DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích
Chương 42: Hôn

“Dobby.” Draco lộ ra nụ cười đậm chất Malfoy: “Mày nên giải thích một chút, lúc này mày nên ở trang viên Malfoy làm việc mới đúng, vì sao mày xuất hiện ở Hogwarts, hơn nữa còn công kích bằng hữu của chủ nhân?”

Dobby đột nhiên phát ra tiếng khóc the thé tuyệt vọng, quỳ rạp xuống đất không ngừng đập đầu lên sàn nhà: “Dobby là gia tinh hư! Dobby lại công kích bằng hữu của tiểu chủ nhân! Nhưng mà cậu Harry Potter không thể ở lại Hogwarts! Dobby là gia tinh hư!”

“Ta lệnh mày ngừng lại!” Draco lạnh lùng nói: “Vì cái gì Harry không thể ở Hogwarts? Đứng lên trả lời!”

Dobby thút thít khóc đứng lên, kết quả vì đập đầu quá mạnh có chút choáng váng,‘bẹp’ một tiếng lại ngã xuống đất. Nó dùng tay chân chống đỡ đứng dậy, kéo một góc chiếc khăn trà trên người lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Hogwarts có nguy hiểm…… Dobby muốn cứu mạng Harry Potter! Bị trọng thương đuổi về nhà so với ở đây rất nguy hiệm. Dobby hi vọng Harry chịu chút thương tích, sau đó được gửi về nhà!”

“Ồ, là vậy sao.” Severus cười lạnh hỏi: “Ta đoán ngươi đại khái không nói cho chúng ta biết, ngươi vì cái gì lại hi vọng Harry Potter tan xương nát thịt bị đuổi về nhà, đúng không?”

“A, chỉ mong Harry Potter biết!” Dobby nức nở, nước mắt không ngừng thấm vào chiếc khăn trà: “Chỉ mong cậu ấy biết, cậu ấy có ý nghĩa thế nào đối với chúng tôi, những con gia tinh nô lệ hèn mọn bị giới phù thủy khinh miệt! Dobby không thể nào quên cái thời Chúa Tể Hắc Ám mạnh mẽ chúng chúng tôi đã bị đối xử như sâu bọ thưa cậu!”

“Đủ rồi!” Draco đánh gãy lời nó: “Ngừng việc ca tụng công đức của mày đi, ta chỉ muốn biết vì cái gì mày lại chạy tới Hogwarts công kích Harry, còn nữa, Hogwarts rốt cuộc có gì nguy hiểm!”

Dobby gào khóc lớn hơn nữa: “Dobby là gia tinh hư! Dobby nghe lén chủ nhân nói chuyện với khách, thật đáng sợ, khách nhân rất tà ác! Bọn họ muốn tới Hogwarts tổn thương Harry Potter!”

“Khách gì?” Ánh mắt Severus lạnh lùng, lớn tiếng hỏi: “Kể hết toàn bộ chuyện ngươi biết!”

“Tối qua có vài vị khách tới trang viên.” Dobby thút thút kể: “Chủ nhân gọi Dobby bưng trà cho khách, trước kia đều là Winky chiêu đãi khách, đây là lần đầu tiên chủ nhân để Dobby xuất hiện trước mặt khách a!” Nó dùng sức hít mũi: “Những vị khách này yêu cầu ở lại trang viên, còn yêu cầu chủ nhân tạo cơ hội để bọn họ đột nhập vào Hogwarts!”

Trong một mớ hỗn loạn Dobby nói, bọn họ rốt cuộc cũng hiểu được tình huống. Bởi vì Bellatrix và Vương miện không đúng hẹn quay về trang viên Lestrange, nên đám Tử Thần Thực Tử—— trừ bỏ Bellatrix—— trong đêm mang theo Chiếc cúp chạy tới trang viên Malfoy, lục bọn họ cùng Lucius họp ở thư phòng, Lucius đã gọi Dobby bưng trà, để nó nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ. Dobby vì sùng bái cứu thế chủ liền trộm ra ngoài.

Mặt Draco trắng bệt, nhà bọn họ năm gần đây đã bắt đầu nghiêng về bên Dumbledore, Lucius bình thường cũng không cấm kị cậu, vù thế cậu cũng hiểu chuyện Tử Thần Thực Tử trốn trong nhà mình là chuyện nguy hiểm cỡ nào, huống chi Dobby còn nói: ‘Từ Chiếc cúp xuất hiện một người, các vị khác nhân đều gọi hắn là ‘chủ nhân”…..

Severus suy nghĩ sâu sắc hơn cậu. Lucius đã xem qua kí ức của y, đương nhiên biết chuyện Dobby có thể làm, như vậy y gọi Dobby chưa bao giờ chiêu đãi khách nhân bưng trà, nhất định là cố ý. Hắn biết Dobby sau khi nghe được sẽ chạy tới Hogwarts gây rối, có lẽ muốn mượn cơ hội này để báo tin. Những người đó còn ở trang viên Malfoy, hắn không thể truyền tin, mà việc này lại vô cùng cấp bách…..

“Cha đỡ đầu……” Draco kinh hoảng nhìn y: “Làm sao bây giờ? Ba ba có thể gặp nguy hiểm không? Thật là người kia sao? Sao hắn lại xuất hiện? Không phải nói hắn đã biến mất sao?”

Severus liếc mắt nhìn qua: “Bình tĩnh! Đừng hoang mang rối loạn như Hufflepuff thế kia!” Y nhìn chằm chằm Dobby, nghiêm khắc nói: “Nghe này, Dobby, chủ nhân của ngươi cố ý làm vậy, mục đích là lợi dụng ngươi tới báo tin, hắn bị những người đó giám sát nên không tiện hành động nên cố ý để ngươi nghe được! Ngươi bây giờ lập tức quay về, nhìn chằm chằm đám người đó, chủ nhân bảo ngươi làm gì thì nghe theo, nếu tình huống khác thường lập tức chạy tới báo cáo cho chúng ta!”

“Thật sao? Thưa ngài?” Dobby mở to mắt: “Chủ nhân muốn bảo hộ Harry Potter sao? Thưa ngài?”

Nó suy nghĩ, sau đó gật đầu: “Nhất định là vậy! Nữ chủ nhân của Dobby yêu thích cậu Harry Potter cỡ nào a!”

“Dobby lập tức trở về, thưa ngài!” Nó cảm kích nói, ‘đùng’ một tiếng biến mất.

Draco trợn mắt há hốc: “Cha đỡ đầu, chuyện này là sao?”

Severus thu hồi biểu tình, miễn cưỡng nói: “Lucius cũng không phải không có đầu óc như ngươi, đám Tử Thần Thực Tử kia chưa đủ khả năng chơi với hắn, về phần người kia hiện giờ rất cần phụ thân ngươi tăng cường sức mạnh, tạm thời sẽ không ra tay, không cần lo lắng, ngươi chỉ cần bảo trì bộ dáng bình thường là được.”

“Chính là, đó chính là người kia a!” Draco lo lắng nói.

Severus mất kiên nhẫn đuổi cậu ra ngoài: “Việc này rất nhanh sẽ được giải quyết, sau này ngươi tự đi mà hỏi ba ba ngươi.”

Draco cũng biết cha đỡ đầu không phải người nói sương, vì thế cũng bình tĩnh hơn. Lúc này cậu mới nhớ tới chuyện cấp bách hiện tại—— đại thiếu gia cậu vẫn chưa được về tắm rửa!

Vì thế Malfoy thiếu gia vừa ra ngoài liền vội vàng nói tạm biệt với Harry.

“Draco từ từ, chờ mình!” Neville vội vàng đuổi theo, cấp bách rời khỏi địa bàn của xà vương.

Severus triệu hồi thần hộ mệnh, đem sự tình giản lược kể lại một lần, để nó đưa lời nhắn tới cho Dumbledore, sau đó mới rời khỏi phòng độc dược.

Harry đang ngồi trên bàn học của mình, nghiêm túc làm bài tập, vừa nhìn thấy y đi ra lập tức cao hứng vẫy tay: “Giáo sư.”

Severus đi qua cúi đầu nhìn, phát hiện cậu đang viết luận văn mình yêu cầu, ôn hòa hỏi: “Có chỗ nào không hiểu sao?”

“Dạ, chỗ này.” Harry lấy một quyển sách trên bàn đưa y xem: “Trong sách viết không giống với lời thầy giảng trên lớp…..”

Severus kéo ghế dựa qua ngồi cạnh cậu, chậm rãi giảng bài. Nhìn biểu tình bừng tỉnh vô cùng sùng bái của vật nhỏ, tâm tình tồi tệ vì chuyện Tử Thần Thực Tử lúc nãy lập tức trở nên tốt hơn rất nhiều.

Harry nghe y giảng xong lại vùi đầu viết bài.

Severus ngồi bên cạnh nhìn cậu, gần đây bởi vì y điều trị cùng săn sóc, vật nhỏ cuối cùng cũng có thêm chút thịt, sắc mặt thoạt nhìn khỏe mạnh hơn rất nhiều, sau khi qua tuổi 12 cậu cũng cao thêm một chút, tuy lúc ôm vẫn thấy rất nhẹ, nhưng so với lúc năm nhất đã tốt hơn nhiều, không còn gầy teo nữa.

Bộ dáng của vật nhỏ đặc biệt hấp dẫn, cánh môi mềm hồng nhạt mím lại thành một đường thẳng, mỗi khi viết một từ dài lại như trẻ con phồng má lên, đáng yêu cực kỳ. Severus nhìn một hồi, bất tri bất giác tiến ngày càng gần hơn.

“Giáo sư——” Harry đột nhiên quay qua hỏi một vấn đề, lại không ngờ đụng phải một vật thể mềm mềm.

Severus giật mình, góc độ y cúi đầu rất trùng hợp, hai phiến môi hồng nộn kia cư nhiên vừa vặn đụng phải mình, vật nhỏ trừng mắt thật to, toát ra khiếp sợ, mê mang, không biết sao vật nhỏ thoạt nhìn hệt như một động vật nhỏ bị kinh hách, hơi thở ấm áp của vật nhỏ phun lên chóp mũi mình, trong nhất thời làm y cũng không biết làm sao.

“Wow a!” Harry phản ứng, cả kinh nhảy dựng lên, gương mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt to xanh biếc vô cùng xấu hổ: “Xin xin xin xin lỗi giáo sư! Em không phải cố tinh!” Cậu mới 12 tuổi, nhưng hôn lên môi có ý nghĩa gì…….

Cảm giác mềm mềm còn vươn lại trên môi, Severus có chút ngơ ngẩn: “Cái gì?”

“Cái kia, em, em thực không phải cố ý……” Harry mặt đỏ tới mức sắp bốc cả hơi nước, cậu thực xấu hổ, mình lại dám làm ra chuyện này với giáo sư, thật sự quá thất lễ! Không kình trọng!

Vật nhỏ xấu hổ đến mức nước mắt cũng trào lên, không dám nhìn y.

Severus tỉnh táo lại, ánh mắt vô thức dừng lại trên cánh môi hồng nộn.

Thật lâu không nghe thấy cậu nói chuyện, Harry nhút nhát ngẩng đầu nhìn y một cái lại vội vàng cúi xuống, bỏ lại một câu: “Giáo sư, em tới đại sảnh ăn cơm tối, gặp thầy sau!” Sau đó vội vàng đẩy ghế lao ra ngoài.

“Ai!” Severus đưa tay kéo cậu lại: “Bây giờ còn chưa tới buổi tối, ngươi gấp cái gì?”

Vật nhỏ ‘Ô ô’ òa khóc: “Thực xin lỗi…… em làm chuyện thất lễ như vậy với thầy………” Vừa nói vừa chùi nước mắt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Severus mỉm cười ôm cậu vào lòng an ủi: “Được rồi, ta không trách ngươi, ngươi không phải cố ý mà.” Kì thực ta thật hi vọng ngươi cố ý a……… y bất đắc dĩ thầm nghĩ trong lòng.

“Thật sao, thật không giận em sao?” Cái đầu xù chôn trong ngực y, rầu rĩ nói.

“Sao ta lại giận ngươi được……” Severus mang theo ý cười vỗ lưng cậu: “Được rồi, ngồi xuống viết xong luận văn của ngươi đi, được không?”

“Dạ.” Harry ngượng ngùng gật đầu, đưa tay lau nước mắt.

Severus vội túm cậu: “Sao lại dùng sức như vậy? Muốn phá hư mắt sao?” Sau đó đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho vật nhỏ.

Vật nhỏ đỏ mặt ngồi xuống, cúi đầu tiếp tục viết, thỉnh thoảng còn hít hít cái mũi, thoạt nhìn có chút buồn cười.

Severus ngồi bên cạnh nhìn cậu, dư vị của nụ hôn không tính là ‘hôn’ kia làm tâm tình y rất tốt.

Đọc truyện chữ Full