Chuyện kể rằng sau khi Khúc Thương Mang bị bắt đi, cái tên yêu quái bắt cóc tống tiền không chuyên nghiệp, để anh lại trong sơn động tối đen mặc kệ lão thấp tự sinh tự diệt.
U ám ẩm ướt, không có nước không có thức ăn.
Lão thấp hết sức buồn bực tự mình cố gắng cởi dây thừng, chỉ đối mặt hang động mờ mịt tăm tối nhiều ngã rẽ như động bàn tơ, vẫn cảm thấy đau lòng.
"Chuyện này, rốt cuộc là..." Sao lại thành ra thế này đây?
Lão thấp hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra, lấy smartphone trong túi quần ra search bản đồ, lại phát hiện cái máy được Kỳ Kỳ hỗ trợ cải tiến chỉ hiện lên bốn chữ to đùng.
—— Ở ngoài Nhân giới!
= =! Nơi này, chẳng lẽ đúng là không phải nhân gian sao?
Chuyện kể rằng bạn yêu quái bắt cóc lão thấp đến đây thực quá ngây thơ, bắt cóc tình địch đến đây không thèm tra tấn sỉ nhục bắt rời khỏi người yêu gì đó mà lại đi Spa?
Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.
Bản thể của hắn là một con báo gấm xinh đẹp chói mắt, khí lực cường tráng thực lực không tồi, ở trong yêu giới coi như là một yêu quái có chút địa vị trong hang ngũ lãnh đạo, rất được hoan nghênh.
Có điều con hàng này có nhược điểm rất trí mạng, phàm là chuyện liên quan tới Đại vương, đều dễ dàng nóng đầu làm chuyện điên rồ.
Cấm địa nổi tiếng trong Yêu giới không hiểu sao có hơi thở nhân loại, tự nhiên chạy không khỏi tầm mắt của mấy vị trưởng lão tận trung cả đời hiến dâng cho yêu tộc.
Nhất là Đại trưởng lão, biết báo gấm là một tên tính tình nóng nảy, đặc biệt phái người theo dõi hắn vài ngày, không ngờ, thật sự có thu hoạch!
Vương Hậu tương lai đó!
Mấy trưởng lão giống như lại một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng bầy sói con lăn lộn trên mặt đất.
Nhị trưởng lão sắc mặt hồng nhuận, cái lưng còng nhiều năm ngoài ý muốn thẳng tắp, đặc biệt có tinh thần đầu bắt đầu khẩn trương chuẩn bị quà gặp mặt cho Vương Hậu, còn bấn loạn hỏi lung tung mấy đứa nhóc yêu quái hay hầu hạ bên cạnh mình, vẻ trang nghiêm thường ngày bay sạch.
"Tiểu Triệu, ngươi nói Vương Hậu của chúng ta có thích hương vị trứng rắn ngàn năm không nhỉ? Ái chà chà, đây chính là quả trứng hai trăm năm trước lão phu liều mạng trộm ra từ nhà Bạch Tố Trinh đó." Đặc biệt vì Đại vương nhà mình mà chuẩn bị quà tân hôn đó, đại bổ a! Cam đoan Đại vương hàng đêm hạnh phúc đến nở hoa!
Quả nhiên thực đủ trọng lượng đâu.
Yêu quái bị gọi là tiểu Triệu yên lặng rưng rưng, Nhị trưởng lão chẳng lẽ ngài quên con là xà yêu sao?
Bạch Tố Trinh là nhị thúc của con đó! Coi như nhị thúc con sinh ra hẳn một ổ trứng cũng không thể trộm làm quà gặp mặt Vương Hậu a a a a!
Tiểu Triệu đáng thương câm nín không lên tiếng nửa ngày, trong ánh mắt mong chờ vạn phần của Nhị trưởng lão, rưng rưng gật gật đầu: "Dạ, thích."
Hai chữ vô cùng chua xót của xà yêu run run bật ra khỏi cổ họng.
Tam trưởng lão nổi danh siêu cổ hủ, từng là người kiên quyết phản đối Lý Hạo tới nhân gian học tập nhất, hiện giờ lại thấy hết sức may mắn Đại vương "bỏ nhà ra đi" đánh ngất xỉu mình ở hành lang.
Không đi nhân gian làm sao có thể gặp gỡ Vương Hậu nhà chúng ta đây?
"Ta cảm thấy, hiện giờ chuẩn bị quà gặp mặt còn hơi sớm." Tam trưởng lão hưng phấn thì hưng phấn, lại không quên chuyện chính.
"Làm sao hả? Lão già này?"
"Việc khẩn cấp trước mắt là đón Vương Hậu trong cấm địa ra."
Nghe Tam trưởng lão nói như thế, mọi người mới kịp phản ứng, báo gấm là người trong tộc họ bắt cóc người đến đây, rất chi là thô bạo tuyệt không biết lễ phép, Vương Hậu sợ hãi thì làm sao bây giờ?
Ấn tượng đầu tiên đã không tốt thế rồi, Tiểu Kim tử thật lỗ mãng, mất mặt ban đại diện quá!
Vài vị lão nhân hưng phấn quá mức độ rốt cục ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, bọn họ đều nhìn Lý Hạo trưởng thành, hiểu biết tính tình Lý Hạo.
Qua thôn này khó tìm điếm sau, Đại vương nhà họ tâm động một lần so với sao Kim đụng Địa Cầu càng hiếm lạ hơn.
Tuyệt đối không thể can thiệp thất bại!
Vì thế, mấy vị trưởng lão mặc vào trang phục chính thống nhất trong tộc, hoa lệ lại không mất cao quý thanh lịch, hoàn toàn là tư thế sắp tham gia vào buổi lễ lớn.
Mà vừa đúng lúc, lão thấp thật vất vả tìm được một lối thoát khỏi mê cung, đang chuẩn bị thử xem có thể đi ra cái chỗ tăm tối này không, đột nhiên đùng một cái như thiên ngoại phi tiên, hoảng sợ nhìn khói trắng xì ra sau đó các vị lão nhân xuất hiện.
"Hơ... Các người?" Khúc Thương Mang âm thầm đề phòng, ngay cả thuốc nước vô địch đều chuẩn bị thoả đáng.
Mấy người đối diện lại cười hết sức hòa ái, thật giống như những ông lão đáng mến bình thường vô hại hiền lành.
"Đừng sợ chàng trai, chúng ta đến đón cậu ra ngoài."
Càng như vậy, càng làm thần kinh Khúc Thương Mang buộc chặt, theo bản năng lui về phía sau hai bước, càng thêm đề phòng đối phương.
Vô sự ân cần, phi gian tức đạo.
"Tôi không biết các ngài, thật có lỗi." Nói xong, Khúc Thương Mang muốn xoay người chạy trốn.
Đại trưởng lão nhanh chóng ngăn cản đường đi của lão thấp, sợi tóc đã hoa râm động tác lại nhanh nhẹn mạnh mẽ, đảo mắt một cái, trong hành động lơ đãng, làm Khúc Thương Mang ý thức được thực lực cách biệt của anh và đối phương.
Một, hai, ba... Đối phương tổng cộng có sáu người.
Cao lớn thấp bé gầy yếu, có người thậm chí đeo kính lão, nếp nhăn trên trán rất sâu, trong mắt lại không thấy vẩn đục chút nào, sáng rọi cứng cỏi, cũng không phải nhân vật đơn giản.
Sợ là thuốc nước vô địch cũng khó địch nổi sáu người đi.
Khúc Thương Mang trong lòng không quyết, cuối cùng lựa chọn tỉnh bơ, yên lặng chờ đối phương làm khó dễ.
= = Sau đó, lão thấp đã bị mang ra khỏi cấm địa, đi tới thành trung ương phồn hoa nhất của Yêu tộc. Đương nhiên, quá trình này bị bầy yêu vây xem Khúc Thương Mang hoàn toàn không biết, bởi vì anh bị đánh ngất xỉu.
Lục trưởng lão trầm mặc ít lời chém sống đao vào cổ anh nhân lúc anh buông lỏng, ông đánh xong mới kịp phản ứng đó cũng không phải phản đồ quần thể xuất động bao vây tiễu trừ, mà là Vương Hậu tương lai bọn hắn mời quay về cung điện Yêu Tộc nghỉ ngơi.
Tam trưởng lão hận đến dậm chân đấm ngực: "Làm sao ông có thể phạm thượng như thế? Lão Lục!" Giọng nói trách cứ y như Khúc Thương Mang đã sinh cho Lý Hạo vô số sói con.
Lục trưởng lão vô tội mở trừng hai mắt, dưới sự chỉ trích của năm vị trưởng lão còn lại, áy náy hạ mi mắt xuống: "Thật có lỗi, thói quen mất rồi."
Ai bảo ông thuộc tộc hiếu chiến nhất yêu tộc —— sư tử yêu đâu!
Vì thế Khúc Thương Mang cứ như vậy u mê bị khiêng trở về đại điện Yêu Tộc, tục ngữ nói Yêu giới 1 ngày, nhân gian nửa khắc, lão thấp ở bên cạnh giằng co hơn nửa ngày, nhân gian bên kia chỉ mới trôi qua bốn mươi phút.
Cuối cùng vẫn là nhóm nhánh cây ở gần gấp khó dằn nổi, phá tan cửa mới phát hiện lão thấp không ngồi bên trong.
Lão thấp biến mất tiêu rồi?
Lão thấp rốt cuộc đi đâu vậy?
"Sao lại thế này? Lão thấp sao còn chưa tới?" Nguyên Âm ôm vở bài tập ngồi trong phòng học chờ Khúc Thương Mang giá lâm.
Đây là tiết toán học mình thích nhất, lão thấp tới muộn sao? Chuông vào học đều vang lên rồi á!
Tào Chí Vĩ không dám tin nhìn đồng hồ, phịch một cái nhảy lên khỏi bồn cá, được Miêu Hựu bảo hộ bằng đệm thịt mềm mại, vững vàng tiếp được: "Lão thấp chưa bao giờ bị trễ!"
Miêu Hựu tán thành: "Trù nhân cũng không thích muộn." Con hàng này mặc dù không có chính thức nhập học, mỗi ngày đều đi theo Tào Chí Vĩ lên lớp.
Mới đầu còn bị người trong lớp bao che khuyết điểm bắt nạt chà đạp, dần dà mọi người cũng chấp nhận.
Con hàng này nếu dám ức hiếp Tào Chí Vĩ, khẳng định quần ẩu đánh chết!
"Lão thấp có thể bị đau bụng hay không?"
"Đừng có mơ, mỗi ngày lớp trưởng nấu cơm cho lão thấp đó." Lớp trưởng làm sao có thể làm lão thấp bị đau bụng!
"Vậy cậu nói xem sao lại thế này?"
"Tôi nói a..."
Ai nói cũng không thông, cuối cùng ánh mắt cả lớp không hẹn mà cùng hội tụ trên người lớp trưởng.
Nhiên thoạt nhìn rất lãnh đạm, nội tâm lại sớm như lửa đốt.
Ở trong phạm vi trường học, lại không thể tìm thấy hơi thở lão thấp.
Nhiên hít vào một hơi, vì chính mình lơ là mà âm thầm căm tức, ở trên địa bàn của mình, lại không tìm thấy lão thấp.
Chợt nghe "Oành" một tiếng, thiếu niên mắt xanh lục bật dậy từ chỗ ngồi của mình.
Lại có thể, lại một lần nữa để Thương thoát khỏi bên cạnh mình.
Trăm triệu năm chờ đợi còn chưa đủ sao Nhiên? Sơ suất quá!
Lớp trưởng đại nhân sắc mặt băng lãnh, coi nhẹ ánh mắt lo lắng của mọi người trong lớp, giây lát biến mất ngay tại chỗ, theo phương hướng hơi thở lão thấp biến mất có thể tra ra manh mối mà đi.
Chứng kiến phản ứng này của lớp trưởng đại nhân, cả lớp còn ai có tâm tình ở trong lớp?
Lão thấp cũng biến mất rồi, ai dạy học?
Giờ khắc này, ban 3 sôi trào, ban 3 phẫn nộ rồi.
"Còn có chúng ta, lão thấp!"
"Chúng ta cần lão thấp!" Giọng nói ai oán thật giống như đứa nhỏ cần có mẹ.
Long Vương nương theo long tức tìm tòi quanh trường, không có... Lại tìm thêm một lần, không có.
Khó trách lớp trưởng xúc động như vậy, nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên chứng kiến lớp trưởng thất thố, hóa ra không thấy lão thấp đâu nữa!
" Không thấy lão thấp."
"Hu hu hu... Tôi phải về nhà nói cho cha biết!" Nhân Thụy lên tiếng khóc rống.
Ma Thụy: "Có lẽ có thể nói cho cha Ma vương, người cha quen nhiều, tin tức linh thông."
Thần Thụy: "Như vậy ta phái người đi nói cho cha Thần vương đi, tiểu Nhân, đừng khóc, em hiện tại hẳn là nên gọi điện thoại cho ba ba, để ba ba cho người đi tìm trong Nhân giới."
"Đúng, nhiều người lực lượng lớn!" Mọi người mù quáng đích tìm kiếm không bằng tìm cách tìm người giúp đỡ!"Tôi đi liên hệ phụ hoàng!"
"Tôi đi tìm ta mẫu hậu!"
"Tôi đi tìm Hals, nếu như ở phương Tây hẳn là anh ấy sẽ giúp được."
"Hiện tại Đông Phương Tây Phương đều phải tìm." Nguyên Âm tỉnh táo lại dùng sức xoa cằm, đại não linh hoạt bắt đầu phân tích các loại tình huống có khả năng xuất hiện: "Lão thấp không có khả năng vô duyên vô cớ không đến dạy học, nhất định là có người nào đó ngăn cản lão thấp!"
Ngay cả mặt than của lớp trưởng cũng phá công, có thể thấy tỷ lệ lão thấp bị người bắt đi càng lớn hơn.
"Các vị, lần này đến phiên chúng ta bảo hộ lão thấp!" Lý Hạo quơ cánh tay tráng kiện, kích động kêu gào.
Nhưng không biết chuyện này đều do người nhà mình gây ra.
"Lý ca nói rất đúng!"
Người ban 3 nhanh chóng biến mất trong phòng học, ban 1 cùng ban 2 bên cạnh phát giác tình huống nơi này cũng là chuyện sớm hay muộn.
Làm sao bây giờ?
Ban 3: quản chúng ta cái P! Lão thấp quan trọng hơn!
Đường Suất đau khổ: "Vậy chuyện này để tôi lo liệu sao?" Cả lớp bỗng nhiên tập thể tiêu chảy? Thế thì cũng giả quá rồi!
Cung điện Yêu Tộc——
Nói thật thì, cung điện này cũng hơi quá đà, năm đó người cầm quyền nơi này là một kẻ đặc biệt thích những thứ xinh đẹp, gặp được đồ vật lấp lánh là thích tuốt không cần biết nó là gì.
Hắn thích chưng diện yêu ánh sáng lấp lánh phản chiếu muôn nơi, chỗ ở cũng theo đó mà xanh vàng rực rỡ.
Khúc Thương Mang mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhanh chóng nhắm lại lần nữa, ngay sau đó động đậy trên chiếc giường mềm mại, hồi tưởng chuyện trước khi ngất.
Bị đống đồ long lanh lóng lánh kim quang này chói đến tỉnh, trong phòng này đến tột cùng được khảm bao nhiêu tấn vàng? Bao nhiêu bảo thạch?
Ánh mắt híp lại thành một cái khe nhỏ nhưng vẫn cảm thấy thật chói mắt, Khúc Thương Mang tùy tay giật một miếng vải đen trên chăn, che mắt, miễn cưỡng có thể mở to mắt.
"Ngươi đã tỉnh."
Khúc Thương Mang: "???"
"Ha ha, nơi này sáng quá hả, đừng nóng vội."
Còn cách tầng vải đen, Khúc Thương Mang không rõ là ai, chỉ có thể mơ hồ nhìn nụ cười mỉm của hắn.
Tiếp theo người nọ quơ quơ tay áo thật dài, chung quanh ánh vàng rực rỡ tựa hồ cũng trong nháy mắt bị bịt kín một tầng sa mỏng, trình độ sáng ngời đã không còn quáng mắt nữa.
Khúc Thương Mang buông mảnh vải trong tay ra, lẳng lặng đánh giá người này: "Xin hỏi...?"
"A, cũng đúng, ngươi không biết ta đâu." Hắn cười híp mắt nghiêng đầu nhìn Khúc Thương Mang, chuỗi hạt đeo trên cổ theo động tác của hắn nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng vang.
Khúc Thương Mang trầm mặc, vị này đầu nhẵn bóng, rõ ràng một thân áo cà sa màu trắng nhưng không có một tẹo khí chất nào của hòa thượng.
Trừ Vương Diệu Quang, anh cực kỳ chắc chắn mình chưa từng gặp bất cứ ai cũng đầu trọc lốc đặc biệt như thế này.
Huống hồ, người này đến cùng đúng là người hay không... Còn rất khó nói.
Mở Thiên Nhãn, người trước mắt chỉ có —— bụi mờ mịt.
Không đợi lão thấp phản ứng, cái tên đầu trọc như hòa thượng bình thường liền bắt đầu tự nhủ: " Trung tâm phòng vệ Yêu Tộc cuãng quá lơi lỏng thế này sao? Ha ha, có điều như vậy cũng tốt."
Hắn bỗng nhiên đưa ánh mắt tập trung ở trên mặt Khúc Thương Mang, lại cười tươi rói như hoa: "Như vậy, cũng tiện cho ta thừa cơ không phải sao?"
"Ngươi muốn gì?" Khúc Thương Mang lui về phía sau từng bước, lăn lộn giữa hai giới lâu như vậy, cũng không phải nhân vật ngồi không.
"Vô dụng thôi Thương." Khoát khoát tay, bước chân cũng không ngừng hướng tới lão thấp: " Thân thể ngươi chỉ có nửa linh hồn, quá nguy hiểm."
Hơi thở dụ người như vậy, yêu giới giấu không nổi lâu lắm.
Khiến cho lục giới hỗn loạn, không bằng ta sớm thu ngươi về.
Hắc Bạch vô thường không nỡ để ngươi luân hồi, ta lại bỏ được.
Trước khi thân phận ngươi bại lộ, đó là một cơ hội tốt, không phải sao...
Thế giới này, phải đổi.
Người duy nhất có thể cản trở ta —— sẽ tiễn ngươi đi trước, Thương trong truyền thuyết.
"Cùng ta đi thôi, Khúc Thương Mang."
"Ta..." Lão thấp ánh mắt ngẩn ngơ, không tự giác chống lại một đôi mắt sâu không thấy đáy, tiêu cự trong mắt dần dần không còn nữa.
"A —— kẻ xấu! Ngươi làm gì Vương Hậu của yêu giới chúng ta!" Đại trưởng lão phá cửa mà vào quơ lấy khăn tay gần nhất đánh ra.
Sự hấp dẫn của Vương Hậu quả nhiên rất cao! Giấu ở tẩm cung Đại vương cũng bị chủng tộc khác nhòm ngó!
Không thể tha thứ!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: có bàn phím mới thực thích =3333=
Có điều Liên phi khổ bức không hợp khí hậu bị nổi mụn trên trán... PS: Đã lâu không về nước cầu mọi người đề cử mỹ thực, khẩu vị thần mã đều được, ăn ngon là được.
P PS(Photoshop): kết thúc đếm ngược thì định chế bên trong mọi người hi vọng thêm nội dung gì? Nhiên quỷ súc? Hay là CP khác?
P PSSS: cảm tạ mọi người Phách Vương phiếu QAQ, gần đây tất cả đều bận rộn chuyện tình trường học, hoàn toàn không có thời gian lên mạng, đều không hảo hảo cảm tạ mọi người thật sự là lỗi, thật có lỗi, tóm lại ta thực yêu các ngươi! Sẽ không vứt bỏ các ngươi!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lão Thấp Của Tôi
Chương 91: Lão thấp đếm ngược
Chương 91: Lão thấp đếm ngược