*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Thủ lĩnh và tư tế bọn họ phối hợp ăn ý như vậy đó.”
Người tộc Nhung mời đoàn người Nghiêm Mặc trở về bộ tộc.
Người tộc Liệp trơ mắt nhìn người Cửu Nguyên và tộc Nhung rời đi cùng nhau, rõ ràng trong lòng bọn họ cũng không muốn để người tộc Nhung thân với Cửu Nguyên, nhưng bọn hắn lại không đánh lại Cửu Nguyên, cũng không muốn mời bọn họ về tộc mình, cuối cùng chỉ có thể nhìn người Cửu Nguyên mời tộc Nhung cưỡi trên lưng loài động vật mình chưa bao giờ gặp qua, thân thiết mà cùng nhau rời đi.
Gia Chiểu sau khi trở về thì kể lại chuyện sứ giả Cửu Nguyên tới, hơn nữa đám sứ giả đó rất có thể còn là thủ lĩnh và Mặc vu Cửu Nguyên cho cha mình cùng trưởng lão biết.
So với đứa con trưởng luôn hành động theo cảm tính thì tộc trưởng tộc Liệp và các trưởng lão tỉnh táo hơn nhiều.
“Không xong! Thực lực của tộc Nhung vốn đã ngang ngửa chúng ta, nếu bọn chúng có được nhiều đồ tốt hơn từ Cửu Nguyên, vậy về sau chúng ta cũng chỉ có nước bị áp chế và đuổi đi.” Đại trưởng lão nôn nóng.
“Có lẽ không cần phải lo lắng như vậy, theo như ta được biết, mấy lão già tộc Nhung không ai muốn từ bỏ nô lệ binh, mà trước đó chẳng phải Cửu Nguyên đã nói trước mặt Gia Chiểu sao, không bỏ nô lệ thì sẽ không được xem là người Cửu Nguyên, cũng không được hưởng lợi ích của Cửu Nguyên.” Tộc trưởng vẫn rất bình tĩnh.
“Chỉ sợ bọn chúng thấy Cửu Nguyên cường đại, mặt ngoài thì đồng ý bỏ nô lệ để lấy lợi ích trước.” Đại trưởng lão khoanh tay đi tới đi lui trong phòng: “Đám người không biết xấu hổ kia chắc chắn có khả năng làm ra loại chuyện này, bọn chúng có thể gạt Cửu Nguyên, làm bộ thả bọn nô lệ ra trước, chờ người Cửu Nguyên vừa đi thì sẽ khôi phục nguyên dạng thôi. Không được, chúng ta không thể để Cửu Nguyên xem nhẹ, tộc Nhung có được cái gì, vậy chúng ta cũng phải có được cái đó. Tộc trưởng, đợi chút nữa chúng ta đi một chuyến tới tộc Nhung.”
“Chúng ta tới tộc Nhung? Ông muốn chết à? Bọn tộc Nhung vừa nhìn hấy chúng ta đơn độc tiến vào hang ổ của chúng mà không xông lên giết chúng ta mới là lạ!” Nhị trưởng lão không muốn, kêu to.
“Chẳng lẽ chúng ta phải trơ mắt nhìn tộc Nhung vớt được chỗ tốt từ Cửu Nguyên sao?” Đại trưởng lão rống lại.
“Đừng ồn ào nữa! Gia chiểu, Mặc vu Cửu Nguyên kia lúc gần đi nói cái gì, lặp lại lần nữa.” Tộc trưởng quát bảo các trưởng lão ngừng khắc khẩu, quay đầu hỏi con trai trưởng.
Gia Chiểu cố gắng nhớ, kể không sót một chữ: “Mặc vu đại nhân kia trước khi đi cười với con, nói Cửu Nguyên cũng cho chúng ta điều kiện giống như vậy.”
“Những lời này là có ý gì?” Nhị trưởng lão nóng tính, vũ lực ông ta cường đại, mà không biết động não.
Tộc trưởng và các trưởng lão khác cùng trầm tư, suy nghĩ ý nghĩa sâu xa trong những lời này.
Đại trưởng lão thử hỏi: “Có lẽ người Cửu Nguyên đến chỗ tộc Nhung, vậy cũng sẽ tới chỗ chúng ta?”
Tộc trưởng vừa nghe, tim liền rung lên: “Rất có khả năng, nếu không thì thí dụ chúng ta đáp ứng điều kiện, vậy phải truyền lời cho bọn hắn như thế nào?”
“Quay lại vấn đề, chúng ta có nên đáp ứng điều kiện mà Cửu Nguyên đưa ra không?” Đại trưởng lão chỉ cần một câu đã khiến đám người lần nữa trầm mặc.
Tộc Nhung bây giờ cũng gặp phải vấn đề đồng dạng, là làm một con dân Cửu Nguyên thật sự, tuân thủ quy tắc của Cửu Nguyên, được hưởng thụ mọi lợi ích của Cửu Nguyên, hay vẫn kiên trì với tình trạng trước mắt?
“Có thể triệu tập tộc nhân của các ông, bao gồm cả nô lệ không?” Nghiêm Mặc sau khi nói chuyện hòa thuận với các lãnh đạo cấp cao của tộc Nhung thì đưa ra yêu cầu.
Tộc trưởng tộc Nhung lập tức cảnh giác: “Mặc vu đại nhân, ngài có gì cần phân phó sao?”
“Không có gì đặc biệt cần phân phó, chỉ là có vài lời muốn nói với mọi người. Sao, ông không muốn?” Nghiêm Mặc cười như không cười mà nhìn tộc trưởng tộc Nhung.
Tộc Nhung tộc trưởng bắt đầu đổ mồ hôi hột, đặc biệt là khi ông không cẩn thận bắt trúng cái nhìn tàn nhẫn cay nghiệt bắn ra từ đôi mắt hẹp dài như rắn độc của Nguyên Chiến.
Mà lúc này Nguyên Chiến còn cố tình nhìn đám lãnh đạo cấp cao của tộc Nhung đứng trong nhà một vòng, cười lạnh nói: “Các người tiếc nô lệ tới vậy à? Xem ra việc có nô lệ thật sự là điều rất cám dỗ, hay là Cửu Nguyên chúng ta cũng hiến tế để khẩn cầu Tổ Thần thử, xin ngài đồng ý cho chúng ta có nô lệ, như vậy chúng ta vừa lúc có thể bắt toàn bộ những bộ tộc không nghe lời về ấn ký hiệu nô lệ, cũng in dấu nô lệ lên linh hồn chúng luôn, cho chúng đời đời kiếp kiếp phải làm nô lệ cho Cửu Nguyên.”
Nghiêm Mặc bất đắc dĩ mà dỗ hắn: “A Chiến, đừng nói như vậy, anh xem, anh dọa mọi người sợ rồi kìa.”
Đại Hà yên lặng đứng thẳng phía sau Nghiêm Mặc chỉ biết nhìn đất, lời thoại giống vậy anh đã nghe không biết bao nhiêu lần, thủ lĩnh và tư tế bọn họ phối hợp ăn ý như vậy đó.
Nghiêm Mặc dỗ vị thủ lĩnh đại nhân ‘tàn nhẫn tham lam’ xong thì lại đi dỗ đám người tộc Nhung đang ‘sợ hãi’: “Chư vị, chuyện nô lệ các ông không muốn chúng tôi cũng không ép, nhưng chuyện triệu tập tộc nhân thì các ông có thể làm trước không?”
Các lãnh đạo cấp cao của tộc Nhung rất không muốn bị Cửu Nguyên nắm mũi dắt đi như vậy, nhưng thực lực của đối phương đang bày ở nơi đó, ba vị bán thần! Tùy tiện kéo một vị ra cũng có thể nghiền tộc bọn họ thành bã, bây giờ người ta chịu ôn tồn nói chuyện với bọn họ là do Mặc vu là người tốt, nếu đổi lại là thủ lĩnh Cửu Nguyên, chỉ sợ bây giờ bọn họ đã bị hành hung một trận, thậm chí có khi bị giết luôn cũng nên.
Nghiêm Mặc quả thật có thể dùng thực lực nghiền áp bộ tộc này, nhưng Cửu Nguyên hiện giờ là thế lực thiếu dân cư nhất cả đông đại lục, đất thì đủ, nhưng không đủ nhân lực đi khai phá và quản lý, đất kia cũng chỉ để đó trưng.
Hắn hy vọng có thể mau chóng lung lạc dân bản xứ nằm trong địa bàn được phân chia của Cửu Nguyên, để bọn họ xem việc mình là người Cửu Nguyên làm vinh, chứ không phải tâm không cam tình không nguyện ở lẫn trong lãnh địa Cửu Nguyên, còn làm lãng phí đủ loại tài nguyên của Cửu Nguyên.
Chỉ khi những người này có suy nghĩ tích cực, thì Cửu Nguyên mới có thể tiến vào thời kỳ phát triển một cách nhanh chóng. Đương nhiên, trước khi đó, một vài việc như triển lãm thực lực và chèn ép vẫn phải làm, có điều, Nghiêm Mặc có sách hướng dẫn trong người, nên hắn làm rất dịu dàng và nhỏ nhẹ.
Dẹp bỏ nô lệ của các thế lực chỉ là bước đầu tiên.
Mà người Cửu Nguyên và những người không phải Cửu Nguyên đều biết, dẹp bỏ nô lệ là để thăm dò và cũng là tiêu chí để các thế lực quy phục Cửu Nguyên.
Cho nên lãnh đạo cấp cao tộc Nhung mới khó xử, bởi vì chuyện này căn bản không chỉ đơn thuần từ bỏ nô lệ một cách đơn giản như vậy, mà nó liên quan đến việc sau này tộc Nhung có còn là tộc Nhung nữa hay không.
Chỉ cần bọn họ lui một bước với Cửu Nguyên, chỉ cần bọn họ đồng ý bỏ nô lệ, bọn họ tất nhiên sẽ tiến một bước tới gần Cửu Nguyên, thẳng đến khi hoàn toàn mất đi quyền khống chế bộ tộc.
Nhưng không lùi thì sao, có được không?
Nếu là Nguyên Chiến nghe thấy tiếng lòng này, hắn nhất định sẽ trả lời: Không được!
Nguyên Chiến hầu như đã nghe qua tất cả những khóa giảng và kể chuyện xưa của Nghiêm Mặc, hắn so sánh và phân tích những câu chuyện đó, đưa ra tổng kết cho việc quản lý và kinh nghiệm chiến đấu của mình, có lẽ trong đầu hắn không có khái niệm về phân tích và tổng kết, nhưng như thể từ khi sinh ra hắn đã biết phải tham khảo và học tập từ chuyện khác để đi lên như thế nào.
Vì thế, theo ý Nguyên Chiến, hắn muốn thu phục các thế lực lớn nhỏ trên lãnh thổ Cửu Nguyên trước, đánh cho bọn họ không thể làm gì được, sau đó lại cho bọn họ lợi ích để lung lạc.
Kỳ thật Nghiêm Mặc cũng cảm thấy phương pháp này rất tốt và dứt khoát, nhưng bất hạnh thay là hắn có sách hướng dẫn trói buộc, hơn nữa, có lẽ do hắn không còn rúc trong phòng nghiên cứu suốt ngày như kiếp trước nữa, mà tiếp xúc ngày càng nhiều với người khác, lại bị sách hướng dẫn dùng ảo cảnh trừng phạt, làm hắn dần học được cách đặt mình vào hoàn cảnh người khác, mà giai cấp chịu ảnh hưởng mạnh nhất bởi sự tàn phá của chiến tranh chính là những sinh linh luôn giãy giụa dưới tầng chót, khát vọng có được cuộc sống bình an.
Nghiêm Mặc muốn nhanh chóng thống nhất Cửu Nguyên, nhưng hắn không muốn có quá nhiều sinh mệnh trở thành đá lót đường cho thành quả này, vì thế hắn thà làm chậm một chút, dịu dàng một chút.
“Mưa lành biết được tiết trời. Kéo đến đang lúc xuân về. Theo gió hây hẩy vào đêm tối. Lặng yên tưới mát muôn vật*. A Chiến, chúng ta chỉ cần nắm giữ thời cơ tốt, chọn đúng lúc ra tay, sau đó chỉ cần chờ là được.” Trước khi xuất phát Nghiêm Mặc đã nói với Nguyên Chiến như vậy.
(*Thơ của Đỗ Phủ.)
Nguyên Chiến nhẩm tới nhẩm lui bốn câu thơ kia vài lần, bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với thơ từ, bảo Nghiêm Mặc lại đọc thêm mấy lần cho hắn nghe.
Nghiêm Mặc cũng rất thích thơ cổ, liền thuận miệng đọc mấy câu đầu, nhưng đọc một hồi, không biết có câu nào chọt trúng điểm G của gia súc nhà hắn, mà tên đó lại bò lên người hắn nhất quyết đòi tái hiện là cảnh tượng trong thơ.
Má! Đây rõ ràng đang nói chuyện đứng đắn!
Trong đầu không cẩn thận nhớ lại tình tiết hạn chế độ tuổi nào đó, Mặc Đại Tư Tế lắc lắc đầu hòng kéo sự tập trung trở lại.
Tộc trưởng tộc Nhung thấy Mặc Đại Tư Tế lắc đầu, còn tưởng hắn không hài lòng với sự chần chờ của mình. Lại nhìn sang thủ lĩnh Cửu Nguyên tựa như nhàm chán mà tạo ra một quả cầu đất to bằng cái đầu người lơ lửng giữa không trung, hắn chọc đầu ngón tay vào tạo ra một ngọn núi lửa bùng nổ, dung nham chạy ra đầy đất, rất nhanh đã chảy tới bên chân ông! Rồi trong một ngón tay khác lại trào ra một dòng nước, nước bị dung nham làm cho bốc hơi mà hóa thành sương trắng, nhiệt độ trong phòng lập tức tăng lên.
Đột nhiên tộc trưởng tộc Nhung cảm thấy bên chân có cái gì đó đang đụng vào người mình, vừa cúi đầu nhìn, tròng mắt liền thiếu chút nữa bị dọa cho rớt xuống!
Chỉ thấy một cái cây miệng đầy răng nhọn trông vô cùng đáng sợ đang ngoạm vạt áo ông!
Tộc trưởng tộc Nhung vội vàng lui về phía sau, ‘xoẹt’ một tiếng, vạt áo bị kéo rách, cái cây kia há to miệng ngoạm mấy phát đã ngoạm hết phần vạt áo lộ ra ngoài vào trong miệng, nhưng chắc là nó nhai một chốc thì cảm thấy không thể ăn, nên lại nhổ phụt ra.
Vạt áo bị nhổ ra ướt sũng, dính nhớp, điều quan trọng là đã bị ăn mòn cho không nhìn ra nguyên hình!
“Tộc trưởng!” Không biết là ai run rẩy kêu ông.
Một cơn gió thổi tới, sương trắng trong nhà tán đi, nhiệt độ cũng hạ xuống không ít.
Tộc trưởng tộc Nhung cuối cùng cũng có thể thấy rõ những người khác, liền thấy các lãnh đạo cấp cao nhà mình cả đám đều mặt mày tái nhợt, bên chân mỗi người đều có một đóa hoa nhỏ đáng yêu áp sát, mà sàn nhà vốn bình thường nay đã nứt ra một cái rãnh thật lớn, bên trong là dung nham sền sệt đang chảy.
Đáng thương thay cho vị trưởng lão lớn tuổi nhất không biết là vì nóng quá hay vì sợ quá mà chân mềm như cọng bún, thân thể loạng choạng thiếu chút nữa ngã vào trong dung nham.
Trong phòng vang lên tiếng kêu sợ hãi, Nhung Khang là người đầu tiên nhào qua cứu người, nhưng nhanh hơn hắn là phía sau ]trưởng lão đột nhiên mọc ra một chiếc gai đất, đỡ lấy thân thể đang loạng choạng của trưởng lão.
“Phew ——!” Mọi người thở phào một hơi.
Nhung Khang dừng bước, nhất thời không biết nên cảm ơn thủ lĩnh Cửu Nguyên hay trách hắn dùng năng lực bán thần của mình bắt nạt các tộc nhân.
Một vị lãnh đạo cấp cao khác cũng có thể quyết định chuyện đại sự của tộc Nhung, lão Đại Vu tộc Nhung nặng nề thở dài. Bên cạnh ông cũng có dung nham, nhưng phạm vi gần nó lại có một vòng hoa tươi xinh đẹp, mà ông thì đứng trong vòng hoa tươi này.
Tộc trưởng tộc Nhung nhìn về phía lão Đại Vu, lão Đại Vu nhẹ nhàng gật đầu với ông.
Tộc trưởng tộc Nhung lau mồ hôi, cắn răng một cái, xoay người bảo Nhung Tuyệt và Nhung Khang: “Các cậu đi triệu tập tộc nhân, triệu tất cả những nô lệ có thể cử động. Mau!”
Sau khi mệnh lệnh này được hạ xuống, toàn bộ tộc Nhung đều xôn xao ồn ào.
Khắp nơi đều có người hỏi đã xảy ra chuyện gì, không phải đi săn thú, không phải có tai họa hoặc chiến tranh, vì sao đang êm đẹp lại triệu tập mọi người, mà ngay cả nô lệ cũng phải tham gia.
Nhung Khang và Nhung Tuyệt bị hỏi phiền, đành phải thống nhất một câu, nói là: Thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên tới, muốn gặp mọi người.
Đối với người Cửu Nguyên, đại đa số người tộc Nhung đều không xa lạ, từ sau khi bọn Nhung Khang trở về, kể cho mọi người biết mọi chuyện về Cửu Nguyên, thì người tộc Nhung đã biết sớm hay muộn gì cũng có ngày sứ giả Cửu Nguyên sẽ đến.
Nhưng sứ giả đến, còn là lão đại Cửu Nguyên đích thân đến, sao có thể giống nhau?
Người tộc Nhung vừa kích động vừa sợ hãi, không ít người lặng lẽ hỏi hai anh em Nhung Khang, thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên có đáng sợ không, bọn họ sợ sau khi triệu tập thì sẽ bị giết sạch, sau đó lại hỏi hai anh em về dự định của tộc trưởng và các Đại Vu, tính thần phục người Cửu Nguyên hay là đấu tranh.
Hai anh em bị hỏi mà đau đầu, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ an ủi bọn họ rằng người Cửu Nguyên không đáng sợ và không phải tới để giết người.
Có lẽ Tiểu Áp nhìn rõ vấn đề hơn các anh mình, nó thấy tộc nhân lo lắng như vậy, không khỏi bĩu môi: “Sợ cái gì chứ? Cửu Nguyên người ta có ba vị bán thần tới, nếu muốn giết chúng ta thì cần gì phải triệu tập chúng ta lại? Nghe nói thủ lĩnh Cửu Nguyên chỉ cần giậm chân một cái là mặt đất có thể nuốt chửng người.”
Nó nói xong, rất thần kỳ, bất an của người tộc Nhung lập tức biến mất hơn phân nửa, rất nhiều người thậm chí còn nở nụ cười, nội dung hỏi chuyện không còn là có phải người Cửu Nguyên tới để giết chúng ta không, mà là có phải người Cửu Nguyên mang đến thứ gì tốt không.