Ở thời điểm Hứa Vị còn đang hoang mang khó hiểu, Mộc Dĩ Chân lại đột nhiên biến sắc, ôm lấy Hứa Vị liền hướng đại thụ bên cạnh bay vọt lên, Hứa Vị hoảng sợ, đợi khi ngồi an ổn trên cành cây do bị Mộc Dĩ Chân ném lên mới nhìn xuống , ngay bên hồ nơi hắn mới ngồi, lại dần dần lan tràn huyết tinh màu đỏ!
Hứa Vị biến sắc, nhìn về phía Mộc Dĩ Chân bên người, Mộc Dĩ Chân thần tình ngưng trọng nhìn chằm chằm huyết tinh trên mặt đất kia, nói nhỏ “Đám thích khách ẩn trong lòng đất dường như bị ai đó giết chết ……”
Thích khách? Hứa Vị trong lòng trầm xuống, có người muốn tới ám sát hắn?!
Mộc Dĩ Chân vừa nói xong lời, trong không khí lại đột nhiên ngưng trệ, Tiểu Bạch đã nhảy dựng lên hướng nơi nào đó gầm nhẹ cảnh cáo, mà Mộc Dĩ Chân một tay khẽ lật, một phen loan đao liền nắm chặt ở trong tay.
“Cẩn thận, Vị Vị!” Mộc Dĩ Chân nhỏ giọng nói nhỏ , dứt lời, Mộc Dĩ Chân mạnh mẽ giương lên loan đao, ánh đao lướt qua, dưới ánh trăng chiếu rọi loan đao tản mát ra mũi nhọn lạnh lẽo, ngay sau đó, mũi nhọn lạnh lẽo quét tới một chỗ, vài bóng người giấu ở chỗ rừng cây hắc ám liền sưu một tiếng bay lên trời, Mộc Dĩ Chân cười lạnh một tiếng, điểm mũi chân một cái, liền vung ra loan đao với vài tên hắc y nhân đang đánh tới bọn họ —
Tay Hứa Vị đặt trên vòng tay hình rồng ở cổ tay mình, vài bao thuốc nhỏ liền xuất hiện ở trong lòng bàn tay, Hứa Vị lẳng lặng đợi ở chạc cây , ngưng thần cẩn thận nghe động tĩnh chung quanh, tay cầm chặt bao thuốc nhỏ, trong lòng thầm nghĩ , chỉ cần có người tới gần liền lập tức ném bao thuốc ra !
Hứa Vị ngưng thần nghe động tĩnh chung quanh, không có chú ý tới, dưới ánh trăng u lãnh, cái bóng ở phía sau hắn đang vặn vẹo vô cùng quái dị!
********
Mà dưới đoạn nhai của Nguyệt Gian sơn , ánh trăng như nước chiếu vào trên mặt đất, quái thạch lởm chởm, tựa như hòa vào trong nước, phiếm ra ánh sáng lạnh lẽo
Ở nơi nào đó sau quái thạch, ánh sáng từ đống lửa yếu ớt lay động , chiếu rọi hai người bên cạnh đống lửa ấy .
Nam tử tuấn tú ước chừng ba mươi có hơn, toàn thân nguyệt sắc bào phục cúi đầu lẳng lặng nhìn nam tử khuôn mặt đoan chính nằm ở trên đùi hắn, ánh mắt ôn nhu, mà nam tử nằm ở trên đùi hắn lại đang trầm trầm ngủ, gương mặt có chút tiều tụy, vẻ mặt lại rất an bình.
Cách hai người bọn họ không xa, một ngân mao lục nhãn lang đang từ từ nhắm hai mắt vù vù ngủ.
Ngay tại thời khắc yên tĩnh lộ ra thản nhiên ấm áp này, đột ngột , quang quyển màu tím nhạt chợt lóe, ở dưới ánh trăng như nước, một nam tử cực kỳ tuấn mỹ mặc bào phục màu tím xuất hiện, ngân mao lục nhãn lang kia ở khi quang quyển màu tím nhạt xuất hiện liền mở to hai mắt, cảnh giác nhìn chằm chằm nam tử kia.
Nam tử tuy rằng rất tuấn mỹ, nhưng mặt mày lại lộ ra quyến rũ, đôi mắt sâu thẳm lộ ra nhàn nhạt tà khí, nhìn nguyệt sắc bào phục nam tử kia vẫn như cũ lẳng lặng dừng ở nam tử đang ngủ say, nam tử tuấn mĩ liếc mắt nhìn hai người mặc dù có kẻ ngủ say nhưng vẫn gắt gao mười ngón giao nhau , cười hắc hắc “Thừa tướng đại nhân rốt cục thực hiện được mong muốn ?”
Nguyệt sắc bào phục nam tử cũng chính là Trương Minh Thụy rốt cục cũng ngẩng đầu, nhìn về phía nam tử tuấn mỹ cũng quyến rũ này, ngữ khí khinh đạm “Ngươi đã đến rồi?”
Nam tử buông tay, rất bất đắc dĩ nói “Ta có thể không tới sao? Thừa tướng đại nhân đem lạn sự ở kinh thành đều đưa hết cho tại hạ , tại hạ tuy rằng là yêu vật, nhưng không có thừa tướng đại nhân tài giỏi là ngài ở thì đống lạn sự kia ta cũng giải quyết không được nha”
Trương Minh Thụy cũng mỉm cười “Đám chuyện đó không cần Vân Hi công tử xử lý, Vân Hi công tử chỉ cần biến thành bộ dáng thế thân của tại hạ tầm một hay hai ngày là tối rồi , trễ nhất thì vào hoàng hôn ngày mai, ta chắc chắn sẽ trở lại kinh thành. Phiền toái Vân Hi công tử .”
Nam tử, cũng chính là Mộc Vân Hi chỉ hơi hơi chọn mi, hai tay khoanh trước ngực “Ta cũng muốn giúp ngươi, đáng tiếc, lão quái vật kia dường như hoài nghi ngươi , hiện tại người theo dõi ngoài Trương phủ ở kinh thành đang càng ngày càng nhiều nga.”
Trương Minh Thụy trên mặt tươi cười hơi ngưng lại, lập tức cũng chậm rãi càng thêm sâu , trong mắt hiện lên một tia minh bạch, nhẹ nhàng bâng quơ nói rằng “Phiền toái Vân Hi công tử, hoàng hôn ngày mai Minh Thụy chắc chắn sẽ trở lại kinh thành.”
Mộc Vân Hi nhún nhún vai “Được rồi, vậy hoàng hôn ngày mai ngươi nên tới đó nha . Ta chống đỡ không được thời gian dài như vậy đâu. Biến ảo tuy là pháp thuật cường hạng của ta, nhưng phải bắt chước như ngươi lại là chuyện khó lắm à nha .”
Trương Minh Thụy trên mặt mang theo cười khẽ, khẽ gật đầu tỏ ý cảm tạ.
Mộc Vân Hi xoay người đang muốn rời đi, lại đột ngột quay đầu nhìn về phía Trương Minh Thụy, hỏi “Tại hạ nghĩ muốn phiền toái thừa tướng đại nhân một chuyện.”
Trương Minh Thụy mỉm cười gật đầu “Mời nói, nếu Minh Thụy có thể làm được nhất định sẽ không từ chối.”
“Long văn thảo.” Mộc Vân Hi do dự mà hỏi “Thừa tướng đại nhân có từng nghe qua long văn thảo không ?”
Trương Minh Thụy sửng sốt, lập tức chậm rãi lắc đầu “Thật có lỗi, thứ này thật chưa từng nghe nói.”
Mộc Vân Hi trong mắt hiện lên một tia thất vọng.“Nga…… Phải không?”
“Vân Hi công tử yên tâm, Minh Thụy nợ Vân Hi công tử ba chuyện, long văn thảo này coi như một chuyện, Minh Thụy chắc chắn sẽ cố sức hoàn thành.”
Mộc Vân Hi nghe vậy, gật đầu nói “Cũng đúng, long văn thảo kia cứ tính thành một trong ba chuyện đó đi nhé .” Dứt lời, lại nhìn về phía Phương Hạo Nhiên còn nằm ở trên đùi Trương Minh Thụy, khóe mắt thoáng nhìn mí mắt Phương Hạo Nhiên kia tựa hồ hơi hơi khẽ động, ý niệm trong đầu cũng khẽ chuyển, cười hắc hắc “Thừa tướng đại nhân vì Phương Hạo Nhiên này mà ưng thuận làm ba chuyện cho tại hạ , hiện giờ xem như nói định chuyện đầu tiên rồi, nhưng khó tránh thừa tướng đại nhân mượn cớ kéo dài, không bằng chúng ta định ra một khoảng thời gian , thế nào ?”
Trương Minh Thụy mỉm cười “Còn thỉnh Vân Hi công tử yên tâm, Minh Thụy tuy nói không phải người tốt gì, nhưng hai chữ thủ tín này, Minh Thụy vẫn làm tròn được . Bất quá nếu Vân Hi công tử muốn định ra thời gian, vậy thỉnh Vân Hi công tử định ra đi.”
Mộc Vân Hi suy tư một hồi, nói “Long văn thảo không dễ, vậy ước định ba năm , được chăng ?”
Ba năm? Trương Minh Thụy thoáng trầm ngâm một hồi, nói “Hảo. Vậy ba năm.”
Mộc Vân Hi lại liếc mắt nhìn Phương Hạo Nhiên kia nằm ở trên đùi Trương Minh Thụy, khóe miệng hơi hơi câu lên, xoay người, quang quyển màu tím nhạt lại lóe lên rồi biến mất .
Đợi Mộc Vân Hi biến mất, Trương Minh Thụy cúi đầu nhìn về phía Phương Hạo Nhiên nằm ở trên đùi mình, thấy Phương Hạo Nhiên không biết từ khi nào đã mở to mắt nhìn mình, không khỏi sửng sốt, lập tức cười nhẹ nói “Ngươi đều nghe được?”
Phương Hạo Nhiên ngồi dậy, quay đầu nhìn chằm chằm Trương Minh Thụy, nhíu mày hỏi “Sao lại thế này? Ngươi vì sao nợ Mộc Vân Hi kia ba chuyện vậy ?”
Trương Minh Thụy chỉ nhàn nhạt cười, vươn tay đem Phương Hạo Nhiên lãm lại gần, cúi đầu nhu hòa cười nói “Không có gì, chỉ là lúc trước ta vô năng, pháp thuật không giỏi , vũ kỹ không tinh, thấy ngươi bị người hãm hại, nhưng ngay cả kẻ sau lưng cũng không biết , ngươi lại bị che mất trí nhớ, đã quên hết thảy giữa chúng ta , ta sợ ngươi lại bị thương, liền cầu Mộc Vân Hi kia, vì hắn làm ba chuyện, đổi lại hắn phải bảo hộ ngươi.”
Phương Hạo Nhiên nhạy bén bắt giữ được một chữ –“Cầu”?
Minh Thụy cầu Mộc Vân Hi kia? Mộc Vân Hi kia tính tình quái dị, lại thật sự lạnh lùng vô tình, thời điểm Minh Thụy cầu Mộc Vân Hi kia sao có thể dễ dàng như vậy? Cũng không biết bị làm khó dễ như thế nào nữa……
Phương Hạo Nhiên trong lòng chua xót không thôi, cúi đầu, nhẹ giọng nói “Minh Thụy, vậy…… Mộc Vân Hi kia vừa mới nói tới long văn thảo , phải không?”
Trương Minh Thụy thấy Phương Hạo Nhiên cúi đầu, lại hỏi như vậy ,trong lòng biết, người trong lòng trước mặt này khẳng định đang khó chịu , kỳ thật lúc trước, thời điểm hắn cầu Mộc Vân Hi tuy rằng cũng không dễ, nhưng cũng chỉ là quỳ hai ngày hai đêm mà thôi……
Trương Minh Thụy nâng tay đem Phương Hạo Nhiên ôm càng chặt hơn, ôn nhu nói nhỏ “Lúc trước Mộc Vân Hi kia cũng không có làm khó dễ ta thế nào cả, ngươi đừng nghĩ nhiều.”
Phương Hạo Nhiên chỉ thản nhiên hỏi “Ngươi kể cho ta nghe một chút về chuyện long văn thảo đi.”
Trương Minh Thụy nhìn Phương Hạo Nhiên, trên mặt có chút bất đắc dĩ , nói “Tốt lắm, ta nói, ngươi vừa nãy cũng nghe tới rồi phải không? Long văn thảo kia xác thực ta không biết. Đại khái là dược thảo trân quý gì đó đi.”
Dược thảo trân quý? Phương Hạo Nhiên dựa vào bả vai Trương Minh Thụy, vuốt cằm nghĩ ngợi, Vị Vị chính là cả ngày cùng dược thảo tiếp xúc , ân, đến lúc đó hỏi Vị Vị một chút, long văn thảo kia là thứ gì ?
Trương Minh Thụy thấy Phương Hạo Nhiên vẻ mặt có chút đăm chiêu, liền ôn nhu nói “Chuyện long văn thảo này để ta tự làm là tốt rồi, Hạo Nhiên ngươi không cần quan tâm.”
Phương Hạo Nhiên nghe vậy, ngẩng đầu trừng mắt “Trương Minh Thụy! Ngươi nói cái gì thế! Chuyện của ngươi chẳng phải cũng là chuyện của ta?!”
Trương Minh Thụy nghe vậy, mỉm cười, ***g ngực có điểm căng lên vì sung sướng, nhìn bộ dáng Phương Hạo Nhiên trừng mắt tức giận, nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lướt qua môi Phương Hạo Nhiên.
Phương Hạo Nhiên bị hôn nhẹ như thế, không khỏi cứng đờ, sắc mặt ửng đỏ, quay đầu, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, cố gắng duy trì ngữ điệu nghiêm trang , nói “Tốt lắm! Hiện tại, ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc kẻ sau lưng là ai đi?”
Trương Minh Thụy ngẩn ra, trầm mặc sau một lúc lâu, mới nâng tay đem Phương Hạo Nhiên kéo lại, thần sắc ngưng trọng nói “Hạo Nhiên, ta có thể nói cho ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng ta, ngàn vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
Phương Hạo Nhiên gật đầu, vẻ mặt rất trịnh trọng “Minh Thụy, ta biết phân nặng nhẹ , ngươi yên tâm.”
“Người sau lưng …… Không phải người không phải yêu vật không phải mặc quỷ.” Trương Minh Thụy nhẹ nhàng nói.
Phương Hạo Nhiên sửng sốt “Hả?”
“Chúng ta đều gọi hắn [ nàng ] là tông chủ, kỳ thật, hắn là nam hay là nữ ta cũng vô pháp phân rõ, mười lăm năm trước, sau khi ta nắm trong tay Trương gia, hắn [ nàng ] liền tìm tới ta, hắn [ nàng ] rất mạnh …..”
Phương Hạo Nhiên khó hiểu “Hắn [ nàng ] có mục đích là gì? Thiên hạ này sao?”
Trương Minh Thụy khẽ lắc đầu “Ta cũng không quá rõ ràng, ta chỉ biết hắn [ nàng ] đối cấm địa phi thường chấp nhất, lúc trước hắn [ nàng ] phái Tống Chân đến cạnh ngươi, mục đích dụ dỗ hãm hại ngươi, chính là muốn cho ngươi tiến vào cấm địa .”
“Trí nhớ của ta ở cấm địa, là ngươi tiêu trừ ?” Phương Hạo Nhiên nhớ tới chính mình rõ ràng cũng đã tiến vào cấm địa , chỉ là không cách nào nhớ tới chuyện tình nơi cấm địa, ngẩng đầu nhíu mày hỏi “Đúng rồi, bên trong cấm địa kia rốt cuộc có thứ gì a?”
“Không, là phong ấn.” Trương Minh Thụy lắc đầu nói, cúi đầu thật sâu nhìn Phương Hạo Nhiên “Trên thực tế, ta cũng rất muốn biết, ngươi ở cấm địa phát hiện cái gì……”
Phương Hạo Nhiên sửng sốt, khó hiểu “Có ý gì?”
“Ngươi ở cấm địa đã thất tung, ngươi chẳng phải cũng còn nhớ rõ ta cả người bị thương tới tìm ngươi sao?” Trương Minh Thụy thấp giọng nói “Ngươi bỗng nhiên mất tích, ta làm thế nào cũng đều không thể tìm được, khi ta phát hiện có một kết giới kì quái , ta liền có ý mở ra kết giới này, nhưng pháp thuật ngay lúc đó của ta không đủ, kết quả, ta còn chưa mở ra kết giới, ngươi liền đột nhiên xuất hiện, ngươi lúc ấy thực sợ hãi, ngươi liều mạng yêu cầu ta phải phong ấn trí nhớ của ngươi……”
Phương Hạo Nhiên ngơ ngác nghe, chính hắn yêu cầu ? Phải phong ấn? Còn thực sợ hãi?
“Minh Thụy…… Ta là kẻ có lá gan cũng rất lớn đi ?” Phương Hạo Nhiên vò đầu, nhìn về phía Trương Minh Thụy, khó hiểu. Hắn không hiểu, hắn là kẻ rất ít sợ chuyện gì , rốt cuộc là dạng chuyện gì khiến hắn phải cầu phong ấn trí nhớ của mình ?
Trương Minh Thụy cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn cái trán Phương Hạo Nhiên, cười ha hả nói “ Phải, lá gan của ngươi rất lớn.” Lại ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời “Hạo Nhiên, trời đã sắp sáng, ngươi ngủ tiếp một hồi đi.”
Phương Hạo Nhiên lắc đầu “Ta không mệt nhọc.” Dứt lời, ngẩng đầu nhìn hướng Trương Minh Thụy, rất là nghiêm túc “Chờ trời sáng, ngươi trở về kinh thành đi.”
Trương Minh Thụy sửng sốt, lập tức lắc đầu “Hoàng hôn ngày mai ta sẽ trở về, yên tâm, có Mộc Vân Hi ở, không có việc gì.”
Phương Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Trương Minh Thụy, vẻ mặt bình tĩnh “Ta biết, chính là, Minh Thụy, ngươi không muốn ta gặp chuyện không may, ta cũng không mong ngươi có nguy hiểm.”
Trương Minh Thụy thật sâu nhìn Phương Hạo Nhiên, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói “Hảo.” Dứt lời, Trương Minh Thụy liền chậm rãi buông ra cánh tay vốn ôm bên hông Phương Hạo Nhiên
Trương Minh Thụy chậm rãi đứng dậy, thật sâu thoáng nhìn lại Phương Hạo Nhiên một cái, mới chậm rãi xoay người.
Mà ngay khi Trương Minh Thụy xoay người ly khai , Phương Hạo Nhiên lại đột nhiên đứng dậy, mạnh mẽ đem Trương Minh Thụy kéo lại, ngửa đầu, liền hung hăng hôn trụ —
Cái hôn này, tới đột ngột cũng rất hung mãnh, nhưng rất nhanh, đã bị cái hôn đáp lại mãnh liệt trụ lại.
Mười lăm năm ……
Mặc dù ngươi và ta còn nhớ rõ thâm tình tốt đẹp thưở ban đầu , nhưng ngươi cùng ta trong lúc này còn có thể trở về thưở ban đầu không ?
Phương Hạo Nhiên không dám hỏi, không dám nghĩ, cái khẽ hôn ở trên môi, khẽ hôn trên trán, đều là khinh đạm ôn nhu như vậy, nhưng càng là như vậy, trong lòng hắn lại càng thêm hốt hoảng.
Cho dù lúc trước là bị cưỡng bách , quên đi không chỉ ước nguyện ban đầu, nhưng đều không thể thay đổi, hắn, Phương Hạo Nhiên từng có thê , hắn, Phương Hạo Nhiên đã có hai nhi tử……
Nhưng ở khi Trương Minh Thụy xoay người rời đi, nhìn bóng lưng kia lộ ra tịch liêu, hắn rốt cuộc không thể ức chế khát vọng cùng tưởng niệm căng đầy không thể thổ lộ trong ngực này của hắn đối người trước mắt……
Trương Minh Thụy, Phương Hạo Nhiên hắn vĩnh viễn đều không thể quên được , không thể gạt bỏ …… Ái nhân .
Phương Hạo Nhiên nhắm chặt mắt lại , cảm thụ tình cảm kịch liệt tựa như muốn cắn nuốt hắn, nước mắt cứ như vậy rốt cuộc không thể ức chế mà rơi xuống .
Trương Minh Thụy, đêm nay chúng ta tương phùng, ta nỗ lực làm bộ không có mười lăm năm kia, ta nỗ lực quên đi mười lăm năm kia, ta làm bộ chúng ta vẫn chưa từng chia lìa, nhưng lại vẫn là không thể lừa gạt chính mình, chúng ta…… Có phải hay không thật sự có thể trở lại thưở ban đầu?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hứa Vị Trọng Sinh Ký
Chương 107: Ám sát [7]
Chương 107: Ám sát [7]