DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lam Nhi Xuyên Tới Thời Hiện Đại
Chương 54: Tu La tràng*

*Tu La tràng (修罗场) là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, còn muốn hiểu rõ hơn tại sao lại ghê như vậy thì đọc chương này xong sẽ rõ nhé.

EDITOR: HthyyhtH

Lúc đầu Ninh Tắc Chiến đang pha trò với nhóc Dương.

Bị nhóc con tinh ranh hỏi chuyện, Ninh Tắc Chiến rất thú vị, mấy lời "nói bóng nói gió" đơn giản đó đương nhiên hắn nghe hiểu, tuy rằng không biết sao cu cậu lại có hứng thú với sở thích cá nhân và sinh hoạt của hắn như vậy, nhưng có thể trả lời được thì hắn đều trả lời đủ hết cả.

Bầu không khí rất hài hòa vui vẻ,

"Anh Chiến, giờ anh đã có bạn gái chưa ạ?" Tiêu Nhạc Dương bỗng dưng hỏi, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Ninh Tắc Chiến.

Ninh Tắc Chiến dừng khoảng chừng là hai giây, đang tính trả lời thì chuông cửa vang lên, Tiêu Nhạc Dương ra mở cửa, khách vào nhà, người đó khiến hắn cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.


Vậy mà lại là nhị thiếu Phó gia đang nổi tiếng dạo gần đây, Phó Lãng.

Đúng rồi nhỉ, Ninh Tắc Chiến sực nhớ, khi tổ chức tang lễ hắn đã biết Phó Lãng ở kế Tiêu gia. Gần như sáng tối nào cũng gặp anh em Tiêu gia, cảm tình giữa đôi bên "hàng xóm láng giềng" hình như rất không tồi, mà Phó Lãng cũng không chút nào che giấu chăm sóc cho anh em Tiêu gia, giơ tay nhấc chân đều âm thầm lộ ra một loại chiếm hữu dục, khiến cho lòng Ninh Tắc Chiến có hơi không thoải mái.

Cơ mà, hắn nghe nói dạo này Phó Lãng hẳn là phải ở bên phía Nam mới đúng chứ.

Suy nghĩ trong lòng quay cuồng, nhưng trên mặt Ninh Tắc Chiến không lộ ra tí ti nào, thong dong ưu nhã đứng lên khỏi sô pha, hoàn toàn vực dậy tinh thần, bày ra tư thế thân sĩ khéo léo nhất, nghênh đón người tới.

**

Phó Lãng bước vào cửa nhà Tiêu gia, liền nghe thấy tiếng động ở phòng bếp, ngửi được mùi thơm thức ăn, lập tức, mọi bôn ba bận rộn mệt mỏi của mấy ngày liền dường như biến mất gần hết, tâm tình xao động cũng lắng xuống.


Thế nhưng, sau khi được Tiêu Nhạc Dương dắt đến phòng khách, rất nhanh Phó Lãng phát hiện một vị khách không mời mà đến, tâm trạng tốt đẹp cũng bị ảnh hưởng.

Ninh Tắc Chiến.

Vị chủ nhân Ninh gia đời kế tiếp này vốn dĩ lớn lên tuấn dật nho nhã, cộng thêm năng lực xuất sắc, lại là con một của Ninh gia, rât được các quý cô trong vòng tròn giới thượng lưu chào đón, khi hắn cố tình phát ra mị lực càng như một con công đang xòe đuôi, chèn ép các con đực khác, thu hút ánh nhìn của mọi người.

Phó Lãng xem như không xa lạ với Ninh Tắc Chiến, tuy rằng hai nhà không có giao tình gì, phương diện sự nghiệp cũng tạm thời không liên quan, nhưng thường thường sẽ đụng mặt đối phương trong một số buổi tụ tập, quan trọng hơn cả là, rất nhiều lần đều thông qua Tiêu Duyệt Vân chạm trán với đối phương. Đặc biệt là hôm tang lễ đó, ánh mắt vi diệu của Ninh Tắc Chiến khi nhìn Tiêu Duyệt Vân và địch ý như có như không đối với hắn, hắn đều ghi nhớ trong lòng.


Đôi mắt Phó Lãng nhanh chóng quét qua toàn thân Ninh Tắc Chiến.

Cảm nhận được sự quan sát trắng trợn của đối phương, Ninh Tắc Chiến cười nhẹ, nho nhã lễ độ đưa tay ra, nói: "Phó tiên sinh, chào cậu, lại gặp nhau rồi."

Dừng một lát, Phó Lãng cũng không bất lịch sự, đưa tay mình ra.

Bàn tay màu đồng và màu lúa mạch bắt lấy nhau trên không trung, mắt đối mắt, một bên cười đến ôn tồn lễ độ, một bên thì mặt đơ như cây cơ.

Tiêu Nhạc Dương đứng giữa hai người chỉ cảm thấy độ ấm của không khí hình như hơi tăng cao lên một xíu, với cả, cái bắt tay này cũng hơi lâu rồi á.

"Anh Lãng, uống nước đi ạ." Tiêu Nhạc Dương bưng tách trà cuối cùng nhịn không được đánh tan sự trầm mặc của hai người.

Nghe thấy thế, lúc này Phó Lãng và Ninh Tắc Chiến mới thả tay nhau ra. Phó Lãng dùng tay phải nhận lấy tách trà Tiêu Nhạc Dương đưa sang, sau đó nhanh nhẹn ngồi xuống sô pha.
Vì thái độ của Tiêu Nhạc Dương tùy ý hơn khi ở trước mặt Phó Lãng, một tia khác lạ chợt lóe lên trong mắt Ninh Tắc Chiến. Hắn tự nhiên để tay phải ra sau lưng, lặng lẽ vung vẩy, hoạt động một chút, lúc này mới giảm bớt phần nào cơn đau do trận đấu sức nhân lúc bắt tay ban nãy gây ra.

Mà Phó Lãng vẫn mặt không đổi sắc như cũ, tay phải bưng tách trà, tay trái đặt dọc theo đường may ống quần, không mảy may nhìn ra chút khác lạ nào.

Thấy vậy, trong lòng Ninh Tắc Chiến thoáng buồn bực. Bởi Tiêu Duyệt Vân đã liên tục cứu mạng hắn hai lần liên tiếp, nên sau đó, Ninh Tắc Chiến vốn có thân thủ không tệ càng gia tăng huấn luyện và tập thể hình, giá trị vũ lực đã tăng cao. Chẳng qua hắn cũng biết mình vẫn không so lại Tiêu Duyệt Vân, mà nghe đồn Phó Lãng từ nhỏ đã có cao nhân chỉ dạy, thân thủ bất phàm.
Đương nhiên, trận chiến giữa đàn ông, không chỉ xem ở thắng bại giá trị vũ lực.

Ninh Tắc Chiến biết rằng, bản thân hắn rõ ràng đã hạ quyết tâm, trận đấu gay gắt hôm nay cùng Phó Lãng thật ra không hề có ý nghĩa gì, nhưng tinh thần vào khoảnh khắc vừa nhìn thấy người nọ liền theo bản năng mở ra hình thức chiến đấu.

Lý trí thoáng quay lại, Ninh Tắc Chiến điều chỉnh trạng thái, che giấu bưng tách trà  của mình lên uống một ngụm.

"Anh Chiến, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em nữa đó. Anh có bạn gái chưa vậy ạ?" Tiêu Nhạc Dương hỏi.

Ninh Tắc Chiến nhìn Phó Lãng ngồi đối diện, đáp: "Anh chưa có."

Hai mắt Tiêu Nhạc Dương sáng ngời, lại hỏi: "Vậy anh có bạn trai chưa ạ?"

Vị Ninh Tắc Chiến này lớn tẩm ngầm tầm ngầm ba mươi tuổi rồi còn chưa kết hôn, cũng chưa có bạn gái, lẽ nào thích con trai? Mặc dù lớn hơn anh mười tuổi, nhưng trong truyền hình có nói, tuổi tác không thành vấn đề, sẽ càng yêu thương mình hơn á.
Nghĩ như thế, nhận thức của Tiêu Duyệt Vân* về mối quan hệ tình yêu hôn nhân hiện đại còn đang ở giai đoạn tương đối ngây thơ, căn bản không biết những gì bản thân mình nói như thả một quả bom lớn.

*Đây là nguyên gốc của tác giả nha, có thể là tác giả ghi nhầm Tiêu Nhạc Dương với Tiêu Duyệt Vân í, tại vì là bé Dương đang nói đang nghĩ mà.

Ninh Tắc Chiến thiếu điều thất thố phun nước trà trong miệng ra luôn.

Phó Lãng thì trực tiếp hơn nhiều, lớn tiếng ho khan vài cái, hình như cũng bị sặc nước trà.

Ninh Tắc Chiến đặt tách trà xuống, bất đắc dĩ nhìn Tiêu Nhạc Dương, sao hắn thấy ứng phó với nhóc con ranh ma này còn lao lực hơn là Phó Lãng nữa vậy. Chẳng lẽ thật sự phải cùng nhóc con bảy tuổi giải thích về vấn đề tại sao tình yêu đồng tính không được hả?
Ninh Tắc Chiến khẽ thở dài một hơi, đáp: "Đương nhiên cũng không có bạn trai luôn." Hắn thầm cầu nguyện Tiêu Nhạc Dương đừng hỏi thêm vấn đề nào đó lắt léo hơn nữa.

Đáng tiếc là chẳng ai nghe thấy lời cầu nguyện của hắn cả, chỉ nghe Tiêu Nhạc Dương lại kiên trì hỏi: "Vậy anh thấy anh của em như thế nào?"

Càng nghe càng thấy sai sai, nếu không phải giới tính sai sai, tuổi tác của người hỏi sai sai, thì Ninh Tắc Chiến thật sự cho rằng bản thân hắn lại đang ở trong một buổi xem mắt khác á.

Nhìn đôi mắt sáng ngời kia, Ninh Tắc Chiến lựa lời nói: "Anh em ấy à, rất tốt."

Tiêu Nhạc Dương vẫn bám riết không tha: "Tốt chỗ nào ạ?"

Ninh Tắc Chiến: "... Chỗ nào cũng tốt."

"Vậy..." Tiêu Nhạc Dương còn muốn hỏi nữa, nhưng bị Phó Lãng ngồi đối diện cắt ngang.

"Dương Dương." Phó Lãng trầm giọng gọi, ngăn nhóc con ranh ma này tiếp tục quậy. Cục diện này quen ghê, hình như hắn biết tiếp theo Tiêu Nhạc Dương sẽ hỏi cái gì nè.
Ai ngờ, Tiêu Nhạc Dương xoay người trừng mắt liếc Phó Lãng một cái không rõ nguyên do, sau đó không hề nể nang quay đầu lại, hạ giọng tiếp tục hỏi: "Anh của em tốt như vậy, liệu anh có muốn kết hôn với ảnh, ở bên ảnh cả đời hông?"

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, Phó Lãng và Ninh Tắc Chiến tuy là hai tấm chiếu đã từng trải, cơ mà giờ phút này đứng trước câu hỏi thẳng thắn của nhóc con bảy tuổi ngây thơ này chỉ có thể im lặng cạn lời.

Rất lâu sau, Ninh Tắc Chiến mới tìm lại được miệng mồm của mình, trong giọng nói mang theo một tia chua xót khó có thể nhận ra.

"Dương Dương, em biết "kết hôn" nghĩa là gì không?"

Nghe vậy, Tiêu Nhạc Dương chi miệng. Tại sao hai người này cứ thắc mắc về ý nghĩa của mấy cái đó vậy? Anh Lãng thì hỏi nhóc là hiểu "thích" là gì hông, anh Chiến thì hỏi nhóc biết "kết hôn" nghĩa là gì hông, thật sự xem nhóc là em bé ba bốn tuổi hong biết gì hết hả?
Ninh Tắc Chiến dùng ngôn ngữ dễ hiểu cố gắng hết sức phổ cập hàm ý của kết hôn, và pháp luật hiện tại của quốc gia quy định chỉ có nam nữ mới có thể kết hôn. Không đợi Tiêu Nhạc Dương hỏi, Ninh Tắc Chiến lại tự giác giải thích nguyên nhân.

Tuy rằng vấn đề này liên quan đến nhiều yếu tố khác nhau như quốc gia, phong tục đạo đức, xã hội học, tăng nhân khẩu, luân lý học v.v, cũng không thể giải thích rõ một cách đơn giản như vậy được, hắn cũng không hề có ý xem thường tình yêu đồng tính, nhưng đối mặt một nhóc con bảy tuổi, hắn vẫn chọn cách nói đơn giản dễ hiểu nhất: "Bởi vì chỉ có nam và nữ kết hôn với nhau mới có thể sinh em bé. Dương Dương nghĩ thử xem nào, nếu như chỉ toàn nam nam hoặc nữ nữ kết hôn, thì số người trên thế giới này không phải sẽ ngày càng ít sao?"
Tiêu Nhạc Dương nghe hắn nói hết, nhíu mày, trong lòng có chút sốt ruột, hé miệng, cuối cùng cầm lòng không đặng nói: "Vậy, nếu như, em nói nếu như thôi nha, anh em có thể sinh em bé được thì sao ạ?"

Nếu như? Ở đâu ra cái kiểu "nếu như" này?

Phó Lãng nhìu mày nhìn bóng dáng nho nhỏ của Tiêu Nhạc Dương đối mặt với Ninh Tắc Chiến, trong lòng nổi lên một cỗ tức giận, nhưng lại không biết là đang tức giận với ai.

Với Tiêu Nhạc Dương? Còn chưa đến mức (để tức giận) đó.

Vậy thì với Ninh Tắc Chiến? Hay là... với bản thân hắn?

Trong đầu Phó Lãng muôn vàn suy nghĩ, bỗng dưng nhớ lại lời hôm ấy Tiêu Nhạc Dương nói với mình trên xe.

"... Nếu như con trai cũng có thể sinh em bé, thì anh có muốn kết hôn với anh em không ạ?"

Nếu như là hắn... tay Phó Lãng dần siết lại thành đấm, màu đen trong mắt càng thêm đậm.
Không biết đã qua bao lâu, có thể chỉ trong một cái chớp mắt, Phó Lãng đã có đáp án.

Nếu như là Phó Lãng hắn, chắc là, không cần biết người ấy có sinh con được hay không, pháp luật có cho phép kết hôn hay không, chỉ cần thật lòng thích, thì phải ôm chặt vào trong lòng, cả đời không rời xa nhau, không để người ấy chịu chút tủi thân nào.

"Nếu là vậy, anh có thể sẽ thật sự cưới anh em về nhà." Giọng Ninh Tắc Chiến mang theo ý cười đột nhiên truyền tới, đánh tan hồi ức, ánh mắt Phó Lãng tức khắc ngưng trọng, lạnh lùng nhìn sang phía đối phương.

Nhận thấy tầm nhìn bất chợt phía đối diện, biểu hiện trên mặt Ninh Tắc Chiến vẫn ung dung như thường, trong lòng bất giác có chút xíu hả dạ. "Được rồi, con nít con nôi như em đừng suy nghĩ lung tung cả ngày, cái gì mà sinh em bé, anh của em mà biết chắc chắn sẽ phạt em đó."
Tiêu Nhạc Dương nhìn vào mắt Ninh Tắc Chiến, dường như thấy được hắn chỉ đang ứng phó cho qua với nhóc thôi, tâm trạng vừa nãy vì nhận được đáp án mà vui mừng lại lặng lẽ nguội lạnh mấy phần.

Vẫn không được sao? Mọi người đều xem nhóc là con nít, luôn ứng phó cho có lệ thôi à. Lẽ nào nhóc muốn tìm anh rể thôi mà khó vậy sao?

Không được, phải đổi một phương pháp tác chiến khác thôi. Tiêu Nhạc Dương cổ vũ bản thân.

Ninh Tắc Chiến thấy sự nhiệt tình của nhóc con hơi giảm xuống một chút, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vội dẫn đề tài đến trên một chồng đồ vật trên bàn trà kia.

Nghe vậy, Tiêu Nhạc Dương đầy mặt đắc ý đáp: "Mấy món này đều là quà tặng sinh nhật người khác tặng cho anh em, anh em rất được yêu thích luôn á."

Nói đoạn, nhớ đến bức "thư tình" nọ mà nhóc vừa đọc trộm được lúc nãy, con ngươi Tiêu Nhạc Dương chuyển động, nói: "Không chỉ có nhiều chị gái, mà có cả anh trai cũng viết thư nói thích anh của em luôn á! Tình cảm của ảnh với anh em tốt lắm nha, cùng học, cùng chơi thể thao, chơi trò chơi, ôm ôm, hôn hôn... he he, chắc là em sẽ có anh rể nhanh thui!"
Trong lòng Tiêu Nhạc Dương thì ôm ôm, hôn hôn giống như là anh nhóc thường làm với nhóc để chào buổi sáng, chúc ngủ ngon buổi tối, hôn khích lệ, là một cách rất tự nhiên bình thường để biểu đạt sự yêu thích, ở hiện đại nhóc cũng thường thấy mấy phụ huynh khác hôn con họ, thế nên lúc bịa chuyện nói ra, chút xíu cũng không thấy có gì sai.

Biểu tình của Phó Lãng và Ninh Tắc Chiến lại nứt ra.

"Anh rể" là có ý gì đây? Còn ôm cả hôn?! Với anh nào đó!?

Không phải là ý mà hắn đang nghĩ đến chứ? Con nít luôn nói thẳng*, nhưng thường đại diện cho chân tướng.

*Gốc là 童言无忌.

Cơ hồ là trong nháy mắt, Phó Lãng và Ninh Tắc Chiến đều nghĩ đến cùng một chuyện.

Lẽ nào, Tiêu Duyệt Vân thích con trai?

...

Đúng rồi, bởi vì như thế, nên mấy cái quan niệm và câu kì lạ của Tiêu Nhạc Dương đều có lý do cả.
Thời gian Phó Lãng ở chung với Tiêu Duyệt Vân dài hơn, có thấy số lượng chocolate y nhận được trong lễ tình nhân, nhưng khi ấy, hắn nghe Tiêu Duyệt Vân tỏ vẻ chắc chắn sẽ không yêu sớm, xuất phát từ sự tín nhiệm, lúc ấy hắn cũng liền yên tâm.

Bình thường không thấy Tiêu Duyệt Vân có thái độ đặc biệt với bất kì nữ sinh nào, Phó Nhã Khiêm cũng chưa từng nhắc qua với hắn. Người có quan hệ tốt nhất với Tiêu Duyệt Vân, cũng chỉ có mỗi mình Trâu Văn Đào.

Không lẽ, "anh trai kia" chính là Trâu Văn Đào?

Trong phòng khách, trong đầu hai người bị sét đánh trúng dường như đang sóng cuộn biển gầm, mà tên nhóc Tiêu Nhạc Dương "đào hố cho anh trai" thấy hết thảy lại đang lo nghịch món đồ chơi nhỏ trên tay mình.

Trong lúc nhất thời, cả phòng lặng thinh.

Mà chính lúc này Tiêu Duyệt Vân lại ra phòng khách.
——————

Edtior: Tới mấy chương này dịch nhẹ nhàng ghê, hầu như mình khỏi cần phải tra nghĩ luôn vì toàn mấy từ mình biết í, nhớ lại lúc làm mấy chương em Vân đi quay phim muốn ứ hự luôn 🙄

Đọc truyện chữ Full