DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chú Ái Tinh Không
Chương 143

Editor: Nguyệt

“Bốn mươi phút sau đến nơi. Đệt, sao tớ lại là đứa xui xẻo nhất! “ Thảm nhất là Gerald và Edward. Cơ giáp của hai người đều rất nhanh, nhưng vì ngược hướng với nhóm Hạng Phi nên chạy chậm nhất.

Thông báo vị trí cho nhau xong, Hạng Phi lẳng lặng nấp sau đồi, quan sát tình hình bên kia.

Hệ thống thông báo: Năm giây sau, viện quân đến.”

“Có ai ở gần điểm xuất phát không?” Hạng Phi hỏi.

“Tớ … cách một đoạn nữa!” Vẫn là Gerald trả lời với giọng uể oải.

“À, vậy nhân thể dẫn họ qua đây đi.”

“Biết rồi.”

Hệ thống thông báo: Viện quân đến!

“ĐM! Thế quái nào …” Hạng Phi không nhịn được phải chửi bậy!

“Có chuyện gì vậy?” Những người khác nhao nhao hỏi.

“Chết tiệt, viện quân xuất hiện ngay trước mặt bọn này. Bị phát hiện rồi!” Từ bộ đàm của Hạng Phi truyền tới tiếng giao chiến.

“Sao lại xuất hiện ở chỗ cậu?” Gerald ngạc nhiên hỏi.

“Sao tôi biết được! Chết tiệt! Bọn này làm sao vào được tận vòng này không biết, phản ứng quá chậm chạp!” Hạng Phi than phiền.

“Năm phút nữa, tôi với Chung Thịnh sẽ đến đó. Cầm cự.” Ariel nói.

“Bọn ngu xuẩn này!” Hạng Phi mắng nhiếc, kèm theo đó là tiếng súng đạn vang rầm trời.

Nhóm của Samantha với Edward cũng không nói thêm gì, tăng tốc chạy đến chỗ bọn họ. Tăng tốc độ sẽ rút ngắn được thời gian, nhưng sẽ tốn năng lượng gấp đôi. Dù sao bây giờ không thể bận tâm đến mấy thứ khác, nếu nhóm Hạng Phi và viện quân bị tiêu diệt thì sáu người bọn họ chống lại hai đội gộp vào với nhau sẽ rất vất vả.

“Bên này! Tìm chỗ tránh!” Hạng Phi mở kênh công cộng, nói với viện quân.

Nhóm viện quân vừa xuất hiện đã bị kẻ địch phát hiện, trở tay không kịp, đang luống cuống thì được Hạng Phi chỉ dẫn, vừa tránh đòn tấn công vừa chạy đến cửa núi nhỏ.

Chờ sáu tên viện quân còn sống sót chạy đến chỗ tránh đạn, Hạng Phi bực dọc hỏi: “Tại sao các người lại xuất hiện ở đây?”

Đội trưởng của bên kia hình như là con gái. Cô nàng mặt cũng sa sầm: “Chẳng lẽ các người không biết viện quân sẽ xuất hiện bên cạnh thành viên gần chiến trường nhất trong nhóm sao? Không thì viện trợ kiểu gì.”

“À, ra thế.” Hạng Phi gật đầu, ý bảo mình đã hiểu, rồi quay đi không thèm để ý đến cô ta.

Cô đội trưởng kia cực kỳ tức giận: “Tại sao các người lại xuất hiện ở đây? Hai tiếng nữa trận đấu mới bắt đầu cơ mà? Đáng ra các người phải ở một nơi an toàn chờ chúng tôi đến chứ!”

“Ai bảo thế?” Hạng Phi đột nhiên hỏi một câu cụt ngủn.

“Cái gì?” Cô đội trưởng nọ ngẩn ra.

“Tôi hỏi là ai bảo với các cô hai tiếng nữa trận đấu mới bắt đầu?” Hạng Phi hỏi với vẻ chẳng mấy bận tâm.

Bây giờ có địa hình che chắn, đối phương cũng sợ nếu đuổi theo sẽ gặp bẫy rập gì đó, cho nên đã rút về hàng phòng ngự, tựa như một con rùa rụt đầu. Dẫu sao bên phòng thủ chỉ cần cầm cự được ba giờ đồng hồ là thắng. Dường như họ cũng kiêng kỵ tiểu đội Giảo Lang, cho nên ngay từ đầu đã dùng chiến thuật phòng thủ chắc chắn, quyết không chủ động tấn công.

Điều duy nhất khiến họ ngạc nhiên là đối thủ tìm được căn cứ quá sớm, hàng rào phòng thủ còn chưa xây xong.

Cô đội trưởng kia nghe Hạng Phi nói mà bất mãn vô cùng: “Hệ thống đã thông báo là hai tiếng nữa mới gửi cho các người vị trí cụ thể của căn cứ.”

Hạng Phi dùng ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn cô nàng đội trưởng kia. May là bây giờ họ không trò chuyện bằng video, mà chỉ mở bộ đàm, nếu không cái liếc mắt này rất có thể sẽ khiến bên kia nóng máu rồi đánh nhau cũng nên.

“Hệ thống chỉ bảo sẽ gửi tọa độ căn cứ sau hai tiếng nữa, đâu có nói chúng tôi phải đợi hai tiếng nữa mới được tấn công.” Hạng Phi chậm rì rì nói, “Hay là … những trận đấu trước, các người đều coi thông báo của hệ thống là quy tắc, không biết cái gì là biến đổi linh hoạt? Như trận đấu hôm nay, nếu đợi thêm hai tiếng nữa, nhận được vị trí căn cứ từ hệ thống rồi mới hành động, thì đối phương đã xây hàng phòng thủ thành tường đồng vách sắt rồi. Ba tiếng ngắn ngủi mà đòi công phá trận địa được phòng thủ nghiêm ngặt? Cô ngây thơ quá hay thật ra là đồ ngu?”

“Anh!” Đội trưởng kia nghe vậy tức lắm, nhưng phải công nhận là Hạng Phi nói đúng. Cô dẫn dắt đội viên vào được đến vòng này đâu phải chỉ nhờ khuôn mặt xinh đẹp. Tuy lúc nãy xuất hiện trên chiến trường có vẻ chật vật, nhưng trên thực tế, thực lực của họ được xếp vào tốp khá, giỏi. Chẳng qua không dự đoán được sẽ bị tấn công đột ngột, lại thêm đối thủ quá mạnh, nên mới chịu khổ thôi.

“Tôi cái gì mà tôi. Biết mình không giỏi thì cố gắng đi. Lát nữa đồng đội của tôi sẽ đến đây, liệu mà phối hợp hành hộng.”

Giọng điệu của Hạng Phi nghe rất cao ngạo, làm Lôi Tranh đứng bên lắng nghe cũng thấy hơi khó hiểu.

Thường ngày Hạng Phi vẫn đấu võ mồm với Gerald, nhưng chưa bao giờ tỏ ra kênh kiệu như vậy. À … hay nên nói là, nếu người nói mấy câu đó là Gerald, Lôi Tranh sẽ cảm thấy rất bình thường.

Để ý thấy Lôi Tranh gửi yêu cầu trò chuyện, Hạng Phi đóng kênh công cộng, mở kênh đội ngũ.

“Có chuyện gì?”

“Sao phải cố tình chọc giận cô ta thế?”

Hạng Phi nghe vậy cười cười: “Đâu phải cố tình chọc giận, mà là muốn đả kích cô ta. Lúc vừa xuất hiện trên chiến trường họ có vẻ chật vật thế, nhưng đúng là thực lực rất khá, đặc biệt là cô đội trưởng kia. Có chú ý đến động tác tránh né công kích của cô ta lúc nãy không?”

Lôi Tranh nhớ lại, mắt bỗng sáng lên.

“Ừ, cô nàng này không thua gì Phỉ Nhi. Con gái ở tuổi này mà có chút thực lực thì đều thuộc dạng mạnh mẽ cứng cỏi, anh không muốn lãng phí thời gian tranh cãi xem ai là người nắm quyền chủ đạo với họ, cho nên mới đả kích cô ta, để cô ta ý thức được rằng mình đến đây là để ‘phối hợp’. Muốn nắm quyền chỉ huy ư, nằm mơ.”

“Hiểu rồi.” Lôi Tranh gật đầu.

“Hạng Phi, từ bao giờ cậu trở nên âm hiểm thế?” Lâm Phỉ Nhi nói trong kênh đội ngũ.

“Âm hiểm cái gì!” Hạng Phi phủ nhận, “Tớ chỉ đang tranh thủ quyền lợi hợp pháp của chúng ta thôi!”

“Hừ, âm hiểm là âm hiểm, bọn này biết cậu là tên xấu bụng từ lâu rồi. Lôi Tranh phải cẩn thận đấy, đừng có mơ mơ màng màng tự bán mình đi.” Gerald lại thêm mắm dặm muối.

Lôi Tranh bỗng chốc đỏ mặt. Mọi ngày họ trêu chọc Ariel với Chung Thịnh cậu đều chẳng thấy gì. Sao đến lúc mình trở thành mục tiêu bị trêu chọc, lại thấy … ngượng ngùng thế này?

“Gerald, cậu câm miệng cho tôi! Tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đâu!” Hạng Phi cáu bẳn quát. Quan hệ giữa cậu với Lôi Tranh còn xa mới thắm thiết được như Chung Thịnh và Ariel. Đúng hơn là vì cậu chưa bao giờ thể hiện ý theo đuổi với Lôi Tranh, mà vẫn đối xử như bình thường, cho nên Lôi Tranh mới không ý thức được hai người không còn là đồng đội nữa, mà là người yêu.

Nói cách khác, cậu định nhân lúc Lôi Tranh chưa nhận ra tình cảm, trói chặt người ta vào lòng. Chẳng may sau này Lôi Tranh đột nhiên nhận ra cậu ấy không thích mình, hay thích ai đó khác, dứt khoát từ chối tình cảm của cậu, thì có phải là cậu không còn tia hy vọng nào không?

Được rồi, tình cảm Lôi Tranh dành cho cậu bây giờ là tình bạn có thừa, tình yêu chưa đủ. Quan hệ người yêu không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ …

Chắc là nghe ra ý uy hiếp trong lời nói của Hạng Phi, Gerald ngoan ngoãn ngậm miệng. Quả nhiên, cái loại miệng tiện này sống được đến bây giờ đều là nhờ trực giác nhạy bén!

Ở một góc độ nào đó mà nói, Lôi Tranh và Gerald chậm hiểu như nhau. Thế nên mọi người đều nhìn ra Hạng Phi có tình cảm khác thường rồi, mà cậu ta và Gerald vẫn chẳng hề phát hiện.

“Các cậu đừng vội qua đây, đối phương đã ngừng bắn rồi. Tôi đoán bọn họ không biết chính xác có bao nhiêu người ở quanh đây, không dám tấn công tùy tiện. Nhưng họ đang đẩy nhanh tốc độ xây dựng hàng phòng thủ. Đệt! Thế quái nào bọn họ lại được cung cấp công trình cơ giáp đặc thù, quá đáng vừa thôi chứ!” Hạng Phi vừa quan sát căn cứ địch vừa oán giận.

Biết hai người vẫn bình an vô sự, những người khác thả chậm tốc độ để tiết kiệm năng lượng. Nếu tiêu hao nhiều quá, lát nữa lúc tấn công không đủ năng lượng thì tiêu.

Khoảng hai mươi phút sau, Gerald và Edward cách xa nhất cũng chạy đến. Hạng Phi bảo Samantha và Lâm Phỉ Nhi đi tuần tra. Còn cậu thì đang định bàn bạc kế hoạch tấn công với đội trưởng đội kia.

Muốn hợp tác thì đương nhiên không thể dùng kênh công cộng được. Ước định tần số với bên kia xong, ngoài hai cô gái làm nhiệm vụ tuần tra, những người còn lại đều bắt đầu thảo luận xem nên tấn công thế nào.

Đọc truyện chữ Full