DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Chương 190: Nằm không cũng trúng bát quái

Sau khi Đoàn Giai Trạch cúp video call, anh ngồi xuống ghế làm việc, nhìn Lục Áp, bộ dạng “Mời anh bắt đầu làm nũng”.

Lục Áp sắp tức chết tươi, “Ăn nói hàm hồ, bản tôn muốn… lúc nào chứ!!”

Hắn không muốn nói hai chữ kia ra, Đoàn Giai Trạch quá đáng quá phận.

Đoàn Giai Trạch nhìn Lục Áp: “Ủa không à? Nhưng mà hành động kia ở nhân gian bọn em là vậy á.”

Lục Áp kiên quyết không thừa nhận, sa sầm mặt nói: “Ban nãy bản tôn chỉ giáo huấn em một chút, em còn nói nhăng nói cuội với người ngoài.”

Đoàn Giai Trạch suýt chút nữa bật cười, cúi đầu mở sổ tay ra, vừa xem những hạng mục công việc hôm nay vừa cười nói: “Anh nói cái gì thì là cái đó..

Anh đáp quá điềm nhiên, Lục Áp tức anh ách, hằm hằm nhìn Đoàn Giai Trạch nửa buổi mà anh cũng không phản ứng, khiến Lục Áp lại muốn gây sự.

Lúc bấy giờ Đoàn Giai Trạch đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Anh không cảm thấy anh làm như vậy là rất quá đáng à?”

Lục Áp sửng sốt một chút, là sao cơ?

Đoàn Giai Trạch lặp lại một lần nữa: “Anh không cảm thấy anh làm như vậy là rất quá đáng à? Còn chỉ trích em nữa.”

Vẻ mặt Lục Áp nhất thời trở nên khó coi, đó giờ hắn vui giận đều thể hiện ra mặt, dù sao cũng xem thường việc che giấu. Cả tam giới đều biết tính tình hắn tệ, trước mặt Đoàn Giai Trạch, nhiều hơn cả là cố tình gây sự.

Bây giờ Đoàn Giai Trạch vạch trần, nghe giọng còn rất nghiêm túc, sắc mặt hắn nhất thời trầm xuống, trong lòng thấy mờ mịt, không biết nên đáp lại thế nào, thậm chí còn có chút mâu thuẫn.

Đoàn Giai Trạch cũng chẳng kém cạnh, bút máy gõ lạch cạch xuống bàn, nói rằng: “Anh hơi ám chỉ một chút, em đã gọi thân thiết như vậy, nhưng anh chỉ toàn gọi cả họ cả tên em.”

Lục Áp: “……….”

Đoàn Giai Trạch cây ngay không sợ chết đứng: “Thế mà anh không thấy mình quá phận à? Làm thế nào anh mới hài lòng đây?”

Trên mặt Lục Áp thoáng hiện lên vẻ mờ mịt, bị Đoàn Giai Trạch đón đầu, không phát cáu được, một lát sau mới mấp máy môi: “…Giai Giai?”

Đoàn Giai Trạch cúi đầu tiếp tục lật sổ tay, “Hừm, cũng tàm tạm.”

Lục Áp: “……….”

Lúc bấy giờ Lục Áp mới phản ứng được ý câu nói trước đó, tức giận đập một cái vào bàn trà trống không bên cạnh, “rầm” một tiếng, “Ta thèm vào mà hài lòng ý!”

……….

Mùa xuân là mùa cá heo vây trắng giao phối, trước khi chúng biến mất trên diện rộng, mùa này chúng sẽ bơi tới khu vực nước sạch giao phối, chúng có yêu cầu rất cao với chất lượng nước, mùa xuân năm sau, thai kỳ kết thúc, sẽ sinh ra con, mỗi thai một con.

Bây giờ tới sở thủy sinh, mấy con cá heo vây trắng tới từ hai quần thể, trong đó có một đôi đã thành. Bởi trước đó đã công bố chúng đã tuyệt chủng về chức năng, lần này chúng nó xem mặt không nghi ngờ gì rất gây sự chú ý, còn hơn cả gấu trúc.

Đoàn Giai Trạch biết Bạch Hải Ba lấy thân phận là chuyên gia không rõ từ nơi nào tới, quang minh chính đại tiến vào sở thủy sinh, tuy rằng nhân tộc không chú ý, nhưng Bạch Hải Ba vô tình cố ý đã xây dựng hoàn cảnh sống tốt hơn cho cá heo vây trắng ở chỗ của họ.

Hơn nữa người ở sở thủy sinh thực sự rất may mắn, đại đa số mọi người coi chuyện mấy con cá heo vây trắng trước đó chủ động viện trợ đã là kỳ tích, sau này càng may mắn tìm được một quần thể cá heo vây trắng khác.

Thế nhưng cũng chỉ có số ít người như Đoàn Giai Trạch biết, nếu không nhờ có Bạch Hải Ba ở đây, những con cá heo vây trắng trưởng thành từ hoàn cảnh dã ngoại sau khi đi tới khu vực nhân công chăm sóc, chắc chắn sẽ chống cự kịch liệt, xem ghi chép các ca cứu cá heo vây trắng trước đây, tuyệt thực chỉ là chuyện nhỏ.

Cũng nhờ Bạch Hải Ba hiểu tình động lý, ở bên cạnh giúp đỡ cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt của chúng, bằng không chắc chắn không thể thuận lợi như vậy, còn giúp chúng xem mặt. Thế nhưng với bầy cá heo vây trắng mà nói đây cũng là chuyện tốt, sống ở hoàn cảnh dã ngoại rất khó sinh sôi.

Quá trình hai con cá heo vây trắng xem mắt được trực tiếp toàn cầu, Đoàn Giai Trạch theo dõi trên phần mềm trực tiếp, còn trông thấy bóng dáng Bạch Hải Ba trong nhóm chuyên gia, vẻ mặt nghiêm túc.

Bởi vì có Bạch Hải Ba nên Đoàn Giai Trạch không xem nổi, tắt phần mềm đi. Bạch Hải Ba xuất hiện khiến cho anh cứ có cảm giác là lạ, bọn họ xem thì thôi đi, nhưng bản thân Bạch Hải Ba là cá heo vây trắng, lại ở hiện trường đứng xem, dù là để nghiên cứu khoa học cũng cảm thấy là lạ…

Sau khi buổi trực tiếp kết thúc, Đoàn Giai Trạch xem tin tức tổng kết, có người nói hai con cá heo trẻ tuổi xem mặt thành công, bây giờ không thể xác định có thụ thai thành công hay không, nhưng có lẽ sẽ thành công. Nếu không có gì bất ngờ, như vậy mùa xuân năm sau sẽ đón một bé cá heo vây trắng.

Chuyện này cũng là sự khiêu chiến với sở thủy sinh, may mà bọn họ có Bạch Hải Ba, tuy rằng bọn họ không biết điều này.

Kết thúc mùa giao phối, Bạch Hải Ba trở về Đông Hải, anh ta do dự, dè dặt đi tới Linh Hữu.

Dạo này chuyện cá heo vây trắng xem mặt nổi tiếng trên mạng, Bạch Hải Ba đi bước nhỏ tới, tuy chưa thấy Đoàn Giai Trạch đâu, nhưng các động vật phái tới khác cũng chào hỏi anh.

Như Tiểu Thanh tương đối quan tâm với thế giới bên ngoài còn gọi anh ta lại, “Dạo này anh làm môi giới hôn nhân ở sở thủy sinh à? Xong rồi à?”

Bạch Hải Ba: “……..”

Bạch Hải Ba đen mặt, thế nhưng ngẫm lại nói là làm môi giới hôn nhân cũng đúng, gật đầu bảo: “Vâng, đúng vậy, xong rồi.”

Anh ta lại dè dặt quan sát Tiểu Thanh, tư thế ngồi của Tiểu Thanh rất phù hợp với bản thể của cậu ta, như kẻ không xương dựa vào sofa. Trước đây Bạch Hải Ba không chú ý, nhưng giờ nghĩ lại, Long tộc mà vườn trưởng nói là người này sao?

Tiểu Thanh không phát hiện ra, thuận miệng khen Bạch Hải Ba làm tốt lắm. Cậu không hiểu rõ về việc cá heo vây trắng sinh sản, thế nhưng số tin tức về chuyện này trên mạng còn nhiều hơn cả vườn thú Linh Hữu bọn họ, nên khen ngợi một câu.

Hữu Tô ngồi bên cạnh lại nâng cằm nói: “Hừm, đẻ nhiều một chút, sau đó đưa một đôi đến vườn thú chúng ta đi.”

Để mà nói thì, vẫn là Hữu Tô quan tâm tới tình hình phát triển của vườn thú hơn.

Bạch Hải Ba ậm ừ đáp lại, đợi đến khi cá heo vây trắng có thể tới vườn thú, không biết là chuyện bao nhiêu năm nữa. Thế nhưng nếu có thể vào âu cũng là một chuyện tốt, Bạch Hải Ba rất muốn ở lại đây.

Bạch Hải Ba không khỏi đánh giá những động vật phái tới kia, cứ cảm thấy người này giống tư chất, người kia có khí chất.

Lần trước vườn trưởng nói được nửa chừng thì chạy đi show ân ái, khiến cho anh ta vừa chói mắt lại bị sự tò mò dằn vặt, suy nghĩ một thời gian cũng không dám xác định rốt cuộc ai là Long tộc.

Thế nhưng bây giờ đối diện, Bạch Hải Ba cũng có ý nghĩ.

Bé trai ôm mèo kia không thường xuyên xuất hiện, nhân tộc bên ngoài đều gọi cậu ta là Tiểu Bằng. Đương nhiên Bạch Hải Ba sẽ không dựa vào bề ngoài và tuổi tác để xác định một người già hay trẻ, anh ta từng thấy Côn Bằng cho mèo ăn cá biển.

Bạch Hải Ba tự cho rằng mình “lén lút” xem, không ai phát hiện ra mình.

“Đi thôi.” Côn Bằng buông tay ra, Schrödinge liền nhảy khỏi đầu gối y, theo ý y đi ra ngoài.

Bạch Hải Ba đang ở ngoài cửa, Schrödinge đi tới trước mặt anh thì ngồi xuống, được chủ nhân hết mực chiều chuộng nên nó không có ý muốn chuyển hướng, ngược lại còn đợi Bạch Hải Ba nhường đường.

“À ừ…” Bạch Hải Ba hoàn hồn lại, vội vã tránh ra, “Xin mời tiền bối.”

Côn Bằng đi sau Schrödinge, một trước một sau ra khỏi cửa, vẻ mặt hờ hững, thể như Bạch Hải Ba không tồn tại.

Chính bởi vẻ mặt âm trầm lạnh lùng này của Côn Bằng, trước đó Bạch Hải Ba chưa từng nói chuyện với y, bây giờ trong lòng lại càng chắc chắn, chắc chính là y rồi.

“Bạch Hải Ba tới rồi đó à,” Đoàn Giai Trạch vội vã đi vào, vẫy tay với Bạch Hải Ba, “Đi thôi, lên phòng làm việc của tôi nói chuyện.”

“Vườn trưởng à.” Bạch Hải Ba đuổi theo sau, “Có làm phiền cậu không?”

“Không đâu, anh tới đúng lúc lắm, chúng tôi đang dọn đường sông, sắp xếp lại một lần nữa, anh có thể góp ý giúp chúng tôi.” Đoàn Giai Trạch nói.

“Phải rồi.” Bạch Hải Ba vừa có chút dè dặt, lại không chờ được nữa, “Chuyện đó, vườn trưởng à, có phải thân phận của Tiểu Bằng không tầm thường đâu đúng không…”

Đoàn Giai Trạch đưa mắt nhìn anh ta, “Ừ, đúng vậy.”

Bạch Hải Ba cả kinh, “Là cậu ấy thật à? Cậu ấy chính là Long tộc à? Trời ơi, trước đây tôi từng gặp mấy lần, thậm chí còn không dám bắt chuyện, không phát hiện ra đấy!”

“Gì cơ? Anh nói gì vậy, thầy ấy không phải Long tộc đâu.” Đoàn Giai Trạch lấy làm kỳ quái nói, “Sao có thể là thầy ấy được, thầy ấy cùng lắm chỉ là một nửa thủy tộc thôi.”

“Không phải ư…” Nghe thấy mình đoán sai, Bạch Hải Ba còn thở phào nhẹ nhõm, dù sao trước đấy anh ta cũng rất lơ là Côn Bằng, “Cũng là động vật có vú dưới nước giống tôi à?”

Bởi vì Bạch Hải Ba là loài yêu sống nhiều năm, cũng có chức vị ở Linh Hữu, huống hồ Bạch Hải Ba còn biết đến sự tồn tại của Bảo Châu, bởi vậy nên Đoàn Giai Trạch nói một phần chân tướng cho anh ta: “Không phải đâu, thầy ấy là Côn Bằng.”

Bạch Hải Ba chân trái giẫm chân phải, chật vật lảo đảo, không kiềm chế được nói: “Đạ.. đạ mấu.”

Đoàn Giai Trạch còn chưa nói cho anh ta biết đây là Côn Bằng đầu tiên trong thiên địa, là cái người từng làm yêu sư.

Dù có vậy, Bạch Hải Ba cũng bị dọa hoảng hồn, anh ta cứ đinh ninh sẽ là một đáp án bình thường, ai ngờ cũng kinh ngạc không kém Long tộc là bao, căn nguyên này cũng rất ghê gớm. Ở thời đại đại yêu hoành hành, Côn Bằng cũng rất bá đạo.

Thế nhưng Bạch Hải Ba nhớ lại chuyện trước đó mình gặp thiên kiếp, trong số các đại lão có người có căn nguyên như vậy dường như cũng không kì quái, thậm chí còn rất dễ hiểu.

Đoàn Giai Trạch đẩy cửa phòng làm việc, trên bàn đặt một bể cá, con cá cảnh đẹp đẽ nhảy lên, họa lên đường cung đẹp mắt, chúng bơi đến là vui vẻ, không thì cũng từ tốn nhả bong bóng.

Bạch Hải Ba còn tưởng chúng đang chào đón mình, vẫy tay với chúng nó, sau đó mới mất tập trung ngồi xuống. Tiểu Bằng là Côn Bằng, thế rốt cuộc ai mới là Long tộc đây?

“Để tôi gọi điện thoại cho chị Bảo Châu, để anh mở mang kiến thức về Long tộc… Ôi anh đừng làm vẻ mặt này chứ,” Đoàn Giai Trạch thấy mặt Bạch Hải Ba tái mét, “Anh không phải Diệp Công thích rồng đấy chứ?”

(Diệp Công thích rồng: chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài. Dựa vào tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy)

“Không phải đâu.” Bạch Hải Ba vội vã lắc đầu.

Đoàn Giai Trạch lại nói: “Còn việc Long tộc khác là ai, tôi không thể nói cho anh, tình hình khá phức tạp, nếu anh có thể đoán được thì thôi, chứ cũng không thể nói cặn kẽ.”

Bạch Hải Ba đã biết nơi này có rất nhiều bí mật, thế nhưng Đoàn Giai Trạch nói chuyện nửa chừng, khiến anh ta khóc không ra nước mắt, “Thế chẳng thà anh đừng nói với tôi, tôi từng tiếp xúc với Long tộc là được rồi..”

Lúc bấy giờ Bảo Châu cũng tới đây, Đoàn Giai Trạch lập tức đứng dậy, giới thiệu anh ta: “Chị Bảo Châu, đây là một tổng giám giúp đỡ chuyện tuyển dụng, chuyên phụ trách chiêu mộ thủy tộc trong sông hồ biển lớn tới làm, giúp đỡ em rất nhiều việc.”

Bạch Hải Ba vừa nhìn thấy Bảo Châu thì run chân, không chỉ vì Bảo Châu toát lên uy thế Long tộc, mà bởi cô tu Phật pháp nhiều năm, ảnh hưởng tới Bạch Hải Ba.

Thái độ Bảo Châu vô cùng hòa ái, hỏi Bạch Hải Ba sinh ra ở thủy vực nào. Bản thân cô không quản lý thủy vực, nhưng rất quen thuộc với các thủy hệ trong thiên hạ, cũng biết thủy vực nào do rồng nhà ai quản.

Lúc Bạch Hải Ba sinh ra, tam giới đã tách ra được một thời gian, anh ta chưa từng được tận mắt chứng kiến Long tộc. Thế nhưng khi thực sự đối mặt với Bảo Châu, Bạch Hải Ba mới cảm nhận được Long uy trong lời các tiền bối.

Từ khi khai thiên lập địa, vạn vật xuất hiện ở thời hồng hoang, Long tộc thống ngự thủy tộc, trải qua vô lượng lượng kiếp, so với những năm tháng đó, thời gian họ rời đi chỉ là thoáng qua mà thôi.

Bởi vì Bảo Châu tới Phật môn, nên khá ôn hòa, dẫu có vậy cũng khiến Bạch Hải Ba có cảm giác thần phục, tái mét mặt mày trả lời câu hỏi của Bảo Châu.

“Mấy ngày nữa tôi phải đi rồi, phía em trai Giai Trạch làm phiền cậu rồi.” Bảo Châu hết sức khách sáo nói, thực ra đại đa số Long tộc dặn dò thủy tộc không được khách sáo như vậy.

Bạch Hải Ba vội vã lắc đầu, chỉ là không nói, anh không dám không tận tâm.

Bảo Châu nói được mấy câu đã muốn đi, khoảng thời gian này cô không chỉ bổ túc cho Đoàn Giai Trạch, có những lúc các hòa thượng tới làm tình nguyện viên cũng sẽ hỏi cô một vài vấn đề, cô đều hiền từ trả lời, bởi vậy nên rất được ưa mến.

Đoàn Giai Trạch nghe các động vật phái tới nói, các chùa miếu lần trước nghe giảng kinh, sau đó chỉ có một vài hòa thượng ở lại đây với danh nghĩa tình nguyện viên, bọn họ còn lập một group wechat. Ở đó thảo luận một vài vấn đề Phật pháp hoặc tu luyện, tập trung tuyển chọn, mang đi hỏi Bảo Châu, tránh cho hiệu suất quá thấp, quấy rầy pháp sư Bảo Châu.

Đoàn Giai Trạch không biết vì sao các động vật phái tới biết được, còn có tâm tình nhìn lén người khác tán gẫu wechat. Thế nhưng điều này khiến anh nhớ ra một chuyện, thực ra Lâm Thủy quán giúp họ rất nhiều, dường như chỉ có Thiệu Vô Tinh được lợi, xem ra quay về phải nói chuyện với Lăng Quang một chút.

Nghĩ như vậy, Đoàn Giai Trạch tiễn Bảo Châu ra cửa, Bảo Châu còn xoa bóp cánh tay Đoàn Giai Trạch, bảo anh mặc nhiều quần áo vào..

Vừa quay đầu lại, Đoàn Giai Trạch thấy Bạch Hải Ba sững sờ nhìn mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ người này động não rồi?

“Ôi.. quan hệ của vườn trưởng với vị điện hạ kia tốt thật đấy, còn xưng chị em nữa!” Bạch Hải Ba không nghĩ nhiều như vậy, dù sao anh ta làm cá heo vây trắng, hơn nữa trước giờ vườn trưởng cũng gọi anh gọi chị với những người bạn kia.

Ầy, bởi mới nói, không biết trong số những người kia rốt cuộc ai mới là một vị điện hạ khác!

Đoàn Giai Trạch: “……….”

Cũng có thể hiểu được, Đoàn Giai Trạch tự an ủi mình, đến Lục Áp còn không nhận ra chân thân của anh cơ mà.

….

Gần đây có một bức hình rất nổi tiếng trên mạng, hơn nữa còn được các page nhanh chóng chia sẻ lại.

Trong hình là một phòng tiệc, Tiêu Vinh môi chạm môi với người khác, không tốn sức để nhận ra, người bên cạnh cũng giống như Tiêu Vinh, là nam giới.

Hơn nữa chỉ nhìn một phía cũng có thể biết, nhất định là soái ca, trên người mặc áo len màu xanh đậm và quần jean.

Đây là buổi họp thường niên của vườn thú Linh Hữu, trong lúc Tiêu Vinh và Tiểu Thanh “hôn xà” bị nhân viên chụp lại. Thực ra lúc đó rất nhiều người chụp được, cũng không ít người đăng lên vòng bạn bè. Thế nhưng khi đó không tạo được sóng gió gì, bởi vì đều nói rõ đây là trò chơi trong buổi họp thường niên, trong hình còn có rất nhiều người khác.

Thế nhưng qua một thời gian, không hiểu sao lại bị người ta lấy ra, chọn ra bức ảnh chỉ có hai người, còn bịa đặt là Tiêu Vinh sau khi lùi giới lén lút come out, nhất thời nhiều dân tình hóng hớt không rõ chân tướng cho rằng đây là thật.

Đương nhiên, người có đầu óc đều có thể nhìn ra, trong hình phía sau có bóng bay, băng rôn, trên tay hai người còn cầm micro.

Lùi khỏi giới một thời gian, tuy rằng độ hot của Tiêu Vinh không bằng ngày xưa, nhưng vẫn còn nổi tiếng, còn trở thành ánh trăng sáng trong lòng các fans, tin tức này đương nhiên bùng nổ.

Trước đó trên truyền thông có rất nhiều lời đồn đại Tiêu Vinh cong, nói rằng cậu ta có quan hệ với ông chủ của ngôi sao nam này, đều là mấy lời đồn đại vô căn cứ. Lần này có ảnh chụp, họ nhắc lại chuyện xưa, đề cập tới scandal của Tiêu Vinh năm đó.

Fans của Tiêu Vinh tức chết đi được, báo cáo trang chia sẻ bức ảnh kia, vẫn cố trụ. Bởi vì có thể tìm ra được khởi nguồn, đây rõ ràng chỉ là trò chơi trong buổi họp thường niên.

Nhân viên Linh Hữu cũng đứng ra bác bỏ tin đồn, nói rằng đây là trò chơi trong buổi họp thường niên của mọi người, nhân vật còn lại là đồng nghiệp, không phải bạn trai gì đâu.

Lúc này đã gây ra được tiếng vang lớn, bác bỏ tin đồn cũng không ngăn cản được ham muốn đi tìm hiểu của các ký giả. Cho dù có hỏi lại Tiêu Vinh vấn đề này cũng được, bây giờ khán giả rất muốn xem chuyện này.

Tiêu Vinh đã không còn quản lý từ lâu, bản thân cũng khiêm tốn, mọi người không liên lạc được với cậu. Muốn phỏng vấn chỉ có thể đổ xô tới vườn thú, xem có thể tìm được người hay không.

Nhất thời thành phố Đông Hải nhỏ bé lại đông nghịt phóng viên giải trí từ khắp các nơi đổ dồn về, Tiêu Vinh không ngờ, bọn họ không tìm được người ở Linh Hữu. Không biết ai nói, mấy người này lại chạy tới Lâm Thủy quán, cảm thấy Tiêu Vinh lại trốn ở đó.

Thiệu Vô Tinh trợn trắng mắt, thế nhưng người ta mua vé vào cửa, họ cũng không thể ngăn cản, chỉ có thể bảo đệ tử chú ý.

Dù có vậy, không biết cánh phóng viên dùng biện pháp gì, suýt chút nữa trà trộn được vào hậu viện, bị các đạo sĩ đuổi ra ngoài. Phía trước Lâm Thủy quán lo chuyện làm ăn thế tục, khu vực hậu viện không mở cửa, dùng cho việc tu hành.

Lúc này Tiêu Vinh đang xoắn xuýt gặm tay áo đây.

Đoàn Giai Trạch bảo: “Có gì mà lo chứ, tôi thấy chưa tới năm năm tám năm nữa, người ta vẫn chưa quên cậu đâu. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, cậu cứ trốn thôi, cũng không tìm được cậu.”

Tiêu Vinh thở dài thườn thượt: “Trốn được nhất thời chứ không trốn được cả đời, suốt ngày bị hỏi vấn đề này. Tôi thực sự không muốn lùi khỏi giới rồi mà vẫn còn phải nói dối vì hình tượng.”

Cũng có thể hiểu được điều này, Đoàn Giai Trạch nói: “Thế cậu cứ tuyên bố đi, dù sao Tiểu Thanh cũng theo cậu về nhà rồi, không phải nhà cậu đã chấp nhận cậu ấy rồi hay sao?”

Tiêu Vinh vừa nghĩ tới chuyện này, lại đổ mồ hôi lạnh, lần trước Tiểu Thanh gặp người nhà họ, còn lè lưỡi sau lưng người ta, lưỡi rắn suýt chút nữa đụng vào đầu người. Người thân cũng chẳng là gì, khiến Tiêu Vinh sợ quá chừng.

“Không không không..” Tiêu Vinh ấm ức nói, “Nếu như.. nếu như tôi công khai come out, đám phóng viên kia hả hê chết mất! Tôi vừa vào nghề bọn họ đã hất nước bẩn vào tôi, nói tôi là gay!”

Đoàn Giai Trạch: “………….”

Tiêu Vinh: “……….”

Tiêu Vinh cũng ý thức được câu này có điểm bất thường, cậu che mặt nói: “Khi đó tôi có phải như vậy đâu! Nhưng mà, cũng không thể come out nửa vời, người ta không tin!”

Đoàn Giai Trạch đồng cảm nhìn cậu ta, “Thế cậu định làm gì?”

“Cách này được này,” Tiểu Thanh nói, “Em cứ nói anh là gái đi, anh mặc đồ gái được mà.”

Tiêu Vinh kêu thảm thiết, “Nếu bị phát hiện ra em thành tên biến thái mất!”

Tiêu Vinh ôm đầu rầu rĩ, Đoàn Giai Trạch cũng không đành lòng nói gì, dù sao vườn thú bọn họ cũng khác đạo quán, anh không sợ bị chụp ảnh, coi như làm tuyên truyền thôi.

Bởi vì thường xuyên có đoàn phim, ekip chương trình, lại thêm tin tức truyền thông tới đây, các nhân viên Linh Hữu cũng rất tự nhiên với các phóng viên, giải quyết việc chung là được rồi. Phía động vật phái tới lại càng không phải lo lắng.

Như vậy, Tiêu Vinh vùi đầu một thời gian ngắn, cuối cùng cũng u oán lên nick weibo đã lâu không vào, đăng một tin thanh minh, nói rõ tin tức là lời đồn, nhưng đúng là xu hướng giới tính của cậu khác với mọi người.

Sau khi Tiêu Vinh đăng weibo, khiến máy chủ của người ta sập luôn. Không ai ngờ, Tiêu Vinh lại thẳng thắn come out, dù cậu ấy cong thật, theo mọi người nghĩ cũng nên giả chết chứ. Thế nhưng ngẫm lại, không hổ đã lùi khỏi giới, chẳng kiêng dè chút nào.

Lần này cánh phóng viên giải trí thực sự sục sôi, điên cuồng phỏng vấn bạn tốt trong giới trước đây của Tiêu Vinh, đi khắp nơi xin người ta phát biểu cảm tưởng, đưa tin phản ứng của fan, suy đoán scandal trước đây là thật hay giả.

Tiêu Vinh đã biết trước kiểu gì cũng có người nói “Tôi biết ngay Tiêu Vinh cong mà”, cậu chẳng buồn xem đại chiến trên mạng, tránh cho mình tức hộc máu —— chuyện này vốn không thể giải thích rõ được, cứ tiếp tục làm rùa rụt cổ, dù sao qua mấy ngày nữa, lại có tin tức khác thay thế thôi.



Đoàn Giai Trạch rõ là đáng thương, anh nằm không cũng trúng đạn, đáng lý truyền thông điên cuồng mặc kệ truyền thông, bọn họ tiếp tục làm ăn. Ai ngờ chẳng hiểu sao lại có người nói, đối tượng của Tiêu Vinh chính là ông chủ của cậu ta hiện tại, vườn trưởng vườn thú Linh Hữu.

Họ móc nối thế này này: Tiêu Vinh come out, có đồng nghiệp ở vườn thú nói hình như vườn trưởng Linh Hữu cũng cong, anh người yêu đẹp trai lắm nhé.

Tiêu Vinh cũng rất đẹp trai mà…

Hơn nữa sau khi Tiêu Vinh lùi khỏi giới lại tới Linh Hữu làm việc nữa.

Weibo kia của Tiêu Vinh lại không viết rõ, có người bác bỏ tin đồn nói bức ảnh kia là trò chơi thôi, có phải đối tượng là một người khác, chính là vườn trưởng không?

Dân tình không hiểu rõ thật sự hiểu lầm, dù sao những người biết tới sự tồn tại của Lục Áp chỉ là thiểu số, thậm chí có người còn tới dưới fanpage của Linh Hữu chúc phúc, biểu thị thời đại mới tụi tui hiểu các anh mà.

Đến cả bạn học cũ của Đoàn Giai Trạch cũng liên tiếp gửi dấu chấm hỏi…

Đoàn Giai Trạch nhìn mà vã mồ hôi, không biết mừng tới nhường nào, may mà Lục Áp không lên mạng.

Thế là, Đoàn Giai Trạch lập tức đổi ảnh đại diện của mình sang ảnh cắt của mình với Lục Áp trong hình chụp chung, sau đó trả lời bạn học: “Không đâu, không đâu, bạn trai tui đẹp trai hơn Tiêu Vinh một chút!”

Bạn học: “……….”



“Phắc, Tiêu Vinh come out với cả nước, sao mình nằm không cũng trúng đạn chứ, phải come out bao nhiêu lần nữa đây hả?” Đoàn Giai Trạch buồn bực, nhưng cũng đã quen rồi, “Biết thế ngay từ đầu đã lên fanpage thông báo cho rồi, đỡ phiền phức.”

Đọc truyện chữ Full