DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No
Chương 52

Chẳng qua là mặc dù tu luyện thân thể thuần linh rất hung hiểm, nhưng lúc đó công pháp che giấu của Vân Tử Túc cũng không sơ sảy gì, nếu tu sĩ Kim Đan được nhắc tới thật sự là mình, vậy tại sao mình lại bại lộ?

Vân Tử Túc âm thầm nhíu mày, xem ra hôm nay đến hiện trường cậu phải chú ý cẩn thận một chút.

Địa điểm đầu tiên ba chiếc xe đặt chân là Đông Hồ. Đông Hồ là một trong những danh lam thắng cảnh của Lâm thành, chiếm diện tích rất lớn, ngoại trừ dân địa phương, hàng năm nơi này còn đón tiếp không ít du khách bên ngoài nghe danh mà tới.

Căn cứ vào ba vị trí linh lực nhiễu loạn tra ra được, đoàn người đến một miếu thờ bỏ hoang ven hồ. Miếu này không có tên, truyền thuyết kể rằng nơi này được xây dựng để tưởng niệm một vị tướng quân hơn ngàn năm trước, tuy nhiên thời gian xưa cũ, câu chuyện cũng trở nên mơ hồ, chỉ còn lại một khung sườn có thể lẫn lộn với bất kỳ truyền thuyết anh hùng dân gian nào.

Đổ nát đã lâu, không có cốt truyện, ngôi miếu này mờ nhạt giữa một khu du lịch tiếng tăm. Mặc dù Đông Hồ có không ít du khách, nhưng ngôi miếu này chẳng có ai ngoái đầu nhìn lại, lại không nằm trên trục đường chính, cũng cách cửa ra vào và trạm xe buýt rất xa, cho nên bình thường cũng không có mấy du khách tới tham quan.

Sau khi lái đến ven hồ, ba chiếc xe đỗ trước khu vực cấm xe cộ ra vào, quãng đường còn lại yêu cầu bọn họ tự thân vận động. Mùa hè ở Lâm thành nhiệt độ cao, nắng nóng gay gắt, chưa đi được mấy bước đã bị phơi cho mặt mũi đỏ bừng. Liên Kỳ Tư và tiểu đội cậu ta vã mồ hôi đầm đìa, Thẩm Thu Vãn khá hơn một chút, nhưng cũng không nhịn được giơ tay cản ánh mặt trời.

Bọn họ không chuẩn bị đồ chống nắng, chỉ có một mình Vân Tử Túc trông không vật vã chút nào thì lại che một chiếc ô. Ô là Hàn đại thiếu che cho cậu, chuyên dùng chống nắng. Hoàn cảnh bên ngoài không ảnh hưởng nhiều đến tu sĩ, vốn dĩ Vân Tử Túc cũng không cảm thấy có gì, nhưng Hàn Dịch nói hai ngày trước tinh thần cậu không tốt, lo cậu bị cảm nắng, thế nên Vân Tử Túc cũng không lằng nhằng.

Thời điểm che ô Hàn đại thiếu đứng rất sát, do có khôi linh mà hơi thở quanh người hắn rất lạnh, giống như một chiếc máy điều hòa hình người vậy. Đi bên cạnh Hàn đại thiếu, hơi nóng kịch liệt cũng bị xua tan sạch sẽ.

Phía sau đông đảo du khách trên đường cái, đoàn người chuyển hướng ngay trước một tuyến đường thủy. Bọn họ không đi lên chiếc cầu vòm tinh xảo phong cách cổ xưa, mà đi dọc theo lối nhỏ ven sông, tiến vào rừng cây xanh um rậm rạp.

Lúc đầu, bọn họ còn có thể xuyên qua tán cây nhìn được loáng thoáng du khách cách đó không xa trên đường cái, càng tiến về phía trước, xung quanh càng yên tĩnh bất thường. Hàn Dịch đã thu ô, mặt trời bị bóng cây chặn lại, nơi này âm u râm mát, nhiệt độ rõ ràng giảm xuống.

Con đường mòn cũng không dài lắm, rất nhanh mọi người đã nhìn thấy ngôi miếu hoang cách đó không xa. Thế nhưng ngoài dự định của bọn họ, bên cạnh ngôi miếu tụ tập không ít người.

Thẩm Thu Vãn đi đầu nhìn ra xa, đoạn không nhịn được nhíu mày.

Khác với vẻ tịch mịch trong tưởng tượng, một đoàn khách du lịch đang dừng lại trước ngôi miếu. Đây là đoàn người cao tuổi, trừ hướng dẫn viên du lịch cầm trong tay lá cờ đỏ, những người còn lại đều là người lớn tuổi tóc hoa râm. Bọn họ choàng khăn đỏ thống nhất, mặc áo màu sắc màu tươi sáng, nhiều người hứng khởi vây quanh hướng dẫn viên du lịch, hỏi han điều gì.

Nơi này không phải điểm du lịch nổi tiếng, ngay cả bản đồ mua ở công viên bên cạnh cũng không đánh dấu, tại sao lại có đoàn khách nào đặc biệt ghé thăm?

Thẩm Thu Vãn sinh nghi, song còn chưa đi đến, những người lớn tuổi bên kia đã phát hiện ra bọn họ.

"Cô cậu là đến đây làm gì thế?"

"Bọn cháu học ngành kiến trúc, đang khảo sát đất đai. Ngôi miếu này là một trong những địa điểm bọn cháu làm khảo sát." Liên Kỳ Tư giải thích, nếu không cần thiết, bọn họ sẽ không tiết lộ thân phận của mình ra bên ngoài. "Ông bà là đoàn du lịch ạ? Bọn cháu muốn vào xem một chút..."

Cậu ta còn chưa dứt lời, đã bị đối phương chặn đứng: "Không được!"

"Ngôi miếu này là chỗ đoàn bọn tôi cầu nguyện, cô cậu không thể đi vào. Làm việc cũng phải tôn trọng thứ tự trước sau, chờ bọn tôi đi rồi cô cậu hẵng vào xem."

"Bọn cháu sẽ không quấy rầy mọi người cầu nguyện," Liên Kỳ Tư cau mày, "Chỉ là muốn vào xem một chút thôi ạ."

Không đợi mấy người hướng dẫn viên phản bác, đám người lớn tuổi đứng đằng sau đang nhìn chằm chằm bọn họ đã bước lên.

"Không được là không được, đám trẻ mấy cậu kiêu căng ghê nhỉ, muốn đẩy bọn tôi ra à?" Một ông già hơi còng nói, "Các cậu là người địa phương đúng không? Lúc nào đến chả như nhau, bọn tôi chạy từ xa tới, các cậu không thể nhường người già một chút được hả?"

Không muốn xung đột với người lớn tuổi, Liên Kỳ Tư cũng không biết làm sao, sau khi thương lượng với Thẩm Thu Vãn, đành dẫn mọi người qua miếng đất trống xa xa chờ tạm.

Đoàn người bọn họ tương đối trẻ, trang phục cũng phổ thông, giống sinh viên ngại rắc rối. Mấy hướng dẫn viên thấy bọn họ dễ bị dọa lui, nên cũng không quản nhiều nữa.

Không mất bao lâu, các hướng dẫn viên chia ra gọi người lớn tuổi bên cạnh, người già vây quanh bọn họ, lần lượt nhận hương từ tay hướng dẫn viên. Nén hương rất lớn, bọc tiền vàng, trông như đồ thật.

Một lần chỉ được một người vào cầu nguyện, những người khác chờ ngoài miếu, mọi người còn cầm theo ghế xếp, hóng mát nghỉ ngơi ngay bên ngoài.

Hướng dẫn viên nói không lớn lắm, hình như vẫn sợ bọn Thẩm Thu Vãn nghe được. Nhưng không giấu được Vân Tử Túc, cậu cứ thế nghe hết toàn bộ.

Hướng dẫn viên gọi đấy là "hương thần thông", không phát miễn phí, các đoàn viên cao tuổi phải tự bỏ tiền túi ra mua. Một nén hương cầu một điều ước, một điều ước xua một loại bệnh. Hướng dẫn viên báo giá một nén hương là "hai. năm", không nói cụ thể bao nhiêu con số.

Các đoàn viên cao tuổi lần lượt đi vào, lúc này, đội đặc nhiệm bọn họ mới phát hiện mình tính sai bét. Thời gian mỗi đoàn viên vào cầu nguyện rất lâu, theo tiến độ này, xong hết tất cả cũng phải mất hơn hai tiếng.

Nhưng mà Đông Hồ cách thành phố bốn giờ xe chạy, trở về rồi lại đến thì rườm rà quá, không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở đây.

Khi một người cầu nguyện, người khác phải đợi bên ngoài, dần dà, những người lớn tuổi nguyện cầu thỏa mãn bắt đầu túm năm tụm ba chụm đầu một chỗ, vui vẻ chuyện trò.

Thẩm Thu Vãn vừa vặn đứng cùng một chỗ với Vân Tử Túc, mấy người cao tuổi mang ghế xếp, tán gẫu cách bọn họ không xa.

Thính lực của người già không tốt lắm, giọng nói khá lớn, tiếng bàn luận dõng dạc truyền qua. Có bà già khoe khoang, nói bà mua liền một mạch năm nén hương, không chỉ xua đuổi mọi bệnh tật, mà còn để dành một nguyện vọng cho con gái.

Bà nói con gái bà cái gì cũng tốt, kiếm nhiều tiền lại còn hiếu thảo, khổ mỗi cái mãi không ai rước, gần ba chục vẫn còn độc thân, sắp thành "gái lỡ thì" đến nơi. Bà già như đứng đống lửa như ngồi đống than, đến cầu cho con sớm lấy chồng.

Phần lớn những người già còn lại trong đoàn đều cầu sức khỏe, Vân Tử Túc nghe vậy không khỏi có chút tò mò: "Mong con gái lấy chồng cũng gấp đến độ phải đi cầu nguyện à?"

Thẩm Thu Vãn đáp: "Giục cưới ấy mà, cũng hay gặp."

Anh ta nhìn Vân Tử Túc một cái: "Tiền bối còn nhỏ tuổi, hẳn là chưa phải tiếp xúc qua, loại chuyện như kết hôn này mà để lâu, tức khắc không còn chỉ là chuyện của hai người."

Vân Tử Túc cái hiểu cái không "ừm" một tiếng, thế nhưng câu trước của Thẩm Thu Vãn thì cậu không đồng tình.

"Không phải tôi chưa từng tiếp xúc qua." Vân Tử Túc nghiêm túc nói, "Tôi đã kết hôn rồi."

Thẩm Thu Vãn khẽ sửng sốt.

Qua hồi lâu anh ta mới hoàn hồn, trợn to hai mắt không thể tin nổi: "Tiền bối mới mấy tuổi, mà đã..."

"Tôi thành niên rồi." Bề ngoài Vân Tử Túc non nớt, bình thường cũng gặp không ít tình huống hiểu lầm như vậy, "Đủ tuổi kết hôn theo pháp luật."

Hàn Dịch đứng bên cạnh cúi đầu nhìn cậu một cái.

Vân Tử Túc ngẩng đầu cười với hắn, sau đó liền được Hàn đại thiếu xoa xoa cái ót.

Thẩm Thu Vãn không chú ý đến động tác giữa hai người bọn họ, anh ta còn chưa tiêu hóa hết nỗi giật mình. Không phải anh ta không có năng lực tra thông tin của Vân Tử Túc, chỉ là lần ở Tây Tạng đã đáp ứng điều kiện cậu đề ra, nên mới không tự tiện tra dò.

Muốn nói lại thôi hai lần xong, rốt cuộc Thẩm Thu Vãn vẫn không nhịn được mở miệng: "Vậy, không biết nửa kia của tiền bối là...?"

Vân Tử Túc không trả lời anh ta, hỏi ngược lại: "Sao vậy?"

Giọng điệu Thẩm Thu Vãn có chút nôn nóng: "Có thể tiền bối không biết, nhưng đệ tử huyền môn sẽ không lựa chọn bạn đời của mình dễ dàng. Tại vì linh lực của tu sĩ sẽ... rất dễ trôi đi mất giữa hai vợ chồng, nếu đối phương chỉ là người bình thường, loại xói mòn này không thể khác được, gây ảnh hưởng rất lớn đối với tu vi."

"Mà cho dù cả hai đều là tu sĩ, vì rất hiếm thấy công pháp song tu, nên cũng rất ít người có thể lên cấp cùng nhau, hơn nữa nếu tu sĩ mang thai, tu vi của cô ấy cũng sẽ trôi thoát cho sinh mạng mang trong mình."

"Vậy nên," Thẩm Thu Vãn chân thành khuyến cáo, "Hiếm có tu sĩ nào quyết định hôn sự khi còn trẻ."

Thẩm Thu Vãn không nói rõ linh lực chạy thoát kiểu gì, nhưng Vân Tử Túc lại nghe hiểu được. Cậu nhấp môi, đè xuống nỗi khó chịu mơ hồ mỗi lần nhắc đến song tu, đáp: "Đa tạ nhắc nhở, chỉ là bạn đời của tôi không phải người bình thường, mà cũng sẽ không mang thai."

"Vậy..." Thẩm Thu Vãn còn chưa nói hết nghi vấn của mình, đã chợt nhận ra điều gì.

Anh ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh Vân Tử Túc.

Hàn Dịch liếc anh ta một cái: "Là tôi."

Không đợi Thẩm Thu Vãn tiếp tục giật mình, Hàn Dịch đã cúi đầu nói với Vân Tử Túc: "Muốn uống nước không?"

"Hm?" Vân Tử Túc bị hắn thu hút chú ý, "Mà em không khát."

"Anh mang sinh tố dâu, là hãng em bảo thích lần trước. Uống chứ?"

Vân Tử Túc do dự không tới nửa giây đã phất cờ trắng: "Uống!"

Đề tài cứ vậy bị nhảy qua, Thẩm Thu Vãn cũng không nhắc đến vấn đề này nữa. Bọn họ đợi thẳng đến khi mặt trời mọc lên đỉnh đầu, rốt cuộc mọi người trong đoàn cầu nguyện cũng xong việc.

Nhìn hội người cao tuổi vui vẻ rời đi, Thẩm Thu Vãn nói với Liên Kỳ Tư: "Thông báo cho bên an ninh Đông Hồ, kiểm tra đoàn này một chút, xem bọn họ có giấy phép hay chưa."

Anh ta luôn cảm thấy đoàn vừa rồi không giống đoàn của công ty du lịch hợp pháp.

Liên Kỳ Tư gật đầu đáp ứng, chờ cho đoàn du lịch khuất khỏi tầm mắt, mọi người mới đi vào trong miếu hoang.

Không gian bên trong không lớn, đối diện ngay với cửa ra vào là một pho tượng niên đại lâu đời, mặt trên rơi rụng hầu hết, không nhìn ra hình dáng ban đầu. Ngoại trừ pho tượng, trong gian miếu chỉ còn lại một vài tay vịn và bốn cây cột bằng gỗ. Nơi này đơn sơ khủng khiếp, nhóm người già đi vào cầu nguyện cũng phải mang theo đệm cói của mình.

Xung quanh không có gì, tiểu đội Liên Kỳ Tư mau chóng rút la kinh, bọn họ tra được linh lực chập chờn ở khu này, nhưng vẫn phải dùng la kinh xác định vị trí chính xác.

Tuy nhiên mọi người nghiêm túc tra xét một vòng ngôi miếu mà vẫn không tìm ra kết quả bất thường nào.

Cây kim chỉ la kinh vô cùng vững chắc, không hề động loạn.

Điều này khiến đoàn người khó hiểu, Thẩm Thu Vãn liên lạc với Tư Nam, Tư Nam trả lời anh ta qua bộ đàm, báo rằng mọi hỗn loạn ven hồ Đông Hồ đều biến mất.

Thật quái đản.

Vân Tử Túc dùng linh thức dò xét bốn phía, nhưng xung quanh chỉ sót lại hơi thở của đoàn du lịch vừa rồi, cậu cũng không phát hiện điều gì khác lạ.

Ngay tại thời điểm mọi người xoắn xuýt nên ở hay đi, Liên Kỳ Tư bỗng nhận được một cuộc điện thoại.

Sau khi nhận điện thoại, vẻ mặt cậu ta ngày càng nghiêm túc, cậu ta đáp mấy lời, ngắt điện thoại xong lập tức đi tìm Thẩm Thu Vãn.

"Sư huynh," Liên Kỳ Tư vội vã nói, "Đội an ninh Đông Hồ vừa báo, đoàn du khách cao tuổi vừa rồi ngất xỉu tập thể ở ven đường rồi!"

_______________

Tác giả có lời:

Vân Tử Túc giả bộ là Trúc Cơ kỳ: Tôi kết hôn ròi, còn dẫn bạn đời xông pha thăng cấp khắp các phó bản nữa, là tôi bảo kê anh ấy đấy!

Hàn Dịch trông như chỉ mới Luyện Khí kỳ: Tiểu Túc nói đúng, lại đây, uống ngụm nước, còn có cả dâu tây nữa.

Đọc truyện chữ Full