Nhận được tin này, Thẩm Thu Vãn chỉ định ba người ở lại miếu canh chừng, những người khác theo anh ta đến vị trí tổ an ninh gọi điện báo.
Đoàn du lịch kia rời khỏi khu vực bỏ hoang của Đông Hồ, sau khi lên xe khách mới bị ngăn lại. Nhóm Thẩm Thu Vãn chỉ đành đi bộ từ miếu hoang. Bọn họ mất tầm mười phút, nhưng lúc đến chỗ chiếc xe khách được vây quanh bởi những người mặc đồng phục "Cảnh sát Lâm thành", mọi người mới phát hiện những người già ban nãy đều đã tỉnh lại hết, nhiều người còn hùng hùng hổ hổ tranh luận với cảnh sát, đòi được cảnh sát thả ra sớm, bọn họ còn phải kịp giờ ăn cơm trưa.
Liên Kỳ Tư vừa nghe điện thoại ban nãy đần cả người, một vị cảnh sát rất có phong thái đội trưởng mướt mồ hôi đi đến, cười khổ bắt tay với Liên Kỳ Tư.
"Sếp Vương, chuyện này là sao vậy?" Liên Kỳ Tư hỏi.
Tình hình khẩn cấp, sếp Vương nhanh chóng tường thuật tình huống đơn giản một lần.
Sau khi nhận được điện thoại của Liên Kỳ Tư, sếp Vương tức thì chuẩn bị tiến hành kiểm tra đoàn xe theo thông lệ. Thời điểm chiếc xe bị chặn lại, hướng dẫn viên trông có chút hoảng loạn, nhưng giấy tờ trong tay bọn họ đều hợp chuẩn, công ty du lịch cũng là một công ty chính quy quy mô khá lớn.
Bên sếp Vương không tra ra sai phạm gì, đúng lúc đang định cho bọn họ rời đi, tập thể người già trong đoàn lại lăn ra ngủ mê mệt.
Nhìn những người lớn tuổi mới vừa rồi còn trả lời câu hỏi của bọn họ thiếp đi trong nháy mắt, sếp Vương nhất thời cảm thấy không đúng. Bọn họ giữ xe lại, tập trung hướng dẫn viên trong đoàn vào một phía, truy hỏi bọn họ.
Cũng ngay đúng lúc này, bên sếp Vương mới phát hiện ra, số lượng hướng dẫn viên trong đoàn có chút kỳ lạ.
Trong một đoàn khách hạng vừa, sắp xếp ba đến bốn hướng dẫn viên du lịch là tiêu chuẩn thông thường, nhưng đoàn người cao tuổi có hơn bốn mươi người, lại dẫn theo tới tám hướng dẫn viên du lịch.
Họ chỉ nói rằng người già cần chăm sóc, nên mới có nhiều hướng dẫn viên đến vậy. Còn chuyện ngủ mê man thì hỏi một câu trả lời ba câu không biết, tất cả đám hướng dẫn viên đều không thể đưa ra nguyên nhân rõ ràng, đáp qua loa là do buổi trưa các cụ không nghỉ ngơi, mệt mỏi nên ngủ mất.
Dĩ nhiên sếp Vương không tin cái cớ đấy, nhưng bác sĩ được mời tới kiểm tra qua, lại nói thân thể các cụ không có vấn đề gì đặc biệt, cùng lắm là đổ mồ hôi, thậm chí còn chưa đến mức cảm nắng, trông bọn họ cứ như thật sự chỉ là ngủ thôi vậy.
Sếp Vương biết thân phận Liên Kỳ Tư, liền mời cậu ta giúp đỡ một phen, xem bọn họ có trúng tà hay không. Kết quả đám Liên Kỳ Tư còn chưa chạy tới, đoàn người hôn mê mười mấy phút tự dưng lại đồng loạt tỉnh dậy.
"Các cụ tỉnh lại xong cũng không có gì bất thường, người nào người nấy đều hết sức hào hứng, tinh thần dồi dào, không hề có chút biểu hiện mệt mỏi nào, bọn anh hỏi xảy ra chuyện gì, các cụ nói chỉ là mệt quá ngủ mất thôi. Anh cứ bứt rứt mãi, làm gì có chuyện tự dưng tất cả lăn ra ngủ cùng một lúc, rồi lại đồng thời tỉnh lại thế chứ?"
Sếp Vương vừa hoài nghi vừa buồn bực: "Vả lại sau khi các cụ tỉnh giấc, còn nằng nặc đòi rời đi, bảo là đói rồi muốn ăn trưa, chiều còn mấy điểm khác phải đi nữa. Chú xem xem thế nào, bọn anh quả thật là tra cũng không ổn, không tra cũng không xong."
An ủi sếp Vương mấy câu xong, Liên Kỳ Tư tìm người kiểm tra chiếc xe bên cạnh một chút.
Thẩm Thu Vãn nhíu mày, theo tình hình này, anh ta cứ cảm thấy sẽ không tra ra được cái gì.
Vân Tử Túc âm thầm cảnh giác, bên cạnh không có âm linh quấy phá, cậu không hiểu biết sâu sắc về người bình thường, chỉ có thể thông qua sương xám quanh thân đối phương mà phán đoán, nhưng sương xám trên thân đoàn người kia cũng bình thường, không có gì đặc biệt.
Nhìn đám Liên Kỳ Tư luôn tay luôn chân, Vân Tử Túc ngẩng đầu nhìn Hàn đại thiếu bên cạnh: "Anh có thể nhìn ra gì không?"
Cậu nhớ Hàn đại thiếu từng nói mình có thể nhìn thấy vài thứ đặc biệt.
Hàn Dịch cúi đầu nhìn cậu, lại nhìn đám người một chút, hắn không dừng lại lâu trên người mấy ông bà cụ, mà đặt tầm mắt lên người đám hướng dẫn viên.
"Hướng dẫn viên du lịch kia có vấn đề."
"Hướng dẫn viên sao thế?" Vân Tử Túc nghe vậy bèn trông sang, lúc nãy cậu cũng không để ý bọn họ, bây giờ mở linh thức, mới phát hiện trên thân một hướng dẫn viên bị dính một luồng oán khí.
Oán khí rất nhạt, chỉ cần không chú ý là sẽ bỏ qua ngay, sức mạnh của nó cũng không lớn, còn có xu hướng tan dần.
Hàn Dịch nói: "Oán khí này có âm thanh, tuy nhiên đại khái do quá lâu, bây giờ chỉ còn một câu nói ngắn gọn."
Vân Tử Túc tò mò hỏi: "Nó nói gì vậy?"
Hàn Dịch nói: "Nó nói người kia lừa tiền nó."
Lừa tiền? Vân Tử Túc có chút bất ngờ, nghe có vẻ không liên quan lắm đến chuyện này.
Cậu hỏi: "Anh chỉ nghe được một lời này thôi à?"
Hàn Dịch gật đầu: "Ừ."
Nếu người này dùng thân phận hướng dẫn viên đi lừa tiền, hẳn không chỉ lừa gạt một người mới đúng... Vân Tử Túc nghĩ bụng, thế thì, đây là ân oán cá nhân?
Liên Kỳ Tư bên kia cũng không tra ra được thứ gì, bên sếp Vương cũng không ngăn được, chỉ đành thả chiếc xe buýt đi.
Bọn họ cũng phải tuần tra chỗ khác, liền chào Liên Kỳ Tư một tiếng rồi rời khỏi.
Lúc xe khách chuyển bánh, Vân Tử Túc nghe được một âm thanh từ xa. Đoàn người cao tuổi có vẻ đều rất hưng phấn, bọn họ háo hức bàn tán, nói rằng điều ước vừa rồi đều ứng nghiệm trong mộng rồi, quả nhiên hướng dẫn viên nói không sai.
Đám hướng dẫn viên này một người phụ trách năm sáu ông bà già, mấy ông bà tụm lại kể lể giấc mơ và nguyện cầu ban nãy, cũng có cụ vây quanh đám hướng dẫn viên khen lấy khen để, nghe giọng điệu này, hẳn là đã coi hướng dẫn viên thành con cháu ruột trong nhà.
Hơn bốn mươi người cùng ngủ mê man, lại còn cùng mơ thấy nguyện cầu thành hiện thực. Vân Tử Túc cau mày, cậu cảm thấy chuyện này có biến.
Bên Liên Kỳ Tư cũng có cùng nhận định, chỉ là xe khách biển tỉnh ngoài, đoàn khách này sẽ phải trở về, nếu không xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không tiện nhúng tay.
Thẩm Thu Vãn gọi điện thoại cho mấy người bên cạnh miếu hoang, bên kia báo cáo không có gì dị thường. Ba người bọn họ tạm thời phải ở lại nơi đó, lắp thiết bị theo dõi theo hướng dẫn của Tư Nam. Những người còn lại trở về thành phố trước.
Sau khi trở về, đoàn người giải quyết cho xong bữa trưa. Trên bàn cơm, Thẩm Thu Vãn giải thích với Vân Tử Túc, đội đặc nhiệm dự định một ngày tra ba địa điểm, chẳng ngờ sự kiện Đông Hồ vừa rồi lỡ dở hơi nhiều thời gian, vậy nên hai địa điểm còn lại họ muốn chia ra hành động, không biết Vân Tử Túc muốn đi nơi nào.
Hai địa điểm kế tiếp một là quán bar trong nhà, một là công viên giải trí ngoại thành.
"Với cả, cái đấy..." Thẩm Thu Vãn còn đặc biệt bổ sung một câu, "Khụ, quán bar đấy là gay bar."
Vừa ngắt miệng, anh ta đã thấy ngay câu trả lời trên nét mặt Hàn Dịch.
Vân Tử Túc thì lại không chú ý lắm, cậu vẫn đang cực kỳ nghiêm túc cân nhắc vấn đề này: "Trong hai lựa chọn này, nơi nào linh lực hỗn loạn hơn?"
Thật ra cũng tương đương cả, Thẩm Thu Vãn nghĩ vậy, nhưng vẫn sửa lời dưới ánh nhìn của Hàn Dịch: "Công viên giải trí."
Sau bữa trưa, bọn họ chia ra hai đường. Thẩm Thu Vãn dẫn người đến quán bar, Vân Tử Túc Hàn Dịch cùng Liên Kỳ Tư và các thành viên nữ thì đến công viên cùng nhau.
Lúc mấy người đến nơi trời đã về chiều, công viên bốn giờ giải phóng mặt bằng, lượng khách bên trong đã giảm bớt rõ rệt. Khác với ngôi miếu bỏ hoang không tra được bất kỳ thứ gì hồi sáng, xe vừa lái đến khu kế cận, Vân Tử Túc đã phát hiện nơi này khác lạ.
Sau khi xuống xe, Vân Tử Túc nhìn quanh bốn phía, đoạn quay đầu nhìn Hàn Dịch.
"Chỗ này..." Cậu nhỏ giọng, "Anh có nghe ra được điều gì không?"
Hàn Dịch gật đầu: "Chỗ này rất ồn."
Vân Tử Túc cũng cảm thấy vậy, Hàn đại thiếu có thể nghe tiếng linh hồn sau khi chết, đám đồ biết nói chuyện ở đây hẳn đủ để góp mặt tham gia một cuộc thi hùng biện.
Liên Kỳ Tư vừa đi mua vé trở về gọi mọi người lại, cậu ta nói: "Khu đất này mới được san bằng để làm công viên vào hai mươi năm trước, chỗ này ngày xưa là bãi tha ma, về sau thành phố quy hoạch, mới mở rộng sang tận bên này."
Nơi này được cải tạo thành công viên giải trí, cũng có ý dùng nhân khí thịnh vượng làm giảm mấy phần âm khí.
Nhiều năm trước vấn đề quản lý dân số còn chưa gay gắt như bây giờ, bên trong bãi tha ma có không ít hài cốt không có tên họ, tốt thì đào hố qua loa, tệ thì vung hai vốc đất, nát bét thì trực tiếp ném ra ngoài phơi thây. Linh hồn như vậy không yên nghỉ được, hơn nữa lúc xây dựng công viên còn đào ra không ít xương người, vong hồn bị quấy rầy ngày càng nghiêm trọng.
"Công viên mở cửa kinh doanh một năm trước, cho đến trước mắt chưa phát sinh tai nạn gì. Sức mạnh vong hồn hẳn là không nguy hiểm, nhưng cũng sẽ gây ảnh hưởng đến việc theo dõi của bên mình." Liên Kỳ Tư giải thích, "Mọi người chú ý phân biệt, cẩn thận đừng để bị mê hoặc."
Mọi người đáp rõ, sau đó bước vào công viên.
Bọn họ có hai mục tiêu, một là tàu lượn siêu tốc, hai là nhà ma. Tàu lượn siêu tốc có không ít người xếp hàng, hội Liên Kỳ Tư bèn quyết định xem xét nhà ma trước.
Bầu không khí nhà ma u ám, ánh sáng ảm đạm, lại còn xuất hiện rất nhiều cảm xúc tiêu cực như nỗi sợ hãi, Vân Tử Túc đến gần hơn, tức thì phát hiện xung quanh nơi này ngổn ngang không ít thứ.
Bản thân cậu cũng không vấn đề gì, nhưng mắt thấy thái độ vừa dè dặt vừa nhao nhao muốn thử của đám ranh này với Hàn đại thiếu, Vân Tử Túc cũng có chút không nén được cơn giận.
"Anh cẩn thận chút," Nhân lúc mọi người đi đằng trước, Vân Tử Túc nhẹ giọng nói, "Đừng để bọn nó đến gần."
Hàn đại thiếu từng bị ma nữ làm hại khi còn bé, những kẻ này chết không cam lòng, luôn muốn kéo người xuống nước, mặc dù Hàn Dịch đeo dây chuyền, cũng đã tiến vào Luyện Khí kỳ, thế nhưng Vân Tử Túc vẫn cảm thấy không yên tâm.
Cậu khăng khăng kéo tay Hàn đại thiếu: "Đi vào rồi thì đừng tách khỏi em."
Được bàn tay ấm áp nắm chặt, cánh tay Hàn Dịch theo bản năng căng thẳng. Đáy mắt hắn biến đổi khó lường, cuối cùng dồn hết thảy chập chờn vào một câu trả lời nghe không ra hứng thú.
"Được."
Hắn tỉnh bơ nhìn người đang cẩn thận quan sát bốn phía bên cạnh, rốt cuộc cánh tay căng thẳng cũng được thả lỏng dưới sự chế ngự của đối phương.
Thời gian thấm thoắt trôi, người con trai ngày càng săn sóc hắn.
Hàn Dịch phát hiện ra, hắn đã sẵn sàng trả giá và bù đắp từ rất sớm, nhưng vẫn không thể nào tự thoát khỏi lưu luyến đối với thái độ không chút đề phòng hắn của Vân Tử Túc như giờ khắc hiện tại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Kết Hôn Rốt Cuộc Tôi Cũng Được Ăn No
Chương 53
Chương 53