DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trà Hương Mãn Tinh Không
Chương 145

Vào một sáng sớm, trong đình viện của Mạc Ngươi Lai, Trữ Khang Khiết ngồi xổm trong bụi hoa, tò mò nhìn Tử Tinh thú to bằng nắm tay đang quay cuồng lăn lộn. Hoa cỏ được Đoạn Sở tưới nước trà vào buổi sáng, bùn đất vẫn còn ẩm ướt, vậy mà bộ lông trắng tuyết của Tử Tinh thú, không hề có một chút vết bẩn nào.

Đây là món quà mà sáng sớm hôm nay Trữ Khang Khiết nhận được, bởi vì ngày hôm qua bận an bài nơi ăn chỗ ở, Đoạn Sở quên đưa.

“Con Tử Tinh thú này sinh ra đã nửa năm, vậy mà vẫn nhỏ như vậy.” Thanh âm ôn hòa từ tính của Lam Tư từ sau lưng vang lên.

Trữ Khang Khiết ôm lấy Tử Tinh thú, sau đó đứng dậy nhìn về phía Lam Tư hỏi: “Nó nghịch ngợm quá, nhưng mà lăn lộn trong bùn đất cũng không bị bẩn, hơn nữa ngươi làm sao biết được nó nửa tuổi?”

Lam Tư cười cười: “Tử Tinh thú là sủng vật thú, dị thú cỡ này, có các loại tính chất đặc biệt cũng không kỳ quái. Mà con Tử Tinh thú này, là Đoạn Sở mua từ bãi nuôi dưỡng của ta. Ta đương nhiên biết nó bao nhiêu tuổi.”

Lam Tư nói xong, chần chờ nhìn Trữ Khang Khiết: “Con Tử Tinh thú này, Tiểu Sở là tính toán tặng cho ngươi sao?”

Trữ Khang Khiết dừng một chút, trên mặt không khỏi lộ ra tươi cười hạnh phúc: “Là của ta, ngày hôm qua hắn quên, buổi sáng hôm nay mới đưa cho ta.”

“Các người cùng Đoạn Sở, tựa hồ thật sự tốt lắm.” Lam Tư có chút đăm chiêu. Hai ngày này hắn nhìn đến, không chỉ có Đoạn Sở đối với người Trữ gia rất để ý, ngay cả mỗi người Trữ gia, đều đối với Đoạn Sở như người thân.

Trữ Khang Hạo đang đến gần nghe được câu nói đó, trong lòng căng thẳng, nhưng không đợi hắn nói chuyện, Trữ Khang Khiết đã thập phần tự nhiên gật đầu.

“Đúng vậy, hắn chính là nghĩa tử của ba mẹ ta, hơn nữa ở trong lòng, ta cũng đem hắn trở thành ca ca.” Vẻ mặt Trữ Khang Khiết thản nhiên. Nàng cũng biết nếu lỡ lời kêu ca ca, rất có thể bị bại lộ, còn không bằng hiện tại tỏ rõ thái độ.

Lam Tư trong mắt hiện lên rối rắm, còn thật sự nghiêm túc nhìn Trữ Khang Khiết khuyên bảo: “Đoạn Sở ở Đoạn gia đã chịu không ít thương tổn, sau lại hoàn toàn thoát ly Đoạn gia. Mà người nhà ngươi đều rất tốt, hơn nữa trùng hợp lại là thực thể hóa cùng hoàn toàn phù hợp, cho nên ta có thể lý giải vì sao hắn đem mọi người trở thành người thân. Nhưng Khang Khiết, ngươi đừng trách ta nói không tốt. Hắn là hắn, Trữ Khang Trí là Trữ Khang Trí, người thế thân bao giờ cũng là người bị tổn thương.”

Trữ Khang Hạo dừng lại cước bộ, chăn chú nhìn về phía Lam Tư. Một người nam nhân tâm tư kín đáo, lại có thể nói trắng ra như vậy, Đoạn Sở lúc trước lựa chọn trợ giúp hắn thức tỉnh, cũng coi như không nhìn lầm người.

Trữ Khang Khiết cong môi, hướng về phía Lam Tư cười đến thập phần chân thành: “Lam Tư, việc này không hề mâu thuẫn. Hơn nữa ngươi nếu cùng Đoạn Sở quan hệ tốt, cũng biết hắn rất mẫn cảm đúng không, nếu thật sự chỉ là tác dụng của việc chuyển dời tình cảm, ngươi cảm thấy hắn sẽ đối tốt với chúng ta như vậy sao?”

Lam Tư sửng sốt, rốt cục cũng cười lên: “Vậy hóa ra là ta đa tâm.”

Trữ Khang Khiết cười mị mắt, có thể xóa bỏ băn khoăn của Lam Tư thật tốt.

“Lam Tư, buổi sáng hôm nay chúng ta còn muốn bái kiến đế vương cùng vương hậu Đế Ma Tư, ngươi hẳn là đã gặp qua bọn họ rất nhiều lần rồi đi, bọn họ thế nào, ở chung có tốt không?” Trữ Khang Khiết thập phần tự nhiên dời chủ đề.

“Nga, Úc Khải Phong bệ hạ rất có uy nghiêm, Lộ Dịch Toa vương hậu tính cách cũng tốt, thời điểm gặp mặt vô tư một chút là có thể, bất quá ngươi tốt nhất nên hỏi Tiểu Sở. . . . .” Lam Tư bắt đầu miêu ta về đôi vợ chồng chí tôn của Đế Ma Tư, Trữ Khang hạo giống như lúc đi, lặng yên không một tiếng động xoay người đi trở về đại sảnh nhà chính.

“Đại ca, đến hỗ trợ a!” Trên hành lang, thanh âm tươi cười của Đoạn Sở truyền đến.

Trữ Khang Hạo đi qua, mẫu thân Nhạc Tùng Trữ còn đang bận rộn, làm bữa sáng thập phần điển hình của người Hoa, thanh chúc ăn sáng, dường như còn có cả bánh bao cùng diện bính (?). Mùi hương lạp xưởng còn nóng hầm hập, Trữ Khang Hạo tập trung nhìn vào, Đoạn Sở đang mở nồi hấp, trên ***g hấp là mười mấy cái bánh bao trắng tròn hương khí bốn phía, quả nhiên rất mê người.

“Mẹ, mẹ vậy mà còn mang theo cả lạp xưởng làm bánh bao?”Trữ Khang Hạo hết chỗ nói rồi. Khó trách hắn có cái gì không bỏ được, nghĩ muốn đặt trong nút không gian của mẫu thân, nàng lại nói đã đầy rồi.

Nhạc Tùng Trữ trừng mắt nhìn đứa con lớn: “Tiểu Sở có thể giống ngươi sao, xa như vậy, có tìm được nguyên vật liệu hắn cũng sẽ không làm. Hơn nữa hiện tại thân thể đã tốt lắm, lại không kiêng ăn cái gì.”

Đoạn Sở thập phần đồng ý gật đầu, hắn cảm thấy dưới loại tình huống này nhất định phải mạnh mẽ ủng hộ mẫu thân. Cuộc sống ở Đế Ma Tư kỳ thật cũng đã quen, nhưng có đồ ăn từ quê nhà, hắn cũng rất thèm.

Trữ Khang Hạo bại trận, nói như thể Đoạn Sở chưa bao giờ được ăn no uống đã vậy, cho tới bây giờ đều là ca ca bọn họ giúp đỡ bao che, ăn vụng chuồn êm đã có thứ gì chưa làm qua. Bất quá vì tránh cho cha mẹ lại giận dữ khiển trách, Trữ Khang Hạo chỉ đành ngậm miệng không nói chuyện, sau đó nhìn Đoạn Sở, đem đối thoại của Trữ Khang Khiết và Lam Tư thuật lại một lần.

Nhạc Tùng Trữ cười loan mặt mày, cảm thấy chính mình không nhìn lầm người.

“Ai, cũng không biết Lam Tư thích cái gì, thời điểm chúng ta từ trái đất tới, lễ vật mang theo cũng không biết có thích hợp với hắn không.”

Đoạn Sở cao hứng, vừa nghe liền chỉ chỉ ***g hấp: “Mẹ, Lam Tư rất thích ăn mỹ thực, nhất là đồ ngọt.”

Hắn nói xong, kêu Trữ Khang Hạo vào giúp, đem bánh bao đưa ra đĩa, sau đó đem bữa sáng khác đều xếp ra, kêu người máy gia vụ đưa vào nhà ăn.

Nhạc Tùng Trữ vừa nghe, Lam Tư là vương tử, nghĩ muốn cái gì mà không có, không bằng chọn đặc sản của trái đất. Ba người chậm rãi trở về đại sảnh, vừa vặn gặp Úc Thịnh Trạch từ phòng tác chiến đi ra, phía sau còn có Trữ Khang Viễn mệt mỏi mồ hôi đầy đầu, lại dị thường hưng phấn.

Lúc sau huynh đệ Trữ Khang Hoa, Trữ Khang Khiết, Lam Tư đều lại đây, vài người di chuyển đến nhà ăn.

Lam Tư nhìn thấy mỹ thực trên bàn, ánh mắt đều sáng, ngồi xuống tao nhã lại nhanh chóng ăn no, mới vẻ mặt tiếc nuối nói: “Ai, đáng tiếc chờ Tiểu Sở cùng Thịnh Trạch thành hôn xong, ta sẽ trở về Trạch Mĩ, bằng không nhất định phải mỗi ngày quấn quít lấy a di ăn ké.”

Trữ Khang Hạo nhíu nhíu mày, không biết vì sao nhớ tới khi Lam Tư từng tranh thủ đồng tình từ mẫu thân cùng muội muội đã đề cập qua, thời điểm mười năm trước hắn bị thương, tựa hồ cũng giống Trữ Khang Trí bị người nhà hạn chế ra ngoài, hạn chế ăn uống.

“Ngươi có thể sao chép lại cách làm, để đầu bếp của các ngươi làm cho ngươi.” Trữ Khang Hạo lần đầu tiên ôn tồn đề nghị.

Trữ Khang Khiết cùng Trữ Khang Viễn thiếu kiên nhẫn nhất, cả kinh trợn to mắt nhìn chằm chằm Trữ Khang Hạo. Bọn họ chẳng qua là không đủ thành thục, cũng không phải không có nhãn lực, khí tràng bất hòa giữa đại ca cùng Lam Tư vẫn có thể cảm giác được.

Lam Tư có chút ngoài ý muốn, bất quá tuyệt không cảm kích lắc đầu: “Nếu chỉ có cách làm đã có thể làm, mỹ thực chẳng phải là mỗi người đều có thể làm.”

Thật đúng là như vậy. Trữ Khang Hạo dừng một chút, Trữ Khang Viễn lại nở nụ cười, mặt tươi như hoa nhìn Lam Tư đề nghị: “Ai, Lam Tư ngươi luyến tiếc đại bá mẫu của ta như vậy, chờ chúng ta trở về trái đất, ngươi có thể cùng đi theo. Dù sao ngươi cũng nói gần nhất thời gian rất tự do.”

Đoạn Sở thấy Lam Tư vậy mà lại nóng lòng muốn thử, ha ha cười nhắc nhở: “Lam Tư ngươi đã quên, ngươi còn muốn nhập học sao, trên trái đất không có học viện người khế ước đâu.”

Lam Tư nhụt chí bĩu môi, hắn thật đúng là cảm thấy chủ ý của Trữ Khang Viễn không tồi. Từ khi tin tức hắn thức tỉnh truyền đi, hơn nữa chỉ tính toán tìm kiếm chiến sĩ hoàn toàn phù hợp, khiến cho các đế quốc khác cùng liên minh đều rục rịch, có thể suy ra sau khi trở về Trạch Mĩ sẽ thu được rất nhiều lời mời. Mà phụ thân nếu chưa xử trí đại ca Á  Hằng, rất có thể khắp nơi đều gặp phiền toái. Nhưng đi học, cũng không nhất định có thể thanh tịnh.

“Tiểu Sở, ta bây giờ gặp phiền toái lớn.” Lam Tư nghĩ đến chính mình ít nhất trong một năm giống như chạy sô, liền cảm thấy nhức đầu vô cùng.

Mọi người nghe được Lam Tư giải thích, trên mặt đều toát ra vẻ đồng tình. Trữ Khang Hạo từng hiểu lầm hắn, trong mắt cũng không che dấu được ý cười, vừa vặn bị Lam Tư quay đầu nhìn thấy được, lập tức thở phì phì trừng mắt nhìn hắn một cái.

Úc Thịnh Trạch sức quan sát nhạy bén, lúc này lập tức chú ý tới hỗ động giữa hai người.

“Ngươi nói đại ca của ta cùng Lam Tư quan hệ không tốt?” Đoạn Sở ngồi ở trong cabin phi hành khí, nghe được lời nói của Úc Thịnh Trạch, cố ý nhìn đại ca ở cách đó không xa.

Đoạn Sở cảm thấy không thể tin được, Lam Tư nghe nói là do được đại ca cứu lên, cho dù có hiểu lầm gì, sau khi hắn đến Lan Ba tinh hệ, hẳn là đều đã giải thích mới đúng.

Nhưng, Đoạn Sở nhìn nhìn Úc Thịnh Trạch, người yêu có sức quan sát nhạy bén, không có khả năng nhìn lầm. Chẳng lẽ đại ca cùng Lam Tư có hiểu lầm gì sao?

“Không phải không tốt, mà là ca ngươi, tựa hồ có phần né tránh Lam Tư.” Úc Thịnh Trạch cẩn thận giải thích: “Lam Tư đối với ca ngươi, ít nhất là chú ý.”

Đoạn Sở có chút đăm chiêu nhăn lại mi, hồi tưởng lại sau khi người nhà gặp nhau, đại ca cũng chỉ có thời điểm nhắc tới xứng đôi mới biểu hiện khác thường. Nhưng hắn đã giải thích rõ ràng, đại ca cũng tỏ vẻ lý giải. Bất quá lúc ấy Trữ Khang Hạo đích xác phản ứng rất lớn. . . . .

Úc Thịnh Trạch nhìn đến bộ dáng Đoạn Sở trầm tư, điều chỉnh tư thế làm cho hắn dựa vào thoải mái một chút. Bỗng nhiên, Đoạn Sở mạnh ngẩng đầu, hai mắt phát sáng nhìn hắn.

“Thịnh Trạch!”

“Đã biết nguyên nhân?” Úc Thịnh Trạch cười khẽ hỏi. Hắn không biết là Trữ Khang Hạo cùng Lam Tư có hiểu lầm nghiêm trọng gì, bất quá Đoạn Sở quá mức khẩn trương sẽ không tốt lắm.

Đoạn Sở gật gật đầu, Trữ Khang Hạo đột nhiên hỏi về việc phát hiện dao động tinh thần lực ẩn tàng trên người người khế ước, đề tài này cũng rất kỳ quái, hắn lúc ấy không phát hiện, hiện tại hồi tưởng, thời điểm đại ca biết được Lam Tư tìm chiến sĩ khắp vũ trụ liền thất thố. Mà Trữ Khang Hạo trầm ổn nội liễm, theo lý thuyết sẽ không thất thố như vậy, trừ phi, chuyện này quan hệ đến chính hắn.

“Thịnh Trạch, hai người hoàn toàn xứng đôi, giá trị thiên phú tinh thần lực là rất gần. Vậy có thể là siêu thiên phú cùng cấp A không?” Đoạn Sở che đậy kích động hỏi.

Úc Thịnh Trạch nghĩ nghĩ, gật đầu: “Đương nhiên có thể, hơn nhau một cấp bậc hoàn toàn có thể. Thân thể này của ngươi lúc trước là cấp D, cùng thực thể hóa của ta hoàn toàn kém quá xa, mới có thể khiến cho người ta nảy sinh nghi ngờ.”

Đoạn Sở há miệng thở dốc, bỗng nhiên lại do dự. Hắn có thể lý giải Trữ Khang Hạo không muốn nói cho Lam Tư, chính là tuyệt không muốn lợi dụng hắn, nhưng chính bản thân Đoạn Sở cũng không cam tâm. Từ khi mối tình đầu của Trữ Khang Hạo tự sát sau khi chia tay, đại ca nhiều năm như vậy vẫn luôn đơn độc. Mà Lam Tư, lúc trước cũng là thích nam nhân, Trữ Khang Hạo mặt khác không nói, độ trung thành tuyệt đối không thành vấn đề.

Về phần thân phận hai người cách biệt, nói giỡn sao, chỉ bằng Đoạn Sở nghiên thuốc thức tỉnh, chờ về sau công khai, hắn có thể khiến cho nhóm lão đại của liên minh tinh tế đều phải cúi đầu, nếu còn không thể bảo vệ được người nhà cùng trái đất, hắn có thể trực tiếp đào lỗ chôn mình được rồi. Lúc trước thời điểm Đế Ma Tư chưa có chỗ đứng trong liên minh tinh tế, Nguyên Cẩm Đường còn có thể dựa vào thuốc tiến hóa, trở thành tông sư chế thuốc lợi hại nhất tinh tế, huống chi là hiện tại.

“Ta,” Đoạn Sở dừng một chút, nhìn Úc Thịnh Trạch xin giúp đỡ: “Lam Tư nói muốn tới trái đất, ngươi cảm thấy có biện pháp nào, làm cho hắn ở trái đất thoải mái một đoạn thời gian không?”

Hắn giấu diếm chuyện xứng đôi với Lam Tư, bất quá là muốn cho hai người có nhiều thời gian ở chung một chút. Nếu cuối cùng không thích hợp, cũng sẽ không lưu lại tiếc nuối.

Úc Thịnh Trạch lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn, rất nhanh lại tỉnh táo lại. Hắn biết Đoạn Sở quan tâm Trữ Khang Hạo, đối với Lam Tư cũng rất không yên tâm, bất quá, hai người này xứng đôi, đích xác so với Lam Tư chọn những người khác thì thích hợp hơn.

Trái đất mới gia nhập văn minh tinh tế không có bất hòa gì với các tinh hệ khác, lại được liên minh tinh tế cùng Cáp Ngói tinh hệ bảo hộ, hơn nữa với quan hệ của Đoạn Sở cùng Trữ gia, Trữ Khang Hạo là lựa chọn tốt nhất cho Lam Tư,  đối với huynh trưởng ruột Khẳng Ân của hắn cũng vậy.

“Đặc biệt mời đạo sư của học viện người khế ước đi theo là có thể.” Úc Thịnh Trạch đề nghị, sau đó thêm vào một câu: “Tự bọn họ chậm rãi bồi dưỡng cảm tình sẽ thích hợp nhất, chúng ta cần nhất là thời gian phù hợp.”

Đoạn Sở mắt sáng rực lên, hắn ở Đế Ma Tư lâu như vậy, vậy mà đã quên còn có thể cam kết “Giáo sư gia đình”.

“Thật tốt quá!” Đoạn sở cười mị mắt, trộm nhìn bốn phía, nhanh chóng hôn lên khóe môi Úc Thịnh Trạch.

Úc Thịnh Trạch thấy Đoạn Sở cứ như kẻ trộm, lại nghĩ tới hành động giống hệt tối hôm qua, trực tiếp cúi đầu, thật mạnh ngăn chặn môi hắn.

Động tác rõ ràng như vậy đương nhiên không giấu diếm được những người khác trong cabin, Úc Thịnh Trạch chỉ dùng tinh thần lực ngăn cách thanh âm, không ngăn cản tầm mắt. Đoạn Sở cố giữ vững bình tĩnh xuống phi hành khí, nhìn không chớp mắt về phía trước, hoàn toàn không nhìn muội muội Trữ Khang Khiết cùng đệ đệ Trữ Khang Viễn tươi cười trêu chọc.

“Ai, cửu đệ cửu đệ. . . .” Một thanh âm kêu to truyền đến, Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở theo tiếng nhìn lại, nhị hoàng tử phi Bồ Phán Liễu nhanh chóng đi tới.

“Cửu đệ, ta có việc hỏi ngươi, là cùng. . . . .” Bồ Phán Liễu thở hổn hển, nói còn chưa nói xong nước mắt đã rớt xuống trước, nghẹn ngào nói: “Cửu đệ. . . . A!”

Bồ Phán Liễu mới nhìn đến bên cạnh Úc Thịnh Trạch cùng Đoạn Sở còn có đám người Trữ Khang Khiết, không khỏi thất thanh kêu lên. Nàng thích tỏ ra yếu thế, nhưng cũng không có nghĩa nàng nguyện ý mất mặt trước người ngoài.

“Các ngươi là ai?” Bồ Phán Liễu căng thẳng, nàng thân là hoàng tử phi, kiến thức rộng rãi, người Trữ gia nàng chưa từng gặp qua, rõ ràng chỉ là kẻ râu ria.

Đoạn Sở ánh mắt nheo lại, nhìn về phía Bồ Phán Liễu chủ động giới thiệu: “Đây là người Trữ gia ở trái đất, ngươi có lẽ cũng nghe nói qua, con út nhà bọn họ Trữ Khang Trí. . . . .”

“Trữ Khang Trí, ngô!” Bồ Phán Liễu kêu nhẹ một tiếng, lập tức ý thức được thất thố, đỏ mặt giải thích: “Thực xin lỗi, ta chỉ là cảm thấy được Trữ gia, ân, thật đáng tiếc. Vậy nhóm các ngươi đang vội, ta không quấy rầy.”

Bồ Phán Liễu nhanh chóng rời khỏi hành lang Đế Tinh điện, Đoạn Sở nhìn theo bóng dáng nàng biến mất, trong mắt hiện lên ngoan lệ.



Tháng Năm 15, 2016

146

Đọc truyện chữ Full