*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Phi Sơn đại nhân, có muốn cùng Vu Tượng đại nhân tạo ra một đứa trẻ mang huyết mạch của cả hai người không?”
Vệ Bát lấy bí mật chỉ có rất ít người biết đến làm cái giá để khẩn cầu Nghiêm Mặc, xin hắn sau khi chết có thể hợp táng mình với Xà Đảm.
Nghiêm Mặc không cần đồng ý với điều kiện của Vệ Bát cũng có thể lấy được đáp án mình muốn, nhưng khi hắn nhìn vào mắt Vệ Bát, cuối cùng hắn vẫn đáp ứng.
Nguyên Chiến nói với Nghiêm Mặc, lúc Vệ Bát thấy hắn xuất hiện đã nở nụ cười, không cho bất cứ kẻ nào tấn công hắn, cũng không sử dụng năng lực gì nguyền rủa hắn, mà nói: “Tôi biết thân phận tôi sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác vạch trần, ngay cả mười hai tư tế cũng có không ít người biết tôi là giả, nhưng bọn họ có mục đích khác và sợ lực lượng tôi nắm trong tay nên mới không vạch trần tôi. Tôi vẫn luôn chờ người nọ đến nói cho tôi biết, bảo tôi đi làm chuyện kia, hoặc có người tới giết tôi trước, có đôi khi tôi nghĩ nếu người tới giết tôi trước cũng tốt, như vậy ít nhất tôi sẽ không bị tra tấn trong lương tâm nữa.”
“Cậu biết tôi là ai?” Nguyên Chiến hỏi cậu, lúc này hắn không cải trang thành người khác.
Vệ Bát gật đầu: “Tôi đã gặp anh nhiều lần, chỉ là anh chưa từng chú ý tới tôi.”
Nói tới đây, Vệ Bát cười tự giễu: “Người giống như tôi thì có ai mà để ý? Có lẽ trong mắt người nọ, tôi cũng không tính là người.”
Nguyên Chiến trầm mặc, hắn muốn hỏi đối phương ‘người nọ’ là ai, nhưng hắn nghĩ có lẽ hắn biết là ai rồi.
Vệ Bát lại cười nói: “Chúng tôi vẫn luôn chú ý để tin tức của Cửu Nguyên và các anh, cũng biết anh và vị Mặc vu kia rất có thể đã lên tới cấp mười, thậm chí còn vượt qua cấp mười. Các chiến sĩ và vu giả đều không phải là đối thủ của các anh.”
Nguyên Chiến phát hiện mình thế mà không chán ghét người này, tuy bây giờ đối phương còn đeo cái mặt của Khuê Mạt: “Các người biết, vậy các người không chuẩn bị à?”
“Có chứ.” Vệ Bát thành thật nói, cậu chỉ chỉ căn phòng: “Nơi này, khắp chốn đều là cốt khí có thể gây nổ mạnh tức thì đã được giấu kín, chỗ tôi còn có một cái cốt khí cấp mười có tác dụng nguyền rủa, nghe nói là một trong những chí bảo của tộc Luyện Cốt, và cũng là bảo vật trân quý nhất mà Đại Tư Tế tộc Hữu Giác giao cho người nọ. Nhưng cuối cùng anh ấy lại cho tôi… tuy anh ấy nói Cửu Nguyên có Chú Vu, dù anh ấy mang nó theo thì cũng không có bao nhiêu tác dụng, còn bị Chú Vu phát hiện, nếu mang theo thì hành động sẽ thuận lợi hơn, nhưng mà anh ấy lại cho tôi.”
Nghiêm Mặc nghe đến đó thì nhịn không được hỏi: “Cậu ta không dùng cái cốt khí nguyền rủa cấp mười đó à?”
Nguyên Chiến lắc đầu: “Cậu ta không phải người sợ chết, nếu cậu ta dùng chính sinh mệnh mình và toàn bộ năng lượng để nguyền rủa tôi, thì dù tôi có thể thoát chết cũng sẽ không thoải mái gì, nhưng cậu ta lại không làm gì cả. Chỉ hỏi tôi, Xà Đảm đã chết hay chưa.”
“Cậu ta biết Lê tiên sinh chính là Xà Đảm?” Nghiêm Mặc cảm thấy kỳ lạ, cái loại người như Xà Đảm sao lại nói thân phận của mình ở Cửu Nguyên cho một… hộ vệ?
“Không, cậu ta không biết.” Nguyên Chiến đưa ra đáp án: “Cậu ta nói một vài anh em của cậu ta cũng gia nhập Cửu Nguyên, những người này không phải gian tế, nhưng nếu cậu ta dùng thân phận quá khứ hỏi thăm người Cửu Nguyên một chút thì bọn họ sẽ không giấu diếm gì cậu ta, cho nên cậu ta biết chuyện thẩm phán công khai ngày đó, biết Lê tiên sinh bị bắt, và biết Lê tiên sinh chính là Xà Đảm. Tôi cảm thấy… có lẽ sau khi cậu ta biết Xà Đảm bị bắt, chắc là không muốn sống nữa.”
Nghiêm Mặc thở dài một tiếng: “Cậu ta cứ vậy mà bó tay chịu trói?”
“Cậu ta vốn đã không tính bán mạng cho tộc Hữu Giác, cậu ta chỉ bán mạng vì Xà Đảm thôi, mà Xà Đảm thì lại vì Hồ Liên.” Nếu là trước đây, khi Nguyên Chiến nghe nói đường đường một tên đàn ông lại cư xử như thiếu nữ thâm tình như vậy, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng được và phản cảm, nhưng bây giờ… có lẽ chỉ những ai cũng có người để khắc ghi vào trong xương cốt, để dung nhập vào trong linh hồn mới hiểu được thứ tình cảm nguyện ý vì đối phương mà trả giá hết thảy, thậm chí còn không tiếc mà làm ra những việc trái lương tâm, đó là thứ tình cảm khiến người ta si mê tới nhường nào.
Nghĩ đến việc Xà Đảm sau khi biết Hồ Liên chết đã tuyệt vọng, hỏng mất và một lòng muốn chết như thế nào, lại nghĩ đến Vệ Bát cũng có ánh mắt giống vậy, trong lòng Nghiêm Mặc thật khó chịu. Hắn vốn cũng là người không tin vào tình cảm, càng không tin vào tình yêu, thế nhưng…
Nghiêm Mặc ngửa đầu nhìn người thanh niên cao lớn trước mặt, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn.
Người thanh niên này đang cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt kia dịu dàng đến vậy, tín nhiệm đến vậy, còn có thứ cảm xúc không muốn xa rời khó miêu tả luôn quấn quanh đáy mắt.
Tên gia súc này thật sự không thể nói là đẹp trai, trên mặt có hình xăm, còn có vết sẹo hình đao, ánh mắt âm hiểm độc ác như rắn, khi xụ mặt còn có thể dọa tụi con nít khóc, nhưng chính người như vậy đã đi vào lòng hắn, thậm chí còn giao hòa với linh hồn hắn, từ nay về sau không cách nào tách ra được nữa.
“Sống thật tốt, chúng ta cùng sống cho thật tốt.”
“Ừ.”
Bóng dáng hai người chậm rãi gần lại, rồi giữa bọn họ không còn bất kỳ khoảng cách nào nữa, bọn họ chỉ đơn giản ôm lấy nhau, cảm nhận hơi ấm của đối phương.
Vệ Bát không chọn cách đồng quy vu tận, cậu ta giao cốt khí nguyền rủa cấp mười ra, giao tất cả thế lực Hữu Giác Nhân mà cậu nắm trên tay ra, cuối cùng còn nói ra bí mật mà Xà Đảm xem đó là chỗ dựa và uy hiếp, chỉ cầu được hợp táng cùng Xà Đảm. Vệ Bát sống và lớn lên ở Thổ Thành, cũng là một chiến sĩ khống chế đất, sùng bái Đại Địa Chi Thần, nên quan tâm tới việc sau khi chết được yên mồ. Bây giờ, niềm hạnh phúc lớn nhất mà cậu ta khát cầu là được cùng người mình yêu trở về vòng tay của Đại Địa Chi Thần —— hồn không thể gắn kết nhưng chỉ cần thi cốt nằm cùng nhau là được.
Nguyên Chiến tốn một đêm bắt hết các chiến sĩ và vu giả Vô Giác quy phục Hữu Giác Nhân dưới tay Vệ Bát mà cậu ta không cách nào khống chế, mặc dù có vài tên chạy thoát, nhưng cũng không gây ảnh hưởng gì đến đại cục, cuối cùng Hữu Giác Nhân là một thế lực chỉ còn trong quá khứ trên đông đại lục.
“Những người đó để tới cuộc tụ hội rồi giải quyết, miễn cho đám người không hiểu rõ sự tình bảo Cửu Nguyên chúng ta thêu dệt tội danh bừa bãi.” Nghiêm Mặc cũng không muốn để các thế lực Thượng Thành tìm ra lý do liên hợp nhau mà đối phó với Cửu Nguyên. Tuy hắn và Nguyên Chiến bây giờ không sợ bất cứ một thế lực nào trên đông đại lục, nhưng thực lực chỉnh thể của Cửu Nguyên vẫn còn trong giai đoạn trưởng thành, nói đến cùng, Cửu Nguyên vẫn là một thế lực trẻ, chỉ mới thành lập được chín năm.
Các cao thủ chỉ bị kinh sợ nhất thời, lực lượng tập thể hùng hậu mới là nền móng để một văn minh được thành lập và phát triển.
“Tôi không muốn giết cậu ta.” Nguyên Chiến bỗng nhiên nói.
Nghiêm Mặc ngẩng đầu, cười: “Thật hiếm có nha, anh mà cũng không muốn giết người.”
“Em nói cứ như tôi là sát thần không bằng, từ lúc tôi ở bên em có bao giờ giết người nữa đâu.” Nguyên Chiến hừ hừ.
Nghiêm Mặc yên lặng cười, cười mà ngực rung rung, lười phản bác hắn: “Được rồi, anh không muốn giết thì không giết. Vệ Bát… khi Tư Thản khảo vấn linh hồn Xà Đảm, bởi vì biển hồn của Xà Đảm khá mạnh và hắn rất cứng đầu, Tư Thản vì để lấy được nội dung chính xác nhất đã trực tiếp phá hủy biển hồn của hắn, Xà Đảm bây giờ ngơ ngơ ngác ngác, não bị tổn thương nên biến thành một tên ngốc rồi.”
“Tên ngốc?”
“Não hắn hỏng, sức mạnh linh hồn cũng không còn. Về sau ngoại trừ ăn uống tiêu tiểu ngủ nghỉ, thì không biết làm cái gì khác nữa.”
“Cho nên?”
“Cho nên để anh được làm người tốt đến cùng nè, anh đi nói với Vệ Bát, cho cậu ta tới Cửu Nguyên, sẽ có người mang Xà Đảm ra cho cậu ta, rồi cậu ta dẫn Xà Đảm đi, muốn đi đâu cũng được.”
“Em không sợ Xà Đảm có khả năng khôi phục à?”
Nghiêm Mặc bóp bóp má hắn: “Anh cảm thấy tôi sẽ sợ sao?”
Nguyên Chiến nghĩ nghĩ, cười. Nếu Nghiêm Mặc dám thả người liệu sẽ không chuẩn bị tốt phía sau? Sau này Xà Đảm dù có thể khôi phục hay không, nếu hắn và Vệ Bát có thể sống an ổn như vậy một đời, thì sẽ không có ai đến hỏi tội, nhưng nếu bọn họ có dị động gì, hắn sẽ không có lý do bỏ qua cho hai người này lần nữa.
“Có điều, có Vệ Bát, Xà Đảm dù khôi phục lại được thì chỉ sợ sẽ không có cơ hội làm mưa làm gió nữa đâu.” Nguyên Chiến nghĩ đến Vệ Bát, đoán.
Sáng sớm hôm sau, hai người đích thân đưa Vệ Bát ra khỏi thành.
Vệ Bát đứng trên bờ cát, ngây ra một lúc lâu. Thả cậu đi? Không giết cậu ư? Vì sao?
“Các anh không cần làm vậy, tất cả những gì tôi biết đều đã nói, dù các anh có phái người đi theo tôi thì cũng chỉ lãng phí thời gian thôi.” Vệ Bát đã không thiết sống nữa, dù có thả cậu rời đi, cậu cũng không còn ý chí để sống tiếp, rồi sẽ chết trong sa mạc.
Nghiêm Mặc chọc chọc Nguyên Chiến, Nguyên Chiến mở miệng: “Đến Cửu Nguyên đi, tìm một nữ chiến sĩ tên Sa Lang ở cửa thành tây, khi cậu gặp chị ta, đưa cái này cho chị ta.”
Nguyên Chiến ném cho Vệ Bát một quân bài: “Chị ta sẽ giao tên sắp chết kia cho cậu, tên đó bây giờ chỉ là một thằng ngốc, đã quên hết tất cả trong quá khứ, không có bất cứ năng lực gì, nếu không có ai chăm sóc cho, hắn chỉ có nước chết, nếu cậu nguyện ý thì dẫn hắn đi, muốn đi đâu cũng được, ở lại Cửu Nguyên sống cũng được.”
Vệ Bát không kịp phản ứng, qua một hồi lâu, nước mắt bỗng nhiên trào ra.
Nguyên Chiến nói xong thì ôm lấy Nghiêm Mặc rời đi.
Hai người đi rất nhanh, chỉ trong thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.
“Phịch!” Vệ Bát lệ rơi đầy mặt, quỳ một gối trên đất, một tay đặt ở ngực trái, một tay siết chặt, cúi đầu thật sâu theo hướng mà hai người rời đi.
Ở chợ thành tây, Nghiêm Mặc đang luyện chế món vu khí sinh vật thứ hai, rất tập trung và nhiệt tình.
Nguyên Chiến không muốn rời khỏi tư tế của mình, liền giúp hắn làm mấy chuyện vụn vặt như nghiền nát một vài loại xương thành bột, rồi bào chế thảo dược.
Cửu Phong không chịu ra ngoài chơi với những người khác, mà ở lại ôm bạn nhỏ Vu Quả mềm mụp chọt tới chọt lui. Vu Quả chu cái miệng nhỏ, bắt được chỗ nào liền cắn chỗ đó.
Tô Môn cũng ở lại, nó tựa như một người anh cả có trách nhiệm, vừa cùng Nguyên Chiến học cách bào chế thảo dược, vừa nghiêm túc trông coi hai đứa nhỏ, thấy tụi nó làm ầm ĩ rồi khát nước đói bụng, liền đút cho tụi nó chút nước và thức ăn.
Nghiêm Mặc phân tâm để ý đến cả hai, khi nghe Nguyên Chiến giải thích cho Tô Môn có gì sai hoặc nói khá mơ hồ thì sẽ xen mồm nhắc nhở hai câu, Nguyên Chiến và Tô Môn liền nhớ kỹ.
Hàng bày ở đằng kia, thỉnh thoảng sẽ có người đi qua hỏi han giá cả một chút, đại đa số đều dùng hàng đổi hàng, nếu có người mà Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến thấy thuận mắt, thì sẽ không so đo vấn đề đồng giá.
Tỷ như một bộ lạc vận chuyển một đống quả trông như dưa hấu tới sa mạc bán, vì ba đứa nhỏ muốn ăn loại dưa da xanh ruột đỏ này, mà Nghiêm Mặc cũng rất hoài niệm hương vị đó, nên dùng hai bao tải muối đỏ to đùng đổi xe dưa của đối phương.
Lúc đối phương nhận được hai bao tải muối đỏ, vẻ mặt muốn có bao nhiêu mơ màng liền có bấy nhiêu mơ màng, hệt như nằm mơ vậy. Đây là muối đó, còn là muối tinh, còn là muối máu trong truyền thuyết, lại không phải hai bọc nhỏ, mà là hai cái bao tải to đùng!
Nhiều muối tinh như vậy đủ cho cả bộ lạc bọn họ dùng trong một năm có thừa.
Đương nhiên cũng có kẻ tham lam muốn chiếm lợi, thấy có người dùng một xe dưa và trái cây không đáng bao nhiêu tiền đã đổi được hai bao tải muối máu có giá trị cực cao, còn tưởng chủ nhân của đám muối máu đó là bọn ngốc, liền lấy một sọt dưa mật qua muốn trao đổi lượng lớn muối đỏ.
Trước kia ở bộ lạc Nguyên Tế, dưa mật rất quý, nhưng mấy năm nay Nguyên Chiến đi theo Nghiêm Mặc chạy khắp nơi, có hoa quả ngon nào chưa từng ăn? Tầm mắt đã sớm không còn thiển cận như trước. Hiện giờ có đứa chỉ lấy mấy trái mật dưa tới mà đã muốn trao đổi một lượng lớn muối đỏ, còn phải xem xem bọn hắn có chịu hay không đã!
Nghiêm Mặc chịu dùng nhiều muối đỏ để đổi dưa hấu, ngoại trừ vì bọn nhỏ muốn ăn, còn là vì lúc người của bộ lạc kia tới xem hàng, thấy chỗ hắn có ba đứa nhỏ, liền cầm một ít quả khô ra cho ba đứa ăn vặt, khi ba đứa nhỏ thòm thèm nhìn dưa hấu của bọn họ, người nọ cũng không chút do dự mà lấy một quả dưa to từ trong cái sọt ra, cắt phần chia hết cho bọn Nghiêm Mặc mà không chừa lại cho mình chút nào.
Nghiêm Mặc muốn đưa cốt tệ cho anh ta, nhưng anh ta không chịu nhận, nói là một quả dưa không đáng gì. Kỳ thật dưa hấu trong sa mạc rất hiếm có, nhất là khi bọn anh phải vận chuyển một quảng đường thật xa từ bộ lạc đến, trên đường đi còn có quả hư thối, hỏng hết không biết bao nhiêu, mà bọn họ vất vả vận chuyện một xe tới đây chính là vì đổi được chút muối.
Nghe nói bọn họ muốn đổi muối, trong không gian của Nghiêm Mặc chứa nhiều nhất là muối đỏ, lập tức cầm ra hai cái bao tải.
Chờ khi xác định hai bao tải chứa đầy những tinh thể màu đỏ này chính là muối máu trong truyền thuyết, thủ lĩnh của bộ lạc kia quả thực như bị trời rơi xuống đập trúng đầu vậy.
Nếu không phải nhân thủ của bọn họ có hạn, phải trăm cay nghìn đắng mới vận chuyển được một xe dưa hấu tới, anh đã hận không thể lấy hết toàn bộ hàng hóa tới đưa cho Nghiêm Mặc.
Thủ lĩnh của bộ lạc này cũng là một người thông minh, biết muối máu rất quý, nên chỉ để lại một phần nhỏ mang về bộ lạc, còn lại đều lấy đi đổi muối thô ở nơi khác, đổi như vậy, bọn họ sẽ lấy đủ muối thô cho cả bộ lạc dùng trong nhiều năm.
Nói tóm lại, Nghiêm Mặc tình nguyện bị xem như đồ ngốc là vì người khác nguyện làm một ‘đồ ngốc tốt bụng’ trước, hiện giờ những kẻ thật sự xem hắn thành đồ ngốc, chỉ cầm mấy trái mật dưa mà đã muốn đổi muối đỏ của hắn, hắn không sút cho một cú là vì không muốn quá bạo lực trước mặt tụi nhỏ thôi.
Tiếc là tụi nhỏ nhà bọn hắn đều thích bạo lực!
Tên dùng dưa mật muốn chiếm của hời thấy trao đổi lượng lớn muối đỏ không thành, liền bắt đầu dùng thế lực phía sau chèn ép, cũng thoáng ám chỉ nếu bọn họ không cho hắn lượng muối đỏ vừa lòng để đổi dưa mật thì về sau bất cứ hàng hóa gì cũng đừng hòng giao dịch nữa, trên đường về cũng sẽ gặp phải đủ loại khó khăn, có thể an toàn trở về bộ lạc được hay không chỉ có chúng thần mới biết.
“Người của Ám Thành?” Khóe miệng Nghiêm Mặc giật giật, không thèm để ý đến cái tên kia đang uy hiếp mình, hỏi Nguyên Chiến: “Có phải người nào đó của Ám Thành từng nói rằng muốn anh qua đó gặp lần nữa?”
Nguyên Chiến cũng nhớ tới chuyện này: “Ừ, tôi còn nợ ông ta một phần tư giọt thần huyết.”
“Vị kia hẳn cũng đã tới.” Nghiêm Mặc ngửa đầu như đang cảm nhận cái gì.
“Em có thể cảm giác được?”
Nghiêm Mặc cúi đầu nhìn hắn: “Kỳ thật anh cũng có thể, những bán thần vượt qua cấp mười, trừ phi muốn che giấu, nếu không thì vẫn có thể nhận ra năng lượng của họ. Anh chỉ cần biết năng lượng cấp mười được lập trên nền tảng cơ bản nào, thả sức mạnh linh hồn ra và cảm nhận năng lượng xung quanh, chỉ cần dao động năng lượng vượt qua cấp mười, là sẽ phát hiện ra bán thần, mà của năng lượng những bán thần đó lại có điểm đặc biệt, chỉ cần có chút hiểu biết về năng lượng là có thể phân biệt được ai là bán thần.”
Nguyên Chiến không lập tức thử cách phân biệt này, hắn hỏi: “Hiện giờ ở Vu Thành có bao nhiêu bán thần tới?”
“Ít nhất có bốn.” Nghiêm Mặc cũng có chút kinh ngạc, không rõ tại sao mấy lão quái vật thích ở ẩn này lại chạy ra ngoài, đừng nói là kiến lửa chúa nhàm chán chạy đi gọi đám lão quái vật đó ra nha?
“Ê! Hai đứa tụi mày, có nghe không? Tao bảo tụi mày giao hết muối máu ra đây thì Ám Thành sẽ không bạc đãi tụi mày, hai xe dưa mật này cũng sẽ cho tụi mày kéo về.”
Nghiêm Mặc giơ tay lên, cái tên đang uy hiếp người bỗng cứng họng, đứng yên một chỗ không phát ra được tiếng nào, ngay cả mí mắt cũng không chớp lấy một cái.
Vài tên hộ vệ và nô lệ đi theo sau gã thấy tình huống không đúng muốn ra tay, nhưng tất cả đều cứng đờ người chỉ trong nháy mắt.
Mới đầu đám người Ám Thành không khiến người khác chú ý tới, nhưng theo thời gian trôi qua, càng lúc càng nhiều người để ý tới những kẻ đứng yên như tượng.
Hai tiếng sau, Nghiêm Mặc thu kim châm lại.
Cả đám mệt đến nằm liệt ra đấy, bởi vì không thể chớp mắt nên nước mắt bọn chúng đã không ức chế được mà chảy ra đầy mặt.
Cuối cùng những kẻ này không ngu đến mức không có đường về, khi biết đối phương có thể dễ dàng ghim cứng mình, muốn giết muốn phế mình rất đơn giản.
Chờ sau khi cử động lại được liền nâng nhau bỏ chạy, không dám nói nhiều thêm một câu. À, ngay cả hai quả mật dưa bọn chúng mang đến cũng bỏ lại.
“Đây là hạt dưa mới được rang theo cách cậu nói.” Một túi hạt dưa lớn còn mang theo hơi nóng được ném tới.
Nguyên Chiến một tay bắt được.
Nghiêm Mặc buông cái vu khí thứ hai đang làm dở xuống, nhìn về phía người đàn ông đang khoan thai đi tới.
“Các cậu sướng thật, Vu Thành đã bị các cậu làm cho loạn cào cào mà các cậu còn có thể tự tại chơi đùa ở chợ như vậy. Hai ngày nay A Tượng cứ nói mãi sao không thấy các cậu tới gặp em ấy, với thân hình của em ấy thì muốn che giấu thân phận để ra khỏi cửa một chút cũng không thể.”
Người chưa đến, mà tiếng đã truyền vào tai bọn họ trước.
Nghiêm Mặc cười, cũng truyền lời riêng để chỉ mình người nọ nghe thấy: “Vu Tượng đại nhân muốn ra ngoài đi dạo đúng là không dễ dàng gì, có điều, chỉ cần bỏ đi lớp mỡ trên người là được, giao cho tôi, đảm bảo ngày mai y sẽ xinh đẹp như hoa, năng động như thỏ.”
Người đàn ông cười ha ha, không tin lời Nghiêm Mặc. Thân thể đó của Vu Tượng là vì bị năng lực tiên đoán cắn trả mới thế, dù có sử dụng vu thuật cũng không thể làm em ấy gầy bớt được, bây giờ anh chỉ cầu Vu Tượng không tiên đoán nữa và có thể sống lâu thêm mấy năm thôi.
Nghiêm Mặc không chứng minh ngay, dù sao chờ khi hắn giúp Vu Tượng trị liệu thì bọn họ tự nhiên sẽ biết lời hắn nói không phải khoác lác cũng không phải đùa giỡn.
Người đàn ông ngồi xuống trước quầy hàng của bọn họ, còn sờ sờ ba đứa nhỏ, chia cho mỗi đứa một thứ, cảm thán: “Mới bao lâu không gặp mà các cậu đã sinh nhiều con như vậy, trong bụng còn mang thai một đứa nữa chứ.”
Nghiêm Mặc thấy Tô Môn nhìn mình thì gật gật đầu nó với: “Nhận lấy đi, đây là quà của Phi Sơn đại nhân.”
Tô Môn hành lễ với Phi Sơn, cảm ơn.
Phi Sơn sờ sờ đầu nó, khen: “Cậu bé ngoan.”
Cửu Phong cho viên nguyên tinh tệ cấp chín vào miệng cắn cắn, thấy Vu Quả vươn tay đòi, liền đưa của mình cho nó. Chỉ là một viên nguyên tinh tệ mà thôi, nó không hiếm lạ gì đâu, cái nhỏ nhất mà Mặc cho nó to như nắm tay Nguyên Chiến vậy!
Vu Quả để hai viên nguyên tinh lên bụng mình lăn chơi.
Hai đứa này hoàn toàn không biết khách sáo là gì, phải để Nghiêm Mặc thay nó cảm ơn Phi Sơn, nó mới ‘ban thưởng’ cho Phi Sơn một ánh mắt.
Phi Sơn nhìn mà vui vẻ: “Tôi không có thứ tốt gì, cũng chỉ có thể lấy chút nguyên tinh tệ ra tặng.”
“Cảm ơn, chờ về sau anh có con, tôi cũng sẽ đáp lễ.” Nghiêm Mặc nghiêm túc nói.
Phi Sơn cười ha ha, kéo khăn quàng cổ xuống một chút. Anh đeo khăn mà người ta thường dùng để đi trong sa mạc, khăn che khuất nửa khuôn mặt của anh, chỉ để lộ ra một ít hình xăm trên mặt, trừ phi là những người cực kì thân quen, nếu không thì tuyệt đối không thể nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Phi Sơn nhìn chằm chằm bụng Nghiêm Mặc, hoàn toàn không giấu diếm sự tò mò của mình: “Cậu là béo phì hay thật sự mang thai thế?”
“Con trai nhỏ của tôi đó.” Nghiêm Mặc vô cùng tự hào và tự đắc mà vỗ vỗ cái bụng gồ lên của mình.
Mặc Đại Tư Tế không cảm thấy đàn ông mang thai là chuyện gièm pha, huống chi hắn không mang thai theo kiểu bình thường. Tóm lại, mạch não của nhà khoa học và người bình thường tuyệt đối không giống nhau.
Cửu Phong cũng thò lại gần sờ sờ: “Em trai nha.”
Vu Quả: “A nha!” Em trai là của ta!
Phi Sơn chẳng những không cảm thấy lúng túng hay gì, mà ngược lại còn rất hâm mộ: “Tổ Thần thật sự quá thiên vị cậu rồi!”
Sau đó lại ghen tỵ mà trừng Nguyên Chiến: “Thằng nhóc cậu cũng may quá đấy!” Anh không cần hỏi, chỉ nhìn vẻ mặt và bầu không khí giữa hai người liền biết nhóc con trong bụng Mặc vu nhất định là của chiến sĩ đại địa này.
Nguyên Chiến đắc ý không thôi, hắn đã sớm muốn tìm người khoe khoang, nhưng tiếc là cái tên Côn Bằng vương hồi trước suốt ngày lãng vãng bên cạnh bọn họ đã không thấy bóng dáng đâu nữa, hắn có muốn khoe cũng không tìm thấy người, bây giờ cuối cùng cũng tóm được một tên, làm sao hắn không hếch mũi lên tận trời cho được?
Nghiêm Mặc đá hắn một cú, cười nói với Phi Sơn: “Phi Sơn đại nhân, có muốn cùng Vu Tượng đại nhân tạo ra một đứa trẻ mang huyết mạch của cả hai người không?”
Phi Sơn lập tức kích động, không ngồi xổm nữa, mà đứng bật dậy đi đến bên cạnh Nghiêm Mặc, cởi giày ra ngồi lên tấm da thú trải bên dưới, thật thân thiết hỏi: “Cậu bé ngoan, nào, nói tôi nghe, làm cách gì mới được?”