DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 155: Hệ thống vs hệ thống

Diệp Ký Minh không hiểu người nọ đang nói cái gì, nhưng tình cảnh hiện tại lại nhắc đến hai chữ “báo thù” khiến hắn liền nghĩ đến một vị tiên nhân tẻ nhạt nào đó bố trí, liền há mồm nhân tiện nói: “Nếu có thể báo thù thì đương nhiên là tốt. Nhưng mà ngươi muốn bản Quân trả ơn ngươi thế nào?”

Nghe qua một lượt chi tiết về quy tắc này nọ khiến người trở nên hoang mang, Diệp Ký Minh lắc đầu nói: “Quên? Ta không muốn hắn quên? Bản Quân không muốn hắn phải sống hồ đồ cả đời, ngươi cũng phải để hắn hồi sinh mới được.”

Người nói chuyện quả thật có chút không biết làm sao với yêu cầu của Diệp Ký Minh: “Quy định là như vậy…Nếu trong tay của ngài có lưu giữ ký ức của người nọ thì tôi có thể giúp liên hệ với đồng nghiệp của mình.”

Diệp Ký Minh xoa chuỗi tràng hạt bằng vảy cá trong tay, có chút không nỡ nhưng vẫn cắn răng giao ra: “Có, ở đây.”

Năm đó quỳ lạy lên núi, hắn gần như chỉ bắt được một chút tàn hồn mất hết ý chí đang lơ lửng bên cạnh lò bát quái, ngay khi đó lập tức thu vào trong chuỗi tràng hạt.

Những năm này hắn vẫn luôn cẩn thận quý trọng, khi tu luyện trải qua đau đớn thống khổ đến mức nhịn không được thì sẽ sờ lên chuỗi tràng hạt, khi đó tâm lý liền cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Người tự xưng là “Hệ thống” tiếp nhận chuỗi tràng hạt, có thiện ý mà nhắc nhở Diệp Ký Minh: “Ngài đã xác định chưa? Đem quyền chủ đạo giao cho cậu ấy, ngộ nhỡ cậu ấy vẫn còn có tình cảm với người kia thì làm sao đây?”

“Bản Quân ở bên cạnh trông chừng, hắn dám sao?”

“…Ngài cũng muốn bảo lưu ký ức?”

Diệp Ký Minh: “Đương nhiên rồi.”

“Hệ thống” nói một cách khó khăn: “Này e là không được…sợ sẽ thay đổi quy tắc hệ thống, tôi không có quyền hạn này, phải viết báo cáo với bộ phận giám sát mới được.”

Diệp Ký Minh ngẩn người, tưởng rằng việc này không thành, liền nói: “Vậy quên đi, ngươi cứ để hắn nhớ kỹ là được.”

“Hệ thống” kia thường thấy rất nhiều ký chủ rất khó lường, Diệp Ký Minh cho rằng Đoạn Thư Tuyệt sẽ hận, nhưng ngộ nhỡ Đoạn Thư Tuyệt không hận hoặc hận không đủ, bị tra nam kia chỉ cần vài ba câu lại lừa gạt thì phải làm sao đây?

Nó thử dò hỏi: “Ngộ nhỡ cậu ấy không chịu báo thù thì sao…”

“Đó là chuyện của hắn.” Diệp Ký Minh nói, “Để hắn hồi sinh là chuyện của ta.”

“Hệ thống” có chút cảm động, nói: “Vậy để tôi giúp ngài đi hỏi một chút, nói không chừng sẽ có khả năng thay đổi.”

……

Trở lại hiện thực.

Trì Tiểu Trì kết hợp với thông tin đã biết, làm một cái tổng kết đơn giản.

Chuyện hồi sinh cũng không phải do Đoạn Thư Tuyệt chủ động mong muốn, dù sao cậu ấy cũng là quân tử, sợ là không nghĩ tới trên đời này sẽ có những thứ phong phú như vậy. Ngay cả trước khi chết cậu ấy vẫn hoang mang nhiều hơn là thù hận, vì vậy không thể phù hợp với tiêu chuẩn giá trị nhiễu loạn tối thiểu được định ra.

Sau khi Đoạn Thư Tuyệt chết năm năm, Diệp Ký Minh vì đó mà báo thù, rơi núi mất mạng, hận ý vô cùng mãnh liệt, hồn phách bị một vị Chủ thần có hệ thống tương tự bắt giữ, nhưng Diệp Ký Minh không muốn hồi sinh một mình, bèn lấy ra chuỗi tràng hạt có cất chứa tàn hồn của Đoạn Thư Tuyệt, mong muốn Đoạn Thư Tuyệt hồi sinh.

Vị Chủ thần kia căn cứ vào yêu cầu của Diệp Ký Minh, quyết định viết báo cáo đệ trình bộ phận Giám sát.

Tờ báo cáo này sau vài lần chuyển tiếp cuối cùng rơi vào tay Hệ thống thu thập tra công chuyên nghiệp.

Hai người trọng sinh, tình huống đặc biệt, bộ phận Giám sát và Chủ thần cò kè mặc cả một lúc lâu cuối cùng quyết định có thể cùng quay về chung một thế giới, bảo lưu ký ức của cả Diệp Ký Minh và Đoạn Thư Tuyệt, nhưng nhất định phải tăng hạn mức hoàn thành nhiệm vụ lên tối đa, cũng tức là phải thu được 200 điểm trị giá hối hận từ trên người Yến Kim Hoa thì ký chủ mới có thể rời khỏi thế giới.

Nhiệm vụ tăng cao gấp đôi vừa vinh quang vừa chết tiệt này không có gì bất ngờ xảy ra mà rơi vào trên vai Trì Tiểu Trì.

Nói là không có nội tình thì chính bản thân Trì Tiểu Trì cũng không tin.

Về phần Trì Tiểu Trì, sau khi quan sát đoạn ký ức hoàn chỉnh của Đoạn Thư Tuyệt, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy khó có thể dùng một lời để hình dung đối tượng nhiệm vụ lần này, chỉ có thể ở đây liên tục gắn 5 biểu tình emoji “Bạn thật xấu xa.gif” cho Yến Kim Hoa.

Trì Tiểu Trì trực tiếp cắt ngang chủ đề: “Hệ thống xuyên thư của Yến Kim Hoa là đồng nghiệp của anh à?”

061 đáp: “Toàn bộ hệ thống của chúng tôi phụ trách ước chừng bảy mươi hai thể loại, hệ thống thu thập tra công cũng là một trong số đó. Ngoài ra còn có nghiệp vụ xuyên thư, nhưng đa phần là xuyên thư giúp người tẩy oan báo thù chứ không có thể loại viết thêm kết cục cũng như đoạt lấy số mệnh của người khác.”

Trì Tiểu Trì: “Chính là hệ thống báo thù tiếp đón Diệp Ký Minh à?”

061: “Ừm, hệ thống kia đặc biệt nhằm vào lĩnh vực xuyên thư.”

“Hệ thống xuyên thư của Yến Kim Hoa có năng lực hay không?”

“Vừa nãy tôi đã thử, nhưng mà…” 061 bất đắc dĩ lắc đầu, “Tôi không đo được sự tồn tại của nó.”

Trì Tiểu Trì hơi cau mày.

“Có thể nó giống như tôi, có bố trí cơ chế phòng thủ nghiêm ngặt, chỉ phát ra tín hiệu nhắc nhở, nhưng phải ở gần thì tôi mới có thể bắt giữ để nghiên cứu nó.” 061 nói, “Điểm bất lợi là nó giống như tôi, e rằng rất khó tiêu diệt từ đầu nguồn, điểm tốt là nếu như tôi ẩn giấu thật tốt thì nó cũng không thể phát hiện ra tôi.”

Trì Tiểu Trì gật đầu, nhặt một viên đá dưới lòng suối, gõ một chút, âm thầm tính toán tình huống giữa cậu và Yến Kim Hoa.

Rất rõ ràng, Yến Kim Hoa người cũng như tên, là một cái móng heo to, liêm sỉ bằng 0, độ dày da mặt bằng 1000, muốn phá vỡ có lẽ cần phải dùng thứ gì đó để đóng cọc, hy vọng hắn hối hận vì hành vi của mình thì không bằng đi nghiên cứu học đóng cọc nhà ai đó còn nhanh hơn.

Muốn cho hắn hối hận, có lẽ không thể đi theo con đường bình thường.

Trì Tiểu Trì vừa thao túng hòn đá vừa ngoan ngoãn để Đoạn Thư Tuyệt tu hành dưới thác nước như mọi ngày.

Hiện tại đối với bọn họ mà nói còn một vấn đề.

Trọng sinh báo thù dù sao cũng không phải ý muốn của Đoạn Thư Tuyệt, Trì Tiểu Trì cũng không biết trong lòng Đoạn Thư Tuyệt dự định làm gì.

Dù sao trên đời này thật sự tồn tại chuyện bánh bao nguyện ý bị chó ăn.

Trì Triểu Trì đặt xuống một hòn đá, hỏi: “Trong lòng cậu nghĩ thế nào đây.”

“Cậu mười đời lương thiện phải trải qua chín lần chín tám mươi mốt nạn, hắn giết người phóng hỏa mà lập tức lại thành phật. Trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy?”

“Cậu chết thêm một lần nữa cũng không sao, coi như là làm việc thiện, phổ độ không được mình thì còn có thể phổ độ Yến Kim Hoa, làm cho hắn sảng khoái sống ở đây. Nhưng mà còn ‘cậu ấy’ thì sao. Cậu từng xem qua chuyện của ‘cậu ấy’, cũng biết nếu không ai kiềm chế thì ‘cậu ấy’ sẽ trở thành cái gì. Lần này ‘cậu ấy’ làm việc nghịch thiên, ngộ nhỡ không thành thì khi đó ‘cậu ấy’ sẽ trở thành cái gì, cậu có nghĩ tới hay không?”

“Đến lúc đó không phải Yến Kim Hoa muốn thu thập cậu ấy, chỉ sợ là ông trời sẽ muốn thu thập cậu ấy.”

Trì Tiểu Trì nói ra tất cả những gì nên nói, cũng cho Đoạn Thư Tuyệt cơ hội lựa chọn.

Hiện tại phải xem Đoạn Thư Tuyệt lựa chọn thế nào.

Mà rất nhanh, Đoạn Thư Tuyệt liền đưa ra đáp án.

Trì Tiểu Trì cúi đầu, đáy nước có rất nhiều hòn đá màu trắng với đủ loại hình dạng bắt đầu di chuyển hợp thành một hàng chữ.

Mới vừa rồi Trì Tiểu Trì không tận lực khống chế hai tay, mà đem quyền chủ đạo trao trả cho Đoạn Thư Tuyệt trong cơ thể.

Linh lực của Đoạn Thư Tuyệt vô cùng mạnh mẽ, trước khi bị Yến Kim Hoa xem như bộ nạp điện cho Kiếm Trung Thạch thì hoàn toàn xứng đáng với tài năng kinh thế hãi tục, tuy rằng không thể hoàn toàn so sánh với tinh thần lực thiên phú của Quý Tác Sơn, không thể trò chuyện với Trì Tiểu Trì nhưng chi phối hoạt động của cơ thể vẫn là dư dả.

“Dù thiên ý muốn hắn chết…” Đoạn Thư Tuyệt trong cơ thể dùng từng hòn đá bày ra tâm ý của mình, “Ta vẫn muốn hắn được sống.”

Trì Tiểu Trì khẽ mỉm cười: “Hiểu rõ.”

Đoạn Thư Tuyệt lại thao túng những hòn đá một lúc, ôn hòa gửi lời: “Làm phiền.”

Tàn hồn nát vụn của cậu vẫn nhớ tới năm năm kia ở bên Diệp Ký Minh.

Không hổ là quân tử khoa trương, ngay cả lời cam kết cũng nói vô cùng uyển chuyển.

Tính toán thời gian cũng đã quá giờ Đoạn Thư Tuyệt tu luyện buổi sáng, Trì Tiểu Trì đứng dậy, vắt khô mái tóc đen dài ẩm ướt.

Nước thấm ướt toàn bộ xiêm y, bạch y mỏng manh bám sát vào da thịt, những giọt nước theo vạt áo nhiễu tí tách vào mặt hồ, cũng may thân thể của Giao nhân đặc biệt, nhiều năm sinh sống trong biển sâu, chẳng hề sợ hàn, sau khi ngâm mình trong nước lạnh thì trong cơ thể lại phun ra một luồng nước nóng xuyên suốt kinh mạch.

Trì Tiểu Trì sờ sờ bị trí bụng dưới.

Đan điền là nơi tụ khí, có cảm giác ấm áp rõ ràng, loại thể nghiệm đột nhiên thăng cấp thành tiên nhân thế này thật mới mẻ.

Trì Tiểu Trì bắt chuyện với 061: “Thầy Lục, thầy Lục.”

Lúc này trong đầu 061 đều là những lời khuyên của Trì Tiểu Trì dành cho Đoạn Thư Tuyệt mới nãy.

“Nếu không ai kiềm chế thì Diệp Ký Minh sẽ trở thành cái gì?”

… Không lẽ Trì Tiểu Trì cũng như vậy ư?

Hiện tại cậu ấy không chịu tiếp nhận mình cũng là vì sợ hãi bản thân cậu ấy thay đổi không thể khiến Lâu Ảnh năm xưa tiếp thu.

Nếu như mình thật sự không để ý đến cậu ấy, chẳng phải là lại đẩy cậu ấy ra ngoài hay sao?

Nghĩ tới đây, tâm tình của anh liền mềm nhũn vài phần: “Sao?”

Trì Tiểu Trì: “Anh đoán xem hiện tại tôi đang nghĩ gì?”

061 muốn sờ đầu cậu một chút: “Suy nghĩ gì?”

Trì Tiểu Trì bình thản nói: “Muốn luyện thần công, trước phải tự thiến.”

Đoạn Thư tuyệt: “…”

061: “…” Tiểu tổ tông ơi, thật biết dọa người.

……

Đọc truyện chữ Full