*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi trưa hôm ấy ——
"Lão thấp, đã làm phiền rồi, thầy xem đề bài này, em làm bước này có được không?" Học bá lớp 11 ban 3 Nguyên Âm tìm được lão thấp đang uống trà cùng lớp trưởng ở trong rừng cây nhỏ, vẻ mặt do dự.
Quấy rầy lão thấp yêu đương có thể gặp sét đánh hay không?
Lão thấp ngồi chung một chỗ trên mặt cỏ cùng lớp trưởng, có vài cái nhánh cây ở phía sau anh ân cần quạt mát, những sợi tóc đen nhánh nhuộm ánh nắng vàng hơi hơi nhẹ nhàng lay động, làm cả người lão thấp thoạt nhìn có chút mờ ảo.
Càng xem càng đẹp... Hây, cái này gọi là trong mắt học trò hóa Tây Thi đi!
Khúc Thương Mang vén vén tóc, tay kia thì đặt chén trà xuống, tiếp nhận vở bài tập của Nguyên Âm: "Bước này sao? Không phiền gì cả. Nhưng Nguyên Âm, em sử dụng công thức này không nằm trong kiến thức của cấp 3, khi đi thi Đại học nếu dùng công thức này dù cho ra đáp án chính xác cũng sẽ không được tính điểm."
"À, vậy thầy giải hộ em với." Nguyên Âm khiêm tốn hỏi.
"Được, em đi lên văn phòng cùng tôi."
Vì thế, từ đầu tới đuôi Nhiên đều đảm đương làm bối cảnh, hoàn toàn không được lão thấp chú ý, tha thiết mong chờ nhìn tiểu lão thấp của mình lôi kéo Nguyên Âm rời đi.
Tiên trà vẫn còn bốc hơi nóng, không người đoái hoài.
"Đợi một chút... Hình như tôi quên cái gì đó." Lão thấp gãi gãi đầu, bước chân đột nhiên ngừng lại, rất rõ ràng đã quên đi cái gì đó, nhưng lại không nhớ ra được anh quên béng nam nhân nhà mình.
Cậu ấy còn đặc biệt tự tay làm điểm tâm nhỏ vì anh, cứ cùng học trò đi như vậy, Nhiên có lẽ sẽ tự kỷ trong góc tường trồng nấm a lão thấp!
Nguyên Âm con hàng này chẳng thèm ngẫm nghĩ. Đang trong cơn vui sướng được lão thấp giảng bài cho một đối một mà, cũng không phải cậu không có nghĩa khí mà vứt luôn lớp trưởng ra sau đầu.
"Hẳn là không có gì đi, bữa trưa lão thấp ăn no không? Em vẫn còn có rong biển Tào Chí Vĩ làm, mùi vị không tệ nhé, mùi không nặng, lão thấp hẳn là sẽ thích."
"Vẫn là làm bài trước đi."
Vì thế, hai người đi ra con đường sau khu nhà học, nhanh chóng đi vào văn phòng lão thấp.
Kế tiếp chính là thời gian chuyên chú giảng giải tri thức, lão thấp năm đó tuy rằng môn khoa học xã hội vô cùng thê thảm, nhưng khoa học tự nhiên tuyệt đối có thể tự mình đảm đương một phía, Nguyên Âm có chút vấn đề nghĩ quá cao siêu đã được giải quyết, còn có một vài bước nhỏ cần trình bày theo khuôn mẫu để lấy điểm tối đa, lão thấp đều cho ví dụ cụ thể giảng cho Nguyên Âm.
Có điều lúc nói xong, lão thấp đã cảm thấy xung quanh có điểm gì là lạ.
"Ai?" Lão thấp quay mạnh đầu lại.
Nguyên Âm hai mắt mê mang nâng đầu lên: "Làm sao vậy ạ?" Rõ ràng là biểu hiện bình thường, làm Khúc Thương Mang thiếu một phần cảnh giác.
Dù sao Nguyên Âm cũng không phải người thường, ngay cả cậu cũng chưa phát giác ra điều gì, có lẽ là chính mình nghĩ nhiều.
Lại quên học bá một khi đắm chìm ở trong biển đề, hết thảy chung quanh đều có thể bị xem nhẹ...
Cửa sổ cuối cùng của văn phòng khối lớp 11, một cái bóng đen chợt lóe lên, nhanh đến nỗi có cảm tưởng như hoa mắt.
Người nọ lấm la lấm lét khoác cái áo choàng lớn xám đen, ngón tay ở trong không khí nhẹ nhàng lay động, nháy mắt hiện ra một tòa cung điện.
"Báo cáo Đại trưởng lão, phát hiện nhân vật mục tiêu, là nam, bề ngoài... Khụ, như hồ yêu đại nhân đã hình dung, hoàn toàn không xứng với Đại vương của chúng ta, thế mà dám mắt đi mày lại với người không rõ lai lịch khác! Trưởng lão, thực sự không phải con chán ghét Vương Hậu a! Ngài nếu đến hiện trường xem ngài cũng sẽ cảm thấy được người này không đàng hoàng, muốn diện mạo thì không có, cần mông không có mông, nói không chừng tương lai ngay cả con nối dõi cũng không sinh ra được... Bla bla bla..."
Vị này chính là fan não tàn của Lý Hạo, cho nên nhìn người có thể tiếp xúc Đại vương cũng không quá thuận mắt, chẳng sợ người kia cực kỳ có khả năng là Vương Hậu tương lai của cả bộ tộc.
Bên kia Đại trưởng lão lại hết sức cao hứng: "Đừng quan tâm vóc người thế nào, có một người để thích là được." Nhiều năm như vậy cũng có một hi vọng.
Nhị trưởng lão cũng rất cao hứng, dường như đã thấy được cảnh tượng bầy sói con vui vẻ chạy quanh sân, tốt nhất là sinh hẳn mấy ổ á!
Thế giới thật sự tốt đẹp.
"Mi chụp hai tấm hình nhanh lên, sau đó gửi qua email..." Đại trưởng lão lên tiếng.
Người kia nói: "Trưởng lão, Email không thể dùng."
"Vậy thì weibo đi, thật sự phải gửi tin về."
"Vâng, trưởng lão đại nhân." Người lấm la lấm lét cơ hồ nghiến nát răng, hoàn toàn không thể chấp nhận một Vương Hậu không biết giữ khoảng cách như thế.
Lúc này còn không ở bên cạnh hầu hạ Đại vương, chạy đến văn phòng tơ tưởng cũng kẻ khác!
Không thể tha thứ!
Chuông vào học vang lên, Nguyên Âm thoả ước mong nguyện bị Khúc Thương Mang đuổi về phòng học học tiết Hóa của Đường Suất, mà Khúc Thương Mang thì một mình ở trong phòng làm việc đuổi giáo án.
Sau khi học kỳ này chấm dứt, lớp mình sẽ lên lớp 12.
Lớp 12... Bọn này thi vào Đại học không có vấn đề sao?
Khúc Thương Mang nhìn trang giáo án trắng lòa có chút đờ người ra, không tự giác liền hồi tưởng lại nguyên hình của mấy đứa.
Nhìn cảnh người cá thành cá vàng phun bọt quẫy đuôi, Long Vương ôm mông khóc rống nhòe nước mắt, quỷ hút máu thích ăn dâu tây, không bao giờ... tin tưởng truyện cổ tích nữa.
"Oáp..." Khúc Thương Mang có chút mệt nhọc, nhưng vẫn kiên trì mải miết viết này nọ.
Bên ngoài một cái cửa sổ khác, có một tên đầu heo thân người, thân hình lẩn khuất trong bóng râm càng thêm bí mật hơn so với tên chụp trộm ảnh kia.
Hắn cầm một cái bộ đàm không biết hàng vỉa hè đào đâu ra, báo cáo tình hình với chủ nhân của mình: "Chủ nhân,... Mục tiêu gần đây quả thật mập lên, hiện tại thuộc hạ đang ở ngoài cửa sổ nhìn, đúng đúng... Không vào được bên trong, tiến tới gần sẽ bị nhánh cây mọc lan trên bờ tường phát hiện."
Đầu kia bộ đàm là một kẻ đang chải chuốt sơn móng tay đỏ, vừa nghe lời này, lập tức bất mãn đứng lên từ ghế mềm, sắc mặt nhăn nhó: "Đồ súc sinh vô dụng! Nhất định phải tìm sơ hở! Hiện giờ tổng tuyển cử sắp tới, ta phải ăn được một nửa linh hồn còn lại của Khúc Thương Mang, gia tăng thực lực!"
Tuyệt đối không thể để cho tên vô dụng đó giữ nguyên chức!
Hắn lập tức nghĩ tới cái tên vênh váo đắc ý, nói chuyện cũng không thèm nhìn thẳng đồng tộc.
Không phải là may mắn ăn được một nửa linh hồn nhân loại đặc thù mà công lực đại tăng sao, vậy thì có sao, cũng không phải tự mình tu luyện đi!
"Ngươi tiếp tục giám thị đi, tìm kiếm cơ hội thừa dịp xuống tay." Nam nhân suýt nữa nắm chặt đứt móng tay mình yêu mến nhất, khóe miệng lộ ra một đường cong âm hiểm: "Nếu bị phát hiện, liền tự mình kết thúc đi súc sinh."
"Dạ." Hu hu hu, chủ nhân vẫn hung dữ như vậy!
Nhưng nếu như không S cũng không phải là phong cách chủ nhân a! Súc sinh đồng chí giãy dụa cái đuôi, mặt M nhộn nhạo ~~
Lão thấp đây là bị hai tốp chó săn bất đồng theo dõi sao?
Quả thật là như vậy, có điều muốn gần người lão thấp cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đầu tiên, nhánh cây chính là trở ngại lớn nhất, ngoại trừ khi XXOO không nghe lời, những lúc khác nhu thuận rối tinh rối mù.
Tiếp theo, Đường Suất cho một bầy sâu nhỏ đi theo lão thấp, một khi có người lạ tiếp cận lão thấp, bé sâu càng tích cực xông lên trước hơn so với nhánh cây, tìm hiểu nội tình, xuất hiện nguy hiểm lập tức phóng độc tố.
Cuối cùng, chúng ta không thể quên sủng vật chính quy nhà lão thấp, Miêu Hựu.
Con hàng này nói như thế nào cũng là thần thú cao cấp từ thời thượng cổ...
Cho nên, hiện giờ xem ra, thừa dịp mà vào cũng khó.
Nhưng cũng không phải là không có cơ hội, tỷ như khi lão thấp đi toilet giải quyết, anh không cho phép sâu cùng nhánh cây lẽo đẽo đi theo, lúc ấy Miêu Hựu cũng hóa thành con mèo nhỏ, chạy đến trong phòng học nằm lên đùi Tào Chí Vĩ uể oải uốn éo ngủ bù, tương thân tương ái cùng vương tử người cá của mình.
Thành ra, khi lão thấp vừa mở mắt, đầu hơi lay động, con ngươi đen khép hờ đánh giá hoàn cảnh bốn phía.
Dường như là một sơn động vô danh, chung quanh có rất nhiều đóa hoa sáng lạn nở rộ, nhưng đều là màu đen, từng mảnh từng mảnh nhìn qua thấy ghê người.
Sau này thật sự không thể làm kiêu, cho dù là đi nhà cầu cũng nhất định phải mang theo nhánh cây đi cùng!
Cách đó không xa, có một đôi mắt sắc lạnh như ưng vồ mồi gắt gao theo dõi anh.
Cặp kia mắt rốt cuộc tối tăm đến cỡ nào? Đáy mắt vô cảm, mùi máu tanh trên người buồn nôn khó chịu, làm lão thấp có chút ghét bỏ cau cau mũi.
Cuối cùng, người nọ khinh thường liếc lão thấp một cái, rất muốn thi pháp, để lão thấp chịu chút đau khổ, lại lập tức nhớ tới lời dặn dò của các vị trưởng lão, không thể không rút móng vuốt về, không nhìn lão thấp nữa.
Hắn sợ chính mình nhịn không được.
"Ngươi... Chớ đi!" Lão thấp đứng lên, chạy chậm muốn đuổi kịp.
"Đứng lại, tới gần nữa ta không đảm bảo ngươi còn mạng rời khỏi đây."
Khúc Thương Mang: "..."
Đây là lần đầu tiên bị người uy hiếp tính mạng.
Do dưới Phong Đô toàn "thân thích", làm cho Khúc Thương Mang rất lãnh đạm với sinh mệnh của mình, nếu là một ngày kia đường sinh mệnh đi tới điểm cuối hoặc là phát sinh chuyện ngoài ý muốn chết đi, vậy anh đến nhà Mạnh bà ăn chực cũng tốt.
Bởi vậy lão thấp cảm thấy tên trước mặt mình đúng là không có đầu óc.
"Như vậy xin hỏi đây là đâu?" Cần biết rõ nguyên nhân mình bị bắt tới đây, sau đó mới đúng bệnh hốt thuốc.
Người nọ chỉ hét vào mặt anh hai chữ, liền xoay người tức giận rời đi: "Yêu giới."
Vì sao tức giận?
Bởi vì hắn phát hiện khi nhìn gần, làn da Khúc Thương Mang bóng loáng như trứng gà bóc, dáng người yêu kiều, thắt lưng nhỏ, mông lại hết sức vểnh, khí chất xuất chúng, chẳng sợ diện mạo bình thường, e rằng cũng có người mê mẩn.
Khó trách Đại vương lại đam mê một nhân loại, ngay cả yêu giới cũng không về!
Đáng giận! Da của mình lại kém hơn một nhân loại!
Hắn lắc mình một cái đi ra khỏi huyệt động, chuyện thứ nhất chính là lấy điện thoại di động alo cho đàn em: "Mau liên hệ với spa nhà Hổ ca, ta muốn một thẻ hội viên!"
Tuyệt đối không thể thua một nhân loại!
Editor: =v= cái truyện tưng tửng này cũng sắp hết rồi ~ ahihi ~ May mà nó cũng dễ mần, định sau bộ này làm lại Cơ giáp khế ước nô đãi từ chương 144 trở đi mà thấy không khả thi lắm @_@" Mình loay hoay mấy hôm rồi chẳng ưng nổi 1 chương, đọc thì nhanh mà sao làm lâu dã man, hay là cứ chấp nhận bản viết tắt tên rồi đọc @_@, khỏi làm nữa tụt hứng quá T____T
Có ai đọc Không có kiếp sau của Nguyệt Hạ Tang chưa @O@ Oimeoi đáng yêu không chịu nổi luôn, mà nhà bạn í edit đọc cũng sướng kinh hồn =A= Nhìn câu chữ mà mình thấy mặc cảm kinh khủng vì trình độ gà mờ của bản thân QAQ.
Nguồn:
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lão Thấp Của Tôi
Chương 89: Lão thấp chậc lão thấp
Chương 89: Lão thấp chậc lão thấp