DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Chương 191: Đừng mà, đừng mà, đừng độ bọn tôi!!!

Đoàn Giai Trạch làm nghề khác hoàn toàn với chuyên ngành học, bởi vậy nên rất ít bạn học cũ của anh biết chuyện anh come out với mọi người trong nghề. Lúc trước mới khai trương, có bạn học tới giúp đỡ, thế nhưng cũng không thường trú, sau này cũng chỉ tới đây chơi một chút, ăn một chút.

Mấy năm trôi qua, rất nhiều bạn học đã tới tuổi thành gia lập thất, còn có cả con. Bạn đại học của Đoàn Giai Trạch còn nhớ cô bạn gái đẹp đến độ có thể xưng là họa thủy của anh, sau đó ý của Đoàn Giai Trạch là họ không bên nhau nữa, mọi người còn lấy làm tiếc nuối nữa kìa.

Mọi người đều ngầm thảo luận, “bạn gái” Đoàn Giai Trạch đẹp như vậy, không giữ được cũng không kỳ lạ.

Kết quả bởi vì chuyện này quá ầm ĩ, dẫn tới các bạn học đều thấy tin đồn, sau khi hỏi, Đoàn Giai Trạch còn sửa cả ảnh đại diện.

Tuy rằng Đoàn Giai Trạch chỉ nói với một vài bạn học, nhưng tin tức nhanh chóng được truyền đi trong nhóm bạn học, nếu wechat có ghi chép số lần ảnh đại diện được click vào, nhất định số liệu mấy ngày này sẽ tăng vọt.

Các bạn học vốn ôm tâm tình phức tạp mở hình đại diện lên xem, xem xong lại càng rối bời…

Bạn nói xem, bạn gái cũ đẹp đã đành, sao đến cả bạn trai cũng đẹp như vậy chứ?!

Chất lượng cong cũng đè ép người ta.. khiến cho những người muốn khuyên giải, hay tám dóc gièm pha, đều không còn gì để nói.

Bạn học tỏ ý: “Giai Giai à… vẫn là cậu cảnh giới cao.”

Đoàn Giai Trạch không hiểu câu này có ý gì, anh gửi biểu cảm chắp tay.

Mặt khác, đáng ăn mừng là cuối cùng Đoàn Giai Trạch cũng không cần phải lên fanpage lên tiếng thanh minh — nếu không thì xấu hổ quá — những người biết tin đồn cũng nói ra ngoài. Trong đó còn bao gồm một vài clone của các nhân viên, đây là ám chỉ của Hoàng Kỳ.

“Bạn trai của vườn trưởng là người khác cơ!”

“Bạn trai của vườn trưởng còn đẹp trai hơn Tiêu Vinh nữa ấy.”

“Ôi đừng có mà tin, cá nhân tôi cảm thấy, người yêu chàng Xoăn của mấy người còn đẹp trai hơn cơ, khí chất cực kỳ!”

“Lặng lẽ spoil, mọi người có thể xem lại livestream trước đây, bạn trai vườn trưởng từng xuất hiện rồi. Chú ý: Màu đỏ.”

Trước đây Lục Áp lộ diện, bởi vì đẹp trai, nên còn gây náo động nho nhỏ trong nhóm fans Linh Hữu. Vừa chú thích, các fans cũ lập tức đoán được ngay.

— Móa ơi, té ra bạn gay là bạn gay thật! Thế nên đặt tên thú cưng là để show ân ái à? Chắc không sai đâu!!

Có lẽ người qua đường chỉ hóng trò vui, bác bỏ tin đồn thì bác bỏ tin đồn, cùng lắm không quan tâm. Thế nhưng fans Linh Hữu đều sục sôi, trước đây có cư dân mạng khen hai người đẹp đôi, còn bị nói là đừng ship nam nam nữa, bây giờ quay đầu nhìn lại, quả đúng là vả mặt.

Còn việc mọi người cảm thấy Tiêu Vinh với Lục Áp ai đẹp trai hơn, thì mỗi người có một tiêu chuẩn.



Hai đôi rái cá vuốt bé sau khi an cư lạc nghiệp ở Linh Hữu không lâu, liền đến mùa giao phối. Tuy rằng chúng mới tới đây, đổi lại là rái cá bình thường, mới thay đổi hoàn cảnh có lẽ còn không thích nghi được, vậy mà chúng nó đã chuẩn bị sinh con rồi. Rái cá có thể giao phối bốn mùa trong năm, thế nhưng chúng cũng có ý thức chọn thời gian tốt nhất, ví dụ như mùa xuân hạ tỉ lệ mang thai cao hơn, chúng xác định hoàn cảnh ở Linh Hữu rất tốt, thích hợp để sinh con, bắt đầu từ bây giờ.

Đến cả nhân viên chăn nuôi, nhóm thú y ở Linh Hữu cũng không phản ứng lại, không ngờ chúng vừa mới tới dưỡng thân thể không lâu, đã muốn sinh nở rồi. Thế nhưng hai đôi này đúng là dùng để sinh nở.

Thời kỳ động dục của rái cá vuốt bé chỉ có ba ngày ngắn ngủi, ngày thứ hai nhân viên chăn nuôi mới ý thức được tình huống thế nào, vội vã chuẩn bị sẵn sàng.

Sau đó không bao lâu kiểm tra ra, hai con rái cá vuốt bé đều thụ thai thành công, còn phải điều chỉnh thực đơn, để rái cá mang thai được hấp thu dinh dưỡng tốt hơn.

Trong đó con rái cá nhỏ tuổi lần đầu làm mẹ, là một người mới nó rất hồi hộp, so với rái cá từng làm mẹ thì dè chừng hơn, tần suất vận động càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không dám ra khỏi tổ.

Hơn nữa, nhân viên chăn nuôi không thể tới gần, nếu không rái cá mẹ sẽ tấn công mạnh mẽ.

Trước khi chúng sắp sinh, Đoàn Giai Trạch cố ý phơi một bó cỏ ngoài nắng, đây là mục thảo Linh Hữu tự trồng, sau khi phơi khô cũng rất mềm mại, mềm mà không nát.

Con rái cá làm mẹ lần đầu bụng to hơn đồng loại của mình, hơn nữa thú y cũng nghi ngờ nó mang thai bốn con trở nên, đối với rái cá lần đầu làm mẹ mà nói thì hơi khó khăn.

Đoàn Giai Trạch cũng lo lắng, ôm bó cỏ khô tới khu vực rái cá sinh hoạt. Nhân viên thấy vườn trưởng đi vào thì lau mồ hôi, nhưng vườn trưởng từng chữa bệnh cho rái cá, hình như chúng nó vẫn còn nhớ.

Rái cá mẹ vừa ăn no, đang nằm trên đá nghỉ ngơi, trông thấy Đoàn Giai Trạch xuất hiện, chúng lập tức ngước nửa người lên, cảnh giác nhìn Đoàn Giai Trạch, thế nhưng tâm tình vẫn được coi là ổn định.

Đoàn Giai Trạch rải cỏ khô, đặt trên mỏm đá cách đó không xa.

Rái cá mẹ lớn tuổi do dự một chút, bò tới, tha cỏ khô vào trong ổ của mình, lúc nó đẻ cần tới cái này.

Rái cá mẹ nhỏ tuổi nhìn thấy động tác của đồng loại, ở tại chỗ một hồi, cũng đi tới tha cỏ khô, sau khi tha xong, lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Đoàn Giai Trạch vuốt cổ rái cá, rái cá liền trở mình, đặt vuốt lên tay Đoàn Giai Trạch. Cái bụng nhô lên của chúng nó lộ ra, Đoàn Giai Trạch thăm dò đặt tay lên bụng rái cá, chúng bất an ngọ nguậy, nhưng cũng không né tránh.

Đoàn Giai Trạch kiểm tra bụng của rái cá mẹ mới, lẩm bẩm: “Có khi còn hơn năm con ấy..”

Anh từng thấy rái cá mang thai ở vườn thú khác, sau đó con rái cá kia sinh ba con non, Đoàn Giai Trạch đặt tay lên, cảm thấy cái thai này lớn hơn nhiều.

Rái cá mẹ còn không hiểu Đoàn Giai Trạch nói gì, nhưng dưới bàn tay vuốt ve nhẹ nhàng của anh, nó từ từ buông vuốt ra, lộ ra vẻ ôn thuần dễ bảo.

“Em cố lên nhé.” Hai tay Đoàn Giai Trạch ôm con rái cá mẹ, đặt nó ra bên ngoài tổ, rái cá mẹ khoan thai đi vào, nằm nhoài trên cỏ khô đánh một giấc, không bao lâu nữa, đứa con sắp chào đời của nó sẽ nằm ở đây.

Mấy ngày sau, chúng ở trong tổ, nơi mà mặt trời không chiếu tới, lúc này đã sắp tới kỳ sinh nở.

Trước khi rái cá mẹ sinh, khu vực đặt hòm sản đã được cấm tham quan, thú y đợi lệnh, Đoàn Giai Trạch cũng đi xem một chút.

Bởi vì trong lúc mang thai được ăn ngon, hoàn cảnh lại tốt, tuy rằng rái cá mẹ còn lạ lẫm, nhưng vẫn sinh rất thuận lợi, con này nối con khác, tổng cộng sinh sáu bé!

Đoàn Giai Trạch kinh ngạc, mấy bé rái cá cứ ba, bốn tiếng phải cho ăn một lần, mới đẻ lần đầu đã sinh sáu con, vượt qua số lượng trung bình, bình thường chỉ sinh hai con, dẫu vậy nuôi cũng rất khó khăn rồi. Thế nhưng may mà có đoàn đội thú y họ giúp đỡ.

Sáu con rái cá có lông tơ, thân thể nhỏ bé màu sữa trông rất non nớt, chúng nằm trên cỏ khô, còn chưa thể mở mắt.

Đoàn Giai Trạch tự mình đi vào, cân cho sáu con non, tất cả đều nặng khoảng 40 gram, thể trọng khá nhẹ. Cũng may mà chỉ cần bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, tốc độ sinh trưởng của nó rất nhanh.

Thú y ở bên cạnh nghe Đoàn Giai Trạch đọc số, thi thoảng đưa mắt nhìn rái cái mẹ nằm đó, cứ chốc chốc nó liếm láp người con non. Rái cá mẹ như cún có chủ, chỉ nhìn Đoàn Giai Trạch cân cho con non, chứ không có ý định tấn công bọn họ.

Đoàn Giai Trạch đã chuẩn bị dương chi cam lộ pha loãng, lần này đặt trong bình nước, anh vặn nắp đổ một ít ra lòng bàn tay, đưa tới bên miệng rái cá.

Rái cá lập tức cúi đầu liếm láp, khí lực bất tri bất giác khôi phục nhiều.

Chân trước của rái cá ôm lấy tay Đoàn Giai Trạch, sau khi uống cạn nước trong lòng bàn tay anh, cúi thấp đầu, rái cá mới làm mẹ thế mà đặt đầu trên lòng bàn tay Đoàn Giai Trạch ngủ say, chẳng thèm ngó ngàng tới con mình.

Đoàn Giai Trạch ngạc nhiên trong thoáng chốc, muốn rút tay về, nhưng vuốt rái cá mẹ ôm chặt lấy cánh tay Đoàn Giai Trạch, lúc này cả người bám lấy tay anh.

Thú y: “…Nó còn chưa cho con ăn sữa mà!!”

“Suỵt, nó không có kinh nghiệm.” Đoàn Giai Trạch dịch người rái cá mẹ, sau đó cẩn thận đặt con non xuống dưới bụng nó, con non còn nhắm mắt đã tự tìm đầu v*.

Cùng lúc đó, Tiểu Tô đứng cách xa một chút cũng điều chỉnh ống kính, chụp lại cảnh rái cá ôm cánh tay Đoàn Giai Trạch, ngủ trong lòng bàn tay anh. Rái cá mẹ cực kỳ tin tưởng con người bên cạnh, an tâm ngủ trong tay anh, đến con non cũng giao cho anh.

Đoàn Giai Trạch thay phiên đổi vị trí cho con non, để chúng nó uống sữa mẹ, sau đó lại bảo thú y lấy ít bông, bản thân mình tranh thủ lúc thú y đi lấy đồ, lấy bình sữa nhỏ dự phòng ra, trong đó pha chút dương chi cam lộ. Nói là bình sữa nhỏ, thực ra trông giống lọ thuốc nhỏ mắt hơn, độ lớn vừa vặn với bé rái cá.

Đoàn Giai Trạch đặt bình sữa vào miệng con non, cho mỗi con ăn một ngụm.

Động tác của mấy bé rái cá rất giống mẹ, sau khi ăn dương chi cam lộ còn vui hơn cả mẹ, duỗi vuốt bé xíu ra ôm lấy ngón tay Đoàn Giai Trạch, không chịu buông ra.

Thế nhưng sức chúng không lớn bằng mẹ, cái vuốt lập tức bị Đoàn Giai Trạch đẩy ra, chúng còn chưa mở mắt, nhưng cái mũi cái miệng dẩu lên, bò về phía Đoàn Giai Trạch.

Đoàn Giai Trạch dở khóc dở cười, nhiều con như vậy anh không đối phó được, vội vã gọi nhân viên chăn nuôi tới.

Đoàn Giai Trạch vẫn bế rái cá mẹ, mãi đến khi nó ngủ đẫy giấc dậy chăm sóc con mình, lúc này mới yên ắng lại, anh vân vê đôi tai tròn của nó, “Được rồi, ráng làm một người mẹ tốt đi.”

Rái cá mẹ mở đôi mắt đen và tròn xoe nhìn chòng chọc Đoàn Giai Trạch, lại cọ vào lòng bàn tay anh.

Đối với rái cá mẹ lần đầu tiên sinh con mà nói, sáu con rái cái đúng là gây áp lực rất lớn, cũng may có nhân viên chăn nuôi ở bên cạnh hỗ trợ, còn cung cấp đầy đủ dinh dưỡng.

Bởi vì chăm sóc thời kỳ cho con bú, tuy rằng không nuôi từ nhỏ tới lớn, nhưng quan hệ của bầy rái cá với nhân viên chăn nuôi cũng khăng khít hơn, bầy rái cá con lại khỏi phải nói. Thực ra quan hệ của rái cá với con người, vẫn dễ chuyển biến tốt.

Đợi đến lần thứ hai Đoàn Giai Trạch tới thăm, rái cá mẹ đã có thể để mặc nhân viên chăn nuôi bế rái cá con đi cân.

Bộ lông của rái cá con rất dài, từ màu trắng sữa đã ngả sang màu xám khói, bộ lông bóng loáng không dính nước, tiếng kêu non nớt, kéo dài âm cuối, cái miệng vẫn màu phấn hồng.

Bởi vì có sáu con non, nên sữa của rái cá mẹ không đủ để cho từng con non ăn, bởi vậy nên các nhân viên chăn nuôi còn pha sữa tươi, lúc này cho bé rái cá ăn. Đổ ngược bình sữa, bé rái cá sẽ ôm bình, há miệng mút vào, giống như ngày hôm đó uống dương chi cam lộ vậy.

Thế nhưng một lần không thể cho toàn bộ rái cá ăn, những bé rái cá tạm thời không được ăn bò tới bò lui, ngậm lấy đuôi anh chị em mình lót dạ.

“Để tôi tới xem.” Đoàn Giai Trạch nhìn mà cảm thấy thú vị, nhận lấy bình sữa.

Bầy rái cá mới được sinh không bao lâu, tỉ lệ đầu và thân đáng lí là 1:3 hầu như thành 1:2, cái đầu rất lớn, như hình chibi, Hơn nữa từ đầu tới chân tròn vo, nhắm mắt lại cắn núm vú cao su, cái miệng mím lại.

Nhân viên chăn nuôi ở bên cạnh nói: “Vườn trưởng à, em thấy anh rất thích chúng, hơn nữa còn chăm con non rất khéo.”

Đoàn Giai Trạch cũng dịu dàng quay đầu lại: “Đúng vậy, lớn lên bán được khối tiền.”

Nhân viên chăn nuôi sợ hãi trong nháy mắt, nghiêng đầu nhìn Đoàn Giai Trạch: “???!!”

Đoàn Giai Trạch thấy cô nhìn mình như nhìn thấy ma, buồn cười bảo: “Đừng nhìn tôi như vậy, chỉ đùa một chút thôi, con non đại biểu cho hi vọng sống mới.”

Từ lúc động vật sinh ra tới khi lớn lên, trải qua giai đoạn yếu đuối, từ mẹ chúng khó sinh cho tới con chết yểu, bị bỏ nuôi, đều rất nguy hiểm. Mới đầu Linh Hữu chỉ là vườn thú không chuyên, chỉ có một người chuyên nghiệp, ngay cả ấp trứng cánh cụt hoàng đế cũng do Đoàn Giai Trạch ra mặt, sau đó anh cũng thường xuyên phụ giúp.

Thế nhưng nuôi lâu, đương nhiên cũng có cảm xúc.

Nhân viên chăn nuôi thở phào nhẹ nhõm, “..Thế còn được, dạo gần đây du khách thường xuyên hỏi, khi nào mới có thể thấy rái cá con.”

Tiểu Tô chụp hình ảnh rái cá mẹ sau khi sinh ở bên kia, và một vài bức ảnh nhân viên chăn nuôi chăm sóc con non đăng lên fanpage, rất được chú ý, cảm thấy rái cá rất gần gũi với con người, bé rái cá trông rất giống hải cẩu, nhất là khi còn nhỏ, rất đáng yêu.

Có thể an tâm xây tổ sinh con như vậy, cũng một bước chứng minh họ bố trí hoàn cảnh rất tốt.

“Đợi đến khi rái cá mẹ chịu đưa con ra ngoài, nó dạy con nó bơi.” Đoàn Giai Trạch nói, mỗi ngày bọn họ đều có thể nhìn thấy bé rái cá, đương nhiên không vội.

Đoàn Giai Trạch còn muốn đi xem rái cá mẹ khác, nó cũng sinh ra hai bé rái cá, nó rất có kinh nghiệm, lại chỉ nuôi hai con, nên ung dung hơn nhiều. Thế nhưng lúc này Đoàn Giai Trạch nhận được điện thoại của Tiểu Thanh, nói với anh là đã đến lúc rồi.

“Được rồi. Tôi qua ngay đây.” Đoàn Giai Trạch tạm biệt, đi thay đồ.

Mấy tháng thấm thoát trôi qua, đã đến lúc chị Bảo Châu phải quay về rồi, Bồ Tát đang bế quan, cô ấy không thể đi quá lâu.

Bảo Châu đã nói ngày về với Đoàn Giai Trạch từ trước, anh đã hẹn hôm nay tiễn cô đi.



Không nỡ để Bảo Châu đi nhất, ngoài Đoàn Giai Trạch ra có lẽ là những hòa thượng kia, bọn họ nghe nói Bảo Châu phải đi, còn tưởng là đi tu hành khắp nơi, không biết bao giờ mới có thể gặp lại.

Pháp sư Bảo Châu không chỉ có tu vi tinh thâm, mà đối xử vô cùng kiên trì khiêm tốn với họ, đã nhận được sự kính mến từ đáy lòng của mọi người.

Một hòa thượng còn hết sức thương tâm nói: “Pháp sư à, hay là tôi đưa di động của mình cho người, như vậy sau này còn có thể liên lạc..”

Nếu như vậy, có thể gửi wechat lĩnh giáo thì tốt quá.

Bảo Châu thấy buồn cười, nhưng vẫn nhã nhặn giải thích: “Chỗ tôi muốn tới không có tín hiệu, thôi bỏ đi.”

Các hòa thượng lập tức nghĩ, đây hẳn là muốn tới nơi vắng vẻ hoằng pháp, lại càng nổi lòng tôn kính.

Đối với Bảo Châu và những động vật phái tới khác mà nói, mấy chục năm chỉ như thoáng qua, cũng không cần phải đặc biệt tiễn đưa. Lúc này Đoàn Giai Trạch vô cùng lưu luyến, ngoài việc Đoàn Giai Trạch có chút không nỡ xa rời ra, cũng cố ý thể hiện trước mặt các hòa thượng, tránh cho họ cảm thấy kỳ quái.

“Được rồi, mọi người à, tôi đưa chị ấy đi đây.” Đoàn Giai Trạch cất tiếng, gọi Bảo Châu lên xe.

“Chị à, chị ở đây cũng không ra ngoài chơi mấy, trước khi đi, em dẫn chị ra quảng trường dạo một vòng nhé, chị xem mua đồ kỷ niệm cũng hay.” Đoàn Giai Trạch nói.

Bảo Châu phải đi, thực ra đi tới đâu cũng được.

Bảo Châu cười nói: “Em dẫn chị đi tới bên bờ Đông Hải xem là được rồi.”

“Không sao, ở bên cạnh biển cũng có phố mua sắm.” Đoàn Giai Trạch nở nụ cười, dẫn Bảo Châu đi xuyên qua phố xá sầm uất, tới bên bờ Đông Hải.

Bên bờ có một mỏm đá lớn, trên đó khắc chữ Đông Hải, Bảo Châu giẫm lên.

“Giai Trạch à, chị phải về đây, nói với em câu cuối này. Tuy rằng lãnh hải của em không còn nữa, nhân gian cũng không thờ phụng em, nhưng em phải có khí phách này.” Bảo Châu nhìn từ trên cao xuống, chỉ vào trước mặt, nói rằng, “Em ở nhân gian, dù là Đông Hải, hay là sinh linh ở Đông Hải, em vẫn phải quản thúc, chăm sóc, để nơi này ngày một phồn vinh hơn.”

Đoàn Giai Trạch lấy tay che ánh mặt trời, đáp lời: “Vâng ạ vâng ạ!”

“Ầy, mỹ nữ kia, xuống đi, không ngã đấy!” Xa xa có một giọng nói vang lên.

Đoàn Giai Trạch quay đầu nhìn lại, là một người đàn ông mặc đồng phục, vội vã đáp, “Xin lỗi, thật ngại quá!”

Anh đưa tay đỡ lấy Bảo Châu, nói rằng: “Chị à, xuống đi, bảo vệ tới rồi, hình như không được trèo lên đây.”

Bảo Châu: “……….”

Bảo Châu đỡ tay Đoàn Giai Trạch nhảy từ trên mỏm đá xuống, thở dài thườn thượt.

Đoàn Giai Trạch cũng ngượng ngùng: “Hì hì, em vẫn không quen cảm thấy tất cả đều là nhà mình.”

Bảo Châu cũng biết dù sao Đoàn Giai Trạch lấy thân phận con người sống hơn hai mươi năm, cũng chỉ mới học hỏi được mấy tháng, vẫn thiên về thân phận con người hơn, bởi vậy nên thở dài xong cũng không nói gì, chỉ vỗ vai Đoàn Giai Trạch, “Nhớ đấy, em phải có cảm giác trách nhiệm.”

Đoàn Giai Trạch biết vậy nên càng áp lực hơn, “Em.. em sẽ cố gắng, thế nhưng em cảm thấy lãnh đạo thành phố chúng ta làm rất tốt, không có gì phải bổ sung..”

Tuy rằng anh vẫn ảo tưởng mình có thể làm những việc có tiền đồ hơn, nhưng giấc mơ không lớn đến mức ấy.

Bảo Châu: “……”

Đoàn Giai Trạch: “Phương diện phi nhân loại nhân gian chúng em có mấy đạo quán khá là bá đạo, mỗi ngày họ đều phái người tuần tra, thi thoảng chúng em có thể giúp đỡ.”

Bảo Châu bật cười lắc đầu, “Thôi bỏ đi, coi như chị chưa nói gì, em vẫn còn nhỏ.”

Mặc dù là rồng, nhưng vẫn là rồng con thôi.

“Em dẫn chị đi dạo nhé.” Đoàn Giai Trạch nghe vậy, cũng vui vẻ chuyển đề tài.

Xung quanh rất phồn hoa, hơn nữa nơi đây gần sông biển, đi được hai vòng, Đoàn Giai Trạch liền trông thấy đạo sĩ Lâm Thủy quán vừa nhắc tới. Đạo sĩ ở trong đám đông và Đoàn Giai Trạch nhìn nhau, lập tức nhận ra Đoàn Giai Trạch, rụt cổ lại, tới đây hành lễ, “…Vườn trưởng Đoàn.”

“Ôi, tiểu đạo trưởng à.” Đoàn Giai Trạch cũng không biết tên tiểu đạo sĩ này, chỉ gọi là đạo trưởng, anh nhớ ra điều gì đó, nói rằng, “Phải rồi, tôi đang muốn tìm mọi người đây.”

Đạo sĩ trẻ tuổi mở to mắt, lộ vẻ kinh hoàng, không biết phải trả lời thế nào.

“Chị cũng phải đi đây.” Bảo Châu khẽ mỉm cười nói.

Đoàn Giai Trạch nhìn Bảo Châu một chút, “Để em tiễn chị Bảo Châu đi.”

Đây là khu vực sầm uất, bởi vậy nên hai người ăn ý đi về phía bờ biển, tiểu đạo sĩ không biết làm sao nhìn hai bên một chút, nói rằng bọn họ tìm mình có việc, vội vã đi theo sau Đoàn Giai Trạch.

Bên bờ biển có rất nhiều người đang nô đùa, bọn họ đi tới nơi cao hơn một chút, Đoàn Giai Trạch bảo đạo sĩ đứng ở đằng xa, cùng Bảo Châu tới bên bờ.

“Chị đi đây, đợi em công đức viên mãn, sau khi trở về, lại tới thăm em.” Bảo Châu nói hai câu với Đoàn Giai Trạch, hết sức tiêu sái nhảy xuống nước.

Du khách đông đảo, không ai phát hiện ra sau khi mỹ nữ nhảy xuống thì không đi lên nữa.

Mà Đoàn Giai Trạch nhìn Bảo Châu hạ thủy rồi, cũng xoay người trở về.

Lúc đi tới bên người đạo sĩ, cậu ta còn duỗi dài cổ ra, có lẽ muốn xem sao vị nữ sĩ kia chưa lên.

“Đừng xem, chị ấy sẽ không lên đâu.” Đoàn Giai Trạch lay người tiểu đạo sĩ, dẫn cậu ta đi.

Đạo sĩ: “……..”

“Đạo quán của mọi người có group wechat không?” Đoàn Giai Trạch hỏi.

Đạo sĩ yếu ớt cúi đầu, “Có mấy cái ạ.”

Trước đó Đoàn Giai Trạch đã nghĩ, cũng nên hồi báo các đạo trưởng Lâm Thủy quán, bọn họ thật sự đã giúp anh rất nhiều. Bởi vậy nên anh cũng thương lượng với các động vật phái tới vấn đề này, thế nhưng những người này không dễ nói chuyện như Bảo Châu.

Tới học, được thôi, nhưng cũng không thể không có ngưỡng cửa, nếu không thì có vẻ rẻ rúng, rất mất mặt. Hơn nữa, đây cũng coi như là điểm khác biệt giữa hai tôn giáo.

Chuyện như vậy phải xem duyên phận, bởi vậy nên Đoàn Giai Trạch nói với đạo sĩ: “Nào, cậu gửi tin nhắn vào trong group, nói là tổ chức đoàn thể tới Linh Hữu xem biểu diễn, đi hỏi thăm. Mấy người tới, bây giờ.. à không, hai giờ chiều tập hợp.”

Vẻ mặt đạo sĩ nhất thời trở nên phức tạp, “Biểu diễn?”

Tuy rằng chủ nhiệm Chu không công bố, nhưng tới Linh Hữu rất dễ dàng nhìn thấy nhóm người của Phật môn, điều này đã đủ để đệ tử bọn họ suy đoán.

Đoàn Giai Trạch gật đầu: “Đúng vậy, xem biểu diễn, địa điểm ở phòng hội nghị khách sạn Linh Hữu.”

Đạo sĩ cũng không dám hỏi vì sao Đoàn Giai Trạch không tới tìm chủ nhiệm, cậu ta lấy điện thoại ra, nhập nội dung Đoàn Giai Trạch nói vào, nhưng không gửi đi luôn, mà yếu ớt hỏi: “Có thể hỏi một chút, là biểu diễn gì không ạ?”

“Biểu diễn gì á?” Đoàn Giai Trạch sửng sốt một chút, “Cậu cứ nói là ca hát đi, miễn phí!”

Đạo sĩ lập tức gửi tin nhắn đi.

Trong group có nhiều người, lập tức có rất nhiều người hỏi tài khoản này ở đâu ra.

Mọi người đều biết, không được tùy tiện tới đơn vị hảo hữu bán vé chung với họ, dù có muốn xem biểu diễn miễn phí, cũng không thể tới đây. Chẳng lẽ vị sư đệ này mất trí rồi, nói cái gì cơ chứ?

Đạo sĩ lặng lẽ gõ chữ: Vườn trưởng Đoàn của Linh Hữu mời, bảo tôi gọi ở đây.

Những dấu chấm hỏi liên tiếp đã biến thành im lặng tuyệt đối, nhìn kỹ, Chu Tâm Đường cũng trả lời, “………….”

Một lúc sau, Chu Tâm Đường mới gửi tin nhắn ở trong đó: Nếu vườn trưởng Đoàn đã mời, những người không có việc tự nguyện tới xem đi.

Một lúc sau lại nhắn thêm một câu: …Đừng đi hết.

Đoàn Giai Trạch ở bên cạnh nhìn thấy tất cả, anh điềm nhiên nói: “Cậu lên xe tôi đi, tôi đưa cậu qua trước.”



Đến buổi chiều, Lâm Thủy quán có tổng cộng hơn ba mươi người tới, so với tổng số người của họ, thực sự không nhiều lắm. Đoàn Giai Trạch chưa từng tu luyện, bởi vậy nên không biết những người này tu vi thế nào. Thế nhưng cũng mặc kệ, với thầy giáo ngày hôm nay mà nói chẳng ai lọt vào mắt xanh cả.

Trong ba mươi người này còn có một người quen, ấy là Giang Vô Thủy.

Có lẽ Giang mập bị dặn tới đây xem tình hình, ông ta có vai vế cao nhất ở đây, lúc này nhiệt tình không thất lễ lịch sự mỉm cười chào hỏi Đoàn Giai Trạch, “Vườn trưởng Đoàn, đa tạ anh đã mời, nhưng khán giả còn chưa tới đông đủ thì phải?”

Nói là chưa tới đủ, thực ra trong phòng chỉ có đạo sĩ Lâm Thủy quán của họ, mà lúc này đã tới thời gian hẹn trước.

“Bởi vì tôi chỉ mời mọi người thôi, hôm nay cũng không phải tới để biểu diễn, mà để học.” Đoàn Giai Trạch nghiêm túc nói.

Giang Vô Thủy nhất thời sững ra, không biết Đoàn Giai Trạch có ý gì. Học á, bọn họ học gì chứ?

Đoàn Giai Trạch gọi một tiếng, Lục Áp từ ngoài cửa đi vào, tiện tay đóng cửa lớn lại. Hôm nay anh mời Lục Áp, cũng không tiện mời người khác, tuy rằng Lục Áp không phải thầy giáo giỏi nhất, nhưng hắn không phục, còn ai tu vi cao hơn hắn nữa? Chí ít tiết một phải do Lục Áp dạy.

Lục Áp xuất thân Huyền môn, lại từng tới Phật môn, không chỉ lợi hại, còn toàn tài. Tới hỗ trợ cho bạn trai, không thể đổ trách nhiệm cho người khác, trong tay còn mang theo giáo án trông rất là ra dáng.

…Cư sĩ Lục??

Giang Vô Thủy vừa nhìn thấy Lục Áp, đôi chân mềm nhũn, mắt tối sầm lại, suýt chút nữa bởi vì mập và sợ hãi mà quỳ gối.

Đoàn Giai Trạch: “Đây chính là thầy giáo dạy ngày hôm nay, anh ấy muốn dạy mọi người một khóa tu hành.”

Giang Vô Thủy không rõ chân tướng ôm ngực, sắc mặt trắng bệch.

Trời ơi, để cư sĩ Lục dạy học, là sao đây??

Hay là nói, rốt cuộc họ đã phạm sai lầm gì, muốn độ hóa bọn họ tới Phật môn?!!!

Đọc truyện chữ Full