thấy Dương nhi mặc đồ ngủ đang mở to đôi mắt tròn xoe, cười tít mắt nói với y: "Anh ơi, sinh nhật vui vẻ ạ! ^O^"
Lúc này Tiêu Duyệt Vân mới nghĩ đến, hôm nay là sinh nhật 19 tuổi của y, nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của nhóc, y nhịn không được tiến lên trước hôn một cái trên khuôn mặt bánh bao ú ụ của ẻm, vui vẻ nói: "Cảm ơn em!"
Tiêu Nhạc Dương che lại chỗ mình bị hôn, mặt nhỏ hồng hồng, có hơi ngại ngùng.
Thừa lúc anh nhóc đang đi rửa mặt, Tiêu Nhạc Dương đặt quà mình chuẩn bị lên bàn.
Chờ Tiêu Duyệt Vân đánh răng rửa mặt xong đi ra, vừa nhìn liền thấy ngay đồ để trên bàn.
Đó là một bức tranh sáp màu, trên là trời xanh mây trắng và mặt trời đỏ rực, dưới là cỏ xanh và hai người một lớn một nhỏ tay nắm tay cười tươi đứng trên cỏ, cách vẽ hai người đó vô cùng chỉnh chu, cơ mà qua một đầu tóc dài và trường sam thì vẫn có thể nhận ra người trong bức tranh đó là Tiêu Nhạc Dương và Tiêu Duyệt Vân. Cả bức tranh màu sắc rực rỡ, tràn ngập tính trẻ thơ. Vừa nhìn là biết trái tim của tác giả vô cùng ấm áp, trong bức tranh cũng chan chứa tình yêu đối với anh trai.
Tiêu Duyệt Vân bất giác nở nụ cười. Xem ra những cái chết nối tiếp nhau của người thân cũng không ảnh hưởng đến tâm lý khỏe mạnh của em ấy, điều này khiến người làm anh như y hết sức hạnh phúc.
"Cảm ơn Dương nhi, anh rất thích." Tiêu Duyệt Vân giơ bức tranh trong tay xoay người về hướng phòng vệ sinh, Tiêu Nhạc Dương đứng ló đầu nhìn ra ngoài ho nhẹ một tiếng, vội vàng rụt đầu lại vào trong, tiếp tục đánh răng.
Thấy thế, Tiêu Duyệt Vân lắc đầu, gần đây em trai dễ xấu hổ ghê, cưng xỉu.
Cơ mà, kỹ thật vẽ non nớt này quả thật cần luyện thêm, quà của em trai tặng đương nhiên y thích rồi, nhưng Tiêu Duyệt Vân không quá thích tranh màu sáp, nên âm thầm quyết định nghỉ hè năm nay y nhất định phải cho em trai tham gia khóa học tranh thủy mặc chính quy.
Cả ngày hôm nay tại trường, Tiêu Duyệt Vân nhận được rất nhiều lời chúc mừng sinh nhật, thậm chí còn có một số người chuẩn bị quà sinh nhật cho y nữa. Phần lớn là đến từ các bạn nữ, và cả vài bạn nam nữa.
Bọn họ đều nhấn mạnh rằng quà tặng không quý gì, kiên quyết nhét qua, Tiêu Duyệt Vân từ chối không được, cũng không thấy được đồ bên trong giấy gói, chỉ có thể nhận trước, thầm quyết định nếu như hôm nay về nhà mà thấy là đồ quý thì chắc chắn phải trả lại.
Trâu Văn Đào vừa mới biết sinh nhật của bạn cùng bàn sờ ót, ngại ngùng nói: "Lần sau bù quà cho cậu." Lúc trước Tiêu Duyệt Vân còn tặng khăn choàng cổ cho mình, lần này sinh nhật y vậy mà hắn thân là bạn cùng bạn kiêm bạn chí cốt lại quên mất, đúng là không phải phép.
Tiêu Duyệt Vân ôn hòa đáp: "Không cần đâu, sự giúp đỡ của cậu đối với tôi đã là món quà tuyệt nhất rùi á."
Tiêu Duyệt Vân lắc đầu đáp: "Không cần phiền phức như thế đâu, thời gian vội quá, để mấy bạn ôn tập bài cho tốt đi." Y còn đang trong thời gian giữ đạo hiếu, không nên tổ chức và tham gia tiệc tùng.
Trâu Văn Đào nghĩ nghĩ, đoạn gật đầu. Tất nhiên hắn cũng xem trọng cuộc thi cuối kì, nhưng thời gian tham gia tiệc sinh nhật vẫn có mà, cơ mà cũng tôn trọng lựa chọn của Tiêu Duyệt Vân, biết bạn cùng bàn là một người không hề thích nổi trội.
Tuy rằng tình thế và số lượng còn lâu mới bì kịp chocolate được tặng dịp lễ tình nhân, nhưng Tiêu Duyệt Vân cũng không muốn nhận quà một cách quá nổi bật, thế nên giờ nghỉ trưa y bèn không ở lại lớp học, mà tìm một góc của bãi cỏ hẻo lánh yên tĩnh làm ổ đọc sách, ôn tập.
Lúc này y đi một mình, hơn nữa bản thân đã chú ý che giấu hành tung, quả nhiên lúc lâu sau cũng không có ai đến quấy rầy.
Thế nhưng, trường học lớn như này, suy cho cùng thì khu vực công cộng cũng không tồn tại góc chết nào cả.
Đương lúc đang bị một nam đàn em khối 10 nhận ra, nhét mạnh quà vào trong ngực mình, đồng thời tỏ tình, Tiêu Duyệt Vân tức khắc liền luống cuống tay chân.
Không phải nói tình yêu nam nam thời đại này không hợp lẽ thường, bị người ta kì thị sao?
Cậu đàn em kia bỏ lại quà cùng một câu "em thích anh" thì liền đỏ mặt chạy biến đi xa tít.
Y đây là được con trai công khai bày tỏ sự ái mộ sao? Còn là một cậu bé nhỏ hơn bản thân y hai tuổi nữa chứ.
Mấy giây sau, Tiêu Duyệt Vân đang kinh ngạc mới phản ứng được chuyện gì đã xảy ra, trái lại chưa từng có thần thái e thẹn như là một lam nhi bình thường, trái tim y không mảy may dao động, ngược lại có hơi cảm phục lòng dũng cảm của cậu đàn em ấy.
Ở Đại Chu, tình yêu đồng tính tuy khiến người khác chú ý, nhưng từ thời Xuân Thu chiến quốc đến thời nhà Hán, từ hoàng đế đến xã hội thượng lưu đều có trào lưu nam phong, hắn cũng đã từng nghe nói đến tiểu quan quán (tương tự thanh lâu nhưng là toàn bộ là kỹ nam), mà ở một số ít vùng nông thôn cũng có phong tục kết hôn nam nam*, mặc dù quý tộc thường sẽ không chính thức thành hôn đồng tính, cơ mà tình nhân đồng tính cũng không coi là kinh thế hãi tục (khiến người khác kinh ngạc sửng sốt). Cộng thêm y thân là lam nhi, nên sẽ không kì thị đồng tính luyến ái như nhiều người hiện đại bình thường, cổ hủ bảo thủ**.
*Nguyên gốc là 成契兄弟.
** Nguyên gốc là 闭之如蛇蝎.
Nhớ lại gương mặt xa lạ ban nãy của cậu đàn em kia, Tiêu Duyệt Vân quyết định giữ kín bí mật này trong lòng.
**
Sau giờ tan học, Tiêu Duyệt Vân mang theo cả cặp đầy các món quà nhỏ quay về nhà.
Sờ đầu cái đầu nhỏ gấp không nhịn được mà sáp đến gần của em trai, biết cậu chàng đang hiếu kì với quà của người khác, vì thế nên Tiêu Duyệt Vân rộng lượng nhờ nhóc giúp mình bóc quà.
Tiêu Duyệt Vân vui vẻ đồng ý. Nhóc muốn xem xem quà của người khác tặng có để tâm, có thành ý hơn của bản thân nhóc hay không. Hơn nữa nhóc rất thích loại cảm giác mới lạ và ngạc nhiên vui mừng khi bóc quà của người hiện đại, tiếc là đợi đến sinh nhật lần sau của nhóc phải đến năm sau lận.
Tiêu Duyệt Vân ở bên cạnh cùng em trai bóc vài giấy gói quà, thì liền đến phòng bếp bận rộn, để mình Tiêu Nhạc Dương hứng thú bừng bừng tiếp tục bóc quà.
Chờ đến lúc Tiêu Duyệt Vân trở lại phòng khách, thì thấy trên bàn đã bày đầy thiệp chúc mừng, băng đô*, chocolate, trâm cài áo, măng - sét**, giày thể thao, đồng hồ, bút máy, thú bông, heo tiết kiệm và đồ chơi các kiểu. Còn Tiêu Nhạc Dương thì đang hiếu kì sờ cái này, nhìn cái kia, miệng nhỏ cũng không nhịn được vểnh lên.
*Băng đô: mấy cái của nam đeo chứ không phải của nữ nha
**Măng - sét:
Tiêu Duyệt Vân giả vờ như không biết tâm tư nhỏ này của em trai, bước sang quan sát những đồ vật ấy. Tiếc là y không hề quen thuộc với các nhãn hiệu lớn thời hiện đại, cho nên không có cách nào phân ra giá trị của quà tặng được.
Chẳng lẽ phải lên mạng tra từng cái một?
Đương lúc suy tư, điện thoại y vang lên.
Tiêu Duyệt Vân vội bắt máy.
"Tiểu Vân, sinh nhật vui vẻ." Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của Ninh Tắc Chiến đã lâu không gặp.
Kể từ sau khi ông nội Tiêu mất, Tiêu Duyệt Vân nhận được lời mời đến nhà chính Ninh gia một lần nữa của ông Ninh, cùng ông ăn cơm và hạ vài bàn cờ vây.
Ý của ông Ninh, chẳng qua là sợ hai người bọn họ cô đơn, tâm trạng tuột dốc, phải tận mắt nhìn thấy mới yên tâm. Mà mặt mày Tiêu Duyệt Vân tuy có âu sầu, nhưng có thể nhìn thấy tâm tình đã đang phát triển theo hướng tốt hơn, lúc này trong lòng mới yên tâm hơn chút.
Hôm đó, rất trễ Ninh Tắc Chiến mới về, hắn không nói được với Tiêu Duyệt Vân mấy câu. Chẳng qua dưới sự bày mưu đặt kế của trưởng bối, Tiêu Duyệt Vân vẫn gọi Ninh Tắc Chiến từ "Ninh" sửa thành "anh Chiến", tỏ ra càng thêm thân thiết.
Cho dù hôm nay đã nghe rất nhiều lần, nhưng đối với từng lời chúc mừng, Tiêu Duyệt Vân vẫn trân trọng và biết ơn như cũ, y cười đáp: "Cảm ơn anh Chiến."
Âm thanh Tiêu Duyệt Vân dịu dàng, vào tai Ninh Tắc Chiến, khiến cõi lòng hắn bỗng dưng khoan khoái hơn.
Dạo gần đây, Ninh Tắc Chiến trừ bận việc công ty, còn chịu theo sự sắp xếp của mẹ hắn đi xem mắt với vài cô nàng xinh đẹp con nhà quyền quý.
Xuất phát từ tâm lý không thể nào giải thích được, Ninh Tắc Chiến đều không có xu thế phát triển thêm một bước nữa với vài cô gái xinh đẹp đang ở độ tuổi thanh xuân ấy, khiến cho mẹ hắn Cao Tuệ rất sốt ruột.
Năm nay con trai bà tròn 30 tuổi rồi, là cháu độc đinh của Ninh gia, cũng là con trai duy nhất của bà, bản thân nó có trọng trách nối dõi tông đường, cho dù các bậc ông chú không gây nhiều áp lực, nhưng Cao Tuệ vẫn khó tránh khỏi khẩn trương lo lắng.
Tuy rằng Ninh gia có bối cảnh sau lưng là xã hội đen, nhưng Ninh Tắc Chiến từ nhỏ gia đình hòa thuận, lớn lên trong hũ mật (được yêu thương, chiều chuộng), rất trân quý và xem trọng tình thân gia đình, không đành lòng để mẹ nóng lòng, nên hắn vẫn đồng ý rằng nhất định sẽ tìm hiểu sâu hơn với đối tượng tiếp theo.
Điều này khiến trên dưới Ninh gia đều thở phào nhẹ nhõm.
"Giờ em có ở nhà không? Anh có quà muốn tặng em." Ninh Tắc Chiến lại nói.
Tiêu Duyệt Vân thụ sủng nhược kinh, liên tục nói không cần phiền vậy đâu.
Song, tài ăn nói của Ninh Tắc Chiến quá tốt, cường điệu hai ba câu, Tiêu Duyệt Vân không thể nào ngăn cản hắn được, mấy phút sau, Ninh Tắc Chiến đã xuất hiện trước cửa nhà Tiêu Duyệt Vân.
Sờ chiếc hộp rất có sức nặng sau người, nghĩ đến người mà bản thân cố ý trốn tránh và lãng quên mấy ngày này, Ninh Tắc Chiến nhẹ thở dài.
Nhất thời hứng khởi nghĩ đến món quà này, như một phần ký thác, một phần vướng mắc, cũng hy vọng sẽ là kết thúc cho một phần tương tư này.
Mở cửa, chàng trai với làn da trắng nõn, dáng người cao gầy, dung mạo tuấn mỹ tiến lên tiếp đón, cả người y dường như mang theo ánh sáng ôn nhuận, đôi con ngươi xinh đẹp, sáng lán kia cười đến cong cong, khiến Ninh Tắc Chiến bất giác cũng cười lên.
Tiêu Duyệt Vân để Ninh Tắc Chiến vào nhà, khi thấy hình dạng của đồ vật ở phía sau hắn, trong lòng đã có sự suy đoán.
Quả nhiên, Ninh Tắc Chiến không thừa nước đục thả câu, nhanh chóng mở hộp đàn ra, nhẹ nhàng nâng đồ vật bên trong ra, đưa đến trước mặt Tiêu Duyệt Vân, nói: "Biết em thích cây đàn cổ này, nên tặng nó làm quà sinh nhật cho em."
Bên trong hộp đàn, chính là cây đàn cổ có chất lượng khá tốt khi trước Tiêu Duyệt Vân đã thuê để biểu diễn tiệc chúc mừng Tết Nguyên Đán.
Thấy trong mắt Tiêu Duyệt Vân hiện rõ sự kinh ngạc vui mừng cùng sự chần chờ sau đó, Ninh Tắc Chiến lập tức nói thêm một câu: "Đừng khách sáo, đây là món quà anh đại biểu trên dưới Ninh gia tặng em." Cây đàn này tuy rằng có giá mười vạn, nhưng đối với Ninh gia mà nói thì không hề hấn gì hết.
Nghe hắn nói đến điều này, cộng thêm bản thân y quả thật rất thích, Tiêu Duyệt Vân đấu tranh vài giây sau đó vẫn nhận lấy.
"Vô cùng cảm ơn, em rất thích ạ." Tiêu Duyệt Vân nhận đàn, trân trọng sờ thân đàn. Dáng vẻ thích đến không nỡ buông tay ấy, khiến cho cõi lòng Ninh Tắc Chiến liền tốt lên vài phần.
Sau đó, Tiêu Duyệt Vân nhân tiện mời Ninh Tắc Chiến ở lại cùng dùng cơm tối chung, người sau không nghĩ nhiều liền đồng ý.
Đương lúc Tiêu Duyệt Vân quay lại bận rộn trong phòng bếp, chuông cửa lại bị nhấn vang.
Được anh gọi đi mở cửa, sau khi Tiêu Nhạc Dương nhìn thấy rõ người bên ngoài cửa là ai, thì trừng lớn đôi mắt, cao giọng hô: "Anh Lãng, anh về rồi ạ." Đã một đoạn thời gian nhóc chưa gặp Phó Lãng, nên bất giác kêu to lên.
Trong phòng bếp, Tiêu Duyệt Vân đang chiến đấu với mấy món ăn thì nghe thấy giọng em trai, tay khựng lại một lúc.
Vậy mà lại là Phó Lãng? Khoảng thời gian gần đây, Phó Lãng bận công việc đã chưa về nhà rất lâu, lần cuối Tiêu Duyệt Vân gặp hắn đã là hai tuần trước. Mà trước đó, Phó Lãng cũng không nói là hôm nay sẽ về.
Lẽ nào, là vì sinh nhật của y?
Tiêu Duyệt Vân vội lắc đầu, chuyên tâm làm cho xong hai món ăn cuối cùng. May mà vì Ninh Tắc Chiến, vốn đã làm nhiều hơn vài món, giờ lại thêm một ít nữa, cảm thấy hẳn là đủ rồi.
Mười mấy phút sau, Tiêu Duyệt Vân làm xong hết các món, hít thở sâu, bưng món ăn ra.
Ai ngờ, vừa ra phòng khách, y lập tức nhận ra bầu không khí hơi sai sai.
—————
Editor: Năng suất ghê chưa kkkk