DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hạng Gia Đại Thiếu
Chương 3: Làm loạn lên

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Khi tỉnh lại, Hạng Viễn liền phát hiện mình đã nằm trong ngực người đàn ông kia.

Thấy cánh tay hắn nhẹ nhàng vắt qua thắt lưng mình, cậu khẽ nhíu mày, âm thầm nhéo bản thân một cái, cảm giác đau đớn nhanh chóng đánh úp lại, nhắc nhở cậu tất cả những gì đang diễn ra không phải là ảo giác. Thế giới này, phi thường chân thực.

“Tỉnh rồi?” Người đàn ông vừa thức giấc, thanh âm có chút khàn khàn, hắn ngẩng mặt lên, dùng cằm thân mật mà cọ cọ vào đỉnh đầu Hạng Viễn. Người sau không biết làm sao đối mặt với kẻ kia, đành phải trở mình, vứt cho hắn một bóng lưng mang theo hàm ý cự tuyệt.

“Đông Đông, vì sao lại không vui?” Người đàn ông ngồi dậy, không dám nhìn thẳng mặt Hạng Viễn. Hôm qua hắn đã tra xét tất cả những người Hạng Viễn tiếp xúc sau khi về nước, song bất kể có tra như thế nào hắn cũng vẫn không tìm ra nguyên nhân khiến người nọ không vui, lại càng chẳng biết tại sao đối phương lại đột nhiên… kháng cự mình.

Tuy hai người không gặp gần hai tháng, thế nhưng chẳng phải trước đó còn tốt lắm sao? Vốn dĩ hắn định giải quyết xong sự vụ ở châu Âu sẽ trực tiếp bay sang M quốc đón Hạng Viễn, song tiểu tử kia không đợi được, cứ nhất quyết đòi tự về đây. Mà hắn, cũng là mãi đến khi Hạng Viễn sắp sửa lên máy bay mới nhận được tin tức.

Khi ấy tiểu tử kia còn hết sức nhiệt tình nói muốn dành cho hắn một niềm vui bất ngờ, không nghĩ tới chỉ vài ngày ngắn ngủi lại đột nhiên thay đổi thái độ rồi. Cho dù hắn có anh minh thần võ hơn nữa thì cũng không đoán nổi, giờ phút này người yêu bé bỏng của mình đang nghĩ cái gì.

“Đông Đông, có phải em đang giận vì hai ngày nay anh không liên lạc với em?” Người đàn ông cẩn thận suy đoán. Hành trình bảy ngày nén lại chỉ còn có năm ngày, thật sự là hắn chỉ hận không thể cắt bỏ luôn thời gian đi ngủ, cũng không phải hắn không gọi điện về nhà, mà chẳng qua thời điểm hắn gọi, quản gia đều nói Hạng Viễn đang ngủ, vì không muốn quấy rầy đối phương, hắn chỉ có thể ôm một cục tức rồi dập máy.

Ngoại trừ nguyên nhân này, Diệp Quân Niên thật sự không nghĩ ra lý do nào khác.

Dù sao, trước giờ bọn hắn vẫn rất tốt.

Hạng Viễn một mực im lặng, không biết nên đối mặt với Diệp Quân Niên như thế nào. Hẳn là cậu phải hận Diệp Quân Niên, dù gì thì người đàn ông này cũng chính là kẻ đã nâng cậu lên tận mây xanh để rồi cuối cùng không chút lưu tình đẩy cậu ngã xuống. Khoảng thời gian nếm trải cuộc sống chật vật ở M quốc, mỗi khi nghĩ đến sự tuyệt tình của đối phương, Hạng Viễn đều chỉ hận không thể một đao chém chết tên khốn nạn này.

Song, đêm khuya mộng tỉnh, người mà cậu hận nhất lại không phải Diệp Quân Niên, mà là chính bản thân mình. Nếu không phải cậu được cưng chiều mà sinh kiêu ngạo, nếu không phải cậu lười nhác chẳng chịu tiến lên, nếu không phải cậu trầm mê ở giữa phồn hoa trụy lạc, thì tại sao lại rơi xuống kết cục này?

Cứng ngắc mặc quần áo rồi đi đánh răng rửa mặt, nhìn thanh niên môi hồng răng trắng, vẻ mặt tràn đầy khí tức thanh xuân ở trong gương, Hạng Viễn có chút hoảng hồn. Thì ra khi còn trẻ tuổi cậu lại ưa nhìn đến vậy, chẳng trách từ lúc mười mấy tuổi cậu đã được người nọ mang về nuôi nhốt ở trong lồng.

Người đàn ông vươn cánh tay khoác lên vai cậu, thông qua mặt gương mỉm cười rất đỗi ôn nhu.

Thật lòng mà nói, hiện tại, Diệp Quân Niên rất tốt đối với cậu, nhưng cứ nghĩ tới tất cả những tốt đẹp này cuối cùng rồi sẽ tiêu tan, Hạng Viễn lại không cách nào vui vẻ được.

“Xong chưa? Xuống ăn sáng đi.” Diệp Quân Niên kéo tay người nọ, mỉm cười, nói.

“Ừm.” Hạng Viễn rút tay về, yên lặng đi phía sau Diệp Quân Niên.

Tính tình Đông Đông không tốt, có đôi khi sẽ náo loạn vài hôm, nếu tình huống như vậy cứ kéo dài, mà Diệp Quân Niên lại thật sự không tra được nguyên nhân khiến đối phương tức giận, vậy thì hắn chỉ có thể ôn tồn dỗ dành, chờ người nọ bình thường trở lại mà thôi.

Có điều, lần này hắn đã tính sai rồi.

Hai người vào phòng ăn, trên bàn đã bày sẵn rất nhiều món ngon. Dường như tối qua chị Lưu bị Diệp Quân Niên dọa sợ, cho nên hôm nay khi trời con chưa sáng chị đã thức dậy, trổ hết tay nghề để chuẩn bị một bữa sáng phong phú vô cùng, còn cẩn thận đứng chờ tại cửa phòng bếp, chỉ sợ Hạng thiếu có chỗ nào không vừa ý.

“Hạng thiếu, mời cậu ngồi.” Chu quản gia ân cần kéo ghế cho cậu.

“Cảm ơn.” Hạng Viễn lễ phép đáp lời.

Chu quản gia kinh hãi không thôi, song rất nhanh đã giấu nhẹm đi, Hạng thiếu thế nhưng nói cảm ơn với ông, thật sự là… gặp quỷ!

Diệp Quân Niên phát hiện biểu tình của Chu quản gia có phần vặn vẹo, ho nhẹ một tiếng, xua tay ý bảo ông lui xuống. Hắn ngồi xuống bên cạnh thanh niên, tiếp nhận công việc bưng sữa đưa thìa.

“Khẩu vị hôm nay không tốt à?” Thấy thanh niên nhìn một bàn đầy đồ ăn thức uống rồi ngẩn người, Diệp Quân Niên nhịn không được bưng ly sữa lên, đưa đến bên miệng cậu.

Hạng Viễn lộ ra một tia xấu hổ, hơi ngửa ra sau, tránh được động tác của người kia.

“Không phải.” Cậu lắc lắc đầu, tự cầm ly sữa thủy tinh uống một hơi cạn sạch. Sữa thơm vị béo, độ ấm vừa phải, uống vào miệng còn cảm giác được vị ngọt nhờ nhờ.

Hương vị tuyệt vời này, cậu đã từng hồi tưởng cùng ao ước vô số lần trước lúc trọng sinh, thế nhưng ở trên bàn ăn của Diệp gia chỉ là một món rất tầm thường. Hạng Viễn uống xong sữa, lại cầm một miếng sandwich lên ăn. Nhân sandwich là cá tuyết, tuy béo ngậy thơm giòn vì được rán qua song vẫn không mất đi vị tanh đặc trưng của thủy sản, quả nhiên tay nghề chị Lưu lúc nào cũng tốt.

Trải qua những ngày tháng gian khổ khó khăn, Hạng Viễn đã biết quý trọng lương thực, không hề lãng phí. Ăn Sandwich xong, bụng đã có bảy phần no, cậu cầm cốc nước thủy tinh lên uống vài hớp, rồi chợt đem tay bỏ xuống dưới gầm bàn.

“Sao không ăn nữa?” Thấy Hạng Viễn không hề ăn cơm, Diệp Quân Niên cũng dừng động tác, lo lắng nhìn cậu, “Sau khi về nước vẫn chưa quen được với đồ ăn thức uống ở đây à? Có muốn gọi bác sĩ đến xem không?”

“Không cần, em no rồi.” Hạng Viễn lấy khăn ăn lau miệng, chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút.” Thái độ ‘anh nói gì em cũng không để ý đến anh’ này của cậu khiến cho một người luôn luôn nhẫn nại như Diệp Quân Niên cũng không thể bình tĩnh như bình thường, hắn kéo tay thanh niên, truy hỏi: “Đông Đông, rốt cuộc em làm sao?”

“Không sao cả.” Hạng Viễn lắc đầu.

“Có gì không thể nói với anh à?” Ánh mắt Diệp Quân Niên bao dung như biển rộng, nếu là trước kia, khẳng định Hạng Viễn sẽ lập tức nhào vào lồng ngực hắn ta, đem tâm sự trong lòng trút ra toàn bộ. Thế nhưng, hiện tại Hạng Viễn là người của tương lai bảy năm sau, trong bảy năm này giữa hai người đã xảy ra nhiều chuyện lắm, mà quan trọng nhất chính là, Hạng Viễn đã mất đi tín nhiệm với đối phương.

“Không có gì để nói, nếu anh không quen, em có thể dọn ra ngoài.”

Cánh tay Diệp Quân Niên có chút lung lay, không cẩn thận đụng đổ ly nước, hắn cũng chẳng bận tâm tay áo bị ướt, giương mắt nhìn chằm chằm vào Hạng Viễn, gằn từng tiếng từng tiếng, nói: “Đông Đông, em vừa nói cái gì?”

“Em nói em muốn dọn ra ngoài.”

“Vì cái gì?” Diệp Tam gia kiệt lực duy trì lãnh tĩnh.

“Anh họ Diệp, em họ Hạng, đây cũng không phải nhà của em.”

“Em, em…” Diệp Tam gia tức đến tái mặt, hắn thực không rõ, ba ngày trước hai người còn ngọt ngào như sống trong mật trong đường, tại sao hắn vừa mới đi công tác trở về, tiểu tử này đã học được cách cầm dao nhọn hung hăng đâm thẳng vào tim hắn rồi?

Từ khi Hạng Viễn mười bốn tuổi, Diệp Tam gia đã mang người về chỗ mình nuôi, tâm tính đứa nhỏ này hắn hiểu rất rõ. Đối phương được nuông chiều cho nên cực kỳ tùy hứng, thế nhưng bất cứ lúc nào, hắn cũng vững vàng chiếm giữ vị trí số một trong trái tim của người kia.

Mà hiện tại, ai có thể nói cho hắn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao chỉ trong một nháy mắt thôi, đứa nhỏ kia đã trở mặt bất hòa với hắn rồi? Chẳng phải cả hai đã từng hứa hẹn sẽ bên nhau trọn đời, đã từng ngọt ngào nói đến khi hắn già, người nọ sẽ đẩy xe lăn, chà răng giả cho hắn đó sao?

Nhìn vào vẻ mặt quật cường của đứa nhỏ, Diệp Tam gia thật sự cảm thấy thương tâm.

Tuy hắn không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng tại sao đứa nhỏ kia lại nói được những lời xa lạ đến như vậy? Chúng ta không phải người một nhà ư? Vậy em còn muốn là người một nhà với ai nữa chứ?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Diệp Tam gia thoáng trở nên ngưng trọng, trầm giọng nói: “Hạng Trung Thành tìm em?”

“Sao?” Hạng Viễn sửng sốt, vừa nghe Tam gia nói thế, cậu bỗng nghĩ tới, kỳ thực… cậu vẫn còn có một cái nhà.

“Mười bốn tuổi em đã bị Hạng Trung Thành ném ra nước ngoài, hiện tại, ở thủ đô có người nào không biết Hạng gia chỉ có một công tử duy nhất là Hạng Tiêu, em cảm thấy em còn có thể trở về được nữa hay sao?” Lần này Tam gia thật sự bị Hạng Viễn làm cho tức giận, nói năng có chút không lựa vời.

“Em không định trở về.” Hạng Viễn lẩm bẩm.

“Vậy em muốn thế nào?!” Nếu đổi lại là người khác chỉ e đã sớm bị Diệp Tam gia một cước đá bay, hắn chính là lão tam của nhà họ Diệp, là nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp tối cao, có kẻ ăn gan hùm mật báo nào lại dám làm càn trước mặt hắn? Nhưng hiện tại, người khiến hắn nghẹn đầy một bụng tức lại là Hạng Viễn, vì thế nên dù sắp tức chết rồi, hắn cũng vẫn phải bảo trì một tia lý trí.

Bất luận thế nào, hắn cũng sẽ không tổn thương đứa nhỏ mà mình rất mực yêu thương, đối phương là bảo bối hắn cưng chiều nhiều năm, là người duy nhất lọt vào buồng tim hắn.

Hai người tan rã trong không vui, Tam gia sợ cứ tiếp tục tranh cãi sẽ ảnh hưởng tới tình cảm, liền bỏ lại một câu “Em nghĩ cho kỹ rồi nói chuyện với anh” sau đó đi tới thư phòng.

Hạng Viễn đứng ngẩn ngơ ngay tại chỗ, không thể tin được chỉ vì mấy câu nói của mình mà người đàn ông vẫn luôn bình tĩnh ôn hòa lại tức giận thành như vậy.

Năm xưa cậu đã từng gây ra không ít rắc rối, thế nhưng chẳng phải đối phương vẫn chỉ cười trừ thôi sao? Cho dù cậu phá nhà hàng kẻ thù của hắn, đốt xe của một thiếu gia nhà giàu nào đó ở chốn kinh kỳ, cũng chưa từng thấy người đàn ông nọ nhăn mày.

Những lúc như thế, hắn luôn mỉm cười, nói: không có gì đáng ngại, anh đây lao tâm lao lực kiếm tiền, còn không phải là để Đông Đông được sống vui vẻ thoải mái ư!

Ngày ấy mình thực bị hắn làm hư, cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm, dù sao cuối cùng cũng luôn có người dàn xếp, mãi đến một lần kia…

Có lẽ họa cậu gây ra quá lớn, mà cũng có lẽ sự tùy hứng kéo dài của cậu đã bào mòn một tia ôn nhu cuối cùng của người đàn ông. Khi hắn lạnh mi lạnh mắt bảo cậu “cút”, khi hắn tuyệt tình quay lưng không thèm nhìn mặt cậu, khi hắn cho người đưa cậu về M quốc để không bao giờ phải gặp lại nhau, nước mắt Hạng Viễn đã lặng lẽ tuôn rơi.

“Tiểu tổ tông à, có chuyện gì thì cậu hãy nói với Tam gia, đừng hậm hực trong lòng! Tam gia bay từ châu Âu về đã mệt muốn chết, hôm qua còn truy hỏi suốt đêm, sợ cậu ở nhà gặp chuyện không vui. Tam gia tốt với cậu như vậy, cậu cũng đừng chọc giận ngài ấy…” Chu quản gia thấy hai chủ nhân cãi nhau, vội vàng ra hiệu cho người làm đi ra, một mình canh giữ bên ngoài phòng ăn, chờ khi Tam gia thở phì phì đi tới thư phòng ông mới lò dò lại đây, định khuyên bảo vị tiểu chủ nhân đang cáu kỉnh này trước.

Phải nói, Tam gia đối với vị tiểu chủ nhân này, thật sự quá mức chân thành. Từ lúc cậu mới mười mấy tuổi cho tới nay, Tam gia vẫn chưa bao giờ thôi cưng chiều, muốn gì cho nấy, đích thực là nuôi dưỡng trong trân trọng nâng niu. Lúc trước hai người sống ở M quốc rất vui vẻ, thế nhưng Tam gia là người nhà họ Diệp, chung quy vẫn cần ra mặt để tiếp nhận tổ nghiệp của Diệp gia. Khi đó, chỉ vì chuyện về nước mà lần đầu tiên Tam gia nảy sinh tranh chấp với lão đại Diệp gia là Diệp Khang Niên.

Chu quản gia không biết bọn họ đã nói với nhau những gì, chỉ biết Tam gia nấn ná thêm hai tháng rồi rốt cuộc cũng về quốc nội. Chẳng qua, từ đó về sau, cứ cách hai tháng hắn lại phải bay qua M quốc một chuyến, cho dù bận rộn đến không đủ thời gian ngủ nghỉ thì hắn cũng chưa từng bỏ lỡ một lần nào.

Lúc ấy Chu quản gia xót xa hắn, hỏi hắn tại sao không đưa tiểu thiếu gia về, kết quả Tam gia chỉ bất đắc dĩ cười cười, nói đứa nhỏ kia còn đang giận, phải từ từ mới có thể dỗ dành.

Kết quả dỗ rồi lại dỗ, cuối cùng dỗ ra một tiểu tổ tông.

Chu quản gia lấy lại tinh thần vừa chìm trong hồi ức, định khuyên Hạng Viễn thêm vài câu, lại phát hiện vành mắt người kia đỏ hoe như đã khóc rồi. Ông hoảng sợ, vội hỏi: “Tiểu thiếu gia, cậu sao thế?”

Hạng Viễn lau mắt, im lặng xoay người bước đi.

Cậu cho rằng nước mắt của mình đã sớm cạn khô từ hai năm về trước, thật không ngờ thời điểm nhìn Diệp Quân Niên xoay người bước đi, lệ nóng đã không tự chủ được mà tuôn rơi. Thì ra cậu không phải không oán, không phải không hận, không phải không cảm thấy… đau lòng.

Đọc truyện chữ Full