DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 147: Tôi ở tận thế nuôi mèo to

Cốc Tâm Chí không hỏi nhiều nữa, cúi đầu nhưng khóe mắt vẫn lơ đãng xẹt qua Trì Tiểu Trì đang nằm đó.

Bên kia báo đen đang dịu dàng liếm láp lỗ tai Trì Tiểu Trì.

Cốc Tâm Chí: “…”

Cốc Tâm Chí dùng hết sức lực ép buộc chính mình cúi đầu, không nhìn cảnh tượng này nữa.

Chỉ cần giải quyết mọi việc ổn thỏa thì Đinh Thu Vân sẽ chú ý tới cậu.

Chỉ cần lập được công lao không thể coi thường…

Bởi vì dùng sức quá mạnh nên cây bút trong tay cậu vang lên một tiếng ‘cách’, bị bẻ gãy.

Cốc Tâm Chí cúi đầu, đem bút gãy bỏ vào túi áo, lại lấy ra một cây khác, vẽ một đóa hoa nhỏ lên mái tóc của Đinh Thu Vân trên giấy thuốc lá, giống như chính cậu tự tay gắn lên cho Đinh Thu Vân.

Lưỡi của báo đen hơi nhám, Trì Tiểu Trì bị liếm vừa nóng vừa nhột, mơ màng ôm cổ báo đen, vỗ nhẹ hai cái sau gáy của nó: “Ông Chủ, đừng nghịch.”

Nó nhẹ nhàng ngao một tiếng, thành thật không lộn xộn nữa, chỉ há mồm khẽ ngậm ngón tay của Trì Tiểu Trì, như là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

Trì Tiểu Trì bị đánh thức, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu xoay người, hơi nheo mắt quan sát Cốc Tâm Chí một chút.

Tình hình phát triển đúng như Trì Tiểu Trì đã nghĩ.

Cậu không sợ nội tâm âm u của Cốc Tâm Chí, cậu chỉ sợ Cốc Tâm Chí không biết tiết chế và sợ hãi nội tâm âm u của mình mà thôi.

Sau này nên phát triển như thế nào thì phải dựa vào Cốc Tâm Chí lựa chọn cầm hay bỏ.

Cậu không ngại Cốc Tâm Chí trở nên tốt hơn, cũng không sợ Cốc Tâm Chí trở nên tệ hơn.

Bởi vì trong cục diện trước mắt, cậu vẫn còn chôn một lá bài cuối cùng.

Một lá bài đánh cược, mặc dù không tính là vinh quang nhưng đủ để một lần vất vả cả đời nhàn hạ.

Đuôi báo đen đang quấn bên hông bỗng nhiên căng thẳng, Trì Tiểu Trì nhịn không được quay đầu nhìn lại, vừa lúc đối mặt với một đôi mắt thú màu xanh xám, mang theo một tầng hơi nước mông lung, trong suốt như đại dương.

…Đừng nhìn cậu ấy, nhìn tôi đây.

Trì Tiểu Trì ngẩn người, mở ra hai tay ôm cổ của nó, chạm má thân mật với báo đen, bắt đầu cân nhắc một chuyện cũng quan trọng khác.

“Tao có nên mang mày theo hay không?” Trì Tiểu Trì tự hỏi trong lòng, “Hay là để mày ở lại đây?”

061 đáp trong lòng: Không phải mang tôi theo, mà là tôi đi cùng với em.

Trì Tiểu Trì tự hỏi tự trả lời: “Nhà tao rộng lắm, nhưng cũng không đủ chỗ cho mày chạy nhảy, cũng không thể dẫn mày đi dạo phố.”

061 đáp trong lòng: Nuôi tôi không cần nơi quá rộng, chỉ cần một gian phòng ở khu chung cư, ba mươi mét vuông là đủ rồi.

Trì Tiểu Trì lại hỏi: “Để mày lại nơi này thì mày sẽ tiếp tục đi theo Đinh Thu Vân sao? Hay là sẽ đi tìm con báo cái của mày? Trời lạnh như thế, mày chỉ thích ăn đồ nấu chính, nơi nào sẽ là nhà của mày đây.”

Nghe thấy Trì Tiểu Trì nói, 061 cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút đau lòng.

Trì Tiểu Trì nhìn như bạc tình nhưng thật sự tâm tư suy nghĩ rất nhiều.

Như vậy không tốt.

061 không nói gì thêm, báo đen dùng cái trán khẽ cụng đầu Trì Tiểu Trì, cọ nhẹ vài lần trên trán cậu, mang theo một chút thân mật cũng mang theo mệnh lệnh.

…Đừng nghĩ lung tung nữa. Nằm xuống, ngủ đi.

Động tác nhân tính hóa như vậy khiến tim của Trì Tiểu Trì đập hơi mạnh.

Cậu nằm và lòng báo đen lông xù, hỏi 061: “Thầy Lục, Ông Chủ rốt cục có từng tiến hóa chưa vậy?”

061 ôn hòa nói: “Chắc là chưa đâu. Chẳng qua nó rất yêu thích cậu, không muốn thấy cậu nghĩ nhiều như vậy mà thôi.”

Trì Tiểu Trì không nói gì nữa, thoải mái ôm cổ báo đen, hôn một cái lên mặt nó, rồi vùi đầu vào ngực nó, hít một hơi thật sâu.

Khi Trì Tiểu Trì dựa vào nó ngủ thiếp đi, báo đen tao nhã vuốt xuống lông xù lộn xộn trước ngực, bảo đảm Trì Tiểu Trì nhìn thấy nó vĩnh viễn luôn thật sạch sẽ, nó cúi đầu nhẹ nhàng chạm một cái vào khóe môi Trì Tiểu Trì.

… Ngủ ngon.

Ngoài xe, ban đêm gió lạnh hạnh khô thổi qua, xe tải hạng nặng đang cô độc chạy băng băng trên con đường mục nát, bên trong mang theo cả một gia đình.

Đá vụn văng tung tóe trên mặt đường thiếu bảo dưỡng, phát ra những tiếng kẽo kẹt nho nhỏ.

Cách đó không xa có bóng một con voi lớn đơn độc bước đi, xa xa cũng có xe cộ chạy thoáng qua.

Xe chạy ra khoảng mấy trăm kilômét, ven đường xuất hiện một nhân loại cũ ngã bên lề, đầu chúi xuống mặt đất, khóe miệng mang theo nụ cười, quần áo cởi ra chỉ còn một cái áo mỏng.

Xe tải dừng lại trước người nọ.

Tôn Ngạn nhảy xuống, một tay cầm súng, ngồi xổm xuống thử kiểm tra hơi thở của đối phương, xác nhận không còn thể cứu vãn thì mới thả lỏng cảnh giác, kéo thi thể về tới bãi đất hoang ven đường, dùng cỏ dại che lấp người nọ để tránh ngày hôm sau mặt trời mọc, thân thể trần truồng của người này phơi thây giữa thanh thiên bạch nhật một cách mất hết tôn nghiêm.

Tôn Ngạn cầu xin thần phật ở nơi nào đó, cầu bọn họ phù hộ linh hồn lạc đàn này có thể đến một nơi ấm áp cư ngụ, sau đó xoa đi hàn khí trên tay, khởi động xe chạy về nhà của bọn họ.

Con người khi còn sống sẽ đến vô số địa phương, có thể sẽ có rất nhiều nhà, mỗi một ngôi nhà nằm trên tục tọa độ của cuộc đời, đều là ấm áp, tuyết không bay vào, mưa không tạt tới.

Cốc Tâm Chí đang cố gắng tạo ra một ngôi nhà như vậy để mời Đinh Thu Vân đến.

Chỉ cần có đầy đủ vũ khí hạng nặng thì Đinh Thu Vân có thể thành lập một thành phố bằng tường đồng vách sắt. Ở trong thành phố đó có lẽ sẽ có một nơi có thể là nhà của bọn họ.

Sau khi chiêu mộ đầy đủ đội viên, Cốc Tâm Chí bắt đầu trường kỳ ở bên ngoài.

Hơn ba năm biến cố xảy ra, thế cuộc đã từ từ hiện ra rõ ràng.

Sự thật chứng minh, vẻ đẹp ban đầu mà trí tuệ nhân tạo phác họa ra vẫn chưa thành hiện thực.

Trong suy tính của chúng nó, nhân loại mới và nhân loại cũ vì trình độ tiến hóa khác biệt, ấn theo quy luật tiến hóa của sinh vật thì tất nhiên sẽ sản sinh ra hàng rào ranh giới.

Cuối cùng, bộ tộc mới và nhân loại cũ sẽ thực hiện chia lìa triệt để, hàng loạt nhân loại cũ vì không thể thích ứng với hoàn cảnh mà nhanh chóng diệt vong, còn nhân loại mới trong quá trình khởi tử hoàn sinh, tế bào sinh sản sẽ bị biến dạng, mất đi năng lực sinh sản.

Thậm chí không cần mất bao lâu thì nhân loại cũ sẽ bị tiêu diệt.

Còn nhân loại mới không bị thương tổn, bất tử, sẽ trở thành đám người sống dài dẳng trong lịch sử cô độc, cũng sẽ trở thành đám nô lệ tốt nhất để bọn họ lợi dụng.

Sức mạnh của tự nhiên và tiến hóa vô cùng lớn, nhân loại mới muốn chiến thắng nhân loại cũ quá dễ dàng, nhưng có vài sinh vật cạnh tranh sinh trồn trăm ngàn năm để tiếp tục sinh sống lại tiến hóa ra trí tuệ thì không dễ đối phó như vậy.

Khi vừa mới có trí tuệ, chúng nó thừa dịp hỗn loạn ăn no một trận.

Sau khi thế cục hỗn loạn ổn định trở lại, chúng nó liền học được cách ẩn nấp, thậm chí có một ít chó nhà hung dữ sau khi tiến hóa ra trí tuệ vẫn giả ngu như trước, ngụy trang thành sinh vật hiền lành, chờ đợi vào một đêm khuya nào đó cắn nát cuống họng chủ nhân, sau khi ăn no một trận thì đi xử lý mình sạch sẽ, lại đi ra ngoài dùng diện mạo ngây thơ để tiếp tục tìm kiếm lương thực tiếp theo.

Bởi vậy nhân loại mới nếu muốn có được sự che chở hoàn toàn thì nhất định phải phục tùng sức mạnh của trí tuệ nhân tạo.

Đến lúc đó, số lượng nhân loại sẽ giảm mạnh, tranh đấu lâu dài và hao tổn vật tư sẽ tự động mài mòn ý chí của bọn họ, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ nhận ra làm nô lệ tốt hơn nhiều so với làm người.

Đây cũng là toàn bộ kế hoạch trả thù của trí tuệ nhân tạo.

Không phải giết chết con người mà là giết chết nhân tính của con người.

Mới bắt đầu, ngoại trừ một phần hệ thống từ chối chúng nó, nương nhờ vào nhân loại khiến chúng nó hơi cảm thấy kinh ngạc thì phần lớn tình huống đều phát triển theo hướng mà đám trí tuệ nhân tạo đã tính trước.

Trí tuệ nhân tạo lưu lại một bộ phận hệ thống có quyền hạn trung đẳng, phụ trách quan sát tình huống, thu thập thông tin, cũng có thể toàn quyền xử lý một ít nhân tố bất ổn, chủ hệ thống thì rơi vào yên lặng trường kỳ để bảo tồn lực lượng, cũng bảo đảm không bị một số hệ thống phản bội lần được đầu mối.

Chúng nó tin chắc đám hệ thống này dùng để đối phó với con người là thừa sức.

Nhưng mấy năm qua đi, trên đời cũng không thiếu nhân loại cũ tồn tại, giống như con kiến gặp phải nước lũ, trước tai họa cấp tốc ôm đoàn, cùng nhau sưởi ấm.

Tuy rằng bọn họ không thể tiến hóa nhưng đã có thể thích ứng hoàn cảnh ác liệt, có người vẫn còn lưu lạc, có người tụm năm tụm ba cùng nhau quần cư.

Hệ thống vẫn còn có thể vận hành đều thơ ơ lạnh nhạt với tất cả những thứ này, cho rằng điều này cũng không thành vấn đề.

Phá hủy nhân loại cũ phải bắt đầu từ thân thể rồi mới đến tinh thần, cứ dần dần mà tiến tới, không cần sốt ruột.

Thế là chúng nó bắt đầu viện trợ có điều kiện cho nhân loại mới, cũng xây dựng các thị trấn nô lệ trên toàn bộ các nơi trên thế giới để nhằm vào nhân loại cũ.

Nhưng chúng nó phát hiện, không có bao nhiêu thị trấn nô lệ có thể thuận lợi tiếp tục phát triển, tất cả đều sẽ có người nổi dậy khởi nghĩa.

Nhân loại cũ khởi nghĩa vẫn nằm trong dự đoán của chúng nó, dù sao con người là động vật có tôn nghiêm, khi đối mặt với tử vong và sỉ nhục sẽ chọn cách công kích.

Nhưng mà thậm chí có những nhân loại mới không muốn lợi ích trước mắt, cũng đành phải cùng một giuộc với nhân loại cũ bị hoàn cảnh và lịch sử đào thải.

…Điều này cũng có chút chạm đến điểm mù tri thức của đám trí tuệ nhân tạo.

Mà tin tức xấu hơn chính là.

Có một đám người nhân loại cũ mới hỗn hợp thành lập thị trấn, thị trấn được xây dựng càng lớn, thanh dang cũng càng ngày càng vang dội.

Sau khi nhân loại mới nhận được tin đều xem thị trấn kia là một miếng mỡ dày, há mồm muốn cắn, lại bị bắn rớt nửa cái răng.

Hỏa lực phòng ngự nơi này hoàn toàn giống như một nhánh nhỏ quân đội, chính là loại được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Nhưng thị trấn kia dễ dàng đuổi đi đám nhân loại mới đến xâm lấn, tuy nhiêm bọn họ lại tỏ ra có hứng thú với việc nghiên cứu nuôi trồng rau dưa hơn việc mở rộng lãnh thổ, xem ra là dự định an ổn chiếm giữ một góc, không tranh với đời.

Nhân loại mới nhìn miếng mỡ dày này, tuy là trông mà thèm nhưng tính toán kết quả thì vẫn cảm thấy lợi bất cập hại.

Huống chi còn có miếng bánh ngọt khác càng đáng giá để ý hơn.

Thí dụ như kho vũ khí cấp quốc gia cách thị trấn kia hơn ngàn kilômét.

Đương nhiên miếng bánh ngọt này cũng không chỉ một thế lực thèm khát.

Nếu ai cũng không chịu nhường ai thì như vậy chỉ có thể âm thầm giằng co.

Trong khi đang đối đầu, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng tạo áp lực, giảm bớt không gian sinh tồn của căn cứ kho vũ khí, đồng thời cũng chuẩn bị hỏa lực hạng nặng.

Những năm này tình hình trong khu căn cứ kho vũ khí bị tổn thất rất lớn, thế lực khắp nơi cũng bắt đầu rục rịch.

Ai sẽ là người khai hỏa đầu tiên đây?

Khi tất cả mọi người đang suy nghĩ vấn đề này, lẫn nhau đề phòng thì không ai chú ý trong tất cả thế lực lại trà trộn một đội ngũ với nhân loại cũ là thủ lĩnh.

Đọc truyện chữ Full