Vội vàng trao đổi hơi thở, liều mạng muốn cắn nuốt đối phương, hai tay Phương Hạo Nhiên đan ở sau cổ Trương Minh Thụy, ngửa đầu, hung mãnh cùng kịch liệt ngay từ đầu đã sớm bị đối phương cường thế cướp lấy, chỉ có thể cố gắng đi theo từng bước của đối phương, phối hợp nhu thuận khó được, cho đến khi không thể hô hấp, chân đứng mềm nhũn mới được hơi hơi buông ra.
“Hạo Nhiên……” Trương Minh Thụy áp trán mình lên trán Phương Hạo Nhiên, thật sâu dừng ở khuôn mặt chưa bình tĩnh của Phương Hạo Nhiên vì còn đang thở dốc, cất tiếng, thanh âm có điểm khàn khàn “Hết thảy đều sẽ tốt lên , tin ta.”
Phương Hạo Nhiên nhìn Trương Minh Thụy sau một lúc lâu, mới khàn thanh , nói “Ta tin ngươi.”
*********
Hứa Vị nhìn chằm chằm động tĩnh bốn phía, đồng thời cũng không yên tâm nhìn Mộc Dĩ Chân đang cùng vài hắc y nhân triền đấu ở phía dưới, thấy Mộc Dĩ Chân tuy rằng không có rơi xuống thế hạ phong, nhưng cũng dần dần có chút mỏi mệt, sau lại nhìn thấy Mộc Dĩ Chân hiểm hiểm tránh đi một đao hung ác của hắc y nhân, có chút vô lực quay người lại, mà lúc này lại có một hắc y nhân khác đâm tới một kiếm —
“Cẩn thận!” Hứa Vị kinh hô ra tiếng, theo bản năng liền cầm lấy bao thuốc bên cạnh dồn sức ném xuống!
Khi bao thuốc được ném ra, hắc y nhân đang đâm tới một kiếm kia ở thời điểm bao thuốc ném tới cũng theo bản năng sử dụng kiếm để đẩy ra, kết quả bao thuốc bị rách ra, vài hắc y nhân hiểm hiểm nhảy ra xa, duy độc hắc y nhân vừa tính đâm lấy một kiếm vào người Mộc Dĩ Chân là cả người cứng đờ rồi thẳng tắp ngã xuống!
Mộc Dĩ Chân vừa thấy, ánh mắt tỏa sáng, tái nhìn kỹ hắc y nhân kia đã thẳng tắp cứng đờ nằm trên mặt đất, hắc y nhân kia vẫn còn duy trì tư thế đâm ra một kiếm, đôi tay cũng vội vàng chuyển , Mộc Dĩ Chân vui vẻ, cười ha ha lên “Vị Vị! Thuốc bột của ngươi là thứ gì vậy a! Thật hảo ngoạn a!”
Hứa Vị lúc nãy chỉ nhớ rõ ném đi bao thuốc, lại đã quên bản thân mình đang trốn ở trên chạc cây, gói thuốc này vừa ném cũng tương đương bại lộ tồn tại của mình! Hiện tại nghe Mộc Dĩ Chân kêu gọi, đang muốn trả lời, đột nhiên giữa không trung xuất hiện một cái dây thừng ném về phía hắn !
Hứa Vị cả kinh, đang muốn né tránh, Tiểu Bạch vẫn nấp trong chỗ tối liền hướng lên trời kêu một tiếng, lập tức liền phun ra hỏa cầu đem dây thừng kia một phen thiêu hủy! Nhưng Hứa Vị vì bị cả kinh như vậy, dưới chân khẽ trợt, mắt thấy sắp rơi xuống, lúc này, chỉ thấy cái bóng phía sau Hứa Vị đột nhiên dựng đứng thân lên , một bóng người liền cứ mơ hồ xuất hiện như vậy, ôm cổ Hứa Vị đang trượt xuống, mà ở trong quá trình này, cái bóng từ mơ hồ liền thành dần rõ ràng.
Vốn định tiến lên tiếp lấy Hứa Vị , Mộc Dĩ Chân có chút ngạc nhiên nhìn bóng người dần dần rõ ràng lên này, ngơ ngác gọi “Tam, tam hoàng tử??!”
Bóng người đang dần dần rõ ràng lên đúng là Mặc Tam!
Mà Hứa Vị bị trượt xuống cũng theo bản năng nhắm hai mắt lại, vốn tưởng rằng khẳng định phải ngã nhào tới trên mặt đất , lại không nghĩ rằng sẽ ngã vào một vật cực kì ấm áp , ôm ấp có điểm quen thuộc. Hứa Vị do dự mở to mắt, liền rơi vào một đôi mắt đầy ôn nhu.
Khi Hứa Vị nhìn rõ ràng được chủ nhân của đôi mắt thanh sạch kia, cũng không từ ngây dại, vẻ mặt khó có thể tin, bật ra lời nói nhỏ “Tiểu Mặc?”
Sao có thể chứ ? Tiểu Mặc sao lại xuất hiện ở trong này?
Mặc Tam dừng ở Hứa Vị, nâng tay lên đem Hứa Vị đang tỏ ra khó có thể tin gắt gao ôm vào trong ngực, khóe mắt miết hướng Mộc Dĩ Chân bởi vì kinh ngạc mà quên quan sát tình huống bốn phía, thấy hắc y thích khách đang đem Mộc Dĩ Chân vây lại. Mặc Tam nâng tay vung lên, băng cầu cùng hỏa cầu liền hướng đám hắc y thích khách này phi tốc đánh tới !
Mộc Dĩ Chân ở thời điểm Mặc Tam nâng tay chém ra băng cầu cùng hỏa cầu, cũng giật mình một cái lấy lại tinh thần, vội vàng nhảy lên, loan đao trong tay thuận thế đảo qua, phối hợp băng cầu cùng hỏa cầu kia, đem hắc y nhân còn lại đều đánh chết!
*********
Mà lúc này , trên quan đạo đi thông biên cảnh Nam Cương, trong rừng cây, trong sơn động , một đống lửa đang được đốt lên .
Phương Viễn đang nhắm chặt hai mắt bỗng nhiên mở ra, xoay người ngồi dậy, đảo qua xung quanh , bên cạnh chỉ có đống củi khô, sắc mặt Phương Viễn ngưng trọng lên, Tuệ Khả…… Lại không thấy ! Chẳng lẽ lại…… Đi ra ngoài ‘Kiếm ăn’ ? Tâm Phương Viễn trầm xuống, nhảy lên, đang muốn hướng cái cửa động kia mà chạy đi, lại thấy một người đang đi v ào cửa động , đúng là Tuệ Khả.
“Đại ca ca? Ngươi tỉnh?” Tuệ Khả đứng ở cửa động nhìn Phương Viễn, đầu tiên là sửng sốt, lập tức lại cố gắng cười, cười mỉm mà hỏi.
Phương Viễn nhìn chằm chằm Tuệ Khả, sau một lúc lâu, mới tỏ ra ngưng trọng mà hỏi “Tuệ Khả, ngươi vừa mới…… Đi ra ngoài?”
Tuệ Khả nhìn Phương Viễn, gương mặt có chút nao nao, lập tức rũ mi mắt, im lặng một lúc lâu mới thấp giọng hỏi “Đại ca ca…… Có phải đã biết hay không?”
Phương Viễn nhìn Tuệ Khả, trầm mặc sau một lúc mới chậm rãi tiến lên, nhẹ nhàng kéo lấy một bàn tay của Tuệ Khả, thanh âm có điểm khàn khàn “Khả Nhi…… Ta chỉ vì lo lắng cho ngươi……”
Tuệ Khả giương mắt nhìn về phía Phương Viễn, cắn môi, lúc này được Phương Viễn nhẹ nhàng kéo tay mà thực ấm áp, hòa tan băng lãnh trên người, yêu vật, đặc biệt là thủy hệ yêu vật như nàng, nhiệt độ cơ thể luôn rất thấp, mỗi lần được đại ca ca kéo tay, nàng luôn không muốn buông ra, nhưng giờ phút này, nghĩ lại mình vừa mới đi ra ngoài kiếm ăn, Tuệ Khả cảm thấy cái tay đang được kéo này cũng không thích hợp để cảm nhận được ấm áp như thế.
“Đại ca ca…… Ta……” Tuệ Khả có ý muốn rút tay mình về, nhưng bị Phương Viễn càng giữ chặt, Phương Viễn nhìn chằm chằm Tuệ Khả, thanh âm khàn khàn nói “Khả Nhi, lần sau…… Ngươi muốn đi ra ngoài, nhất định phải nói cùng ta một tiếng, biết không?”
Tuệ Khả giật mình nhìn Phương Viễn, sau một lúc lâu mới cúi đầu, chậm rãi gật đầu.
*********
Mộc Dĩ Chân nhìn quét một vòng, ngưng thần tế sát một phen, xác định không có thích khách mới thu hồi loan đao, xoay người nhìn về phía Hứa Vị cùng Mặc Tam, thấy Hứa Vị cũng vừa mới lấy lại tinh thần , vẫn đang cúi đầu không nói, mà Mặc Tam lại đang cầm chặt tay Hứa Vị , tầm mặt trói chặt ở trên người Hứa Vị, mà khuôn mặt vốn sẽ không có biểu tình gì lại càng thêm đạm mạc.
Mộc Dĩ Chân nhìn qua Hứa Vị, lại liếc thoáng Mặc Tam, nhấc chân đá đá Tiểu Bạch vẫn đang ghé vào một bên đập loạn đuôi xuống đất , nó đang rất là tò mò nhìn qua lại Hứa Vị cùng Mặc Tam, Mộc Dĩ Chân thấp giọng nói “Ê, đừng ở chỗ này làm chướng mắt . Theo ta đến bên kia một chút đi!”
Tiểu Bạch nghiêng đầu, mắt nhìn Mộc Dĩ Chân, chớp mắt, nghi hoặc, nó sao lại chướng mắt nha?
Mộc Dĩ Chân thấy Tiểu Bạch nghiêng đầu chớp mắt và chỉ bất động, không khỏi đảo cặp mắt trắng dã, một phen kéo cái đuôi Tiểu Bạch, không để ý Tiểu Bạch kêu rên, một bên tha đi, vừa đi vừa tức giận nói “Thật chưa thấy qua con lang nào không hiểu phong tình như ngươi nhá !!”
Tiểu Bạch bị kéo chặt cái đuôi, thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, ô ô…… Nắm nơi nào không nắm , lại nắm cái đuôi nó !! Còn có, còn có…… Không hiểu phong tình là cái gì?
“Vị Vị……” Mặc Tam nhìn Hứa Vị đang buông đầu xuống, ở khi Mộc Dĩ Chân rốt cục đem Tiểu Bạch tha đi rồi, cũng mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn, ngữ khí có chút áp lực chua xót “Vị Vị, ta……”
“Tiểu Mặc! Cám ơn ngươi vừa nãy đã cứu ta.” Hứa Vị lại đột ngột ngẩng đầu vào lúc này, cười tủm tỉm đối Mặc Tam mở miệng, đánh gãy lời Mặc Tam nói.
Mặc Tam sửng sốt, nhìn Hứa Vị đột ngột tươi cười, tươi cười này vẫn ấm áp như vậy, nhưng…… Lại cùng tươi cười mà Mặc Tam quen thuộc có điểm không quá giống nhau.
“Vừa nãy thật sự quá nguy hiểm, nếu không phải Tiểu Mặc, ta cùng Dĩ Chân liền nguy hiểm .” Hứa Vị vẫn nói chuyện như thường, ngữ khí rất thoải mái, nhưng ở trong tai Mặc Tam nghe tới, cũng là — không bình thường !
Ngữ khí thoải mái như vậy, nói ngữ khí như thế, thật giống như giữa bọn họ trong lúc này chưa từng có cái gì không vui, thật giống như bọn họ chưa từng tách ra, không, không đúng, không phải như vậy!
“Tiểu Mặc là đi ngang qua sao ? Thật sự là phiền toái Tiểu Mặc .” Hứa Vị vẫn cười như thường : “Đúng rồi, Tiểu Mặc, ngươi chẳng phải muốn đi tới kinh thành sao? Tiểu Mặc à , nếu ngươi đi tới kinh thành có gặp cha ta, phiền toái Tiểu Mặc cùng cha ta nhắn một tiếng, nói ta tốt lắm, thực bình an. Chuyện đã xảy ra hôm nay, ngươi cũng đừng nói cho cha ta biết nha .” Hứa Vị cười tủm tỉm nói.
Mà Mặc Tam cũng là càng nghe trong lòng lại càng trầm xuống, phiền toái? Giữa bọn họ tại sao lại có phiền toái?! Rõ ràng Vị Vị vẫn đứng ở trước mắt hắn, nhưng vì sao, hắn lại cảm thấy càng ngày càng xa?!
**********
Nguyệt Gian sơn, dưới đoạn nhai.
“Hồ ly…… Phật châu lúc trước ta tặng cho ngươi, ngươi còn đeo sao ?” Phương Hạo Nhiên vuốt cái tay thon dài ấm áp đang nắm lấy tay mình, chỗ cổ tay, vòng phật châu kia thực thô ráp giản đơn, là hắn năm đó tự tay làm ra , đưa cho Minh Thụy làm quà sinh nhật năm mười lăm tuổi……
“Vẫn đều đeo.” Trương Minh Thụy cúi đầu, tươi cười nhàn nhạt, cũng vẫn đủ nhu hòa “Ngươi đưa , ta có thể nào không mang ?”
Phương Hạo Nhiên môi cong lên, tựa đầu dựa vào chỗ hõm vai của nam nhân trước mắt đang nhàn nhạt cười thật là thỏa mãn này . Mà nam nhân này bị hắn dựa vào cũng nâng tay thuận thế ôm lấy hắn.
Hai người lẳng lặng ôm cùng một chỗ, nhìn sắc trời dần dần sáng lên.
Từ câu nói “Ta tin” kia, lúc sau , Phương Hạo Nhiên liền lẳng lặng dựa vào Trương Minh Thụy, mặc dù trong lòng còn có một ít bàng hoàng, một ít mê hoặc khó có thể nói nên lời về tương lai , nhưng giờ phút này, trong lòng Phương Hạo Nhiên cũng là một mảnh yên tĩnh.
Bởi vì con hồ ly để hắn dựa vào này đã nói “Hết thảy đều sẽ tốt lên”.
Bởi vì trong lòng hắn vẫn khăng khăng một mực tin tưởng hồ ly này.
**********
Bên này đồng dạng sắc trời sắp sáng , giờ phút này……
Hứa Vị nhịn không được đem một cánh tay không bị Mặc Tam chế trụ giấu ở sau lưng , tươi cười lộ ra trên mặt dần dần có chút chống đỡ không được .
Sao lại…… Tiểu Mặc còn chưa đi a?
Trong đầu vừa mới hiện lên ý niệm này, lại rất nhanh bị bản thân ảo não phỉ nhổ , Tiểu Mặc ở lại một hồi nữa không phải rất tốt sao ? Chính là…… Hứa Vị chung quy nhịn không được lại rũ mi mắt, hắn chỉ sợ bản thân sẽ chống đỡ không được !
Rõ ràng cũng không muốn cười …… Rồi lại buộc bản thân mình cười, ra vẻ nói chuyện tự nhiên, nói…… Chưa bao giờ nói qua lời khách khí, làm như vậy, chỉ là nghĩ , chỉ là muốn , có thể có cơ hội tái kiến tiếp theo…… Nếu không thể dùng tư cách làm bạn cả đời đứng ở cạnh ngươi, như vậy, thân phận hảo hữu — từng thanh mai trúc mã này , cũng được phải không ?
Hứa Vị gắt gao nắm chặt cánh tay đang giấu ở sau lưng , rũ mi mắt che khuất khổ sở sắp vỡ đê trong mắt.
Mặc Tam trầm mặc gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Vị, ở thời điểm Hứa Vị rốt cục nhịn không được muốn cất tiếng lại , Mặc Tam bỗng nhiên đem cái tay đang bị mình chế trụ kéo lại hướng mình, ở khi Hứa Vị lảo đảo vì đang muốn hướng về phía hắn nói, thời điểm Hứa Vị giật mình không kịp phản ứng, Mặc Tam đem Hứa Vị ôm chặt lấy.
Hứa Vị bị Mặc Tam đột ngột ôm lấy như vậy, đầu tiên là cứng đờ, lập tức liền lấy lại tinh thần, có chút tham lam ngửi ngửi mùi hương trên người Mặc Tam, nhưng rất nhanh lại cưỡng bách bản thân rời đi , lúc đang muốn giãy dụa, Mặc Tam lại nói !
“Vị Vị…… Ta biết đã khiến ngươi thương tâm, thực xin lỗi……”
Chỉ một câu này thôi, Hứa Vị liền ngây dại, thực xin lỗi? Tiểu Mặc đối hắn nói lời xin lỗi ?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: a-mi-đan nhiễm trùng, tối hôm qua một đêm đều ngủ không được, nhìn trời… Nếu như chương này có BUG, lệch lạc cái gì , chờ mỗ thụ khỏe sẽ trở lại sữa chữa. m(_ _)m
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hứa Vị Trọng Sinh Ký
Chương 108: Ám sát [8]
Chương 108: Ám sát [8]