DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 147-2: Tôi ở tận thế nuôi mèo to

Ước chừng sáu tháng sau.

Cốc Tâm Chí chiếm cứ một chỗ cao nào đó, cầm kính viễn vọng năng lượng cao, quan sát tình huống của cơ trạm từ đằng xa.

Bọn họ đang ngồi yên nhìn xem hổ đấu từ khoảng cách tuyệt đối an toàn.

Hai phe tác chiến là một tiểu đổi của khu căn cứ kho vũ khí ra ngoài tìm kiếm vật tư và ba mươi tên nhân loại mới.

Bên khu căn cứ chỉ còn dư lại ba người còn đang dựa vào nơi hiểm yếu để kháng cự, xác chết đầy đất, tình cảnh rất khốc liệt, gió vừa thổi thì nhiệt huyết liền đóng băng.

Một nữ đội viên phụ trách đo vẽ bản đồ hơi không đành lòng: “Cốc đội…”

Cốc Tâm Chí vẫn duy trì tư thế quan sát nhưng lập tức cắt ngang lời đối phương: “Gọi tôi Cốc đội phó.”

Nữ đội viên gãi gò má: “Cốc đội, nơi này không có người khác…”

Cốc Tâm Chí không mềm không cứng mà chỉ lập lại: “Cốc đội phó.”

Cô bị mất mặt, không thể làm gì khác hơn là đổi giọng: “Cốc đội phó, bên kia bị đánh thành như vậy, chúng ta thật sự không cần đi giúp sao?”

“Không đi.” Cốc Tâm Chí đặt ống dòm xuống, quay lưng lại, mở ra một gói thuốc, rút ra một điếu rồi chậm rãi đặt vào miệng để nhai: “Sự tồn tại của chúng ta không thể bị tiết lộ.”

Cô nói: “Bán cho họ một món nợ ân tình cũng tốt mà.”

“Ân tình?” Cốc Tâm Chí liếc cô ấy một cái, “Lấy mạng của người chúng ta đi đổi ân tình với bọn họ?”

Nữ đội viên suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý, cũng không nói nữa.

Sau khi trầm mặc một hồi, Cốc Tâm Chí lấy nước súc hết thuốc lá trong miệng rồi tiếp tục giải thích nguyên nhân bọn họ phải bàng quan: “Giúp người là chuyện tốt, nhưng không thể hại mình. Cô có thể bảo đảm không lưu lại bất cứ người nào còn sống của phe địch không?”

Nữ đội viên ngượng ngùng mà lắc đầu một cái.

“Đội tuần tra của chúng ta là 10 người, đối phương là 30 người, dù có đánh úp thì chúng ta nhiều nhất cũng chỉ có thể giết được một nửa.” Cốc Tâm Chí nói, “Một khi chúng ta gây ra sự chú ý qua lớn thì hành động của chúng ta sẽ không còn dễ dàng giống như bây giờ. Hiểu chưa?”

Nữ đội viên lộ ra vẻ mặt thoải mái, Cốc Tâm Chí cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra theo ý muốn của Cốc Tâm Chí thì khu căn cứ kho vũ khí đương nhiên bị chết càng nhiều càng tốt.

Cậu kính trọng những nhân loại cũ kiên cường này, nhưng kính trọng thì kính trọng, lợi ích vẫn là lợi ích.

Nói khó nghe một chút thì bọn họ chết chậm một người, ngày cướp vũ khí cũng chậm hơn một ngày.

Cốc Tâm Chí nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng cậu muốn làm việc vì Đinh Thu Vân, muốn hoàn thành thật tốt, cho nên phải lung lạc lòng người, mà muốn lung lạc lòng người thì phải dùng lời nói đẹp đẽ.

Cậu nhai thuốc lá, nhắm mắt thầm nghĩ, làm người bình thường thật phiền phức.

Một nam đội viên khác nhìn đồng hồ đeo tay, nhắc nhở: “Cốc đội phó, thời gian sắp đến, chúng ta nên về thôi.”

Cốc Tâm Chí vươn mình đứng dậy, giẫm giẫm hai chân đã bị đông cứng tê rần, nói: “Trở về.”

Đoàn người xuống núi, đi vào một khu rừng khô héo.

Nơi này có một tiểu phân đội vô cùng lớn đang đóng quân, tất cả đều là nhân loại mới, lều bạt san sát chi chít nhau tới hơn cả trăm cái, mỗi ngày đều có binh lính không ngừng bổ sung đến nơi này.

Nghe tiếng bước chân, lều chính bỗng được vén lên, một người có hàm râu quai nón bước ra.

Trên mặt người này tràn đầy vết tích thi thể nhưng gã hoàn toàn không có dự định che lại, cười toe toét nói với Cốc Tâm Chí: “Tiểu Cốc, về rồi à?”

Cốc Tâm Chí: “Ừm.”

Râu quai nón không hề cho rằng thái độ lạnh nhạt của Cốc Tâm Chí là ngang bướng, ngược lại còn rất thích.

Một thanh niên lạnh lùng lại xinh đẹp thì làm gì cũng sẽ không khiến người ta quá chán ghét.

Cốc Tâm Chí nhìn thẳng, cất bước đi đến khu đất chính giữa được bao vây bởi lều trại, ném ba con dê vừa mới săn được trên núi đến bên đống lửa.

Đầu bếp đang chuẩn bị làm đồ ăn liền a một tiếng: “Cốc đội, giỏi quá nha, mấy ngày nay tiểu đội của các cậu săn được nhiều vật tư nhất đấy.”

Cốc Tâm Chí đạp một cước lên con dê đã chết: “Trước đây tôi đã làm quen việc này.”

Đầu bếp: “Thợ săn à?”

Các đội viên từng nhìn thấy thủ pháp cắt đầu nhân loại mới vô cùng thành thục của Cốc Tâm Chí liền nghĩ, “Thợ săn” dùng để hình dung Cốc Tâm Chí cũng rất chuẩn xác.

Sau khi giao nộp vật tư tìm được hôm nay, Cốc Tâm Chí đi tới bìa rừng, dựa vào thân cây ngồi xuống, châm một điếu thuốc sưởi ấm, thuận thế kéo mũ xuống cực thấp.

Cậu nghĩ tới đoạn đối thoại của mình với Đinh Thu Vân trước khi đi.

Cậu bảo đảm với Đinh Thu Vân: “Cậu yên tâm, cậu đã biết chuyện của tôi và nhân loại mới. Cho dù như thế nào tôi cũng sẽ không gia nhập bọn họ.”

Đinh Thu Vân khẽ cười: “Ừm, như vậy cũng tốt.”

Cốc Tâm Chí hỏi: “Cậu muốn tôi bắt tay với phe nào?”

Đinh Thu Vân nói: “Tôi muốn cậu gia nhập nhân loại mới.”

Cốc Tâm Chí: “…”

Nếu đây là yêu cầu của Đinh Thu Vân thì cậu cứ nghe theo là được.

Tuy rằng Cốc Tâm Chí từng bị nhân loại mới truy nã, nhưng người có thể nhìn thấy mặt cậu mà còn sống đến bây giờ không còn mấy mống.

Với lại đám nhân loại mới này không thuộc cùng nhánh với đám truy nã cậu trước kia, không cần lo lắng có người nhận ra cậu.

Cho nên thuận lợi trà trộn, chẳng qua sinh hoạt nơi này thật sự không quá hài lòng.

Cậu chưa hút xong một điếu thuốc thì phiền phức đã tới.

Một hộp thuốc lá đưa tới trước mặt Cốc Tâm Chí, chỉ cần ngửi mùi thơm của điếu thuốc thì kẻ nghiện thuốc có thể dễ dàng nhận ra, cho dù không phải ở tận thế thì cũng là một gói thuốc hiếm thấy.

Cậu há mồm ngậm lấy.

Một mồi lửa đúng lúc lóe lên, khiến điếu thuốc bùng cháy, khói trắng lượn lờ trên bờ môi không tô mà vẫn đỏ của cậu.

Cốc Tâm Chí thở ra một vòng khói xinh đẹp.

Cảm giác trong trẻo lạnh lùng của thiếu niên quả nhiên là vũ khí trí mạng nhất, dù cho hành động không có bất kỳ tình ý hay trêu chọc gì thì vẫn có thể dễ dàng khiến người ta khô nóng toàn thân.

Râu quai nón ngồi xuống bên cạnh cậu, hai mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm Cốc Tâm Chí: “Cực khổ rồi.”

Cốc Tâm Chí nhàn nhạt đáp: “Ừm.”

Râu quai nón nỗ lực ôm lấy vai Cốc Tâm Chí: “Nhìn cậu kìa, mấy ngày gần đây lại gầy hơn rồi.”

Sắc mặt của Cốc Tâm Chí vẫn như thường, nhưng trong miệng lại suýt nữa cắn nát điếu thuốc.

Râu quai nón họ Khâu, là thủ lĩnh của đội ngũ nhân loại mới này. Đội ngũ này là nhánh khổng lồ nhất trong các đội ngũ nhân loại mới mơ ước kho vũ khí.

Lúc trước Cốc Tâm Chí quan sát một hồi lâu, so về quyền hành cũng như lợi và hại, xác nhận nơi này thích hợp nhất để cậu trà trộn vào, mới mang theo đội ngũ tìm đến nơi này.

Cậu tưởng rằng mình đã nắm chắc hết thảy, nhưng khi cậu truyền tin cho Đinh Thu Vân, báo với cậu ấy về việc lựa chọn đội ngũ nhân loại mới, Đinh Thu Vân chỉ đáp lại một chữ: “Ha.”

Cốc Tâm Chí: “… Có ý gì?”

Đinh Thu Vân nói: “Không có gì quan trọng cả. Cậu cứ đi thì biết.”

Mặc dù Trì Tiểu Trì không nhúng tay vào việc tự thành lập đội ngũ của Cốc Tâm Chí, nhưng cậu lại khá hiểu biết các băng nhóm nhân loại mới có chút thế lực.

…Thị trấn thương mại của Thư Văn Thanh bây giờ là nơi tập kết thông tin cỡ lớn, muốn tin tức gì thì cứ đến đây hỏi thăm là được.

Trì Tiểu Trì nói không sai: Chuyện này không xem như quan trọng, hơn nữa Cốc Tâm Chí quả thật đúng là đi thì biết.

Đội trưởng râu quai nón nhân loại mới này rất yêu thích nam thanh niên xinh đẹp, tướng mạo và khí chất của Cốc Tâm Chí vừa vặn sinh trưởng ở đốt sống thẩm mỹ của gã.

Cốc Tâm Chí bị dây dưa vô cùng phiền muộn, dù cho cậu xa lánh lạnh nhạt với gã thì gã vẫn không biết mệt mà cứ mò tới, trêu chọc khiến Cốc Tâm Chí vô cùng đau đầu.

Cậu viết thư chất vấn: “Đinh Thu Vân, cậu cố ý không nói cho tôi biết trước?”

Sau đó không bao lâu, thị trấn gửi thư đến.

Đinh Thu Vân trả lời chỉ có hai chữ: “Đúng thế.”

Cốc Tâm Chí nắm lá thư chỉ có hai chữ, ở trong túi ngủ ngắm nhìn rất lâu, trong lòng vừa chua xót vừa mềm mại, cắn đèn pin trong miệng, dùng bút chì viết từng chữ hồi âm.

Cậu muốn nói “Như vậy sẽ khiến cậu nguôi giận à”, muốn hỏi “Tôi có cần làm nhiều hơn thế không?”, xóa rồi sửa, sửa rồi lại xóa, cuối cùng thư gửi đi cũng chỉ có ngắn ngủi một chữ.

Cốc Tâm nói: “Được.”

…Được, chỉ cần cậu cao hứng thì cứ nghe theo lời cậu là được.

Cốc Tâm Chí không lập tức bẻ cổ râu quai nón mà chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn sang, nhìn đến mức râu quai nón đong đưa linh hồn, cũng không dám làm thêm động tác thừa nào khác, khóe miệng trước tiên cứng đờ, bỏ tay ra rồi cười lấy lòng: “Tiểu Cốc…”

Cốc Tâm Chí đứng dậy, phủi phủi bờ vai mới bị đối phương chạm vào: “Cảm ơn điếu thuốc của Khâu đội.”

Nếu như người khác làm động tác này thì râu quai nón tất nhiên nổi nóng, nhưng Cốc Tâm Chí làm vậy thì gã căn bản không thể tức giận.

Ngay cả đầu ngón tay trắng bệch lướt qua vải vóc vang lên tiếng sàn sạt cũng thật sự mê người.

Sau khi Cốc Tâm Chí đứng dậy rời đi, râu quai nón chợt cảm thấy tẻ nhạt vô vị, đang rút một điếu thuốc từ trong hộp, chớp mắt một cái, phát hiện Cốc Tâm Chí sau khi bước đi mấy chục bước thì lại lén lút quay đầu quan sát mình.

Bị lén lút nhòm ngó như vậy nhưng râu quai nón cũng không cảm thấy phẫn nộ, ngược lại bị ánh mắt kia miễn cưỡng làm mềm thân thể, cười híp mắt đáp lại.

Cơ thể Cốc Tâm Chí hơi run một cái, quay đầu rời đi thật nhanh.

Râu quai nón nở nụ cười.

Cho dù giả vờ thế nào thì cũng chỉ là một thằng nhóc hơn hai mươi tuổi mà thôi, quả nhiên vẫn còn non lắm.

Tuy rằng cậu ấy mang theo một đội ngũ rất chất lượng nhưng bàn về số lượng thì Cốc Tâm Chí vẫn phải ngoan ngoãn bám vào gã, dù cho không cam tâm tình nguyện thì vẫn phải vậy.

Cốc Tâm Chí càng không cam lòng, càng chống cự, chờ đến khi gã đoạt được thì càng sung sướng hơn.

Nhưng Cốc Tâm Chí vừa quay lưng thì lại hoàn toàn không còn bất kỳ xấu hổ, căng thăng hay bất an như trong tưởng tượng của râu quai nón.

Vẻ mặt của cậu rất giống một con sói đang săn mồi, giả dối, tàn nhẫn, lộ ra mưu mô xảo quyệt.

Cậu vừa đi vừa dùng khăn mùi soa trắng như tuyết bằng sợi đay để lau tay, môi và những nơi bị râu quai nón chạm đến, sau đó đi vào lều, tiện tay ném khăn vào đống lửa, nhìn mảnh khăn trắng tinh bị cháy thành than thì cậu mới cất bước đi ra.

Cốc Tâm Chí mang theo đội ngũ ít ỏi của mình cùng trà trộn vào băng nhóm nhân loại mới có ý đồ bao vây tiêu diệt căn cứ kho vũ khí, không ai cảm thấy cậu là nhân loại cũ, vì cậu không sợ lạnh cũng không sợ chết.

Cốc Tâm Chí đã nhìn thấy cái chết rất nhiều lần, một là giết người, hai là nhìn thấy Đinh Thu Vân lần lượt chết trong mộng của mình.

Nói cho cùng, cậu thật sự không có cảm giác quá mãnh liệt đối với “Cái chết”, bởi vì người khác chết đối với cậu mà nói cũng không tính là chuyện gì đáng giá để lo lắng.

Nhưng Đinh Thu Vân chết là chuyện lặp đi lặp lại trong mơ, chỉ cần cậu có thể nhịn đến khi mở mắt ra thì cậu có thể thuyết phục chính mình chuyện này chưa từng xảy ra, cho dù xảy ra thì cũng chỉ là chuyện trong quá khứ, cậu chỉ cần mở mắt mà vẫn có thể nhìn thấy Đinh Thu Vân còn sống là đủ rồi.

Đọc truyện chữ Full