DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Lưu Đày
Chương 636: Không muốn gia nhập Cửu Nguyên mà đòi hưởng thụ lợi ích của Cửu Nguyên, nằm mơ!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

ToukenRanbufull1869581

“Mặc vu đại nhân, vì sao Cửu Nguyên nhất định bắt mọi người không thể có nô lệ ạ?”


Khi hai nhóm người bị đưa tới trước mặt Nghiêm Mặc, bọn họ vừa xấu hổ vừa bực.

Xấu hổ là vì đám chiến sĩ thành niên bọn họ nhiều như vậy mà đứng mặt một lũ trẻ lại không có chút sức phản kháng nào, ngay cả Nhung Khang có được vu khí khi phát hiện bất thường muốn nghĩ cách cứu viện tộc nhân của mình cũng bị người ta bất chợt chặt vào gáy, vu khí còn chưa kịp phát huy tác dụng gì thì đã hôn mê.

“Các người là… người Cửu Nguyên?” Vài tên chiến sĩ vốn định mắng to thì đột nhiên giọng nói trở nên quái dị.

Nhung Tuyệt không đến Vu Thành, cũng chưa từng gặp người Cửu Nguyên, nhưng các chiến sĩ hỏi thẳng thân phận của bọn Nghiêm Mặc đều là những người đi cùng Nhung Khang tới Vu Thành.

Nghiêm Mặc dừng mắt trên nhóm người này, khóe miệng bỗng nhiên hơi cong lên, nha, không ngờ lại gặp người quen.

“Tiểu Nhạc.” Nghiêm Mặc nhìn Nhung Khang đang hôn mê mà gọi Tiểu Nhạc.

Nguyên Chiến cũng nhận ra Nhung Khang, đối với tên thanh niên ‘mua’ mất món vu khí đầu tiên của tư tế nhà mình, hắn nhớ rõ như thế nên không khi nào không quên việc đi kiếm cái vu khí này về.

Nghiêm Tiểu Nhạc xoạch xoạch xoạch đi đến bên người Nhung Khang, thân thể xương xẩu của nó cũng được mặc quần áo, nó chìa cánh tay ra, nhéo nhẹ sau cổ Nhung Khang.

Không biết kích thích trúng điểm nào mà Nhung Khang đang hôn mê giật một cái, tỉnh lại.

Có điều tên thanh niên đáng thương này vừa tỉnh lại liền ôm gáy rên rỉ, chỉ cảm thấy trời đất như xoay tròn trước mắt, đứng dậy không nổi, qua một hồi lâu, gáy mới bớt đau hơn nên cảm giác choáng váng đỡ hơn được một tí.

Mà chờ khi hắn thấy rõ đoàn người đang ngồi trên thảm ở cách đó không xa, liền thốt lên một tiếng kinh ngạc.

“Mặc Mặc Mặc vu đại nhân! Chiến Chiến Chiến thủ lĩnh!” Nhung Khang một tay ôm gáy, một tay chỉ phía trước, cà lăm hô to.

“Đã lâu không gặp.” Nghiêm Mặc mỉm cười, còn hạ hạ tay với Nhung Khang ý bảo hắn bình tĩnh.

Có Nhung Khang xác nhận, những người khác không còn hoài nghi nữa, ngay cả tộc Liệp cũng giống vậy.

Lúc trước Tộc Liệp không phái người tới Vu Thành, nhưng tiếng tăm của Cửu Nguyên đối với phần lớn bộ tộc sống trên mảnh đất này đã không xa lạ gì. Dựa theo phân chia trong cuộc tụ hội Vu Thành, hiện giờ mảnh đất mà bọn họ đã sống bao đời kỳ thật đã thuộc về Cửu Nguyên, trên danh nghĩa bọn họ cũng là thành viên của Cửu Nguyên.

Nhưng người tộc Liệp không ai để chuyện phân chia địa bàn trong lòng, đầm lầy đen nổi tiếng là vùng đất chết, trước kia không phải không có thế lực cường đại nào ôm ý đồ với vùng đất này, nhưng bây giờ không biết bọn họ đã biến đi đâu mất.

Tộc Liệp và tộc Nhung cùng các tộc khác đã sinh sống trên mảnh đất này không biết bao nhiêu năm, hiện giờ ngoại trừ du thương và sứ giả của các thế lực thỉnh thoảng đi ngang qua nơi này, thì hầu như không còn ai khác đặt chân đến.

Mà du thương và các sứ giả đó trước khi tới vùng đất này phía sẽ phải dừng lại ở bên kia biên giới, rồi các tộc nhân đi tuần mới dẫn bọn họ tiến vào, nếu không thì dù họ có nhớ đường cũng sẽ không dễ sống sót mà ra khỏi cánh đồng hoang, bởi vì mảnh đất này có thể tự thay đổi, ngay cả bốn bộ tộc sinh hoạt hàng năm trong nó cũng không dám nói mình nhớ hết mọi thay đổi của vùng đất, nếu không phải thần Đầm Lầy thương hại bọn họ, ban cho bọn họ năng lực có thể sinh hoạt tự do trong đầm lầy, thì bọn họ cũng không dám sống trong vùng đất có thể tự mình biến đổi này.

“Người Cửu Nguyên, hừ! Tao đã nói bọn chúng không phải thứ gì tốt!” Tên dẫn đội của tộc Liệp khạc đờm.

Đám người tộc Liệp đứng bên cạnh gã không nói gì, nhưng vẻ mặt đã thể hiện rõ sự cừu thị người Cửu Nguyên.

Vẻ mặt của người tộc Nhung cũng không tốt lắm, đặc biệt là các chiến sĩ từng đến Vu Thành đã có ấn tượng tốt với Nghiêm Mặc, lúc này bọn họ đều cho rằng người Cửu Nguyên đến là để chiếm lĩnh lãnh địa của dân bản xứ bọn họ, đây cũng là chuyện mà gần đây bốn tộc lo lắng nhất.

Đây không phải lần đầu tiên Nghiêm Mặc gặp trường hợp này, trước đó đã tiếp xúc với các bộ lạc bộ tộc lớn lớn bé bé, có vài bộ lạc khát vọng được gia nhập Cửu Nguyên, cũng có vài bộ lạc có suy nghĩ cực đoan và hận thù Cửu Nguyên, mà những bộ lạc hận thù Cửu Nguyên đều không ngoại lệ mà nghĩ Cửu Nguyên muốn xâm lược họ, bóc lột họ, biến họ trở thành tộc nô của Cửu Nguyên.

“Mấy đứa nhỏ này đều là đệ tử của tôi, đây là Tiểu Nhạc, cốt binh bán thần.”

Người hai tộc hít ngược một hơi lạnh, Nhung Khang cũng không cảm thấy việc mình bị đánh bất tỉnh có gì đáng xấu hổ, đó chính là bán thần đó!

Mắt thấy vẻ mặt của hai tộc khi nhìn bọn họ đã tốt hơn được một chút, Nghiêm Mặc có hơi buồn cười. Con người kỳ quái như vậy đó, đặc biệt là các chiến sĩ gánh vác an nguy của bộ tộc, một đám nhóc đánh bại được bọn họ, bọn họ sẽ cảm thấy bị sỉ nhục, rồi sinh hận với Cửu Nguyên, nhưng một khi biết người đánh bại bọn họ là bán thần mạnh hơn họ không biết bao nhiêu lần thì cảm giác bị sỉ nhục sẽ lập tức biến mất hoặc giảm đi hơn phân nửa, thậm chí có người còn bày ra vẻ mặt kỳ diệu như ‘a, mình bị bán thần đánh’.

“Các anh không cần lo lắng, chúng tôi không có ác ý với các anh, chúng tôi chỉ đi ngang nơi này rồi phát hiện các anh đang kéo bè kéo lũ đánh nhau, mà các anh lại vừa lúc đánh ngay trên đường mà chúng tôi nhất định phải đi qua, nên mới đành ngăn các anh lại, thuận tiện muốn hỏi chút chuyện.” Nghiêm Mặc ôn hòa nói, đồng thời bảo Tiểu Hắc thả bọn họ ra.

Tiểu Hắc dẫn theo tụi nhỏ hi hi ha ha cởi bỏ dây thừng trên thân những người này, rồi chạy sang bên kia nghiên cứu đám vịt khổng lồ.

“Mặc vu đại nhân, lần này sứ giả mà Cửu Nguyên phái ra chẳng lẽ là ngài và thủ lĩnh Chiến sao?” Nhung Khang đã hết bị cà lăm, trong mắt có kinh ngạc và vui sướng, còn có vài phần lo lắng.

“Phải. Mặt khác, chúng tôi còn dẫn theo một đội trải đường, để bắc cầu cho tất cả các bộ tộc trong lãnh địa Cửu Nguyên, để mọi người mau chóng có được những ngày lành.”

“Ha! Trải đường thì có gì để mà trải qua ngày lành? Nếu tụi mày thật sự hảo tâm như vậy thì mang đồ ăn và cốt khí cùng phép huấn luyện đến cho bọn tao là được!” Con trai trưởng của thủ lĩnh tộc Liệp cười nhạo.

“Thức ăn, cốt khí, phép huấn luyện, và nhiều thứ tốt hơn, Cửu Nguyên chúng tôi đều có, nhưng vì sao chúng tôi phải cho các người?” Nghiêm Mặc không giải thích tầm quan trọng của việc trải đường, thứ này không cần hắn phải mở miệng nói, chờ khi làm xong, mọi người sẽ biết nó tốt thế nào.

“Chẳng phải bọn tao…” Gã con trai của thủ lĩnh tộc Liệp nói được bốn chữ thì nghẹn họng, bảo gã thừa nhận bọn gã là người Cửu Nguyên, đó là không thể nào!

Nghiêm Mặc không để ý đến tộc Liệp, mà mời đám người Nhung Khang qua đây cùng ăn trưa.

Người tộc Nhung trước mắt vẫn chưa có thói quen ăn trưa, không, phải nói là đại đa số nhân loại trên đông đại lục đều không có thói quen xa xỉ này.

Đám người Nhung Khang ngại chiếm lợi, nhưng cũng muốn tạo quan hệ tốt với Cửu Nguyên một chút, vội vàng chạy tới nâng vịt khổng lồ vừa săn được xong, chia thức ăn với người Cửu Nguyên.

Đây cũng là lần đầu tiên Nghiêm Mặc nhìn thấy vịt khổng lồ, tò mò y hệt bọn nhỏ, sau khi hỏi sách hướng dẫn về loài sinh vật này thì trong đầu tức khắc xuất hiện bốn chữ ‘có thể nuôi dưỡng’.

Loài động vật nửa chim nửa thú này tuy có thân thể khoẻ mạnh và vũ lực cường đại, nhưng tính tình không nóng nảy, hơn nữa còn cực kỳ dễ nuôi, hầu như cái gì cũng ăn, chúng nó cũng đẻ trứng giống gia cầm, chẳng qua là trứng thụ tinh không nhiều lắm, thích đi đến chỗ nào liền đẻ chỗ đó, không cẩn thận sẽ bị giẫm nát, có bị trộm thì càng không biết, hơn nữa chúng nó không thích ấp trứng, số lượng có thể ấp nở thật sự không nhiều lắm, nhưng không có nghĩa là chúng nó không thích đẻ trứng, mà ngược lại, chúng nó thích đẻ hệt như gà, chỉ cần thức ăn và dinh dưỡng đầy đủ thì cứ hai ba ngày sẽ đẻ một quả trứng, còn rất lớn.

Biết đẻ trứng, lông chim có thể giữ ấm và không thấm nước, mỡ dưới da cũng nhiều, nhanh lớn nhanh béo, chỉ cần không trêu chọc thì nó sẽ không tùy tiện nổi điên, những ưu điểm này quả thực là đặc điểm tốt nhất của gia cầm.

Trong lòng Nghiêm Mặc đã xem vịt khổng lồ như một đặc sản địa phương, trong lời nói hắn cũng để lộ ra giá trị của vịt khổng lồ, khuyến khích tộc Nhung thuần phục và chăn nuôi chúng.

Người tộc Nhung từ thời tổ tiên đã bắt đầu di cư đến đầm lầy đen, cho tới bây giờ đã sắp bảy tám trăm năm, trong đầu cơ hồ như chưa bao giờ nghĩ tới khái niệm ‘chăn nuôi’.

Nhung Tuyệt trực tiếp hỏi: “Vịt khổng lồ có ở khắp chỗ này, chỉ cần không sợ chết là có thể bắt được, hà tất phải nuôi chúng nó, chúng nó ăn rất nhiều.”

Nhung Tuyệt không có mặt mũi nói chính bọn họ còn ăn không đủ no, sao còn khả năng đi nuôi vịt khổng lồ.

Nguyên Chiến nghe vậy thì thay Nghiêm Mặc giải thích: “Anh cũng nói không sợ chết mới có thể bắt được, nếu các anh chăn nuôi vịt khổng lồ, có ba lợi ích. Thứ nhất, dự trữ. Muốn ăn khi nào thì ăn. Thứ hai, mở rộng thực đơn. Có trứng vịt to và nhiều. Thứ ba, giao dịch. Trứng, thịt, lông, mỡ của vịt khổng lồ đều có thể dùng để giao dịch.”

Có Mặc vừa là bạn đời vừa là tư tế, Nguyên Chiến làm thủ lĩnh tuy không dám nói mình tinh thông chuyện nuôi dưỡng, nhưng cũng hiểu biết hơn đại đa số thường dân nhiều.

“Nhưng vịt khổng lồ hung ác như vậy phải làm sao để nuôi, tụi em dù có bắt sống cũng không nuôi được mấy ngày, chúng nó biết bay, không cẩn thận sẽ để chúng chạy đi hết. Nếu nhốt lại, không bao lâu sau chúng cũng sẽ chết.” Cậu thiếu niên tên Tiểu Áp tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại rất nhạy bén.

“Rất đơn giản, các anh có thể cắt lông cánh của chúng, để chúng không bay được, sau đó xây một cái tổ thoải mái cho chúng. Chúng không bay được thì các anh không cần nhốt trong một nơi nhỏ hẹp kín mít và u ám, có thể thả chúng nó ra ngoài để nuôi, chỉ cần có người coi chừng chúng là được, buổi tối lại lùa chúng về ổ. Phương pháp cụ thể… tôi sẽ phái một người am hiểu việc nuôi dưỡng đến hướng dẫn cho các anh, loại chuyện này nói tiếp thì phức tạp lắm, nhưng chỉ cần làm quen rồi, các anh sẽ phát hiện rất đơn giản.”

Vịt khổng lồ đã chết bị nhổ lông, moi nội tạng đặt trên đống lửa mà nướng, Nghiêm Mặc cung cấp gia vị, để chiến sĩ tộc Nhung giỏi nướng thịt quết lên thử, rất nhanh, một thứ mùi lạ lùng bay vào mũi mọi người.

Người tộc Nhung và tộc Liệp đều nuốt nước miếng, chiến đấu tiêu hao thể lực, chút đồ ăn ăn buổi sáng đã sớm tiêu sạch, vừa ngửi thấy mùi hương này, bụng của cả đám liền kêu ùng ục.

“Quái lạ, mùi khai của vịt khổng lồ hình như giảm đi rất nhiều. Hầu như không ngửi thấy. Thơm quá!” Có người tộc Liệp hít hít mũi, thèm đến mức nước miếng chảy ròng.

Gia Chiểu cho hắn một cái tát: “Kêu la cái gì! Bọn Cửu Nguyên đó đang cố ý dụ dỗ chúng ta! Không thể để bọn chúng thành công.”

Chiến sĩ tộc Liệp vừa nghe thấy thế thì không thể không chịu đựng mùi hương thơm lạ và cảm giác đói cồn cào, tiếp tục trợn mắt nhìn người Cửu Nguyên và tộc Nhung.

Mà đám người tộc Liệp rõ ràng đã được thả nhưng bọn hắn lại không đi! Gia Chiểu dùng một cái mỹ kỳ danh là: Gã muốn xem thử người tộc Nhung và Cửu Nguyên có âm mưu gì.

Bên kia, người Cửu Nguyên và tộc Nhung nhờ có rượu và thức ăn mà nhanh chóng thân quen nhau, bắt đầu trêu đùa nhau.

Tuy khẩu âm của bọn họ khác nhau, nhưng cảm tạ Tam Thành ngày xưa và cả sau khi phân thành Cửu Đại Thượng Thành đã phổ cập ngôn ngữ thông dụng cho cả đông đại lục, chỉ cần là bộ tộc khá lớn thì hầu như biết ngôn ngữ thông dụng, có vài bộ tộc ngay cả ngôn ngữ của riêng tộc mình cũng không có —— bọn họ còn chưa kịp sáng tạo ra hệ thống ngôn ngữ của riêng tộc mình thì đã bị nhồi ngôn ngữ thông dụng trước rồi.

Hai anh em Nhung Khang và Nhung Tuyệt vừa gặm món thịt nướng không giống với ngày thường và càng lúc càng thêm mỹ vị, vừa dùng ánh mắt trao đổi với nhau.

Cuối cùng, Nhung Khang là người từng tiếp xúc với hai vị đại nhân nhiều hơn người khác đại diện tộc Nhung mở lời: “À… khụ, thủ lĩnh Chiến, Mặc vu đại nhân, lần này các anh đến là có chuyện gì vậy? Cửu Nguyên có sắp xếp gì với các bộ tộc chúng tôi sao?”

Tất cả người tộc Nhung đều dựng tai lên, đây là chuyện trọng đại liên quan đến sự tồn tại của tộc Nhung về sau đó.

Nghiêm Mặc cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn khi Nhung Khang hỏi hắn vấn đề này, thậm chí hắn còn đang chờ Nhung Khang hỏi.

“Mảnh đất này đã thuộc về Cửu Nguyên.” Câu đầu tiên đã tạt một chậu nước lạnh cho tất cả người tộc Nhung và tộc Liệp đang nghe lén.

Nhung Khang không phủ định những lời này, nhưng trên mặt hắn hiện lên vẻ giãy giụa: “Cái đó…”

Nghiêm Mặc nâng tay: “Các anh vẫn có thể sống như trước đây.”

Câu thứ hai đã khiến tim mọi người ấm trở lại.

Nhưng Nhung Khang bắt được trọng điểm: “Nô lệ thì làm sao bây giờ? Cửu Nguyên sẽ cho phép chúng tôi tiếp tục sở hữu nô lệ sao?”

“Dựa theo quy tắc của Cửu Nguyên, chúng tôi không cho phép bất cứ một thế lực hay cá nhân nào có nô lệ, cũng không được buôn bán nô lệ. Nhưng chúng tôi biết việc bắt các anh lập tức từ bỏ nô lệ là rất khó, nên chúng tôi sẽ đưa ra hai điều kiện, cho các anh chọn.” Nghiêm Mặc nói.

“Điều kiện gì?” Nhung Khang và Nhung Tuyệt trăm miệng một lời hỏi.

Nghiêm Mặc: “Thứ nhất, chúng tôi dùng vật tư của Cửu Nguyên để trao đổi tất cả nô lệ của các anh. Thứ hai, các anh tự nguyện thả nô lệ ra, học viện Chiến Mặc và quân đội Cửu Nguyên chúng tôi sẽ rộng mở với các anh, tộc Nhung các anh sẽ được hưởng phúc lợi, quyền lực và có nghĩa vụ như con dân Cửu Nguyên,.”

Người tộc Nhung trầm mặc.

Nhung Khang và Nhung Tuyệt nhìn nhau, Nhung Tuyệt nhận lấy gánh nặng, cười khổ nói: “Nói như vậy, nếu chúng tôi không tự nguyện thả nô lệ ra, vậy Cửu Nguyên cũng sẽ không xem chúng tôi như con dân Cửu Nguyên?”

Nghiêm Mặc thản nhiên: “Đúng. Không thể tiếp thu quy tắc Cửu Nguyên, thì không thể xem là người Cửu Nguyên. Mà không muốn thừa nhận mình là người Cửu Nguyên, vậy cớ gì được hưởng lợi ích từ Cửu Nguyên như các con dân Cửu Nguyên khác? Đừng nói Cửu Nguyên, ngay cả tộc Nhung các anh, các anh có chịu không?”

Bọn họ đương nhiên không chịu, ngay cả tộc nhân của mình còn ăn không đủ no, thì cớ gì bọn họ phải chia lợi ích cho người ngoài? Nhưng biết thì biết, khi chuyện giống vậy rơi xuống người mình, cảm giác lại hoàn toàn khác.

Người tộc Nhung bắt đầu rối rắm, các chiến sĩ ở đây có ai mà không có vài nô lệ? Phải bỏ ư?

Nhung Khang bỗng nhiên phát hiện một vấn đề quan trọng: “Nếu không được tán thành là người Cửu Nguyên, vậy thí dụ muốn đến học viện Chiến Mặc hoặc gia nhập quân đội Cửu Nguyên thì làm sao?”

Nguyên Chiến ra hiệu cho Nghiêm Mặc, lạnh lùng nói: “Không phải con dân Cửu Nguyên, thì hoàn toàn không có khả năng tham gia quân đội Cửu Nguyên, đương nhiên cũng không thể tiếp xúc với các công pháp cao thâm và rất nhiều phần thưởng hậu đãi khác mà chỉ có quân đội mới có thể tiếp xúc được. Học viện Chiến Mặc có thể nhận người ngoài, chỉ là điều kiện tương đối hà khắc, đầu tiên, phải nộp đủ học phí, tiếp theo bản thân phải đủ ưu tú, thứ ba, còn phải làm một bài khảo sát nhân phẩm trong một đoạn thời gian. Trọng điểm là cái thứ ba, nếu nhân phẩm không qua được tiêu chuẩn khảo sát, vậy học sinh kia bất cứ lúc nào cũng có thể bị đuổi khỏi học viện.”

Nhung Khang vừa nghe những lời này, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Mà những chiến sĩ khác muốn tới Cửu Nguyên học tập công pháp cao thâm và tìm vận may cũng khổ sở.

Đúng lúc này, cậu thiếu niên Tiểu Áp bỗng nhiên nhảy xuống khỏi người anh trai, đi đến bên Nghiêm Mặc ngồi xổm xuống, vừa ngây thơ vừa nghiêm túc hỏi Nghiêm Mặc: “Mặc vu đại nhân, vì sao Cửu Nguyên nhất định bắt mọi người không thể có nô lệ ạ?”

Nghiêm Mặc cười, vươn tay sờ sờ cái đầu được thắt bím của cậu thiếu niên, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Nhóc có cảm thấy Cửu Nguyên cường đại không?”

Cậu thiếu niên không rõ nguyên do, nhưng vẫn gật đầu.

“Vậy Cửu Nguyên muốn đánh bại tộc Nhung bọn nhóc có khó không?”

Cậu thiếu niên quay đầu nhìn hai người anh của mình: Có khó không?

Hai vị huynh trưởng đồng thời cười khổ, Cửu Nguyên muốn đánh tộc Nhung, căn bản là một phương nghiền áp một phương, chứ không thể gọi là đánh.

Lúc này Nghiêm Mặc lại hỏi câu thứ ba: “Vậy nếu Cửu Nguyên đánh bại tộc Nhung, biến tất cả người tộc Nhung thành nô lệ, nhóc có chịu làm nô lệ không?”

Lần này thì cậu thiếu niên biết đáp án, nó nghĩ đến cuộc sống của những nô lệ trong bộ tộc, không chút do dự mà lắc đầu: “Không muốn.”

“Vậy bây giờ nhóc đã hiểu rõ vì sao Cửu Nguyên muốn mọi người không có nô lệ chưa?” Câu hỏi thứ tư của Nghiêm Mặc khiến cậu thiếu niên và tất cả người tộc Nhung chìm vào yên lặng.

Đọc truyện chữ Full