DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Lưu Đày
Chương 621: Tranh chấp xảy ra, muôn người chú ý

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

18835970_1929879267248430_9113349112980719038_n

“Tộc cây Trường Sinh như một tín hiệu nào đó được thắp lên, kế tiếp là một loạt các chủng tộc trong truyền thuyết xuất hiện.”


Năm thứ chín lịch Cửu Nguyên, ngày mười lăm tháng giêng, âm.

Ngoài Vu Thành, bên hồ nước khô cạn xuất hiện một khán đài bậc thang hình tròn có diện tích cực lớn, có ba tầng làm sân đứng.

Ghế làm từ đá, bên trên còn chia khu. Nhưng chỗ đứng chỉ dựng bằng đất, kiên cố chứ không có mỹ quan.

Cuộc tụ hội hôm nay khác với năm rồi, thứ nhất là không tổ chức trong thành, để tiện cho người tham gia thi triển năng lực và thủ đoạn của mình. Thứ hai là không cấm người ngoài quan sát, chỉ cần không sợ chết không sợ bị thương, muốn vây xem là có thể vây xem, đương nhiên người vây xem đều phải đứng ở sân đứng xa hơn và cao hơn khán đài bình thường.

Trước khi tất cả người có tư cách tham gia tụ hội tới, thì ba tầng sân đứng xung quanh đã có đầy sinh vật chen chúc, mà con người là chiếm đa số.

Bắt đầu ồn ào, náo nhiệt như một phiên chợ, có người mang dưa và trái cây lên khán đài rao bán, có người thì cá cược.

Nhị Mãnh, Diệp Tinh và Tiểu Hắc, ba tên này thích chơi đùa, cũng rúc trong đám người mà hi hi ha ha.

Đám người bỗng nhiên xôn xao, mọi người nhao nhao quay đầu nhìn ra cửa.

“Đó là bộ lạc Đỉnh Việt phải không? Kia chính là kim loại?”

“Lần này bọn họ phái tới rất nhiều người, chiến sĩ bọn họ… oa, giáp của bọn họ thật uy vũ! Vũ khí bọn họ mang là cái gì? Thật quái lạ.”

“Tôi nghe nói vũ khí kia hình như còn lợi hại hơn cả cốt khí.”

“Thiệt hay giả? Đúng rồi, nhỏ đi tuốt đằng trước là ai vậy? Sao nhìn quen quen?”

“Kia chẳng phải là đại công chúa Lạp Mạc Na điện hạ của Âm Thành sao?” Có người nhận ra.

“Đại công chúa Âm Thành sao lại đi cùng người Đỉnh Việt? Bọn họ kết làm đồng minh à?”

“Có lẽ đại công chúa kia được gả qua.”

“Vậy cũng là kết minh mà!”

“Cuộc tụ hội này thú vị đấy. Đỉnh Việt và Cửu Nguyên, chậc.”

Lần này, người mà Vu Thành phái ra chủ trì vẫn là tam tư tế La Tuyệt, nhưng tư tế La Tuyệt hôm nay lại có vẻ trầm mặc khác thường, thấy các thế lực tiến vào sân cũng không có tâm trạng để giới thiệu, càng không cho người xướng tên, cứ vậy mà lạnh lùng nhìn các thế lực chậm rãi tiến vào.

Có điều, những người hơi hiểu biết về Vu Thành đều rõ vì sao La Tuyệt lại như vậy, nhìn người Trùng Vu bên kia đang bận lên bận xuống, cả đám dẫn người của các thế lực tiến vào khán đài của bọn họ, bận rộn vô cùng vui vẻ.

Thế lực của Khuê Mạt chỉ sau một đêm đã đảo điên, người nào tin tức linh thông trên cơ bản đều đã biết. Mà hai người Vu Tượng và Phi Sơn lại không thò đầu ra sau khi Khuê Mạt xảy ra chuyện, cũng không cướp lấy thế lực và địa bàn mà Khuê Mạt để lại, Trùng Vu chỉ do dự một ngày đã bắt đầu nhanh chóng cướp đoạt tài nguyên Khuê Mạt để lại, hôm nay như muốn thay thế luôn cả Vu Tượng, ôm đồm hết việc tiếp khách vào người.

“Hỏa, Mộc, Ám, Phong, Âm, Không, và Đỉnh Việt đã tới, còn ai chưa tới?” Quần chúng đứng trên sân hỏi nhau, không phải ai cũng biết hôm nay có thế lực nào tới.

“A, hình như còn Thủy… người Thủy Thành tới kìa! Mau nhìn!”

Tiếng vang xôn xao lại lớn hơn, các thế lực lớn ngồi trên ghế còn lấy làm lạ vì sao Thủy Thành tới lại khiến nhóm quần chúng hưởng ứng lớn như vậy, tất cả đều quay đầu nhìn, vừa nhìn liền cứng đờ người.

Người Thủy Thành tới, nhưng người tới không chỉ là Thủy Thành, mà còn có một nhánh thủy tộc trông như người cá nhưng lại hơi khác với người cá.

Nhánh thủy tộc này có nửa người trên là người, tai dài như vây cá, ngón tay dài có móng vuốt nhọn, dù là nam hay nữ thì tất cả đều để tóc dài, nhưng nhìn kỹ sẽ nhận ra đó không phải tóc của bọn họ, bọn họ là sinh vật giống như rắn biển. Mà nửa người dưới của nhánh thủy tộc này cũng là đuôi rắn, đuôi rắn thô to, bụng có vảy lóe sáng, ở cuối đuôi có gai.

Có ba người thuộc thủy tộc đi phía trước, một người trong đó hình như có địa vị tôn quý nhất, cầm đinh ba trong tay, ngực nhô cao, trên cánh tay và cổ đeo những vật phẩm trang sức xinh đẹp và tinh xảo, ngũ quan diễm lệ. Hai người còn lại cũng là nữ, đi sau cô gái đi đầu này một bước.

Các thủy tộc khác là binh lính, tất cả đều là giống đực, cầm cây đinh ba được chế từ hài cốt trong tay, dáng người cường tráng, đuôi rắn càng thêm thô to và mạnh mẽ.

“Người cá?”

“Không giống người cá lắm, mà như là…”

“Rắn! Ta biết rồi, bọn họ là tộc Rắn Biển trong truyền thuyết! Nghe nói bán thần mà thủy tộc sùng kính là một con rắn biển.” Tư tế Hỏa Thành rất hiểu biết về thế lực đối địch của mình, chỉ trong nháy mắt đã nhận ra lai lịch của nhánh thủy tộc này.

“Không công bằng! Sao bọn họ có thể kéo tộc Rắn Biển lên đất liền, bọn họ…” Tư tế Hỏa Thành bất bình.

“Không cần phải lo, bọn họ có tộc Rắn Biển, chúng ta cũng có kiến lửa chúa.” Một tư tế Hỏa Thành khác an ủi.

Thành chủ Hỏa Thành thình lình quay đầu lại: “Anh nói cái gì? Kiến lửa chúa của chúng ta cũng tới?”

Tư tế Hỏa Thành kia biết chuyện nên rất ngạo nghễ mà gật đầu, hắn chính là người được kiến lửa chúa chọn, cả thành nhiều người như vậy, mà kiến lửa chúa chỉ báo cho hắn, có thể thấy trong mắt kiến lửa chúa hắn hoàn toàn khác với những người kia, sau cuộc tụ hội lần này, nếu không có biến cố gì khác, ngôi vị Đại Tư Tế Hỏa Thành nhất định sẽ rơi vào tay hắn.

Không nói đến Hỏa Thành khi nghe thấy tin bán thần của mình cũng theo tới mang tâm tình gì, lại nói đến Thủy Thành được người Trùng Vu dẫn vào khán đài, theo sau bọn họ là tộc Người Khổng Lồ, tộc Trùng Nhân, tộc Hữu Sí và tộc Bạch Hi như có hẹn với nhau mà tới cùng một lúc.

Trước đó, thành Hắc Thổ vốn lệ thuộc Thổ Thành, thành Cự Thạch, thành Sa Hải cũng dày mặt đến chiếm một chỗ trên khán đài. Người dẫn đường hỏi bọn họ muốn ngồi ở đâu, bọn họ nói không muốn ngồi với người Cửu Nguyên nên đưa bọn họ tới chỗ khác.

“Tộc cây Trường Sinh tới!” Một tiếng hét kinh hãi truyền đến, toàn trường cùng chú mục tới cửa.

Gì?! Tộc cây Trường Sinh? Sao đám người cây thần bí đó cũng chạy tới vậy?

Không ai ngờ tộc cây Trường Sinh lại tới đây vào hôm nay, có một đám người cây quái dị vung vẫy rễ cây đỉnh đạc đi vào hội trường như người.

“~ Thần Sinh Mệnh tại thượng, thời tiết hôm nay thật tồi ~” Tiểu Tát Mã Tộc Phong vừa đi vừa thấp giọng oán giận: “~ Ta ghét sa mạc ~ gió cát nơi này làm da ta khô ráp í a khô ráp ~”

Các người cây tộc Phong khác cũng phụ họa, cùng hợp xướng: “~ Ghét gió cát ~ ghét sa mạc ~ ghét trời đầy mây ~ a, còn có cả nhân loại đáng ghét ~!”

Nhóm người cây tộc Phong cười ríu rít, lão Tát Mã đi phía trước lại như không nghe thấy gì cả, yên lặng đi lên khán đài.

La Tuyệt và người Mộc Thành đều đứng dậy, những người kia y có thể không nghênh đón, nhưng tộc cây Trường Sinh thì khác.

Các tư tế Mộc Thành cũng nhanh chóng đứng dậy, nhiệt tình đón tiếp người cây tộc Phong, hy vọng bọn họ có thể ngồi cùng Mộc Thành.

La Tuyệt vỗ tay tạo một cú sấm chấn cho người do Trùng Vu phái tới dạt hết qua một bên, đi qua hành lễ với lão Tát Mã, tôn kính nói: “Chúng thần tại thượng, cảm tạ các ngài đã đến.”

Tiểu Tát Mã huơ huơ nhánh cây, ngâm: “Không cần cảm tạ, bọn ta tới là để tranh địa bàn ~”

La Tuyệt mặt không đổi sắc: “Chư vị muốn ngồi ở đâu? Bên kia là Mộc Thành, bên kia là Thủy Thành, bên kia là…”

“Cửu Nguyên ở đâu?” Lão Tát Mã mở miệng.

La Tuyệt hơi dừng lại một chút, tay chỉ sang khán đài bên trái của Vu Thành: “Ở nơi đó.”

“Bọn ta ngồi cạnh Cửu Nguyên.” Lão Tát Mã nói xong câu này thì không mở miệng nữa.

La Tuyệt có chút khó xử, vị trí bên cạnh Cửu Nguyên rất được hoan nghênh, hiện giờ tộc Trùng Nhân và tộc Bạch Hi tự nhận có quan hệ không tồi với Cửu Nguyên đã chiếm vị trí bên trái Cửu Nguyên. Nếu tộc Phong muốn ngồi cạnh Cửu Nguyên, thì phải đuổi tộc Bạch Hi đi, hoặc chen vào giữa Vu Thành và Cửu Nguyên.

La Tuyệt suy xét đến địa vị đặc biệt của tộc cây Trường Sinh nên quyết định để họ chen vào giữa Vu Thành và Cửu Nguyên. Lần trước Cửu Nguyên không có nhiều người tới lắm, chắc là có thể ngồi đủ đi?

Cho nên nói, việc sắp xếp chỗ ngồi và số ghế cũng là một môn học, người không được huấn luyện đặc biệt căn bản không thể đảm nhiệm, giống như La Tuyệt, y dám tiếp nhận cuộc việc cực khổ này chính là vì y biết rất rõ về thân phận và mối quan hệ của các vị khách, lại có thể giữ thái độ trung lập, công minh, không thiên vị.

Tộc cây Trường Sinh như một tín hiệu nào đó được thắp lên, kế tiếp là một loạt các chủng tộc trong truyền thuyết xuất hiện.

“Hai mươi bốn vị khách của tộc Địa Hành tới!”

“Tù trưởng tộc Thú Nhân suất lĩnh tộc Hổ, tộc Sói, tộc Cáo đến!”

“…”

Một chủng tộc rồi một chủng tộc rất nhiều người chưa bao giờ nghe qua xuất hiện, mọi người vô cùng kinh ngạc, không biết làm sao mà những chủng tộc đó nhận được tin tức rồi vừa lúc kéo tới vào ngày hôm nay như vậy.

Là ai thông báo cho bọn họ? Bọn họ đến với mục đích gì?

Trên ghế đá, vẻ mặt của một ít thế lực đã có hơi thay đổi, có người căng thẳng, có người khinh thường. Dù các thế lực ẩn nấp trên đông đại lục nhiều thì sao, cái nên là của họ vẫn sẽ là của họ!

“Côn Bằng vương suất lĩnh tộc Côn Bằng mặt người đến tham gia tụ hội!” Một tiếng gào như xé rách cuốn họng xuyên qua tất cả tiếng ồn ào.

Toàn trường yên tĩnh, tộc Côn Bằng mặt người cũng tới? Còn là Côn Bằng vương đích thân dẫn người đến?

Sau một lúc yên tĩnh, tiếng ồn ào đã biến thành sóng to, bao nhiêu người ngửa đầu tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cùng nhìn lên không trung.

Côn Bằng vương không khoe khoang dáng người cường tráng vĩ ngạn của hắn, chỉ lượn một vòng trên không trung rồi dẫn theo tộc chim của mình đáp xuống bên cạnh tộc cây Trường Sinh.

Côn Bằng vương hành lễ với lão Tát Mã: “Đã lâu không được gặp ngài, không ngờ hôm nay ngài cũng đến.”

Lão Tát Mã gật gật đầu với hắn, bỗng nhiên cười: “Các anh đang chiếm chỗ của Cửu Nguyên đó.”

Côn Bằng vương không nói hai lời, chỉ huy tộc chim của mình nhường lại chỗ. Được rồi, bây giờ hắn không thể trêu vào Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến! Khi Cửu Phong tìm được Nghiêm Mặc, hắn đương nhiên cũng tìm được đoàn người Cửu Nguyên, nhưng hắn không xuất hiện, bởi vì… hắn phát hiện chỉ mới mấy ngày không gặp, mà hắn đã không nhìn thấu Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc. Vì để không bị tên mọi rợ nào đó có tính chiếm hữu quá cao đập chết, hắn sáng suốt chọn việc tạm thời cách xa, trở về triệu tập nhân thủ rồi mới tới —— muốn thuận lợi cướp được bà xã từ tay kình địch hung hãn nay càng thêm lợi hại, đương nhiên phải gọi các anh em theo cùng!

Có lẽ nhóm Côn Bằng kiêng kị Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc đó, nhưng với người khác…

Cái đàn chim bá đạo này nhìn chằm chằm tộc Bạch Hi.

Mấy ngày nay tộc Bạch Hi bị đủ loại thiên địch nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, từ rất lâu trước kia, tộc Bạch Hi chính là một trong những thực đơn của tộc Côn Bằng.

Vì uy áp tự nhiên sinh ra trong chuỗi thức ăn, tất cả các thành viên của tộc Bạch Hi đều ngoan ngoãn trườn qua bên cạnh một đoạn. Nhóm Bạch Hi buồn tủi tránh chỗ không nghe thấy đám Côn Bằng lưu manh ế sình đánh giá bọn họ.

“Sao bọn họ lại chạy xa thế? Chúng ta chỉ muốn ngồi gần bọn họ chút xíu thôi mà.”

“Đúng vậy đó, vừa rồi tôi còn nghĩ nếu bọn họ có thể dùng đuôi cuốn lấy người tôi thì thích tới nhường nào!”

“Cậu dâm quá rồi đó! Mà phải công nhận cái đuôi dài linh hoạt của bọn họ thật đẹp, đẹp nhất là người kia! Tôi nhìn trúng ẻm rồi! Không ai được tranh với tôi.”

“Đó là tư tế tộc Bạch Hi mà nhỉ, ẻm không thể nào ở cùng anh đâu. Tôi cảm thấy em người rắn nho nhỏ ngồi bên cạnh ẻm cưng hơn, anh xem, vẻ mặt cậu ấy khi chưa tỉnh ngủ đáng yêu muốn chết luôn!”

“Đúng đó đúng đó, tôi thích nhóc con ngây ngô ngốc nghếch kia, thật muốn bắt nạt nhóc cho nhóc khóc nha.”

“Mấy người đủ rồi đó! Đừng có học theo đám nhãi con nghịch ngợm của Cửu Nguyên!”

“Anh không thích tộc Bạch Hi thì cút sang bên kia! Đừng có cản chúng tôi ngắm mỹ nhân!”

“Tôi đang lo là sao mọi người toàn thích giống đực thế? Bộ mấy người không muốn sinh chim nhỏ sao?”

Nhóm Côn Bằng đột nhiên an tĩnh, nhưng chưa được bao lâu lại mồm năm miệng mười mà ầm ĩ: “Bà xã muốn cưới cũng cưới không được mà còn quan tâm đực cái làm gì, có thể lừa được một em đã là không tồi rồi!”

“Đúng vậy, tôi đã sắp hai trăm tuổi đến nơi mà tới giờ còn chưa được phá zin đâu, tôi chỉ muốn tìm một cậu nhóc làm bạn đời, mỗi ngày ấy ấy với ẻm… Khặc khặc khặc!”

“Quá dâm rồi! Mau đuổi hắn đi đi!”

“Lừa không được thì cướp, các lão tổ tông của chúng ta đều làm như vậy.”

“Đúng đúng, trước tiên cứ cướp một em đã rồi tính, quan tâm đực cái làm gì, tôi nhất quyết phải cua được nhóc con ngốc nghếch kia!”

Côn Bằng vương thật bình tĩnh ngồi nghe đám chim ế vợ trong tộc khắc khẩu nhau, bình tĩnh cười nhạo cả đám háo sắc mà không có gan, trong mười lần nhìn trúng mà được một lần có thể lừa người về sinh trứng đã là không tồi rồi. Đồng thời đắc ý trong lòng hắn quả thực không cách nào kể cho người khác nghe: Người hắn coi trọng có thể sinh con nha! Hắn đã nghe lén… xác định rồi, Mặc vu thật sự mang thai con của tên mọi rợ kia!

Có điều, việc này có thể dấu thì cứ dấu, nếu để đám lưu manh ế vợ đó biết Nghiêm Mặc có thể sinh trứng, chẳng những sẽ không giúp hắn mà nói không chừng còn quấy rối hắn, đến lúc đó nếu có ai nhân lúc loạn cướp Nghiêm Mặc đi sinh trứng, chắc hắn dù có muốn khóc cũng không tìm được chỗ khóc!

Tộc Bạch Hi dời chỗ, tộc Trùng Nhân đương nhiên cũng bị đẩy sang một bên, nhưng dù bọn họ có không vui thì cũng không dám trêu chọc tộc Côn Bằng, tộc kia là thiên địch của đại đa số các chủng tộc, nằm trên tầng cao nhất của chuỗi thức ăn, địa vị đó là vĩnh viễn không thể lung lay.

Cũng may, ghế đá rất rộng, các thế lực lại ngồi khá phân tán, chỉ có tộc Bạch Hi và Trùng Nhân là dời chỗ, còn các thế lực khác không cần phải dời.

“Người nên tới đều đã tới hết rồi đi?” Mọi người nhìn quanh, còn đếm đếm các thế lực đang có mặt ở đây.

“Không, bộ lạc Cửu Nguyên vẫn chưa tới, Vu Tượng đại nhân và Phi Sơn đại nhân cũng chưa tới.”

“Cửu Nguyên làm cái gì vậy, sao lâu vậy rồi mà còn chưa đến, sắp tới giờ rồi đúng không?”

“Từ từ! Đó có phải là người Cửu Nguyên không? Chúng thần tại thượng! Bọn họ, bọn họ…”

Nghe nói người Cửu Nguyên cuối cùng cũng tới, không cần biết người ta có ý kiến gì với Cửu Nguyên, nhưng tất cả cùng quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.

Người Cửu Nguyên không nhiều lắm, so với các thế lực mang cả đội quân đến thì Cửu Nguyên chỉ có mấy nhân vật quan trọng và một đám trẻ con.

Những nhân vật quan trọng lần lượt là: Thủ lĩnh Nguyên Chiến, tư tế Nghiêm Mặc, đệ nhất Chú Vu, quỷ Vu Tư Thản, Lạp Mạc Linh đã từng là đại vương tử của Âm Thành, có năng lực ngôn linh tiêu cực bẩm sinh.

Mà Ô Thần và Nhị Mãnh đi đầu đám thiếu niên và con nít đều bị xem nhẹ, chỉ có Tô Môn bởi vì thân phận người Bạch Giác mà bị người ta nhìn nhiều thêm vài lần.

A, còn có một bạn nhỏ rất được chú ý, đó là Cửu Phong phiên bản con nít nhân loại có cánh. Bạn nhỏ Cửu Phong vẫn cởi truồng như ngày nào, đập cánh bay tới bay lui trên không, trong lòng còn ôm một đứa trẻ nhỏ hơn.

“Đứa bé kia chính là đứa con Sinh Mệnh đi?” Không biết có bao nhiêu ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Vu Quả.

“Chẳng phải là hai đứa à? Có phải đứa biết bay kia cũng là…”

“Không phải, tôi nghe nói, đứa biết bay kia là người tộc Côn Bằng!”

“Vậy đứa còn lại đâu? Không nuôi ra được à?”

“Không đúng! Các người nhìn bụng Mặc vu kìa!”

A, bụng Nghiêm Mặc to hơn khi vừa đến Vu Thành vài lần, thoạt nhìn đã giống như người mang thai sáu tháng. Hắn lại không có ý che giấu, thỉnh thoảng còn sờ sờ bụng hoặc nhẹ nhàng vỗ về.

“Chuyện gì thế này? Mặc vu kia là nam mà, sao hắn lại…?” Vẻ mặt mọi người trở nên quái dị.

“Có lẽ muốn nuôi dưỡng quả Vu Vận thành đứa con Sinh Mệnh thì phải tự mình sinh hạ?” Có người suy đoán.

Nhóm Côn Bằng đều mở to hai mắt nhìn về phía… bụng Nghiêm Mặc.

Côn Bằng vương thầm kêu không ổn, có điều, lúc này tất cả mọi người đều cho rằng đó là cách nuôi dưỡng đứa con Sinh Mệnh, hẳn là không nghĩ đến việc khác. Nhưng Côn Bằng vương lại biết rõ, Nghiêm Mặc thật sự có thể sinh nhãi con. Giao ước giữa bọn họ và đệ nhất tư tế Vu Tượng cùng Phi Sơn… khụ, hắn cũng ‘không cẩn thận’ nghe trộm được.

La Tuyệt lại đứng dậy, đẩy đám người Trùng Vu muốn chạy tới tiếp ra, đi về phía đoàn người Cửu Nguyên.

Điều làm tất cả mọi người nhìn về phía Cửu Nguyên không phải chỉ vì bụng Nghiêm Mặc và Cửu Phong, mà còn có sinh vật đi cùng người Cửu Nguyên.

“Đó là người cá thật sự phải không?”

“Đẹp quá!”

“Trời ạ, tôi không cần người rắn nữa, tôi muốn người cá cơ.”

Lão Tát Mã và Côn Bằng vương cũng nhìn sang Cửu Nguyên.

Ngu Vu mặc một bộ y phục làm bằng giao sa màu bạc, tóc trắng rũ dài đến cổ chân, tóc y còn lấp lánh dưới ánh sáng.

Toàn trường không biết có bao nhiêu người phải thất thanh vì mỹ mạo của Ngu Vu. Ngu Vu vừa xuất hiện, tất cả ánh hào quang của những ai được gọi là ‘mỹ nhân’ đều tắt ngóm. Ngay cả mười hai chiến sĩ tộc Người Cá đi theo phía sau y cũng cực kỳ anh tuấn mà vẫn bị ánh sáng của y che lấp.

Càng đừng nói tới đám người lùn thân cao còn chưa đến eo Nguyên Chiến đi theo sau Cửu Nguyên.

Các người lùn rất tức giận, nhảy cẩng lên kêu gào: “Sao đám to xác ngu si đó không hoan hô chúng ta đến? Bộ không thấy chúng ta à?”

“Thôi bỏ đi, bọn họ đều đang nhìn Ngu Vu đại nhân, có ai còn nhìn chúng ta chứ?”

“Oa nha nha! Thật quá đáng, tộc Tế Tổ chúng ta không đẹp sao, chúng ta đẹp hơn người cá nhiều! Tôi quyết định, từ hôm nay trở đi, tất cả giấy đều tăng giá! Tăng giá!”

Trong sự náo nhiệt của người lùn làm khúc nhạc đệm, người Cửu Nguyên và người cá chào hỏi La Tuyệt rồi được dẫn tới vị trí ngồi.

Trong nháy mắt khi Ngu Vu xuất hiện, Thủy Thành và tộc Rắn Biển cùng đứng lên.

Trong sự cảnh giác của bọn họ còn có một chút nghi hoặc, cứ thế nhìn chằm chằm nhóm người cá.

Ba nữ rắn biển có vẻ như là thủ lĩnh nhỏ giọng nói gì đó với nhau.

Ngu Vu thấy đàn Rắn Biển kia mà làm như không thấy, thong thả ung dung ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Mặc.

Mọi người theo bản năng mà nhìn về phía chân y, giao sa chấm đất, nhưng không nhìn thấy đuôi cá! Mười hai chiến sĩ người cá kia rõ ràng có đuôi cá cực kỳ xinh đẹp!

Người cẩn thận hơn sẽ phát hiện tộc Người Cá không dùng đuôi để đi, mà dưới đuôi có gợn nước thoáng ẩn thoáng hiện.

Lão Tát Mã và Côn Bằng vương không dám bất cẩn, lần lượt hành lễ với Ngu Vu.

Ngu Vu tuy ngạo mạn nhưng vẫn khá tôn trọng hai người này, cũng đáp lễ, có điều cách ăn nói vẫn không tốt hơn bao nhiêu: “Tiểu Côn Bằng còn chưa tính, không ngờ ông cũng còn sống.”

Lão Tát Mã thì phát ra tiếng cười khàn khàn: “Anh chưa chết, ta đương nhiên càng không chết.”

“Thật ra ta rất muốn chết, nhưng ta vẫn còn chuyện chưa làm xong.” Ngu Vu nhàn nhạt nói.

“Sao hôm nay anh lại đến đây?” Lão Tát Mã hỏi Ngu Vu.

Côn Bằng vương khá ngoan ngoãn trước mặt hai vị này, luận về tuổi, hắn còn kém xa, hai vị này mới là lão bất tử thật sự, mà thực lực cũng không phải mới bán thần, chỉ sợ bọn họ mới là những sinh vật có sức mạnh gần với cổ thần nhất trên thế giới này.

Ngu Vu chỉ tay vào Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc mà thấp giọng nói: “Hỏi mấy tên nhóc này này.”

Nghiêm Mặc ngẩng đầu, mỉm cười cười: “Chỉ là phòng ngừa mà thôi, thế lực của Hữu Giác Nhân trên đông đại lục vẫn chưa giải quyết hết, còn có vài tên lai lịch không rõ không biết muốn làm gì trên đông đại lục, hơn nữa thủy tộc đột nhiên xuất hiện…”

“Đây là nguyên nhân mà cậu nhất quyết bắt ta tới? Chỉ một đám rắn biển?” Ngu Vu bĩu môi: “Ta còn tưởng là…”

Là cái gì Ngu Vu không có nói tiếp, nhưng lão Tát Mã và Côn Bằng vương như biết y định nói tới ai.

Nghiêm Mặc nghĩ đến nhánh người cá của Ngu Vu là di cư từ biển sâu đến hồ Thanh Uyên, vậy người có thể khiến Ngu Vu thận trọng đến mức đích thân ra mặt, có phải thủy tộc mà hắn cho rằng là do Thủy Thành mời đến có quan hệ với một nhánh Người Cá khác trong biển sâu không?

Có điều, đây là chuyện của Ngu Vu, Nghiêm Mặc không muốn hỏi nhiều vào lúc này.

Mà hôm nay Nghiêm Mặc cũng không ngờ tới, ngày sau Cửu Nguyên chẳng những có qua lại cực kỳ thân mật với nhánh người cá trong biển sâu, mà con trai nhỏ bảo bối của hắn còn thiếu chút nữa bị nhân ngư vương trong biển sâu mang về nhà ở rể!

Khi đó Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến suýt thì tức điên, vừa lúc Ngu Vu muốn dẫn tộc Người Cá đuôi dài trở về biển, cả hai lập tức dẫn theo một đám nhân thủ đi cùng Ngu Vu đánh tới cửa nhà nhân ngư vương!

Tộc Người Cá trong biển vì vậy mà bị quậy đến long trời lở đất, cuối cùng… vẫn là Nghiêm Húc ra mặt mới dẹp loạn được mọi chuyện, mà nhân ngư vương vốn muốn bắt Nghiêm Húc làm vương hậu trong một ngày nọ sau khi tỉnh lại phát hiện, y chẳng những bị người ta khiêng về đất liền mà còn thành người nằm dưới?

Đối mặt với khuôn mặt vô tội như khắc dòng chữ ‘em đã bị anh nhúng chàm, anh phải chịu trách nhiệm’ vừa đáng yêu lại vừa đáng thương của Nghiêm Húc, nhân ngư vương buồn bực đến mức thiếu chút nữa hộc ba ngụm máu!

Được rồi, những chuyện đó đều là chuyện rất xa sau này, là chuyện của thế hệ sau, không kể đến ở đây.

Trở lại hiện tại, bây giờ các thế lực đã đến đông đủ, mười hai tư tế của Vu Thành ngoại trừ những kẻ đã chết thì cũng tới gần hết.

Hiện giờ tất cả mọi người đều đang đợi đệ nhất tư tế Vu Tượng và chiến sĩ bảo hộ Phi Sơn của y.

Tiếng chim báo giờ vang lên, thời gian bắt đầu cuộc tụ hội đã đến.

Ngay thời khắc đó, Vu Tượng và Phi Sơn cùng xuất hiện trên chiến ghế ở chủ vị nằm chính giữa.

Đọc truyện chữ Full