*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng cùng trải qua một khoảng thời gian nhàn nhã, liền có kẻ không có mắt tìm đến gây sự.
Hơn nữa, đối tượng còn là Tạ Chinh Hồng.
Văn Xuân Tương cầm tấm thiệp mời trong tay, không khỏi lộ ra nụ cười lạnh, mấy tên này hẳn là không có biện pháp trả thù y, cho nên mới tính toán tìm tiểu hòa thượng để giải hận. Nói là muốn cùng thảo luận Phật pháp với tiểu hòa thượng hả, đừng có đùa? Lũ Phật tu trong tông môn kia hái mắt từ trên đỉnh đầu xuống từ bao giờ vậy? Năm xưa vào thời điểm y giả làm Bàn Nhược thiền sư xuất hiện, là một Phật tu đứng đắn, một tí ti tin tức xấu lịch sử đen cũng không có, ngụy trang chẳng nào nào thánh nhân. Ngay cả như thế mà vẫn bị đám hòa thượng tự xưng là chính thống kia khinh thường.
Nếu không phải danh tiếng của Bàn Nhược thiền sư càng lúc càng lớn, Phật tu bại bởi y càng ngày càng nhiều, chỉ e cũng không thể thuận lợi tiếp cận mấy tông môn Phật tu kia. Hiện tại tiểu hòa thượng cùng phe với ma đầu Văn Xuân Tương mà mấy tông môn Phật tu kia tránh còn chẳng kịp, sợ rằng bọn chúng còn muốn ăn luôn cả tiểu hòa thượng, làm gì có chuyện sẽ mời hắn đến cùng nhau thảo luận Phật pháp?
Nhưng mà, đi gặp cũng chẳng sao.
Văn Xuân Tương không hề nóng nảy, với bản lĩnh của lũ lừa trọc kia, quả thực chẳng thể làm gì được tiểu hòa thượng. Hơn nữa, trong lòng Văn Xuân Tương cũng đã có tính toán của mình, y muốn giữ Tạ Chinh Hồng ở bên người, vẫn có thể làm tiểu hòa thượng của y. Y và Tạ Chinh Hồng có tình nghĩa trên trăm năm, nói là nhìn tiểu hòa thượng lớn lên cũng không đủ. Chỉ cần y chịu mở lời, Tạ Chinh Hồng chắc chắn sẽ nguyện ý ở lại bên cạnh y. Thế nhưng, trước y khi mở lời, vẫn nên để cho tiểu hòa thượng thấy rõ bộ mặt thật của lũ lừa trọc kia trước đã, nhờ vậy, hình tượng của y trong lòng tiểu hòa thượng nhất định sẽ càng tốt hơn.
Văn Xuân Tương suy tính cẩn thận, từ trong đống thiệp mời kia chọn ra mấy tông môn trông có vẻ đứng đắn nhất có lai lịch lớn nhất.
“Tiền bối cảm thấy bần tăng nên đi ư?” Tạ Chinh Hồng lật đống thiệp ra, xem kỹ một lần rồi hỏi. Số thiệp này đa phần đều được gửi tới từ đại thế giới khác, nếu đi thì hẳn sẽ tốn không ít công sức.
Ơ?
Dương Dữ đại thế giới?
Tầm mắt Tạ Chinh Hồng dừng lại một lát trên tấm thiệp mời nào đó, nếu hắn nhớ không nhầm, lúc ấy Văn Hoa của Thiên Cơ các từng nói tông môn của Tam Tư, chính là tại Dương Dữ đại thế giới.
Nhẩm tính cẩn thận thì, cũng đã rất nhiều năm rồi chưa gặp.
“Cứ ở chỗ này mãi cũng không thú vị lắm.” Văn Xuân Tương cười nhìn hắn, “Hơn nữa sắp tới ta cũng tính ra ngoài mấy chuyến, đi gặp đám tán tiên kia đánh một trận.” Y đã im lặng một thời gian dài như vậy, có lẽ đám người kia cũng bắt đầu trầm tĩnh lại rồi. Đi đả kích khiến bọn chúng tuyệt vọng tại thời điểm bọn chúng bắt đầu có hi vọng, mới là việc mà một Ma tu nên làm. Văn Xuân Tương vốn định mang Tạ Chinh Hồng đi cùng, để tiểu hòa thượng chiêm ngưỡng phong thái anh dũng khí phách của y. Nhưng hiện tại tu vi của tiểu hòa thượng dù sao cũng mới đến kỳ Hóa Thần, nhỡ may có gì không ổn thì hối hận cũng chẳng kịp.
Bởi vậy, Văn Xuân Tương chỉ có thể âm thầm buông xuống ý tưởng mê người này, bây giờ y đã thoát ra rồi, còn lo tiểu hòa thượng không thể thần phục dưới khí phách của y hay sao?
“Mấy tấm thiệp này hầu hết đều là từ các tông môn Phật tu ở đại thế giới, cũng chẳng nguy hiểm là bao. Hơn nữa, ngươi thân là Phật tu, cũng cần trao đổi cùng những Phật tu khác, bổ sung thiếu sót, bằng không thì khó mà đạt thành đại đạo của mình.” Văn Xuân Tương “thiện giải nhân ý” nói. (Thiện giải nhân ý: am hiểu, thấu tỏ lòng người.)
Gặp thì gặp thôi, gặp xong tiểu hòa thượng sẽ càng thêm thất vọng với mấy tông môn Phật tu ra vẻ đạo mạo này, sẽ không bao giờ mới rời khỏi bổn tọa nữa.
Văn Xuân Tương cảm giác mình có hơi gian trá, ngầm đùa bỡn tiểu hòa thượng dường như không hay cho lắm. Thế nhưng vừa nghĩ nếu mình không suy tính như vậy, về sau tiểu hòa thượng sẽ ở cùng với đám lừa trọc kia, cảm giác áy náy trong lòng Văn Xuân Tương liền bị ném lên chín tầng mây.
Không phải Văn Xuân Tương cố ý hạ thấp, thật sự là hiện tại trong những tông môn Phật tu kia chẳng có mấy Phật tu vừa mắt y, càng đừng nói đến thời thịnh thế mấy vạn năm trước của Tu Chân giới khi mà thiên tài xuất hiện lớp lớp, dù chỉ so sánh với mấy ngàn năm trước, cũng là cách biệt một trời một vực. Tình thế xấu mà những đạo thống và truyền thừa bị đoạn tuyệt mang đến, rốt cuộc cũng từ từ lộ ra.
Những tu sĩ một lòng tu luyện, còn tuân theo sự dạy bảo của tông môn, dù là Phật tu hay Pháp tu, đều ngày càng ít đi. Đại bộ phận tu sĩ đều không nguyện ý tiêu tốn công sức nhiều năm để mài giũa tâm cảnh của mình, mà hi vọng dựa vào linh đan diệu dược thiên tài địa bảo để đề cao tu vi của bản thân. Đây cũng không phải nói làm vậy là không hiệu quả, mà ngược lại, hiệu quả còn vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.
Một bên là con đường khổ tu tiền kỳ vô cùng yên lặng, hậu kỳ cũng chẳng biết có thể vươn lên được không, một bên là con đường tu tiên thong thả tu vi và uy phong tiến danh lại còn thu được cả danh lợi, tu sĩ chọn như thế nào cũng không ngoài dự đoán. Pháp tu, Kiếm tu và Ma tu dùng những đường tắt này để không ngừng phát triển lớn mạnh, cướp đoạt tài nguyên, Phật môn làm sao có khả năng ngồi vững trên Thái Sơn được nữa? Tu sĩ tuân theo cổ pháp từ mấy ngàn năm trước phi thăng thì phi thăng, chết thì chết, gần như đã chẳng còn bao nhiêu sức thuyết phục nữa, tình trạng ác liệt như vậy cũng càng ngày càng nghiêm trọng.
Trước kia cũng không phải chưa từng phát sinh chuyện như vậy, chỉ là đều bị người trong tông môn áp xuống thôi.
Nhưng hiện tại, cũng đã áp không nổi nữa rồi.
Trong Tu Chân giới cũng không phải không có ai phát hiện nguyên do, đáng tiếc theo chiều hướng phát triển, dù các trưởng lão trong mấy tông môn kia có bối phận cao tu vi cao, cũng không quản được của những đệ tử bên dưới lòng dạ khác biệt. Một ít tông môn hiện nay, đại bộ phận đều chia làm hai phái, một phái vẫn tuân theo cách tu tâm, tiến cảnh chậm chạp, nhưng thắng ở chỗ nền tảng cơ bản vững chắc, trong tông môn chẳng mấy nổi bật, song thường xuyên cũng xuất hiện một vài đệ tử không chịu nổi sự tịch mịch và gian khổ của khổ tu, chuyển sang phái khác. Phái còn lại là loại thông thường nhất trong Tu Chân giới hiện nay, bọn họ đi chung quanh cướp đoạt tài nguyên, dựa vào các loại pháp bảo đan dược để nâng cao tu vi của mình, uy phong vô hạn.
Song tu chân cầu tiên vốn là chuyện mà chỉ một số ít người mới có thể thành công, vài ba tên hề nhảy nhót khác dù có đạt được một chút uy phong ngắn ngủi, nhưng cũng chẳng đại biểu cho gì cả. Thời đại nhân tâm xốc nổi như vậy chung quy rồi sẽ qua đi, sau khi vẫn chẳng có người nào thành công phi thăng.
Bởi vậy, khi Văn Xuân Tương giảng đạo cho Tạ Chinh Hồng, y chưa bao giờ chủ động bảo Tạ Chinh Hồng ăn thêm một chút đan dược hay linh thảo gì đó, làm vậy sẽ chỉ vô duyên vô cớ lãng phí thiên phú của tiểu hòa thượng mà thôi. Đương nhiên, bản thân tiểu hòa thượng cũng không chịu thua kém, sẽ không muốn dùng mấy biện pháp tăng tiến tu vi này, mà bước từng bước vững chắc tiến lên. Đổi lại là người khác, nếu gặp phải những khốn khổ đau đớn mà tiểu hòa thượng trải qua, e rằng đã sớm chết không biết bao nhiêu lần. Khi Văn Xuân Tương không ở bên, hầu như đều là Tạ Chinh Hồng dựa vào thực lực bản thân và sự gan dạ quyết đoán để vượt qua hiểm nguy.
Tiểu hòa thượng như vậy, sao y có thể dễ dàng buông tay cho được?
“Chúc tiền bối thuận buồm xuôi gió.” Tạ Chinh Hồng nghe Văn Xuân Tương nói vậy, bèn cười nói.
“Yên tâm.” Văn Xuân Tương nói chẳng hề để ý, “Chỉ là mấy lão bất tử mà thôi, chẳng thể làm gì được bổn tọa. Ngược lại là ngươi đấy, nếu có kẻ không tốt với ngươi, cứ việc đánh, không cần khách khí.”
“Tiền bối lo lắng quá rồi.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu nói, “Bần tăng tự bảo vệ bản thân cũng không phải việc khó.”
“……Cũng phải.”
Thời điểm tiểu hòa thượng ở kỳ Xuất Khiếu là đã có thể chống trả lại nhiều tu sĩ kỳ Hóa Thần như vậy, bây giờ đã là kỳ Hóa Thần, lại có Chư Hành Vô Thường ấn và Như Lai thần chưởng bên mình, dù là Phật tu kỳ Hợp Thể đến cũng không thể làm gì được hắn.
Y đang lo lắng vớ vẩn gì chứ?
“Tạ Chinh Hồng đã đáp ứng lời mời, Phúc Chân thiền sư, phương pháp mà ngài nói quả nhiên hữu dụng.” Mấy Phật tu kích động nhìn thư trả lời, nói.
“A Di Đà Phật, như vậy chứng minh Tạ Chinh Hồng vẫn có lòng hướng Phật.” Phúc Chân mỉm cười trả lời.
“……..Chỉ hy vọng là thế.” Mấy Phật tu nói với vẻ mặt xấu hổ. Mấy người bọn họ chỉ sung sướng vì Tạ Chinh Hồng đến là có thể cho hắn một bài học, chỉ có Phúc Chân thiền sư là cao phong lượng tiết như thế, lại còn quan tâm đến Tạ Chinh Hồng. (Cao phong lượng tiết: phẩm hạnh thanh cao, chính trực.)
Giữa người với người, thực khó mà so sánh.
Có lẽ, Phúc Chân thiền sư sẽ là Bàn Nhược thiền sư kế tiếp không chừng.
Phúc Chân như thể không nhìn thấy thần sắc của bọn họ vậy, hắn thân thiết hỏi, “Nếu Tạ Chinh Hồng đã nhận lời mời, không biết chư vị tính làm như thế nào?”
“Việc này……” Một Phật tu chậm rãi đứng lên, xoa xoa đầu mình, ngượng ngùng nói, “Chúng ta gửi mấy phần thư mời, cái nào cũng gửi trên danh nghĩa của sư huynh nội môn. Chúng ta cũng đã xem qua ẩn ý của các sư huynh, dường như không phản đối cũng không tán thành. Lúc ấy chúng ta chỉ lo suy nghĩ làm sao mới có thể khiến Tạ Chinh Hồng xuất hiện, về phần sau đó, vẫn chưa từng nghĩ đến.”
Phúc Chân nghe vậy bèn cười, “Nếu đã vậy, chúng ta hãy cùng nhau ngẫm lại xem.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
Mọi người cùng nhau phụ họa.
Phúc Chân nhìn đám Phật tu trước mắt này, ác ý trong lòng gần như không khống chế được nữa. Một lũ ngốc như vậy chẳng trách chỉ là đệ tử ngoại môn, chỉ nhẹ nhàng châm ngòi dăm ba câu liền kích động. Có lẽ những đệ tử nội môn trong tông môn Phật tu cũng mang tâm tư muốn dùng bọn chúng là đá dò đường trước, thăm dò Tạ Chinh Hồng, sau đó lấy danh nghĩa đồng môn đưa ra lời mời với Tạ Chinh Hồng thì sẽ thuận lý thành chương hơn nhiều.
Những kẻ thế này nếu không phải vận khí tốt xuất thân tại đại thế giới, lại được thu nhận vào tông môn Phật tu từ nhỏ, sao có thể an ổn sống đến bây giờ được? Những kẻ như vậy chiếm hết tài nguyên tu luyện mà tu sĩ từ tiểu thế giới như bọn họ có nghĩ cũng chẳng nghĩ tới nổi, lại không làm nên trò trống gì, chỉ có thể ở đây bày mấy cái trò trẻ con này để đối phó với một Tạ Chinh Hồng.
Nói thật ra, Phúc Chân có vài phần coi trọng Tạ Chinh Hồng. Dù sao năm đó trong động phủ của Minh Tâm thiền sư, thực lực mà Tạ Chinh Hồng biểu hiện ra ngoài cũng không tính là yếu, lại có thể gây nên động tĩnh lớn như vậy bằng chính sức mình, nếu có thể, Phúc Chân cũng muốn làm bằng hữu với hắn. Đáng tiếc, ý tưởng này hiện tại chỉ có thể buông xuống. Ai bảo người mà Tạ Chinh Hồng nguyện trung thành là Văn Xuân Tương, không phải cùng một người mà hắn thề nguyện trung thành chứ.
Bỗng nhiên có một Phật tu cao hứng đứng lên, chắp tay nói với mọi người, “Vừa rồi bần tăng đã liên hệ với vài vị sư huynh ở nội môn, bọn họ nói đến lúc đó sẽ tiện đường ghé lại đây, cùng thảo luận Phật pháp với Tạ Chinh Hồng.”
“Thật ư? Thế thì quá tốt rồi!”
“Ha ha, chỗ ta cũng vậy, cũng có vài vị sư huynh muốn đến đây xem.”
“Chi bằng chúng ta lại mời thêm một tu sĩ thuộc đạo thống khác tới đây, để bọn họ thấy được nội tình và khí phái của Phật tu đứng đắn chúng ta!”
“Nói có lý. Những sư huynh của ta đều là cao thủ, tinh thông Phật pháp, có khi chỉ vài câu Phật kệ là Tạ Chinh Hồng liền phải xấu hổ mà lui.”
“Mấy vị sư huynh của ta năm xưa cũng xuất thân từ võ tăng, hận nhất là bọn tiểu nhân giả dối. Tên Tạ Chinh Hồng kia dựa vào chút hoa ngôn xảo ngữ mà thanh danh truyền xa, chính là kẻ mà các sư huynh của ta chán ghét nhất. Tạ Chinh Hồng dù có lợi hại, cũng không thể địch nổi một phát Phật côn của mấy sư huynh này!”
Khuôn mặt tươi cười của Phúc Chân có chút đanh lại.
Đợi đến khi mọi người đã thương lượng ra kết quả, Phúc Chân mới rời đi với vẻ “bình tĩnh thong dong”.
Nếu ở cùng lũ ngu ngốc này thêm nữa, hắn sẽ bị lây bệnh ngốc mất thôi!
May mà đám Phật tu này tuy đần độn, tu vi cũng chẳng mấy xuất chúng, nhưng cũng ở trong Phật môn nhiều năm, vẫn có một ít quan hệ và tài nguyên. Để “chiêu đãi tốt” Tạ Chinh Hồng này, mấy tháng trước bọn họ đã lan truyền tin tức ở Dương Dữ đại thế giới, mời không ít tu sĩ đến đây tham gia yến hội.
Tạ Chinh Hồng hiện giờ chính là nhân vật là các tu sĩ đang bàn tán, bỗng nhiên Dương Dữ đại thế giới lại truyền đến tin tức sẽ mời Tạ Chinh Hồng dự tiệc, cùng Tạ Chinh Hồng tham khảo Phật pháp, đương nhiên sẽ gây nên sóng to gió lớn.
“Đám tu sĩ Phật môn này chung quy không nhịn nổi, vẫn ra tay với Tạ Chinh Hồng. Tên Tạ Chinh Hồng này cũng thú vị đấy, thế mà lại nhận lời sảng khoái như vậy.” Một tu sĩ gắp một miếng thịt yêu thú, nói có chút buồn bực.
“Nếu ta là Tạ Chinh Hồng thì cũng sẽ tới.”
“Há, sao lại nói vậy?”
“Tạ Chinh Hồng cũng là Phật tu, nhưng lại không xuất thân từ Phật môn đứng đắn, nghe nói còn chưa quy y, lại là người bên phe Văn Xuân Tương. Ngẫm lại, thân phận cũng sẽ tương đối lúng túng. Hắn muốn tiến bộ thì rốt cuộc vẫn phải trao đổi nhiều hơn với các Phật tu khác. Vả lại, giàu sang mà không về xứ, như áo gấm mặc đêm, Tạ Chinh Hồng sở hữu những thứ khiến vô số đệ tử Phật tu hâm mộ không thôi, nếu không đến trước mặt đám Phật tu lắc lư mấy vòng, chẳng phải sẽ rất không thú vị sao?”
(Xuất phát từ câu: “Nay có người cách vách rung lục lạc chỉ nghe tiếng mà không thấy hình; giàu sang mà không về xứ như áo gấm mặc đêm” của Trương Lương đời Tây Hán, ý muốn nói nhà vua tuy đã được thiên hạ mà chẳng về xứ sở thì cũng như mặc áo gấm đi đêm. Dùng để nói người tài năng nhưng không phô diễn thể hiện thì chẳng ai biết đến.)
“Có lý. Nếu ta là Tạ Chinh Hồng, ắt hẳn cũng muốn khoe khoang một chút. Dù sao, thực lực của hắn đều là tin vỉa hè, không có xác nhận chính thức. Có một vài nguồn tin nhỏ nói hắn đã thành ấn, còn có Như Lai thần chưởng, nếu đây là thật…….. Chậc, tiền đồ không thể đong đếm nổi.” Ngay cả những tu sĩ không thuộc Phật môn như bọn họ cũng biết sự lợi hại hai thứ này, Phật tu bình thường nếu được như vậy liền có thể hưởng thụ cả đời, tăng thêm vài phần lợi thế để phi thăng, thế nhưng Tạ Chinh Hồng lại có được cả hai loại? Như vậy xem ra, Cửu Châu Ma Hoàng Văn Xuân Tương vì bồi dưỡng được một người như vậy, cũng đã hạ vốn gốc.
“Yến hội lần này trên danh nghĩa là do những đệ tử Phật môn xử lý, không liên quan đến tông môn đứng sau bọn họ. Nếu Tạ Chinh Hồng thật sự thành ấn hơn nữa còn có được Như Lai thần chưởng, sau yến hội lần này sẽ sáng tỏ thôi, dù những đệ tử kia có thất bại cũng chẳng sao, cùng lắm thì về sau tông môn ra mặt vớt vát lại là được. Nhưng nếu Tạ Chinh Hồng không có hai thứ này, bị mấy đệ tử kia làm bẽ mặt, cũng coi như là gián tiếp trả thù Cửu Châu Ma Hoàng một phen.”
“Đạo hữu phân tích hợp lý rõ ràng, tại hạ bội phục bội phục.”
“Ầy, chỉ là ý kiến cá nhân mà thôi.”
Tam Tư và vài sư huynh ở bên cạnh lẳng lặng nghe một lát, một lúc sau mới đứng dậy rời đi.
“Tam Tư sư đệ, đệ cũng muốn đến yến hội kia sao?” Sư huynh nhịn không được bèn hỏi.
“Vâng.” Tam Tư gật đầu, “Sư đệ và hắn cũng coi như có vài phần tình nghĩa, nhiều năm không gặp, Tạ Chinh Hồng đã đến tận cửa nhà, không đi gặp thì thật sự đáng tiếc.”
Mấy sư huynh nghe tiểu sư đệ nói vậy, mặc dù trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng cũng không cảm thấy lời Tam Tư nói là sai.
“Khi đi đệ nên cẩn thận một chút, tốt nhất là đừng chống lại những sư huynh trong tông môn khác.” Một sư huynh nhỏ giọng khuyên nhủ, “Nếu không sau này tu hành trong tông môn, e rằng sẽ gặp rắc rối.”
“Đa tạ sư huynh, Tam Tư rõ rồi.”
Trong thế giới khác, cũng có vài ba tu sĩ nhận được tin tức như vậy, lũ lượt hướng tới bên này.
Khu vực Trung bộ của Tà Dương đại thế giới, cất giấu không ít trận pháp thông hành đến các đại thế giới. Các Ma Hoàng vốn cũng chẳng thiếu thứ tốt, mua sắm chuẩn bị mấy cái trận pháp như vậy cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền. Mà trước khi Văn Xuân Tương rời đi, y còn chào hỏi những tu sĩ quản lý trận pháp truyền tống, dù Tạ Chinh Hồng muốn đi đến đâu cũng được, một khối linh thạch cũng không thu.
Mệnh lệnh của Văn Xuân Tương, một trong tam đại Ma Hoàng của Tà Dương đại thế giới, đương nhiên được ưu tiên suy xét.
Tạ Chinh Hồng một đường thông suốt không bị ngăn trở đi tới truyền tống trận, được vài tu sĩ cúi đầu khom lưng mỉm cười đưa đi, hướng tới Dương Dữ đại thế giới.
Đảo và quần sơn ở Dương Dữ đại thế giới tương đối nhiều, những tông môn kia hầu hết đều nằm trong thâm sơn, khó có thể nhìn thấy. Số lượng phàm nhân cũng ít hơn rất nhiều so với trung tiểu thế giới, đa phần đều sinh sống ở một đại lục khác trên biển.
Thời điểm Tạ Chinh Hồng đi đến Dương Dữ đại thế giới, vừa lúc xuất hiện phía trước một khe núi.
Nơi này bốn phía có núi bao bọc, lưng núi kéo dài chung quanh theo hình chữ “Mễ (米)“, tựa như sao vây quanh trăng, bản thân nó lại là nơi cao nhất trong phương viên. Bên dưới khe núi này, lại có không ít suối nhỏ chậm rãi chảy qua, ngẫu nhiên cũng sẽ có chỗ giao nhau, sinh ra một vài linh tuyền, linh khí bốn phía, nhàn nhã thư thái.
Tạ Chinh Hồng mở thư mời ra, trên thư mời ẩn ẩn hiện ra một bản đồ, chỉ ra một con đường rõ ràng cho Tạ Chinh Hồng. Trong Dương Dữ đại thế giới, nếu mời khách đến mà không ghi thêm lộ tuyến trên thiệp mời, như vậy yến hội lần này chỉ sợ sẽ chẳng thể tiến hành được. Trước đây Pháp Tướng tông chọn truyền đạo ở thế giới này, chính là vì nhìn trúng đại trận thiên nhiên trong thế giới này.
Tỷ như cảnh tượng mà Tạ Chinh Hồng nhìn thấy trước mắt lúc này, chúng thoạt nhìn tươi vui thoáng đãng, nhưng nếu ở lâu tại nơi này, sẽ rất dễ bị linh khí này mê hoặc, cuối cùng hoàn toàn lạc trong mê cung của đại sơn này. Bởi vậy, những phàm nhân trên biển vẫn luôn xem bên này là hồng thủy mãnh thú, đồn đãi vô cùng khoa trương, sẽ không dễ dàng tới đây vượt qua lôi trì một bước.
Tạ Chinh Hồng ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng chẳng biết vì sao lại sinh lên một ít cảm giác không tệ.
Như thế mấy ngày này sắp có chuyện tốt xảy ra vậy.
Tạ Chinh Hồng không tinh thông thuật bói toán, nhưng cũng biết tâm tình tốt đẹp này của mình sẽ không đến mà chẳng có nguyên do. Lúc ấy khi nhìn thấy tên Dương Dữ đại thế giới trên thư mời, hắn liền cảm giác có chút xúc động. Hiện tại đã đến nơi này, cảm giác đó lại càng đậm thêm.
“Thiện tai thiện tai.” Tạ Chinh Hồng bây giờ đã là tu sĩ kỳ Hóa Thần, tốc độ đương nhiên không như trước kia nữa.
Hắn đi theo lộ tuyến trong thư mời, gần như chỉ trong mấy khắc đã vượt qua hơn nửa thế giới, đi tới địa điểm xác định.
Nơi tổ chức yến hội chính là một tòa “Thính Âm đình” trong thâm sơn.
Thính Âm đình danh tiếng không nhỏ, là nơi trao đổi luận đạo tại Dương Dữ đại thế giới, bây giờ được dùng để chiêu đãi Tạ Chinh Hồng. Mặc kệ bọn họ rốt cuộc có chủ ý gì, thế nhưng về mặt ngoài vẫn làm rất tốt.
Về điểm này, dù Phức Chân không muốn, nhưng cũng phải thừa nhận bản lĩnh của những Phật tử này.
Mà hiện tại, đám Phật tu kia đều đang mặc bộ tăng y tốt nhất của mình, đeo phật châu bồ đề trân quý đã lâu, thậm chí còn mang theo không ít mộc ngư và kinh thư đến, thể hiện cái gọi là thua người không thua trận. Nghe nói Tạ Chinh Hồng tướng mạo bất phàm khí chất xuất chúng, tuy nói Phật tu không để ý diện mạo, nhưng để chèn ép một Phật tu nửa chính nửa tà như Tạ Chinh Hồng, vẫn phải chưng diện kỹ càng một chút mới được.
Các tu sĩ khác vừa đến, liền nhìn thấy mấy chục Phật tu đang ngồi ngay ngắn, hoặc tụng kinh hoặc đả tọa hoặc gõ chuông, khói nhẹ lượn lờ, đàn hương thoang thoảng, âm thanh phạm xướng không ngớt bên tai, lọt vào tai lại càng khiến người ta run lên, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần thư sướng vô cùng. Dưới đất kim liên đua nở, linh thảo phát sáng, vô số trân bảo ngọc thạch khảm dưới đất như thể hòn đá bình thường, bỗng dưng tạo nên một loại cảm giác kỳ diệu xuất trần nhập thế.
Tâm tư vốn muốn đến xem kịch vui của chúng tu sĩ tức thì nhạt đi, suýt chút nữa cho rằng mình vừa đến thế giới Tây Thiên Cực Lạc trong truyền thuyết.
“A Di Đà Phật, bần tăng Phúc Chân, hoan nghênh chư vị thí chủ đến đây.” Phúc Chân phủi phủi y bào, chậm rãi đứng dậy từ mặt đất, vái chào nói với mọi người.
“Đại sư khách khí rồi.” Chúng tu sĩ vừa thấy Phúc Chân, liền biết người này lợi hại, không dám nhận quà tặng, lần lượt chắp tay ngồi xuống.
Bọn họ quét mắt nhìn Thính Âm đình này, phát hiện những Phật tu nổi danh đều chưa tới, như vậy hẳn là trước khi Tạ Chinh Hồng đến thì sẽ không xuất hiện. Thủ đoạn nhỏ như thế này cũng là thường gặp, một Phật tu núp bóng Văn Xuân Tương để nổi danh như Tạ Chinh Hồng sao đáng để khiến nhiều đệ tử Phật tu nội môn như vậy chờ đợi được chứ?
Nhưng dù vậy, Phúc Chân có thể trở thành đầu lĩnh của những Phật tu này, cũng là không thể khinh thường.
Các tu sĩ đều trầm tư trong lòng, song từng nghe nói một ít tin tức về người trước mắt, đáng tiếc đều chẳng thu hoạch được gì, e rằng người này chính là nhân vật mà mấy tông môn Phật tu kia che giấu, lần này xuất hiện có lẽ cũng có ý khai hỏa danh khí.
Những tu sĩ đến yến hội lần này đều không phải kẻ ngốc, ngược lại, ai ai cũng đều được xưng là nhân tinh. (Nhân tinh: chỉ những người thông minh lõi đời, khéo léo trơn tru.)
Trước kia mấy Phật tu này đều chẳng quan tâm Pháp tu bọn họ giết chóc lẫn nhau, hôm nay vất vả lắm mới có thể trông thấy Phật tu đấu đá nhau, rầm rộ như thế, sao có thể không đến xem được? Đương nhiên, Tạ Chinh Hồng – Phật tu được Văn Xuân Tương bồi dưỡng, mới là mục đích căn bản để bọn họ đến đây.
Sau khi bọn họ ngồi xuống, mấy Phật tu đang tụng kinh kia không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, nhìn về một nơi nào đó trong không trung, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng.
Chúng tu sĩ trong lòng rùng mình, đã đoán được phần nào, cũng nhìn theo hướng kia.
Chỉ thấy trên không trung có một nam tử mặc tăng y màu trắng đang chậm rãi bước tới, tươi cười ôn hòa, trên người không có trang sức gì, khí chất trầm tĩnh, trông rất dễ gần.
Trên người hắn không mang theo bất cứ thứ gì chứng minh hắn là Phật tu, dù là Xá Lợi, phật châu hay kinh thư mộc ngư, một thứ cũng không có. Thậm chí, trước mặt ba ngàn Phật tu đầu trọc não nề này, mái tóc đen của hắn có vẻ nổi bật vô cùng.
Thế nhưng ngay tại khoảnh khắc nhìn thấy hắn, tất cả mọi người đều khẳng định, người này chính là một Phật tu.
Đây chính là Tạ Chinh Hồng.
Đây chính là Tạ Chinh Hồng chỉ nghe kỳ danh nhưng lại chẳng mấy ai từng gặp, đã làm đánh mặt vô số tông môn Phật tu.
Danh bất hư truyền!
Phúc Chân hướng lên không trung khẽ chắp tay, cười nói: “Tạ thiền sư vạn phúc.”
Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng đáp xuống, bình tĩnh nhìn Phúc Chân, chẳng hề lộ ra vẻ kinh ngạc, “Thiền sư khách khí rồi.”
———————————–Tiểu phiên ngoại————————————
Hai vợ chồng Lưu đồ tể được Phật Tử đón đến sống trong kinh thành.
Mặc dù ban đầu hai người còn không thích ứng lắm, nhưng cả hai trước kia đều từng nếm trải đủ loại gian khổ, ngoại trừ khẩu âm và đôi chỗ chưa quen thì những việc khác đều tốt cả. Vả lại, từ khi con trai đỗ trạng nguyên, hàng xóm chung quanh và những thân thích xa lắc xa lơ liền tìm đến cửa, vô cùng phiền toái. Lưu đồ tể tuy rằng không đọc sách, song cũng biết không thể tùy tiện gây thêm rắc rối cho con trai. Bởi vậy, sau khi nhận được thư của Phật Tử, ông liền thu xếp gia sản mang theo vợ cùng nhau đến kinh thành.
Các hoàng tử và công chúa biết cha mẹ của tiểu phu tử đến đây, đều tỏ vẻ rất mong được gặp.
Mấy đứa nhỏ cùng chạy đến trước mặt hoàng đế nhõng nhẽo nài nỉ, rốt cuộc cũng được đồng ý.
Đương nhiên, bản thân hoàng đế cũng muốn trông thấy họ. Đồ tể có thể nuôi dạy được một tiểu trạng nguyên nho nhã lại còn thanh tú như vậy, rốt cuộc là người như thế nào nhỉ?
Trùng hợp là, mấy năm nay Lưu đồ tể cũng đã nghỉ ngơi đủ rồi.
Con trai mới làm quan, tuổi lại nhỏ, bổng lộc không nhiều lắm, ở nơi tấc đất tấc vàng như kinh thành quả là khó sinh hoạt. Những món hoàng đế ban thưởng đa phần đều trưng bày để xem cho đẹp thôi, chứ cũng không để mang ra đi bán được. Vì thế hai vợ chồng Lưu đồ tể liền chủ động lo toan việc nhà, một người phụ trách mua thức ăn, một người phụ trách nấu ăn, cũng rất ấm áp vui vẻ.
Lưu đồ tể mổ heo lâu năm, dù hiện tại đã rửa tay không làm nữa, nhưng một thân bắp thịt vẫn vô cùng dọa người, lúc ra ngoài mua đồ ăn mặc cả cũng chưa từng có lần nào không thành công. Lưu đại nương cũng đau lòng khi thấy con trai không quen đồ ăn ở nơi này, vẫn luôn nỗ lực học tập.
Hôm nay, hoàng đế mang theo con cái lén lút bảo hộ vệ dẫn đến trước cửa nhà Phật Tử, còn chưa vào cửa, liền thấy một tráng hán trung niên vạm vỡ cầm con dao phay, đang nói gì đó với người khác.
(Má ôi trước giờ cứ tưởng hai vợ chồng Lưu đồ tể kiểu nhỏ gầy, giờ mới biết là macho daddy -_- ….. Thương hoàng đế với mấy đứa nhỏ, chắc shock ghê lắm.)
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sử Thượng Đệ Nhất Phật Tu
Quyển 2 - Chương 148
Quyển 2 - Chương 148