*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi các trưởng lão rời đi, Tam Tư vẫn có vẻ lo lắng.
“Tam Tư, con không cần suy nghĩ nhiều, các trưởng lão cũng là quá tức giận thôi.” Sư phụ của Tam Tư trấn an y. Bản thân ông tính tình ôn hòa, ở Pháp Tướng tông vẫn bị vây trong địa vị nửa vời. Bây giờ nhìn thấy tiểu đồ đệ phiền não như vậy, cũng không khỏi nói nhiều đôi ba câu.
“Chuyện năm xưa vi sư tuy rằng không tự mình trải qua, nhưng cũng biết năm đó Văn Xuân Tương làm loạn quá mức, sỉ nhục mặt mũi của tông môn. Mấy trưởng lão kia nhận được đại ân của tông môn, coi trọng vinh dự của tông môn còn hơn cả bản thân mình, vậy nên cảm xúc có phần nào bất ổn. Còn về bằng hữu của con, đó là chuyện của chính con, không cần để ý quá mức. Ngay cả vi sư, cũng có một hai vị bằng hữu thuộc Ma đạo.”
Sắc mặt Tam Tư bấy giờ mới tốt hơn một chút, “Lúc trước Tạ Chinh Hồng Tạ đạo hữu không cố ý thăm dò gì con cả, có ý đồ lừa gạt hay thì không nhất định. Chỉ là đồ nhi cảm thấy có hơi kinh ngạc mà thôi, chung quy Tạ đạo hữu là người ra sao đồ nhi vẫn rõ ràng.”
“Không sao, chính con quyết định là được.” Sư phụ của Tam Tư cười, vỗ vỗ bờ vai y, “Thực ra hiện giờ dù là Phật môn hay Đạo môn thậm chí là Ma môn, đều có chút kích tiến thái quá. Aiiii, dù sao, đã gần mấy ngàn năm rồi chúng ta chẳng có lấy một ai có thể phi thăng thành công.”
“Sư phụ, chuyện này thì có liên quan gì đến phi thăng?” Tam Tư không hiểu lắm.
“Đương nhiên là có.” Sư phụ thở dài một ơi, “Trước đây cứ cách mỗi ngàn năm thậm chí mấy trăm năm, sẽ có một người phi thăng thành công. Nhưng hiện tại trong Phật môn và Đạo môn, người có hi vọng phi thăng thành công hoặc là chết dưới Thiên kiếp, hoặc là binh giải trở thành tán tiên. Thế nhưng Ma đạo lại không giống vậy, cửu đại Ma Hoàng của Ma tu đã là những người có khả năng phi thăng thành công nhất trong Tu Chân giới. Tiên đạo bất trường, Ma môn đại hưng, hơn nữa Văn Xuân Tương lại nhằm vào Phật môn, bầu không khí trong tông môn chẳng thể xem là tốt. Con dốc lòng khổ tu, vi sư cảm thấy vô cùng may mắn, không cần phải cuốn vào mấy chuyện thị phi này.”
Tam Tư nghe vậy, trong lòng cũng rất xúc động, khi y còn ở trung thế giới, việc phi thăng cách y vô cùng xa xôi. Các trưởng lão trong tông môn nếu tu vi đạt tới cấp độ nhất định, liền đi tới đại thế giới tìm kiếm cơ duyên, hầu hết đều không quay về nữa. Lại không ngờ rằng, thì ra phi thăng đã đến tình cảnh như thế?
“Nhưng đồ nhi nghe nói, Văn Xuân Tương tuy rằng nhằm vào Phật môn, nhưng hình như cũng không làm ra chuyện tàn sát gì cả.”
“……Đối với tu sĩ mà nói, có đôi khi mất đi tôn nghiêm mặt mũi còn khó chịu hơn cả bỏ mạng.” Sư phụ trầm mặc một chốc, khó khăn nói, “Những đồng môn Phật đạo bại dưới tay Văn Xuân Tương, không có khả năng sẽ bởi vậy mà mang lòng cảm kích với Văn Xuân Tương.”
Tam Tư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể đem việc này ném ra sau đầu.
Nếu tâm tính mà như vậy, thì sao có thể phi thăng thành công được chứ? Nhưng phi thăng không thành công, tâm tính của bọn họ sẽ càng thêm cực đoan kịch liệt, không ai nguyện ý thấy nhiều năm khổ tu của mình chỉ là kính hoa thủy nguyệt. Cứ như vậy, sẽ trở thành một vòng tuần hoàn chết chóc.
Nếu Phật môn thật sự có người có thể phi thăng thành công, e là chỉ Tạ đạo hữu mới có khả năng này.
Khi Tạ Chinh Hồng vẫn chưa tỉnh, Văn Xuân Tương thầm nghĩ phải đi tìm người đánh nhau giải hận. Bây giờ Tạ Chinh Hồng tỉnh lại, Văn Xuân Tương lại chẳng có tâm tư ra ngoài nữa. Song y lại không biết nên ở chung với Tạ Chinh Hồng như thế nào, đành phải không có việc gì lại đến xem Tạ Chinh Hồng đang làm gì.
Về phần Nhan Kiều, vì để bảo vệ hai mắt của mình, hắn đã sớm rời đi chuẩn bị tìm đạo lữ để rửa mắt rồi. Có điều lúc rời đi, còn bị Văn Xuân Tương tiện tay ném cho một con chuột dẫn đường kêu chít chít.
“Con chuột ngốc này hình như có điểm không bình thường, đã ăn không ít thứ tốt cùng tiểu hòa thượng rồi, thế mà chẳng biến dị tí gì, nhưng cũng không bội thực. Thủ hạ của ngươi có nhiều Yêu tu như vậy, bảo bọn họ xem thử coi. Đừng có đứng đực mặt ra đó nữa.” Văn Xuân Tương móc Tiểu Ngốc Tử từ trong túi yêu thú của Tạ Chinh Hồng ra, ném vào mặt Nhan Kiều. (Vừa đi hỏi thấy người ta bảo thường gọi là Ngốc Tử hơn Ngai Tử, nay để Tiểu Ngốc Tử nhé.)
Nhan Kiều thuận tay tiếp được, trông thấy một con chuột nhỏ cuộn thành một cục, đáng thương không thôi, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, “Không phải ngươi sợ nó quấn lấy tiểu hòa thượng nhà ngươi nên mới cố ý đưa cho ta đó chứ.”
“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Văn Xuân Tương trừng mắt nhìn Nhan Kiều, “Chỗ bổn tọa nhiều thứ loạn thất bát tao, tùy tiện lấy ra một cái cũng có thể nuốt chửng nó luôn. Con chuột ngu ngốc này không thể chạy rông khắp nơi, chỉ có thể mỗi ngày đến gây chướng mắt trước mặt bổn tọa, không nướng nó đã là bổn tọa quá tốt rồi.”
Nhan Kiều yên lặng thở dài, con chuột dẫn đường này năm đó hắn từng gặp qua, cũng coi như thông minh. Chỉ là có hơi dính lấy Tạ Chinh Hồng quá mức, căn bản không dám làm gì trước mặt Văn Xuân Tương. Nếu không phải Văn Xuân Tương ngày nào cũng tìm Tạ Chinh Hồng, sao lại cảm thấy con chuột dẫn đường này chướng mắt được?
“Được rồi, ta sẽ về bảo đám Yêu Vương thủ hạ xem thử xem, không chừng là hạt giống tốt cũng nên.” Nhan Kiều khách khí nói một câu.
Văn Xuân Tương ra vẻ chững chạc đàng hoàng, “Không sai, nhất định phải kiểm tra cẩn thận vào. Thứ trong tay tiểu hòa thượng, sao có thể không tốt được.”
“……..Ngươi thay đổi cũng quá nhanh rồi đấy, mới vừa rồi còn chê nó ngốc cơ mà.” Nhan Kiều nhịn không được nói một câu, chỉ có một mình Văn Xuân Tương mà sao còn tỏa ra ánh sáng lóe mù mắt thế này?
Có được không vậy?
Tuy rằng Yêu tu loại thực vật trước khi nở hoa kết quả đều sẽ có một khoảng thời gian tương đối không bình thường, nhưng Văn Xuân Tương không bình thường cũng hơi bị nhiều rồi đó.
“Chít chít.” Tiểu Ngốc Tử khốn khổ rúc trong lòng bàn tay Nhan Kiều, ngơ ngác muốn tìm chủ nhân của mình, tiếc là Tạ Chinh Hồng hiện tại đang cố gắng nghiên cứu kinh thư, căn bản không biết linh sủng của mình bị Văn Xuân Tương mang đi.
“Có ngốc thì cũng là đồ của tiểu hòa thượng.” Văn Xuân Tương nghiêm túc nói. “Ta chưa từng nuôi thứ này bao giờ, đối với tập tính của yêu thú cũng không am hiểu lắm. Tiểu hòa thượng thì lại càng khỏi cần nói, chính bản thân mình vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê. Hiện giờ hắn chỉ là tu sĩ kỳ Hóa Thần, còn cần củng cố tu vi của mình cho tốt, cho nên bổn tọa biết nhiều khổ nhiều, phải bận tâm nhiều lắm. Khí vận thịnh vượng của tiểu hòa thượng, bổn tọa đã chính mắt thấy.”
Hắn nửa điểm cũng không cảm thấy Tạ Chinh Hồng đang mờ mịt, hai chữ này từ đầu đến đuôi đều không có nửa văn tiền liên quan đến tên Phật tu đen tối bẩm sinh kia!
“Khí vận của hắn rất mạnh à?” Nhan Kiều áp chế ham muốn chửi thề trong lòng, hỏi.
Đối với tu sĩ đã đạt đến tu vi như bọn họ, hai chữ “Khí vận” đại biểu cho rất nhiều thứ. Có thể tu hành đến cảnh giới hiện tại, khí vận của bọn họ vốn đã không thể nào thấp rồi. Dù là xui xẻo như Văn Xuân Tương, khí vận của y cũng chẳng kém chút nào.
“…….Rất mạnh.” Văn Xuân Tương yên lặng một lát rồi nói, “Ít nhất thời điểm ở cùng hắn, trong một trăm năm này bổn tọa gần như chưa từng gặp xui xẻo.”
“Hở hở hở?” Nhan Kiều ngạc nhiên, “Hắn còn có thể áp chế được khí vận của ngươi?”
Chẳng lẽ thật sự là Phật tu đại năng chuyển thế ư?
Nhan Kiều sửng sốt không thôi, bởi vì hắn chưa từng nghe về chuyện tương tự thế này bao giờ. Nhưng Văn Xuân Tương đã nói vậy, thì không có khả năng là giả. Hơn nữa với mức độ xui xẻo của Văn Xuân Tương, thế mà chỉ bị nhốt một trăm năm, chỉ riêng chuyện này thôi cũng đã rất không bình thường rồi. Theo lý thuyết, dù có bị trói năm trăm năm đến hơn ngàn năm cũng không phải không thể.
“Vậy ta trở về sai người xem xét thử xem.” Nhan Kiều chọt chọt cái đầu của chuột dẫn đường, thì thào lẩm bẩm.
“Tiền bối, ngài đang nhìn gì vậy?” Tạ Chinh Hồng buông kinh thư trong tay xuống, ngẩng đầu mỉm cười hỏi.
“Không có việc gì, chỉ tùy tiện tới đây xem chút thôi.” Sắc mặt Văn Xuân Tương có hơi mất tự nhiên.
Tạ Chinh Hồng cười, “Nếu tiền bối không có việc gì, vậy thì có thể cùng bần tăng xem kinh thư.”
Văn Xuân Tương ghét bỏ nhìn thoáng qua kinh thư trên tay Tạ Chinh Hồng, đứng đắn nói, “Cả ngày xem cái thứ này làm gì? Nơi này là khu vực nhiều linh khí nhất trong Tà Dương đại thế giới, có không ít nơi để thưởng ngoạn. Thấy ngươi mỗi ngày ru rú trong phòng như vậy, bổn tọa liền phát chút thiện tâm, dẫn ngươi đi vãn cảnh cũng không phải không thể.”
“Vâng.” Tạ Chinh Hồng đáp ứng sảng khoái, “Vậy xin làm phiền tiền bối.”
Văn Xuân Tương lộ vẻ mặt tươi cười, “Vậy còn không mau đi theo?”
Nghĩ thì hay lắm, nhưng đợi đến khi Văn Xuân Tương thật sự mang Tạ Chinh Hồng ra ngoài thì liền trợn tròn mắt. Nơi này tuy là lãnh địa tư nhân của y, nhưng y vẫn thường chạy khắp các thế giới, thời gian ngoan ngoãn lưu lại Tà Dương đại thế giới ít đến đáng thương. Lại càng không có khả năng rảnh rỗi gì mà đi xung quanh ngắm cảnh. Giờ phút này y hứng trí bừng bừng mang theo Tạ Chinh Hồng muốn đi xung quanh thưởng lãm, kết quả vừa đi đến một nơi, y liền chẳng biết đây là đâu nữa.
……….
“Khụ khụ, bổn tọa trăm năm chưa từng trở về, có chút thay đổi. Chắc là trong lúc bổn tọa không ở đây, mấy tên kia có chỉnh trang thêm một ít, trở về sẽ dặn dò lại bọn họ.” Văn Xuân Tương tìm bậc thang cho mình. (“Cho người khác bậc thang” nghĩa là khi người ta rơi vào tình huống khó xử, mình có những lời nói, hành động để họ thoát khỏi sự lúng túng đó. Ở đây Tương tự tìm thang đi xuống luôn.)
Tạ Chinh Hồng gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Tiền bối nói rất đúng.”
“Ừm, vậy vừa xem vừa tìm hiểu đi.” Văn Xuân Tương nhìn khuôn mặt chăm chú của Tạ Chinh Hồng, không khỏi cảm giác có chút chột dạ, yên lặng quay đầu đi.
Tạ Chinh Hồng lẳng lặng nhìn Văn Xuân Tương, tâm tư cũng chẳng hề đặt ở phong cảnh trước mắt.
Phong cảnh dù có đẹp, nhưng sao có thể sánh bằng một phần vạn phong thái của Ma Hoàng?
Những ngày Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng trải qua tương đối bình thản.
Văn Xuân Tương đã chẳng nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi mình mới có những ngày thảnh thơi và yên tĩnh như vậy. Trước khi gặp Tạ Chinh Hồng, trong quá khứ hơn một ngàn năm của y hầu hết đều là sự hỗn loạn của các thế giới. Khi tâm tình tốt thì liền biến thành Bàn Nhược thiền sư đi khắp nơi gạt người, làm hại đệ tử nhà người ta. Khi tâm tình không tốt thì tùy ý chọn một chỗ có lừa trọc tụ tập để tới cửa đánh một trận, ném hết đồ của bọn họ vào trong nhẫn trữ vật, chẳng thèm quản gì hết.
Bây giờ nghĩ đến, trái lại như thể mới cách một ngày thôi vậy.
Nếu tiểu hòa thượng vẫn như vậy không thay đổi thì tốt.
Văn Xuân Tương thầm nghĩ.
Đáng tiếc, trên đời này mọi việc luôn không như ý người.
Văn Xuân Tương hiện tại vất vả lắm mới an phận, nhưng người khác lại không chịu an phận. Như các trưởng lão Pháp Tướng tông nói với Tam Tư, bọn họ không muốn xem Tạ Chinh Hồng là đồng đạo nữa, không muốn cho hắn có chỗ dung thân. Nhưng đa phần Phật tu vẫn sinh ra ác cảm to lớn với Tạ Chinh Hồng.
Trăm tuổi Hóa Thần cũng vậy, kết ấn cũng vậy, thậm chí là Như Lai thần chưởng cũng vậy, mỗi thứ đều là những gì hầu hết Phật tu cầu còn chẳng được. Thế nhưng kẻ này lại cố tình sa đọa ở bên cạnh Văn Xuân Tương. Thậm chí có không ít Phật tu công khai nói rằng, “Xấu hổ vì đứng cùng hàng ngũ với Tạ Chinh Hồng!”
Nói nhiều như vậy, đương nhiên có không ít Phật tu tuổi trẻ khí thịnh không muốn nhân nhượng cho khỏi phiền, bọn họ không đối phó được với Văn Xuân Tương, chẳng lẽ lại không đối phó được với một Tạ Chinh Hồng sao?
Ba tán tiên Gia Ngọc tiên tử, Phi Dực và Quy Nguyên vẫn luôn nơm nớp lo sợ, vừa sợ Văn Xuân Tương tới cửa tìm bọn họ, lại mong chờ Văn Xuân Tương đến để có thể dàn xếp một kết cục tốt đẹp. Đáng tiếc Văn Xuân Tương vẫn im lặng, khiến mọi tâm tư của bọn họ đều biến thành trò cười. Đúng vào lúc này, ba chữ “Tạ Chinh Hồng” đập vào mắt bọn họ.
A, Tạ Chinh Hồng, kẻ này hình như chính là Phật tu đầu sỏ gây tội cứu Văn Xuân Tương ra, lừa gạt toàn bộ đệ tử của bọn họ. Nếu không phải vì hắn, Văn Xuân Tương sao có thể thoát ra được? Nếu không phải vì hắn, bọn họ sao có thể lâm vào tình cảnh bây giờ? Nghĩ vậy, bọn họ liền muốn đòi lại một ít lợi tức từ Tạ Chinh Hồng, dường như cũng đâu có sai, ai bảo, hắn muốn ở cùng một chỗ với Văn Xuân Tương chứ? Đám Phật tu kia, vừa lúc có thể lợi dụng.
Tại Tu Chân giới, dù là Phật đạo, Đạo môn hay là Ma môn, cuối cùng luôn có một ít tu sĩ không biết trời cao đất rộng tự cho là mình rất tài giỏi. Tu sĩ như vậy muốn lợi dụng quả thực là việc quá dễ dàng. Chỉ cần phái người đến một vài chùa miếu Phật tu châm ngòi mấy câu, sẽ có kẻ chủ động đứng ra làm việc theo ý họ. Gần như chẳng cần phí sức thổi bụi, bọn họ liền kích động được những Phật tu kia.
Đám Phật tu kia sẽ tự động rối rắm, cẩn thận thương lượng rồi đi tính toán ngáng chân Tạ Chinh Hồng, giáo huấn hắn một phen. Đừng tưởng bám vào Ma Hoàng là có thể không lo nghĩ, Phật tu chân chính, vẫn phải nhìn vào bản lĩnh của chính mình.
Đương nhiên, với chút ấy thực lực của bọn họ hiện giờ, chạy đến trước mặt Tạ Chinh Hồng cũng chỉ là đến tìm đòn.
“Tạ Chinh Hồng hiện tại tám phần là đang ở khu vực Trung bộ của Tà Dương đại thế giới, nơi đó dù có là phương trượng trong chùa chúng ta cũng không dám tùy tiện đi vào. Muốn đối phó với Tạ Chinh Hồng, trước hết phải khiến hắn rời khỏi Tà Dương đại thế giới.” Một Phật tu nhíu mày nói.
“Nhưng sao hắn có thể dễ dàng đi ra được?” Một Phật tu khác không tán đồng, “Người xuất gia không nói dối, nếu chúng ta dụ dỗ hắn đi ra, vậy chúng ta làm việc đâu có khác nào hắn?”
“Lời này không thể nói như thế.” Một Phật tu trẻ tuổi lắc đầu, “Vì thanh danh của Phật môn chúng ta, dù khiến bần tăng sau này bị rút lưỡi dưới Địa Ngục của không sao. Vì ác nhân này, bần tăng nguyện ý làm.”
“Phúc Chân thiền sư, sao ngài có thể……..?” Mấy Phật tu khác vội vàng can ngăn.
Vẻ mặt Phúc Chân đầy vẻ nghiêm túc chuyên chú, khoát tay nói, “Tạ Chinh Hồng thật sự là một hạt giống tốt, nói không chừng hắn chỉ là bị ma đầu dụ dỗ mà thôi. Chung quy, tuổi hắn không lớn, tin vào hoa ngôn xảo ngữ của ma đầu cũng là bình thường. Nếu trải qua chiến dịch này có thể khiến hắn cải tà quy chính, vậy thì không thể tốt hơn.”
“Không sai không sai, buông bỏ đồ đao. Lời của Phúc Chân thiền sư quả là có lý, đánh giết Tạ Chinh Hồng thì rất nhiều Phật tu đều làm được, nhưng khiến hắn thống cải tiền phi mới là lẽ phải. Ngã Phật từ bi, đương nhiên nguyện ý cấp cho kẻ này một con đường sống.” Lại có mấy Phật tu tiếp lời. (Thống cải tiền phi: sửa đổi một cách triệt để những sai lầm trước đây.)
“Vậy Phúc Chân thiền sư, ngài thấy nên làm như thế nào đây?” Những Phật tu này xem Phúc Chân là người đáng tin cậy nhất, bèn hỏi.
“Chi bằng đến tông môn Phật tu hỏi ẩn ý của những thiền sư nổi danh. Nếu bọn họ đồng ý ra tay tương trợ thì là tốt nhất, nếu không đồng ý, cũng có thể mượn danh nghĩa của bọn họ để mời Tạ Chinh Hồng đến.” Phúc Chân cân nhắc một chút, chậm rãi nói.
“Cách này rất hay. Có điều không biết Tạ Chinh Hồng có chịu hay không.”
“Tạ Chinh Hồng tuy rằng cùng phe với Văn Xuân Tương, nhưng dù sao cũng xuất thân là Phật tu. Dẫu Văn Xuân Tương có tinh thông tạp học, nhưng so ra vẫn kém những Phật tu tinh anh đứng đắn chúng ta. Nếu những thiền sư kia chịu ra lời mời, thì càng là phúc ba đời mới tu được của Tạ Chinh Hồng, chuyện tốt như vậy mà hắn không muốn đến, vậy bần tăng về sau chỉ e cũng sẽ khinh thường hắn.”
“Có lý, nên như thế.”
Mấy Phật tu này đồng loạt líu ra líu ríu, Phúc Chân ở một bên sống chết mặc bây. Vất vả lắm mới đưa được đám Phật tu này đi, Phúc Chân xoa trán, lộ ra chút vẻ châm chọc.
“Sao vậy, Ma Phật Phúc Chân mà cũng cảm thấy phiền não ư?”
Dù Phúc Chân không quay đầu lại cũng biết kẻ đến là ai, “Đương nhiên sẽ thấy phiền. Càng ở cùng đám Phật tu đầu óc không rõ ràng này, ta lại càng cảm giác năm đó đi theo Ma đạo quả thực là quyết định quá thông minh.”
“Ha ha, Ma Phật Phúc Chân kinh tài tuyệt diễm, sáng chế ra cách ngụy trang bằng Xá Lợi, bây giờ lại trà trộn vào đám Phật tu này, chẳng ai có thể phát hiện được thân phận của ngươi. Nghe nói, lần trước có một Phật tu trước khi viên tịch, còn đem Xá Lợi của hắn phó thác cho ngươi chuyển giao đến tông môn hả?”
“Ta diễn kịch với hắn lâu như vậy, chút Xá Lợi ấy chẳng qua thù lao mà thôi.” Phúc Chân nói chẳng mảy may để ý. Thời gian Xá Lợi đi ra càng ngắn, hiệu quả ngụy trang cũng càng lớn.” Chỉ là không hề nghĩ đến, tên Văn An gặp được năm đó, thế mà lại là Tạ Chinh Hồng?”
“Ngươi đang hối hận sao?”
“Đương nhiên hối hận.” Phúc Chân vươn tay kéo cằm, trên mặt lộ ra một nụ cười tràn đầy hứng thú, “Trong ảo cảnh của Minh Tâm, hắn vẫn chỉ là một tu sĩ kỳ Nguyên Anh nho nhỏ. Nhưng mà nhiều người như vậy, lại chỉ có hắn kiên trì được đến cuối cùng, lại còn bởi thế mà thuận lợi kết ấn. Mối cơ duyên này, sao có thể là thứ mà người thường sở hữu được? Ta là Ma Phật đọa lạc, hắn là Phật tu đứng cùng một chỗ với Ma tu, loại người này, ta đương nhiên nguyện ý gặp lại một chút. Có điều e rằng hiện tại trong mắt Tạ Chinh Hồng, có lẽ đã sớm chẳng nhớ rõ ta là ai.”
“Chuyện đó cũng không chắc.” Thanh âm kia mang theo chút ý cười, “Ma Phật Phúc Chân ngươi đặc lập độc hành như thế, phàm là Phật tu từng gặp ngươi, đều sẽ không dễ dàng quên được. Song ta không ngờ là, ngươi lại gia nhập với môn nhân của Gia Ngọc tiên tử, còn đồng ý giúp bà ta đặt bẫy Tạ Chinh Hồng như thế? Rõ ràng trò xiếc cỏn con này căn bản chẳng thể nào làm gì được Tạ Chinh Hồng.”
“Lần trước vội vàng chạm mặt, nên ta không hiểu về Tạ Chinh Hồng. Bây giờ có thể nương nhờ mấy kẻ ngốc tự cho là ngốc này để thăm dò bản lĩnh của Tạ Chinh Hồng, thật sự không thể tốt hơn. Về phần môn nhân của Gia Ngọc tiên tử………. Chẳng qua là một con ả ngu ngốc muốn chứng minh mị lực của bản thân mà thôi. Sư phụ thế nào thì dạy dỗ ra đồ đệ thế ấy, Gia Ngọc tiên tử năm xưa liên hợp với mấy tán tiên đối phó Văn Xuân Tương, cũng chỉ giam giữ Văn Xuân Tương được trăm năm, chút ấy bản lĩnh, quả thực khiến người ta chế giễu.”
“Nếu Ma Phật đã liệu trước như thế, tại hạ liền mỏi mắt mong chờ.”
“Không vấn đề gì, chỉ cần các hạ tìm được thứ ta muốn, chúng ta đương nhiên sẽ hợp tác vui vẻ.”
Tà Dương đại thế giới.
“Tiểu hòa thượng, mau tới đây xem, ngươi muốn bản công pháp nào?” Văn Xuân Tương rốt cuộc cũng mở được nhẫn trữ vật cướp lại từ chỗ Uất Trì Tu Bình, vội vàng vẫy tay nói với Tạ Chinh Hồng.
Tạ Chinh Hồng đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh Văn Xuân Tương rồi ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn, thấy trên mặt đất có một quyển《A Di Đà Kinh》. Đây là một bản viết tay, chỉ nhìn bốn chữ trên bìa, cũng khiến Tạ Chinh Hồng bất chợt sinh ra cảm ngộ.
“A, thứ này hình như là đồ của Tịnh Thổ tông, sau khi ta cướp về thì chẳng để ý tới.” Văn Xuân Tương nhìn theo tầm mắt Tạ Chinh Hồng, nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi nói, “Năm đó còn chú trọng ‘Hồi quy phàm trần’ gì gì đó, rất nhiều Phật tu đại năng đều tạm thời vứt bỏ tu vi của mình, đi làm một phàm nhân bình thường, sau đó lấy tâm cảnh phàm nhân để sao chép kinh Phật, mỗi bút mỗi nét trên đó đều là Phật đạo tinh túy của bọn họ. Tiếc rằng đến sau này, Phật tu nguyện ý làm chuyện vất vả mất công như vậy ít đi, do đó những bản viết tay như thế này cũng ít đi rất nhiều. Bản mà ngươi đang xem là của một Phật tu chép từ khoảng ba ngàn năm trước, còn một số bản nữa có thể xem, nếu ngươi thích thì cứ lấy. Trước đây Phật môn luôn xuất hiện không ít Phật tu xuất sắc, ai ai cũng là người có trí tuệ và nghị lực to lớn, dù rằng Ma tu chúng ta không thích những người đó, nhưng cũng không thể không thừa nhận sự lợi hại của bọn họ. Đáng tiếc, đời này chẳng bằng đời khác, đệ tử Phật môn hiện nay, thực sự là chẳng có gì để nói.” Văn Xuân Tương châm chọc cười hai tiếng.
“Tiền bối có vẻ cảm ngộ được rất nhiều.” Tạ Chinh Hồng khom lưng nhặt《A Di Đà Kinh》lên, phủi phủi tro bụi trên đó, không khỏi cười nói.
“Đó là đương nhiên.” Văn Xuân Tương nhướn mày, “Năm ngàn năm trước, bổn tọa cướp một quyển kinh Phật, bị đám Phật tu kia đuổi giết hơn trăm năm, dấu chân trải rộng hơn trăm thế giới, có thể nói là kinh tâm động phách. Bốn ngàn năm trước, bổn tọa lại đoạt pháp bảo của một tông môn, đám Phật tu kia chỉ đánh hai trận với bổn tọa liền ngoan ngoãn đi về, không đề cập đến chuyện pháp bảo nữa. Ba ngàn năm trước, bọn họ mặc dù không đuổi giết ta, nhưng cũng hô hào một đám đồng đạo đến phục kích ta, tất nhiên vẫn bị bổn tọa đánh bay. Đến hai ngàn năm trước, bọn họ ngay cả động thủ cũng không dám, chỉ dám đứng trước mặt bổn tọa mắng chửi người. Đáng tiếc ngay cả mắng chửi người, mấy con lừa trọc kia cũng nói không lại bổn tọa.”
“Ồ, tiền bối nói gì vậy.”
“Chẳng qua là một câu ‘Lừa trọc câm miệng’ mà thôi.” Văn Xuân Tương lười biếng nói, “Kẻ mà ngay cả tóc của chính mình cũng không yếu quý, thì có gì đáng mà kiêu ngạo. Phàm nhân còn coi trọng thân thể da tóc là được cha mẹ ban cho cơ mà. Bọn họ nếu thật sự là tứ đại giai không[1], vậy quy y hay không quy y cũng chỉ là một hình thức mà thôi. Trong lòng có Phật, đương nhiên liền có thể cảm ngộ được Phật đạo. Kết quả bọn họ lại xem những thứ vốn nên là minh chứng thành tâm như quy củ không thể phá hủy, kèo dài từng năm từng năm, càng ngày càng cương ngạnh cứng nhắc. Trong một ngàn năm trở lại đây, bọn họ ngay cả lá gan chạy đến trước mặt bổn tọa mắng chửi người cũng không có, chỉ dám ở sau lưng vụng trộm chửi rủa như đàn bà, quả nhiên là làm trò cười cho thiên hạ. Nếu các sư tổ năm xưa của bọn họ nhìn thấy Phật môn mà mình một tay sáng lập biến thành cái dạng như bây giờ, e là có thể tức giận đến nỗi bay từ Phật giới về đây.”
“Sao ta lại có cảm giác tiền bối vẫn đang tức tối vì chuyện này nhỉ?” Tạ Chinh Hồng quay đầu hỏi.
“Hẳn là vậy.” Văn Xuân Tương thuận miệng đáp một câu,”Ngay cả đối thủ cũng không có, những ngày này quá nhàm chán. Đồ của mấy tông môn Phật tu kia bổn tọa cũng cướp gần hết rồi, những thứ còn lại đều chướng mắt.”
Tạ Chinh Hồng nhìn Văn Xuân Tương như vậy, không khỏi bật cười.
“Tiểu hòa thượng, ngươi cười cái gì?”
“Bần tăng nghĩ, thời điểm năm đó tiền bối đi đánh cướp, nhất định rất uy phong.”
“Đó là đương nhiên.” Văn Xuân Tương kiêu ngạo nói, “Năm đó bổn tọa vừa nói tên ra, đám hòa thượng liền khóc trời kêu đất. Đôi khi gặp một ít tu sĩ quen biết, bọn họ đều hỏi, ‘Văn đạo hữu, ngài lại coi trọng thứ gì nhà ai à?’ sau đó bổn tọa liền mỉm cười đáp lại hai chữ ‘Tất cả’.”
Tạ Chinh Hồng cười ha ha, hắn gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ của Văn Xuân Tương năm đó, hẳn là khiến người ta vừa thương vừa sợ.
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Sau khi Phật Tử đỗ Trạng Nguyên, bởi vì tuổi tác và diện mạo đều tốt nên liền bị hoàng đế ném đi làm trợ thủ của thái phó đương triều, chỉ bảo các hoàng tử.
Vốn là hoàng đế muốn tạo cho con cái mình một tấm gương tốt nên mới làm vậy. Vạn vạn không ngờ tới, từ đó về sau, đám con của mình thấy Phật Tử thì vô cùng ngoan ngoãn, thấy lão thái phó thì được đằng chân lên đằng đầu.
Quái lạ, rõ ràng lão thái phó còn có quyền đánh tay bọn nó, Phật Tử lại chẳng có gì, sao đám nhỏ còn sợ Phật Tử hơn vậy?
Rốt cuộc có một ngày, hoàng đế kìm không nổi lòng hiếu kỳ nữa, sau khi tan triều bèn lén tới đây.
“Tam hoàng tử, chữ này của người viết sai rồi.” Phật Tử khom lưng, đem một quyển bài tập đặt trước mặt tam hoàng tử.
Mặt tam hoàng tử đã trắng bệch.
“Tiểu phu tử, trở về con sẽ chép một ngàn lần ạ.” Tam hoàng tử vội vàng nói.
Phật Tử gật đầu, “Vậy thì tốt.”
“Cửu công chúa, bài tập của người là do thư đồng của người viết đúng không.” Phật Tử đem một quyển bài tập khác đặt trước mặt cửu công chúa, “Nếu cửu công chúa không muốn viết, cứ nói thẳng là được, sao phải dối gạt làm gì?”
“Hứ! Ngươi mà dám phạt bản công chúa, ta sẽ đi tìm phụ hoàng!” Cửu công chúa đứng lên, miệng cọp gan thỏ nói.
Phật tử lẳng lặng nhìn nàng.
Các huynh đệ tỷ muội thương hại nhìn nàng.
Cuối cùng cửu công chúa không nhịn nổi nữa, khóc òa lên.
“Đúng vậy đúng vậy, hôm qua con ham ngủ nên đi ngủ sớm, quên viết bài, oa oa oa.”
“Cửu công chúa nhớ phải bù lại, chớ khóc.” Phật Tử đưa chiếc khăn qua.
Khuôn mặt nhỏ của cửu công chúa đỏ bừng, yên lặng cất chiếc khăn đi, rồi lấy một chiếc khăn khác lau nước mắt.
******
★Chú thích:
[1]Tứ đại giai không: Tứ đại giai không có nghĩa là tứ đại đều là không, tứ đại là bốn nguyên tố vật chất lớn gồm đất nước, gió, lửa. Thân người do tứ đại hợp thành, đến khi hết duyên thì nó tan rã, tứ đại trở về với tứ đại. Tứ đại giai không nghĩa là không từ đâu đến và chẳng đi về đâu, nghĩa là ở đâu đó khi cần là nó xuất hiện. Vì trong cái này nó có cái kia, trong cái kia nó có cái nọ. Tất cả chỉ là vay mượn, không gì là của ta hết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
Quyển 2 - Chương 147
Quyển 2 - Chương 147