Chơi một hồi, hai tiểu bảo bảo liền đói bụng, Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần luống cuống tay chân một trận pha sữa bột cho hai đứa con trai, sau đó đem hai tiểu gia hỏa cho ăn no, chờ hai đứa nhỏ ăn xong, bọn chúng chơi cũng mệt mỏi, cho ên ăn uống no đủ liền cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ.
Tiểu tử nhuyễn manh đặc biệt ngoan ngoãn nằm trong giường em bé, tiểu Hạ Lê quấn lấy tiểu Lăng Duệ, ngọt ngào thổi bong bóng dãi mà ngủ.
Tâm tình Lancet khi nhìn một màn này cực kỳ phức tạp, bọn họ bốn năm không gặp mặt, không nghĩ tới vừa thấy mặt cư nhiên liền xảy ra biến hóa long trời lở đất như vậy.
Thật sự khiến người cảm thán không thôi.
Thẩm Hạo đứng phía sau Lancet, nhìn ánh mắt Lancet dò hỏi: "Ngươi cũng thích bảo bảo à?"
"Câm miệng." Lancet lập tức ngạo kiều xù lông, nâng cằm lên vẻ mặt hung ác nói: "Bổn điện hạ sẽ không sinh bảo bảo đâu, nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Được." Thẩm Hạo vẻ mặt cưng chiều nhìn Lancet: "Chúng ta không cần bảo bảo."
Chỉ cần hắn không muốn, hắn chắc chắn sẽ không cưỡng ép hắn.
Lancet: "...."
Lúc này trả lời cũng quá nhanh đi!
Chẳng lẽ hắn cũng không muốn một chút nào sao?
Nhưng mà, rõ ràng vừa rồi nhìn hắn rất thích bảo bảo mà!
Kỳ thật, nếu có một bánh bao nhỏ nhuyễn manh phun bong bóng dãi cũng thực đáng yêu nhỉ!
Lancet ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạo, rất muốn nhìn ra một dấu hiệu từ khuôn mặt hàm hậu thành thật của hắn... là muốn bảo bảo.
Khuôn mặt cứng rắn của Thẩm Hạo đối với Lancet đều là cưng chiều, cười hỏi Lancet: "Làm sao vậy?" Còn tưởng là Lancet thật sự không muốn có bảo bảo, hắn lập tức cực kỳ tực giác bảo đảm: "Ngươi yên tâm, việc ngươi không muốn làm ta tuyệt đối sẽ không cưỡng ép ngươi."
Bốn năm qua, tình cảm của hai người đã sớm ăn sâu bén rễ, bất luận kẻ nào cũng không thể chia rẽ.
Thời gian bốn năm, Thẩm Hạo cũng đã học xong cách cưng chiều ngươi yêu, sau khi Đế quốc của mình bị chiếm lĩnh, hắn chỉ có thể yên lặng cùng người yêu ở bên nhau, vì hắn khởi động một khoảng trời.
"Hừ!" Lancet ngạo kiều nhìn trời.
Kỳ thật, hắn không muốn bánh bao nhỏ nhuyễn manh một chút nào!
Sau khi dỗ hai đứa nhỏ đi ngủ xong, Lăng Thần và Hạ Thiên Tịch mới đi tới, bốn người lại ngồi ở phòng khách mắt to trứng mắt nhỏ, không khí trong lúc nhất thời cư nhiên có chút xấu hổ.
Đã không có bánh bảo nhuyễn manh điều tiết, xem ra thật đúng là không được.
"Khụ khụ!" Hạ Thiên Tịch ho khan hai tiếng giảm bớt một chút không khí xấu hổ, nhìn Lancet nói: "Hai người các ngươi...mấy năm nay vẫn luôn ở đâu?"
"Có thể ở đâu chứ?" Lancet tự giễu cười cười: "Thân là vương tử Đế quốc, ta ngoại trừ Đế quốc ra thì còn có thể ở đâu?"
Một câu này, thật sự tràn ngập chua xót.
Thân là vương tử Đế quốc, lại ngày ngày trốn tránh không dám lộ diện, đặc biệt là tận mắt nhìn thấy mẫu hậu của mình chết đi, kẻ làm vương tử điện hạ như Lancet quả thực rất nghẹn khuất.
"Lancet" Thẩm Hạo ngồi cạnh hắn, nắm lấy tay Lancet, ánh mắt dịu dàng làm bạn hắn.
Lance cười cười, tự giễu dưới đáy mắt tan đi, sau đó nhìn Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần nói: "Thân là vương tử điện hạ Đế quốc, Đế quốc này ta chắc chắn sẽ không để phản quân thực hiện được mưu đồ, lần này ta và Thẩm Hạo trộm tới Liên bang là muốn nhờ các ngươi giúp ta một việc."
"Giúp cái gì?" Hạ Thiên Tịch hỏi.
"Ta muốn mượn quân đội của Liên bang." Lancet nhìn hai người.
Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần nhìn nhau, hai người bọn họ thân là con trai của nguyên soái Liên bang, nếu Lancet chỉ cần đi tìm Hạ Thanh hoặc Lăng Nghị, cho dù hắn là vương tử điện hạ của Đế quốc, chỉ sợ hai vị nguyên soái sẽ không cho hắn mượn binh, huống hồ hiện tại Lancet chỉ có cái danh hiệu vương tử điện hạ này mà thôi.
Nhưng tìm hai người bọn họ thì lại khác, tốt xấu bọn họ cũng đã từng cùng nhau hợp tác, còn là đồng bọn khế ước.
Lăng Thần và Hạ Thiên Tịch cũng không dám tùy tiện nhận lời, dù sao hai người bọn họ cũng không phải nguyên soái Liên bang, chỉ có thể nói chuyện với phụ thân mình trước đã.
"Như vậy đi, các ngươi đi trước nghỉ ngơi tạm, chờ ta và Tịch Tịch nói chuyện với phụ thân một chút rồi nói tiếp." Lăng Thần tự hỏi một chút trả lời.
"Vậy được, chúng ta ngày mai lại đến tìm các ngươi." Lancet nói xong liền đứng lên.
"Các ngươi cứ ở nơi này đi, thuận tiện hơn, hơn nữa so với bên ngoài ở đây an toàn hơn." Hạ Thiên Tịch suy nghĩ một chút nói, y biết thân phận Lancet hiện tại cực kỳ mẫn cảm, tuy hắn hiện tại chỉ là một vương tử điện hạ trên danh nghĩa, nhưng nếu phản quân Đế quốc biết Lancet đang ở Liên bang, có lẽ sẽ trực tiếp gây nên chiến tranh của Đế quốc và Liên bang.
Dù sao, chiến tranh giữa Đế quốc và Liên bang, trước mắt chỉ thiếu một cái ngòi nổ.
"Được, vậy cảm ơn." Thẩm Hạo nói lời cảm ơn hai người, sau đó đi theo Hạ Thiên Tịch tới phòng cho khách.
Cửa phòng đóng lại, Lancet ngồi trên giường, khuôn mặt hoa lệ lộ vẻ trầm tư, không còn vẻ nhẹ nhàng tự tại vừa rồi.
Thẩm Hạo nhìn, lắc lắc đầu, hắn hiểu gánh nặng đè trên người Lancet có bao nhiêu trầm trọng.
Hắn đi lên trước, dáng ngươi bao phủ, đem Lancet đang trầm tư đánh thức.
Lancet ngẩng đầu nhìn nam nhân cao lớn lãnh ngạnh trước mặt.
Thẩm Hạo giơ tay sờ lên gương mặt Lancet, động tác dịu dàng: "Ngươi đừng lo lắng, bất luận thế nào, ta sẽ vẫn luôn cùng ngươi.|
Nếu yêu, như vậy hắn sẽ nhất định không rời không bỏ người yêu.
Lancet cười cười, biểu tình trên gương mặt hoa lệ cực kỳ cao ngạo: "Ngươi cảm thấy Liên Bang sẽ cho ta mượn binh sao?"
"Sẽ." Thẩm Hạo trả lời không cần nghĩ ngợi.
"Sao ngươi lại nghĩ vậy?" Tốt xấu cũng phải suy nghĩ một chút chứ, bằng không sẽ khiến người cảm thấy thực có lệ.
"Tin tưởng ta, ta cảm thấy Thiên Tịch và Lăng Thần nhất định sẽ nghĩ cách để Liên bang cho mượn binh, vì nếu Đế quốc trong tay ngươi và trong tay phản quân, trình độ uy hiếp đối với Liên bang sẽ không giống nhau." Thẩm Hạo nói đầy nghiêm túc.
Trải qua mấy năm nay biến hóa, hắn đã sớm không còn là chàng trai hàm hậu lúc trước, mấy năm nay đi theo bên người Lancet, trải qua cuộc sống chạy đông chạy tây, cũng trải qua cuộc sống âm mưu đấu đá, sớm đã mài mòn hắn rất nhiều.
Nhưng tình yêu của hắn đối với Lancet, từ trước tới nay đều chưa từng thay đổi.
Lancet bật cười: "Sao ngươi biết Đế quốc ở trong tay ta ta liền không muốn khai chiến với Liên bang?"
Tuy loại cảm giác được tin tưởng này khiến người cực kỳ sảng khoái, nhưgn cũng không cần tự tin như vậy chứ!
Hừ hừ!
"Ta tin tưởng ngươi." Ánh mắt Thẩm Hạo cực kỳ nghiêm túc nhìn Lancet.
Ta tin tưởng ngươi sẽ không giống những phản quân đó làm lơ sinh mệnh của dân chúng, ngươi là thiện lượng.
"Hừ hừ! "Bị Thẩm Hạo dùng ánh mắt chân thành như thế nhìn mình Lancet hơi hơi có chút ngượng ngùng hừ hừ hai tiếng, lôi kéo nam nhân trước mắt dùng sức vung, đem Thẩm Hạo ném lên trên giường, sau đó nghiêng thân đè lên.
"Lancet." Ánh măt Thẩm Hạo trở nên thâm trầm rất nhiều.
"Bổn điện hạ ra lệnh cho ngươi câm miệng, không cho nói chuyện." Lancet cao ngạo ra lệnh, biểu tình cao cao tại thượng, giây phút này cực kỳ có uy nghiêm của vương tử điện hạ.
Đôi mắt Thẩm Hạo thâm trầm nhìn hắn.
Lancet gợi lên khóe môi cúi đầu hôn lên môi Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo không tự giác buộc chặt vòng tay đem người ôm chặt vào lòng ngực, Lancet ngẩng đầu nhìn hắn: "Không cho ôm ta chặt như vậy."
Hơi thở của Thẩm Hạo trở nên dồn dập, nhìn người yêu trước mặt ở gần trong gang tấc, bỗng nhiên xoay người một cái đem người đè ở dưới thân, cúi đầu hung hắn lấp kín miệng Lancet.
Sau khi một nụ hôn thật dài kết thúc, phát hiện người nam nhân này cư nhiên còn tinh thần như vậy, Lancet lập tức giãy giụa: "Không được, đây là trong nhà người khác."
Ở trong nhà người khác làm loại chuyện này, cứ cảm thấy có chút không tự nhiên!
"Không sao." Thẩm Hạo thở dốc, ánh mắt thâm trầm giống như liệp ưng nhìn chằm chằm vào con mồi, ách thanh nói: "Ngày mai ta thu dọn."
Thời gian gần đây đều lên đường, bọn họ đã rất lâu rồi chưa thân mật qua, bị thanh âm đặc biệt nặng nề này của Thẩm Hạo hấp dẫn, Lancet nghe vào tai liền cảm thấy cực kỳ gợi cảm, hắn cũng không tự giác ôm chặt eo nam nhân, khuôn mặt hoa lệ rất là cao quý ngẩng đầu lên.
"Được, vậy ngày mai ngươi tới thu dọn."
Thẩm Hạo gật gật đầu, sau đó vội vã không chờ nổi lấp kín môi người dưới thân.
Trong lúc nhất thời, điên đảo gối chăn, xuân ý kéo dài.
Mà bên phòng ngủ chính, hai người đương nhiên không biết hai người khác trong phòng khách giờ phút này đều đã củi kho lửa bốc hừng hực cháy lên, đây hoàn toàn là công lao của Lăng Thần, ngày đó khi mua nhà hắn vẫn muốn phòng cách âm cực kỳ tốt.
Nếu không, nếu nghe thấy động tĩnh của phòng bên cạnh, lỗ tai nhất định sẽ đau mắt hột nha!
Nhìn nhìn hai đứa con trai đang ngủ ngọt ngào, Hạ Thiên Tịch mới yên tâm lên giường, sau đó nhìn Lăng Thần ở bên cạnh dò hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"
Lancet xuất hiện cư nhiên là tới mượn binh, chính là ai cũng chưa nghĩ tới.
Lăng Thần lắc đầu: "Chuyện này chúng ta không thể quyết định, chỉ có thể thương lượng trước với các phụ thân một chút."
"Nhưng hiện tại Liên bang đều có chút ốc còn không mang nổi mình ốc, ngươi cảm thấy phụ thân sẽ cho Lancet mượn binh sao?"
Lăng Nghị tọa trấn Xích Tinh, Hạ Thanh lại phòng bị Đế quốc, lúc này muốn mượn binh, Hạ Thiên Tịch rất hoài nghi còn có binh lực dư thừa hay không, hơn nữa Lancet đều yên lặng ba năm, bỗng nhiên xuất hiện, cũng không biết nhân dân Đế quốc sẽ nghĩ như thế nào?
Tóm lại, đây là một cuộn chỉ rối, chỉ suy nghĩ một chút đã khiến cho người cảm thấy cực k ỳ đau đầu.
"Được rồi, đừng nghĩ nữa, ta sẽ nói với các phụ thân, ngươi ngủ trước đi." Lăng Thần vừa thấy y nhăn mày lại liền đau lòng.
"Không được, ta không ngủ được, chúng ta hiện tại liền cùng phụ thân thương lượng một chút đi."
"Không được." Lăng Thần lập tức nhíu mày.
Hạ Thiên Tịch nhìn hắn.
Lăng Thần: "......."
Hồi lâu, Lăng Thần chỉ có thể bất đắc dĩ: "Được rồi, nhưng một lát nữa nói xong phải đi ngủ, không cho suy nghĩ nhiều nữa."
"Ừ ừ." Hạ Thiên Tịch lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
..........
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 364: Lancet mượn binh
Chương 364: Lancet mượn binh