Editor: Nguyệt
“Chào cô. Tôi là Ariel, đội trưởng tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh.” Trong kênh trò chuyện, giọng Ariel vẫn lạnh lùng như trước. Tuy điều này làm người ta cảm thấy không mấy thân thiện, nhưng không phải ai cũng đủ tư cách được hưởng sự thân thiện của Ariel! Mọi người hiểu mà.
“Chào anh, tôi là Mai Lâm, đội trưởng tiểu đội Goddess of the Dark.” Ngoài lúc nãy bị Hạng Phi chỉ trích ở chiến trường, cô nàng vẫn luôn giữ im lặng. À, nên nói là nữ đội trưởng giữ im lặng với tiểu đội Giảo Lang từ nãy đến giờ cuối cùng cũng để lộ khuôn mặt thật.
Mai Lâm rất đẹp. Không phải loại nhu mì như Elena, mà là vẻ đẹp đầy dã tính. Mái tóc ngắn màu trắng bạc, bộ quân phục mở rộng mơ hồ để lộ đôi gò bồng, làn da màu lúa mạch ẩn sau lớp quần áo bó sát. Dáng người khêu gợi đến nỗi Gerald nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng.
Người đẹp!!! Người đẹp cấp A!!!
Gerald đã bắt đầu nghĩ xem nên lấy số liên lạc của cô em này thế nào. Ngoài cậu ta, những thành viên khác của tiểu đội Giảo Lang đều có biểu hiện rất bình thường.
Ariel và Chung Thịnh thì khỏi phải nói, trong mắt hai người này chỉ có hình bóng của nhau, người đẹp gì đó đều là phù phiếm.
Hạng Phi đang nhiệt tình theo đuổi Lôi Tranh, tất nhiên sẽ không có ý nghĩ gì khác với con gái. Lôi Tranh thì được sự tôi luyện của Lâm Phỉ Nhi nên đã miễn dịch với các em gái mạnh bạo. Mặc dù Mai Lâm rất đẹp, nhưng nghĩ đến thực lực cô nàng thể hiện lúc nãy, Lôi Tranh nghĩ cô này chắc phải bạo dạn cỡ như Lâm Phỉ Nhi.
Edward thì vẫn mỉm cười, nụ cười ôn hòa bất biến trên gương mặt.
Còn hai cô gái … Ừm, phản ứng đầu tiên của con gái khi nhìn thấy một cô gái đẹp không phải thưởng thức, là cái gì thì … Khụ khụ, chúng ta không đi sâu nghiên cứu.
Lúc mở kênh thông tin, Mai Lâm đã nhanh chóng quan sát phản ứng của đối phương. Cô hơi nhíu mày. Tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh này quả nhiên không phải hạng tầm thường, ngoài tên háo sắc Gerald tỏ ra mê mẩn với sắc đẹp của cô ra, những người khác vậy mà chẳng có phản ứng gì.
Mai Lâm rất tự tin vào vẻ ngoài của mình, nhưng chưa bao giờ tự cao tự đại. Cô biết trong mắt nhiều người đàn ông, sắc đẹp chẳng là gì cả. Tuy vậy, số đàn ông con trai lúc nhìn thấy cô lần đầu mà không tỏ ra ngỡ ngàng say mê cũng không nhiều.
Cô tin rằng nhiều người có thể kháng cự được sự cám dỗ của sắc đẹp, nhưng phản ứng đầu tiên thì không thể che giấu.
Không ngờ hôm nay cô lại gặp được đến năm chàng trai không có phản ứng gì với vẻ ngoài của mình. Điều này làm cô hơi bực bội.
Mai Lâm hơi thất vọng, nhưng không thể hiện ra mặt, lần lượt giới thiệu các thành viên trong đội mình, rồi nhìn về phía Ariel.
Dù người đưa ra chỉ lệnh là Hạng Phi, Mai Lâm vẫn không cho rằng Ariel là một đội trưởng trưng ra cho có. Lại nói, trước khi bắt đầu trận đấu, họ cũng nhận được tư liệu về đội hợp tác. Hai mươi phút không phải thời gian dài, nhưng đủ cho họ điều tra ít nhiều về tiểu đội này. Chí ít, Ariel và Chung Thịnh là vũ khí bí mật của họ, điều này cô biết rất rõ.
“Người chỉ huy hôm nay là Hạng Phi.” Ariel nói vậy, sau đó lùi lại, nhường cho Hạng Phi lên trước.
Mai Lâm nhướn mày, trong mắt lóe qua ý tán thưởng. Những người trẻ tuổi như họ thường thích thể hiện bản thân, đặc biệt là trước mặt phái nữ có vẻ ngoài xuất chúng. Đây gần như là bản năng của giống đực. Nhưng Ariel chẳng những không tỏ ra chút hứng thú nào với cô, còn giao quyền chỉ huy cho đồng đội. Người này hoặc là ngu dốt không biết thể hiện mình, hoặc là cực kỳ tự tin, không cần thể hiện năng lực ở giải cơ giáp này để được người trong quân đội tán thưởng.
Đúng vậy, người trong quân đội.
Cả mạng chiến đấu lẫn lãnh đạo của các trường quân sự lớn đều biết, giải đấu lần này là vũ đài quy mô lớn dành riêng cho học sinh khối các trường quân sự.
Tuy còn học tập trong nhà trường, nhưng ai cũng mong sau này sẽ có tương lai xán lạn. Giờ khắc này, có vô số khán giả đang theo dõi các trận đấu, trong số đó đương nhiên có rất nhiều sĩ quan quân đội.
Người có thân phận bối cảnh như Ariel tất nhiên không cần phải luồn cúi, chỉ cần đủ mạnh là bố hắn sẽ trải sẵn đường cho hắn sau này. Nhưng đối với những học viên xuất thân bình dân như Hạng Phi hay Lôi Tranh, nếu thể hiện tốt trong giải đấu lần này, mai sau vào quân đội sẽ rất có lợi.
Phải kể đến tay súng bắn tỉa Lemken mà họ gặp trong trận đấu thứ ba. Tuy tiểu đội này đã bị loại, nhưng cá nhân cậu ta lại được rất nhiều người xem trọng. Thậm chí, một sĩ quan cấp cao của quân khu nào đó đã đưa ra lời mời, hứa sẽ cho cậu ta quân hàm thiếu úy ngay sau khi tốt nghiệp.
Quân hàm thiếu úy không phải rất cao. Ngay đến Từ Vệ Quốc, Tần Hi Nhiên và một số học sinh khác cũng đạt đến quân hàm này rồi. Nhưng đó là học sinh của Đệ Nhất. Thực lực của Đệ Nhất thế nào ai cũng rõ. Họ hoàn toàn xứng đáng với cấp bậc đó.
Còn Lemken thì sao? Cậu ta chỉ là học viên của trường quân sự hạng hai ở một tinh cầu trung bình, thấp. Những người như cậu ta đến lúc tốt nghiệp cùng lắm cũng chỉ là binh lính phổ thông, chẳng có quân hàm gì đáng nói. Giống như Chung Thịnh đời trước vậy, phải đi lên từ hai bàn tay trắng.
Nhưng giờ thì khác. Được lời hứa hẹn của sĩ quan cấp cao kia, Lemken đã có một tương lai tươi sáng. Điều này khiến đám học viên tự nhận mình xuất sắc đều rục rịch, hận không thể bộc lộ hết tài năng, mong lọt vào mắt xanh của vị nào đó.
Đương nhiên, bọn Lôi Tranh không biết chuyện này. Dù gì người phụ trách thu thập tình báo cũng là Chung Thịnh. Mấy tin tức ‘không liên quan’ đến thi đấu thế này còn lâu anh mới lôi ra thảo luận cho lãng phí thời gian.
Nói thì nói thế, nghĩ cho bạn bè mình lại là một chuyện khác. Anh đã quyết ý bồi dưỡng họ thành phụ tá của Ariel sau này, nhưng không định hạn chế sự phát triển của họ. Cho nên sau khi bàn bạc với Ariel, hai người quyết định để Hạng Phi chỉ huy, còn họ phụ trách phối hợp, tạo không gian cho mọi người thể hiện năng lực và bồi dưỡng bản thân.
Một mặt khác, đây coi như một thử thách nho nhỏ Chung Thịnh dành cho họ.
Muốn có được sự tín nhiệm của Ariel không phải chỉ cần nửa năm ngắn ngủi là được. Anh biết thực lực của họ, cũng biết không lâu nữa sẽ có người liên lạc với họ. Điều này tốt cho mọi người nên nhà trường sẽ không cấm cản. Nhưng Chung Thịnh lại mong họ từ chối. Chỉ cần thông minh một chút là có thể nhìn ra Ariel mới là chân trời rộng mở chân chính. ‘Cây to’ ở ngay trước mắt, thay vì tìm đến những người chỉ coi trọng thực lực của họ, không bằng ôm đùi Ariel, đỡ phải lo lắng gì cho tương lai sau này.
Nếu họ chọn những người hứa hẹn cho họ một tương lai xán lạn, Chung Thịnh sẽ chúc phúc cho họ, đồng thời loại dần ra khỏi vòng quen biết. Không phải kỳ thị gì cả, yếu tố quan trọng nhất để trở thành một thành viên trong tổ chức của Ariel đó là tin tưởng ngài vô điều kiện. Có lẽ nó hơi hà khắc khi mà Ariel còn chưa chính thức vào quân đội. Nhưng Chung Thịnh kiên quyết giữ vững quan điểm.
Tranh chấp giữa các phe phái trong quân đội chẳng kém gì giới chính trị. Nếu không thể trung thành tuyệt đối với Ariel, Chung Thịnh thà rằng bỏ qua họ chứ không muốn để lại tai họa ngầm cho Ariel sau này.
Nỗi đau đớn lúc chết đi ở đời trước đã tra tấn anh, làm anh khốn khổ bao lâu nay. Bây giờ anh chỉ hận mình không có khả năng đọc suy nghĩ, nhìn thấu bất kỳ ai tiếp cận Ariel, loại bỏ những phần tử có ý đồ xấu xa ngay lập tức.
Tiếc là Chung Thịnh không có khả năng đó. Vậy nên anh đành phải gắng hết sức tinh lọc từng người một.
Ariel chủ động nhường vị trí chỉ huy, Hạng Phi tất nhiên là sẵn lòng đảm nhiệm. Thật ra ngoài Hạng Phi, Edward cũng có thể giữ vai trò chỉ huy. Chẳng qua, trong mắt Chung Thịnh, Edward không thuộc ‘đảng Ariel’, cơ hội thể hiện tài năng đương nhiên phải giữ lại cho người phe mình.
“Chúng tôi đến đột ngột, nên chưa chuẩn bị tốt. Tôi đề nghị hợp lực tấn công căn cứ của họ ngay lập tức. Càng kéo dài thời gian, hàng phòng thủ của họ càng hoàn chỉnh. Hơn nữa, vừa rồi tôi thấy sự xuất hiện của tiểu đội Goddess of the Dark làm bọn họ kinh ngạc. Bên cô tổn thất hai thành viên, nhưng chắc tiểu đội The King cũng chẳng được lợi lộc gì.” Nói đến đây, cậu liếc nhìn Mai Lâm. Cô ta gần chiến trường nhất, cho nên quan sát rõ ràng nhất.
Mai Lâm gật đầu, tiếp lời: “Tổn thất của đội chúng tôi giống như Hạng Phi đã nói, về cơ bản là như vậy.”
Tác giả:
Khụ khụ … Thật ra Mai Lâm không phải đồng đội như heo đâu. Cô nàng chỉ là hơi cao ngạo thôi … Mọi người biết mà, con gái vừa có sắc vừa có tài, cao ngạo một chút cũng là điều dễ hiểu.
Nguyệt: Đột nhiên nhận ra các truyện mình làm có một đặc điểm chung là không có mấy em bánh bèo:v Elena không tính nhé, em này lên sàn chẳng được bao nhiêu, không phải đóng vai mê giai, ngây thơ thuần khiết thì cũng là khóc lóc khổ sổ, chẳng làm được gì đáng nói. Đời trước ẻm cũng có gây được sóng gió gì đâu.
Có vẻ mình hơi ác cảm với mấy em bánh bèo trong đam mỹ, đâm ra không muốn làm mấy truyện có các em ấy, cảm giác như kiểu vừa hạ thấp giá trị phái nữ chúng ta vừa ngứa mắt bực mình ấy. Đương nhiên, cô nàng đóng vai người thứ ba mà theo kiểu nữ vương boss thì mình không phản đối, bởi vì mình có một sự thích thú lạ kỳ với các nhân vật phản diện và những kẻ biến thái =))))))
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chú Ái Tinh Không
Chương 144
Chương 144