DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 365: Quỳ ván giặt đồ

Mà sự thật chứng minh, chuyện này đúng là không dễ dàng.

Không phải nói không cho mượn, mà là hiện tại không thể mượn.

Liên Bang hiện tại một bên phòng bị Xích Tinh ngo ngoe rục rịch, một bên phòng bị Đế Quốc như hổ rình mồi, nếu không đem một trong hai mối tai họa ngầm này giải quyết, như vậy sự tồn tại của Liên bang cực kỳ nguy hiểm, lúc này bản thân vốn dĩ cũng đã đủ nguy hiểm, sao còn có thể đem binh cho người khác mượn.

Ngày hôm sau, Hạ Thiên Tịch nói cho Lancet kết quả này.

Lancet gật gật đầu tỏ vẻ hoàn toàn có thể lý giải, tuy kết quả này cũng bên trong dự kiến, nhưng vẫn khiến người cảm thấy có chút khó chịu!

"Đừng lo, bất luận ngươi thế nào ta đều sẽ cùng ngươi." Thẩm Hạo đứng bên người Lancet kiên định không đổi nói.

"Không sao." Lancet lắc đầu, lập tức khôi phục lại trạng thái cao quý của vương tử điện hạ, nhìn Hạ Thiên Tịch nói: "Vậy chúng ta đi trước."

"Các ngươi hiện tại rời đi là muốn đi đâu." Hạ Thiên Tịch buột miệng hỏi.

"Về Đế quốc." Lancet biểu tình nghiêm túc trả lời.

"Còn...nữ vương Đế quốc?"

"Đã chết."

"....... Xin lỗi." Vì chuyện này vẫn luôn có lời đồn ở bên ngoài, các loại tai tiếng đều có, Hạ Thiên Tịch liền hỏi một chút, không nghĩ tới lại là sự thật....

"Không sao, dù sao đây cũng là sự thật." Lancet lắc đầu: "Mấy năm nay ta làm một vương tử điện hạ ngày ngày trốn trốn tránh tránh, cũng đến lúc phải đối diện với con dân Đế quốc. Nếu ta lại không xuất hiện, tin rằng con dân Đế quốc thật sự sẽ mất đi lòng tin đối với ta."

"Vậy trong tay ngươi có binh không?" Hạ Thiên Tịch hỏi, y không tin trong tay Lancet không có binh.

Cho dù Lancet mấy năm nay không lộ diện, là một vương tử điện hạ của một quốc gai cũng không thể không có binh.

"Có một ít, đều âm thầm liên lạc, chẳng qua ta không quá nắm chắc." Lancet suy nghĩ một chút nói, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hạ Thiên Tịch nói: "Ta có thể gặp Hạ nguyên soái một chút không? Ta muốn tự mình nói với hắn chuyện này?"

Hạ Thiên Tịch: "......."

Nói không chừng phụ thân ta vừa gặp mặt ngươi việc đầu tiên chính là giết chết ngươi!

Chẳng lẽ ngươi quên mất việc xảy ra trước kia rồi sao?

Phụ thân ta chính là nhi khống đấy!

Lát nữa nếu ngươi thiếu cánh tay gãy cẳng chân nào thì cũng đừng trách ta nhé!

"Đương nhiên có thể." Khi Hạ Thiên Tịch đang lo lắng Lăng Thần đã nhanh chóng trả lời: "Ta đây liền liên hệ giúp ngươi với Hạ nguyên soái."

Hạ Thiên Tịch: "......."

Trả lời nhanh như vậy làm gì? Sao không nghe ý kiến của ta một chút?

Hạ Thiên Tịch thật sự rất lo lắng phụ thân gặp phải Lancet có thể cầm đao chém hắn một nhát hay không.

"Vậy được, chúng ta muộn một chút lại đi, phiền ngươi liên hệ Hạ nguyên soái giúp chúng ta một chút." Lancet nói.

Lăng Thần gợi lên khóe môi, tâm tình cực kỳ vui sướng trả lời: "Được."

Thương lượng xong xuôi Hạ Thiên Tịch liền kéo vội Lăng Thần về phòng.

"Sao thế?" Vừa quay đầu, Hạ Thiên Tịch liền hung tợn nhìn hắn, Lăng Thần buồn cười nhìn y.

"Ngươi còn hoải làm sao?" Hạ Thiên Tịch tức giận.

Sao lại có thể để Lancet đi gặp phụ thân ta?

Vạn nhất phụ thân phát hỏa một hồi thì làm sao ngăn lại?

Tối hôm qua phụ thân đã không chút chần chừ nói không cho mượn binh, chứng tỏ anh rất chán ghét Lancet, tuy phụ thân làm như vậy có chút ích kỷ, nhưng Hạ Thiên Tịch lại không thể trách anh, bởi vì Hạ Thanh hoàn toàn là vì y.

Cho nên, Hạ Thiên Tịch cực kỳ khẳng định, phụ thân rất chán ghét Lance, nếu bọn họ gặp mặt đánh lên thì phải làm sao?

Hoàn toàn tràn đầy lo lắng nha!

Lăng Thần dở khóc dở cười nhìn Hạ Thiên Tịch tức giận xù lông, trấn an: "Ngươi đừng lo lắng, sẽ không có việc gì!"

"Sao có thể sẽ không có việc gì?" Hạ Thiên Tịch hung dữ.

Lăng Thần buồn cười nhìn y: "Vậy ngươi nói có chuyện gì?"

"Đương nhiên là....... tương sát!" Hạ Thiên Tịch dừng một chút nói, tuyệt đối không có khả năng tương ái.

"Tương sát vì cái gì?" Vẻ mặt Lăng Thần nghiêm túc nhìn Hạ Thiên Tịch.

"Bởi vì ta a!"

"Bởi vì ngươi làm sao? "

"Bởi vì....... "

Hạ Thiên Tịch chớp chớp đôi mắt nhìn Lăng Thần, đề tài này tuy đã không còn vấn đề gì, nhưng Hạ Thiên Tịch cảm thấy phía sau lưng gió vẫn lạnh vù vù thổi qua, tuyệt đối không thể nói.

Bằng không, Lăng Thần ghen lên rất đáng sợ mà.

Lăng Thần gợi lên khóe môi, buồn cười hỏi:, "Bởi vì ngươi làm sao, nói đi? "Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu nhìn trời.

Lăng Thần bị chọc cười, một tay ôm lấy vòng eo y vào trong lòng, cúi đầu khe khẽ nói bên tai y: "Bảo bối, nói đi!" Hơi thở ấm áp trực tiếp chiếu thẳng vào vành tai trắng nõn của Hạ Thiên Tịch, khiến thân thể Hạ Thiên Tịch chấn động rùng mình.

Hạ Thiên Tịch lập tức rụt đầu một chút, tránh né hơi thở ấm áp của Lăng Thần nghênh diện mà đến.

Đương nhiên Lăng Thần không thể nào dễ dàng để y né tránh như vậy, gợi lên khóe môi, tâm tình cực kỳ vui sướng nhìn y trêu đùa: "Nói đi bảo bối, hửm?" 

"Khôg có gì để nói." Hạ Thiên Tịch lập tức vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lăng Thần: "Phật ở trên cao, không thể tưởng tượng." Phốc!

Bị Hạ Thiên Tịch làm xấu chọc cười, Lăng Thần giơ tay xoa bóp gương mặt y: "Còn Phật ở trên cao, ngươi đang nghĩ ra cái gì, thật cho rằng nam nhân của ngươi là ta không biết? hả?"

"Ngươi biết cái gì?" Hạ Thiên Tịch vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn: "Không cho ngươi nghĩ tới việc gì hết, đừng suy nghĩ linh tinh."

"Nếu ngươi không nói cho ta, ta đương nhiên sẽ nhiều suy nghĩ linh tinh." Lăng Thần vẻ mặt vô tội.

Hạ Thiên Tịch trừng mắt.

Lăng Thần càng thêm vô tội.

Thật là biết giả bộ.

Hạ Thiên Tịch nâng lên cánh tay dùng khuỷu tay đụng vào hắn, từ trong lòng ngực lui ra.

"Ngô......." Lăng Thần vẻ mặt thống khổ che lại vị trí bị đụng trên ngực mình, biểu tình thống khổ trên khuôn mặt tuấn mỹ kia cũng sắp vặn vẹo, quả thực giả bộ còn giống hơn diễn viên điện ảnh.

Hạ Thiên Tịch không để ý tới hắn, đi xem con trai đang ngủ đến ngon ngọt phì bong bóng dãi trên giường em bé.

"Bảo bối, thật sự đau quá." Lăng Thần che lại ngực vẻ mặt tái nhợt.

Hạ Thiên Tịch quay đầu lại nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc: "Ta sẽ không mắc mưu."

Y dùng bao nhiêu lực tự y sẽ biết, cư nhiên còn dám giả bộ trước mặt y, coi khinh đầu óc của y à?

"Bảo bối cảm thấy ta đang giả bộ?" Lăng Thần một bên ủy khuất một bên thương tâm một bên thống khổ, biểu tình trên mặt kia, quả thực thay đổi đến mức không ai nói được lời nào.

Hạ Thiên Tịch không để ý tới hắn.

Chẳng lẽ còn không phải giả bộ? Ai tin chứ?

Phốc --

Từ  trong miệng Lăng Thần bỗng nhiên phun ra một ngụm máu.

Hạ Thiên Tịch: "....... "

"Ngươi làm sao vậy? Tại sao đang êm đẹp lại hộc máu? "Hạ Thiên Tịch nhanh chóng chạy tới, sợ tới mức khuôn mặt đều trắng bệch, khẩn trương đỡ Lăng Thần, xốc quần áo hắn lên muốn kiểm tra.

"Ta vốn dĩ bị thương, lại bị ngươi đánh một chút, khí huyết nghịch lưu. "Lăng Thần vẻ mặt tái nhợt mỏng manh nói.

Khuôn mặt nhỏ của Hạ Thiên Tịch trắng bệch, vừa nghe càng thêm khẩn trương, ngay cả hốc mắt đều sắp tràn đầy nước mắt:"Thực xin lỗi thực xin lỗi, ta....... ta........Sao ngươi lại bị thương? Bị thương khi nào? Sao ta lại không biết?". Rõ ràng........ Mấy ngày nay người đều sinh long hoạt hổ mà!

Làm sao nói bị thương liền bị thương?

"Không có việc gì, đã tốt hơn nhiều rồi, ngươi hôn ta là được rồi. "Lăng Thần nâng lên khuôn mặt tái nhợt suy yếu cười nhìn Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch không nghĩ hai lời lập tức hôn lên môi Lăng Thần.

Hiện tại đừng nói chỉ bao y hôn, ngay cả bảo y cắt xuống miếng thịt y cũng nguyện ý.

Lăng Thần híp mắt thoải mái hưởng thụ nụ hôn của tiểu tức phụ, kỳ thựcvốn dĩ hắn còn có thể làm cho bản thân thảm hại hơn, nhưng nhìn vẻ mặt khẩn trương, lo lắng, hốc mắt đều đỏ kia của tiểu tức phụ, liền không nỡ.

Tuy là chọc y, nhưng hắn không cũng hi vọng chọc tức phụ đến bật khóc!

Hạ Thiên Tịch hôn hôn liền cảm giác có gì sai sai.

Từ khi y sinh hai đứa nhỏ xong, một nhà bốn người bọn họ quả thực giống như trẻ em sinh đôi gắn liền, đừng nói Lăng Thần ra ngoài một chuyến khi nào, ngay cả Lăng Thần đánh rắm lúc nào y cũng biết, đang êm đẹp tại sao Lăng Thần lại bị thương?

Hơn nữa, hiện tại cảm thụ được nụ hôn của Lăng Thần, thật là không giống như thể lực của người bị thương một chút nào.

Cho nên, mình hoàn toàn là bị mắc mưu rồi.

Hạ Thiên Tịch lập tức nổi giận, giãy giụa muốn thoát khỏi lồng ngực Lăng Thần.

Lăng Thần ôm chặt y, đương nhiên không cho y thoát ra, Hạ Thiên Tịch nghiến răng, hung hăng cắn lên đầu lưỡi Lăng Thần một cái.

Lăng Thần á một tiếng, mùi máu tươi lập tức tràn ngập khoang miệng.

Hạ Thiên Tịch nhân cơ hội đẩy hắn ra, vẻ mặt tức giận hung dữ đi tới giường em bé xem mấy đứa con trai.

Lăng Thần giơ tay sờ soạng môi, vết máu vẫn còn mới, cũng thật là đau!

Xem ra đúng là đã chọc giận y rồi.

Lăng Thần lập tức đứng lên đi tới kéo người vào trong lòng ngực: "Bảo bối, tức giận thật à?"

Hạ Thiên Tịch lập tức giãy giụa, rầu rĩ cúi đầu.

"Bảo bối, ta sai rồi, ngươi đừng tức giận." Lăng Thần dùng hai tay gắt gao cố định người trong lòng ngực, cúi đầu hôn lên trán y xin lỗi:"Ta thật sự biết sai rồi, bảo bối, đừng tức giận được không?"

Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt hung dữ, hốc mắt đỏ bừng: "Ngươi rõ ràng biết ngươi và con trai hiện tại là người quan trọng nhất của ta, ngươi cư nhiên còn làm ta sợ như vậy."

Khin nhìn thấy Lăng Thần hộc máu, y thật sự khẩn trương muốn chết.

"Thực xin lỗi thực xin lỗi......." Lăng Thần lập tức cúi đầu hôn lên khóe miệngy: "Ta chỉ muốn trêu ngươi một chút, thực xin lỗi, là ta quá lỗ mãng, ta cam đoan về sau không bao giờ như thế nữa, ngươi đừng tức giận, đừng khóc được không?"

Hạ Thiên Tịch mím môi không để ý tới hắn.

Lăng Thần cúi đầu dùng trán chạm trán Hạ Thiên Tịch nói: "Bảo bối, bằng không ngươi đánh ta mắng ta phạt ta, như thế nào ta cũng chịu, ta hiện tại mặc ngươi xử trí được không? Ngươi đừng tức giận!"

"........"

Hạ Thiên Tịch vẫn im lặng.

Lăng Thần nóng nảy, hắn cũng không nghĩ tới chỉ trêu đùa một chút thôi đã dẫn tới  hậu quả nghiêm trọng như vậy a!

Nếu sớm biết vậy, hắn tuyệt đối sẽ không trêu đùa như thế.

Lăng Thần buông Hạ Thiên Tịch ra, xoay người đi toilet, chưa tới một phút lại từ toilet đi ra, trong tay cư nhiên còn cầm một cái ván giặt đồ.

Hắn đi đến trước mặt Hạ Thiên Tịch đem ván giặt đồ để xuống trên mặt đất, sau đó lập tức quỳ lên, ngẩng đầu, khuôn mặt đẹp trai cực kỳ nghiêm túc: "Bảo bối, ta thật sự biết sai rồi, tha thứ ta được không?"

..........

Đọc truyện chữ Full