*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Gia súc nào đó ăn quá nhiều thịt hươu bây giờ đã vào kỳ động ~ dục.”
Phi Sơn và Vu Tượng đều là những người không có bạn đời, thật lâu trước kia Phi Sơn cũng từng có hai ba người, nhưng anh một lòng bảo hộ Vu Tượng, khó tránh khỏi việc lãnh đạm với người bên cạnh, có người ở cùng anh vì địa vị và cuộc sống giàu có, có người ở cùng anh vì để được ăn no, người còn lại thì muốn nhờ anh làm giúp vài việc, nên mức quan tâm của anh dành cho đối phương cũng không có gì quá đáng giận, dù có người thật sự thích anh thì khi nhìn thấy trong mắt anh chỉ có Vu Tượng, tâm cũng sẽ nguội lạnh.
Sau đó, không biết vì sao, Vu Tượng vì hình thể mà không muốn tiếp xúc với người khác, không có con cháu chủ yếu là vì chính y không muốn có, không muốn để năng lực tiên đoán này di truyền xuống. Nhưng Phi Sơn ít ra cũng từng có vài người bạn, nhưng có lẽ vì anh tiếp xúc với mấy người kia quá ít nên cuối cùng khi bọn họ rời khỏi anh mà đến với người khác thì con đàn cháu đống, còn anh lại không có hậu đại.
Phi Sơn và Vu Tượng ở bên nhau lâu như vậy, tình cảm giữa họ đã không thể dùng tình yêu, tình thân để diễn tả, trên một ý nghĩa nào đó bọn họ mới là bạn đời thật sự của nhau, nâng đỡ nhau, làm chỗ dựa của nhau, tín nhiệm nhau. Tuy Vu Tượng không muốn có con, Phi Sơn nghĩ hai người đều là nam, muốn có con thì phải ở bên người khác, nên anh cũng không có bao nhiêu khát khao về việc này.
Nhưng Nghiêm Mặc nói có thể cho bọn họ một đứa con mang cả hai dòng máu, mang huyết mạch chung của hai người, vậy thì hoàn toàn khác.
Cho dù, cho dù đứa nhỏ này sẽ di truyền năng lực của Vu Tượng, nhưng Phi Sơn vẫn rất khát vọng. Đây chính là con của anh và Vu Tượng, không hề có quan hệ với những người khác!
“Làm sao để tạo ra một đứa trẻ chỉ mang huyết mạch của hai người các anh, chuyện này với tôi mà nói không quá khó. Anh xem Vu Quả nhà tôi, còn có nhóc con trong bụng tôi, đều dùng phương pháp đó mà chào đời.” Nghiêm Mặc cười như một con cáo nhỏ đang chờ cá tự nhảy lên bờ.
“Vu Quả? Quả Vu Vận?” Tuy đã sớm nghe nói Nghiêm Mặc nuôi dưỡng quả Vu Vận thành đứa con Sinh Mệnh, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn rất khác. Phi Sơn lại nhìn về phía bạn nhỏ Vu Quả: “Sao trên người nhóc con này lại không có hơi thở của năng lượng sinh mệnh?”
“Tôi giấu đi rồi.” Nghiêm Mặc thản nhiên nói.
Phi Sơn nhướng mày: “Cậu giỏi ghê nhỉ, có thể làm được cả chuyện mà tộc Côn Bằng còn không làm được.”
“Quá khen.” Thật ra Nghiêm Mặc không cảm thấy đối phương quá khen chút nào, trước giờ hắn không phải người khiêm tốn.
“Ngay cả quả Vu Vận mà cậu còn có thể nuôi dưỡng thành người, có lẽ cậu thật sự có thể giúp tôi và Vu Tượng thực hiện được mộng tưởng hầu như không có khả năng… Nói đi, cậu muốn cái gì?” Phi Sơn cảm thán một tiếng, đột nhiên hỏi.
Nghiêm Mặc không chút do dự nói: “Tôi muốn vị trí đệ nhất tư tế của Vu Thành.”
Phi Sơn: “…Cậu cũng thật là thẳng thắn.”
Nghiêm Mặc lười nói vòng vo: “Với kinh nghiệm nhân sinh của anh, tôi vòng vo với anh chỉ tổ khiến anh chê cười thôi. Lại nói, Vu Tượng đại nhân cũng không muốn làm đệ nhất tư tế nữa, vậy các anh chắc chắn đã suy xét tới sự phát triển về sau của Vu Thành, và việc nên giao vị trí đệ nhất tư tế cho ai.”
Nghiêm Mặc nói tới đây thì có chút ranh mãnh mà hấp háy mắt: “Đừng nói là các anh không suy xét đến tôi nha.”
Nguyên Chiến thích chết cái bộ dáng này của hắn, hận không thể lập tức ôm lấy mà vuốt ve xoa nắn.
Phi Sơn cũng cười rộ lên, xách Vu Quả lên ôm vào trong lòng, còn bóp bóp ‘chim chích bông’ của nó.
Vu Quả phẫn nộ: Mắc gì ai bế ta cũng phải bóp ‘chim chích bông’ của bổn đại đế ta một cái thế hả! Bọn mi chờ đó cho ta!
Đồ chơi của Cửu Phong bị cướp, nó tức giận, đánh vai Phi Sơn một cái hô: “Trả em trai cho ta!”
Phi Sơn nhìn nhìn Cửu Phong: “Đây là?”
“Cửu Phong, là con Côn Bằng nhỏ kia.”
Phi Sơn kinh ngạc: “Nó còn nhỏ như vậy mà đã có thể biến thành hình dáng khác?”
Nghiêm Mặc không chút khiêm tốn mà chỉ chỉ mũi mình.
Phi Sơn vừa cười vừa lắc đầu, đành phải trả Vu Quả lại cho Cửu Phong đang không ngừng quấy phá đòi em trai.
“Tôi và Vu Tượng quả thật đã thảo luận với nhau việc chọn người cho vị trí đệ nhất tư tế, mà cậu đúng là một trong số người chúng tôi chọn. Nhưng cậu không sống ở Vu Thành, thân phận vu giả của cậu cũng không được thần điện Vu Thành thừa nhận… Đương nhiên mấy cái đó không phải vấn đề.”
Phi Sơn ngẩng đầu: “Trọng điểm là nếu cậu đảm đương vị trí đệ nhất tư tế của Vu Thành, vậy về sau Vu Thành sẽ đi trên con đường nào?”
“Đối với phương hướng phát triển trong tương lai của Vu Thành, có muốn nghe thử kiến nghị của tôi không?” Nghiêm Mặc đã có dự tính trước.
Những người tự tin luôn có sức cuốn hút kỳ lạ với người khác, Phi Sơn gật đầu: “Mời nói.”
Nghiêm Mặc ngồi xếp bằng, rót cho Phi Sơn một ly nước trong: “Tôi kiến nghị về sau Vu Thành vẫn giữ nguyên thái độ đứng ngoài cuộc của mình, vẫn không tham gia việc bình xét, phân quyền, phân chia phạm vi của các thế lực. Mà làm sao để giữ được địa vị siêu việt này, bây giờ phải bình chọn mười hai tư tế một lần nữa, mà mười hai tư tế này còn phải được tuyển chọn từ tư tế và Đại Vu của các thế lực lớn, phương pháp lựa chọn cụ thể có thể để các thế lực lớn đề cử. Dựa vào số thế lực, nhân số tư tế Vu Thành cũng có thể thay đổi tương ứng. Và các tư tế khác có thể chuyển thành tư tế bình thường của thần điện, chức năng chủ yếu là tự nghiên cứu học thuật và dạy học.”
“Cứ như vậy, về sau Vu Thành sẽ trở thành thế lực chung, nó phụ trách bình xét chiến sĩ, vu giả, Cốt Khí Sư, thảo dược sư và các loại chức nghiệp khác, thần điện của Vu Thành sẽ biến thành viện bồi dưỡng, muốn có được công pháp, vu thuật, và các loại học thức cao thâm thì phải đạt đủ điểm cống hiến cho Vu Thành.”
Nghiêm Mặc không đợi Phi Sơn hỏi đã giải thích kỹ khái niệm học viện bồi dưỡng và điểm cống hiến là gì.
Phi Sơn nghe xong, không ai có thể nhìn ra trong lòng anh đang nghĩ gì, thậm chí anh còn chuyển đề tài, rồi chơi với mấy đứa nhỏ chốc lát, lúc gần đi mới nói với hai người Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến: “Tối các cậu đến đi, tôi và A Tượng mời các cậu ăn thịt nướng.”
Nghiêm Mặc vui vẻ đồng ý: “Được.”
Phi Sơn rời đi, Nguyên Chiến ngồi xuống cạnh Nghiêm Mặc, ôm lấy hắn, trước tiên là gặm hắn một cái, rồi mới hỏi: “Nếu địa vị của Vu Thành luôn nằm trên cao, vậy có thần điện của bọn họ và các loại học thức của viện bồi dưỡng, thì học viện Cửu Nguyên về sau phải làm sao đây? Chẳng phải em muốn biến học viện Chiến Mặc của Cửu Nguyên thành học viện tốt nhất trên đông đại lục hay thậm chí là trên thế giới này sao?”
Nghiêm Mặc gặm lại hắn một cái: “Đây là lúc giao thời. Bây giờ Vu Thành vẫn chưa thể biến mất, sự tồn tại của nó tựa như hi vọng của các thế lực khác, có thể tạm thời không cần lo lắng đến việc bị thế lực khác gồm thâu quá đáng, đồng thời cũng cho bọn họ có thời gian và cơ hội phát triển. Đơn giản mà nói, các thế lực trên đông đại lục cần một người chế hành, nhưng người chế hành này không thể là một thế lực hoặc một sinh vật đơn độc nào đó, sự tồn tại của Vu Thành vừa lúc có thể khiến mọi người an tâm, để Vu Thành trở thành người chế hành cũng là thuận thế. Còn về sau…”
Nghiêm Mặc cười giảo hoạt: “Khi địa bàn của chúng ta mở rộng từng chút một, khi thực lực của chúng ta càng lúc càng mạnh, khi học viện của chúng ta càng lúc càng nổi danh, anh cảm thấy mọi người sẽ tiếp tục tới thần điện Vu Thành hay là tới Cửu Nguyên chúng ta? Khi tôi rời khỏi ngôi vị đệ nhất tư tế của Vu Thành, khi Vu Thành không thể tiếp tục giữ gìn lẽ phải cho các sinh linh trên đông đại lục, lúc đó mọi người sẽ tìm đến ai?”
“Chúng ta không cần làm cái gì cả, không đúng, là không cần làm gì nhiều. Chúng ta chỉ cần yên lặng phát triển, theo thời gian trôi qua, chúng ta tự nhiên sẽ đạt được thứ chúng ta nên có. Chiêu này được gọi là thay đổi ngầm, không đánh mà thắng.”
“Thân ái à, về sau nhớ phải trải nhiều đường hơn, tranh thủ trải thật nhiều đường thông đến Cửu Nguyên, để tiện cho mỗi một sinh vật muốn đến Cửu Nguyên, dù là những góc xó xỉnh trên đông đại lục, chúng ta cũng phải trải đường đến! Mà những bộ lạc và bộ tộc nhỏ sống gần con đường đó nếu có cuộc sống khốn đốn, chỉ cần nguyện ý gia nhập đại gia đình Cửu Nguyên, chịu tuân thủ quy tắc của Cửu Nguyên, thì chúng ta có thể chi viện và ưu đãi giá cả giao dịch cho bọn họ, đương nhiên, chúng ta làm những chuyện đó không phải vì xâm lược, mà là để trợ giúp người khác, hiểu chưa?”
Nguyên Chiến không nói gì, chỉ ôm hắn chặt hơn. Cảm giác kiêu ngạo khi có bạn đời quá lợi hại chắc chỉ có những người may mắn được chúng thần thiên vị như hắn mới có thể hiểu được đi, khặc khặc!
Ba đứa nhỏ và Nghiêm Mặc cùng nhìn Nguyên Chiến, sao người này lại phát ra tiếng cười kỳ quái như vậy? Vẻ mặt kia, nhìn thật gợi đòn!
Buổi tối, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đến thần điện, cùng hai người Vu Tượng và Phi Sơn ăn một bữa tiệc thịt nướng sung sướng.
Theo như Phi Sơn giới thiệu, đây là thịt của hươu bảy màu, mà còn là con đực ăn vào cực kỳ bổ, là đàn ông thì đều hiểu ‘bổ’ này là ‘bổ’ gì.
Nguyên Chiến ha ha ha, mặt ngoài thì không thèm để ý, nhưng tốc độ ăn rõ ràng đã nhanh hơn. Còn nướng riêng một đống cho tư tế đại nhân của mình.
Vu Tượng không thể ăn, chỉ híp mắt cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
Phi Sơn ăn cũng không nhiều lắm, cuối cùng một con hươu có hơn phân nửa chui vào bụng Nguyên Chiến.
Giữa lúc hai bên ăn, dựa vào tình hữu nghị và phần thắng sau này của cả hai làm cơ sở giao dịch, hạ không biết bao nhiêu giao ước hai bên cùng có lợi.
Ăn xong, Nghiêm Mặc tỏ ý muốn giúp Vu Tượng giảm béo, nên hai người cùng sang một gian phòng khác.
Sáng hôm sau, Nghiêm Mặc mặt mũi hồng hào bước ra —— mỡ cũng là một loại năng lượng, huống chi thứ trên người Vu Tượng không chỉ là mỡ, y béo thành như vậy chủ yếu là vì năng lượng cắn trả của việc tiên đoán quá nhiều, y không cách nào tiêu hóa hay giải quyết được chúng, nên chỉ có thể tích tụ chồng chất trong cơ thể.
Việc Nghiêm Mặc làm là hấp thu số năng lượng đó, sau đó phục hồi tất cả những tế bào và ống dẫn bị tắc nghẽn của Vu Tượng.
Suy xét đến số năng lượng mà thân thể Vu Tượng có thể chịu, sau khi rà quét kỹ càng, Nghiêm Mặc chia việc trị liệu ra làm ba lần, đây là lần đầu tiên, cũng là lần thấy rõ hiệu quả nhất.
Phi Sơn và Nguyên Chiến đợi một đêm ngoài điện, Nguyên Chiến thì còn đỡ, mà Phi Sơn mặt ngoài nhìn như bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng đã nôn nóng muốn chết, vừa thấy Nghiêm Mặc bước ra liền chạy như bay vào tẩm điện của mình và Vu Tượng, ngay cả lời khách sáo cũng quên nói.
Nguyên Chiến nghiêng tai, nói với Nghiêm Mặc: “Không có tiếng kêu sợ hãi, không giảm béo được cho Vu Tượng à?”
“Không phải, tôi nghĩ chắc là Phi Sơn đại nhân kinh ngạc quá mức nên ngay cả kêu ra tiếng cũng quên mất.” Nghiêm Mặc lười biếng nói.
Nguyên Chiến không nhịn được nữa, có trời mới biết hắn nhịn một buổi tối khổ tới chừng nào: “Mệt rồi phải không? Tôi xoa bóp giúp em.”
Vừa nói vừa ấn người lên đệm, ân cần ấn tới ấn lui cho tư tế đại nhân của mình.
Nghiêm Mặc túm lấy quần mình, thật bó tay mà quay đầu nói: “Này, đây là nhà người ta đó có được không!”
Gia súc nào đó ăn quá nhiều thịt hươu bây giờ đã vào kỳ động ~ dục, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà đè lên thân người yêu của mình, cúi đầu ngậm lấy da thịt sau gáy Nghiêm Mặc, hàm hồ nói: “Bọn họ chắc chắn phải qua một hồi lâu mới ra, em sờ sờ cho tôi trước đi.”
Tiếc là sự tình không được như Nguyên Chiến nghĩ, lúc hắn mới mò tới ‘cửa’ thì Phi Sơn đã ra khỏi tẩm điện, hốc mắt còn hồng hồng.
Anh ra đây hiển nhiên là có vô vàn lời cảm ơn muốn biểu đạt, kết quả vừa ra liền thấy thủ lĩnh Cửu Nguyên đè trên đối tượng mà anh muốn cảm ơn, còn đang làm chuyện mà người lớn thích làm nhất.
“Một tiếng… Không, hai tiếng nữa rồi anh hãy ra!” Nguyên Chiến thở hổn hển đuổi người.
Phi Sơn: “…”
Nghiêm Mặc kéo khăn che đầu, làm như mình không biết gì cả. Tiêu rồi, hắn đã bị gia súc nhà hắn đào tạo cho càng ngày càng không biết xấu hổ rồi.
Phi Sơn xoay một vòng, rời đi không một tiếng động.
Tới giữa trưa, khi tạm biệt, Mặc Đại Tư Tế như không biết mình và người nào đó mới sáng nay đã làm ra chuyện đáng thẹn gì trong nhà người ta, vẫn bình tĩnh như thường mà tặng một ‘quả oa oa’ – đặc sản Cửu Nguyên cho Phi Sơn và Vu Tượng, đồng thời thuật lại phương pháp sử dụng kỹ càng cho bọn họ.
Sau đó Nghiêm Mặc lại bí mật tới thần điện hai lần.
Mỗi lần Phi Sơn và Vu Tượng nhìn thấy hắn liền như nhìn thấy thần sứ vậy. Phi Sơn thì cười như tên ngốc, ngay cả hạt hướng dương thích ăn nhất cũng không ăn, mỗi ngày chỉ biết nghĩ ra các món ăn ngon để đút người nào đó. Đáng thương thay cho người nào đó từ sau khi béo lên thì đã bị anh cấm ăn rất nhiều loại thịt, đã lâu lắm rồi y chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn.
Vu Tượng cố kiềm chế để không ra ngoài gặp người, y muốn chọc mù mắt mọi người trong ngày tụ hội, oa ha ha!
Mà mấy ngày này, Nghiêm Mặc ngoại trừ giảm béo cho Vu Tượng, còn giúp thân thể y khôi phục sức sống một lần nữa, ngoài ra, món vu khí sinh vật thứ hai đã được tạo ra.
Cùng thời gian đó, Nguyên Chiến cũng thử dùng phương pháp mà Nghiêm Mặc dạy để cảm nhận được sự thay đổi năng lượng ở Vu Thành, hắn đột nhiên ngửa đầu nhìn không trung trở nên âm u, nói: “Những người nên tới đều đã tới, không ngờ trên đông đại lục lại có nhiều nhân vật lợi hại tồn tại như vậy.”
“Lực lượng mà các thế lực lớn che giấu cũng là thứ cân bằng các thế lực trên đông đại lục. Trong cuộc tụ hội này, tất cả mọi người đều biết nó diễn ra là để phân chia phạm vi thế lực một lần nữa, dù là để dọa dẫm hay áp chế, muốn chiếm ưu thế lớn nhất trong cuộc phân chia địa bàn, bọn họ phải lấy lực lượng mạnh nhất của mình ra. Dù có vài bán thần không muốn ra mặt, nhưng sau khi cảm giác được các bán thần khác cũng đã ra, chỉ sợ bọn họ sẽ không ẩn mình nữa.”
“Đến đi, vừa lúc giải quyết hết một lần luôn.” Ánh mắt Nguyên Chiến trở nên kiên nghị, còn tràn ngập ham muốn chiến đấu.
Nghiêm Mặc cũng biết cuộc tụ hội này sẽ là màn kịch quan trọng cho Cửu Nguyên quật khởi, hắn và Nguyên Chiến sẽ không che giấu năng lực của mình nữa, phải để Cửu Nguyên tranh được phần lãnh địa và điều kiện phát triển tốt nhất. Mà vì không để những thế lực đó quá kiêng kị bọn họ, hắn đã chuẩn bị tốt đủ loại thủ đoạn lung lạc.
“Nếu tin tức mà bọn Nhị Mãnh nghe được là thật, vậy cuộc tụ hội này ngoại trừ Không Thành và Đỉnh Việt, chỉ sợ chúng ta sẽ gặp chút phiền toái.”
“Chẳng phải em nói trên đời này không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn sao?”
“Lời này không phải tôi nói… được rồi, dù lời này là ai nói, anh nói đúng, tôi không nên vì tin đó mà sầu khổ, người không vì mình, trời tru đất diệt, huống chi bọn họ là vì cả một chủng tộc.”
Nguyên Chiến hôn hôn vành tai hắn, tuy không quá tình nguyện nhưng vẫn nói: “Em dùng cửa dịch chuyển qua chỗ Ngu Vu đi, chuyện của thủy tộc thì để thủy tộc giải quyết.”
Nghiêm Mặc cũng có quyết định này, nhanh chóng lấy cửa dịch chuyển tức thời ra.
Thời gian tụ hội sắp đến, chính là ngày mai!