Khi đang cùng 061 tán gẫu, Trì Tiểu Trì hơi suy nghĩ một chút.
Còn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì thân thể của cậu đã có phản ứng trước.
Cậu nghiêng người đạp bước, một chân vẩy nước, bế ngang một thiếu niên mặc hắc y từ trên trời giáng xuống.
Thân thể của thiếu niên kia vừa lạnh vừa mềm mại, ôm vào lòng như ôm một tảng băng.
Dưới mắt trái của hắn là vảy rắn, được ánh nắng và phản xạ của mặt nước chiếu rọi tạo nên cảm giác lấp lánh như tia laser, màu sắc thay đổi vài lần, rất là xinh đẹp.
Thiếu niên kia cười hì hì nhìn chằm chằm Trì Tiểu Trì.
Nhẩm tính một chút thì kiếp này Diệp Ký Minh vừa xuất sơn không bao lâu, còn chưa chọn được điểm dừng chân, vì vậy trước tiên du ngoạn xung quanh phụ cận núi Tĩnh Hư một chút, suy nghĩ xem tương lai sẽ đi hướng nào.
Hắn đang ngồi uống rượu trong một khu rừng trúc, hơi chợp mắt ngủ, đến khi đột nhiên thức tỉnh thì toàn thân đều toát mồ hôi lạnh, chẳng khác nào nằm thấy một cơn ác mộng dài lâu.
Nhịp tim của Diệp Ký Minh loạn một lúc lâu mới chậm rãi phản ứng trở lại, sờ lấy yết hầu, vui mừng khôn xiết, vươn mình ngồi dậy chạy trở về núi Tĩnh Hư, thậm chí quên cả đôi giày ở trong rừng trúc.
Lúc này hắn vẫn là một con rắn nho nhỏ, do hấp thu linh khí đã lâu nên khí tức trên người rất tinh khiết, ngay cả đại trận bảo hộ núi của Tĩnh Hư cũng không thể ngăn chặn được hắn.
Diệp Ký Minh bơi từ trong nước tiến đến đây, rớt xuống từ trên thác nước, bị người bế lấy, hắn cũng không cảm thấy ngượng ngùng, đưa tay ôm lấy cổ người trước mặt, cười ha ha.
Chỉ là tiếng cười vốn phải phóng đãng sảng khoái lại bởi vì hóa thành thiếu niên mà trở nên non nớt đáng yêu: “Họ Đoàn! Ngươi hại bản Quân đợi quá lâu rồi!”
Trì Tiểu Trì lễ phép tự giới thiệu: “Xin chào, ta họ Trì, ngươi có thể gọi ta là họ Trì.”
Diệp Ký Minh: “…”
Chờ đến khi nhận ra người này không phải Đoạn Thư Tuyệt, Diệp Ký Minh vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, nhảy xuống từ trong lòng Trì Tiểu Trì, đi chân trần giẫm trong nước: “Ngươi là người phương nào?! Tại sao không bị Đoạn Thư Tuyệt kiềm chế?”
Cho dù đã được báo trước nội dung “hiệp ước”, nhưng Diệp Ký Minh vẫn cho rằng với tu vi của Đoạn Thư Tuyệt làm sao có thể dễ dàng bị “Đoạt xá” khống chế như vậy.
…Sự thật chứng minh hắn sai hoàn toàn.
Sắc mặt của Diệp Ký Minh lúc đỏ lúc đen, vừa xấu hổ vì mới nãy chính mình khi không lại nhào vào lòng người ta, vừa tức giận người này chiếm đoạt thân thể của Đoạn Thư Tuyệt, trong lúc nhất thời tà tính liền trỗi dậy, hận không thể dùng một chưởng đánh chết đối phương, nhưng vì không thể học được tinh túy đả ngưu cách sơn, cho nên không nỡ làm hỏng thân thể của Đoạn Thư Tuyệt, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi bực bội.
Ngược lại Trì Tiểu Trì rất tự tại, sau khi làm khô tóc thì lội nước đến bên cạnh hồ, dùng linh lực hong khô y phục ẩm ướt trên người rồi mặc vào từng phần y phục.
Khi cậu dùng dây cột tóc màu trắng quấn tóc thành đuôi ngựa, Diệp Ký Minh cũng xem như vắt hết sức lực, bước nhanh về phía trước, bắt lấy ống tay áo của Trì Tiểu Trì, gầm nhẹ: “Đi thôi!”
Trì Tiểu Trì nhìn Diệp Ký Minh: “Đi đâu?”
Diệp Ký Minh quát lên: “Ngậm miệng cho ta. Ta tới dẫn hắn đi, không liên quan gì đến ngươi.”
Trì Tiểu Trì đưa tay vuốt thẳng dây cộc tóc: “Ta không đi.”
“Ngươi cho rằng thân thể của hắn là của ngươi hay sao?” Diệp Ký Minh đã vô cùng mất kiên nhẫn, ngay cả ngụy trang đôi mắt cũng không thèm, một đôi mắt rắn màu vàng đột nhiên lóe lên, “Là của bản Quân!”
Người bình thường đối mặt với vẻ lãnh liệt và giọng nói nghiêm túc của người này thì cho dù trong lòng không thấy sợ hãi nhưng thật ra cũng đã sinh ra ba phần e ngại.
Nhưng một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi tức giận tự xưng bản Quân ngược lại càng giống một con thú nhỏ giương nanh múa vuốt, huống chi khi Trì Tiểu Trì còn nhỏ từng có người ở khu chung cư ngâm rượu thuốc dưỡng sinh, thường đem rắn hay các loại động vật bò sát mang về.
Trì Tiểu Trì vừa nhìn thấy mắt rắn liền nghĩ đến mấy con rắn bị ngâm trong lọ thủy tinh chết không nhắm mắt, tâm tình thật sự không thể trở nên nghiêm túc nổi.
Trì Tiểu Trì bình tĩnh nói: “Của ngươi, của ngươi, đều là của ngươi cả đấy. Nhưng ngươi dự định làm sao để ta hoàn thành nhiệm vụ đây?”
“Chẳng phải là khiến tên Yến Kim Hoa kia hối hận à?” Diệp Ký Minh hừ lạnh một tiếng, “Bản Quân trói hắn lại, ngày ngày trích máu, nạy móng tay, lột da gọt xương! Ta không tin như vậy còn không thu thập đầy cái thứ mà ngươi muốn!”
Trì Tiểu Trì thừa nhận giải pháp này rất có tính xây dựng, cậu cũng yêu thích loại phong cách trực tiếp mà thẳng thắn như vậy.
Nhưng cậu lại thong thả hỏi ngược lại: “Ngươi xác định đây là con đường mà Đoạn Thư Tuyệt muốn đi?”
Nhắc đến Đoạn Thư Tuyệt thì Diệp Ký Minh lại trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Mặc dù hắn dễ kích động nhưng cũng không phải mãng phu chân chính, đặc biệt là vì tốt cho Đoạn Thư Tuyệt, hắn sẽ suy nghĩ kỹ càng một chút.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở chung với hệ thống báo thù kia, hắn đã biết rõ mình là một nhân vật trong sách.
Nói thật, khi Diệp Ký Minh biết được việc này thì phản ứng đầu tiên là muốn đi giết cái tên tác giả đáng phải ăn thiên đao vạn quả kia.
Tiểu ngư làm gì có lỗi với hắn mà lại bị hắn đùa bỡn như vậy?
Nhưng sau khi biết được tiểu ngư chân chính trong sách sẽ có kết cục như thế nào, Diệp Ký Minh liền vứt bỏ tâm tư này.
Dù sao quyển sách kia cứ bỏ sang một bên, không cần bận tâm, việc sống chết thành bại thế nào thì phải dựa vào bản lãnh của mình.
Từ khi vừa bắt đầu, Yến Kim Hoa liền nhắm vào Đoạn Thư Tuyệt, muốn đoạt lấy số mệnh của tiểu ngư nhà hắn, còn muốn bắt tiểu ngư để luyện chế thành vật hộ thể, có thể trừ tà, có thể nuôi kiếm, có được Giao đan trường sinh.
Một khi tiểu ngư bỏ chạy thì kế hoạch sau này của Yến Kim Hoa sẽ bỏ lỡ toàn bộ, chỉ có thể ở lại chỗ này, cả đời làm nhị sư huynh vô năng, là phế vật mà người người đều có thể châm biếm.
Họ Yến há có thể chấp nhận từ bỏ ý đồ?
Tiểu ngư bị mình mang đi, Yến Kim Hoa chỉ cần lợi dụng cái gọi là “hệ thống” để đánh cắp bảo bối của núi Tĩnh Hư, lại hất nước bẩn lên người tiểu ngư và mình vì tội đánh cắp đồ vật, mình thì không sao, cũng không phải người để ý hư danh, nhưng thanh danh của tiểu ngư chẳng phải sẽ bị hủy hoại trong một ngày hay sao?
Huống hồ hiện tại Diệp Ký Minh còn chưa phải là cái tên cố ý yếu thế, nhân cơ hội nghỉ ngơi để nghịch thiên tu luyện thành Hắc Giao Yêu Quân, hắn suốt ngày hồ đồ quậy phá, du sơn ngoạn thủy, lạc thú to lớn chính là gặm tiên quả, nếu bàn về linh lực thì e rằng hiện tại còn không bằng tiểu ngư.
Chẳng lẽ hắn phải để tiểu ngư bảo vệ mình?
Diệp Ký Minh càng nghĩ càng giận, vừa nôn nóng nhưng lại không muốn để tiểu ngư ở lại bên cạnh lão già họ Yến chết tiệt kia, vừa hận mình vô năng, sắc mặt tái nhợt tức giận, thật hận không thể lập tức cắn chết Yến Kim Hoa cho xong hết mọi chuyện.
Ngay vào lúc này, một tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài rừng bước tới.
Trong lòng Diệp Ký Minh tràn đầy lửa giận vừa lúc có con mồi để trút giận, định nhào lên cắn chết người này, Trì Tiểu Trì nhìn ra ý đồ của hắn, lập tức dùng ngón tay điểm vào vị trí bên phải bụng dưới của hắn.
Đôi mắt của Diệp Ký Minh bỗng trợn to, chưa kịp chửi ra một câu thô tục thì đã ôm bụng dưới, hai chân mềm nhũn.
…Cái tên khốn kiếp này dám đụng vào bảy tấc của hắn!!
Bảy tấc là yếu điểm của Diệp Ký Minh, thân thể xụi lơ như bùn, đành phải hóa thành tiểu hắc xà dưới ánh mắt chỉ thị của Trì Tiểu Trì, thuận theo ống tay áo của Trì Tiểu Trì mà chui vào.
Lần này Diệp Ký Minh chịu oan ức rất lớn, vô cùng tức giận, hàm răng cắn lấy ống tay áo của Đoạn Thư Tuyệt, dùng lực xé, tiếng xé nứt vang lên một cái roẹt, bị xé thành một mảng lớn.
Hắn thỏa mãn mà nhìn tay áo bị hắn phá hoại, trong lòng hơi cân bằng một chút, quay đuôi bò sâu ào trong tay áo, cách y phục mà quấn eo Trì Tiểu Trì.
Chỗ bảy tấc vẫn còn hơi ngứa ngáy, Diệp Ký Minh thật sự tức không nhịn nổi, không thể làm gì khác hơn là lượn một vòng, chửi một câu.
061 lại thì thầm nói với Trì Tiểu Trì: “Vừa nãy…Có phải là cậu không nhúc nhích đúng không?”
Trì Tiểu Trì lấy ra cây lược gỗ chải tóc cho Đoạn Thư Tuyệt: “Vừa nãy quả thật không phải tôi.”
Dứt lời, cậu hơi nghiêng đầu, mỉm cười với mặt nước, dưới nước là hình ảnh Đoạn Thư Tuyệt vừa xinh đẹp vừa trong trẻo lạnh lùng.
Sau khi Yến Kim Hoa quay lại, phát hiện Giao nhân trẻ tuổi mà hắn nuôi ở linh tuyền đang ngồi đưa lưng về phía hắn, chải tóc bên bờ, trong lòng có vài phần đắc ý.
Nghĩ đến vai chính từng rung chuyển trời đất bây giờ lại như thú nuôi của hắn chờ hắn quay về nhà, thật sự là hai từ sảng khoái cũng không đủ để miêu tả!
Yến Kim Hoa vô cùng vui vẻ đi tìm tiểu long mà hắn nuôi dưỡng nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy tăm hơi.
Hắn cho rằng tiểu hắc xà nghịch ngợm nên cũng không tỉ mỉ tìm kiếm, quay về hồ nước rửa tay.
Trì Tiểu Trì nhìn thấy hắn, ôn hòa nghiêng người gật đầu với hắn: “Yến đại ca.”
Yến Kim Hoa hơi phẩy tay, cố ý để giọt nước bắn lên mặt Trì Tiểu Trì: “Tiểu hắc xà đâu rồi?”
Diệp Ký Minh xoay một vòng trên eo Trì Tiểu Trì, tức giận đến le lưỡi: Đại gia ngươi ở đây này.
Trì Tiểu Trì lại nhàn nhạt lau mặt, trong lòng nói với 061: “Đáng tiếc là không thể chửi bậy.”
Từ trước đến nay luôn lịch sự, 061 bắt đầu chân thật cảm thấy hoảng loạn thay Trì Tiểu Trì.
Cũng may lễ tiết mặt ngoài của cậu vẫn duy trì được mười phần, trả lời cũng vô cùng lễ độ theo đúng phong thái của Đoạn Thư Tuyệt: “Có lẽ là đã đi rồi.”
“… Đi?!”
Cho dù là lời nói ôn hòa thì cũng không có cách nào xóa nhòa sự khiếp sợ khi Yến Kim Hoa nghe thấy tin tức này, hắn nhảy lên bên bờ hồ: “Cái gì? Đi khi nào? Tại sao phải bỏ đi?”
“Tính tình của hắn vốn hơi hoang dã.” Trì Tiểu Trì ôn hòa nhìn Yến Kim Hoa, “Yến đại ca, mỗi người mỗi chí, chớ có cưỡng cầu.”
Yến Kim Hoa trố mắt ngoác mồm.
Sau khi hắn cứu tiểu hắc xà, tưởng rằng tương lai tiểu hắc xà sẽ trở thành rồng, vì vậy không dám thất lễ, bỏ ra vốn lớn, còn cố ý lấy trái cây dùng linh tuyền trong không gian nuôi dưỡng để cho tiểu hắc xà ăn, ai ngờ tiểu hắc xà không biết là vô tri hay quá biết ăn hàng, ăn một lần liền ăn ba bốn trái, còn biết lấy thêm bảy trái mang về chia cho tiểu giao nhân ăn.
Nên biết cho dù là dùng linh tuyền để tưới nước thì cái cây kia cũng phải mất nửa năm mới kết ra bảy tám trái, Yến Kim Hoa chịu không được nỗi khổ tu luyện, liền thừa dịp ăn trái cây kia để nuôi dưỡng linh tủy, ai ngờ tiểu hắc xà cứ một tí lại ôm lấy trái cây của hắn, không hề khách khí.
Sau khi Yến Kim Hoa đau lòng cũng chỉ có thể tự an ủi:
Một người là đan dược tương lai phải luyện thành, một người là tiểu đệ tương lai của mình, bọn họ càng cường đại thì mình càng có lợi, vậy cũng xem như đầu tư lâu dài, thả dây dài câu cá lớn.
Ai ngờ tiểu hắc xà phủi mông nói đi là đi, ngay cả câu cám ơn cũng không có?
Yến Kim Hoa thật đau lòng cho đám trái cây mà mình lãng phí, nhưng cũng không dám phá vỡ tính cách thiết lập trước mặt Đoạn Thư Tuyệt, đành phải bĩu môi thì thầm: “Thật là vô lương tâm mà.”
Tiếng nói vừa dứt, lỗ tai của 061 hơi động đậy.
Trong khoảng cách gần, anh mơ hồ nghe thấy một giọng nói máy móc kỳ dị.
“Tích, ký chủ xin chú ý, ký chủ xin chú ý! Hảo cảm của nguyên chủ Đoạn Thư Tuyệt đối với ngài xuất hiện dị thường! Điểm số trả trở về 0, đang ra lệnh kiểm tra, xin đừng hoang mang—”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 155-2: Hệ thống vs hệ thống
Chương 155-2: Hệ thống vs hệ thống