DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Đồng Nhân Harry Potter] Chi Giáo Thụ Bất Thị Luyến Đồng Phích
Chương 43: Yếu Ớt

Sau khi Dobby trở lại trang viên Malfoy, đã vài ngày không có tin tức gì, nhưng lúc này không có tin tức lại tốt, dù sao Dumbledore cũng cần thời gian để nghĩ đối sách.

Dumbledore thật ra cũng gọi Severus cùng Lockhart phu nhân tới thương nghị, nhưng trong khoảng thời gian ngắn trừ bỏ im lặng chờ đợi biến động cũng không có biện pháp gì, đành chờ bên kia hành động.

Thi thể Laya Knott và Bellatrix không quá vài ngày đã bị người làng Hogsmeade phát hiện ở vùng ngoại ô, vì thế Nhật Báo Tiên Tri dùng nguyên trang đầu để phân tích nguyên nhân cái chết của bọn họ, cuối cùng kết luận ‘Laya Knott tùy tiện rời trường bị Tử Thần Thực Tử phát hiện vì thế đồng quy vu tận’. Giới Phù Thủy sôi trào một thời gian, dần dần cũng bình ổn lại.

Gia tộc Knott cũng không tới trường học nháo loạn, dù sao Laya Knott cũng chết bên ngoài trường, bọn họ hỏi Dumbledore vì sao không phải cuối tuần mà cô gái lại rời khỏi trường, Dumbledore trả lời vô cùng trôi chảy: ‘Vì sao trò Knott rời khỏi trường ta cũng không biết nha, chỉ biết buổi tối trước khi nàng rời trường, viện trưởng Slytherin tập trung học trò cũng không thấy trò ấy xuất hiện, lúc ấy chúng ta tìm khắp trường cũng không thấy, còn tưởng trò ấy núp trong mật thất, nhưng nghe nói hôm sau có người nhìn thấy trò ấy…… ông hỏi làm sao trò ấy ra ngoài được à? Trong trường có rất nhiều mật đạo, không chừng trò Knott đã phát hiện một lối đi tới làng Hogsmeade.’

Gia tộc Knott trừ bỏ quở trách cụ thất trách cũng không thể nói được gì.

Bất quá mất ngày nay tâm tình của Severus khá tốt, bởi vì Harry mỗi lần nhìn y sẽ đỏ mặt, không khí giữa hai người bởi vì nụ hôn lơ đãng kia mà đột nhiên có chút mập mờ.

Vật nhỏ đã hơn 12 tuổi, gần 13 rồi, phương diện này cho dù không trải qua nhưng nhất định cũng từng gặp qua học trò trong trường yêu đương, không nói chi xa, bạn cùng phòng của cậu, phù thủy bản xứ Cadwallader, là một tiểu quý tộc của giới Phù Thủy có một vị hôn thê là bạn thanh mai trúc mã, hai người cùng học viện tình cảm vốn rất tốt, thường nguyên quấn lấy nhau, thân thiết mờ ám, Harry cùng đám bạn cùng phòng không thấy nhiều cũng thấy ít.

Harry đáng thương một mặt cứ tự nói với mình ‘Cái kia chỉ là ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn’, một mặt lại nhịn không được rối rắm. Dù sao tới bây giờ cậu chưa từng trải qua chuyện như vậy, vì thế lại càng để ý tới nhiều hơn, vô thức cứ lén nhìn Severus. Cũng vì thế mà mỗi lần đối mặt với Severus có chút mất tự nhiên, chỉ cần khoảng cách hai người gần một chút, cậu liền bối rối, tay chân lúng túng không biết làm sao, hơn nữa cũng không dám nhìn thẳng Severus, chỉ có thể ngẫu nhiên lén nhìn trộm vài lần.

Severus biết hết nhưng ngoài mặt làm như không có gì, thực tế trong lòng y đang rất cao hứng, cuối cùng Harry cũng không còn đơn thuần xem y là trưởng bối. Nhìn vật nhỏ mỗi lần chạm phải ánh mắt mình lại luống cuống tay chân, không biết nên làm sao, y đột nhiên có chút ác ý muốn trêu chọc cậu, vì thế lại lơ đãng tăng tiếp xúc cơ thể hai người hơn, tỉ như mỗi ngày giúp cậu gội đầu, trước khi ngủ sẽ hôn ngủ ngon (tuy là trên trán, nhưng lần nào Harry cũng xấu hổ đỏ bừng mặt), lúc dạy cậu làm độc dược cũng cầm tay cậu chỉ dạy, vật nhỏ hoảng hốt tới mức nói cũng không được.

Một buổi tối, Severus theo lệ nghiên cứu độc dược, vật nhỏ lại bị y gọi tới giúp.

“Nhiệm vụ hôm nay của ngươi là vắt nước thụy đậu.” Severus đưa cậu một con dao bạc nhỏ, chỉ mâm thụy đậu trên bàn nhỏ.

Harry nhíu nhíu mày, cúi đầu hỏi: “Chính là giáo sư, em vẫn chưa được học thứ này…..”

“Ta dạy ngươi.” Severus ôn hòa nói, cầm lấy tay đang cầm dao bạc, bắt đầu dạy cậu: “Ngươi xem, nghiêng dao đè xuống sẽ dễ dàng hơn.”

Hạt đậu khô quắt lập tức chảy ra một lượng lớn chất lỏng.

Nhưng mà Harry đã không còn bận tâm tới điều đó, tất cả lực chú ý của cậu tập trung ở bàn tay đang nắm chặt của hai người. Tay Severus lớn hơn cậu, vừa vặn bao bọc tay cậu trong lòng bàn tay, cảm giác khô ráo ấm áp nhẹ nhàng tiếp xúc mu bàn tay, làm hại gương mặt cậu đỏ bừng, ngay cả lòng bàn tay cũng chảy đầy mồ hôi.

“Đang nghĩ cái gì?” Âm thanh trầm thấp như tơ lụa vang lên sát bên tai, dường như còn mang theo ý cười: “Đừng thất thần, tự ngươi làm thử xem.” Nói xong liền thả tay cậu ra.

“Dạ, dạ.” Cậu vội vàng lấy một quả đậu khác, nghiên dao bạc đè nó, kết quả dùng sức quá mạnh, viên đậu lại tròn, dao nhỏ trượt một chút suýt nữa cắt vào tay.

“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Severus vội vàng cầm lấy tay cậu kiểm tra: “Có bị thương không?”

“Không có, không có!” Vật nhỏ phe phẩy đầu rút tay về, gương mặt đỏ rực.

Severus thở dài: “Làm sao vậy? Giận ta sao? Mấy ngày nay ngươi cứ trốn tránh ta?”

“Không có, em không có trốn thầy!” Harry kinh hoảng ngẩng đầu, thấy ánh mắt y lại cúi xuống, lúng túng nói: “Em đâu có tức giận gì đâu…….”

Severus xoa đầu cậu, giọng điệu có chút suy sụp: “Quên đi, ngươi không muốn nói thì thôi.” Sau đó quay về bàn làm việc của mình bắt đầu nấu độc dược, lỗ tai lại chú ý động tĩnh của cậu.

Vật nhỏ quả nhiên bị lừa, hoảng loạn chạy tới túm lấy ống tay áo y lắc lắc, do dự kêu: “Giáo sư……”

“Sao? Chuyện gì? Severus cúi đầu nhìn cậu, sắc mặt thực ôn hòa.

Harry do dự một lúc lâu, vẫn nhút nhát mở miệng: “Cái kia….. em muốn về lại phòng ngủ, được không ạ?”

Sấm sét giữa trời quang! Severus như bị sét đánh, chẳng lẽ đã làm quá lố, dọa cậu rồi?

Y miễn cưỡng trấn định lại, không chút biến sắc hỏi: “Bên ngoài vẫn chưa bình yên, số Tử Thần Thực Tử vẫn chưa sa lưới toàn bộ, sao lại muốn về?”

“Em, e ở lại đây rất phiền phức cho thầy…… hơn nữa bây giờ có Heleba bảo vệ em, có thể có nguy hiểm gì a?” Harry cúi đầu nói: “Em ở đây mãi cũng không tốt, sẽ ảnh hưởng công việc của thầy………”

Severus biết nguyên nhân không đơn giản như vậy, chỉ sợ mình dọa đến cậu rồi. Y bất đắc dĩ thở dài, ôn nhu an ủi: “Ngươi không làm phiền ta, ngươi ở đây giúp ta rất nhiều, ta cũng rất vui được chăm sóc ngươi, vẫn nên chờ an toàn rồi về, Heleba không phải lúc nào cũng ở bên cạnh ngươi.”

Harry yên lặng nhìn sàn nhà, hơn nửa ngày cũng không nói gì.

Severus thực nôn nóng, cúi đầu nâng cằm cậu lên nhìn thẳng vào ánh mắt cậu nghiêm túc hỏi: “Harry, thật sự không muốn ở cùng ta như vậy sao? Ta đối với ngươi không tốt?”

“Không phải!” Harry hoảng loạn giải thích: “Thầy đối với em tốt lắm, chính là, chính là….”

“Chính là cái gì?” Severus truy hỏi.

Harry không nói, nước mắt lại trào lên hốc mắt.

Severus vừa chua xót vừa đau lòng, vừa không muốn cậu rời đi, lại không muốn cậu khổ sở, chỉ đành thở dài một hơi, thả tay, có chút chán nản nói: “Tùy ngươi, bất quá giờ cũng khuya rồi, ngày mai rồi bảo gia tinh thu thập đồ đạc.”

“Giáo sư……..” Harry theo bản năng bắt lấy tay áo y, cắn môi: “Thực xin lỗi……”

Severus không nói gì nữa.

Đêm nay hai người đều trầm mặc thật lâu, mãi tới trước khi ngủ, Severus mới đi tới giường nhỏ, ôn nhu hôn trán vật nhỏ, nhẹ giọng dặn dò: “Trở về thì hạn chế đừng ra ngoài một mình, bất cứ lúc nào cũng phải để Heleba bên người, nếu người khác hỏi cứ bảo sủng vật ta đưa cho ngươi, buổi tối đừng rời khỏi phòng ngủ, ngày mai ta chuẩn bị chút thuốc dinh dưỡng cho ngươi, trở về nhớ mỗi ngày phải uống một lọ, phải tự chăm sóc mình, đừng để ta lo lắng.”

Harry nằm trong ổ chăn sững sờ nhìn y.

“Sau này thời tiết ngày càng lạnh hơn, quần áo ta mua cho ngươi phải mặc nhiều một chút.” Ánh mắt Severus bình tĩnh nhìn tấm chăn, chậm rãi nói: “Gội đầu xong nhớ phải lau khô mới được ngủ…..”

“Giáo sư!” Vật nhỏ bật dậy, mắt ứa lệ nhào vào lòng ngực y vô cùng ân hận: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi……. em không đi……..”

“A………..” Severus cười nhẹ một tiếng, ôm cậu lên, kéo chăn bao chặt lại mới vỗ về lưng cậu: “Sao lại không đi nữa?”

“Em, em không muốn thầy khổ sở như vậy……” Vật nhỏ ôm chặt lấy cổ y, thân hình bé nhỏ áp sát lồng ngực y: “Thực xin lỗi, thầy đều vì tốt cho em, em lại tùy hứng như vậy…..”

Severus ôn nhu vỗ lưng cậu, thấp giọng dỗ dành: “Được rồi, ngươi nói không đi thì không đi, muốn ở bao lâu cũng được, đừng khóc.”

Harry gật đầu, nghiêm túc nói: “Em không bao giờ nghĩ lung tung nữa, sau này nhất định sẽ luôn nghe lời thầy, thầy đừng giận em được không?” Lời cuối còn mang theo chút giọng điệu làm nũng.

“Ta giận ngươi khi nào?” Severus nhếch khóe môi, hài lòng. Y biết vật nhỏ mềm lòng, thỉnh thoảng yếu ớt một chút lại rất hiệu quả, có thể giữ cậu lại không phải sao?

Chỉ có thể nói Harry còn quá non nớt, hoàn toàn không nhận ra y đang làm bộ.

“Được rồi, đừng khóc.” Severus đưa tay lau nước mắt, ôn nhu dỗ dành: “Đêm nay ngủ cùng ta được không?”

“A?” Vật nhỏ kinh ngạc trợn to mắt.

Severus siết chặt nắm tay, hạ mi mắt: “Ta có chút…… luyến tiếc ngươi…… vừa nãy…..” Y cố ý dừng ở đây không nói nữa.

Harry sửng sốt, ánh mắt lại nổi lên hơi nước, có chút rung động nhìn y, còn nghiêm túc đáp ứng: “Dạ được.” Cậu vừa nãy làm giáo sư khổ sở.

Severus ôm cậu tới giường lớn, ôm vào trong lòng mình, cho cậu một nụ hôn ngủ ngon: “Tốt lắm, ngủ đi.”

Harry do dự, hôn lại mặt y một chút, nói ‘Giáo sư ngủ ngon’, sau đó đỏ mặt cúi đầu nhắm chặt mắt lại.

Đọc truyện chữ Full