Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
“Đông Đông đâu?”
Trong thư phòng, Tam gia đứng trước bàn làm việc múa bút vẩy mực, nghe tiếng cửa mở, đầu cũng chẳng ngẩng đã cất tiếng hỏi.
Chu quản gia dùng ánh mắt dò xét liếc hắn một cái, thấy đối phương rũ mi, thần sắc giống như đã bình tĩnh lại, mới thấp giọng trả lời: “Hạng thiếu vừa đi ra ngoài.”
“Có người đi theo không?”
“Có, Cát Kiện đã phái người.” Hạng thiếu vừa trở về, tất nhiên bọn họ không dám để cậu một mình chạy loạn.
Tam gia nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, tiếp tục múa bút viết chữ, Chu quản gia đứng yên tại chỗ trong chốc lát, dường như có chút chần chừ.
“Có chuyện thì nói.”
Chu quản gia tiến về phía trước một bước, nhìn đống giấy có viết hai chữ “nén giận” vứt đầy trên mặt đất, do dự tiếp lời: “Hình như Hạng thiếu vừa khóc.”
Tách, một giọt mực nước đậm đặc nhỏ xuống mặt giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, Diệp Tam gia như bị người ấn nút tạm dừng, bút lông trong tay cứ thế khựng lại giữa không trung, mất một lúc lâu sau mới bắt đầu có động tĩnh.
“Tam gia?” Chu quản gia cẩn thận hỏi.
Người nọ thoáng động tay, thoăn thoắt viết chữ, tựa hồ không nghe được lời Chu quản gia vừa nói. Thế nhưng ông đã đi theo hắn nhiều năm, sao lại không nhận ra tâm tư đối phương đã rơi vào rối loạn, hoặc có thể nói là, kể từ thời điểm Hạng thiếu nói cái câu sắc bén đâm thấu tim người kia, lòng dạ Tam gia vẫn chưa từng được yên.
“Hạng thiếu chỉ là giở tính trẻ con, chờ cậu ấy trở về ngài lại cẩn thận hỏi thăm một chút, có lẽ cậu ấy sẽ chịu nói rõ ràng?” Chu quản gia cũng hy vọng hai chủ nhân vui vẻ, bọn họ phải thoải mái thì đám người làm như ông mới có được tháng ngày dễ chịu, chẳng phải sao?
“Ông ra ngoài trước đi.”
“Vâng.”
Chu quản gia cẩn thận đóng cửa lại, Tam gia đặt bút xuống, nhìn nét chữ viết ngoáy phi thường hỗn loạn trước mặt, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Hạng Viễn ra khỏi Dẫn Phượng hạng, trong lúc nhất thời chẳng biết nên đi đâu.
Khi cãi nhau với Tam gia, cậu đã hùng hổ nói chỗ này không phải nhà mình, song, ngoại trừ nơi đây, cậu còn có thể đi đâu? Hạng Viễn họ Hạng, còn có một người cha làm Phó bộ trưởng, chẳng qua ngôi nhà ấy cậu đã không về suốt bảy năm trời. Đúng như những gì Diệp Tam gia đã nói, người ở khắp chốn kinh kỳ đều biết Hạng Tiêu, nhưng làm gì có ai biết Hạng gia còn một đứa con lớn tên là Hạng Viễn chứ?
Bảy năm trước, vợ Hạng Trung Thành chết, cũng chính cuối năm đó, lão liền mang một phụ nữ và một thiếu niên mười ba tuổi trở về. Tất cả những người từng gặp thiếu niên đều có thể nhanh chóng nhận ra đứa trẻ này cực kỳ giống Hạng Trung Thành, thậm chí có người trêu chọc nói, đứa nhỏ đổi tên thành Hạng Tiêu kia còn giống con trai của lão hơn cả Hạng Viễn. Bởi vì Hạng Viễn giống mẹ, ngoại hình xinh đẹp, hoàn toàn không được di truyền thân thể cường tráng của Hạng Trung Thành.
Kỳ thực bảy năm trôi qua, Hạng Viễn của hôm nay đã sớm thoát khỏi thời kỳ thiếu niên gắn liền với một chữ ‘đẹp’. Đáng tiếc, năm đó, sau khi cãi nhau một trận thật lớn với Hạng Trung Thành, cậu liền bị đối phương đưa ra nước ngoài trong cơn tức giận, mà người kia ngoại trừ đúng hạn gửi tiền ra thì chẳng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa. Mấy năm nay, là Diệp Quân Niên nuôi dưỡng cậu, là hắn dạy cậu kiên cường, dạy cậu dũng cảm, cũng dạy cậu xác định những điểm then chốt để làm người.
Hạng Viễn thật sự không thể tưởng tượng ra bộ dạng hiện tại của mình nếu không gặp được Diệp Quân Niên, có lẽ cậu đang bôn ba tìm cách tồn tại trong cuộc sống khó khăn chật vật, có lẽ đã vì bạn bè dụ dỗ mà lỡ bước nhầm đường, hoặc có lẽ đã chết bởi một vụ án bạo lực học đường nào đó.
Hiện tại ngẫm lại, kỳ thực Diệp Quân Niên đã cho đi hơn là nhận lại rất nhiều, đáng tiếc mình không quý trọng, làm người ta chán ghét mệt mỏi lại còn vô liêm sỉ đòi hỏi hết cái này đến cái kia.
Hốc mắt Hạng Viễn lại thoáng đỏ lên, cậu giơ tay vẫy vẫy một chiếc taxi.
Chiếc xe một đường hướng về phía trước, thẳng tới nghĩa trang ở phía Nam của thủ đô.
Lái xe thấy Hạng Viễn đi ra từ Dẫn Phượng hạng, thái độ hiển nhiên cũng thực ân cần. Hắn rất muốn tâm sự với vị khách này, dù sao Dẫn Phượng hạng cũng là nơi ở của các đại nhân vật trong truyền thuyết, nếu có thể hóng được chút tin tức, khẳng định hắn có thể chém gió được vài ngày.
Đáng tiếc vị khách này không dễ tiếp xúc, vài lần gợi chuyện đều không được hồi đáp, lái xe có phần xấu hổ, tâm nói mấy kẻ có quyền có thế cũng quá khinh người đi? Hắn liếc nhìn kính chiếu hậu, đột nhiên phát hiện người kia đang dựa lưng vào ghế, vẻ mặt mệt mỏi mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tâm tình không tốt à?” Thanh niên dung mạo thanh tú mỹ lệ, chỉ cần ngồi yên một chỗ cũng đã là một cảnh tượng đẹp mắt rồi.
“Hửm?” Hạng Viễn rốt cuộc ý thức được lái xe đang nói chuyện với mình, quay đầu, thản nhiên lên tiếng.
“Đi tảo mộ vào thời điểm này, là ngày giỗ của người thân sao?”
“Vâng.”
Tâm tình Hạng Viễn vẫn luôn lúc lên lúc xuống, thật sự không có hứng thú tám nhảm với lái xe. Hai năm trải qua trước lúc trọng sinh đã khiến tính tình cậu thay đổi rất nhiều, nếu khi xưa mà gặp phải lái xe như vậy, cậu đã sớm chửi ầm lên. Chẳng qua một Hạng Viễn chịu nhiều đau khổ đã không còn ngang ngược như ban đầu, bắt gặp câu hỏi không muốn trả lời, cậu cũng chỉ lễ phép cười cười, coi như cho lái xe mặt mũi.
Taxi dừng tại chân núi, Hạng Viễn thanh toán tiền rồi xuống xe.
“Hoa bán ngoài cửa nghĩa trang sẽ đắt hơn so với bên trong một chút, cậu đừng để bọn họ lừa nha.” Lái xe thực tán dương thái độ ứng xử của Hạng Viễn, nhìn thanh niên xoay người rời đi, không khỏi hạ kính xe, lớn giọng hô lên.
Thanh niên có hơi kinh ngạc, song cũng lập tức nở nụ cười.
Ánh mặt trời trên cao chiếu xuống đỉnh đầu thanh niên, để những vệt nắng nhỏ vụn len lỏi vào giữa những sợi tóc của cậu. Thanh niên có một đôi mắt xếch xinh đẹp, khi cười rộ lên tựa hồ lấp lánh ngàn sao, thật khiến người ta nhịn không được mà cảm thấy tâm tình dễ chịu.
Phất phất tay, thanh niên xoay người vào nghĩa địa.
Lái xe ngồi yên tại chỗ hồi lâu rồi mới chầm chậm rời đi.
Mua một bó bách hợp tươi, Hạng Viễn cầm hoa, nhấc chân bước lên sườn núi.
Mấy năm ở nước ngoài Hạng Viễn chỉ về quê hương có một lần. Cậu cảm thấy mình rất là bất hiếu, cho nên bước chân lên núi mỗi lúc một nặng nề.
Trước khi Hạng ma ma gặp chuyện không may, Hạng Viễn vẫn cảm thấy gia đình mình thật là hạnh phúc. Chẳng ngờ chỉ sau một hồi tai nạn giao thông cậu liền nhận ra, đằng sau một mái nhà tưởng chừng như hoàn hảo còn ẩn giấu rất nhiều bí mật khó lường.
Từng bước đi tới trước mộ Hạng ma ma, nhìn khuôn mặt vẫn hệt như năm nào ở trong ảnh chụp, cậu vươn tay lau nhẹ tấm bia, đặt bó hoa ngay ngắn lên trên, sau đó quỳ xuống, hồi lâu cũng không hề đứng dậy.
“Mẹ, thực xin lỗi, lâu rồi con không đến thăm mẹ.” Khi còn nhỏ Hạng Viễn cũng không rõ ý nghĩa của việc tảo mộ, mãi đến khi bản thân mất đi sinh mệnh, cậu mới hiểu chết ở nơi tha hương không người bái tế bi thương biết nhường nào.
Cậu cứ quỳ gối trước mộ bia như vậy, đau đớn nói ra những áy náy trong lòng, lại kể ra những gì bản thân trải qua suốt mấy năm nay, cũng cho mẹ biết mình đã phải chịu bao nhiêu uất ức.
Không có ai yêu con hơn mẹ, cũng không có gì làm đứa nhỏ quyến luyến hơn so với mẹ của mình, thế nhưng điều này, cậu đã mất đi quá sớm.
Nước mắt như mưa ào ào rơi xuống, mọi thứ trước mặt trở nên rất đỗi mơ hồ. Hạng Viễn không hề động đậy, cứ một mực quỳ gối đến lúc mặt trời treo cao, toàn thân đều rơi vào trạng thái ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
“Tiên sinh, tiên sinh?” Lúc này người đi tảo mộ rất ít, Hạng Viễn vừa lên núi, quản lý liền chú ý tới cậu ngay. Trước đó ông đã nhận được tin, có một thanh niên xinh đẹp đến đây tảo mộ, nếu đối phương biểu hiện bình thường thì cứ lén lút quan sát từ xa, còn ví như cậu ta nhất thời kích động, nhất định phải tới ngăn cản một phen.
Hiện tại mặt trời chói chang như vậy, hẳn là ông phải can thiệp rồi đi? Quản lý nghĩa trang đi lên phía trước, vỗ nhẹ vào vai của thanh niên.
Hạng Viễn cúi đầu, vẫn không nhúc nhích.
“Tiên sinh, mặt trời đã lên cao lắm rồi, cậu theo tôi đến chỗ râm mát nghỉ một chút đi.”
“Cám ơn chú, cháu không sao.” Hạng Viễn khàn khàn đáp.
“Còn nói không sao, nghe giọng đã biết cổ họng cậu khản đặc cả rồi.” Quản lý nghĩa trang là một ông chú hơn bốn mươi tuổi, thấy sắc mặt Hạng Viễn không tốt, ông vội vã kéo cậu lên, “Người đã khuất không thể nào sống lại, cậu có quỳ đến chết ở đây, thân nhân của cậu cũng không trở lại được đâu, chi bằng hướng về tương lai mà sống cho thật tốt, đừng để người thân nằm dưới ba tấc đất này phải lo lắng nhiều thêm.”
Nắng trưa rất gắt, hai người ngồi trong chốc lát đã chảy đầy mồ hôi, Hạng Viễn cũng ngại ngồi thêm, liền nói cảm ơn người nọ rồi lắc lư xuống núi.
Rốt cuộc thanh niên cũng đồng ý rời đi, quản lý nghĩa trang thở phào một hơi, đợi cậu đi xa, mới vội vã lấy bộ đàm ra, nhỏ giọng nói: “Xuống rồi, nhanh gọi taxi tới đây đi.”
Hạng Viễn xuống núi, vừa vặn nhìn thấy một chiếc taxi đưa khách đến nghĩa trang. Chờ người trên xe đi xuống, cậu liền mở cửa ngồi vào ghế sau.
“Tiên sinh, xin chào, xin hỏi cậu muốn đi đâu?” Lái xe đeo kính râm, ôn tồn hỏi.
Hạng Viễn sửng sốt trong giây lát, đúng là cậu chưa nghĩ tới nơi mình muốn đi.
“Tiên sinh?”
“À, trước về nội thành đi.” Hạng Viễn ngồi ở hàng ghế sau, dựa vào lưng ghế như thường lệ, im lặng ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Khác với tài xế lái chiếc taxi lúc trước, vị này hiển nhiên không thích nói chuyện với khách hàng, hắn vững vàng điều khiển vô lăng, suốt cả dọc đường không hề chủ động bắt chuyện cùng Hạng Viễn.
Xe vào nội thành, chung quy cũng cần chọn ra một phương hướng, Hạng Viễn nghĩ nghĩ, cuối cùng bảo lái xe đưa mình đến đại học A.
Đó là trường đại học hạng nhất của C quốc, tuy hiện tại đang trong kỳ nghỉ hè, thế nhưng sân trường vẫn tấp nập người qua kẻ lại, thoạt nhìn náo nhiệt vô cùng. Hạng Viễn xuống xe, nhìn ngôi trường đã có cả trăm năm tuổi ở ngay trước mắt, rốt cuộc có loại cảm giác thực sự trọng sinh.
Năm đó, cậu cũng về nước vào khoảng thời gian này, nhưng lại chỉ lo quấn lấy Diệp Quân Niên mà vui vui vẻ vẻ, làm gì có tâm tư đọc sách. Lại nói, từ trước đến nay cậu đều không thích học hành, có thể ghi danh vào đại học danh giá tại M quốc cũng là nhờ người kia mời gia sư về nhà tận tình chỉ dạy. Sau nữa, nghe nói có khả năng hồi hương, cậu liền hưng phấn vứt bỏ việc học, vội vàng đăng ký một xuất trao đổi sinh viên, rồi ôm hành lý bỏ chạy lấy người.
Ngày ấy cậu chìm đắm trong sự cưng chiều của Diệp Quân Niên, cảm thấy học hay không học cũng chẳng nghĩa lý gì. Dưới sự khuyến khích xúi bẩy của đám bạn bè chó má, cậu thường xuyên trốn học, đua xe, đánh nhau, ngay cả bằng tốt nghiệp đại học A cũng phải nhờ người đàn ông kia dàn xếp mới lấy được.
Nghĩ đến những ngày tháng hoang đường lúc trước, Hạng Viễn cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Nếu đã sống lại, vậy thì hãy học tập cho tử tế đi, kỳ hạn trao đổi sinh viên chỉ có nửa năm, nửa năm sau, cậu sẽ rời khỏi nơi đây, tận lực lái cuộc sống về quỹ đạo bình thường một lần nữa. Chẳng qua đối với một tên lười học như Hạng Viễn mà nói, nửa năm này thật đúng là một thử thách không hề giản đơn.
Hạng Viễn đứng trước cổng đại học A rất lâu, khiến người qua đường cũng nhịn không được mà tò mò đánh giá, thậm chí còn có một vài nữ sinh to gan lớn mật, lấy điện thoại di động ra lén lút chụp hình.
Nam sinh đẹp trai lại có khí chất như cậu, thật đúng là hiếm gặp.
Hạng Viễn không biết mình đã trở thành đích ngắm trong mắt người khác, lặng lẽ sải chân, mang theo tâm tình phức tạp tiến vào cổng trường. Mà ngay khoảnh khắc cậu bước qua cánh cổng, một nam sinh vóc dáng cao gầy, khuôn mặt anh tuấn cũng đồng thời đi qua.
Nhìn cẳng chân dài trước mặt, Hạng Viễn thoáng giật mình. Cậu dừng bước, giương mắt nhìn lên, lại ngoài ý muốn thấy được một gương mặt vừa quen vừa lạ.
Quen, là vì đối phương giống người cha cặn bã của cậu đến bảy phần.
Lạ, là bởi gương mặt người này vô cùng trẻ tuổi.
Nếu Hạng Viễn nhớ không lầm, đây chính là “cậu em trai” Hạng Tiêu rẻ tiền không gặp vài năm. Chẳng ngờ sau khi trọng sinh, cậu lại nhìn thấy hắn ở trong sân trường đại học. À, đúng rồi, ngày ấy khi cậu còn mải miết đua xe với đánh nhau, Hạng Tiêu chính là sinh viên ngoan hiền tài giỏi có tiếng ở trường.
Tuy trên thân cùng chảy một nửa dòng máu giống nhau, thế nhưng cho tới bây giờ hai người bọn hắn vẫn chưa từng bước chung đường. Hạng Viễn khinh thường Hạng Tiêu, Hạng Tiêu cũng khinh thường Hạng Viễn, thời điểm cả hai đồng thời xuất hiện ở đại học A chính là châm chọc khiêu khích, là giương thương múa kiếm với nhau. Nếu không phải vì lo ngại tội danh ‘thí huynh sát phụ’ chụp xuống đỉnh đầu thì bọn hắn đã hạ độc thủ giết chết đối phương rồi.
Song hiện tại, Hạng Viễn chỉ thản nhiên nhìn thoáng Hạng Tiêu một cái, rồi liền sải bước nghênh ngang mà rời đi.
Hạng Tiêu cũng nhận ra Hạng Viễn, thế nhưng hắn lại đứng yên tại chỗ, ánh mắt trở nên sắc lạnh, ngón tay cũng gắt gao nắm chặt thành quyền. Bạn học đi cùng phát hiện hắn khác thường, dùng cằm hất hất về phía Hạng Viễn, hiếu kỳ hỏi: “Mày quen thằng đó à?”
Hạng Tiêu hoàn hồn, nhàn nhạt đáp: “Không.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hạng Gia Đại Thiếu
Chương 4: “Em trai”
Chương 4: “Em trai”